Phong Mang

Chương 177: Sợ bóng sợ gió một hồi

Sài Kê Đản

23/07/2016

Ngày hôm sau, buổi sáng, cả người Hàn Đông giống như rụng rời, không chỉ thân thể không khoẻ, trong lòng cũng từng đợt khó chịu, cảm giác sẽ có chuyện không tốt phát sinh.

Để an tâm, hắn tính tính một chút vận thế ngày hôm nay.

Kết quả là trước chính ngọ không nên xuất đầu lộ diện, sau buổi trưa không nên tô son điểm phấn. Hàn Đông buổi sáng buổi chiều đều có cảnh, một cái không nên xuất đầu lộ diện, lại một cái không nên tô son điểm phấn, còn quay phim thế nào được? Hơn nữa thân thể không khoẻ, cảm xúc mâu thuẫn càng ngày càng mãnh liệt, vì thế hắn gọi điện thoại cho sản xuất.

"Cái gì? Cậu muốn xin nghỉ? Vậy như thế nào không nói sớm? Tôi và nhân viên của đoàn sáng sớm năm giờ đồng hồ liền đến đây dựng phông. Bây giờ cậu mới nói không thể quay?"

"Không phải, tôi..."

"Chúng tôi bận rộn mấy giờ liền toi công coi như thôi đi, coi như bọn tôi không đáng! Nhưng một đoàn lớn lãnh đạo đến tham ban kia! Người ta dựa vào cái gì phải thuận theo cậu?"

Được rồi...

Hàn Đông biết xin nữa cũng không được gì, vì thế giữ vững tinh thần rời khỏi giường.

Đối với Vương Hải Chí mà nói lão tự nhiên phải chiếu cố đến hai phe không mong muốn, Từ Trạch Mạn triệt kiều Vương Hải Chí, "Buổi chiều em có một phần diễn."

Vương Hải Chí hảo khí trả lời, "Trước buổi trưa thật sự ta không có thời gian, lát nữa còn phải đi họp."

Vừa dứt lời, di động liền vang lên. "Chủ tịch, người đã tìm được rồi."

Nghe nói như thế, tinh thần Vương Hải Chí bỗng cao lên, vội đi đến phòng nhỏ nói chuyện.

"Cậu phát hiện ở đâu?"

"Tôi một mực mai phục ở gần nhà Vương tổng vài ngày, vốn chỉ là thử thời vận. Không ngờ lại đoán trúng, người đó quả nhiên là bị Vương tổng giấu đi."

Vương Hải Chí biến sắc, chẳng trách tìm lâu như thế vẫn không thấy, thì ra là tiểu tử ngươi..."Cậu xác định chính là người đó sao?" Vương Hải Chí lo lắng hỏi.

"Tuyệt đối chính xác, hai cái chân dài kia rất dễ nhận ra, tôi còn chụp không ít ảnh, sẽ lập tức gửi cho ngài xem."

Vương Hải Chí xem qua xong cười ha ha.

"Đừng nhìn nha đầu này dáng vẻ phong tao, sức mạnh cũng không nhỏ. Thân cây to như vậy, nhẹ một cái đã nhấc lên được."

Người bên cạnh cũng phụ họa: "Đúng a! Ban đầu tôi còn chờ nàng tới tìm tôi cầu cứu! Kết quả người ta không nói hai lời lập tức xử lý xong, lại vội vàng lên xe phóng đi mất."

"Các cậu có đi theo không?" Vương Hải Chí lại hỏi.

"Vẫn luôn đi theo, bất quá tay lái của cô ta rất cừ không biết có bị bỏ lại hay không."

Vương Trung Đỉnh trước khi đi, đã để lại một hòm, bên trong là đồ hóa trang y tỉ mỉ đặt làm cho Hàn Đông. Hàn Đông chấn động hai cái, trong mắt đột nhiên hiện lên tinh quang, có thể giả nữ xong rồi mới đến đoàn phim a! Che hình dáng đi, sẽ không tính là xuất đầu lộ diện chứ?

Hơn nữa như vậy còn có thể tiết kiệm thời gian hoá trang, nói không chừng đến trưa là có thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ quay phim, ngay cả buổi chiều tô son điểm phấn cũng tránh khỏi.

Nghĩ vậy, Hàn Đông lập tức tăng tốc thực hiện.

Sau khi thu xếp xong, Hàn Đông lái xe đến studio. Vốn dĩ tốc độ xe rất nhanh, kết quả tới một ngã rẽ, đột nhiên xuất hiện hai thân cây chắn ngang trên đường.

Cái rắm, ai lại thiếu đạo đức như vậy?

Hàn Đông đành phải tự mình xuống xe bê đầu gỗ chuyển đi.

Trong lúc này, cameras tiềm phục ở cách đó không xa đang liên tiếp chụp ảnh hắn.

Giờ này khắc này, Từ Trạch Mạn còn vì vấn đề tham ban dây dưa không thôi cùng Vương Hải Chí.

Cô ta muốn buổi sáng có Vương Hải Chí tham ban.



Bởi vì buổi sáng là cô ta đối diễn cùng Hàn Đông, không có Y Lộ. Nếu Vương Hải Chí đến lúc đó là có thể hiển lộ rõ ràng địa vị độc nhất vô nhị. Buổi chiều mặc dù có cảnh, nhưng đồng thời cũng có Y Lộ tham dự, như vậy lại không làm nổi bật sự ưu việt của cô ta.

"Theo sát, tôi lập tức đến ngay."

Cúp điện thoại, Vương Hải Chí vội vàng trở về phòng lấy ví.

Từ Trạch Mạn thấy lão phải đi, vội đuổi theo hỏi: "Buổi sáng anh thật không đến tham ban được sao?"

"Có việc gấp, không đi được." Nói xong lời này Vương Hải Chí liền lên thang máy.

Từ Trạch Mạn giận dữ hướng trợ lý nói: "Nói với sản xuất, buổi sáng nay tôi có việc, phần diễn chuyển đến xế chiều!"

Trợ lý gọi điện thoại xong, vẻ mặt khó xử nói: "Sản xuất không đồng ý, ngay cả Hàn Đông xin phép cũng không được thông qua."

"Hàn Đông thì thế nào? Dựa vào cái gì hắn không thể xin thì người khác cũng không thể? Không phải ỷ vào Vương tổng sao? Mệnh lệnh của Vương tổng là hay sao! Lệnh chủ tịch thì sao. "

Lời tuy nói như vậy, nhưng Từ Trạch Mạn vẫn đứng lên.

"Quên đi, coi như cho bọn họ chút mặt mũi."

...

Lần này Vương Trung Đỉnh thay đổi một bệnh viện uy tín hơn, từ lúc lấy mẫu đến lúc ra kết luận nhanh nhất chỉ cần năm giờ.

Cho nên vừa sáng sớm y lập tức tới lấy kết quả.

Báo cáo biểu hiện: Vương Tây và Hàn Đông có nhiều DNA không ăn khớp, cho nên Hàn Đông là Vương Tây xác suất thân tử là 0%. Tảng đá trong lòng Vương Trung Đỉnh cuối cùng cũng được hạ xuống.

Không biết là may mắn bản thân không vớ phải một nam nhân cặn bã, hay là may mắn nhi tử không vướng phải một người cha cặn bã.

"Kết quả cam đoan chuẩn xác không?" Vương Trung Đỉnh lại hỏi lần nữa.

Bác sĩ nói: "Xác suất xác nhận quan hệ thân tử chỉ có thể vô hạn tiếp cận 100%, nhưng là xác định không phải thân tử lại có thể đạt tới 100%, cho nên cậu cứ yên tâm đi."

Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Đã làm phiền anh."

Bác sĩ cười cười, "Gặp qua không ít bậc cha mẹ sốt ruột, nhưng vội vã đến như cậu thật sự vẫn là lần đầu tiên."

Vương Trung Đỉnh nghĩ thầm: Nếu mấy người nhận được kết quả cho biết vợ và con trai mình là song sinh cùng trứng, thử không sốt ruột như ta xem.

Xé báo cáo, hủy bản ghi chép, Vương Trung Đỉnh lại làm một bộ không thẹn với lương tâm chạy tới trường quay.

Ngày hôm nay chính là Hàn Đông diễn nữ trang, làm sao có thể thiếu mặt tổng giám đốc tham ban? ...

Hàn Đông tới studio, quả nhiên tạo ra một mảng lớn kinh diễm.

Nhất là Từ Trạch Mạn, vốn dĩ ỷ vào đôi chân dài giành chú ý khắp nơi. Kết quả Hàn đại mỹ nhân hoành không xuất thế, nháy mắt che khuất hoàn toàn phong thái của cô ta.

May mắn là một nam nhân, nếu nữ nhân, Từ Trạch Mạn khẳng định đã gọi điện thoại cho Vương Hải Chí để nói lão đừng tới.

Chính thức bắt đầu quay phim.

Một căm phòng kín u ám. Chiii ___ cửa phòng bị mở ra, ánh sáng lóe lên chói mắt, giữa lúc hoảng hốt bỗng có một thân ảnh lướt qua, tựa như một giọt nước rớt xuống mặt hồ yên tĩnh, nháy mắt tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Hàn đại mỹ nhân chậm rãi tiến vào.

Chân dài, môi đỏ mọng, xinh đẹp lãnh diễm.



Trong nháy mắt, Calne cảm giác vô số cánh hoa hồng bay bay trong mắt.

Camera san sát bốn phía, cánh hoa chuẩn bị mấy ngày liền đều che kín mản ảnh, dốc sức thả lên trên người Hàn đại mỹ nhân vừa gợi cảm vừa hấp dẫn. Từ đoạn khởi bước đến chỗ đặt chân chỉ ngắn ngủn vài thước, cảnh xa, trung cảnh, cận cảnh, đặc tả, đại đặc tả...

Chỉ là một màn xuất hiện liền dài đến 20 giây. Trước màn hình máy nhắm vây quanh một đám người, từ người không biết gì đến danh đạo điện ảnh quốc tế.

Mảng phim Trung Quốc sở dĩ bị người ta chỉ trích, một nguyên nhân trọng yếu chính là khuyết thiếu nhân vật lay động lòng người.

Dòng điện ảnh chủ lưu, nhân vật vĩnh viễn đóng vai trò quan trọng nhất. Siêu nhân, Spider Man, X-man,... Không có bộ nào mà không phải là dựa vào nhân vật thủ thắng.

Ban đầu Calne nhận bộ phim này, chỉ là vì nhân tình với công ty, cho đến khi gặp Hàn Đông, hắn mới muốn đem vẻ đẹp Đông Phương này gia nhập sử sách điện ảnh, kinh diễm từ thế hệ này qua thế hệ khác.

"Cắt!"

Mọi người đang lúc say mê, Calne NG.

"Độ bóng trên da không đủ, bổ trang."

Từ Trạch Mạn ở bên cạnh liếc mắt, có thôi hay không? Rõ ràng là hai người diễn, kết quả một màn của hắn liền chiếm thời gian lâu như vậy, còn muốn quay nữa không đây?

Trợ lý an ủi cô ta: "Quay chậm một chút cũng tốt, nói không chừng đoạn diễn này sẽ kéo dài đến xế chiều."

Nghe nói như thế, sắc mặt Từ Trạch Mạn mới khá lên một chút.

Quay đến lần thứ năm, cảnh này rốt cục được qua.

Kế tiếp chính là cảnh Hàn Đông đối thoại cùng Từ Trạch Mạn tại gian mật thất.

Calne mang cho Hàn Đông trang bị đặc biệt, phía trên có một cái camera nhỏ, treo ở trước mặt hắn, bắt giữ từng khoảnh khắc biểu tình trên mặt, động tác cơ mặt, đồng tử co rút cùng chuyển động miệng.

Khắc họa tinh tế tỉ mỉ như thế, đừng nói nam giả nữ, dù là nữ diễn, cũng không có bao người dám thử.

"Action" Calne mệnh lệnh.

Hàn Đông mỉm cười, ở dưới ánh sáng u ám, lộ ra nụ cười xinh đẹp, hiện lên một tia ý vị giả dối sâu xa!

"Fuck_you!" Calne quả nhiên phấn khích.

Cảnh dần dần lui ra xa, Từ Trạch Mạn tiến vào trong màn hình.

Tựa như trong dòng nghệ thuật bỗng dưng chui vào một ả vũ nữ, vô luận điều chỉnh ánh đèn như thế nào, đều không thể giảm cái cảm giác không thích hợp này.

Calne đành phải kêu ngừng.

"Đến đến đến, bố trí một chút lại lần nữa."

Hàn Đông rốt cục có cơ hội hít thở thoải mái, các cơ toàn thân mới vừa trầm tĩnh lại, lại bị Từ Trạch Mạn hung hăng đẩy một phen.

"Tránh ra!"

Hàn Đông không chỉ có không buồn bực, ngược lại vui tươi hớn hở trêu chọc: "Tiểu nha đầu, tính tình còn không vừa nha."

Lúc này, xe Vương Hải Chí cũng vừa chạy đến trường quay, tụ lại cùng cấp dưới vẫn luôn theo dõi Hàn Đông.

"Các cậu xác định người đó đang ở đây?"

"Xác định thì xác định, nhưng mới rồi đi nhanh quá, không thấy rõ cô ta vào studio kia."

Vương Hải Chí, "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook