Chương 156: Thiên hạ đại loạn
Sài Kê Đản
23/07/2016
Ngày hôm sau, Vạn Lý Tình về nước.
Vương Trung Đỉnh tự mình ra sân bay đón, hai người đến quán cà phê nhỏ gần phi trường ngồi trong chốc lát.
So với trước khi xuất ngoại, trạng thái tinh thần Vạn Lý Tình đã khá hơn không biết bao nhiêu lần. Khuôn mặt so với trước kia nhẵn nhụi hồng nhuận, làn da cũng non mềm trắng nõn, thoạt nhìn càng phát ra vẻ đẹp động lòng người.
Vạn Lý Tình phát hiện, Vương Trung Đỉnh cũng không giống trước kia nữa.
Loại biến hóa này thể hiện trên rất nhiều mặt.
Ví như kiểu tóc.
Trước kia tóc Vương Trung Đỉnh bình thường đều là tóc ngắn để lộ trán rất gọn gàng, giúp tạo nên gương mặt thâm thúy thành thục. Hiện giờ là tóc ngắn nhưng không rõ nét nữa, còn tạo hình vuốt lên thời thượng, phô bày ra ngũ quan hấp dẫn.
Tiếp tục nói đến như tư thế ngồi.
Trước kia Vương Trung Đỉnh ngồi đối diện với một người, tuy rằng không thể nói là không hề nhúc nhích, nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái uy nghiêm quy chỉnh. Hiện tại hơi ngả ra sau, hai chân tách ra tự nhiên, mơ hồ lộ ra khí chất tiêu sái cùng bất kham.
Vương Trung Đỉnh như vậy, thiếu vài phần nghiêm khắc, lại thêm vài phần hương vị nam tính.
Đương nhiên, biến hóa lớn hơn nữa phải kể đến lời nói của y.
Vạn Lý Tình đến nay cũng không tưởng tượng được, Vương Trung Đỉnh lại đăng một cái weibo như vậy, lại còn dán lên đầu, bất luận người khác trêu chọc như thế nào, cái weibo kia vẫn thủy chung bình yên vô sự treo trên đó.
"Anh chỉ là muốn làm sáng tỏ hiểu lầm, tránh cho mọi người đều nghĩ là anh chán ghét Hàn Đông." Vương Trung Đỉnh ăn ngay nói thật.
Vạn Lý Tình trả lời: "Em kinh ngạc cũng không phải vì anh đăng weibo, em chỉ là khó hiểu, như thế nào anh lại khen một người đến như vậy? Anh không biết là rất bất thường sao?"
Vương Trung Đỉnh thật không biết, "Nếu không giới hạn số lượng từ, anh có thể còn viết được nhiều hơn nữa."
Vạn Lý Tình hóa đá.
"Anh... anh khen ngợi chính là cái người vẫn luôn gọi em là chị dâu sao?"
Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng gật đầu.
Vạn Lý Tình càng khó hiểu, "Không ngờ lại là người đó? Anh thế nhưng..."
"Không nói chuyện này nữa." Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngắt lời, lại hỏi Vạn Lý Tình, "Hạ Khách biết em trở về không?"
"Em nói cho cậu ta biết rồi, nhưng ban ngày người ta có việc, e là buổi tối mới có thể gặp."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.
Lại thăm dò: "Cậu ta còn nhớ mãi không quên cái người độc dược phòng vé kia?"
"Ân, trúng độc càng ngày càng nặng."
"Anh nói cậu ta có phải có bệnh không a? Cư nhiên vì một nam nhân bình thường như vậy hao tổn ba năm! Em không kỳ thị loại tình cảm này, em chỉ là kinh ngạc người đó vì sao lại thích nam nhân? Cậu ấy rõ ràng thoạt nhìn bình thường như vậy ..."
"Anh cũng thích." Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.
Vạn Lý Tình sửng sốt, "Anh nói cái gì?"
"Anh cũng thích nam nhân."
"Anh... Anh là đang nói đùa a?"
Vương Trung Đỉnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Kỳ thật hôm nay, anh chính là muốn nói chuyện này với em."
Đang nói, điện thoại của Hàn Đông liền gọi tới.
"Em đến sân bay rồi, anh đang ở đâu?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Quán cà phê hàng thứ 2 ở sảnh quốc tế."
"Được, em lập tức tới ngay."
Hai phút sau, Hàn Đông hiện ra trước mặt Vạn Lý Tình, lần này rốt cục cũng sửa miệng.
"Tình nhi, chị càng ngày càng đẹp."
Tình nhi... Mặt Vạn Lý Tình tím đen, còn lão Phật gia đâu?
"Gọi tôi Vạn Lý Tình là được".
Hàn Đông ngồi xuống song song với Vương Trung Đỉnh, hai người cùng nhau đối diện Vạn Lý Tình.
Sự thật đã xảy ra trước mắt, Vạn Lý Tình lại không biết phải suy nghĩ thế nào.
Thẳng đến khi Vương Trung Đỉnh mở miệng: "Anh hôm nay muốn nói với em, chính là anh đang cùng một chỗ với người này."
"Người nào?" Vạn Lý Tình vẫn là biểu tình hồ đồ.
Hàn Đông giơ tay, "Này, này đây, chính là tôi!"
Một đạo sét đánh lên đỉnh đầu Vạn Lý Tình nổ tung, nháy mắt đem nàng biến thành Vạn Lý Âm.
(vạn lý tình hoặc vạn lý tinh 万里晴 là vạn dặm trời quang )
(vạn lý âm 万里阴 là vạn dặm trời râm J))))
"Làm sao có thể?"
Vương Trung Đỉnh nắm tay Hàn Đông, vẻ mặt áy náy nói: "Đây là thật."
Vạn Lý Tình: "..."
Hạ Hoằng Uy làm việc xong, bày ra bộ mặt âm hàn chạy đến công ty Vương Trung Đỉnh. Kết quả đang đi nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của Vạn Lý Tình.
"Cậu đang ở đâu?"
Hạ Hoằng Uy nói: "Trên đường đến công ty Đại Vương."
"Vừa hay, cậu tới nhà tôi đi."
"Hiện tại tôi phải đến công ty cậu ta chỉnh một người, xử lý xong sẽ đi gặp cậu."
"Không được, cậu lập tức đến tìm tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!"
Hạ Hoằng Uy đành phải quay đầu xe, nhanh chóng chạy về hướng nhà Vạn Lý Tình.
Nhìn thấy Hạ Hoằng Uy, tức giận trong lòng Vạn Lý Tình nháy mắt trút ra, "Vương Trung Đỉnh cùng một chỗ với Hàn Đông, sao cậu không nói cho tôi biết?"
Trái tim Hạ Hoằng Uy lần thứ hai bị tổn thương nghiêm trọng, "Cậu nói cái gì? Vương Trung Đỉnh hẹn hò với Hàn Đông?"
"Chẳng lẽ cậu không biết sao?" Vạn Lý Tình kinh ngạc.
Sắc mặt Hạ Hoằng Uy đã chứng minh tất cả, "Ai nói hai người bọn họ hẹn hò?"
"Hôm nay chính miệng Vương Trung Đỉnh thừa nhận !"
Nhiệt độ trên mặt Hạ Hoằng Uy trực tiếp tụt xuống âm vô cực.
Vạn Lý Tình rõ ràng là muốn chất vấn Hạ Hoằng Uy, sau đó phát tiết với hắn, kết quả phát hiện sắc mặt Hạ Hoằng Uy so với nàng còn tệ hơn. Nhịn không được oán thầm: Trong khoảng thời gian ta đi vắng rốt cuộc đã xảy ra những gì đây?
"Tôi biết rồi."
Lỗ mãng nói xong lời này, Hạ Hoằng Uy rời đi.
Tiếp theo, xe Hạ Hoằng Uy lần nữa chạy về hướng công ty Trung Đỉnh, nhưng lần này không phải tìm Hàn Đông, mà là đi tìm Vương Trung Đỉnh.
"Cậu và Hàn Đông cùng một chỗ?" Hạ Hoằng Uy hỏi.
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Còn chưa kịp nói cho cậu biết."
Y vốn tưởng rằng Hạ Hoằng Uy sẽ nổi bão, nói mình không có suy nghĩ chẳng hạn, không nghĩ tới Hạ Hoằng Uy lại có thể một phen ôm vai y, bày ra giọng điệu anh em cùng chung hoạn nạn nói: "Hàn Đông bắt cá hai tay cậu biết không?"
Lúc này, người chịu vết thương lòng nặng nề lập tức biến thành Vương Trung Đỉnh.
"Cậu nói cái gì?"
Hạ Hoằng Uy nói: "Tôi cho cậu biết, Du Minh thích Hàn Đông, Hàn Đông có thích Du Minh hay không tôi không dám cam đoan, nhưng tôi khẳng định là Hàn Đông biết Du Minh thích hắn."
Không cần đến Hàn Đông thích Du Minh, chỉ cần một cái không báo này liền đã đủ cho hắn chết vài lần rồi.
"Sao cậu lại biết?" Vương Trung Đỉnh hỏi lại.
Hạ Hoằng Uy liền đem chuyện ngày hôm qua phát hiện úc bảo ở phòng Du Minh nói cho Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh vừa nghe đến hai chữ "Úc bảo" kia, da đầu cảm giác muốn nứt ra, bất luận Hàn Đông ôm ấp cái tâm ý gì, ít nhất hắn đã không cho Vương Trung Đỉnh biết.
"Cậu xác định là Úc bảo sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hạ Hoằng Uy nói: "Đêm hôm qua ánh sáng mờ, tôi không thấy rõ, nhưng bằng cảm giác hẳn là không thể sai."
Vương Trung lập tức gọi điện thoại cho Hàn Đông, nhưng máy Hàn Đông để ở ký túc xá, gọi hồi lâu vẫn không thấy bắt máy.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đi đến ký túc xá Hàn Đông, Hạ Hoằng Uy cũng cùng theo đến.
Du Minh và Hàn Đông vừa mới đi ra ngoài ăn cơm chiều, ký túc xá không một bóng người.
Hạ Hoằng Uy mở phòng Du Minh ra, đến giường tìm kiếm viên úc bảo kia, kết quả tìm không thấy nữa.
"Hẳn là giấu rồi." Vương Trung Đỉnh nói.
Hai người lại lục tung trong phòng.
Rất nhanh, Hạ Hoằng Uy liền phát hiện trong tủ quần áo.
"Chính là viên đá này."
Gương mặt Vương Trung Đỉnh ảm đạm cùng ánh sáng ngũ sắc của viên đá tạo nên sự tương phản rõ nét.
"Đây là cái gì?" Hạ Hoằng Uy lại từ bên trong lôi ra một cái váy Cỏ Lau.
Vương Trung Đỉnh biến sắc, "Đưa tôi xem."
Hạ Hoằng Uy đưa cho y.
Vương Trung Đỉnh mơ hồ nhớ ra tiểu Lương từng nói qua một cái đệm Cỏ Lau, kết quả giũ ra mở phát hiện, đây là một cái váy, hơn nữa trên váy còn có chữ ký của Calne.
"Xem ra người này thu được không ít đồ tốt a." Mặt Hạ Hoằng Uy âm hàn xuyên thấu.
Vương Trung Đỉnh hảo tâm nhắc nhở nói: "Đây không phải là Calne tặng Du Minh, mà là Calne tặng Hàn Đông, Hàn Đông bắt Du Minh giữ hộ."
Hạ Hoằng Uy yên lặng nhìn Vương Trung Đỉnh: Anh em, cậu có vẻ như còn thảm hơn a!
Hai người đang cứng ngắc, điện thoại Hàn Đông lại vang lên ở cách vách.
Vương Trung Đỉnh cầm lên vừa nhìn, gọi đến là một số lạ, suy xét có thể lại là đám bạn xấu của Hàn Đông, cho nên không nghe. Nhưng cũng không buông điện thoại, mà chậm rãi tìm kiếm ở hộp tin nhắn.
Rốt cục, tìm được một tin nhắn đã quên xóa.
Nếu là tin nhắn trêu chọc, kỳ thật lượng tin nhắn này rất lớn, nhưng đầu tiên là, cái từ "càng" này khiến cho Vương Trung Đỉnh trong lòng sinh nghi, tại sao là càng gợi cảm? Chẳng lẽ trước đó đã xem qua nhiều thứ khêu gợi rồi?
Vì thế, Vương Trung Đỉnh lấy danh nghĩa Hàn Đông gửi lại cho Calne một tin nhắn.
"Vì cái gì nói tôi mặc váy Cỏ Lau chụp ảnh lại càng gợi cảm?"
Không đầy một lát Calne trả lời.
"Bởi vì lần trước cậu gửi cho tôi ảnh ngủ nude đã khiến cho tôi phun máu mũi, tôi nhịn không được bắt đầu YY cậu mặc váy ngắn, bộ dáng nửa kín nửa hở gợi cảm, hohoho~ "
Vương Trung Đỉnh tự mình ra sân bay đón, hai người đến quán cà phê nhỏ gần phi trường ngồi trong chốc lát.
So với trước khi xuất ngoại, trạng thái tinh thần Vạn Lý Tình đã khá hơn không biết bao nhiêu lần. Khuôn mặt so với trước kia nhẵn nhụi hồng nhuận, làn da cũng non mềm trắng nõn, thoạt nhìn càng phát ra vẻ đẹp động lòng người.
Vạn Lý Tình phát hiện, Vương Trung Đỉnh cũng không giống trước kia nữa.
Loại biến hóa này thể hiện trên rất nhiều mặt.
Ví như kiểu tóc.
Trước kia tóc Vương Trung Đỉnh bình thường đều là tóc ngắn để lộ trán rất gọn gàng, giúp tạo nên gương mặt thâm thúy thành thục. Hiện giờ là tóc ngắn nhưng không rõ nét nữa, còn tạo hình vuốt lên thời thượng, phô bày ra ngũ quan hấp dẫn.
Tiếp tục nói đến như tư thế ngồi.
Trước kia Vương Trung Đỉnh ngồi đối diện với một người, tuy rằng không thể nói là không hề nhúc nhích, nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong thái uy nghiêm quy chỉnh. Hiện tại hơi ngả ra sau, hai chân tách ra tự nhiên, mơ hồ lộ ra khí chất tiêu sái cùng bất kham.
Vương Trung Đỉnh như vậy, thiếu vài phần nghiêm khắc, lại thêm vài phần hương vị nam tính.
Đương nhiên, biến hóa lớn hơn nữa phải kể đến lời nói của y.
Vạn Lý Tình đến nay cũng không tưởng tượng được, Vương Trung Đỉnh lại đăng một cái weibo như vậy, lại còn dán lên đầu, bất luận người khác trêu chọc như thế nào, cái weibo kia vẫn thủy chung bình yên vô sự treo trên đó.
"Anh chỉ là muốn làm sáng tỏ hiểu lầm, tránh cho mọi người đều nghĩ là anh chán ghét Hàn Đông." Vương Trung Đỉnh ăn ngay nói thật.
Vạn Lý Tình trả lời: "Em kinh ngạc cũng không phải vì anh đăng weibo, em chỉ là khó hiểu, như thế nào anh lại khen một người đến như vậy? Anh không biết là rất bất thường sao?"
Vương Trung Đỉnh thật không biết, "Nếu không giới hạn số lượng từ, anh có thể còn viết được nhiều hơn nữa."
Vạn Lý Tình hóa đá.
"Anh... anh khen ngợi chính là cái người vẫn luôn gọi em là chị dâu sao?"
Vương Trung Đỉnh miễn cưỡng gật đầu.
Vạn Lý Tình càng khó hiểu, "Không ngờ lại là người đó? Anh thế nhưng..."
"Không nói chuyện này nữa." Vương Trung Đỉnh trực tiếp ngắt lời, lại hỏi Vạn Lý Tình, "Hạ Khách biết em trở về không?"
"Em nói cho cậu ta biết rồi, nhưng ban ngày người ta có việc, e là buổi tối mới có thể gặp."
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu.
Lại thăm dò: "Cậu ta còn nhớ mãi không quên cái người độc dược phòng vé kia?"
"Ân, trúng độc càng ngày càng nặng."
"Anh nói cậu ta có phải có bệnh không a? Cư nhiên vì một nam nhân bình thường như vậy hao tổn ba năm! Em không kỳ thị loại tình cảm này, em chỉ là kinh ngạc người đó vì sao lại thích nam nhân? Cậu ấy rõ ràng thoạt nhìn bình thường như vậy ..."
"Anh cũng thích." Vương Trung Đỉnh đột nhiên nói.
Vạn Lý Tình sửng sốt, "Anh nói cái gì?"
"Anh cũng thích nam nhân."
"Anh... Anh là đang nói đùa a?"
Vương Trung Đỉnh vẻ mặt nghiêm túc nói: "Kỳ thật hôm nay, anh chính là muốn nói chuyện này với em."
Đang nói, điện thoại của Hàn Đông liền gọi tới.
"Em đến sân bay rồi, anh đang ở đâu?"
Vương Trung Đỉnh nói: "Quán cà phê hàng thứ 2 ở sảnh quốc tế."
"Được, em lập tức tới ngay."
Hai phút sau, Hàn Đông hiện ra trước mặt Vạn Lý Tình, lần này rốt cục cũng sửa miệng.
"Tình nhi, chị càng ngày càng đẹp."
Tình nhi... Mặt Vạn Lý Tình tím đen, còn lão Phật gia đâu?
"Gọi tôi Vạn Lý Tình là được".
Hàn Đông ngồi xuống song song với Vương Trung Đỉnh, hai người cùng nhau đối diện Vạn Lý Tình.
Sự thật đã xảy ra trước mắt, Vạn Lý Tình lại không biết phải suy nghĩ thế nào.
Thẳng đến khi Vương Trung Đỉnh mở miệng: "Anh hôm nay muốn nói với em, chính là anh đang cùng một chỗ với người này."
"Người nào?" Vạn Lý Tình vẫn là biểu tình hồ đồ.
Hàn Đông giơ tay, "Này, này đây, chính là tôi!"
Một đạo sét đánh lên đỉnh đầu Vạn Lý Tình nổ tung, nháy mắt đem nàng biến thành Vạn Lý Âm.
(vạn lý tình hoặc vạn lý tinh 万里晴 là vạn dặm trời quang )
(vạn lý âm 万里阴 là vạn dặm trời râm J))))
"Làm sao có thể?"
Vương Trung Đỉnh nắm tay Hàn Đông, vẻ mặt áy náy nói: "Đây là thật."
Vạn Lý Tình: "..."
Hạ Hoằng Uy làm việc xong, bày ra bộ mặt âm hàn chạy đến công ty Vương Trung Đỉnh. Kết quả đang đi nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của Vạn Lý Tình.
"Cậu đang ở đâu?"
Hạ Hoằng Uy nói: "Trên đường đến công ty Đại Vương."
"Vừa hay, cậu tới nhà tôi đi."
"Hiện tại tôi phải đến công ty cậu ta chỉnh một người, xử lý xong sẽ đi gặp cậu."
"Không được, cậu lập tức đến tìm tôi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu!"
Hạ Hoằng Uy đành phải quay đầu xe, nhanh chóng chạy về hướng nhà Vạn Lý Tình.
Nhìn thấy Hạ Hoằng Uy, tức giận trong lòng Vạn Lý Tình nháy mắt trút ra, "Vương Trung Đỉnh cùng một chỗ với Hàn Đông, sao cậu không nói cho tôi biết?"
Trái tim Hạ Hoằng Uy lần thứ hai bị tổn thương nghiêm trọng, "Cậu nói cái gì? Vương Trung Đỉnh hẹn hò với Hàn Đông?"
"Chẳng lẽ cậu không biết sao?" Vạn Lý Tình kinh ngạc.
Sắc mặt Hạ Hoằng Uy đã chứng minh tất cả, "Ai nói hai người bọn họ hẹn hò?"
"Hôm nay chính miệng Vương Trung Đỉnh thừa nhận !"
Nhiệt độ trên mặt Hạ Hoằng Uy trực tiếp tụt xuống âm vô cực.
Vạn Lý Tình rõ ràng là muốn chất vấn Hạ Hoằng Uy, sau đó phát tiết với hắn, kết quả phát hiện sắc mặt Hạ Hoằng Uy so với nàng còn tệ hơn. Nhịn không được oán thầm: Trong khoảng thời gian ta đi vắng rốt cuộc đã xảy ra những gì đây?
"Tôi biết rồi."
Lỗ mãng nói xong lời này, Hạ Hoằng Uy rời đi.
Tiếp theo, xe Hạ Hoằng Uy lần nữa chạy về hướng công ty Trung Đỉnh, nhưng lần này không phải tìm Hàn Đông, mà là đi tìm Vương Trung Đỉnh.
"Cậu và Hàn Đông cùng một chỗ?" Hạ Hoằng Uy hỏi.
Vương Trung Đỉnh gật gật đầu, "Còn chưa kịp nói cho cậu biết."
Y vốn tưởng rằng Hạ Hoằng Uy sẽ nổi bão, nói mình không có suy nghĩ chẳng hạn, không nghĩ tới Hạ Hoằng Uy lại có thể một phen ôm vai y, bày ra giọng điệu anh em cùng chung hoạn nạn nói: "Hàn Đông bắt cá hai tay cậu biết không?"
Lúc này, người chịu vết thương lòng nặng nề lập tức biến thành Vương Trung Đỉnh.
"Cậu nói cái gì?"
Hạ Hoằng Uy nói: "Tôi cho cậu biết, Du Minh thích Hàn Đông, Hàn Đông có thích Du Minh hay không tôi không dám cam đoan, nhưng tôi khẳng định là Hàn Đông biết Du Minh thích hắn."
Không cần đến Hàn Đông thích Du Minh, chỉ cần một cái không báo này liền đã đủ cho hắn chết vài lần rồi.
"Sao cậu lại biết?" Vương Trung Đỉnh hỏi lại.
Hạ Hoằng Uy liền đem chuyện ngày hôm qua phát hiện úc bảo ở phòng Du Minh nói cho Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh vừa nghe đến hai chữ "Úc bảo" kia, da đầu cảm giác muốn nứt ra, bất luận Hàn Đông ôm ấp cái tâm ý gì, ít nhất hắn đã không cho Vương Trung Đỉnh biết.
"Cậu xác định là Úc bảo sao?" Vương Trung Đỉnh hỏi.
Hạ Hoằng Uy nói: "Đêm hôm qua ánh sáng mờ, tôi không thấy rõ, nhưng bằng cảm giác hẳn là không thể sai."
Vương Trung lập tức gọi điện thoại cho Hàn Đông, nhưng máy Hàn Đông để ở ký túc xá, gọi hồi lâu vẫn không thấy bắt máy.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh trực tiếp đi đến ký túc xá Hàn Đông, Hạ Hoằng Uy cũng cùng theo đến.
Du Minh và Hàn Đông vừa mới đi ra ngoài ăn cơm chiều, ký túc xá không một bóng người.
Hạ Hoằng Uy mở phòng Du Minh ra, đến giường tìm kiếm viên úc bảo kia, kết quả tìm không thấy nữa.
"Hẳn là giấu rồi." Vương Trung Đỉnh nói.
Hai người lại lục tung trong phòng.
Rất nhanh, Hạ Hoằng Uy liền phát hiện trong tủ quần áo.
"Chính là viên đá này."
Gương mặt Vương Trung Đỉnh ảm đạm cùng ánh sáng ngũ sắc của viên đá tạo nên sự tương phản rõ nét.
"Đây là cái gì?" Hạ Hoằng Uy lại từ bên trong lôi ra một cái váy Cỏ Lau.
Vương Trung Đỉnh biến sắc, "Đưa tôi xem."
Hạ Hoằng Uy đưa cho y.
Vương Trung Đỉnh mơ hồ nhớ ra tiểu Lương từng nói qua một cái đệm Cỏ Lau, kết quả giũ ra mở phát hiện, đây là một cái váy, hơn nữa trên váy còn có chữ ký của Calne.
"Xem ra người này thu được không ít đồ tốt a." Mặt Hạ Hoằng Uy âm hàn xuyên thấu.
Vương Trung Đỉnh hảo tâm nhắc nhở nói: "Đây không phải là Calne tặng Du Minh, mà là Calne tặng Hàn Đông, Hàn Đông bắt Du Minh giữ hộ."
Hạ Hoằng Uy yên lặng nhìn Vương Trung Đỉnh: Anh em, cậu có vẻ như còn thảm hơn a!
Hai người đang cứng ngắc, điện thoại Hàn Đông lại vang lên ở cách vách.
Vương Trung Đỉnh cầm lên vừa nhìn, gọi đến là một số lạ, suy xét có thể lại là đám bạn xấu của Hàn Đông, cho nên không nghe. Nhưng cũng không buông điện thoại, mà chậm rãi tìm kiếm ở hộp tin nhắn.
Rốt cục, tìm được một tin nhắn đã quên xóa.
Nếu là tin nhắn trêu chọc, kỳ thật lượng tin nhắn này rất lớn, nhưng đầu tiên là, cái từ "càng" này khiến cho Vương Trung Đỉnh trong lòng sinh nghi, tại sao là càng gợi cảm? Chẳng lẽ trước đó đã xem qua nhiều thứ khêu gợi rồi?
Vì thế, Vương Trung Đỉnh lấy danh nghĩa Hàn Đông gửi lại cho Calne một tin nhắn.
"Vì cái gì nói tôi mặc váy Cỏ Lau chụp ảnh lại càng gợi cảm?"
Không đầy một lát Calne trả lời.
"Bởi vì lần trước cậu gửi cho tôi ảnh ngủ nude đã khiến cho tôi phun máu mũi, tôi nhịn không được bắt đầu YY cậu mặc váy ngắn, bộ dáng nửa kín nửa hở gợi cảm, hohoho~ "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.