Phong Mang

Chương 43: Tối hậu thư

Sài Kê Đản

09/07/2016

Sáng hôm sau, việc đầu tiên theo thường lệ sau khi bước xuống giường, Hàn Đông trèo lên cân.

Không ngờ, một cân vất vả lắm mới giảm được không thừa không thiếu đã quay trở lại.

Chuyện gì đã xảy ra? Hàn Đông trợn tròn mắt.

Chẳng lẽ là do hai ngày nay không đi đại tiện sao? Hay là do thể lực tiêu hao quá lớn nên bị sưng lên? Hàn Đông vừa đánh răng vừa tra nguyên nhân.

Đột nhiên, bàn chải đánh răng dính một miếng thịt vụn!

Hàn Đông vội vàng quay trở lại phòng, giật ngăn kéo ra nhìn, mười mấy hộp thịt đã mất dạng. Ảo não vò vò tóc, sớm biết vậy cũng xử lý đống này luôn cho rồi, có trách là trách mình sơ suất quá!

Hàn Đông ỉu xìu dọn thùng rác, không ngờ phát hiện hai vị bảo vệ trước cửa đều không thấy.

Khả năng cùng nhau tới muộn không lớn, có thể là lãnh nhiệm vụ ở chỗ khác… Hàn Đông thầm nghĩ, Nhị Lôi theo thường lệ mười giờ mới tới đưa đồ ăn, bây giờ là tám giờ, vẫn còn thời gian.

Vì vậy, Hàn Đông vội vã chạy tới phòng khách gọi điện cho nhân viên chuyển phát.

Theo thông lệ, nhân viên chuyển phát trước khi vận chuyển sẽ mở cái va li ra kiểm tra.

Nhưng vì để tiết kiệm thời gian, Hàn Đông đã sớm dán kín cái va li rồi, đành phải năn nỉ người ta: “Trong này toàn là đồ ăn, không có cái gì phạm pháp hết, anh em đừng gây khó khăn nữa mà.”

Nhân viên chuyển phát đành phải đáp ứng, “Vậy có đồ gì trong đó đều phải ghi chú rõ.”

“Không thành vấn đề.”

Hàn Đông nhìn nhân viên chuyển phát kia rời hỏi an toàn, ngực cuối cùng cũng thở dài một hơi!



Sau đó trở về nhà vệ sinh tìm cái lược nhỏ bím tóc.

Tóc Hàn Đông thuộc dạng xoăn khó chữa, lại nhuộm thành màu vàng sáng, hốc mắt thâm quầng, khung xương lại cao to như người phương Tây. Nói chung vừa thấy là thuộc dạng hình tượng âu mỹ dễ nhìn, nhưng lại đeo trên vai một tấm biển quảng cáo, “Thầy tướng số, xem tướng, đoán chữ, phong thủy…”

Hàn Đông mới vừa cầm cái lược, một khuôn mặt xa lạ tìm tới cửa.

“Phùng quản lý gọi cậu, cậu tới xem đi.”

Hàn Đông nghe đồn trong giới có rất nhìn sao nữ đổi nghề làm quản lý, vội vàng hỏi thăm: “Nam hay nữ?”

“Là nam.”

Quên đi, vậy không chải nữa, Hàn Đông mang theo phong cách của Eistein rời khỏi phòng.

Vào phòng làm việc của Phùng Tuấn, nhìn thấy cái vali quen thuộc bên góc tường, Hàn Đông không khỏi sửng sốt.

Quả nhiên không thể nào để mình ở một mình…

Phùng Tuấn đem hai tờ đơn của nhân viên chuyển phát quăng cho Hàn Đông, trên tờ thứ nhất ghi chi tiết cụ thể “Bia đồ uống nước khoáng”, tờ thứ hai ghi “Đậu phộng hạt dưa cháo Bát bảo”.

“Cậu muốn gửi tới bộ đường sắt so?” Phùng Tuấn hỏi.

“Phụt–” Hàn Đông cũng vừa mới ý thức được, “Anh đừng giỡn, giới hạn cười của tôi rất kém.” [nói nôm na là ảnh rất dễ cười]

Phùng Tuấn nhàn nhạt trả lời: “Tôi không nhìn ra giới hạn cười của cậu kém bao nhiêu, nhưng tôi muốn thử xem giới hạn mất mặt của cậu cao bao nhiêu.”

Hàn Đông lần trước ghé công ty tìm Lý Thượng đã từng gặp qua Phùng Tuấn, lúc đó không nhìn rõ người này, bây giờ mặc dù bị nắm thóp, nhưng cũng không cảm thấy xấu hổ, khí định thần nhàn ngồi đối diện Phùng Tuấn, ngó bộ hết sức cà lơ phất phơ lại còn biểu tình đanh đá.



Phùng Tuấn hất hất cằm, “Giải thích một chút đi.”

“Có gì giải thích đâu? Tôi ăn không hết không muốn lãng phí, chuyển phát tặng cho bạn bè.”

“Ăn không hết sao lại còn đòi thêm?”

Hàn Đông thả lỏng tay, “Tôi đâu có đòi thêm đâu! Là tự mấy người đó nhét thêm vào tủ lạnh mà, không tin anh đi hỏi Nhị Lôi đi.”

“Cậu đừng tưởng Vương tổng thích cậu thì cậu càn rỡ như vậy, bây giờ nói thế này cho dễ hiểu đi, cho dù có người dắt tới một con chó, công ty chúng ta cũng có thể làm nó nổi tiếng! Tôi làm ở đây nhiều năm như vậy, chưa có ai là thất bại! Nhất là cậu còn đang có thế thân, cậu mà đi, cậu ta lập tức sẽ phải thay.”

Phùng Tuấn nói như thé chẳng những không làm cho Hàn Đông cảm thấy lo lắng, trái lại càng khiến hắn lý lẽ hùng hồn hơn.

“Nếu đã có người thay thế rồi, sao còn không cho tôi đi?”

Phùng Tuấn trực tiếp bung ra poster của Lý Thượng, “Thế thân, đương nhiên không thể tốt bằng bản gốc.”

Hàn Đông ngốc lăng một lúc, lại vui vẻ nói: “Đây là anh em của tôi, nếu như người thế thân là hắn, tôi đây cam tâm tình nguyện đứng đằng sau. Vậy nên phép khích tướng của anh dùng sai người rồi.”

“Dùng đúng hay sai chỗ, trái tim cậu tự biết rõ.” Ngón tay Phùng Tuấn gõ lên mặt bàn, “Lý Thượng chiếm được cơ hội trước, đã trở thành người mới công ty ra sức đào tạo trong năm nay. Còn cậu nếu dành lấy vị trí này, cậu ta chỉ chiếm được một phần nhỏ từ cậu. Nhưng nếu nhường vị trí này, thì cậu ta sẽ chiếm toàn bộ vị trí của cậu.

Hàn Đông mặt không đổi tâm không động, để hắn chiếm luôn đi, tốt hơn hết là chiếm cả Vương Trung Đỉnh đi thì càng tốt!

Phùng Tuấn không hề vòng vo, trực tiếp thẳng thắn: “Tôi cho cậu ba ngày tự do, suy nghĩ cho thật kỹ, nếu như ba ngày sau cậu vẫn còn kiên trì, chúng tôi sẽ không níu kéo cậu nữa!”

“Không cần chờ tới ba ngày sau.” Thái độ của Hàn Đông rất chắc chắn, “Ngay bây giờ có thể cho anh câu trả lời thuyết phục.”

“Làm sao là chuyện của cậu, tôi chỉ phụ trách truyền đạt thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Mang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook