Chương 281: Vu oan không thành
Sài Kê Đản
28/07/2016
Du Minh nhập viện rồi. Không hề ngoài dự liệu, Hàn Đông lại hầu hạ trước giường.
Du Minh xuất thân khiêu vũ, thân thể phi thường mềm dẻo, đây là lần đầu tiên bị gãy xương, nhưng lại là những hai nơi, có thể thấy được này đám người này xuống tay nặng như thế nào.
"Không phải Nguyên Trạch." Đầu óc Du Minh rất thanh tỉnh, "Người như Nguyên Trạch khinh thường nhất là dùng loại thủ đoạn này."
Hàn Đông hiện tại ngẫm lại cũng hiểu là rất có đạo lý, nhưng khi đó làm sao đầu óc lại nóng lên, cái gì cũng không để ý đây?
"Đông tử, cậu nhún nhường Vương tổng chút, làm hoà đi."
Hàn Đông nhất thời xù lông, "Tôi bằng cái gì phải chịu thua? Hắn đã đem mông tôi kháo đến nở hoa rồi."
Du Minh cố sức nhếch nhếch khóe miệng, "Cậu đường đường một đại Tiên nhi cũng còn có lúc xúc động, y một phàm nhân chẳng lẽ còn không thể ngẫu nhiên có chút mất khống chế?"
Hàn Đông buồn bực, lúc trước hắn và Vương Trung Đỉnh cãi nhau, Du Minh đề nghị đều là thuật ngữ cao thâm như "Đoan trước", "Lượng trước" vân vân, hiện tại như thế nào cũng bắt đầu dùng "Chịu thua" đây?
Đoan trước: Kiên định giữ chủ kiến.
Lượng trước: thờ ơ lạnh nhạt, gạt sang một bên.
Du Minh nín thật lâu rốt cục cũng xả cùng Hàn Đông.
"Trước kia tôi luôn muốn chiếm thế thượng phong trong tình cảm, hiện tại phát hiện người không còn ở đây nữa cái gì cũng không còn ý nghĩa. Loại tình cảm này của chúng ta thật sự rất không chắc chắc, không biết ngày nào đó sẽ bị một gậy đập tan, học cách quý trọng đi."
Du Minh trước kia cảm thấy Hạ Hoằng Uy là một ngọn núi, vĩnh viễn chắn ngang ở trước mặt cậu, ngăn cản cậu trải nghiệm thế giới tốt đẹp ngoài kia. Hiện tại ngọn núi này đã bị dời bỏ, cậu tự do rồi, nhưng cũng đồng thời mất đi sự che chở của ngôi nhà.
Hàn Đông trầm mặc lúc lâu mới mở miệng, "Việc này là tôi liên lụy tới cậu."
Du Minh thắc mắc, "Liên quan gì tới cậu?"
"Tôi cảm thấy, mục đích của đối phương chưa chắc đã là chỉnh cậu, có thể chỉ là muốn lợi dụng cậu chọc giận tôi, khiến cho tôi làm ra chuyện hoang đường, dẫn đến hậu quả Vương Trung Đỉnh hiểu lầm tôi."
Du Minh khẽ nheo mắt, "Chiếu theo lời cậu nói, người này có thể là một trong các tình địch?"
Hàn Đông gật gật đầu, rất chắc chắc: "Nhất định là tình địch của tôi."
"Vì cái gì không phải của Vương tổng?"
"Bởi vì người theo đuổi tôi đều rất có tố chất MAN."
Du Minh, "..."
Hàn Đông vỗ vai Du Minh nói: "Yên tâm đi, ca tuyệt sẽ không để cậu bị liên luỵ, nhất định sẽ đem việc này tra ra chân tướng, bắt kẻ kia chết không có chỗ chôn."Vừa dứt lời, điện thoại Hàn Đông liền vang lên.
"Người tài xế kia tìm được rồi." Thanh âm Tiểu Lương rõ ràng.
Hàn Đông lập tức đứng dậy đi ngoài đi, "Tôi đi xem."
Lên xe, tầm mắt Hàn Đông đột nhiên định trụ trên một chiếc xe riêng màu đen sang trọng, thẳng đến khi xe của mình ra khỏi bãi đỗ, hắn mới dời ánh mắt.
Kết quả, Hàn Đông mới vừa chân trước rời đi, Hạ Hoằng Uy lại từ chiếc xe phía sau bước xuống.
Những ngày qua Hạ Hoằng Uy vẫn một mực chăm sóc bệnh mẫu ở bệnh viện.
Tim Hạ mẫu không tốt lắm, trước kia từng giải phẫu, không chịu được kích thích, đây cũng là lý do Hạ Hoằng Uy thà rằng trốn tránh cha mẹ cũng không nguyện ý nói thật. Lần này hắn công khai, không hề ngoài dự liệu, khiến mẫu thân trong lòng vẫn luôn còn chút hi vọng bị kích động nặng, từ đó tới nay chỉ nằm trên giường không dậy nổi.
Đối với cha mẹ có tuổi mà nói, "Bệnh" là pháp bảo phản kháng tốt nhất của nữ nhân. Hạ Hoằng Uy chỉ có vừa rời khỏi tầm mắt, nàng lập tức liền gọi bác sĩ nói mình không khỏe.
Hạ Hoằng Uy dù vô lại hơn nữa, điên cuồng đến bao nhiêu, đối mặt với bệnh mẫu cũng chỉ có thể lựa chọn khuất phục, chờ bệnh tình ổn định nói sau.
Nhưng mà Hạ mẫu tựa như nhìn thấu tâm lý của hắn, nhiều ngày qua bệnh tình vẫn chậm chạp không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Hạ Hoằng Uy có chút đứng ngồi không yên.
Hắn thừa dịp Hạ mẫu ngủ, chạy đến trước sảnh tiếp đón của bệnh viện, vừa định mượn điện thoại gọi một chút, một thanh âm lạnh như băng lại vang lên bên tai.
"Hạ thiếu, phu nhân gọi ngài qua."
Mặt Hạ Hoằng Uy trầm xuống, "Không phải đang ngủ sao?"
"Vừa mới ngủ liền cảm thấy ngực khó chịu, hiện tại bác sĩ đang xem xét tình huống."
Nam nhân nói chuyện tên là Hoa Tử, là thủ lĩnh bảo tiêu Nguyên Trạch thuê, giác quan cùng độ nhạy cực cao, hắn nếu không phải là bị cắt cử đến canh giữ Hạ Hoằng Uy, Nguyên Trạch cũng không đến nỗi bị đánh.
Hạ Hoằng Uy nắm chặt điện thoại không buông, Hoa Tử đưa điện thoại di động lên trước mặt Hạ Hoằng Uy, trên màn hình chính là ảnh chụp Du Minh vừa ăn uống vừa cười nói ở tiệc hơ khô thẻ tre 《 Trộm Ảnh 2》. Mấy ngày trước đó Du Minh luôn trà không nhớ cơm không nghĩ, nếu không phải Tây Tây đùa vui khiến cậu thoải mái, cậu sẽ còn không cầm đũa.
"Hắn vẫn ổn." Hoa Tử nói.
Hạ Hoằng Uy yên lặng nhìn màn hình điện thoại di động, hận không thể đem người trong tấm ảnh đào ra.
"Có thể đi xem phu nhân chưa? Tình huống bây giờ rất nguy hiểm." Ngữ điệu Hoa Tử không hề có ngữ điệu, giống như những lời này đã luyện vô sổ lần.
Hạ Hoằng Uy sau khi đã mài vụn răng hàm, cuối cùng nhấc chân đi đến hướng phòng bệnh.
"Cậu thật sự muốn đi ra ngoài sao?"Trợ lý Du Minh lặp lại xác nhận, một mặt là lo lắng đến thân thể Du Minh không tiện, một mặt là lo lắng có phóng viên bất lương mai phục tại nơi nào đó, đem chuyện Du Minh bị đánh gieo sự ác ý.
Du Minh cũng đáp lại một lần.
"Đẩy tôi ra ngoài đi một chút đi, trong phòng bệnh thật sự rất buồn."
Trợ lý bất đắc dĩ đành phải nâng Du Minh đến xe lăn, thuận tiện hỏi một câu: "Có cần mang khẩu trang không?"
"Không cần, coi như không mang cũng không có ai nhận ra."
Lời Du Minh một chút cũng không khoa trương, cậu hiện tại hơn phân nửa khuôn mặt đều bầm tím, cả người đều hốc hác rồi.
Trợ lý bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy được rồi." Nói xong liền đẩy Du Minh ra ngoài.
Mặt sau bệnh viện có một tòa hoa viên, mùa này lá cây tất cả đều rụng. Nhưng Du Minh hiển nhiên không phải đến ngắm cảnh, mà là nhìn đường cái đối diện hoa viên kia.
Dòng xe cộ không ngớt.
Du Minh ngơ ngác nhìn thật lâu, trên mặt không có bi thương, không có cô đơn, chỉ có quật cường đông lạnh đến cứng ngắc kia.
Trợ lý hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"
"Đang đợi Hàn Đông về." Du Minh nói.
Trợ lý biết cậu nói dối, nhưng không vạch trần.
...
Hàn Đông cùng tiểu Lương gặp mặt tại một phòng kín hội sở, lúc hắn đến, vị lái xe kia đang cuộn tròn trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa rên rỉ, rõ ràng mới vừa chịu qua "Nghiêm hình bức cung" .
"Không phải gã."
"Nhưng xe chính là của gã." Tiểu Lương nói.
Ánh mắt Hàn Đông lặng lẽ nhìn lướt qua người trên mặt đất, tài xế kia lập tức run rẩy: "Gã mượn xe của tôi, chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi..."
Hàn Đông từ tướng mạo nhìn ra người này rất đáng đánh, hơn nữa nói dối hết bài này đến bài khác, rất khó đối phó.
Nhưng mà gã có một chỗ yếu, chính là rất sợ động vật lưỡng cư.
Vì thế, Hàn Đông ngồi xổm xuống hỏi: "Ai mượn anh?"
"Tam Bưu Tử, Tam Bưu Tử mượn."
Hàn Đông lại ném tầm mắt về hướng tiểu Lương, "Tam Bưu Tử là ai?"
"Mã phóng viên."
Hàn Đông khẽ nhíu mày, Mã phóng viên chính là người thường xuyên nhận ưu đãi của Phùng Mục Chi, một trong những phóng viên giúp nàng thu tin tức.
Đổi lại người bình thường, chứng kiến lái xe bị đánh thành như vậy mới khai, đã sớm kết luận rồi.
Đầu tiên, khi Du Minh được thế hung hăng gõ Phùng Mục Chi một khoản. Hiện tại hậu trường của cậu sụp đổ, người đến dẫm đạp cậu nhất định là Phùng Mục Chi không thể nghi ngờ.
Nhưng Hàn Đông lại suy luận khác.
Hắn hỏi tiểu Lương: "Cậu biết ở đâu có nòng nọc không?"Nghe được hai chữ "Nòng nọc", lái xe liền rùng mình.
"Mùa này thế nào còn có nòng nọc?" Tiểu Lương nói.
Hàn Đông lại hỏi: "Ở khu nuôi trồng thì sao?"
Nhãn tình Tiểu Lương sáng lên, "Có thể thử một lần."
Sau khi Tiểu Lương rời khỏi, Hàn Đông cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm lái xe, trong mắt tràn đầy ý cười.
Lái xe lúc đầu còn gắt gao che giấu sợ hãi trong lòng, sau lại thật sự băng không được nữa, liền mở miệng hỏi: "Tôi... tôi có thể đi rồi sao?"
"Vội như vậy làm gì?" Hàn Đông như cũ vẫn cười.
Lái xe chột dạ: "Lời tôi có thể khai cũng đã khai rồi."
"Chính là bởi vì anh cung cấp manh mối trọng yếu, chúng tôi mới muốn thưởng cho anh một thứ." Mới vừa nói xong, tiểu Lương liền bưng một cái chậu đi đến.
"Đây. Nòng nọc."
Vừa dứt lời, lái xe liền lùi mạnh về sau.
Hàn Đông múc một ly nước có nòng nọc đi tới chỗ lái xe, "Tôi nghe nói anh phi thường thích động vật lưỡng cư."
Lái xe mạnh giật mình, "Không có, không có, tôi đặc biệt ghê tởm thứ quái quỷ này."
Hàn Đông như không nghe thấy, tiếp tục tới gần.
"Tôi đây sẽ cho anh một ly, đến mùa xuân ấm áp, anh có thể sinh hạ tiểu ếch xanh."
"A ——" Thân thể lái xe nháy mắt tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hoả tốc chạy về phía cửa.
Tiểu Lương một tay kéo gã trở về.
Hai bảo tiêu khác cũng tiến lên hỗ trợ, gắt gao đặt lại trên mặt đất.
Hàn Đông hạ lệnh, "Chuốc!"
Mắt nhìn nước đã sắp trượt đến bên môi, nòng nọc nhỏ cũng theo dòng nước bơi tới trong miệng, lái xe rốt cục hoảng sợ hô to.
"Tôi khai!"
...
Bên này Chu Lê còn đang được nhân viên tỉ mỉ xử lý bàn tay thon ngọc kia.
"Thế nào?" Hỏi trợ lý.
Trợ lý liên tục gật đầu, "Thật đẹp."
Chu Lê tự kỷ thưởng thức, sâu kín nói: "Vương tổng là một thủ khống, bởi vì chỉ có bàn tay xinh đẹp mới có thể làm nổi bật đồng hồ đẹp."
(thủ khống: ám ảnh bởi bàn tay đẹp)
Trợ lý sau khi nghe xong vội vàng đem đồng hồ trong hộp trình lên.
Đồng hồ này có thể gọi là phức tạp nhất trên thế giới, nhiều công năng nhất, toàn bộ máy móc đều làm bằng tay. Do gần tám trăm linh liện tinh vi tạo thành, một thân máy móc công năng phức tạp, toàn cầu chỉ một vị đại sư làm đồng hồ có thể chế tạo ra, hơn nữa cách đây không lâu đã qua đời rồi.
Thật cẩn thận đeo lên tay cho Chu Lê.
Trên đoạn đường đến văn phòng Vương Trung Đỉnh này, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Người tài xế kia đã bị bắt rồi."
Chu Lê không chút hoang mang nói: "Chính là muốn gã bị bắt, gã không bị bắt, như thế nào thu phục được hồ ly già Phùng Mục Chi kia?"
"Tôi hiện tại là lo lắng gã nhịn không nổi, bị đánh mấy cái liền khai ra, như vậy chẳng phải quá rõ ràng là vu oan?"
Chu Lê cười, "Một chỗ gãy xương 20 vạn, hai chỗ 50 vạn, ba chỗ 100 vạn."
Trợ lý kinh hoảng, "Vốn này chi cũng quá lớn đi?"
"Phùng Mục Chi bị chỉnh sụp đổ, còn mang đến cho tôi lợi tức xa hơn con số này nhiều."
Trợ lý vẫn là lo lắng, "Gã có khi nào bị đau liền gánh được không?"
Chu Lê hừ một tiếng, "Vậy cô quá lo lắng rồi, người này ưu điểm lớn nhất chính là xương cốt cứng rắn."
Trợ lý yên tâm, nhịn không được khen nói : "Một chiêu này của chị thật lợi hại, vừa châm ngòi Vương tổng cùng Hàn Đông, lại có vu oan Phùng Mục Chi, còn nhân tiện dạy dỗ Du Minh, ngày sau Vương tổng muốn không trọng dụng chị cũng không được."
Chu Lê ngăn lại, yên lặng nhìn trợ lý.
"Không biết nịnh nọt thì đừng làm trò, tôi muốn chính là 'coi trọng', không phải 'trọng dụng'."
Trợ lý lập tức không lên tiếng nữa.
Vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, đầu tiên cảm nhận được chính là một loại không khí âm trầm, nhưng mà loại này lại làm cho Chu Lê vô cùng hưởng thụ.
"Vương tổng, ký tên một chữ đi."
Không ngoài dự liệu, Vương Trung Đỉnh liếc mắt qua đầu tiên không phải văn kiện, mà là đồng hồ trên cổ tay nàng.
"Ailles đại sư không phải đã qua đời sao?"
Chu Lê cười cười, "Không hổ là người trong nghề a, đây là phần hậu lễ cuối cùng khi ông ấy sắp lìa đời."
Vương Trung Đỉnh không hiểu sao đồng hồ này lại rơi vào tay tiện nhân?
Vì thế hỏi: "Có thể tháo xuống cho tôi thưởng thức chút không?"
"Chỉ có thể nhìn không thể tháo." Chu Lê nói.
Vương Trung Đỉnh lại hỏi: "Vậy đưa tay qua đây thì sao?"
Vương Trung Đỉnh quét mắt quá Nhị Lôi một cái, Nhị Lôi nháy mắt hiểu ý, bước mấy bước lại đây, một phen túm chặt cổ tay Chu Lê, mạnh mẽ kéo đến trước mặt Vương Trung Đỉnh.
Chu Lê bị nắm chặt đến đau nhưngkhông dám nói, mới vừa móng tay xinh đẹp mới vừa làm toàn bộ bị bàn tay thô rápcủa Nhị Lôi kia tròng lên, lại không thể tức giận mắng chỉ có thể giương mắtnhìn. Hàn Đông đã đi thông đồng cùng người khác như vậy, ngài đây còn vì hắn thủthân như ngọc?
(thông đồng bên Trung nghĩa là đi dan díu với người khác ấy)
Du Minh xuất thân khiêu vũ, thân thể phi thường mềm dẻo, đây là lần đầu tiên bị gãy xương, nhưng lại là những hai nơi, có thể thấy được này đám người này xuống tay nặng như thế nào.
"Không phải Nguyên Trạch." Đầu óc Du Minh rất thanh tỉnh, "Người như Nguyên Trạch khinh thường nhất là dùng loại thủ đoạn này."
Hàn Đông hiện tại ngẫm lại cũng hiểu là rất có đạo lý, nhưng khi đó làm sao đầu óc lại nóng lên, cái gì cũng không để ý đây?
"Đông tử, cậu nhún nhường Vương tổng chút, làm hoà đi."
Hàn Đông nhất thời xù lông, "Tôi bằng cái gì phải chịu thua? Hắn đã đem mông tôi kháo đến nở hoa rồi."
Du Minh cố sức nhếch nhếch khóe miệng, "Cậu đường đường một đại Tiên nhi cũng còn có lúc xúc động, y một phàm nhân chẳng lẽ còn không thể ngẫu nhiên có chút mất khống chế?"
Hàn Đông buồn bực, lúc trước hắn và Vương Trung Đỉnh cãi nhau, Du Minh đề nghị đều là thuật ngữ cao thâm như "Đoan trước", "Lượng trước" vân vân, hiện tại như thế nào cũng bắt đầu dùng "Chịu thua" đây?
Đoan trước: Kiên định giữ chủ kiến.
Lượng trước: thờ ơ lạnh nhạt, gạt sang một bên.
Du Minh nín thật lâu rốt cục cũng xả cùng Hàn Đông.
"Trước kia tôi luôn muốn chiếm thế thượng phong trong tình cảm, hiện tại phát hiện người không còn ở đây nữa cái gì cũng không còn ý nghĩa. Loại tình cảm này của chúng ta thật sự rất không chắc chắc, không biết ngày nào đó sẽ bị một gậy đập tan, học cách quý trọng đi."
Du Minh trước kia cảm thấy Hạ Hoằng Uy là một ngọn núi, vĩnh viễn chắn ngang ở trước mặt cậu, ngăn cản cậu trải nghiệm thế giới tốt đẹp ngoài kia. Hiện tại ngọn núi này đã bị dời bỏ, cậu tự do rồi, nhưng cũng đồng thời mất đi sự che chở của ngôi nhà.
Hàn Đông trầm mặc lúc lâu mới mở miệng, "Việc này là tôi liên lụy tới cậu."
Du Minh thắc mắc, "Liên quan gì tới cậu?"
"Tôi cảm thấy, mục đích của đối phương chưa chắc đã là chỉnh cậu, có thể chỉ là muốn lợi dụng cậu chọc giận tôi, khiến cho tôi làm ra chuyện hoang đường, dẫn đến hậu quả Vương Trung Đỉnh hiểu lầm tôi."
Du Minh khẽ nheo mắt, "Chiếu theo lời cậu nói, người này có thể là một trong các tình địch?"
Hàn Đông gật gật đầu, rất chắc chắc: "Nhất định là tình địch của tôi."
"Vì cái gì không phải của Vương tổng?"
"Bởi vì người theo đuổi tôi đều rất có tố chất MAN."
Du Minh, "..."
Hàn Đông vỗ vai Du Minh nói: "Yên tâm đi, ca tuyệt sẽ không để cậu bị liên luỵ, nhất định sẽ đem việc này tra ra chân tướng, bắt kẻ kia chết không có chỗ chôn."Vừa dứt lời, điện thoại Hàn Đông liền vang lên.
"Người tài xế kia tìm được rồi." Thanh âm Tiểu Lương rõ ràng.
Hàn Đông lập tức đứng dậy đi ngoài đi, "Tôi đi xem."
Lên xe, tầm mắt Hàn Đông đột nhiên định trụ trên một chiếc xe riêng màu đen sang trọng, thẳng đến khi xe của mình ra khỏi bãi đỗ, hắn mới dời ánh mắt.
Kết quả, Hàn Đông mới vừa chân trước rời đi, Hạ Hoằng Uy lại từ chiếc xe phía sau bước xuống.
Những ngày qua Hạ Hoằng Uy vẫn một mực chăm sóc bệnh mẫu ở bệnh viện.
Tim Hạ mẫu không tốt lắm, trước kia từng giải phẫu, không chịu được kích thích, đây cũng là lý do Hạ Hoằng Uy thà rằng trốn tránh cha mẹ cũng không nguyện ý nói thật. Lần này hắn công khai, không hề ngoài dự liệu, khiến mẫu thân trong lòng vẫn luôn còn chút hi vọng bị kích động nặng, từ đó tới nay chỉ nằm trên giường không dậy nổi.
Đối với cha mẹ có tuổi mà nói, "Bệnh" là pháp bảo phản kháng tốt nhất của nữ nhân. Hạ Hoằng Uy chỉ có vừa rời khỏi tầm mắt, nàng lập tức liền gọi bác sĩ nói mình không khỏe.
Hạ Hoằng Uy dù vô lại hơn nữa, điên cuồng đến bao nhiêu, đối mặt với bệnh mẫu cũng chỉ có thể lựa chọn khuất phục, chờ bệnh tình ổn định nói sau.
Nhưng mà Hạ mẫu tựa như nhìn thấu tâm lý của hắn, nhiều ngày qua bệnh tình vẫn chậm chạp không thấy chuyển biến tốt đẹp.
Hạ Hoằng Uy có chút đứng ngồi không yên.
Hắn thừa dịp Hạ mẫu ngủ, chạy đến trước sảnh tiếp đón của bệnh viện, vừa định mượn điện thoại gọi một chút, một thanh âm lạnh như băng lại vang lên bên tai.
"Hạ thiếu, phu nhân gọi ngài qua."
Mặt Hạ Hoằng Uy trầm xuống, "Không phải đang ngủ sao?"
"Vừa mới ngủ liền cảm thấy ngực khó chịu, hiện tại bác sĩ đang xem xét tình huống."
Nam nhân nói chuyện tên là Hoa Tử, là thủ lĩnh bảo tiêu Nguyên Trạch thuê, giác quan cùng độ nhạy cực cao, hắn nếu không phải là bị cắt cử đến canh giữ Hạ Hoằng Uy, Nguyên Trạch cũng không đến nỗi bị đánh.
Hạ Hoằng Uy nắm chặt điện thoại không buông, Hoa Tử đưa điện thoại di động lên trước mặt Hạ Hoằng Uy, trên màn hình chính là ảnh chụp Du Minh vừa ăn uống vừa cười nói ở tiệc hơ khô thẻ tre 《 Trộm Ảnh 2》. Mấy ngày trước đó Du Minh luôn trà không nhớ cơm không nghĩ, nếu không phải Tây Tây đùa vui khiến cậu thoải mái, cậu sẽ còn không cầm đũa.
"Hắn vẫn ổn." Hoa Tử nói.
Hạ Hoằng Uy yên lặng nhìn màn hình điện thoại di động, hận không thể đem người trong tấm ảnh đào ra.
"Có thể đi xem phu nhân chưa? Tình huống bây giờ rất nguy hiểm." Ngữ điệu Hoa Tử không hề có ngữ điệu, giống như những lời này đã luyện vô sổ lần.
Hạ Hoằng Uy sau khi đã mài vụn răng hàm, cuối cùng nhấc chân đi đến hướng phòng bệnh.
"Cậu thật sự muốn đi ra ngoài sao?"Trợ lý Du Minh lặp lại xác nhận, một mặt là lo lắng đến thân thể Du Minh không tiện, một mặt là lo lắng có phóng viên bất lương mai phục tại nơi nào đó, đem chuyện Du Minh bị đánh gieo sự ác ý.
Du Minh cũng đáp lại một lần.
"Đẩy tôi ra ngoài đi một chút đi, trong phòng bệnh thật sự rất buồn."
Trợ lý bất đắc dĩ đành phải nâng Du Minh đến xe lăn, thuận tiện hỏi một câu: "Có cần mang khẩu trang không?"
"Không cần, coi như không mang cũng không có ai nhận ra."
Lời Du Minh một chút cũng không khoa trương, cậu hiện tại hơn phân nửa khuôn mặt đều bầm tím, cả người đều hốc hác rồi.
Trợ lý bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy được rồi." Nói xong liền đẩy Du Minh ra ngoài.
Mặt sau bệnh viện có một tòa hoa viên, mùa này lá cây tất cả đều rụng. Nhưng Du Minh hiển nhiên không phải đến ngắm cảnh, mà là nhìn đường cái đối diện hoa viên kia.
Dòng xe cộ không ngớt.
Du Minh ngơ ngác nhìn thật lâu, trên mặt không có bi thương, không có cô đơn, chỉ có quật cường đông lạnh đến cứng ngắc kia.
Trợ lý hỏi: "Cậu đang nhìn cái gì?"
"Đang đợi Hàn Đông về." Du Minh nói.
Trợ lý biết cậu nói dối, nhưng không vạch trần.
...
Hàn Đông cùng tiểu Lương gặp mặt tại một phòng kín hội sở, lúc hắn đến, vị lái xe kia đang cuộn tròn trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa rên rỉ, rõ ràng mới vừa chịu qua "Nghiêm hình bức cung" .
"Không phải gã."
"Nhưng xe chính là của gã." Tiểu Lương nói.
Ánh mắt Hàn Đông lặng lẽ nhìn lướt qua người trên mặt đất, tài xế kia lập tức run rẩy: "Gã mượn xe của tôi, chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi..."
Hàn Đông từ tướng mạo nhìn ra người này rất đáng đánh, hơn nữa nói dối hết bài này đến bài khác, rất khó đối phó.
Nhưng mà gã có một chỗ yếu, chính là rất sợ động vật lưỡng cư.
Vì thế, Hàn Đông ngồi xổm xuống hỏi: "Ai mượn anh?"
"Tam Bưu Tử, Tam Bưu Tử mượn."
Hàn Đông lại ném tầm mắt về hướng tiểu Lương, "Tam Bưu Tử là ai?"
"Mã phóng viên."
Hàn Đông khẽ nhíu mày, Mã phóng viên chính là người thường xuyên nhận ưu đãi của Phùng Mục Chi, một trong những phóng viên giúp nàng thu tin tức.
Đổi lại người bình thường, chứng kiến lái xe bị đánh thành như vậy mới khai, đã sớm kết luận rồi.
Đầu tiên, khi Du Minh được thế hung hăng gõ Phùng Mục Chi một khoản. Hiện tại hậu trường của cậu sụp đổ, người đến dẫm đạp cậu nhất định là Phùng Mục Chi không thể nghi ngờ.
Nhưng Hàn Đông lại suy luận khác.
Hắn hỏi tiểu Lương: "Cậu biết ở đâu có nòng nọc không?"Nghe được hai chữ "Nòng nọc", lái xe liền rùng mình.
"Mùa này thế nào còn có nòng nọc?" Tiểu Lương nói.
Hàn Đông lại hỏi: "Ở khu nuôi trồng thì sao?"
Nhãn tình Tiểu Lương sáng lên, "Có thể thử một lần."
Sau khi Tiểu Lương rời khỏi, Hàn Đông cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm lái xe, trong mắt tràn đầy ý cười.
Lái xe lúc đầu còn gắt gao che giấu sợ hãi trong lòng, sau lại thật sự băng không được nữa, liền mở miệng hỏi: "Tôi... tôi có thể đi rồi sao?"
"Vội như vậy làm gì?" Hàn Đông như cũ vẫn cười.
Lái xe chột dạ: "Lời tôi có thể khai cũng đã khai rồi."
"Chính là bởi vì anh cung cấp manh mối trọng yếu, chúng tôi mới muốn thưởng cho anh một thứ." Mới vừa nói xong, tiểu Lương liền bưng một cái chậu đi đến.
"Đây. Nòng nọc."
Vừa dứt lời, lái xe liền lùi mạnh về sau.
Hàn Đông múc một ly nước có nòng nọc đi tới chỗ lái xe, "Tôi nghe nói anh phi thường thích động vật lưỡng cư."
Lái xe mạnh giật mình, "Không có, không có, tôi đặc biệt ghê tởm thứ quái quỷ này."
Hàn Đông như không nghe thấy, tiếp tục tới gần.
"Tôi đây sẽ cho anh một ly, đến mùa xuân ấm áp, anh có thể sinh hạ tiểu ếch xanh."
"A ——" Thân thể lái xe nháy mắt tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hoả tốc chạy về phía cửa.
Tiểu Lương một tay kéo gã trở về.
Hai bảo tiêu khác cũng tiến lên hỗ trợ, gắt gao đặt lại trên mặt đất.
Hàn Đông hạ lệnh, "Chuốc!"
Mắt nhìn nước đã sắp trượt đến bên môi, nòng nọc nhỏ cũng theo dòng nước bơi tới trong miệng, lái xe rốt cục hoảng sợ hô to.
"Tôi khai!"
...
Bên này Chu Lê còn đang được nhân viên tỉ mỉ xử lý bàn tay thon ngọc kia.
"Thế nào?" Hỏi trợ lý.
Trợ lý liên tục gật đầu, "Thật đẹp."
Chu Lê tự kỷ thưởng thức, sâu kín nói: "Vương tổng là một thủ khống, bởi vì chỉ có bàn tay xinh đẹp mới có thể làm nổi bật đồng hồ đẹp."
(thủ khống: ám ảnh bởi bàn tay đẹp)
Trợ lý sau khi nghe xong vội vàng đem đồng hồ trong hộp trình lên.
Đồng hồ này có thể gọi là phức tạp nhất trên thế giới, nhiều công năng nhất, toàn bộ máy móc đều làm bằng tay. Do gần tám trăm linh liện tinh vi tạo thành, một thân máy móc công năng phức tạp, toàn cầu chỉ một vị đại sư làm đồng hồ có thể chế tạo ra, hơn nữa cách đây không lâu đã qua đời rồi.
Thật cẩn thận đeo lên tay cho Chu Lê.
Trên đoạn đường đến văn phòng Vương Trung Đỉnh này, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Người tài xế kia đã bị bắt rồi."
Chu Lê không chút hoang mang nói: "Chính là muốn gã bị bắt, gã không bị bắt, như thế nào thu phục được hồ ly già Phùng Mục Chi kia?"
"Tôi hiện tại là lo lắng gã nhịn không nổi, bị đánh mấy cái liền khai ra, như vậy chẳng phải quá rõ ràng là vu oan?"
Chu Lê cười, "Một chỗ gãy xương 20 vạn, hai chỗ 50 vạn, ba chỗ 100 vạn."
Trợ lý kinh hoảng, "Vốn này chi cũng quá lớn đi?"
"Phùng Mục Chi bị chỉnh sụp đổ, còn mang đến cho tôi lợi tức xa hơn con số này nhiều."
Trợ lý vẫn là lo lắng, "Gã có khi nào bị đau liền gánh được không?"
Chu Lê hừ một tiếng, "Vậy cô quá lo lắng rồi, người này ưu điểm lớn nhất chính là xương cốt cứng rắn."
Trợ lý yên tâm, nhịn không được khen nói : "Một chiêu này của chị thật lợi hại, vừa châm ngòi Vương tổng cùng Hàn Đông, lại có vu oan Phùng Mục Chi, còn nhân tiện dạy dỗ Du Minh, ngày sau Vương tổng muốn không trọng dụng chị cũng không được."
Chu Lê ngăn lại, yên lặng nhìn trợ lý.
"Không biết nịnh nọt thì đừng làm trò, tôi muốn chính là 'coi trọng', không phải 'trọng dụng'."
Trợ lý lập tức không lên tiếng nữa.
Vào văn phòng Vương Trung Đỉnh, đầu tiên cảm nhận được chính là một loại không khí âm trầm, nhưng mà loại này lại làm cho Chu Lê vô cùng hưởng thụ.
"Vương tổng, ký tên một chữ đi."
Không ngoài dự liệu, Vương Trung Đỉnh liếc mắt qua đầu tiên không phải văn kiện, mà là đồng hồ trên cổ tay nàng.
"Ailles đại sư không phải đã qua đời sao?"
Chu Lê cười cười, "Không hổ là người trong nghề a, đây là phần hậu lễ cuối cùng khi ông ấy sắp lìa đời."
Vương Trung Đỉnh không hiểu sao đồng hồ này lại rơi vào tay tiện nhân?
Vì thế hỏi: "Có thể tháo xuống cho tôi thưởng thức chút không?"
"Chỉ có thể nhìn không thể tháo." Chu Lê nói.
Vương Trung Đỉnh lại hỏi: "Vậy đưa tay qua đây thì sao?"
Vương Trung Đỉnh quét mắt quá Nhị Lôi một cái, Nhị Lôi nháy mắt hiểu ý, bước mấy bước lại đây, một phen túm chặt cổ tay Chu Lê, mạnh mẽ kéo đến trước mặt Vương Trung Đỉnh.
Chu Lê bị nắm chặt đến đau nhưngkhông dám nói, mới vừa móng tay xinh đẹp mới vừa làm toàn bộ bị bàn tay thô rápcủa Nhị Lôi kia tròng lên, lại không thể tức giận mắng chỉ có thể giương mắtnhìn. Hàn Đông đã đi thông đồng cùng người khác như vậy, ngài đây còn vì hắn thủthân như ngọc?
(thông đồng bên Trung nghĩa là đi dan díu với người khác ấy)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.