Chương 34: Vừa kinh dị vừa ngu ngốc
Sài Kê Đản
08/07/2016
Xe chạy chưa tới 5km, phía trước kẹt xe.
Vương Trung Đỉnh mở máy nghe nhạc trong xe, chọn một bài nhạc không lời, giúp tâm tình đang xao động của mình bình tĩnh xuống.
Hệ thống sưởi hơi trong xe mở rất lớn, Hàn Đông đem mình vây thành một cục giống như con nhộng không nhúc nhích. Bây giờ ấm lên được một chút, bắt đầu vô thức gỡ thảm trên người.
Mặc dù nhạc trong xe rất lớn, Vương Trung Đỉnh vẫn có cảm giác động tĩnh dị thường.
Khi hắn cẩn thận lắng tai nghe, động tĩnh lại biến mất.
Chắc là có đồ gì bị lăn trong xe, hoặc có cái gì đó bị nghiêng đi… Nghĩ như vậy, Vương Trung Đỉnh cũng không để ý nữa, tiếp tục tập trung tinh thần lái xe.
Đài đổi bài nhạc khác, so với bài trước thì tiết tấu nhanh và sôi động hơn nhiều, càng dễ kích thích đại não hơn. Hơn nữa, Hàn Đông là sinh vật đã ngủ là rất sinh động, quả thật chính là liều thuốc kích thích nhất.
Rất nhanh Hàn Đông liền lầm bầm theo tiết tấu.
Vương Trung Đỉnh lại nghe âm thanh kỳ lạ, trực tiếp tắt nhạc, kết quả hắn vừa tắt, Hàn Đông cũng im lặng. Chờ Vương Trung Đỉnh mở lại nhạc, quái âm lại xuất hiện, đổi bài khác vẫn vậy.
Sao lại có tạp âm nhỉ? Chẳng lẽ bộ phận thu âm thanh bị hư?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên người nào đó bắt đầu hát theo nhạc.
Mặt Vương Trung Đỉnh tái rồi.
Bởi vì hắn nghe được lời nhạc…
—- bài này là nhạc không lời aaa!!!
Cứ thế mà đêm lời ca bài hát của Phoenix Legend (*) chắp nối với khúc dương cầm của Richchard Clayderman, mẹ nó vậy mà lại hợp nhịp!
Vương Trung Đỉnh mạnh mẽ một cước phanh lại.
Còn chưa kịp mở đèn xe, một cánh tay trắng nõn từ phía sau vươn tới.
“Sư phụ, tới khu ở chỗ rẽ con sông…”
Vương Trung Đỉnh nghiêng đầu nhìn, thấy trong tay Hàn Đông không phải là nhân dân tệ, mà chính là hoàng phù đêm qua làm còn dư. Lại đảo mắt qua kính chiếu hậu, trên kiếng đột nhiên xuấ thiện một cái mặt còn chưa mở mắt ra.
Nếu Vương Trung Đỉnh không phải người tôn thờ chủ nghĩa duy vật, đã sớm bị hù tới mất hồn.
Sao đang không lại xuất hiện thêm một người trên xe?
Hàn Đông ném hoàng phù lên đùi Vương Trung Đỉnh xong, lại tiếp tục lăn về ngủ.
Vương Trung Đỉnh mở đèn xe, nhìn thấy người đang ngủ chỏng vó ở ghế sau xe, chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ. Người xuất hiện bên ngoài bằng bộ dạng này, không phải thằng khùng thì cũng là do uống nhiều quá, nghĩ tới xe của mình ban nãy đậu trước khách sạn, vế sau có thể có khả năng hơn.
Nếu trực tiếp quăng người ta giữa đường mặc kệ, không bị đông chết cũng bị đông cho tàn phế.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh chồm ra phía sau xe, định đánh thức Hàn Đông hỏi chuyện. Kết quả vừa đưa tay ra, lại bị cặp đùi của Hàn Đông hút mắt.
Ở cự ly gần, chiều dài, mọi góc độ… không hề có khuyết điểm!!
Không giải phẫu, không chỉnh hình, không có ngoại thương… Hoàn toàn tự nhiên!!
Vương Trung Đỉnh đã lâu rồi không bị cái gì chấn động đến thế, căn bản là không bao giờ ngờ được, một bài toán khó về số liệu cơ thể vốn bịa ra để chèn ép cấp dưới, vậy mà bị người này phá giải!!!
Hàn Đông như thể muốn khoe khoang dáng người chuẩn không cần chỉnh của mình, tư thế nằm thẳng rất không thoải mái, hắn lại trở chân một cái, cặp chân dài trực tiếp tì lên chỗ tựa lưng, làm nổi bật đường cong tuyệt đẹp chỗ bắp đùi.
Tâm tình Vương Trung Đỉnh lúc này siêu cấp chấn động, tựa hồ vừa phát hiện ra một cái đồng hồ cổ đã thất truyền từ lâu. [=))]
…
Bởi vì địa chỉ Hàn Đông nhắc tới Vương Trung Đỉnh có biết, từ nhà hắn tới đó cũng không phải quá xa, nên Vương Trung Đỉnh định đưa Hàn Đông về nhà trước, tiện thể điều tra thông tin của hắn, có gì về sau dễ liên hệ.
Dừng xe xong, Vương Trung Đỉnh định đánh thức Hàn Đông nhưng không thành công, rơi vào đường cùng đành phải dùng thảm gói kỹ hắn, trực tiếp khiêng từ trên xe xuống.
Thang máy chạy lên lầu, di động của Vương Trung Đỉnh vang lên.
Hàn Đông bị âm thanh bất thình lình này làm giật mình tỉnh giấc, nằm trên người Vương Trung Đỉnh giãy dụa một cái, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, vung dây thừng quấn vài vòng lên cổ Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh vừa mới tiếp được điện thoại, cổ đã bị dây thừng quấn ba vòng. Nhưng Hàn Đông còn chưa dừng động tác, Vương Trung Đỉnh tự động mặc kệ con rượu như hắn, không thèm để ý tiếp tục nghe điện thoại.
“Tôi đã đưa cô Vạn tới nhà ga rồi, anh cứ yên tâm đi.”
“Tôi…”
Kết quả Vương Trung Đỉnh vừa mở miệng, không biết cái gì kích thích vị này, hắn bắt đầu điên cuồng siết cổ Vương Trung Đỉnh. Không thả lỏng tay chút nào, siết tới Vương Trung Đỉnh trán nổi gân xanh, mặt cũng nghẹn tưởng chết.
“Có phải vợ anh giục anh đi nhà ga không? Hả? Có phải đi kiểm phiếu không? Còn tính chạy? Không có cửa đâu!” Hàn Đông vừa siết vừa ồn ào, nói luyên thuyên không ngừng.
“Anh làm sao vậy? Này? Vương tổng? Sao không nói gì hết…”
Di động bị ngắt, bao năm qua mang danh Vương Trung Đỉnh mặt lạnh như tiền, hôm nay bị Hàn Đông làm cho tức điên tới chửi thề.
“Con.mẹ.nó cậu im lặng đợi cho tôi!!!”
Một tiếng rống này bức tỉnh Hàn Đông, nhưng tỉnh rồi thì vẫn say, mơ mơ màng màng dòm mặt Vương Trung Đỉnh, oán hận lầu bầu: “Đậu má! Lại cmn mộng thấy anh! Đồ gay chết bằm!”
Thanh máy kêu một tiếng dừng lại, Vương Trung Đỉnh chịu hết nổi đuổi Hàn Đông về phòng.
Không ngờ, vừa mới quăng Hàn Đông lên giường, hắn liên ôm lấy cổ Vương Trung Đỉnh rồi leo lên thân người ta, miệng ghé sát tai Vương Trung Đỉnh, cười hề hề gian xảo như ăn trộm, “Kỳ thật anh đưa dây thừng cho em không phải để em tự buộc mình đúng không? Là để em buộc anh lại đúng không? Đúng không? Đúng không? Ha ha ha ha ha…”
Lời này nếu để Diệp Thành Lâm nghe xong, khẳng định sẽ khóc nước mắt đầm đìa, nhưng đổi thành Vương Trung Đỉnh nghe như thể lảm nhảm cái này là cái gì?
Hàn Đông vỗ vỗ cái ót Vương Trung Đỉnh, “Nói thật lòng anh đi, hả? Có đúng như vậy không? Ha ha ha ha ha…”
Vương Trung Đỉnh, “…”
Ngay lúc Hàn Đông còn đang làm ầm ĩ, Vương Trung Đỉnh vô tình nhìn thấy ảnh chụp Hàn Đông trên bức tường đối diện. Người bình thường đóng khung treo ảnh không phải hình nghệ thuật thì cũng là hình kỷ niệm, ai lại lấy ảnh thẻ phóng to N lần rồi treo trên tường? May mà là ảnh màu sặc sỡ, nếu là hình trắng đen, quả thật giống như treo di ảnh.
Xem ra, người này không phải bị rượu làm cho bị khùng, mà thực sự là đầu óc có vấn đề.
Ngay lúc Vương Trung Đỉnh còn do dự, Hàn Đông tự mình thừa nhận suy đoán của hắn.
Hàn Đông đột nhiên bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa túm lấy dây thừng. Vương Trung Đỉnh trơ mắt nhìn Hàn Đông dùng dây thừng một vòng lại một vòng tự trói mình. Đúng vậy, hắn một bên thì khóc thương tâm muốn chết, giống như ủy khuất tận trời xanh, một bên tự ngược bản thân dùng dây thừng trói mình lại.
Càng buộc càng khóc, càng khóc càng cột chặt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vương Trung Đỉnh khó mà tin được đây là việc của con người có thể làm.
Ban đầu còn đang tính xem tìm thông tin trong phòng này, để biết thêm một chút, giờ thì tốt rồi. Huống hồ trong nhà còn có việc gấp, Vương Trung Đỉnh thật sự không rảnh ở lại hầu hắn, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Không ngờ, vừa lúc Vương Trung Đỉnh xoay người, lại bị giật mình lùi lại một bước dài.
Hắn vậy mà thấy được ‘di ảnh’ của mình!
…
Vương Trung Đỉnh còn chưa hết khiếp sợ, Hàn Đông đã từ trên giường đứng dậy.
Dây thừng trên người rớt xuống, mắt nửa khép nửa mở, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc. Loại nghiêm túc này không phải cố ý giả vờ hù người khác, mà trong đó còn tản ra chút ý vị thần bí.
Đáng thương Hàn đại thẳng nam, ngay tới hoàn cảnh thương tâm như vậy vẫn không quên được mình uống rượu phạm vào giới rồi, nhất định phải lập trận pháp làm lại lần nữa. Hơn nữa lần thuật tu này là bí mật, nếu có người khác biết sẽ tự động mất hiệu lực.
Có điều, trong mắt Hàn Đông sớm đã say bí tỉ, Vương Trung Đỉnh không phải người.
Hắn không để Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài, quay mặt nhìn Vương Trung Đỉnh, một bộ không giận mà uy, như thể đã biết trước mọi chuyện nói một câu: “Ngươi rốt cuộc cũng hiện nguyên hình!”
Vương Trung Đỉnh mặt cương lại như cục sắt.
Hàn Đông sờ soạng trong tủ lấy ra giấy vàng và bút mực, ngay trước mặt Vương Trung Đỉnh chuẩn xác viết ra ngày sinh tháng để của hai người, sau lại giống như hôm qua, xé tờ giấy viết ngày sinh thành hai nửa. Vò thành một cục, bên ta ném phía bắc, của hắn ném phương nam. Lại từ trong tủ lấy ra một con Long Quy, treo ở phương Vương Trung Đỉnh hắc bạch nhìn xuống. Cái gọi là Long Quy, ý là có con rùa đi đầu, có rùa trên lưng chuyên dùng để trừ tai họa.
Toàn bộ chuẩn bị xong, Hàn Đông lại đứng trong phòng niệm đoạn chú kia.
“Kiền khôn nhất tuyến, âm dương lưỡng khiên, đương kim dĩ đoạn, vạn sự vô đoan. . . . . .”
Cuối cùng, Hàn Đông trước mặt Vương Trung Đỉnh chính chủ, vái một cái thật sâu với Vương Trung Đỉnh ‘di ảnh’, tất cung tất kính nói: “Đi đường mạnh giỏi!”
Mặt Vương Trung Đỉnh lúc này, đặc biệt giống hệt ảnh chụp trắng đen treo trên tường…
Nếu Hàn Đông mặc một thân trường bào, tay cầm phất trần, cũng xem như không có gì khó chấp nhật. Vấn đề là Hàn Đông còn đang mặc một cái quần sịp, khoe dáng người siêu cấp đẹp, lại là chuyện khác! Giống như một siêu mẫu quốc tế mặc bikini đi phun thuốc trừ sâu vậy, có thể nói là loại chuyện vừa kinh dị vừa ngu ngốc.
* * *
[Phoenix Legend (Phượng Hoàng Truyền Kỳ) thành lập tháng 9/1997, với cặp nam nữ ca sĩ được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ gồm nữ ca sĩ người Ordos thuộc Nội Mông là Dương Ngụy Linh Hoa và nam ca sĩ Tăng Nghị.
Họ ghi dấu ấn với ca khúc Rạng ngời dân tộc nổi tiếng khắp Trung Quốc năm 2009. Những tác phẩm của nhóm là sự kết hợp hài hòa và sáng tạo chất dân nhạc truyền thống của Trung Quốc với hàng loạt các yếu tố âm nhạc đương đại mang âm hưởng hiện đại.
Với những thành công của mình, nhóm được công nhận là Nhóm nhạc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Quốc đại lục năm 2005. Những ca khúc ghi đậm dấu ấn của nhóm như Ánh trăng tối thượng (Above The Moon), Tự do bay, Hát lên… đều thành công vang dội trên toàn Trung Quốc cũng như cộng đồng người Hoa khắp 5 châu.
Số lượng album của nhóm được tiêu thụ ước tính lên đến 6 triệu bản, lượng người tải trực tuyến ca khúc của họ lên đến 300 triệu lượt người và số lượng người nghe trực tuyến lên đến 600 triệu.
Vương Trung Đỉnh mở máy nghe nhạc trong xe, chọn một bài nhạc không lời, giúp tâm tình đang xao động của mình bình tĩnh xuống.
Hệ thống sưởi hơi trong xe mở rất lớn, Hàn Đông đem mình vây thành một cục giống như con nhộng không nhúc nhích. Bây giờ ấm lên được một chút, bắt đầu vô thức gỡ thảm trên người.
Mặc dù nhạc trong xe rất lớn, Vương Trung Đỉnh vẫn có cảm giác động tĩnh dị thường.
Khi hắn cẩn thận lắng tai nghe, động tĩnh lại biến mất.
Chắc là có đồ gì bị lăn trong xe, hoặc có cái gì đó bị nghiêng đi… Nghĩ như vậy, Vương Trung Đỉnh cũng không để ý nữa, tiếp tục tập trung tinh thần lái xe.
Đài đổi bài nhạc khác, so với bài trước thì tiết tấu nhanh và sôi động hơn nhiều, càng dễ kích thích đại não hơn. Hơn nữa, Hàn Đông là sinh vật đã ngủ là rất sinh động, quả thật chính là liều thuốc kích thích nhất.
Rất nhanh Hàn Đông liền lầm bầm theo tiết tấu.
Vương Trung Đỉnh lại nghe âm thanh kỳ lạ, trực tiếp tắt nhạc, kết quả hắn vừa tắt, Hàn Đông cũng im lặng. Chờ Vương Trung Đỉnh mở lại nhạc, quái âm lại xuất hiện, đổi bài khác vẫn vậy.
Sao lại có tạp âm nhỉ? Chẳng lẽ bộ phận thu âm thanh bị hư?
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên người nào đó bắt đầu hát theo nhạc.
Mặt Vương Trung Đỉnh tái rồi.
Bởi vì hắn nghe được lời nhạc…
—- bài này là nhạc không lời aaa!!!
Cứ thế mà đêm lời ca bài hát của Phoenix Legend (*) chắp nối với khúc dương cầm của Richchard Clayderman, mẹ nó vậy mà lại hợp nhịp!
Vương Trung Đỉnh mạnh mẽ một cước phanh lại.
Còn chưa kịp mở đèn xe, một cánh tay trắng nõn từ phía sau vươn tới.
“Sư phụ, tới khu ở chỗ rẽ con sông…”
Vương Trung Đỉnh nghiêng đầu nhìn, thấy trong tay Hàn Đông không phải là nhân dân tệ, mà chính là hoàng phù đêm qua làm còn dư. Lại đảo mắt qua kính chiếu hậu, trên kiếng đột nhiên xuấ thiện một cái mặt còn chưa mở mắt ra.
Nếu Vương Trung Đỉnh không phải người tôn thờ chủ nghĩa duy vật, đã sớm bị hù tới mất hồn.
Sao đang không lại xuất hiện thêm một người trên xe?
Hàn Đông ném hoàng phù lên đùi Vương Trung Đỉnh xong, lại tiếp tục lăn về ngủ.
Vương Trung Đỉnh mở đèn xe, nhìn thấy người đang ngủ chỏng vó ở ghế sau xe, chỉ mặc một chiếc quần lót nhỏ. Người xuất hiện bên ngoài bằng bộ dạng này, không phải thằng khùng thì cũng là do uống nhiều quá, nghĩ tới xe của mình ban nãy đậu trước khách sạn, vế sau có thể có khả năng hơn.
Nếu trực tiếp quăng người ta giữa đường mặc kệ, không bị đông chết cũng bị đông cho tàn phế.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh chồm ra phía sau xe, định đánh thức Hàn Đông hỏi chuyện. Kết quả vừa đưa tay ra, lại bị cặp đùi của Hàn Đông hút mắt.
Ở cự ly gần, chiều dài, mọi góc độ… không hề có khuyết điểm!!
Không giải phẫu, không chỉnh hình, không có ngoại thương… Hoàn toàn tự nhiên!!
Vương Trung Đỉnh đã lâu rồi không bị cái gì chấn động đến thế, căn bản là không bao giờ ngờ được, một bài toán khó về số liệu cơ thể vốn bịa ra để chèn ép cấp dưới, vậy mà bị người này phá giải!!!
Hàn Đông như thể muốn khoe khoang dáng người chuẩn không cần chỉnh của mình, tư thế nằm thẳng rất không thoải mái, hắn lại trở chân một cái, cặp chân dài trực tiếp tì lên chỗ tựa lưng, làm nổi bật đường cong tuyệt đẹp chỗ bắp đùi.
Tâm tình Vương Trung Đỉnh lúc này siêu cấp chấn động, tựa hồ vừa phát hiện ra một cái đồng hồ cổ đã thất truyền từ lâu. [=))]
…
Bởi vì địa chỉ Hàn Đông nhắc tới Vương Trung Đỉnh có biết, từ nhà hắn tới đó cũng không phải quá xa, nên Vương Trung Đỉnh định đưa Hàn Đông về nhà trước, tiện thể điều tra thông tin của hắn, có gì về sau dễ liên hệ.
Dừng xe xong, Vương Trung Đỉnh định đánh thức Hàn Đông nhưng không thành công, rơi vào đường cùng đành phải dùng thảm gói kỹ hắn, trực tiếp khiêng từ trên xe xuống.
Thang máy chạy lên lầu, di động của Vương Trung Đỉnh vang lên.
Hàn Đông bị âm thanh bất thình lình này làm giật mình tỉnh giấc, nằm trên người Vương Trung Đỉnh giãy dụa một cái, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, vung dây thừng quấn vài vòng lên cổ Vương Trung Đỉnh.
Vương Trung Đỉnh vừa mới tiếp được điện thoại, cổ đã bị dây thừng quấn ba vòng. Nhưng Hàn Đông còn chưa dừng động tác, Vương Trung Đỉnh tự động mặc kệ con rượu như hắn, không thèm để ý tiếp tục nghe điện thoại.
“Tôi đã đưa cô Vạn tới nhà ga rồi, anh cứ yên tâm đi.”
“Tôi…”
Kết quả Vương Trung Đỉnh vừa mở miệng, không biết cái gì kích thích vị này, hắn bắt đầu điên cuồng siết cổ Vương Trung Đỉnh. Không thả lỏng tay chút nào, siết tới Vương Trung Đỉnh trán nổi gân xanh, mặt cũng nghẹn tưởng chết.
“Có phải vợ anh giục anh đi nhà ga không? Hả? Có phải đi kiểm phiếu không? Còn tính chạy? Không có cửa đâu!” Hàn Đông vừa siết vừa ồn ào, nói luyên thuyên không ngừng.
“Anh làm sao vậy? Này? Vương tổng? Sao không nói gì hết…”
Di động bị ngắt, bao năm qua mang danh Vương Trung Đỉnh mặt lạnh như tiền, hôm nay bị Hàn Đông làm cho tức điên tới chửi thề.
“Con.mẹ.nó cậu im lặng đợi cho tôi!!!”
Một tiếng rống này bức tỉnh Hàn Đông, nhưng tỉnh rồi thì vẫn say, mơ mơ màng màng dòm mặt Vương Trung Đỉnh, oán hận lầu bầu: “Đậu má! Lại cmn mộng thấy anh! Đồ gay chết bằm!”
Thanh máy kêu một tiếng dừng lại, Vương Trung Đỉnh chịu hết nổi đuổi Hàn Đông về phòng.
Không ngờ, vừa mới quăng Hàn Đông lên giường, hắn liên ôm lấy cổ Vương Trung Đỉnh rồi leo lên thân người ta, miệng ghé sát tai Vương Trung Đỉnh, cười hề hề gian xảo như ăn trộm, “Kỳ thật anh đưa dây thừng cho em không phải để em tự buộc mình đúng không? Là để em buộc anh lại đúng không? Đúng không? Đúng không? Ha ha ha ha ha…”
Lời này nếu để Diệp Thành Lâm nghe xong, khẳng định sẽ khóc nước mắt đầm đìa, nhưng đổi thành Vương Trung Đỉnh nghe như thể lảm nhảm cái này là cái gì?
Hàn Đông vỗ vỗ cái ót Vương Trung Đỉnh, “Nói thật lòng anh đi, hả? Có đúng như vậy không? Ha ha ha ha ha…”
Vương Trung Đỉnh, “…”
Ngay lúc Hàn Đông còn đang làm ầm ĩ, Vương Trung Đỉnh vô tình nhìn thấy ảnh chụp Hàn Đông trên bức tường đối diện. Người bình thường đóng khung treo ảnh không phải hình nghệ thuật thì cũng là hình kỷ niệm, ai lại lấy ảnh thẻ phóng to N lần rồi treo trên tường? May mà là ảnh màu sặc sỡ, nếu là hình trắng đen, quả thật giống như treo di ảnh.
Xem ra, người này không phải bị rượu làm cho bị khùng, mà thực sự là đầu óc có vấn đề.
Ngay lúc Vương Trung Đỉnh còn do dự, Hàn Đông tự mình thừa nhận suy đoán của hắn.
Hàn Đông đột nhiên bắt đầu gào khóc, vừa khóc vừa túm lấy dây thừng. Vương Trung Đỉnh trơ mắt nhìn Hàn Đông dùng dây thừng một vòng lại một vòng tự trói mình. Đúng vậy, hắn một bên thì khóc thương tâm muốn chết, giống như ủy khuất tận trời xanh, một bên tự ngược bản thân dùng dây thừng trói mình lại.
Càng buộc càng khóc, càng khóc càng cột chặt.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Vương Trung Đỉnh khó mà tin được đây là việc của con người có thể làm.
Ban đầu còn đang tính xem tìm thông tin trong phòng này, để biết thêm một chút, giờ thì tốt rồi. Huống hồ trong nhà còn có việc gấp, Vương Trung Đỉnh thật sự không rảnh ở lại hầu hắn, thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Không ngờ, vừa lúc Vương Trung Đỉnh xoay người, lại bị giật mình lùi lại một bước dài.
Hắn vậy mà thấy được ‘di ảnh’ của mình!
…
Vương Trung Đỉnh còn chưa hết khiếp sợ, Hàn Đông đã từ trên giường đứng dậy.
Dây thừng trên người rớt xuống, mắt nửa khép nửa mở, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc. Loại nghiêm túc này không phải cố ý giả vờ hù người khác, mà trong đó còn tản ra chút ý vị thần bí.
Đáng thương Hàn đại thẳng nam, ngay tới hoàn cảnh thương tâm như vậy vẫn không quên được mình uống rượu phạm vào giới rồi, nhất định phải lập trận pháp làm lại lần nữa. Hơn nữa lần thuật tu này là bí mật, nếu có người khác biết sẽ tự động mất hiệu lực.
Có điều, trong mắt Hàn Đông sớm đã say bí tỉ, Vương Trung Đỉnh không phải người.
Hắn không để Vương Trung Đỉnh đi ra ngoài, quay mặt nhìn Vương Trung Đỉnh, một bộ không giận mà uy, như thể đã biết trước mọi chuyện nói một câu: “Ngươi rốt cuộc cũng hiện nguyên hình!”
Vương Trung Đỉnh mặt cương lại như cục sắt.
Hàn Đông sờ soạng trong tủ lấy ra giấy vàng và bút mực, ngay trước mặt Vương Trung Đỉnh chuẩn xác viết ra ngày sinh tháng để của hai người, sau lại giống như hôm qua, xé tờ giấy viết ngày sinh thành hai nửa. Vò thành một cục, bên ta ném phía bắc, của hắn ném phương nam. Lại từ trong tủ lấy ra một con Long Quy, treo ở phương Vương Trung Đỉnh hắc bạch nhìn xuống. Cái gọi là Long Quy, ý là có con rùa đi đầu, có rùa trên lưng chuyên dùng để trừ tai họa.
Toàn bộ chuẩn bị xong, Hàn Đông lại đứng trong phòng niệm đoạn chú kia.
“Kiền khôn nhất tuyến, âm dương lưỡng khiên, đương kim dĩ đoạn, vạn sự vô đoan. . . . . .”
Cuối cùng, Hàn Đông trước mặt Vương Trung Đỉnh chính chủ, vái một cái thật sâu với Vương Trung Đỉnh ‘di ảnh’, tất cung tất kính nói: “Đi đường mạnh giỏi!”
Mặt Vương Trung Đỉnh lúc này, đặc biệt giống hệt ảnh chụp trắng đen treo trên tường…
Nếu Hàn Đông mặc một thân trường bào, tay cầm phất trần, cũng xem như không có gì khó chấp nhật. Vấn đề là Hàn Đông còn đang mặc một cái quần sịp, khoe dáng người siêu cấp đẹp, lại là chuyện khác! Giống như một siêu mẫu quốc tế mặc bikini đi phun thuốc trừ sâu vậy, có thể nói là loại chuyện vừa kinh dị vừa ngu ngốc.
* * *
[Phoenix Legend (Phượng Hoàng Truyền Kỳ) thành lập tháng 9/1997, với cặp nam nữ ca sĩ được mệnh danh là kim đồng ngọc nữ gồm nữ ca sĩ người Ordos thuộc Nội Mông là Dương Ngụy Linh Hoa và nam ca sĩ Tăng Nghị.
Họ ghi dấu ấn với ca khúc Rạng ngời dân tộc nổi tiếng khắp Trung Quốc năm 2009. Những tác phẩm của nhóm là sự kết hợp hài hòa và sáng tạo chất dân nhạc truyền thống của Trung Quốc với hàng loạt các yếu tố âm nhạc đương đại mang âm hưởng hiện đại.
Với những thành công của mình, nhóm được công nhận là Nhóm nhạc có sức ảnh hưởng lớn nhất ở Trung Quốc đại lục năm 2005. Những ca khúc ghi đậm dấu ấn của nhóm như Ánh trăng tối thượng (Above The Moon), Tự do bay, Hát lên… đều thành công vang dội trên toàn Trung Quốc cũng như cộng đồng người Hoa khắp 5 châu.
Số lượng album của nhóm được tiêu thụ ước tính lên đến 6 triệu bản, lượng người tải trực tuyến ca khúc của họ lên đến 300 triệu lượt người và số lượng người nghe trực tuyến lên đến 600 triệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.