Phong Miêu Chứng

Chương 72: Tớ sẽ để cho cậu mộng xuân

Vân Thủy Mê Tung

23/06/2020

Trì Tự:

Cố Ý: <Ăn cá, Ăn cá, Ăn cá…Chỉ có Ăn cá QAQ>

Trì Tự: <…>

Rời đi từ văn phòng giáo viên, Cố Ý một thân một mình lảo đảo đi về ký túc xá.

Mở cửa ký túc ra, bạn cùng phòng đều ở đây, vừa nhìn thấy cô trở về mọi người đều vỗ tay hoan hô.

”Thật hâm mộ cậu nha, hôm nay chọn đại học nào?”

”Tôi đoán là Đại học Leeds [1], Leeds có tiếng tăm vang dội, học trưởng năm trước cầm giải vàng cũng đi Leeds.”

[1] Đại học Leeds: Về mặt quốc tế, trường đại học này xếp thứ 32 trong xếp hạng trường tốt nhất châu Âu và đứng thứ 93 quốc tế năm 2016-17 bảng xếp hạng đại học thế giới QS. Leeds xếp thứ 3 ở Anh Quốc và trong tốp 20 trên thế giới về được tuyển dụng sau tốt nghiệp (xếp hạng tuyển dụng sau tốt nghiệp QS 2016), và xếp thứ 5 trong danh sách những trường đại học Anh Quốc là mục tiêu của nhà tuyển dụng năm 2016-17.

”Tôi cảm thấy Nam California [2], khoa kiến trúc nam California tương đối khá.”

[2] Đại học Nam California (University of Southern California) là một viện đại học tư thục, phi lợi nhuận, tọa lạc ở thành phố Los Angeles, tiểu bang California, Hoa Kỳ. Trường được tạp chí Time và The Princeton Review bầu chọn là “trường đại học của năm 2000” cho những chương trình dịch vụ cộng đồng rộng rãi của trường. Trong những năm gần đây, trường đã tăng hạng trong bảng xếp hạng, từ thứ 44 năm 1996 lên hạng 23 năm 2011 theo khảo sát của US News.

”Cũng có thể là…”

”Khụ khụ.” Cố Ý làm thanh giọng, ”Tôi đều không chọn.”

Trong ký túc yên tĩnh mấy giây đồng hồ.

”Đều không chọn? Tại sao không chọn a?”

Cố Ý đáp lại một cách nhẹ nhàng: ”Chính là không muốn đi.”

Có một bạn cùng phòng đoán nói: ”Bởi vì bạn trai à, cậu dính anh ta như vậy, khẳng định không nỡ tách ra.”

Các bạn cùng phòng còn lại bừng tỉnh hiểu ra.

Cố Ý kéo ghế ra ngồi xuống, còn chưa ngồi nóng mông, điện thoại của Trì Tự đã tới.

Trên màn hình điện thoại xuất hiện tên của anh, Cố Ý vừa nhìn thấy, trên mặt liền cười tươi, vui tươi hớn hở chạy ra bên ngoài nghe điện thoại.

”Ăn cá Ăn cá.” Cô dựa ở lan can ban công, mũi giày chỉa xuống đất lắc lắc chân, ”Anh lại nhớ em rồi, hì hì hì.”

Cô luôn là như vậy, vừa mở miệng liền không đứng đắn.

Trì Tự nghe được giọng cô, ngực ấm áp:

”Bị em phát hiện.”

Cố Ý che mặt nhốn nháo một hồi, bắt đầu báo cáo chuyện phát sinh hôm nay.

”…Thầy để cho em chọn một, em cái nào cũng không chọn.” Giọng cô giống gắng gượng, ”Em không muốn xuất ngoại, xuất ngoại thì phải tách anh ra, em không nên tách anh ra.”

Trong lòng Cố Ý giấu chút ít. Sở dĩ cô nói ra cho Trì Tự, chính là muốn cho anh biết cô không nỡ bỏ anh bao nhiêu, như vậy anh sẽ càng cưng chìu cô, càng quý trọng cô một ít.

Trong loa, đối phương yên lặng chốc lát.

”Tiểu Ý, em thận trọng chút.”

Giọng anh thấp trầm ổn, Cố Ý nghe xong cũng rất không thoải mái.

”Sao lại nói em như vậy, em rất thận trọng đó.”

Trì Tự thở dài một hơi, giơ tay lên đè mi tâm:

”Em nghiêm túc cân nhắc qua sao? Thật sự không muốn xuất ngoại? Anh biết rõ em bây giờ rất thích chuyên ngành của mình, cũng rất muốn ở chỗ này phát triển tiếp, xuất ngoại đối với em mà nói…”

”Đừng nói nữa.” Cố Ý ngắt lời anh, ”Em đã đưa ra quyết định, anh không cần lo cho em.”

Vừa nói xong cô liền cúp điện thoại.

Nghe âm thanh báo bận truyền từ loa, Trì Tự cảm thấy có chút bất lực, trong lòng anh cũng ẩn giấu mấy phần vui mừng.

Nếu nhu cô thật sự không xuất ngoại, anh chắc chắn vui vẻ.

Nhưng nếu cô là bởi vì anh mới bỏ đi cơ hội học nước ngoài, vì ở bên cạnh anh, đem con đường phía trước rộng lớn của mình vứt ra sau đầu, vậy anh cũng tuyệt đối không thể tha thứ cho chính mình.

Ở trong mắt Trì Tự, tình cảm và sự nghiệp có thể đan xen không dẫn tới mâu thuẫn, chỉ cần không thay đổi lòng, dùng sự đồng hành tạm thời để đổi lấy tương lai ở bên nhau, dường như cũng…

Được rồi, anh dường như không có bụng dạ lớn như tưởng tượng của mình.

Cách xa biển cả nghìn trùng, thời gian trái nhau, không biết lúc nào mới có thể vuốt lông cho cô, loại cảm giác này vô cùng, vô cùng không tốt.

***

Nghỉ đông ăn tết, Cố Ý từ thành phố G trở lại Thượng Hải.

Cố Dân suốt một học kỳ không gặp con gái, tóc của tiểu cô nương mọc dài nhanh đến thắt lưng, trên mặt trang điểm nhạt, nghiễm nhiên trổ mã thành đại cô nương.

Mấy ngày lễ tết đầu năm đều ở nhà, ngày đầu năm ngủ cả buổi, buổi chiều Cố Ý lại bị anh Quan Trúc của cô gọi ra cửa.



Chị A Hoài sinh được một đứa bé trai trắng trắng mập mập, trông rất xinh xắn, Cố Ý vừa đến nhà họ một cái liền ôm cháu nhỏ không buông tay, đáng tiếc tứ chi cô không chịu khó, luôn khiến cho cháu nhỏ khóc.

Quan Hoài: ”Năm nay Tiểu Ý lên hai mươi tuổi chẳn sao? Đến tuổi luật pháp cho kết hôn rồi.”

Cố Ý không ngừng gật đầu:

”Em phải nhanh kết hôn một chút, em muốn Ăn cá cưới em.”

Quan Hoài chẳng qua là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới Cố Ý lại kích động như vậy, cô còn chưa kịp ngăn cản, Cố Ý liền chụp cho cháu nhỏ rất nhiều tấm hình, tất cả gửi cho Trì Tự.

Trì Tự đang khép môn nghiên cứu bộ luật, bất ngờ thấy hình bạn gái gửi.

Trì Tự:

Cố Ý:

Trì Tự: <…Em đi đâu nhặt?>

Cố Ý:

Trì Tự: <…>

Trì Tự:

Cố Ý:

Trì Tự mới vừa uống xong một hớp nước nóng, thiếu chút nữa sặc chết.

Trì Tự: <Đừng nằm mơ>

Cố Ý tức giận:

Trì Tự xoa xoa huyệt thái dương:

Cố Ý cho là anh đang cười nhạo cô, vì vậy gõ gõ trả lời:

Mười lăm giây sau.

Quan Hoài: ”Này, trái cây còn chưa ăn xong, em chạy cái gì a!”

Cố Ý chạy trở về, mặt đỏ bừng:

”Ăn cá anh ấy mắng em.”

Quan Hoài: ”Vậy em ở trong phòng khách chạy vòng vòng làm gì?”

”Em…”

Cố Ý lại chạy đi, trốn vào phòng nhỏ của cô.

Trì Tự:

Anh nhất thời nổi nóng, gửi xong lại cảm thấy quả thực không có văn hóa, lập tức rút về, Cố Ý nhìn thấy nhưng chưa kịp chụp màn hình lại.

Có chút tiếc nối, sau khi cô tốt nghiệp cấp ba chưa bao giờ thấy Trì Tự đột ngột nói thô tục.

Trì Tự:

Cố Ý: <Ăn cá, Ăn cá, Ăn cá…Chỉ có Ăn cá QAQ>

Trì Tự: <…>

Cố Ý nằm ở trên giường lăn lộn:

Trì Tự giờ phút này vô cùng hối hận không ở Thượng Hải thêm vài ngày.

Anh về nhà vào ngày ba mươi và mùng một, buổi chiều mùng hai liền bay đến thành phố G chuẩn bị nhiệm vụ mới giáo viên sắp xếp cho anh.

Nếu như anh ở Thượng Hải…tối nay cũng sẽ không để cho cô chỉ nằm mộng.

”…Tiểu Ý này?”

”Ở trong phòng em đây.”

”Ban ngày trốn trong phòng làm gì.”

Từ hành lang truyền đến tiếng bước chân, Cố Ý từ trên giường ngồi dậy, thật nhanh vuốt tóc.

”Ha ha, anh hôm nay trở về sớm như vậy?”

Quan Trúc: ”Đã lớn mà còn tựa như trẻ con đánh rắm, ôm gối làm gì?”

Cố Ý ném cái gối đi: ”Hì hì hì, ôm chơi mà.”

Thừa dịp Quan Trúc không chú ý, cô lật mặt gối lại, nhảy xuống giường đẩy anh ra khỏi phòng.

Mới vừa rồi lúc ôm gối làm Ăn cá điên cuồng hôn, cô đã quên chùi môi, bây giờ son môi màu san hô đều in lên cái gối nhỏ đáng thương.

Trước cơm tối, Quan Trúc dẫn em gái đến văn phòng kiến trúc sư của mình.



Trước kia Cố Ý đã tới mấy lần, không hề mới lạ.

Quan Trúc: ”Anh đưa em đến phòng trưng bày nhìn một chút.”

Thư ký của anh giữ chìa khóa, dùng thang máy riêng đến tầng cao nhất. Ra thang máy, trước mắt là một cánh cửa kim loại rất lớn, rất là trang trọng nghiêm túc.

Cố Ý: ”Wow, chỗ lợi hại như vậy, anh không sợ em trộm sao?”

Quan Trúc cười: ”Đây là phòng trưng bày, không phải phòng hồ sơ mật, mọi thứ bên trong đều được bán với giá cao, nếu như em dám trộm thì còn nhiều người tố cáo em.”

Cố Ý bĩu môi, đi theo anh vào phòng.

Phòng trưng bày không lớn, bên trong không chí có bản vẽ kiến trúc, còn có mô hình phỏng theo chính xác tinh tế, trông rất đắt tiền.

Ngón tay của Quan Trúc chỉ một tòa nhà ba tầng cho cô nhìn:

”Đây là tác phẩm vật thật đầu tiên của anh, ở Anh.”

Cố Ý trợn to cặp mắt đào hoa.

Trên nhãn trước mô hình khắc mấy từ đơn tiếng anh:

- GuanZhu, the youngest world class architect.

Cô đã sớm nghe nói tên tiếng anh này của anh, thời điểm cô giành được giải thưởng kiến trúc sinh viên, Quan Trúc cũng đã ở trong lĩnh vực chuyên ngành cùng với các bậc thầy PK.

Quan Trúc đưa em gái đi vài vòng, cuối cùng dừng trước một mô hình kiến trúc to lớn.

”Đây là tác phẩm vật thật cuối cùng của anh cho đến nay…”

”Em biết, Ngôi sao Dương Giang! Cuối năm mới làm xong, em ở trường thấy rất nhiều tin, khi đi học giáo viên cũng giới thiệu qua.”

Quan Trúc nhướn mày: ”Không sai.”

Cố Ý ghé mắt lên tủ kính, ánh mắt lấp lánh.

Trời ơi…

Sau này cô cũng sẽ có một ngày như vậy à…

Nơi này chỉ hai anh em bọn họ, Quan Trúc dựa vào tủ trưng bày, hỏi cô:

”Thích không?”

”Dĩ nhiên thích a!”

Quan Trúc: ”Em cũng có thể, em chính là người kế tiếp anh.”

”Thật sự?”

”Dĩ nhiên. Trên thế giới này người có tài rất nhiều, nhưng mà không có nhiều nơi để phát huy tài hoa như vậy. Tác phẩm ban đầu của anh có người ủng hộ, có thể được thành hình, là bởi vì dãy lầu kia là nhà anh đóng dấu, mảnh đất kia là của cha anh.”

Cố Ý lập tức trợn tròn mắt: ”Cái gì, ý cảm tốt đẹp đều bị anh phá hư, không chịu nổi những nhà tư bản có tiền và toàn năng như các anh.”

Quan Trúc híp mắt:

”Ý anh là, khởi điểm của em cao hơn người khác, tại sao không đến chỗ cao hơn? So với bạn học của em, em còn có tài hoa, còn có bối cảnh, hoàn toàn có năng lực đến một sân chơi rộng lớn hơn.”

Cố Ý hiểu ra lời anh nói, cuối cùng hiểu được.

Hóa ra lão anh của cô hôm nay là tới khuyên cô xuất ngoại!

”Anh, tầm mắt của anh cũng quá xấu, một mình chạy ra nước ngoài bất đắc dĩ tách chị A Hoài nhiều năm như vậy, bây giờ chạy tới lừa gạt gieo họa cho em, em không phải anh.”

Quan Trúc buồn bực:

”Nhỏ ngu ngốc, anh em sẽ hại em sao?”

”Qủy biết.”

Quan Trúc lớn hơn cô tám tuổi, từng trải hơn cô, đối với cô cũng vô cùng hiểu rõ, lúc này dứt khoát không lượn quanh nữa:

”Chất lượng trường kiến trúc trong nước mặc dù phát triển vững vàng, nhưng vẫn có giới hạn, học viện tốt nhất đều ở nước ngoài.”

Cố Ý: ”Hừm.”

”Em cho là anh không biết em đang suy nghĩ gì sao?” Quan Trúc cười giống như con cáo già, ”Em sở dĩ không muốn xuất ngoại, một nữa là bởi vì em không muốn cùng tiểu tử đó tách ra, một nửa kia, chỉ sợ là em không hề hài lòng với những trường trường đại học hướng cho em.”

Cố Ý ngẩn ra, lại hả miệng không nói.

Quan Trúc cười xong:

”Gíao sư thời đại học của anh bây giờ đang ở trong công ty anh làm cố vấn, anh đã giới thiệu em, không chỉ có anh đảm báo, chính ông ây cũng rất hài lòng với em.”

”Anh…Đại học của anh…”

”Đúng vậy, Cambridge.” Quan Trúc vỗ vỗ đầu em gái ngốc, ”Có hài lòng không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Miêu Chứng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook