Quyển 2 - Chương 141: Cự thuẫn
Lại Điểu
17/05/2013
Hiển nhiên bộ xương của Huyết Hống có phẩm chất tốt hơn nhiều so với xương Thạch Tâm Trùng Vương mà trước kia Phong Nhược có được, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa cả thần thông hỏa diễm. Nếu như cầm ra ngoài để đấu giá, chắc chắn có thể bán được với giá cao ngất.
Cho nên Phong Nhược cũng không dám xử lý qua loa, mà cẩn thận lột bỏ từng tí da bên ngoài rồi để sang một bên, có lẽ thứ này có thể dùng để luyện chế trang phục hoặc chiến giáp.
Bởi vì thân thể của Huyết Hống này quá mức khổng lồ, nên đương nhiên Phong Nhược không định dành trọn vẹn để luyện chế tấm thuẫn, bởi vì như vậy thật sự quá mức lãng phí của trời.
Cẩn thận nghiên cứu hồi một hồi lâu, Phong Nhược mới trích ra một phần nhỏ từ bộ xương Huyết Hống hài cốt này. Về phần còn lại, hắn dùng Tru Ma Kiếm cắt ra thành nhiều phần, dù sao thắt lưng trữ vật của hắn cũng chỉ thuộc hàng tệ nhất, vật phẩm quá to lớn thế này trên cơ bản không nhét vào nổi.
Khi Phong Nhược xử lý xong mọi chuyện, hắn mới bắt đầu luyện chế sơ bộ xương kia , bởi vì hắn định luyện chế đống xương này trở thành một tấm thuẫn có khả năng phòng ngự cực mạnh.
Cũng may là hắn đã có kinh nghiệm từ trước nhờ trải qua một tháng liên tục luyện chế huyền thiết, nên hiện tại hắn dễ dàng luyện lại mấy khúc xương này thêm một lần nữa. Quả nhiên có tác dụng, những khúc xương sau khi được tôi luyện đã biến chuyển màu, phát ra hào quang tím lịm trông vô cùng đẹp mắt.
Chuyện kế tiếp càng đơn giản hơn, bởi vì Phong Nhược vẫn chưa hiểu được thủ pháp của những người tu đạo luyện chế cao cấp, cho nên hắn chỉ có thể theo phương pháp của phàm nhân mà chế luyện tấm thuẫn này.
Đương nhiên, hiệu quả thu được chắc chắn cao hơn nhiều so với phàm nhân.
Trải qua trọn vẹn hai mươi mấy canh giờ, cuối cùng cự thuẫn khổng lồ mà Phong Nhược hằng mong đợi cũng đã được luyện chế hoàn thành.
Chẳng qua nếu đem vật này đánh giá theo tiêu chuẩn của pháp khí, rõ ràng tấm thuẫn của hắn chỉ sợ còn không được tính là pháp khí cấp thấp đấy. Nhưng nếu dùng trình độ cứng rắn mà so sánh thì cho dù là thượng phẩm phòng ngự pháp khí đứng trước mặt cự thuẫn đây cũng còn kém rất nhiều.
Phong Nhược có thể khẳng định giá như con Huyết Hống kia có sống lại đi nữa, thậm chí là vung trảo hung hăng thì may mắn lắm nó chỉ tạo ra vài vệt trầy xước trên tấm thuẫn mà thôi.
Hình dáng cự thuẫn được định hình theo mẫu thuẫn lúc trước của Phong Nhược, nó cao chừng tám thước, bề rộng khoảng bốn xích, độ dày cũng lên tới... bốn xích.
Ngoài ra, toàn thân cự thuẫn có một màu xanh đen, phía trên có thể thấy một vòng ánh sáng đỏ luân chuyển mờ mờ. Tuy nhiên hiện tượng này không phải là do kỹ thuật luyện chế của Phong Nhược cao minh, mà bởi vì phẩm chất vật liệu thật sự quá trân quý. Nếu như có luyện khí cao thủ nào nhìn thấy nhiều thứ vật liệu tốt như vậy mà bị chà đạp thành hình dạng như vầy, e rằng sẽ tức giận đến hộc máu.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Phong Nhược cũng cảm thấy hơi đau lòng. Vì luyện chế ra tấm thuẫn này mà hắn đã tiêu hao gần như toàn bộ phần Ám Thanh Huyền Thiết mà hắn đã khổ cực luyện chế cả tháng trời mới xong.
Tấm thuẫn này ngoại trừ có một chút độ cong ra, hình dáng bên ngoài phải nói là cực kì xấu xí. Phần mặt trước trụi lủi, còn những thứ như hoa văn hay đồ án mãnh thú... gì đó đúng là hàng... xa xỉ đối với hắn. Thật sự không còn cách nào khác, vì trình độ hiện tại của Phong Nhược chỉ đến đấy mà thôi.
Sung sướng mà thưởng thức hơn nữa ngày trời, lúc này Phong Nhược mới nhấc cự thuẫn lên, nhưng khi hắn vừa cầm vào tay tức khắc sắc mặt đã hơi sa sầm lại, bởi vì cự thuẫn này không ngờ nặng đến hai ngàn cân.
Dù với thể chất mạnh mẽ của Phong Nhược hiện tại, thật ra không cần dùng đến pháp lực cũng có thể nhẹ nhàng nhấc lên, nhưng nếu đem ra chiến đấu mà bị tấm thuẫn này liên lụy thì cho dù muốn né tránh hay tấn công đều hơi khó khăn.
Tuy nhiên ngay lập tức Phong Nhược đã quẳng lo lắng này sang một bên. Hiện tại hắn đã có cự thuẫn mạnh mẽ như thế, còn cần phải tránh né sao? Phỏng chừng đừng nói là Thiết Dực Ma Điểu cấp bảy, cho dù là Thi Vương cũng chẳng cách nào gây uy hiếp với cự thuẫn này.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần trốn đằng sau cự thuẫn, rồi điều khiển Mị Ảnh Kiếm vòng ra trước rồi thi triển Lưu Vân công kích là ổn rồi.
Đương nhiên thứ này cũng chỉ hữu dụng đối với bọn ma linh thú và thi quỷ mà thôi. Nếu đổi lại là người tu đạo, tấm cự thuẫn này lập tức biến thành sợi gân gà ngay, bởi vì Ngự Kiếm Thuật của đối phương hoàn toàn có thể bay ra sau lưng hắn mà công kích.
Tuy nhiên Phong Nhược cũng không quá lo lắng về điều này, bởi vì thực lực của hắn hiện nay không phải tùy tiện kẻ nào cũng có thể khiêu khích. Chỉ cần không đụng phải cao thủ Kim Đan kỳ hoặc cấp cao hơn, những kẻ khác hắn chẳng thèm để trong mắt.
Phong Nhược cười ha hả vài tiếng rồi huy động cự thuẫn trong tay vài lần, thật sự hắn rất là hài lòng. Nếu như sau này có thể khảm lên thêm trận pháp phòng ngự nữa, e rằng lúc đó thậm chí cao thủ Kim Đan bình thường cũng không làm gì được hắn, đó mới thực sự là phòng ngự khủng bố đấy.
Nhưng việc khảm nạm thêm trận pháp phòng ngự cũng không thể nhanh như vậy, không vội... hiện tại hắn cứ quăng chuyện này sang một bên mà chuyển sự chú ý lên Ngân Giáp Thiên Thù. Hắn thấy con nhện này vẫn còn ngủ say như chết liền lắc đầu bó tay, rồi gọi Bạch Mao Quỷ Bức vốn đã khôi phục từ trước ra ngoài, mà tranh thủ bay trở lại quặng mỏ Ngũ Hành Thạch xem xét. Quả thật hắn rời đi đã lâu như vậy, hy vọng nơi đó sẽ không có sự cố gì.
Trên tay Phong Nhược đang cầm chặt cự thuẫn, hắn dứt khoát nhảy lên lưng Bạch Mao, lúc này sức nặng cực lớn đột ngột tăng lên đè ép xuống lưng Bạch Mao Quỷ Bức, làm cho nó xém chút nữa đã lăn quay ra đất rồi. May mắn là nó đã trở thành yêu thú cấp sáu, nên sức nặng này vẫn có thể chụi được.
“Ha ha.... Bạch Mao ! Chúng ta trở về thôi”.
Từ trong khe hở, Bạch Mao Quỷ Bức ì ạch bay ra. Trọn vẹn một canh giờ sau, Phong Nhược mới về bay lên đến cửa quặng mỏ, đây chính là cửa vào mà hắn đã đến lần trước.
Tuy nhiên khi vừa lên đến nơi, lập tức trong lòng Phong Nhược chợt lóe một tia báo động, thậm chí Bạch Mao Quỷ Bức ở phía sau cũng kêu lên “Rét... rét...” hai tiếng, hiển nhiên nó cũng phát hiện ra tình hình có vẻ không bình thường.
“Ngươi ở lại chỗ này chờ ta”. Cũng do bên trong quặng mỏ quá mức nhỏ hẹp nên Bạch Mao Quỷ Bức muốn giang cánh cũng không được, vì thế Phong Nhược ra lệnh cho nó ở lại đây canh chừng, riêng hắn thì nắm chặt cự thuẫn cẩn thận di chuyển về phía trước.
Chẳng biết vì sao bên trong quặng mỏ Ngũ Hành Thạch lúc này yên tĩnh lạ thường, chẳng còn những âm thanh huyên náo nào nữa, Phong Nhược đi về phía trước một lúc thì đã đến nơi mà ngày trước hắn phụ trách thủ hộ.
Nhưng đúng lúc Phong Nhược sắp từ bên trong quặng mỏ này đi ra, ở góc rẽ trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiên hai con quái vật, toàn thân bọn nó ngăm đen, to lớn như trâu rừng, chính xác là hai con thi quỷ thú.
“Nguy thật rồi !”
Vừa thấy hai con thi quỷ thú, trong nháy mắt Phong Nhược đã hiểu ra, không còn nghi ngờ gì nữa, toàn bộ mỏ quặng Ngũ Hành Thạch này đã bị lũ Ma Nhân tấn công chiếm đoạt, còn bọn Chu Vũ dẫn đầu Thú Ma Doanh e rằng cũng đã lành ít dữ nhiều.
Bên kia, hai con thi quỷ thú cũng đã phát hiện ra Phong Nhược. Chúng nó vừa rú lên “Rào...!” một tiếng, tức thời cả quặng mỏ vốn rất là yên tĩnh, bỗng nhiên đồng loạt vang lên những tiếng gào rú liên hồi, sau đó chỉ nghe thấy nhiều tiếng ầm ầm hướng về phía nơi này mà chạy tới.
“Đáng ghét !”
Khẽ chửi một tiếng nhưng trong lòng Phong Nhược lại không có chút kinh hoảng nào, tay trái hắn hướng về phía trước vung cự thuẫn lên. Bản thân sức nặng của cự thuẫn này vốn đã ghê lắm rồi, nay cộng thêm lực vung của Phong Nhược tức khắc lực công kích đã không dưới vạn cân.
Chỉ nghe “Bang bang...” hai tiếng, hai con thi quỷ thú kia chưa kịp la lên đã bị đánh bay ra ngoài xa.
“Ha ha... thực sự quá đã !” Trong tiếng cười lớn đó, Phong Nhược lần nữa hung hăng nhảy lên phía trước, cự thuẫn vẫn tiếp tục đập tới, trong khoảng khắc chỉ nghe “Ầm...” một tiếng, hai con thi quỷ thú đó đã bị nện thành hai đống bầy nhầy, đồng thời cơ hội sống lại cũng không còn.
Loại thi quỷ thú này mặc dù có thể được sống lại ba lần, nhưng đó là trường hợp thân thể phải được đạt được một mức độ nhất định, còn nếu như gặp trường hợp bị đánh nát bét như vầy, hoặc là gặp phải những loại vật khắc chế như hỏa diễm thì chỉ cần một lần là có thể nhẹ nhàng diệt sát.
Tóm lại, phương pháp tốt nhất để đối phó với loại thi quỷ thú này đó là triệt để tiêu diệt thân thể của bọn nó. Khi đã không có thân thể, cho dù bọn Ma Nhân có dùng bí pháp thúc dục bao nhiêu lần đi nữa cũng chỉ toi công.
Lúc này bên trong quặng mỏ đã tràn vào đến vài chục con thi quỷ thú, hơn nữa phía sau coi bộ cũng có không ít. May mắn là nơi này có không gian chật hẹp, nên cả lũ bọn chúng cũng không có cách nào chui được toàn bộ vào trong.
Phong Nhược đối mặt với nhiều thi quỷ thú như vậy nhưng lại không nhụt chí chút nào, tấm cự thuẫn trong tay liên tục được huy động, những nơi nó lướt qua chỉ còn lại những đoạn chân tay bị chặt đứt, cơ hồ là quét ngang một trận. Dưới sự công kích của cự thuẫn, lại vì địa hình quá chật hẹp, lũ thi quỷ thú không có cách nào xông lên tấn công được bằng tất cả sức mạnh. Cho nên chỉ trong chốc lát, hàng trăm con thi quỷ thú đã bị Phong Nhược đánh chết hoàn toàn.
Tuy nhiên lũ thi quỷ thú này vẫn không sợ chết cứ xông lên không ngừng, cũng không biết rốt cuộc là chúng có bao nhiêu con? Phong Nhược nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách gọi Bạch Mao Quỷ Bức tới tiếp viện, đồng thời vung Mị Ảnh Kiếm đánh thẳng về phía trước.
Cứ như vậy, Phong Nhược cầm cự thuẫn bằng một tay mà đập lên phía trước, tay kia tranh thủ rút Mị Ảnh Kiếm tiêu diệt kẻ địch, đồng thời Bạch Mao ở phía sau liên tục phun ra Hàn Băng Tiễn để dứt điểm mấy tên lọt lưới.
Kể từ đó dù mấy con thi quỷ thú đang tiến lên không ngừng, nhưng chúng bị bất lợi về địa hình như thế dần dần bị đẩy lùi về phía sau, số lượng bị đánh chết cũng càng lúc càng nhiều.
Quả thật từ trong thâm tâm của Phong Nhược thì cũng rất thỏa mãn, nếu không có cự thuẫn này trong tay mà lại muốn đạt hiệu suất giết thú cao nhất e rằng không có khả năng, hơn nữa chắc chắn cũng không nhẹ nhàng như bây giờ.
Bởi vì mặc dù Mị Ảnh Kiếm rất sắc bén nhưng dù có chặt bọn thi quỷ thú này thành mười đoạn đi nữa, thì chúng vẫn có thể tổ hợp lại như lúc đầu. Mà khi có cự thuẫn này trong tay rõ ràng lại dễ dàng hơn rất nhiều, đồng thời hắn phối hợp với Mị Ảnh Kiếm mà quyết liệt tấn công, lập tức có thể đập đám thi quỷ thú này thành đống thịt vụn, căn bản là không có cơ hội phục sinh.
Sau khi tiếp tục chiến đấu hơn nửa canh giờ, Phong Nhược cũng đã tiến về phía trước được gần trăm trượng, nhưng lúc này pháp lực của hắn cũng không còn nhiều lắm. Dù sao một tay dùng Mị Ảnh Kiếm tiến hành công kích, tay còn lại cứ huy động cự thuẫn hơn hai ngàn cân thế này, quả thực hình thức chiến đấu như vậy ăn khó tiêu, đổi lại là một tên tu tiên khác e rằng đã bại lui từ lâu rồi.
Đang lúc dự tính sẽ tiếp tục chém giết thêm một hồi nữa rồi hãy bỏ chạy, thì hắn đột nhiên cảm giác được áp lực phía trước dường như đang nhẹ dần đi. Vốn dĩ lúc trước lũ thi quỷ tấn công ào ạt như nước thủy triều, bây giờ chỉ còn lại không tới mười con.
“Ồ...?” Phong Nhược sững sờ, nhưng ngay lập tức liền hiểu ra dù sao mục đích chính của bọn Ma Nhân là sát hại người tu đạo mà, vì thế sau khi chúng đánh hạ những người ở mỏ quặng Ngũ Hành thạch này, thì cũng chẳng cần phải để lại nhiều thi quỷ ở đây làm gì, cho nên đám này có lẽ đã là toàn bộ thi quỷ thú nơi đây rồi.
Rất nhanh gọn, hắn đã tiêu diệt hết đám thi quỷ thú còn lại, Phong Nhược cũng không tiếp tục tìm kiếm ở phía trước nữa, mà hắn mang theo Bạch Mao Quỷ Bức nhanh chóng rút lui, chạy thẳng đến bên trong khe núi. Lúc này hắn mới có thể yên tâm khoanh chân ngồi xuống, để khôi phục lại pháp lực bản thân.
Trong lúc đó, ở phía trên kia quặng mỏ bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú vô cùng quái dị, tiếng rống này cùng với tiếng rống của lũ thi quỷ thú có chút tương tự, nhưng hơn ở chỗ nó còn thể hiện được sự phẫn nộ ghê rợn, thật giống như đó là một loài sinh vật có trí tuệ vậy.
“Ồ, kỳ quái nhỉ...!”
Phong Nhược sửng sốt một hồi, lúc này mới nhớ ra, đó hẳn là một con Thi Vương được tiến cấp lên từ lũ thi quỷ thú bình thường.
Tuy nhiên theo lý thuyết mà nói thì khi đạt tới đẳng cấp Thi Vương, ắt hẳn sẽ không còn bị bọn Ma Nhân khống chế nữa mới đúng, làm sao mà ở nơi này lại xuất hiện một con cơ chứ?
Hít sâu một hơi, Phong Nhược cũng không dám khinh thường mà vội vàng cất đi tấm cự thuẫn, hắn mới nhảy lên lưng Bạch Mao Quỷ Bức mà lặng lẽ trở về động phủ.
Bởi vì Thi Vương này không giống với lũ thi quỷ thú bình thường, đẳng cấp của nó tương đương với tầm cỡ người tu đạo Kim Đan kỳ, trong cơ thể chắc chắn ẩn chứa Ngũ Hành Thạch thượng phẩm. Tuy nhiên hiện tại Phong Nhược không phải là đối thủ của nó, tất nhiên sẽ không tham lam mà đi mạo hiểm, dù rằng lúc trước hắn từng tiêu diệt một con Huyết Hống so với con này không yếu hơn một xíu nào.
Cho nên Phong Nhược cũng không dám xử lý qua loa, mà cẩn thận lột bỏ từng tí da bên ngoài rồi để sang một bên, có lẽ thứ này có thể dùng để luyện chế trang phục hoặc chiến giáp.
Bởi vì thân thể của Huyết Hống này quá mức khổng lồ, nên đương nhiên Phong Nhược không định dành trọn vẹn để luyện chế tấm thuẫn, bởi vì như vậy thật sự quá mức lãng phí của trời.
Cẩn thận nghiên cứu hồi một hồi lâu, Phong Nhược mới trích ra một phần nhỏ từ bộ xương Huyết Hống hài cốt này. Về phần còn lại, hắn dùng Tru Ma Kiếm cắt ra thành nhiều phần, dù sao thắt lưng trữ vật của hắn cũng chỉ thuộc hàng tệ nhất, vật phẩm quá to lớn thế này trên cơ bản không nhét vào nổi.
Khi Phong Nhược xử lý xong mọi chuyện, hắn mới bắt đầu luyện chế sơ bộ xương kia , bởi vì hắn định luyện chế đống xương này trở thành một tấm thuẫn có khả năng phòng ngự cực mạnh.
Cũng may là hắn đã có kinh nghiệm từ trước nhờ trải qua một tháng liên tục luyện chế huyền thiết, nên hiện tại hắn dễ dàng luyện lại mấy khúc xương này thêm một lần nữa. Quả nhiên có tác dụng, những khúc xương sau khi được tôi luyện đã biến chuyển màu, phát ra hào quang tím lịm trông vô cùng đẹp mắt.
Chuyện kế tiếp càng đơn giản hơn, bởi vì Phong Nhược vẫn chưa hiểu được thủ pháp của những người tu đạo luyện chế cao cấp, cho nên hắn chỉ có thể theo phương pháp của phàm nhân mà chế luyện tấm thuẫn này.
Đương nhiên, hiệu quả thu được chắc chắn cao hơn nhiều so với phàm nhân.
Trải qua trọn vẹn hai mươi mấy canh giờ, cuối cùng cự thuẫn khổng lồ mà Phong Nhược hằng mong đợi cũng đã được luyện chế hoàn thành.
Chẳng qua nếu đem vật này đánh giá theo tiêu chuẩn của pháp khí, rõ ràng tấm thuẫn của hắn chỉ sợ còn không được tính là pháp khí cấp thấp đấy. Nhưng nếu dùng trình độ cứng rắn mà so sánh thì cho dù là thượng phẩm phòng ngự pháp khí đứng trước mặt cự thuẫn đây cũng còn kém rất nhiều.
Phong Nhược có thể khẳng định giá như con Huyết Hống kia có sống lại đi nữa, thậm chí là vung trảo hung hăng thì may mắn lắm nó chỉ tạo ra vài vệt trầy xước trên tấm thuẫn mà thôi.
Hình dáng cự thuẫn được định hình theo mẫu thuẫn lúc trước của Phong Nhược, nó cao chừng tám thước, bề rộng khoảng bốn xích, độ dày cũng lên tới... bốn xích.
Ngoài ra, toàn thân cự thuẫn có một màu xanh đen, phía trên có thể thấy một vòng ánh sáng đỏ luân chuyển mờ mờ. Tuy nhiên hiện tượng này không phải là do kỹ thuật luyện chế của Phong Nhược cao minh, mà bởi vì phẩm chất vật liệu thật sự quá trân quý. Nếu như có luyện khí cao thủ nào nhìn thấy nhiều thứ vật liệu tốt như vậy mà bị chà đạp thành hình dạng như vầy, e rằng sẽ tức giận đến hộc máu.
Trên thực tế, ngay cả bản thân Phong Nhược cũng cảm thấy hơi đau lòng. Vì luyện chế ra tấm thuẫn này mà hắn đã tiêu hao gần như toàn bộ phần Ám Thanh Huyền Thiết mà hắn đã khổ cực luyện chế cả tháng trời mới xong.
Tấm thuẫn này ngoại trừ có một chút độ cong ra, hình dáng bên ngoài phải nói là cực kì xấu xí. Phần mặt trước trụi lủi, còn những thứ như hoa văn hay đồ án mãnh thú... gì đó đúng là hàng... xa xỉ đối với hắn. Thật sự không còn cách nào khác, vì trình độ hiện tại của Phong Nhược chỉ đến đấy mà thôi.
Sung sướng mà thưởng thức hơn nữa ngày trời, lúc này Phong Nhược mới nhấc cự thuẫn lên, nhưng khi hắn vừa cầm vào tay tức khắc sắc mặt đã hơi sa sầm lại, bởi vì cự thuẫn này không ngờ nặng đến hai ngàn cân.
Dù với thể chất mạnh mẽ của Phong Nhược hiện tại, thật ra không cần dùng đến pháp lực cũng có thể nhẹ nhàng nhấc lên, nhưng nếu đem ra chiến đấu mà bị tấm thuẫn này liên lụy thì cho dù muốn né tránh hay tấn công đều hơi khó khăn.
Tuy nhiên ngay lập tức Phong Nhược đã quẳng lo lắng này sang một bên. Hiện tại hắn đã có cự thuẫn mạnh mẽ như thế, còn cần phải tránh né sao? Phỏng chừng đừng nói là Thiết Dực Ma Điểu cấp bảy, cho dù là Thi Vương cũng chẳng cách nào gây uy hiếp với cự thuẫn này.
Đến lúc đó, hắn chỉ cần trốn đằng sau cự thuẫn, rồi điều khiển Mị Ảnh Kiếm vòng ra trước rồi thi triển Lưu Vân công kích là ổn rồi.
Đương nhiên thứ này cũng chỉ hữu dụng đối với bọn ma linh thú và thi quỷ mà thôi. Nếu đổi lại là người tu đạo, tấm cự thuẫn này lập tức biến thành sợi gân gà ngay, bởi vì Ngự Kiếm Thuật của đối phương hoàn toàn có thể bay ra sau lưng hắn mà công kích.
Tuy nhiên Phong Nhược cũng không quá lo lắng về điều này, bởi vì thực lực của hắn hiện nay không phải tùy tiện kẻ nào cũng có thể khiêu khích. Chỉ cần không đụng phải cao thủ Kim Đan kỳ hoặc cấp cao hơn, những kẻ khác hắn chẳng thèm để trong mắt.
Phong Nhược cười ha hả vài tiếng rồi huy động cự thuẫn trong tay vài lần, thật sự hắn rất là hài lòng. Nếu như sau này có thể khảm lên thêm trận pháp phòng ngự nữa, e rằng lúc đó thậm chí cao thủ Kim Đan bình thường cũng không làm gì được hắn, đó mới thực sự là phòng ngự khủng bố đấy.
Nhưng việc khảm nạm thêm trận pháp phòng ngự cũng không thể nhanh như vậy, không vội... hiện tại hắn cứ quăng chuyện này sang một bên mà chuyển sự chú ý lên Ngân Giáp Thiên Thù. Hắn thấy con nhện này vẫn còn ngủ say như chết liền lắc đầu bó tay, rồi gọi Bạch Mao Quỷ Bức vốn đã khôi phục từ trước ra ngoài, mà tranh thủ bay trở lại quặng mỏ Ngũ Hành Thạch xem xét. Quả thật hắn rời đi đã lâu như vậy, hy vọng nơi đó sẽ không có sự cố gì.
Trên tay Phong Nhược đang cầm chặt cự thuẫn, hắn dứt khoát nhảy lên lưng Bạch Mao, lúc này sức nặng cực lớn đột ngột tăng lên đè ép xuống lưng Bạch Mao Quỷ Bức, làm cho nó xém chút nữa đã lăn quay ra đất rồi. May mắn là nó đã trở thành yêu thú cấp sáu, nên sức nặng này vẫn có thể chụi được.
“Ha ha.... Bạch Mao ! Chúng ta trở về thôi”.
Từ trong khe hở, Bạch Mao Quỷ Bức ì ạch bay ra. Trọn vẹn một canh giờ sau, Phong Nhược mới về bay lên đến cửa quặng mỏ, đây chính là cửa vào mà hắn đã đến lần trước.
Tuy nhiên khi vừa lên đến nơi, lập tức trong lòng Phong Nhược chợt lóe một tia báo động, thậm chí Bạch Mao Quỷ Bức ở phía sau cũng kêu lên “Rét... rét...” hai tiếng, hiển nhiên nó cũng phát hiện ra tình hình có vẻ không bình thường.
“Ngươi ở lại chỗ này chờ ta”. Cũng do bên trong quặng mỏ quá mức nhỏ hẹp nên Bạch Mao Quỷ Bức muốn giang cánh cũng không được, vì thế Phong Nhược ra lệnh cho nó ở lại đây canh chừng, riêng hắn thì nắm chặt cự thuẫn cẩn thận di chuyển về phía trước.
Chẳng biết vì sao bên trong quặng mỏ Ngũ Hành Thạch lúc này yên tĩnh lạ thường, chẳng còn những âm thanh huyên náo nào nữa, Phong Nhược đi về phía trước một lúc thì đã đến nơi mà ngày trước hắn phụ trách thủ hộ.
Nhưng đúng lúc Phong Nhược sắp từ bên trong quặng mỏ này đi ra, ở góc rẽ trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiên hai con quái vật, toàn thân bọn nó ngăm đen, to lớn như trâu rừng, chính xác là hai con thi quỷ thú.
“Nguy thật rồi !”
Vừa thấy hai con thi quỷ thú, trong nháy mắt Phong Nhược đã hiểu ra, không còn nghi ngờ gì nữa, toàn bộ mỏ quặng Ngũ Hành Thạch này đã bị lũ Ma Nhân tấn công chiếm đoạt, còn bọn Chu Vũ dẫn đầu Thú Ma Doanh e rằng cũng đã lành ít dữ nhiều.
Bên kia, hai con thi quỷ thú cũng đã phát hiện ra Phong Nhược. Chúng nó vừa rú lên “Rào...!” một tiếng, tức thời cả quặng mỏ vốn rất là yên tĩnh, bỗng nhiên đồng loạt vang lên những tiếng gào rú liên hồi, sau đó chỉ nghe thấy nhiều tiếng ầm ầm hướng về phía nơi này mà chạy tới.
“Đáng ghét !”
Khẽ chửi một tiếng nhưng trong lòng Phong Nhược lại không có chút kinh hoảng nào, tay trái hắn hướng về phía trước vung cự thuẫn lên. Bản thân sức nặng của cự thuẫn này vốn đã ghê lắm rồi, nay cộng thêm lực vung của Phong Nhược tức khắc lực công kích đã không dưới vạn cân.
Chỉ nghe “Bang bang...” hai tiếng, hai con thi quỷ thú kia chưa kịp la lên đã bị đánh bay ra ngoài xa.
“Ha ha... thực sự quá đã !” Trong tiếng cười lớn đó, Phong Nhược lần nữa hung hăng nhảy lên phía trước, cự thuẫn vẫn tiếp tục đập tới, trong khoảng khắc chỉ nghe “Ầm...” một tiếng, hai con thi quỷ thú đó đã bị nện thành hai đống bầy nhầy, đồng thời cơ hội sống lại cũng không còn.
Loại thi quỷ thú này mặc dù có thể được sống lại ba lần, nhưng đó là trường hợp thân thể phải được đạt được một mức độ nhất định, còn nếu như gặp trường hợp bị đánh nát bét như vầy, hoặc là gặp phải những loại vật khắc chế như hỏa diễm thì chỉ cần một lần là có thể nhẹ nhàng diệt sát.
Tóm lại, phương pháp tốt nhất để đối phó với loại thi quỷ thú này đó là triệt để tiêu diệt thân thể của bọn nó. Khi đã không có thân thể, cho dù bọn Ma Nhân có dùng bí pháp thúc dục bao nhiêu lần đi nữa cũng chỉ toi công.
Lúc này bên trong quặng mỏ đã tràn vào đến vài chục con thi quỷ thú, hơn nữa phía sau coi bộ cũng có không ít. May mắn là nơi này có không gian chật hẹp, nên cả lũ bọn chúng cũng không có cách nào chui được toàn bộ vào trong.
Phong Nhược đối mặt với nhiều thi quỷ thú như vậy nhưng lại không nhụt chí chút nào, tấm cự thuẫn trong tay liên tục được huy động, những nơi nó lướt qua chỉ còn lại những đoạn chân tay bị chặt đứt, cơ hồ là quét ngang một trận. Dưới sự công kích của cự thuẫn, lại vì địa hình quá chật hẹp, lũ thi quỷ thú không có cách nào xông lên tấn công được bằng tất cả sức mạnh. Cho nên chỉ trong chốc lát, hàng trăm con thi quỷ thú đã bị Phong Nhược đánh chết hoàn toàn.
Tuy nhiên lũ thi quỷ thú này vẫn không sợ chết cứ xông lên không ngừng, cũng không biết rốt cuộc là chúng có bao nhiêu con? Phong Nhược nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách gọi Bạch Mao Quỷ Bức tới tiếp viện, đồng thời vung Mị Ảnh Kiếm đánh thẳng về phía trước.
Cứ như vậy, Phong Nhược cầm cự thuẫn bằng một tay mà đập lên phía trước, tay kia tranh thủ rút Mị Ảnh Kiếm tiêu diệt kẻ địch, đồng thời Bạch Mao ở phía sau liên tục phun ra Hàn Băng Tiễn để dứt điểm mấy tên lọt lưới.
Kể từ đó dù mấy con thi quỷ thú đang tiến lên không ngừng, nhưng chúng bị bất lợi về địa hình như thế dần dần bị đẩy lùi về phía sau, số lượng bị đánh chết cũng càng lúc càng nhiều.
Quả thật từ trong thâm tâm của Phong Nhược thì cũng rất thỏa mãn, nếu không có cự thuẫn này trong tay mà lại muốn đạt hiệu suất giết thú cao nhất e rằng không có khả năng, hơn nữa chắc chắn cũng không nhẹ nhàng như bây giờ.
Bởi vì mặc dù Mị Ảnh Kiếm rất sắc bén nhưng dù có chặt bọn thi quỷ thú này thành mười đoạn đi nữa, thì chúng vẫn có thể tổ hợp lại như lúc đầu. Mà khi có cự thuẫn này trong tay rõ ràng lại dễ dàng hơn rất nhiều, đồng thời hắn phối hợp với Mị Ảnh Kiếm mà quyết liệt tấn công, lập tức có thể đập đám thi quỷ thú này thành đống thịt vụn, căn bản là không có cơ hội phục sinh.
Sau khi tiếp tục chiến đấu hơn nửa canh giờ, Phong Nhược cũng đã tiến về phía trước được gần trăm trượng, nhưng lúc này pháp lực của hắn cũng không còn nhiều lắm. Dù sao một tay dùng Mị Ảnh Kiếm tiến hành công kích, tay còn lại cứ huy động cự thuẫn hơn hai ngàn cân thế này, quả thực hình thức chiến đấu như vậy ăn khó tiêu, đổi lại là một tên tu tiên khác e rằng đã bại lui từ lâu rồi.
Đang lúc dự tính sẽ tiếp tục chém giết thêm một hồi nữa rồi hãy bỏ chạy, thì hắn đột nhiên cảm giác được áp lực phía trước dường như đang nhẹ dần đi. Vốn dĩ lúc trước lũ thi quỷ tấn công ào ạt như nước thủy triều, bây giờ chỉ còn lại không tới mười con.
“Ồ...?” Phong Nhược sững sờ, nhưng ngay lập tức liền hiểu ra dù sao mục đích chính của bọn Ma Nhân là sát hại người tu đạo mà, vì thế sau khi chúng đánh hạ những người ở mỏ quặng Ngũ Hành thạch này, thì cũng chẳng cần phải để lại nhiều thi quỷ ở đây làm gì, cho nên đám này có lẽ đã là toàn bộ thi quỷ thú nơi đây rồi.
Rất nhanh gọn, hắn đã tiêu diệt hết đám thi quỷ thú còn lại, Phong Nhược cũng không tiếp tục tìm kiếm ở phía trước nữa, mà hắn mang theo Bạch Mao Quỷ Bức nhanh chóng rút lui, chạy thẳng đến bên trong khe núi. Lúc này hắn mới có thể yên tâm khoanh chân ngồi xuống, để khôi phục lại pháp lực bản thân.
Trong lúc đó, ở phía trên kia quặng mỏ bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú vô cùng quái dị, tiếng rống này cùng với tiếng rống của lũ thi quỷ thú có chút tương tự, nhưng hơn ở chỗ nó còn thể hiện được sự phẫn nộ ghê rợn, thật giống như đó là một loài sinh vật có trí tuệ vậy.
“Ồ, kỳ quái nhỉ...!”
Phong Nhược sửng sốt một hồi, lúc này mới nhớ ra, đó hẳn là một con Thi Vương được tiến cấp lên từ lũ thi quỷ thú bình thường.
Tuy nhiên theo lý thuyết mà nói thì khi đạt tới đẳng cấp Thi Vương, ắt hẳn sẽ không còn bị bọn Ma Nhân khống chế nữa mới đúng, làm sao mà ở nơi này lại xuất hiện một con cơ chứ?
Hít sâu một hơi, Phong Nhược cũng không dám khinh thường mà vội vàng cất đi tấm cự thuẫn, hắn mới nhảy lên lưng Bạch Mao Quỷ Bức mà lặng lẽ trở về động phủ.
Bởi vì Thi Vương này không giống với lũ thi quỷ thú bình thường, đẳng cấp của nó tương đương với tầm cỡ người tu đạo Kim Đan kỳ, trong cơ thể chắc chắn ẩn chứa Ngũ Hành Thạch thượng phẩm. Tuy nhiên hiện tại Phong Nhược không phải là đối thủ của nó, tất nhiên sẽ không tham lam mà đi mạo hiểm, dù rằng lúc trước hắn từng tiêu diệt một con Huyết Hống so với con này không yếu hơn một xíu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.