Phong Ngự

Quyển 3 - Chương 10: Huyết ảnh Cô Thành (4)

Lại Điểu

06/11/2013

"E rằng Tôn Kiền sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sau này sẽ tìm ngươi tỷ thí công khai. Thậm chí cả đám đệ tử Vô Cực Môn kia cũng sẽ lấy việc đánh bại ngươi làm mục tiêu!"

Sau khi rời khỏi doanh địa của Vô Cực Môn, Liễu Lịch mới cười nói. Nàng biết thực lực của Đoan Mộc Vũ ra sao cho nên không hề cảm thấy lo lắng. Chuyện mới vừa rồi nhờ có câu nói cực kỳ lớn lối của Đoan Mộc Vũ mà tính chất của sự việc đã hoàn toàn thay đổi, biến thành vấn đề do đệ tử hai môn phái xích mích với nhau lên mới ẩu đả, kể cả có truyền tới tai giới cao tầng Vô Cực Môn và Lạc Tinh Tông cũng chẳng phải là điều gì nghiêm trọng. Mà cho dù gã Tôn Kiền này định âm mưu đâm lén sau lưng thì cũng chỉ vô dụng bởi vì câu nói kia của Đoan Mộc Vũ chẳng khác gì công khai khiêu khích đệ tử của Vô Cực Môn, vì thế bọn họ phải tìm cách đánh bại Đoan Mộc Vũ một cách công khai mới vãn hồi được danh dự!

"Đợi đến khi bọn họ có cơ hội rồi hãy nói!" Đoan Mộc Vũ quay đầu lại liếc nhìn doanh địa của đám Vô Cực Môn rồi xoay người tiếp tục đi về phía tòa nhà đá trong Cô Thành. So sánh giữa khó khăn mà Vô Cực Môn gây ra thì mối nguy hiểm tiềm tàng trong căn nhà đá mới là đáng sợ nhất.

Liễu Lịch đang đứng ở một bên bỗng liếc nhìn Đoan Mộc Vũ, nàng nhíu chặt đôi mày và nhỏ giọng cười nói: "Mấy tên đệ tử của Phù Vân Sơn các ngươi ai cũng thần bí như vậy sao? Mấy năm truớc đây ta cũng gặp một cô gái áo trắng tự xưng là môn hạ của Phù Vân Sơn. Nàng cũng giống như ngươi: cao ngạo, lạnh lùng, tự tin và thực lực sâu không thể lường, phong cách làm việc lại càng không thể nào nắm bắt được. Dù chỉ gặp mặt nàng một lần nhưng có thể làm cho người ta ghi nhớ cả đời, quả đúng là một cô gái không thể nào tưởng tượng nổi!"

"Tên gì?" Đoan Mộc Vũ hỏi, lời miêu tả của Liễu Lịch làm hắn nhớ tới tam sư tỷ của hắn.

"Ta cũng không biết, khi đó nàng đã cứu ta một mạng. Ta nhớ trên người nàng có đeo một cây cổ cầm, trên người mặc y phục màu trắng, bồng bềnh giống như tiên tử hạ phàm. Gần như có thể vượt qua cả Lạc sư thúc của bổn tông rồi. Ta nghĩ nhất định ngươi biết tên nàng là gì! Tương lai, nếu có cơ hội nhất định ta phải gặp mặt nàng lần nữa!" Liễu Lịch cảm khái hồi tưởng lại.

"E rằng phải khiến cô thất vọng rồi! Ta cũng không biết tên nàng là gì, nhưng hẳn là sư tỷ của ta." Đoan Mộc Vũ lắc đầu nói, thế nhưng câu trả lời của hắn khiến Liễu Lịch rất kinh ngạc.

"Không phải từ trước đến nay môn nhân đệ tử Phù Vân Sơn các ngươi đều thưa thớt sao? Có một vị sư tỷ xuất sắc như vậy sao ngươi lại không biết tên cơ chứ?"

Đoan Mộc Vũ gật đầu xác nhận, tình hình thực tế đúng là như vậy.

Lúc này hai người đã đến gần căn nhà đá. Sau trận cháy đêm hôm qua thì cảnh tượng bên trong nhà đá càng thêm u ám, e rằng cho dù bầu trời hôm nay có sáng rõ hơn nữa thì cũng không thể chiếu sáng vào bên trong căn nhà. Dường như bên trong căn nhà có một thứ gì đó có thể hấp thụ tất cả ánh sáng rọi vào.

"Căn nhà đá này có điều không ổn! Trước đây ta đã tới Cô Thành này rồi, khi đó tòa nhà đá này rất bình thường. Ta nhớ rõ, nơi này là một cửa hàng, có một lão đầu đen xì bán các loại vật phẩm, sao bây giờ lại có cái bộ dáng này rồi?" Liễu Lịch kinh ngạc nói. Đêm hôm qua vì bên trong căn nhà đá này có chồng chất rất nhiều thi thể, hơn nữa trời mưa tầm tã, huyết tinh tràn ngập khắp nơi nên nàng chưa cảm thấy có gì đặc biệt. Nhưng hôm nay trời đã sáng trưng, mưa ngừng rơi, nàng đã nhận ra được điểm khác lạ, đó chính là hình dáng của nhà đá này giống hệt như một cái miệng rộng ẩn nấp dưới mặt đất lúc nào cũng có thể lao ra cắn nuốt hết thảy.



Đoan Mộc Vũ không hề trả lời mà trực tiếp bước lên trước, cẩn thận quan sát những kí hiệu mơ hồ ký bên trên vách của nhà đá. Chẳng bao lâu sau chân mày hắn bắt đầu nhíu chặt lại.

Liễu Lịch không dám quấy rầy hắn. Cho đến khi thời gian trôi qua nửa nén hương, Đoan Mộc Vũ mới ngẩng đầu, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Xem ra chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Nơi này là một phong ấn viễn cổ, cho tận bây giờ vẫn rất chắc chắn nhưng do trùng hợp mới lộ ra, hẳn là do mảnh vụn Yêu Thạch xuất thế khiến lực lượng của phong ấn bị xóa đi hơn phân nửa. Nói không chừng chẳng biết lúc nào phong ấn này sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực!"

"Viễn cổ phong ấn!" Liễu Lịch cực kỳ kinh hãi.

"Làm sao ngươi lại nhận ra được đó là viễn cổ phong ấn? Bên trong đó phong ấn cái gì?"

"Chuyện này một lời khó có thể nói hết được. Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu nói, thật ra hắn cũng không hoàn toàn phân biệt được hàm nghĩa của đám kí hiệu mờ mờ kia nhưng vẫn có thể xác định chính xác đó là phong ấn nào đó. Kết nối những chuyện đã phát sinh ở nơi đây đêm qua cũng đủ để xác định phong ấn nơi đây bị phá giải mà nguyên nhân phá giải tất nhiên là liên quan đến sự kiện mảnh vụn Yêu Thạch xuất thế rồi.

"Cũng tốt!" Mặc dù trong lòng Liễu Lịch không hiểu rõ lắm nhưng vẫn nghe lời. Thế nhưng khi hai người vừa mới xoay người thì bỗng thấy ở phía xa xa có mười mấy bóng người đang di chuyển một cách cứng nhắc lại gần. Bọn họ đều là những đệ tử Vô Cực Môn ở lại doanh địa phía ngoài Cô Thành.

"Hả? Có cái gì đó không đúng!" Lúc đầu Liễu Lịch cứ tưởng là đám đệ tử Vô Cực Môn tới tìm Đoan Mộc Vũ khiêu khích nhưng khi nhìn kỹ lại thì phát hiện ra sắc mặt bọn họ đều cực kỳ tái nhợt, hơn nữa có vẻ không khống chế được thân thể cho lên khi đi mới có cái bộ dạng khó khăn cứng nhắc như vậy.

"Liễu sư tỷ, chúng ta nên lùi lại!" Mấy chục đạo kiếm quang hùng hổ lao về phía bọn họ, đó chính là đám đệ tử Vô Cực Môn nhưng lại không hề thấy mặt Tôn Kiền. Đoan Mộc Vũ hơi chau mày, nếu như hắn không nhớ lầm thì mười mấy đệ tử Vô Cực Môn phía trước chính là những người đêm qua bị huyễn tượng xâm nhập thể nội, kêu thảm thiết luôn miệng nhưng lại không thấy Nhạc Tuyết Kỳ đâu.

Quả nhiên mười mấy tên đệ tử của Vô Cực Môn kia không hề để ý đến hai người Đoan Mộc Vũ mà trực tiếp lao thẳng vào trong căn nhà đá tối đen như mực.

"Này! Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Liễu Lịch không nhịn được mà quát lên hỏi. Nhưng mười mấy đệ tử Vô Cực Môn không hề quay lại mà vẫn cứ tiến vào nơi sâu nhất trong nhà đá. Sau đó bỗng nhiên bọn họ như bị nổi điên, tất cả triệu hồi kiếm của mình rồi tàn sát lẫn nhau!

Cảnh tượng quỷ dị này khiến hai người Đoan Mộc Vũ trợn mắt há hốc mồm. Cho đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần thì cũng là lúc đám người trong nhà đá đều đã chết hết!

"Nhất định căn nhà đá này có điều cổ quái!"



Sắc mặt Liễu Lịch đại biến nói, bởi vì hôm qua bọn họ cũng nhìn thấy trong nhà đá có năm sáu chục thi thể tự giết lẫn nhau mà chết. Cảnh tượng hôm nay giống hệt như cảnh tượng hôm qua đã thấy!

Trong lúc nhất thời, chẳng biết tại sao ánh mắt Liễu Lịch dường như bị đôi tay vô hình nào đó thao túng, không nhịn được mà quay sang nhìn về nơi đen tối u ám trong nhà đá, khắp toàn thân đều bị một cỗ hơi thở lạnh như băng bao phủ! Phảng phất như từ sâu trong óc có một con quỷ đang cất tiếng cười to, định đem tất cả sinh cơ của nàng hút lấy! Cho đến khi có một thanh âm như tiếng nổ ở bên tai vang lên!

"Liễu sư tỷ, hoàn hồn lại!"

Cũng may là Đoan Mộc Vũ kịp thời thức tỉnh Liễu Lịch từ trong cái hơi thở lạnh như băng kia.

"Đúng vậy, rất cổ quái! Hẳn là tâm thần những người này bị mê hoặc, vì thế mới tiến vào nơi này tự giết lẫn nhau. Có lẽ huyết nhục của bọn họ có thể từ từ phá giải phong ấn nơi đây. Tốt nhất là chúng ta lập tức rời đi, vật phong ấn trong nhà đá này chúng ta khó có thể đối phó được!"

Đoan Mộc Vũ vừa nói vừa kéo Liễu Lịch vội vàng rời đi. Hắn có thể nhìn ra phong ấn nơi đây không có nghĩa là hắn có thể tiêu diệt thứ bị phong ấn bên trong.

Thế nhưng khi hai người bọn họ vừa mới lướt đi được hơn trăm trượng, thì từ phía bên phải bỗng có hơn ba mươi đạo kiếm quang đang nhanh chóng lướt đến. Đây là một đội đệ tử Vô Cực Môn do Chu Việt dẫn đội đi vào sâu trong Cô Thành tìm kiếm vừa quay lại.

"Liễu cô nương, chuyện gì mà vội vàng như vậy? Cô Thành này có chút cổ quái, tốt nhất không lên đi loạn. Hả?" Chu Việt đang ở trên không trung liền dừng lại cười ha ha nói. Thế nhưng hắn nhanh chóng phát giác ra tình hình trong căn nhà đá cách đó trăm trượng.

"Nơi đó xảy ra chuyện gì vậy? Người đâu, xem xét một chút!"

"Không nên qua đó! Có nguy hiểm!" Bỗng Đoan Mộc Vũ quát lên. Hắn dám khẳng định nếu như có người đến gần căn nhà đá thì chắc chắn sẽ bị phong ấn trong nhà đá ảnh hưởng. Mới vừa rồi ngay cả Liễu Lịch còn suýt nữa gặp phải nói chi đến mấy tên đệ tử Vô Cực Môn kia?

"Gì thế? Nơi đó có bí mật gì hay sao? Đi xem một chút! Ban ngày ban mặt, làm gì có cái gì đáng sợ cơ chứ!" Chu Việt khinh thường nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Ngự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook