Quyển 2 - Chương 117: Long Tức Mộc Tâm
Lại Điểu
17/05/2013
"Ta cần một một đoạn Long Tức Mộc Tâm ba trăm năm, ở đây có không?" Phong Nhược đứng bên cạnh đài cao của Thương Nguyệt thương hội ở Trấn Thiên Tông Chấp Sự Hữu Điện rồi hờ hững hỏi thăm.
"Đương nhiên là có, thế nhưng vị đạo huynh này..., đoạn Long Tức Mộc Tâm ba trăm năm thuộc loại tài liệu có phẩm chất thượng đẳng đó, huynh chắc chắn là muốn mua nó chứ?"
"Đương nhiên, chừng này... đã đủ chưa ?"
Trước đây Phong Nhược tính kế lấy được một mớ từ Mạc Vô Ngân, hắn bèn quăng từ trong tay ba viên Ngũ Hành thạch phóng ngay đến trước mặt tên tiểu nhị của Thương Nguyệt thương hội, nói thật là hắn lúc này đang đau lòng muốn chết, phải biết rằng giá trị của ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm này, ở chợ đen ít nhất cũng phải lên tới ba vạn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm đó.
Chẳng qua lúc này hắn đang gấp rút tu luyện Thanh Mộc Lưu Vân Trảm nên phải trả bất cứ giá nào.
"Hắc hắc... vậy đủ rồi, vậy là đủ rồi" Mắt thấy Phong Nhược vứt ra ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm, tức khắc cặp mắt gã tiểu nhị của Thương Nguyệt thương hội bừng sáng ra, nên biết rằng người tu đạo ở giai đoạn Trúc Cơ kỳ muốn có được Ngũ Hành Thạch trung phẩm thì phải là người có được thực lực cực kỳ mạnh mẽ hoặc vị đệ tử đó có bối cảnh hậu thuẫn chính là một đại gia tộc nào đó.
"Xin vị đạo huynh này chờ đợi một lát".
Long Tức Mộc Tâm ba trăm năm là một cuộc giao dịch không nhỏ, vì thế tiểu nhị vội vàng chạy về phía sau của Chấp Sự Hữu Điện, bởi vì thứ tài liệu này có giá trị khá cao, cho nên nó không được đặt ở ngoài quầy.
Chỉ một lát sau tiểu nhị thương hội lại xuất hiện, lúc này đi cùng hắn là một vị nam tử có lẽ là quản sự ở đây.
"Ha ha..., tại hạ là Phó Khoan của Thương Nguyệt thương hội, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?" Vị trung niên nam tử kia không lập tức lấy ra Long Tức Mộc Tâm mà làm ra bộ dáng thân mật rồi bắt chuyện.
"Phó đạo hữu khỏe chứ, tại hạ là Phong Nhược! Không biết Long Tức Mộc Tâm mà ta cần hiện ở đâu?" Phong Nhược không có hứng thú nói nhảm với Phó Khoan, hắn đang cần gấp Long Tức Mộc Tâm để tu luyện bởi cũng sắp tới vòng tỉ thí rồi.
"Đương nhiên, đương nhiên có... xin đạo hữu cứ yên tâm" Phó Khoan nói xong rồi tiện tay lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra một khúc có chiều dài chừng sáu xích, to cỡ ngón tay cái, toàn thân được bao bọc bởi một mảnh lụa bên trên có thêu những vệt kim tuyến bé tí.
"Xin mời đạo hữu xem thử, đây chính là Long Tức Mộc Tâm ba trăm năm, là tài liệu luyện khí tốt nhất đấy" Phó Khoan vừa nói vừa dùng tay mở mảnh lụa thêu kim tuyến ra, lập tức một luồng linh khí mang theo thuộc tính mộc cực kì tinh thuần phả vào mặt mọi người, nhưng khiến người ta cảm thấy kì lạ chính là toàn thân đoạn Long Tức Mộc Tâm to bằng ngón cái này lại vô cùng trong suốt và óng ánh, không hề có một chút tạp chất nào, trên thân nó chỉ phát ra một tầng ánh sáng màu xanh mờ nhạt.
"Xin đạo hữu cứ yên tâm, đây chính là Long Tức Mộc Tâm thượng đẳng, số tuổi không hề kém với yêu cầu của đạo hữu, mà hiện tại Long Tức Mộc Tâm càng ngày càng hiếm, ngay cả bản thương hội cũng khó có được số nhiều".
Phong Nhược chẳng thèm để ý tới mấy lời chào hàng sáo rỗng của Phó Khoan, mà chỉ chăm chú xem kỹ đoạn Long Tức Mộc Tâm đó, sau khi dùng một ngón tay đặt lên để cảm thụ, cuối cùng hắn gật đầu rồ bảo: "Đúng là nó, ta muốn mua khúc cây này".
"Ha ha..., quả nhiên đạo hữu là người biết hàng, thế nhưng đạo hữu quyết định dùng ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm để trả sao? Nếu đúng là như vậy bản thương hội còn có thêm ưu đãi cho đạo hữu, dựa theo giá cả trên thị trường, thì đạo hữu có thể cầm về ba nghìn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm" Phó Khoan lại cười thêm một lần nữa, thực ra việc này sao không thể khiến hắn không cười ha hả được cơ chứ, phải biết rằng đa số giao dịch trong tu chân giới đều dùng Ngũ Hành Thạch hạ phẩm và cấp thấp để giao dịch, chỉ có những người tu đạo có thế lực rất lớn mới dùng Ngũ Hành Thạch có phẩm chất từ trung phẩm trở lên hoặc linh thạch để giao dịch, vì thế tính đi tính lại, lần giao dịch này cũng giúp gã kiếm được chút ít.
Khuôn mặt Phong Nhược vẫn không chút biểu tình, chỉ khẽ gật gật đầu, thực ra hắn cũng bị rơi vào tình huống bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, bởi trên người hắn vốn rỗng tuếch chẳng còn lại gì, nếu không phải hắn vơ vét tài sản của Mạc Vô Ngân được ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm này, thì e rằng hắn đành phải cắn răng mà bán một viên linh thạch thuộc tính hỏa để giải quyết cấp bách.
Sau khi cất kĩ Long Tức Mộc Tâm, Phong Nhược không hề chần chừ mà chạy thẳng về tiểu viện trong Kiếm Tâm Viện của mình, hôm nay là ngày mà đệ tử của Cửu Thần Cung tới bái sơn, nếu theo đúng như quy củ thì thời gian tới khi tỉ thí còn khoảng mười ngày nữa, vì thế hắn cũng không gấp gáp cho lắm.
Sở dĩ Phong Nhược buộc phải cắn răng đi mua căn Long Tức Mộc Tâm này chính là vì cách đây ba tháng, khi hắn tu luyện Thanh Mộc Lưu Vân Trảm đã vướng phải vấn đề không nhỏ.
Nếu đúng như hắn dự đoán, sẽ dùng Tiên Thiên Mộc Sát làm trụ cột sau đó thông qua Thanh Mộc Lưu Vân Trảm để phóng xuất ra ngoài, đây chính là một quá trình chuyển đổi hết sức phức tạp, tuy hiện tại hắn cũng tìm hiểu được không ít, nhưng lại xuất hiện một vấn đề mấu chốt, đó chính là Mỵ Ảnh kiếm của hắn có biểu hiện bài xích với Tiên Thiên Mộc Sát tinh thuần.
Phải biết rằng, Mị Ảnh kiếm của hắn do hài cốt của Hổ xạ thất cấp luyện chế mà thành, mà Hổ xạ thất cấp lại có thần thông bổn mạng là long quyển cuồng phong, tới lui tự do không chút dấu vết.
Hơn nữa, sau này Phong Nhược còn dùng một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm có thuộc tính kim để cường hóa, vì thế thuộc tính của Mỵ Ảnh Kiếm biến thành một nửa thuộc tính phong, một nửa có thuộc tính kim.
Thuộc tính phong thì không nói làm gì, nhưng thuộc tính kim lại khắc với Tiên Thiên Mộc Sát, tuy xét về phương diện phẩm chất thì Tiên Thiên Mộc Sát cao hơn một bậc, vì thế nó không phải chịu khắc chế quá lớn, nhưng nếu cố tình không để ý tới nó vẫn khiến cho tiến trình vận hành không dễ lưu thông, không những ảnh hưởng đến độ sắc bén của Mị Ảnh kiếm mà còn khiến cho lực công kích của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm bị giảm mạnh.
Vì thế, Phong Nhược mới nghĩ ra một phương pháp dung hòa đó là luyện chế ra hẳn một thanh kiếm khí có thuộc tính mộc, chuyên dùng để thi truyển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm.
Mà muốn luyện chế ra một thanh kiếm khí thuộc tính thuần mộc thì đương nhiên không thể lựa chọn hài cốt hay các loại khoáng vật rồi, cách tốt nhất là dùng một loại tài liệu có linh tính thuộc loại thuần mộc mà thôi.
Cuối cùng Phong Nhược quyết định lựa chọn Long Tức Mộc Tâm, tuy Long Tức Mộc Tâm trong Thương Ngô giới không được tính là thần kỳ nhất, cũng không phải là thứ có phẩm chất tốt nhất, nhưng nếu chỉ tính trên phương diện linh tính thuần túy thì nó lại thích hợp nhất.
Cái tên Long Tức Mộc Tâm có rất ít người ở tu chân giới biết được tác dụng của nó, có lẽ ngoại trừ mấy người tu đạo luyện khí ra thì ít ai biết được, gần như đa số chỉ biết Long Tức Mộc Tâm có thể phát triển thành linh mộc, và đó cũng là linh mộc mà những người tu đạo cấp thấp thường dùng.
Linh mộc có thể hội tụ linh khí mỏng manh, rời rạc trong thiên địa sau đó lại phóng xuất ra ở dưới tán cây, trong các loại linh mộc thì Long Tức Mộc Tâm là một trong những loại tốt nhất, hơn nữa đoạn Long Tức Mộc Tâm kia không hề chứa chút tạp chất nào, đúng là một vật hiếm thấy trong tu chân giới.
Thế nhưng loại này chỉ có thể thừa nhận được linh khí có thuộc tính mộc thuần túy, một khi nó bị linh khí có thuộc tính khác xâm nhập vào, thì lập tức sẽ bị ô nhiễm, cuối cùng sẽ biến thành linh mộc bình thường.
Nhưng đặc tính này lại vô cùng thích hợp với Phong Nhược, chỉ cần có được Long Tức Mộc Tâm này sẽ giúp cho Tiên Thiên Mộc Sát trong người hắn được lưu chuyển thông suốt, từ đó việc thi truyển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên Phong Nhược không hề lo lắng về việc kiếm khí được luyện chế từ Long Tức Mộc Tâm này sẽ không có được độ sắc bén, bởi vì nó vốn chẳng cần sắc bén làm gì, tác dụng lớn nhất của nó chính là thông qua Thanh Mộc Lưu Vân Trảm để phóng xuất Tiên Thiên Mộc Sát ra ngoài mà thôi.
Tuy nhiên, bởi vì kiếm khí mà hắn luyện chế lần này quá mức đặc thù, e rằng cả thiên hạ chỉ có hắn mới có thể luyện chế ra thanh kiếm khí kỳ lạ như vậy, nguyên nhân vì người tu đạo khác không thể chịu được Tiên Thiên Mộc Sát tàn phá như hắn.
Đối với phương án luyện chế và những chi tiết tỉ mỉ, nhỏ nhặt nhất trong quá trình luyện khí, Phong Nhược cũng đã diễn luyện trong đầu rất nhiều lần rồi, mặc dù kinh nghiệm luyện chế của hắn không được cao cho lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến quá trình luyện chế, bởi kiếm khí mà lần này hắn luyện chế không hề sử dụng đến luyện đỉnh, cũng không hề dùng đến hỏa diễm, mà thậm chí tất cả những thứ mang thuộc tính không phải Mộc đều phải vứt sang một bên, nếu không Long Tức Mộc Tâm sẽ bị ô nhiễm mà mất đi thuộc tính thuần túy của nó.
Thứ duy nhất mà Phong Nhược có thể sử dụng là pháp lực và Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể hắn.
Phong Nhược bước chân vào trong luyện thất là nơi mà hắn chưa bao giờ có cơ hội sử dụng đến, sau khi hắn dùng trận pháp để phong tỏa cả căn phòng, lúc đó mới hết sức cẩn thận lấy ra đoạn Long Tức Mộc Tâm kia.
Giai đoạn đầu tiên của việc luyện chế là dùng pháp lực để áp súc đoạn Long Tức Mộc Tâm này lại, cho đến khi nó đạt tớt mức độ ngăn cách với những thuộc tính ở ngoại giới, đạo lí của bước đầu tiên này cũng hết sức đơn giản, nó giống như một chén nước nếu để trong môi trường bình thường sẽ dễ bị không khí bên ngoài làm cho ô nhiễm, nhưng nếu đem nước trong chén ấy kết thành băng rồi áp súc lại thì sẽ không dễ bị không khí bên ngoài làm cho ô nhiễm nữa.
Đương nhiên quá trình áp súc này không đơn giản chút nào, nhất định phải điều khiển thật chuẩn mức độ co nén, một mặt phải luôn chú ý giữ cho trạng thái bên trong Long Tức Mộc Tâm được ổn định, mặt khác phải chắc chắn rằng quá trình áp súc tiến hành thuận lợi, nếu như không có pháp lực thâm hậu làm trụ cột thì e rằng muốn hoàn thành một trong hai điều kiện trên cũng chỉ là suy nghĩ viễn vông.
Sau khi xác định tất cả những công việc chuẩn bị đều đã hoàn thành, Phong Nhược mới cẩn thận đặt Long Tức Mộc Tâm lên hai tay rồi từ từ vận chuyển pháp lực vào trong đó.
Lập tức Long Tức Mộc Tâm vốn đang tỏa ra ánh sáng màu xanh mờ nhạt dần dần được một chùm hào quang trắng bạc bao phủ lấy, chỉ thấy hai quầng hào quang đó hòa lẫn với nhau mang lại cho người ta cảm giác thần bí và tĩnh lặng.
Phong Nhược cứ giữ nguyên trạng thái này, hắn không hề nóng vội dùng quá nhiều pháp lực, sau mười hai canh giờ hình dáng của căn Long Tức Mộc Tâm kia đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc đầu nó vốn dài sáu xích, nhưng hiện tại chỉ còn chưa đầy ba thước. Tuy đường kính của nó vẫn chỉ bằng ngón tay cái như trước, nhưng toàn thân lóng lánh hơn rất nhiều, nhất là trong thân nó còn có hai luồng ánh sáng xanh, trắng đang lưu chuyển trông giống như dãy ánh sáng lưu chuyển ở phía chân trời lúc bình minh, cảm giác mát lạnh nhưng êm dịu không giống như băng giá, mềm mại nhưng không phù phiếm, sáng ngời nhưng không rực rỡ, quả thật nó giống như cặp mắt gợi tình khiêu khích của giai nhân, khiến người ta phải chìm đắm trong đó vậy.
Đương nhiên đây mới chỉ là bước thứ nhất trong quá trình luyện chế, bước tiếp theo Phong Nhược phải dùng Tiên Thiên Mộc Sát tinh thuần nhất để luyện chế đoạn Long Tức Mộc Tâm này lại một lần nữa, nói cách khác bước thứ hai này là dùng Tiên Thiên Mộc Sát xâm chiếm hoàn toàn Long Tức Mộc Tâm, bởi Tiên Thiên Mộc Sát có thuộc tinh mộc rất tinh thuần nên việc xâm chiếm sẽ rất đơn giản, nhưng dù thế Phong Nhược vẫn phải khống chế quá trình này thật tốt, để phân bổ lượng Tiên Thiên Mộc Sát thật thích hợp, không để sinh cơ của Long Tức Mộc Tâm bị mất đi, như vậy mới có thể rèn luyện thành thứ mà Phong Nhược mong muốn.
Sau bước thứ hai này thì mọi việc sẽ trở lên đơn giản hơn rất nhiều, bước thứ ba là luyện Long Tức Mộc Tâm thành hình dạng kiếm khí, bước cuối cùng là khắc họa trên thân kiếm một tòa trận pháp Chính Phản Cửu Tinh. Nếu như điều kiện cho phép, trong tương lai hắn sẽ dùng một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm có thuộc tính mộc để cường hóa nó, dù sao cái này là kiếm khí, vì thế độ cứng của nó không thể so với những bộ trang phục phòng hộ khác.
Nếu như mọi việc được diễn ra suông sẻ mà không gặp phải bất cứ sai lầm nào, thanh kiếm khí chuyên dùng để thi triển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm sẽ đại công cáo thành.
"Đương nhiên là có, thế nhưng vị đạo huynh này..., đoạn Long Tức Mộc Tâm ba trăm năm thuộc loại tài liệu có phẩm chất thượng đẳng đó, huynh chắc chắn là muốn mua nó chứ?"
"Đương nhiên, chừng này... đã đủ chưa ?"
Trước đây Phong Nhược tính kế lấy được một mớ từ Mạc Vô Ngân, hắn bèn quăng từ trong tay ba viên Ngũ Hành thạch phóng ngay đến trước mặt tên tiểu nhị của Thương Nguyệt thương hội, nói thật là hắn lúc này đang đau lòng muốn chết, phải biết rằng giá trị của ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm này, ở chợ đen ít nhất cũng phải lên tới ba vạn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm đó.
Chẳng qua lúc này hắn đang gấp rút tu luyện Thanh Mộc Lưu Vân Trảm nên phải trả bất cứ giá nào.
"Hắc hắc... vậy đủ rồi, vậy là đủ rồi" Mắt thấy Phong Nhược vứt ra ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm, tức khắc cặp mắt gã tiểu nhị của Thương Nguyệt thương hội bừng sáng ra, nên biết rằng người tu đạo ở giai đoạn Trúc Cơ kỳ muốn có được Ngũ Hành Thạch trung phẩm thì phải là người có được thực lực cực kỳ mạnh mẽ hoặc vị đệ tử đó có bối cảnh hậu thuẫn chính là một đại gia tộc nào đó.
"Xin vị đạo huynh này chờ đợi một lát".
Long Tức Mộc Tâm ba trăm năm là một cuộc giao dịch không nhỏ, vì thế tiểu nhị vội vàng chạy về phía sau của Chấp Sự Hữu Điện, bởi vì thứ tài liệu này có giá trị khá cao, cho nên nó không được đặt ở ngoài quầy.
Chỉ một lát sau tiểu nhị thương hội lại xuất hiện, lúc này đi cùng hắn là một vị nam tử có lẽ là quản sự ở đây.
"Ha ha..., tại hạ là Phó Khoan của Thương Nguyệt thương hội, không biết vị đạo hữu này xưng hô thế nào?" Vị trung niên nam tử kia không lập tức lấy ra Long Tức Mộc Tâm mà làm ra bộ dáng thân mật rồi bắt chuyện.
"Phó đạo hữu khỏe chứ, tại hạ là Phong Nhược! Không biết Long Tức Mộc Tâm mà ta cần hiện ở đâu?" Phong Nhược không có hứng thú nói nhảm với Phó Khoan, hắn đang cần gấp Long Tức Mộc Tâm để tu luyện bởi cũng sắp tới vòng tỉ thí rồi.
"Đương nhiên, đương nhiên có... xin đạo hữu cứ yên tâm" Phó Khoan nói xong rồi tiện tay lấy từ trong thắt lưng trữ vật ra một khúc có chiều dài chừng sáu xích, to cỡ ngón tay cái, toàn thân được bao bọc bởi một mảnh lụa bên trên có thêu những vệt kim tuyến bé tí.
"Xin mời đạo hữu xem thử, đây chính là Long Tức Mộc Tâm ba trăm năm, là tài liệu luyện khí tốt nhất đấy" Phó Khoan vừa nói vừa dùng tay mở mảnh lụa thêu kim tuyến ra, lập tức một luồng linh khí mang theo thuộc tính mộc cực kì tinh thuần phả vào mặt mọi người, nhưng khiến người ta cảm thấy kì lạ chính là toàn thân đoạn Long Tức Mộc Tâm to bằng ngón cái này lại vô cùng trong suốt và óng ánh, không hề có một chút tạp chất nào, trên thân nó chỉ phát ra một tầng ánh sáng màu xanh mờ nhạt.
"Xin đạo hữu cứ yên tâm, đây chính là Long Tức Mộc Tâm thượng đẳng, số tuổi không hề kém với yêu cầu của đạo hữu, mà hiện tại Long Tức Mộc Tâm càng ngày càng hiếm, ngay cả bản thương hội cũng khó có được số nhiều".
Phong Nhược chẳng thèm để ý tới mấy lời chào hàng sáo rỗng của Phó Khoan, mà chỉ chăm chú xem kỹ đoạn Long Tức Mộc Tâm đó, sau khi dùng một ngón tay đặt lên để cảm thụ, cuối cùng hắn gật đầu rồ bảo: "Đúng là nó, ta muốn mua khúc cây này".
"Ha ha..., quả nhiên đạo hữu là người biết hàng, thế nhưng đạo hữu quyết định dùng ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm để trả sao? Nếu đúng là như vậy bản thương hội còn có thêm ưu đãi cho đạo hữu, dựa theo giá cả trên thị trường, thì đạo hữu có thể cầm về ba nghìn viên Ngũ Hành Thạch hạ phẩm" Phó Khoan lại cười thêm một lần nữa, thực ra việc này sao không thể khiến hắn không cười ha hả được cơ chứ, phải biết rằng đa số giao dịch trong tu chân giới đều dùng Ngũ Hành Thạch hạ phẩm và cấp thấp để giao dịch, chỉ có những người tu đạo có thế lực rất lớn mới dùng Ngũ Hành Thạch có phẩm chất từ trung phẩm trở lên hoặc linh thạch để giao dịch, vì thế tính đi tính lại, lần giao dịch này cũng giúp gã kiếm được chút ít.
Khuôn mặt Phong Nhược vẫn không chút biểu tình, chỉ khẽ gật gật đầu, thực ra hắn cũng bị rơi vào tình huống bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, bởi trên người hắn vốn rỗng tuếch chẳng còn lại gì, nếu không phải hắn vơ vét tài sản của Mạc Vô Ngân được ba viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm này, thì e rằng hắn đành phải cắn răng mà bán một viên linh thạch thuộc tính hỏa để giải quyết cấp bách.
Sau khi cất kĩ Long Tức Mộc Tâm, Phong Nhược không hề chần chừ mà chạy thẳng về tiểu viện trong Kiếm Tâm Viện của mình, hôm nay là ngày mà đệ tử của Cửu Thần Cung tới bái sơn, nếu theo đúng như quy củ thì thời gian tới khi tỉ thí còn khoảng mười ngày nữa, vì thế hắn cũng không gấp gáp cho lắm.
Sở dĩ Phong Nhược buộc phải cắn răng đi mua căn Long Tức Mộc Tâm này chính là vì cách đây ba tháng, khi hắn tu luyện Thanh Mộc Lưu Vân Trảm đã vướng phải vấn đề không nhỏ.
Nếu đúng như hắn dự đoán, sẽ dùng Tiên Thiên Mộc Sát làm trụ cột sau đó thông qua Thanh Mộc Lưu Vân Trảm để phóng xuất ra ngoài, đây chính là một quá trình chuyển đổi hết sức phức tạp, tuy hiện tại hắn cũng tìm hiểu được không ít, nhưng lại xuất hiện một vấn đề mấu chốt, đó chính là Mỵ Ảnh kiếm của hắn có biểu hiện bài xích với Tiên Thiên Mộc Sát tinh thuần.
Phải biết rằng, Mị Ảnh kiếm của hắn do hài cốt của Hổ xạ thất cấp luyện chế mà thành, mà Hổ xạ thất cấp lại có thần thông bổn mạng là long quyển cuồng phong, tới lui tự do không chút dấu vết.
Hơn nữa, sau này Phong Nhược còn dùng một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm có thuộc tính kim để cường hóa, vì thế thuộc tính của Mỵ Ảnh Kiếm biến thành một nửa thuộc tính phong, một nửa có thuộc tính kim.
Thuộc tính phong thì không nói làm gì, nhưng thuộc tính kim lại khắc với Tiên Thiên Mộc Sát, tuy xét về phương diện phẩm chất thì Tiên Thiên Mộc Sát cao hơn một bậc, vì thế nó không phải chịu khắc chế quá lớn, nhưng nếu cố tình không để ý tới nó vẫn khiến cho tiến trình vận hành không dễ lưu thông, không những ảnh hưởng đến độ sắc bén của Mị Ảnh kiếm mà còn khiến cho lực công kích của Thanh Mộc Lưu Vân Trảm bị giảm mạnh.
Vì thế, Phong Nhược mới nghĩ ra một phương pháp dung hòa đó là luyện chế ra hẳn một thanh kiếm khí có thuộc tính mộc, chuyên dùng để thi truyển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm.
Mà muốn luyện chế ra một thanh kiếm khí thuộc tính thuần mộc thì đương nhiên không thể lựa chọn hài cốt hay các loại khoáng vật rồi, cách tốt nhất là dùng một loại tài liệu có linh tính thuộc loại thuần mộc mà thôi.
Cuối cùng Phong Nhược quyết định lựa chọn Long Tức Mộc Tâm, tuy Long Tức Mộc Tâm trong Thương Ngô giới không được tính là thần kỳ nhất, cũng không phải là thứ có phẩm chất tốt nhất, nhưng nếu chỉ tính trên phương diện linh tính thuần túy thì nó lại thích hợp nhất.
Cái tên Long Tức Mộc Tâm có rất ít người ở tu chân giới biết được tác dụng của nó, có lẽ ngoại trừ mấy người tu đạo luyện khí ra thì ít ai biết được, gần như đa số chỉ biết Long Tức Mộc Tâm có thể phát triển thành linh mộc, và đó cũng là linh mộc mà những người tu đạo cấp thấp thường dùng.
Linh mộc có thể hội tụ linh khí mỏng manh, rời rạc trong thiên địa sau đó lại phóng xuất ra ở dưới tán cây, trong các loại linh mộc thì Long Tức Mộc Tâm là một trong những loại tốt nhất, hơn nữa đoạn Long Tức Mộc Tâm kia không hề chứa chút tạp chất nào, đúng là một vật hiếm thấy trong tu chân giới.
Thế nhưng loại này chỉ có thể thừa nhận được linh khí có thuộc tính mộc thuần túy, một khi nó bị linh khí có thuộc tính khác xâm nhập vào, thì lập tức sẽ bị ô nhiễm, cuối cùng sẽ biến thành linh mộc bình thường.
Nhưng đặc tính này lại vô cùng thích hợp với Phong Nhược, chỉ cần có được Long Tức Mộc Tâm này sẽ giúp cho Tiên Thiên Mộc Sát trong người hắn được lưu chuyển thông suốt, từ đó việc thi truyển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên Phong Nhược không hề lo lắng về việc kiếm khí được luyện chế từ Long Tức Mộc Tâm này sẽ không có được độ sắc bén, bởi vì nó vốn chẳng cần sắc bén làm gì, tác dụng lớn nhất của nó chính là thông qua Thanh Mộc Lưu Vân Trảm để phóng xuất Tiên Thiên Mộc Sát ra ngoài mà thôi.
Tuy nhiên, bởi vì kiếm khí mà hắn luyện chế lần này quá mức đặc thù, e rằng cả thiên hạ chỉ có hắn mới có thể luyện chế ra thanh kiếm khí kỳ lạ như vậy, nguyên nhân vì người tu đạo khác không thể chịu được Tiên Thiên Mộc Sát tàn phá như hắn.
Đối với phương án luyện chế và những chi tiết tỉ mỉ, nhỏ nhặt nhất trong quá trình luyện khí, Phong Nhược cũng đã diễn luyện trong đầu rất nhiều lần rồi, mặc dù kinh nghiệm luyện chế của hắn không được cao cho lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến quá trình luyện chế, bởi kiếm khí mà lần này hắn luyện chế không hề sử dụng đến luyện đỉnh, cũng không hề dùng đến hỏa diễm, mà thậm chí tất cả những thứ mang thuộc tính không phải Mộc đều phải vứt sang một bên, nếu không Long Tức Mộc Tâm sẽ bị ô nhiễm mà mất đi thuộc tính thuần túy của nó.
Thứ duy nhất mà Phong Nhược có thể sử dụng là pháp lực và Tiên Thiên Mộc Sát trong cơ thể hắn.
Phong Nhược bước chân vào trong luyện thất là nơi mà hắn chưa bao giờ có cơ hội sử dụng đến, sau khi hắn dùng trận pháp để phong tỏa cả căn phòng, lúc đó mới hết sức cẩn thận lấy ra đoạn Long Tức Mộc Tâm kia.
Giai đoạn đầu tiên của việc luyện chế là dùng pháp lực để áp súc đoạn Long Tức Mộc Tâm này lại, cho đến khi nó đạt tớt mức độ ngăn cách với những thuộc tính ở ngoại giới, đạo lí của bước đầu tiên này cũng hết sức đơn giản, nó giống như một chén nước nếu để trong môi trường bình thường sẽ dễ bị không khí bên ngoài làm cho ô nhiễm, nhưng nếu đem nước trong chén ấy kết thành băng rồi áp súc lại thì sẽ không dễ bị không khí bên ngoài làm cho ô nhiễm nữa.
Đương nhiên quá trình áp súc này không đơn giản chút nào, nhất định phải điều khiển thật chuẩn mức độ co nén, một mặt phải luôn chú ý giữ cho trạng thái bên trong Long Tức Mộc Tâm được ổn định, mặt khác phải chắc chắn rằng quá trình áp súc tiến hành thuận lợi, nếu như không có pháp lực thâm hậu làm trụ cột thì e rằng muốn hoàn thành một trong hai điều kiện trên cũng chỉ là suy nghĩ viễn vông.
Sau khi xác định tất cả những công việc chuẩn bị đều đã hoàn thành, Phong Nhược mới cẩn thận đặt Long Tức Mộc Tâm lên hai tay rồi từ từ vận chuyển pháp lực vào trong đó.
Lập tức Long Tức Mộc Tâm vốn đang tỏa ra ánh sáng màu xanh mờ nhạt dần dần được một chùm hào quang trắng bạc bao phủ lấy, chỉ thấy hai quầng hào quang đó hòa lẫn với nhau mang lại cho người ta cảm giác thần bí và tĩnh lặng.
Phong Nhược cứ giữ nguyên trạng thái này, hắn không hề nóng vội dùng quá nhiều pháp lực, sau mười hai canh giờ hình dáng của căn Long Tức Mộc Tâm kia đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc đầu nó vốn dài sáu xích, nhưng hiện tại chỉ còn chưa đầy ba thước. Tuy đường kính của nó vẫn chỉ bằng ngón tay cái như trước, nhưng toàn thân lóng lánh hơn rất nhiều, nhất là trong thân nó còn có hai luồng ánh sáng xanh, trắng đang lưu chuyển trông giống như dãy ánh sáng lưu chuyển ở phía chân trời lúc bình minh, cảm giác mát lạnh nhưng êm dịu không giống như băng giá, mềm mại nhưng không phù phiếm, sáng ngời nhưng không rực rỡ, quả thật nó giống như cặp mắt gợi tình khiêu khích của giai nhân, khiến người ta phải chìm đắm trong đó vậy.
Đương nhiên đây mới chỉ là bước thứ nhất trong quá trình luyện chế, bước tiếp theo Phong Nhược phải dùng Tiên Thiên Mộc Sát tinh thuần nhất để luyện chế đoạn Long Tức Mộc Tâm này lại một lần nữa, nói cách khác bước thứ hai này là dùng Tiên Thiên Mộc Sát xâm chiếm hoàn toàn Long Tức Mộc Tâm, bởi Tiên Thiên Mộc Sát có thuộc tinh mộc rất tinh thuần nên việc xâm chiếm sẽ rất đơn giản, nhưng dù thế Phong Nhược vẫn phải khống chế quá trình này thật tốt, để phân bổ lượng Tiên Thiên Mộc Sát thật thích hợp, không để sinh cơ của Long Tức Mộc Tâm bị mất đi, như vậy mới có thể rèn luyện thành thứ mà Phong Nhược mong muốn.
Sau bước thứ hai này thì mọi việc sẽ trở lên đơn giản hơn rất nhiều, bước thứ ba là luyện Long Tức Mộc Tâm thành hình dạng kiếm khí, bước cuối cùng là khắc họa trên thân kiếm một tòa trận pháp Chính Phản Cửu Tinh. Nếu như điều kiện cho phép, trong tương lai hắn sẽ dùng một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm có thuộc tính mộc để cường hóa nó, dù sao cái này là kiếm khí, vì thế độ cứng của nó không thể so với những bộ trang phục phòng hộ khác.
Nếu như mọi việc được diễn ra suông sẻ mà không gặp phải bất cứ sai lầm nào, thanh kiếm khí chuyên dùng để thi triển Thanh Mộc Lưu Vân Trảm sẽ đại công cáo thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.