Quyển 3 - Chương 3: Ngăn sóng
Lại Điểu
06/11/2013
Lúc này, chính bản thân Đoan Mộc Vũ còn rõ ràng mọi chuyện hơn so với
bọn họ cho nên hắn không hề do dự mà xuất ngay một Băng Giáp Thuật bảo
vệ cả ba người. Đồng thời Đoan Mộc Vũ cũng nhanh chóng thúc dục Phi Vũ
Kiếm giết thẳng về phía trước. Cũng may đám yêu cầm luôn bay thẳng một
đường về phía Bắc nên không ảnh hưởng nhiều lắm đến đường đi tới.
Xông lên trước được chừng mười trượng, Đoan Mộc Vũ cảm giác được áp lực bỗng nhiên giảm bớt. Hắn phát hiện ra ở phía trước đang có một đạo kiếm quang màu hồng đang giết chóc điên cuồng, giết sạch đám yêu cầm trong phạm vi mười trượng xung quanh. Trừ đạo kiếm quang này ra thì còn có sáu đạo kiếm quang kém hơn đang chiến đấu. Đây chính là đám người Liễu sư tỷ! Lúc này bọn họ chỉ còn lại có bảy người, hơn nữa mọi người đều bị tiêu hao pháp lực nghiêm trọng, kiên trì chống đỡ không được bao lâu nữa!
Đoan Mộc Vũ xuất hiện đã khiến cho đám người Liễu sư tỷ thở phào nhẹ nhõm song lúc này bọn họ không có thời gian để hỏi thăm nhau. Cả nhóm nhanh chóng tụ tập lại với nhau, không hề che giấu thực lực mà toàn lực đánh chết vô số yêu cầm lao vào.
Nhưng cũng bởi vì nhân số gia tăng lên mười người nên không cách nào di chuyển về phía trước trong con lũ yêu cầm, bọn họ chỉ có thể bám trụ tại chỗ.
Đoan Mộc Vũ chủ động phụ trách phía nNam – là phía gian nan nhất cũng là phía bị yêu cầm tấn công mạnh nhất. Mà Liễu sư tỷ thì bảo vệ phía Đông cùng phía Bắc, thỉnh thoảng cũng trợ giúp phía Nam. Về phần những người khác thì phòng thủ phía Tây. Tình hình tạm thời như vậy, cuối cùng cũng có thể ổn định một chút!
Cơn sóng yêu thú lớn đến mức này không biết sẽ kéo dài bao lâu nên mọi người đều không biết được, chỉ có thể gắng gượng chống cự! Song lúc này, vì Đoan Mộc Vũ thao túng Phi Vũ Kiếm với kỹ xảo vô cùng thành thạo, hơn nữa Phi Vũ Kiếm lại sắc bén bá đạo nên nhanh chóng trở thành chỗ dựa của mọi người!
Dưới tình huống này thì không thể nào che giấu thực lực nên bọn người Liễu sư tỷ mới lần đầu tiên biết được rốt cục Đoan Mộc Vũ có thực lực mạnh mẽ thế nào! Mạnh đến mức có thể so với Liễu sư tỷ là cảnh giới Linh Thai!
Lúc trước khi Đoan Mộc Vũ đánh chết La Yếm Hỏa Bằng thì bọn họ đều đang bận bận chạy trốn nên không chú ý nhiều. Nhưng giờ phút này, khi đối mặt với yêu cầm cuồng bạo từ phương Nam bay đến liên miên không dứt thì Đoan Mộc Vũ quả thực giống như một tòa núi cao, đồ sộ bất động. Kiếm quang màu đỏ hồng của hắn có thể chém giết toàn bộ yêu cầm bay đến, thi thể chúng chất đống cao hơn một trượng!
Song công kích điên cuồng như vậy cũng khiến pháp lực trong thân thể Đoan Mộc Vũ tiêu hao nhanh chóng, nếu không có Băng Linh Quả hỗ trợ thì hắn đã sớm không kiên trì được. Cho dù như vậy thì thời gian mới nửa chén trà trôi qua, pháp lực của hắn đã tiêu hao hầu như không còn. Nhưng cơn sóng yêu cầm vẫn như cũ, không có dấu hiệu dừng lại!
Mà một khi không có kiếm quang Phi Vũ Kiếm ngăn cản, nhất thời mười mấy con yêu cầm cấp Thanh Mục nhanh chóng xông lên. Những yêu cầm cấp thấp này không cách nào vọt lên trên bầu trời nên lao thẳng vào bọn họ, chính là một tai nạn khó có thể hình dung!
Tình thế như vậy, tâm tình đám người Lạc Tinh Tông đều ảm đạm. Giờ phút này cũng chỉ có kiếm quang của Liễu sư tỷ còn có thể vận chuyển, nhưng đoán chừng cũng không cầm cự được bao lâu!
Nhưng ngay một khắc này, kiếm quang của Phi Vũ Kiếm lần nữa lại sáng lên. Vẫn lấy khí thế không thể kháng cự như cũ chém giết mười con yêu cầm xông vào! Đây là do Đoan Mộc Vũ cầm Phi Vũ Kiếm trong tay, lấy lực lượng thân thể triển khai công kích lần nữa, vững vàng trấn thủ phía Nam!
Bây giờ có thể nhận ra chỗ tốt của việc hắn cố gằng rèn luyện thân thể. Cho dù pháp lực có tiêu hao hết thì hắn cũng không uể oải ngã xuống đất mà lại có thể cầm lấy Phi Vũ Kiếm, chém giết mãnh liệt hơn!
Thời gian từng chút trôi qua, đến khi Đoan Mộc Vũ mệt nhoài thì cơn sóng yêu cầm vẫn còn. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể vận dụng phương pháp huyết tế để chống đỡ. Kiếm quang màu đỏ chớp động, lạ chém chết một con yêu cầm nữa! Cuối cùng, ngay cả Liễu sư tỷ cảnh giới Linh Thai đã gục ngã thì hắn vẫn còn có thể chịu đựng!
Lúc này vì không có pháp lực nên mọi người chả khác nào cọp bị bẻ nanh bẻ vuốt, hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của Liễu sư tỷ và Đoan Mộc Vũ. Thỉnh thoảng có một vài yêu cầm xông vào được, dấy lên từng trận kêu la thảm thiết nhưng không ai có thể cứu!
Cũng may con sóng yêu cầm kinh khủng này cuối cùng cũng qua! Trên người Đoan Mộc Vũ chồng chất vết thương, gần như mệt mỏi đến mức phải chống Phi Vũ Kiếm trên đất mới có thể không ngã. Lúc trước hắn hoàn toàn dựa vào phương pháp huyết tế mới có thể duy trì đến hiện tại. Có thể nói chính là một kỳ tích!
Mà Liễu sư tỷ thì đã quỳ xuống, toàn thân đều là máu, đoán chừng nàng cũng như đèn cạn dầu. Trận khổ chiến vừa rồi áp lực với nàng tương đối nhẹ, hơn nữa bản thân nàng có cảnh giới Linh Thai cho nên mới có thể kiên trì nhưng đoán chừng thương thế toàn thân chắc cũng không nhẹ.
Về phần tám người khác thì còn sống chỉ có bốn người, hơn nữa mọi người đều bị thương, cử động một chút cũng rất khó khăn!
Hơi thở dốc một chút, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng phục dụng mấy Băng Linh Quả rồi mới trầm giọng nói: "Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước! Ít nhất cũng phải chạy tới Cô Thành mới có đường sống!"
Lời Đoan Mộc Vũ nói ra là dựa vào lịch duyệt Yêu Đế kiếp trước. Mảnh vụ Yêu Thạch xuất hiện phía Bắc nhất định sẽ hấp dẫn vô số yêu cầm tẩu thú, lũ yêu cầm vừa rồi vì có khả năng bay nên mới lên trước, chắc chắn đám thú sẽ đến sau. Nói không chừng bây giờ ở phía Nam đang có hàng ngàn đàn thú tiến đến!
Thú triều dưới đất tuyệt đối kinh khủng hơn nhiều! Lúc trước bọn họ có thể may mắn sống sót trừ lí do Đoan Mộc Vũ bộc phát ra thì nguyên nhân trọng yếu hơn chính là yêu cầm phi hành trên trời nên tấn công cũng không mấy mãnh liệt. Nếu đổi lại là dưới đất thì cho dù có mười Đoan Mộc Vũ liên thủ cũng phải chết không có chỗ chôn!
"Chạy tới Cô Thành? Chỉ sợ chúng ta không có cơ hội đó! Nơi đây cách Cô Thành ước chừng ba nghìn dặm, bây giờ chúng ta lại hao hết pháp lực thì lấy cái gì đi tới?"
Lúc này, một huyết nhân đầy máu trên mặt và đầu cổ mở miệng nói. Trên người huyết nhân này chỉ còn lại một chút tay chân cụt! Nghe thanh âm hẳn là của Thần Phong hận Đoan Mộc Vũ tận xương tủy. Ả ta còn sống, hơn nữa còn có mặt trong lớp người đào vong cuối cùng nơi đây, thực lực của ả cũng khá cao nên tình trạng bây giờ rất cổ quái!
Nhưng lúc này dễ dàng nhận ra từ giọng nói của ả đã không còn oán hận Đoan Mộc Vũ nữa, có lẽ là không có khí lực để oán hận!
"Phải đi, nếu không sẽ không kịp nữa! Mới vừa rồi chẳng qua do yêu cầm có tốc độ nhanh nên mới xuất hiện trước, tiếp theo sau chắc chắn là thú triều rất lớn. Chúng ta mà còn nấn ná ở lại đây thì chết không thấy xác!" Giọng nói của Đoan Mộc Vũ rất kiên quyết. Cho dù có như thế nào đi nữa thì hắn sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy, nếu không chính hắn cũng sẽ chết. Nếu lại lần nữa định ra mục tiêu sống trên đời thì không phải là quá trình đơn giản, thân thể bây giờ đâu phải chỉ là một quá trình mà là minh chứng cho sự không buông bỏ của hắn, càng phải tìm lại sự tôn nghiêm tìm linh hồn, tìm hết thảy tất cả thuộc về hắn!
Giọng nói Đoan Mộc Vũ vang lên, Thần Phong không hề nói thêm gì nữa, ngay cả cư dộng cũng chả thèm. Ba người còn lại thì giãy dụa như muốn bò dậy, hiển nhiên có thể sống lâu thêm một khắc thì sẽ tốt hơn.
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi không có biện pháp gì sao? Mấy người chúng ta ít nhất phải cần ba canh giờ điều tức mới có thể khôi phục đủ pháp lực để ngự kiếm phi hành!" Liễu sư tỷ lúc này rốt cuộc cũng mở miệng nói, nhưng ngay sau đó liền lấy ra mấy viên linh đan cho bốn người Thần Phong phục dụng, chính bản thân nàng cũng phục dụng hai viên. Lúc trước nàng có thể thoát được nhưng lại lựa chọn bảo về mấy người Thần Phong, tuy hoi ngu xuẩn như lại hiếm thấy!
Đoan Mộc Vũ im lặng hồi lâu, thật ra thì cái hắn nghĩ chính là vứt bỏ bốn người Thần Phong rồi hắn và Liễu sư tỷ vừa đi vừa khôi phục pháp lực thì may ra!
Nhưng loại chuyện này hắn làm được chứ chưa chắc Liễu sư tỷ sẽ làm, cho nên hắn cũng không muốn khuyên. Mà có khuyên cũng vô dụng.
Thu hồi Phi Vũ Kiếm, Đoan Mộc Vũ xoay người rời đi. Hắn coi như cũng đã cứu bọn họ một mạng, đây cũng đã là hết lòng giúp đỡ rồi!
Liễu sư tỷ nhìn Đoan Mộc Vũ vừa há miệng định nói gì nhưng nói không được. Nàng thật sự cũng không có lời nào để nói!
Một giờ trước, đám người Lạc Tinh Tông luôn châm chọc chèn ép Đoan Mộc Vũ bằng những lời vô cùng khó nghe. Những đồng môn tự xưng là phẩm đức cao thượng chỉ giỏi bôc phét, lời toàn vàng ngọc nhưng lại bỏ mặc tiểu sư đệ sư muội yếu nhược, từ bỏ người yêu luôn mồm muốn dùng tánh mạng thủ hộ mà trốn mất tăm!
Mà ngược lại, người này tuy bị giễu cợt, khinh bỉ, bị coi là sỉ nhục chết nhát ở thời khắc mấu chốt nhưng vẫn im lặng không giải thích. Hắn chỉ kiên cường kháng cự tai họa ngập trời. Chỉ sợ ngay thời khắc nàng tuyệt vong thì hắn vẫn không buông tha cơ hội nào!
Hắn đã làm hết thảy mọi điều hắn có thể làm thì nàng còn có thể yêu cầu xa vời gì đây?
Nghĩ tới đây Liễu sư tỷ thở dài một tiếng, mở miệng nhẹ nhàng nói: "Hạ Mạch Nhiên, cám ơn ngươi. Chuyện lúc trước ta thành tâm xin lỗi! Đi nhanh đi, bảo trọng!"
Nghe được lời xin lỗi của Liễu sư tỷ, Đoan Mộc Vũ không khỏi dừng lại một chút nhưng hắn không nói gì mà cứ tiếp tục bước đi. Hắn không phải Hạ Mạch Nhiên cho nên không cần cảm tạ, không cần nói xin lỗi, càng không cần thấu hiểu!
"Hạ Mạch Nhiên, xin chờ một chút!" Lúc này Thần Phong đã phục dụng linh đan nên cuối cùng cũng có khí lực đứng lên, đột nhiên ả gọi tên Đoan Mộc Vũ.
"Hạ Mạch Nhiên, từ trước đến nay ta luôn coi thường ngươi, làm khó dễ ngươi khắp nơi. Ta xin lỗi! Ta biết lúc này đã không còn tác dụng, ta cũng không yêu cầu ngươi tha thứ nhưng xin ngươi hãy đưa Liễu Lịch sư tỷ đi cùng. Vốn dĩ tỷ ấy có thể thoát được nhưng vì chúng ta mà phải chịu liên lụy. Việc đã đến nước này, ta cũng không còn muốn sống nữa, lại càng không muốn hại Liễu Lịch sư tỷ. Còn nữa, nếu hai người có thể trở về sư môn thì nhớ tìm Trình Bân, nói cho hắn biết ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho hắn!"
Thần Phong khàn giọng nói, trong giọng nói ẩn chứa hận ý vô cùng nồng đậm, còn có ý không câu chấp gì hắn!
▲
Xông lên trước được chừng mười trượng, Đoan Mộc Vũ cảm giác được áp lực bỗng nhiên giảm bớt. Hắn phát hiện ra ở phía trước đang có một đạo kiếm quang màu hồng đang giết chóc điên cuồng, giết sạch đám yêu cầm trong phạm vi mười trượng xung quanh. Trừ đạo kiếm quang này ra thì còn có sáu đạo kiếm quang kém hơn đang chiến đấu. Đây chính là đám người Liễu sư tỷ! Lúc này bọn họ chỉ còn lại có bảy người, hơn nữa mọi người đều bị tiêu hao pháp lực nghiêm trọng, kiên trì chống đỡ không được bao lâu nữa!
Đoan Mộc Vũ xuất hiện đã khiến cho đám người Liễu sư tỷ thở phào nhẹ nhõm song lúc này bọn họ không có thời gian để hỏi thăm nhau. Cả nhóm nhanh chóng tụ tập lại với nhau, không hề che giấu thực lực mà toàn lực đánh chết vô số yêu cầm lao vào.
Nhưng cũng bởi vì nhân số gia tăng lên mười người nên không cách nào di chuyển về phía trước trong con lũ yêu cầm, bọn họ chỉ có thể bám trụ tại chỗ.
Đoan Mộc Vũ chủ động phụ trách phía nNam – là phía gian nan nhất cũng là phía bị yêu cầm tấn công mạnh nhất. Mà Liễu sư tỷ thì bảo vệ phía Đông cùng phía Bắc, thỉnh thoảng cũng trợ giúp phía Nam. Về phần những người khác thì phòng thủ phía Tây. Tình hình tạm thời như vậy, cuối cùng cũng có thể ổn định một chút!
Cơn sóng yêu thú lớn đến mức này không biết sẽ kéo dài bao lâu nên mọi người đều không biết được, chỉ có thể gắng gượng chống cự! Song lúc này, vì Đoan Mộc Vũ thao túng Phi Vũ Kiếm với kỹ xảo vô cùng thành thạo, hơn nữa Phi Vũ Kiếm lại sắc bén bá đạo nên nhanh chóng trở thành chỗ dựa của mọi người!
Dưới tình huống này thì không thể nào che giấu thực lực nên bọn người Liễu sư tỷ mới lần đầu tiên biết được rốt cục Đoan Mộc Vũ có thực lực mạnh mẽ thế nào! Mạnh đến mức có thể so với Liễu sư tỷ là cảnh giới Linh Thai!
Lúc trước khi Đoan Mộc Vũ đánh chết La Yếm Hỏa Bằng thì bọn họ đều đang bận bận chạy trốn nên không chú ý nhiều. Nhưng giờ phút này, khi đối mặt với yêu cầm cuồng bạo từ phương Nam bay đến liên miên không dứt thì Đoan Mộc Vũ quả thực giống như một tòa núi cao, đồ sộ bất động. Kiếm quang màu đỏ hồng của hắn có thể chém giết toàn bộ yêu cầm bay đến, thi thể chúng chất đống cao hơn một trượng!
Song công kích điên cuồng như vậy cũng khiến pháp lực trong thân thể Đoan Mộc Vũ tiêu hao nhanh chóng, nếu không có Băng Linh Quả hỗ trợ thì hắn đã sớm không kiên trì được. Cho dù như vậy thì thời gian mới nửa chén trà trôi qua, pháp lực của hắn đã tiêu hao hầu như không còn. Nhưng cơn sóng yêu cầm vẫn như cũ, không có dấu hiệu dừng lại!
Mà một khi không có kiếm quang Phi Vũ Kiếm ngăn cản, nhất thời mười mấy con yêu cầm cấp Thanh Mục nhanh chóng xông lên. Những yêu cầm cấp thấp này không cách nào vọt lên trên bầu trời nên lao thẳng vào bọn họ, chính là một tai nạn khó có thể hình dung!
Tình thế như vậy, tâm tình đám người Lạc Tinh Tông đều ảm đạm. Giờ phút này cũng chỉ có kiếm quang của Liễu sư tỷ còn có thể vận chuyển, nhưng đoán chừng cũng không cầm cự được bao lâu!
Nhưng ngay một khắc này, kiếm quang của Phi Vũ Kiếm lần nữa lại sáng lên. Vẫn lấy khí thế không thể kháng cự như cũ chém giết mười con yêu cầm xông vào! Đây là do Đoan Mộc Vũ cầm Phi Vũ Kiếm trong tay, lấy lực lượng thân thể triển khai công kích lần nữa, vững vàng trấn thủ phía Nam!
Bây giờ có thể nhận ra chỗ tốt của việc hắn cố gằng rèn luyện thân thể. Cho dù pháp lực có tiêu hao hết thì hắn cũng không uể oải ngã xuống đất mà lại có thể cầm lấy Phi Vũ Kiếm, chém giết mãnh liệt hơn!
Thời gian từng chút trôi qua, đến khi Đoan Mộc Vũ mệt nhoài thì cơn sóng yêu cầm vẫn còn. Bất đắc dĩ hắn chỉ có thể vận dụng phương pháp huyết tế để chống đỡ. Kiếm quang màu đỏ chớp động, lạ chém chết một con yêu cầm nữa! Cuối cùng, ngay cả Liễu sư tỷ cảnh giới Linh Thai đã gục ngã thì hắn vẫn còn có thể chịu đựng!
Lúc này vì không có pháp lực nên mọi người chả khác nào cọp bị bẻ nanh bẻ vuốt, hoàn toàn dựa vào sự chống đỡ của Liễu sư tỷ và Đoan Mộc Vũ. Thỉnh thoảng có một vài yêu cầm xông vào được, dấy lên từng trận kêu la thảm thiết nhưng không ai có thể cứu!
Cũng may con sóng yêu cầm kinh khủng này cuối cùng cũng qua! Trên người Đoan Mộc Vũ chồng chất vết thương, gần như mệt mỏi đến mức phải chống Phi Vũ Kiếm trên đất mới có thể không ngã. Lúc trước hắn hoàn toàn dựa vào phương pháp huyết tế mới có thể duy trì đến hiện tại. Có thể nói chính là một kỳ tích!
Mà Liễu sư tỷ thì đã quỳ xuống, toàn thân đều là máu, đoán chừng nàng cũng như đèn cạn dầu. Trận khổ chiến vừa rồi áp lực với nàng tương đối nhẹ, hơn nữa bản thân nàng có cảnh giới Linh Thai cho nên mới có thể kiên trì nhưng đoán chừng thương thế toàn thân chắc cũng không nhẹ.
Về phần tám người khác thì còn sống chỉ có bốn người, hơn nữa mọi người đều bị thương, cử động một chút cũng rất khó khăn!
Hơi thở dốc một chút, Đoan Mộc Vũ nhanh chóng phục dụng mấy Băng Linh Quả rồi mới trầm giọng nói: "Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước! Ít nhất cũng phải chạy tới Cô Thành mới có đường sống!"
Lời Đoan Mộc Vũ nói ra là dựa vào lịch duyệt Yêu Đế kiếp trước. Mảnh vụ Yêu Thạch xuất hiện phía Bắc nhất định sẽ hấp dẫn vô số yêu cầm tẩu thú, lũ yêu cầm vừa rồi vì có khả năng bay nên mới lên trước, chắc chắn đám thú sẽ đến sau. Nói không chừng bây giờ ở phía Nam đang có hàng ngàn đàn thú tiến đến!
Thú triều dưới đất tuyệt đối kinh khủng hơn nhiều! Lúc trước bọn họ có thể may mắn sống sót trừ lí do Đoan Mộc Vũ bộc phát ra thì nguyên nhân trọng yếu hơn chính là yêu cầm phi hành trên trời nên tấn công cũng không mấy mãnh liệt. Nếu đổi lại là dưới đất thì cho dù có mười Đoan Mộc Vũ liên thủ cũng phải chết không có chỗ chôn!
"Chạy tới Cô Thành? Chỉ sợ chúng ta không có cơ hội đó! Nơi đây cách Cô Thành ước chừng ba nghìn dặm, bây giờ chúng ta lại hao hết pháp lực thì lấy cái gì đi tới?"
Lúc này, một huyết nhân đầy máu trên mặt và đầu cổ mở miệng nói. Trên người huyết nhân này chỉ còn lại một chút tay chân cụt! Nghe thanh âm hẳn là của Thần Phong hận Đoan Mộc Vũ tận xương tủy. Ả ta còn sống, hơn nữa còn có mặt trong lớp người đào vong cuối cùng nơi đây, thực lực của ả cũng khá cao nên tình trạng bây giờ rất cổ quái!
Nhưng lúc này dễ dàng nhận ra từ giọng nói của ả đã không còn oán hận Đoan Mộc Vũ nữa, có lẽ là không có khí lực để oán hận!
"Phải đi, nếu không sẽ không kịp nữa! Mới vừa rồi chẳng qua do yêu cầm có tốc độ nhanh nên mới xuất hiện trước, tiếp theo sau chắc chắn là thú triều rất lớn. Chúng ta mà còn nấn ná ở lại đây thì chết không thấy xác!" Giọng nói của Đoan Mộc Vũ rất kiên quyết. Cho dù có như thế nào đi nữa thì hắn sẽ không dễ dàng buông bỏ như vậy, nếu không chính hắn cũng sẽ chết. Nếu lại lần nữa định ra mục tiêu sống trên đời thì không phải là quá trình đơn giản, thân thể bây giờ đâu phải chỉ là một quá trình mà là minh chứng cho sự không buông bỏ của hắn, càng phải tìm lại sự tôn nghiêm tìm linh hồn, tìm hết thảy tất cả thuộc về hắn!
Giọng nói Đoan Mộc Vũ vang lên, Thần Phong không hề nói thêm gì nữa, ngay cả cư dộng cũng chả thèm. Ba người còn lại thì giãy dụa như muốn bò dậy, hiển nhiên có thể sống lâu thêm một khắc thì sẽ tốt hơn.
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi không có biện pháp gì sao? Mấy người chúng ta ít nhất phải cần ba canh giờ điều tức mới có thể khôi phục đủ pháp lực để ngự kiếm phi hành!" Liễu sư tỷ lúc này rốt cuộc cũng mở miệng nói, nhưng ngay sau đó liền lấy ra mấy viên linh đan cho bốn người Thần Phong phục dụng, chính bản thân nàng cũng phục dụng hai viên. Lúc trước nàng có thể thoát được nhưng lại lựa chọn bảo về mấy người Thần Phong, tuy hoi ngu xuẩn như lại hiếm thấy!
Đoan Mộc Vũ im lặng hồi lâu, thật ra thì cái hắn nghĩ chính là vứt bỏ bốn người Thần Phong rồi hắn và Liễu sư tỷ vừa đi vừa khôi phục pháp lực thì may ra!
Nhưng loại chuyện này hắn làm được chứ chưa chắc Liễu sư tỷ sẽ làm, cho nên hắn cũng không muốn khuyên. Mà có khuyên cũng vô dụng.
Thu hồi Phi Vũ Kiếm, Đoan Mộc Vũ xoay người rời đi. Hắn coi như cũng đã cứu bọn họ một mạng, đây cũng đã là hết lòng giúp đỡ rồi!
Liễu sư tỷ nhìn Đoan Mộc Vũ vừa há miệng định nói gì nhưng nói không được. Nàng thật sự cũng không có lời nào để nói!
Một giờ trước, đám người Lạc Tinh Tông luôn châm chọc chèn ép Đoan Mộc Vũ bằng những lời vô cùng khó nghe. Những đồng môn tự xưng là phẩm đức cao thượng chỉ giỏi bôc phét, lời toàn vàng ngọc nhưng lại bỏ mặc tiểu sư đệ sư muội yếu nhược, từ bỏ người yêu luôn mồm muốn dùng tánh mạng thủ hộ mà trốn mất tăm!
Mà ngược lại, người này tuy bị giễu cợt, khinh bỉ, bị coi là sỉ nhục chết nhát ở thời khắc mấu chốt nhưng vẫn im lặng không giải thích. Hắn chỉ kiên cường kháng cự tai họa ngập trời. Chỉ sợ ngay thời khắc nàng tuyệt vong thì hắn vẫn không buông tha cơ hội nào!
Hắn đã làm hết thảy mọi điều hắn có thể làm thì nàng còn có thể yêu cầu xa vời gì đây?
Nghĩ tới đây Liễu sư tỷ thở dài một tiếng, mở miệng nhẹ nhàng nói: "Hạ Mạch Nhiên, cám ơn ngươi. Chuyện lúc trước ta thành tâm xin lỗi! Đi nhanh đi, bảo trọng!"
Nghe được lời xin lỗi của Liễu sư tỷ, Đoan Mộc Vũ không khỏi dừng lại một chút nhưng hắn không nói gì mà cứ tiếp tục bước đi. Hắn không phải Hạ Mạch Nhiên cho nên không cần cảm tạ, không cần nói xin lỗi, càng không cần thấu hiểu!
"Hạ Mạch Nhiên, xin chờ một chút!" Lúc này Thần Phong đã phục dụng linh đan nên cuối cùng cũng có khí lực đứng lên, đột nhiên ả gọi tên Đoan Mộc Vũ.
"Hạ Mạch Nhiên, từ trước đến nay ta luôn coi thường ngươi, làm khó dễ ngươi khắp nơi. Ta xin lỗi! Ta biết lúc này đã không còn tác dụng, ta cũng không yêu cầu ngươi tha thứ nhưng xin ngươi hãy đưa Liễu Lịch sư tỷ đi cùng. Vốn dĩ tỷ ấy có thể thoát được nhưng vì chúng ta mà phải chịu liên lụy. Việc đã đến nước này, ta cũng không còn muốn sống nữa, lại càng không muốn hại Liễu Lịch sư tỷ. Còn nữa, nếu hai người có thể trở về sư môn thì nhớ tìm Trình Bân, nói cho hắn biết ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho hắn!"
Thần Phong khàn giọng nói, trong giọng nói ẩn chứa hận ý vô cùng nồng đậm, còn có ý không câu chấp gì hắn!
▲
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.