Quyển 2 - Chương 88: Thân phận
Lại Điểu
17/05/2013
Vừa thấy hơn mười luồng kiếm quang kia có màu sắc khác nhau, Phong Nhược không khỏi hơi nhíu mày lại, dựa theo tốc độ ánh sáng của các thanh kiếm, tuy hắn xác định được đám tu sĩ này có thực lực chưa đạt tới trình độ Trúc Cơ hậu kỳ, thế nhưng ít ra trên phương diện Ngự Kiếm Thuật cũng có kinh nghiệm rất cao, xem ra không tệ chút nào, nếu chẳng phải thế thì đâu có giương cờ gióng trống sử dụng ngự kiếm phi hành khí thế đến vậy.
Nên biết rằng việc ngự kiếm phi hành vốn tiêu hao khá nhiều pháp lực, mặc dù với khả năng hiện tại của Phong Nhược nếu sử dụng ngự kiếm phi hành e rằng cũng chỉ có thể bay hơn ngàn dặm, lúc đó chắc chắn sẽ hao tổn toàn bộ pháp lực, cho nên đối với những tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường có thể bay xa tới mấy trăm dặm đã là quá lắm rồi.
Không hề nghi ngờ gì nữa, mười mấy người này ắt hẳn là viện quân theo sau của Thiên Huyễn Tông, có lẽ bọn họ đã gặp đám đệ tử Thiên Huyễn Tông kia vốn mới bị Phong Nhược làm cho khiếp đảm, cho nên đám người này mới dùng ngự kiếm phi hành để cấp tốc đuổi theo.
Lúc này hơn mười luồng kiếm quang đang kéo đến ngày càng gần, Lý Đán cũng bắt đầu biểu lộ vẻ ngưng trọng: “Phong Nhược, lần này ngươi thật sự phiền phức rồi, trong đám người đó có hai tên gia hỏa có thực lực rất mạnh, e rằng không thấp hơn ngươi đâu, thật sự ta không ngờ được ở nơi vắng vẻ như Nhạn Bắc đây mà cũng có những kẻ tu luyện khiến cho người ta phải bất ngờ đến thế?”
Lý Đán chỉ trỏ về phía trước, rõ ràng dẫn đầu đám người đó có một luồng kiếm quang đỏ như máu, chẳng những đặc biệt chói mắt mà hào quang xung quanh đạt tới hơn mười trượng, bên trong luồng kiếm quang đó cực kỳ bá đạo so với những luồng kiếm quang theo sau thì tựa như chim hạc giữa bầy gà, mặc dù khoảng cách còn hơn mười dặm nhưng đã khiến cho người ta cảm nhận được khí phách hùng hồn, sừng sửng tựa núi cao.
Không nghi ngờ gì nữa rõ ràng thanh kiếm này khá bất phàm, càng khiến cho người ta phải kinh hãi đó là xem ra phẩm chất thanh kiếm này còn cao hơn thanh Mị Ảnh Kiếm của Phong Nhược tới hai ba phần, ắt hẳn về phương diện Ngự Kiếm Thuật của chủ nhân thanh kiếm này cực kỳ thành thạo, tuy chưa biết có ngưng kết kiếm ý thành thực thể hay không nhưng xem ra chẳng kém hơn bao nhiêu, hoàn toàn có thể xuất kiếm nặng tựa núi, linh động như gió, sắc bén cực kỳ.
Trong lúc trao đổi vài câu thì hơn mười luồng kiếm quang cũng đã đáp xuống trước mặt Phong Nhược cách khoảng năm mươi trượng.
“Quả nhiên là hắn, Ninh Viễn” Trong nội tâm của Phong Nhược hơi có chút dao động liền khôi phục lại bình thường, vừa rồi hắn cũng đoán luồng kiếm quang màu đỏ này có thể là Ninh Viễn đúng như những gì mà Khúc Vân từng nói, quả nhiên gã đã gặp được duyên kỳ ngộ nào đó.
Rõ ràng Ninh Viễn bây giờ so với lúc gặp hắn tại phiên chợ Thiên Đãng Sơn gần mười năm về trước cứ ngỡ là hai người hoàn toàn khác nhau vậy, ngày đó tên Ninh Viễn này vẫn còn đượm chút vẻ âm trầm, hơn nữa còn ẩn dấu nét kiêu ngạo nữa.
Nhưng hiện tại vẻ âm trầm này đã bị che mất bởi tâm cơ thâm sâu khó dò, còn khuôn mặt hắn thủy chung vẫn hết sức bình tĩnh dường như chưa có bất kỳ thay đổi nào xảy ra, nhất là ánh mắt lạnh lẽo, quyết đoán và tàn nhẫn của hắn khiến cho người khác khó đoán được rốt cuộc hắn đang suy tính điều gì, hơn nữa còn toát lên vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên nữa, quả thật làm cho người ta không dám tới gần.
Thế mà lúc này Ninh Viễn chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó, toát lên một uy thế mơ hồ nào đó mà cao ngạo quan sát chúng sinh.
“Hực... đây thật là khu vực Nhạn Bắc sao ? Tên này có lai lịch không phải bình thường đâu Phong Nhược, hiện tại ta thấy ngươi không đáng nể nữa rồi” Lý Đán khó dằn lòng mà bất chợt hít một tia khí lạnh, “Ngươi thấy không? Rõ ràng tên này đang mặc trọn bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương đấy, hơn nữa có lẽ trên đó còn khảm Ngũ Hành Thạch trung phẩm thuộc tính Thổ, lại còn có ba bộ trận pháp Chính Phản Cửu Tinh nữa chứ, ta đoán chắc Đột Kiếm Quyết của ngươi khó mà phá nổi phòng ngự của hắn, quả thật bộ trang phục đó là hàng cực phẩm mà”.
“Không cần ngươi nói ta cũng thấy rồi !” Phong Nhược thản nhiên lên tiếng, nói thật lúc này trong lòng hắn cũng hết sức giật mình, hắn đã từng chứng kiến qua bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương trên người Điền Mộ dạo trước, dẫu sao bộ trang phục đó so ra chỉ là đồ bỏ đi so với bộ trang phục đầy đủ Tử Mạch Phi Thương trên người Ninh Viễn này.
Không hề nghi ngờ gì nữa, ắt hẳn bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương trên người Ninh Viễn đây cũng có điểm tương đồng với bộ Sạn Tuyết của hắn, chính là đồ đặc chế, hơn nữa tên này còn không tiếc bỏ ra một giá rất lớn để tăng cường phẩm chất của trọn bộ trang phục này lên cao nhất, theo Phong Nhược suy đoán thì không cầm trên tay đủ một trăm viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm thì đừng nhắc đến chuyện cường hóa này, tóm lại có thể nói là xa hoa quá mức.
Hiện tại phía ngoài bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương đó tỏa ra bốn loại hào quang chói mắt khác nhau, trong đó hào quang màu tím nhạt do tính chất cơ bản của bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương tỏa ra, thứ hai là hào quang màu bạc có từ trận pháp Chính Phản Cửu Tinh, thứ ba là hào quang xanh nhạt được phát ra từ trận pháp Mị Ảnh, còn loại cuối cùng là hào quang đỏ nhạt từ trận pháp Hồi Xuân.
Có thể nói, với bộ trang phục cực phẩm này quả thật hắn không có đối thủ trong toàn cảnh giới Trúc Cơ kỳ, trừ khi chính là cao thủ Kim Đan kỳ nếu không chẳng thể nào phá vỡ được phòng ngự đó.
Ngoại trừ phòng ngự bên ngoài bộ trang phục này còn được tăng tốc độ linh hoạt bằng cách khảm nạm thêm trận pháp Mị Ảnh nữa, cho nên xem ra khả năng linh hoạt của chủ nhân bộ trang phục này còn ăn đứt gấp mấy lần những tu sĩ khác, chỉ cần nhìn vào thanh Mị Ảnh Kiếm của Phong Nhược thôi cũng có thể hiểu rõ rồi.
Nhưng thứ làm cho người khác phải tắt tiếng chính là trận pháp Hồi Xuân, nó giúp cho chủ nhân có thể tự điều trị thương thế và hơn thế còn trị liệu cho những tổn thất của trận pháp nữa.
Thật ra trận pháp Hồi Xuân này rất đơn giản, Phong Nhược đã có thể bố trí được từ lâu rồi nhưng cho tới hiện tại hắn thấy không có ích lợi thiết thực, bởi vì muốn bố trí trận pháp Hồi Xuân cần phải có sáu mươi bốn viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính Mộc, nhưng thực tế tình trạng hắn đáng thương làm sao khi một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm cũng không có thì làm sao có thể bố trí được thứ trận pháp biến thái đó chứ?
Thầm thở dài một hơi, Phong Nhược lập tức buộc phải thừa nhận, ngay khi thấy Ninh Viễn được trang bị bộ trang phục cực phẩm đó thật sự hắn lại càng sinh thêm ác cảm hơn nữa, đúng như Lý Đán nói qua rõ ràng hắn cơ bản không phải là đối thủ của Ninh Viễn, nhưng chỉ cần tên đó cỡi bỏ bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương này ra thôi, hắn bảo đảm có thể hành hạ... địch nhân đến chết, nhưng ngay khi thấy đối phương được trang bị như thế, hắn liền hiểu ra vai trò “địch nhân” đó đã được hoán chuyển thành bản thân mình rồi.
“Phong Nhược hả ? Đã lâu không gặp... từ lúc chia tay đến giờ ngươi vẫn yên ổn đấy chứ?” Âm thanh của Ninh Viễn không một tia gợn sóng và thật sự đã trầm ổn hơn mười năm trước rất nhiều, đồng thời trong ánh mắt hắn càng trở nên bình tĩnh lạ thường, trông giống như đang hưởng thụ cảm giác của con mèo đang vờn chuột vậy.
Phong Nhược nghe thế cũng không nói gì, chỉ lặng yên nhìn tên Ninh Viễn đó vốn đang ngồi yên ở trên cao mà quan sát chúng sinh, thật sự lúc này trong lòng hắn cũng rất tò mò mà không biết làm sao tên này có thể làm được khí thế như vậy nữa?
“Kỳ thật chúng ta đều là đồng môn lúc xưa, nếu như bọn Thạch Qua chịu quy phục ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng chỉ có điều ta không thể không thừa nhận rằng Phong Nhược ngươi luôn gây cho ta tò mò, vì thế ta không thể ngồi yên chờ ngươi mà bỏ công ra chạy ngay đến đây này, quả thật mười năm không gặp ta rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của ngươi thế này, xem ra hiện tại ngươi khá là thoải mái”.
Vừa nói đến đây Ninh Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Vi Đà đang đứng bên cạnh rồi bỗng nhiên mỉm cười: “Gần mười năm nay huynh đệ Vi Đà đây không lúc nào quên được mối nhục lúc trước, do đó hắn luôn luyện tập để gia tăng thực lực bản thân, với mục đích muốn chứng minh xem ngươi và hắn ai mới là người chiến thắng, quả thật hắn quá may mắn khi không cần bỏ công sức ra đi tìm mà ngươi đã tự xuất hiện rồi, chỉ là không biết ngươi có bị xem như gặp bất hạnh không đây? Chắc chắn ngươi cũng muốn biết trước kết cục có đúng không, ta bảo đảm nếu ngươi thắng ta sẽ để cho các ngươi rời khỏi nơi đây, hơn nữa chắc chắn sẽ không đụng đến bọn họ nữa, còn nếu như ngươi thua trận lúc đó sẽ có quyền chọn lựa, một là chết, hai là bái ta làm chủ nhân”.
Ngay sau khi Ninh Viễn vừa dứt tiếng thì từ bầu trời xa xa bỗng nhiên túa ra một đám khá đông gồm mấy trăm tên đệ tử Thiên Huyễn Tông, bọn chúng chia ra hai bên bao vây lấy đám người Phong Nhược vào giữa.
“Vi Đà hả ? Chỉ là bại tướng dưới tay của ta mà thôi, ta còn tưởng ngươi tính đích thân nhảy ra đấu với ta ấy chứ, dè đâu lại quá tin tưởng vào hắn ta thế này” Rốt cuộc Phong Nhược mỉm cười mở miệng, nhưng thủy chung hắn vẫn không thèm ngó tới tên Vi Đà kia chút nào.
“Thật quá đáng, thiếu chủ của bổn tông có thân phận hết sức cao quý, ngươi căn bản chẳng có tư cách đâu” Gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nãy giờ đứng bên phải Ninh Viễn liền nghiêm giọng quát lớn.
“Thiếu chủ à ? Thiếu chủ của Thiên Huyễn Tông ?” Phong Nhược sững sờ một chút lập tức hiểu ra, nguyên do tên Ninh Viễn này không phải có kỳ ngộ nào cả mà thật ra hắn có thân phận rất đặc biệt, chỉ có điều nếu hắn đã là thiếu chủ của Thiên Huyễn Tông, thì mắc mớ gì chạy tới một nơi chẳng có danh tiếng như Thanh Vân Tông để làm đệ tử đời thứ ba chứ?
“Hừ... Phong Nhược, tốt nhất ngươi đừng... sợ quá mà bỏ chạy giống như lúc xưa tại Thiên Đãng sơn đấy, nếu có bản lĩnh thì đánh bại ta đi” Tên Vi Đà đứng gần đó bỗng hét lớn một tiếng liền nhảy ra ngoài, quả thực ngay thời điểm Phong Nhược còn ở Thanh Vân Tông thì thực lực của tên Vi Đà này cũng đã khá mạnh trong hàng đệ tử đời thứ ba rồi, trận chiến lúc xưa nếu như không phải Phong Nhược nhờ có vòng tay Phi Phượng và Đạp Vân Chiến Ngoa thì không có cách nào thắng được hắn rồi.
Hiện tại Vi Đà cũng đã thăng cấp lên Trúc Cơ sơ kỳ, cho nên ngoại trừ Ninh Viễn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ ra, hắn so với những người khác trong Thiên Huyễn Tông được xem như có thực lực tuyệt đối mạnh nhất, Phong Nhược mà muốn thắng hắn đơn giản thì e rằng không dễ dàng chút nào.
“Thôi được, lại thắng tiếp ngươi một trận nữa cũng có sao?” Phong Nhược cười cười rồi ra dấu cho Lý Đán lui ra phía sau.
“Hừ... để ta xem Ngự Kiếm Thuật của thứ miệng lưỡi trơn tuột như ngươi đây lợi hại chỗ nào”.
Vi Đà lại tiếp tục bước về phía trước, lập tức cả người hắn toát ra một cổ sát khí lạnh giá, dường như muốn bao phủ toàn bộ phạm vi trăm trượng ở xung quanh lại.
“Tên này không tệ chút nào” Phong Nhược thấy thế liền hai mắt sáng ngời, tên Vi Đà này rõ ràng cũng lĩnh ngộ ra kiếm ý, hơn nữa đã dung hợp với sát khí của bản thân rồi, xem ra ngày xưa nhờ mình mà hắn được kích thích không ít đây.
Nghĩ tới đây Phong Nhược liền nhanh chóng bay người ra phía sau mà thối lui hoàn toàn, chủ đích của hắn là không để sát khí của kiếm ý Vi Đà làm ảnh hưởng tới hắn, đây cũng là chỗ tốt của việc lĩnh ngộ ra kiếm ý, nếu như không thể lĩnh ngộ ra kiếm ý thì khi công kích bằng Ngự Kiếm Thuật cũng chỉ dừng lại ở mức độ cao hơn một chút so với việc thi triển kiếm quyết mà thôi, vì thế cho dù là tốc độ công kích, mức độ linh hoạt hay khả năng tranh thủ thời cơ, kể cả phương diện uy lực công kích đều tệ hơn một chút.
Do đó dưới tình huống này, trong nháy mắt khi hắn lùi lại đó cũng đủ để quyết định thành bại trong cuộc chiến này.
Thế nhưng khi đã có kiếm ý lại khác hẳn, bởi vì lúc này thi triển Ngự Kiếm Thuật không còn dựa hết vào kiếm quyết nữa, mà lấy kiếm ý bản thân làm chủ đạo, kiếm ý càng mạnh thì tốc độ công kích càng nhanh, thậm chí vượt quá sức tưởng tượng của bản thân nữa.
Đương nhiên cảnh giới của kiếm ý cũng rất khác xa nhau, từ vô hình đến hữu hình rồi lại từ hữu hình hóa thành vô hình, mỗi cảnh giới đều trải qua kinh nghiệm của vô số đợt rèn luyện thực tế, hơn nữa ngộ tính phải cao mới có thể lĩnh ngộ được.
Như Phong Nhược hiện tại đây, cho dù hắn có thể ngưng kết được kiếm ý trước khi vận dụng kiếm quyết, nhờ thế có thể gia tăng được tốc độ và uy lực công kích, tuy nhiên hắn chỉ mới đạt được cảnh giới vô hình ban đầu mà thôi, thật ra muốn chính thức đạt tới cảnh giới hữu hình tức là hắn sẽ có thể lấy vạn vật thiên địa làm kiếm, nhưng quả thật... cảnh giới đó hắn còn lâu mới đạt được.
Nên biết rằng việc ngự kiếm phi hành vốn tiêu hao khá nhiều pháp lực, mặc dù với khả năng hiện tại của Phong Nhược nếu sử dụng ngự kiếm phi hành e rằng cũng chỉ có thể bay hơn ngàn dặm, lúc đó chắc chắn sẽ hao tổn toàn bộ pháp lực, cho nên đối với những tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường có thể bay xa tới mấy trăm dặm đã là quá lắm rồi.
Không hề nghi ngờ gì nữa, mười mấy người này ắt hẳn là viện quân theo sau của Thiên Huyễn Tông, có lẽ bọn họ đã gặp đám đệ tử Thiên Huyễn Tông kia vốn mới bị Phong Nhược làm cho khiếp đảm, cho nên đám người này mới dùng ngự kiếm phi hành để cấp tốc đuổi theo.
Lúc này hơn mười luồng kiếm quang đang kéo đến ngày càng gần, Lý Đán cũng bắt đầu biểu lộ vẻ ngưng trọng: “Phong Nhược, lần này ngươi thật sự phiền phức rồi, trong đám người đó có hai tên gia hỏa có thực lực rất mạnh, e rằng không thấp hơn ngươi đâu, thật sự ta không ngờ được ở nơi vắng vẻ như Nhạn Bắc đây mà cũng có những kẻ tu luyện khiến cho người ta phải bất ngờ đến thế?”
Lý Đán chỉ trỏ về phía trước, rõ ràng dẫn đầu đám người đó có một luồng kiếm quang đỏ như máu, chẳng những đặc biệt chói mắt mà hào quang xung quanh đạt tới hơn mười trượng, bên trong luồng kiếm quang đó cực kỳ bá đạo so với những luồng kiếm quang theo sau thì tựa như chim hạc giữa bầy gà, mặc dù khoảng cách còn hơn mười dặm nhưng đã khiến cho người ta cảm nhận được khí phách hùng hồn, sừng sửng tựa núi cao.
Không nghi ngờ gì nữa rõ ràng thanh kiếm này khá bất phàm, càng khiến cho người ta phải kinh hãi đó là xem ra phẩm chất thanh kiếm này còn cao hơn thanh Mị Ảnh Kiếm của Phong Nhược tới hai ba phần, ắt hẳn về phương diện Ngự Kiếm Thuật của chủ nhân thanh kiếm này cực kỳ thành thạo, tuy chưa biết có ngưng kết kiếm ý thành thực thể hay không nhưng xem ra chẳng kém hơn bao nhiêu, hoàn toàn có thể xuất kiếm nặng tựa núi, linh động như gió, sắc bén cực kỳ.
Trong lúc trao đổi vài câu thì hơn mười luồng kiếm quang cũng đã đáp xuống trước mặt Phong Nhược cách khoảng năm mươi trượng.
“Quả nhiên là hắn, Ninh Viễn” Trong nội tâm của Phong Nhược hơi có chút dao động liền khôi phục lại bình thường, vừa rồi hắn cũng đoán luồng kiếm quang màu đỏ này có thể là Ninh Viễn đúng như những gì mà Khúc Vân từng nói, quả nhiên gã đã gặp được duyên kỳ ngộ nào đó.
Rõ ràng Ninh Viễn bây giờ so với lúc gặp hắn tại phiên chợ Thiên Đãng Sơn gần mười năm về trước cứ ngỡ là hai người hoàn toàn khác nhau vậy, ngày đó tên Ninh Viễn này vẫn còn đượm chút vẻ âm trầm, hơn nữa còn ẩn dấu nét kiêu ngạo nữa.
Nhưng hiện tại vẻ âm trầm này đã bị che mất bởi tâm cơ thâm sâu khó dò, còn khuôn mặt hắn thủy chung vẫn hết sức bình tĩnh dường như chưa có bất kỳ thay đổi nào xảy ra, nhất là ánh mắt lạnh lẽo, quyết đoán và tàn nhẫn của hắn khiến cho người khác khó đoán được rốt cuộc hắn đang suy tính điều gì, hơn nữa còn toát lên vẻ uy nghiêm của kẻ bề trên nữa, quả thật làm cho người ta không dám tới gần.
Thế mà lúc này Ninh Viễn chỉ lẳng lặng đứng yên ở đó, toát lên một uy thế mơ hồ nào đó mà cao ngạo quan sát chúng sinh.
“Hực... đây thật là khu vực Nhạn Bắc sao ? Tên này có lai lịch không phải bình thường đâu Phong Nhược, hiện tại ta thấy ngươi không đáng nể nữa rồi” Lý Đán khó dằn lòng mà bất chợt hít một tia khí lạnh, “Ngươi thấy không? Rõ ràng tên này đang mặc trọn bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương đấy, hơn nữa có lẽ trên đó còn khảm Ngũ Hành Thạch trung phẩm thuộc tính Thổ, lại còn có ba bộ trận pháp Chính Phản Cửu Tinh nữa chứ, ta đoán chắc Đột Kiếm Quyết của ngươi khó mà phá nổi phòng ngự của hắn, quả thật bộ trang phục đó là hàng cực phẩm mà”.
“Không cần ngươi nói ta cũng thấy rồi !” Phong Nhược thản nhiên lên tiếng, nói thật lúc này trong lòng hắn cũng hết sức giật mình, hắn đã từng chứng kiến qua bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương trên người Điền Mộ dạo trước, dẫu sao bộ trang phục đó so ra chỉ là đồ bỏ đi so với bộ trang phục đầy đủ Tử Mạch Phi Thương trên người Ninh Viễn này.
Không hề nghi ngờ gì nữa, ắt hẳn bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương trên người Ninh Viễn đây cũng có điểm tương đồng với bộ Sạn Tuyết của hắn, chính là đồ đặc chế, hơn nữa tên này còn không tiếc bỏ ra một giá rất lớn để tăng cường phẩm chất của trọn bộ trang phục này lên cao nhất, theo Phong Nhược suy đoán thì không cầm trên tay đủ một trăm viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm thì đừng nhắc đến chuyện cường hóa này, tóm lại có thể nói là xa hoa quá mức.
Hiện tại phía ngoài bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương đó tỏa ra bốn loại hào quang chói mắt khác nhau, trong đó hào quang màu tím nhạt do tính chất cơ bản của bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương tỏa ra, thứ hai là hào quang màu bạc có từ trận pháp Chính Phản Cửu Tinh, thứ ba là hào quang xanh nhạt được phát ra từ trận pháp Mị Ảnh, còn loại cuối cùng là hào quang đỏ nhạt từ trận pháp Hồi Xuân.
Có thể nói, với bộ trang phục cực phẩm này quả thật hắn không có đối thủ trong toàn cảnh giới Trúc Cơ kỳ, trừ khi chính là cao thủ Kim Đan kỳ nếu không chẳng thể nào phá vỡ được phòng ngự đó.
Ngoại trừ phòng ngự bên ngoài bộ trang phục này còn được tăng tốc độ linh hoạt bằng cách khảm nạm thêm trận pháp Mị Ảnh nữa, cho nên xem ra khả năng linh hoạt của chủ nhân bộ trang phục này còn ăn đứt gấp mấy lần những tu sĩ khác, chỉ cần nhìn vào thanh Mị Ảnh Kiếm của Phong Nhược thôi cũng có thể hiểu rõ rồi.
Nhưng thứ làm cho người khác phải tắt tiếng chính là trận pháp Hồi Xuân, nó giúp cho chủ nhân có thể tự điều trị thương thế và hơn thế còn trị liệu cho những tổn thất của trận pháp nữa.
Thật ra trận pháp Hồi Xuân này rất đơn giản, Phong Nhược đã có thể bố trí được từ lâu rồi nhưng cho tới hiện tại hắn thấy không có ích lợi thiết thực, bởi vì muốn bố trí trận pháp Hồi Xuân cần phải có sáu mươi bốn viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính Mộc, nhưng thực tế tình trạng hắn đáng thương làm sao khi một viên Ngũ Hành Thạch trung phẩm cũng không có thì làm sao có thể bố trí được thứ trận pháp biến thái đó chứ?
Thầm thở dài một hơi, Phong Nhược lập tức buộc phải thừa nhận, ngay khi thấy Ninh Viễn được trang bị bộ trang phục cực phẩm đó thật sự hắn lại càng sinh thêm ác cảm hơn nữa, đúng như Lý Đán nói qua rõ ràng hắn cơ bản không phải là đối thủ của Ninh Viễn, nhưng chỉ cần tên đó cỡi bỏ bộ trang phục Tử Mạch Phi Thương này ra thôi, hắn bảo đảm có thể hành hạ... địch nhân đến chết, nhưng ngay khi thấy đối phương được trang bị như thế, hắn liền hiểu ra vai trò “địch nhân” đó đã được hoán chuyển thành bản thân mình rồi.
“Phong Nhược hả ? Đã lâu không gặp... từ lúc chia tay đến giờ ngươi vẫn yên ổn đấy chứ?” Âm thanh của Ninh Viễn không một tia gợn sóng và thật sự đã trầm ổn hơn mười năm trước rất nhiều, đồng thời trong ánh mắt hắn càng trở nên bình tĩnh lạ thường, trông giống như đang hưởng thụ cảm giác của con mèo đang vờn chuột vậy.
Phong Nhược nghe thế cũng không nói gì, chỉ lặng yên nhìn tên Ninh Viễn đó vốn đang ngồi yên ở trên cao mà quan sát chúng sinh, thật sự lúc này trong lòng hắn cũng rất tò mò mà không biết làm sao tên này có thể làm được khí thế như vậy nữa?
“Kỳ thật chúng ta đều là đồng môn lúc xưa, nếu như bọn Thạch Qua chịu quy phục ta cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, nhưng chỉ có điều ta không thể không thừa nhận rằng Phong Nhược ngươi luôn gây cho ta tò mò, vì thế ta không thể ngồi yên chờ ngươi mà bỏ công ra chạy ngay đến đây này, quả thật mười năm không gặp ta rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng của ngươi thế này, xem ra hiện tại ngươi khá là thoải mái”.
Vừa nói đến đây Ninh Viễn quay đầu nhìn thoáng qua Vi Đà đang đứng bên cạnh rồi bỗng nhiên mỉm cười: “Gần mười năm nay huynh đệ Vi Đà đây không lúc nào quên được mối nhục lúc trước, do đó hắn luôn luyện tập để gia tăng thực lực bản thân, với mục đích muốn chứng minh xem ngươi và hắn ai mới là người chiến thắng, quả thật hắn quá may mắn khi không cần bỏ công sức ra đi tìm mà ngươi đã tự xuất hiện rồi, chỉ là không biết ngươi có bị xem như gặp bất hạnh không đây? Chắc chắn ngươi cũng muốn biết trước kết cục có đúng không, ta bảo đảm nếu ngươi thắng ta sẽ để cho các ngươi rời khỏi nơi đây, hơn nữa chắc chắn sẽ không đụng đến bọn họ nữa, còn nếu như ngươi thua trận lúc đó sẽ có quyền chọn lựa, một là chết, hai là bái ta làm chủ nhân”.
Ngay sau khi Ninh Viễn vừa dứt tiếng thì từ bầu trời xa xa bỗng nhiên túa ra một đám khá đông gồm mấy trăm tên đệ tử Thiên Huyễn Tông, bọn chúng chia ra hai bên bao vây lấy đám người Phong Nhược vào giữa.
“Vi Đà hả ? Chỉ là bại tướng dưới tay của ta mà thôi, ta còn tưởng ngươi tính đích thân nhảy ra đấu với ta ấy chứ, dè đâu lại quá tin tưởng vào hắn ta thế này” Rốt cuộc Phong Nhược mỉm cười mở miệng, nhưng thủy chung hắn vẫn không thèm ngó tới tên Vi Đà kia chút nào.
“Thật quá đáng, thiếu chủ của bổn tông có thân phận hết sức cao quý, ngươi căn bản chẳng có tư cách đâu” Gã tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ nãy giờ đứng bên phải Ninh Viễn liền nghiêm giọng quát lớn.
“Thiếu chủ à ? Thiếu chủ của Thiên Huyễn Tông ?” Phong Nhược sững sờ một chút lập tức hiểu ra, nguyên do tên Ninh Viễn này không phải có kỳ ngộ nào cả mà thật ra hắn có thân phận rất đặc biệt, chỉ có điều nếu hắn đã là thiếu chủ của Thiên Huyễn Tông, thì mắc mớ gì chạy tới một nơi chẳng có danh tiếng như Thanh Vân Tông để làm đệ tử đời thứ ba chứ?
“Hừ... Phong Nhược, tốt nhất ngươi đừng... sợ quá mà bỏ chạy giống như lúc xưa tại Thiên Đãng sơn đấy, nếu có bản lĩnh thì đánh bại ta đi” Tên Vi Đà đứng gần đó bỗng hét lớn một tiếng liền nhảy ra ngoài, quả thực ngay thời điểm Phong Nhược còn ở Thanh Vân Tông thì thực lực của tên Vi Đà này cũng đã khá mạnh trong hàng đệ tử đời thứ ba rồi, trận chiến lúc xưa nếu như không phải Phong Nhược nhờ có vòng tay Phi Phượng và Đạp Vân Chiến Ngoa thì không có cách nào thắng được hắn rồi.
Hiện tại Vi Đà cũng đã thăng cấp lên Trúc Cơ sơ kỳ, cho nên ngoại trừ Ninh Viễn có tu vi Trúc Cơ trung kỳ ra, hắn so với những người khác trong Thiên Huyễn Tông được xem như có thực lực tuyệt đối mạnh nhất, Phong Nhược mà muốn thắng hắn đơn giản thì e rằng không dễ dàng chút nào.
“Thôi được, lại thắng tiếp ngươi một trận nữa cũng có sao?” Phong Nhược cười cười rồi ra dấu cho Lý Đán lui ra phía sau.
“Hừ... để ta xem Ngự Kiếm Thuật của thứ miệng lưỡi trơn tuột như ngươi đây lợi hại chỗ nào”.
Vi Đà lại tiếp tục bước về phía trước, lập tức cả người hắn toát ra một cổ sát khí lạnh giá, dường như muốn bao phủ toàn bộ phạm vi trăm trượng ở xung quanh lại.
“Tên này không tệ chút nào” Phong Nhược thấy thế liền hai mắt sáng ngời, tên Vi Đà này rõ ràng cũng lĩnh ngộ ra kiếm ý, hơn nữa đã dung hợp với sát khí của bản thân rồi, xem ra ngày xưa nhờ mình mà hắn được kích thích không ít đây.
Nghĩ tới đây Phong Nhược liền nhanh chóng bay người ra phía sau mà thối lui hoàn toàn, chủ đích của hắn là không để sát khí của kiếm ý Vi Đà làm ảnh hưởng tới hắn, đây cũng là chỗ tốt của việc lĩnh ngộ ra kiếm ý, nếu như không thể lĩnh ngộ ra kiếm ý thì khi công kích bằng Ngự Kiếm Thuật cũng chỉ dừng lại ở mức độ cao hơn một chút so với việc thi triển kiếm quyết mà thôi, vì thế cho dù là tốc độ công kích, mức độ linh hoạt hay khả năng tranh thủ thời cơ, kể cả phương diện uy lực công kích đều tệ hơn một chút.
Do đó dưới tình huống này, trong nháy mắt khi hắn lùi lại đó cũng đủ để quyết định thành bại trong cuộc chiến này.
Thế nhưng khi đã có kiếm ý lại khác hẳn, bởi vì lúc này thi triển Ngự Kiếm Thuật không còn dựa hết vào kiếm quyết nữa, mà lấy kiếm ý bản thân làm chủ đạo, kiếm ý càng mạnh thì tốc độ công kích càng nhanh, thậm chí vượt quá sức tưởng tượng của bản thân nữa.
Đương nhiên cảnh giới của kiếm ý cũng rất khác xa nhau, từ vô hình đến hữu hình rồi lại từ hữu hình hóa thành vô hình, mỗi cảnh giới đều trải qua kinh nghiệm của vô số đợt rèn luyện thực tế, hơn nữa ngộ tính phải cao mới có thể lĩnh ngộ được.
Như Phong Nhược hiện tại đây, cho dù hắn có thể ngưng kết được kiếm ý trước khi vận dụng kiếm quyết, nhờ thế có thể gia tăng được tốc độ và uy lực công kích, tuy nhiên hắn chỉ mới đạt được cảnh giới vô hình ban đầu mà thôi, thật ra muốn chính thức đạt tới cảnh giới hữu hình tức là hắn sẽ có thể lấy vạn vật thiên địa làm kiếm, nhưng quả thật... cảnh giới đó hắn còn lâu mới đạt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.