Quyển 1 - Chương 38: Thiên Cơ đại điện
Lại Điểu
11/04/2013
Xuất lệnh bài, tiến vào đại điện
Ngộ cuồng đồ, sơ hiện thần uy
“Chưởng môn của bổn tông bị người ta phục kích, hơn nữa còn bị trọng thương sao ?”
Nhìn theo bóng dáng của Lam Lăng từ từ rời đi mà Phong Nhược có chút kinh ngạc, tuy nhiên cũng chỉ thoáng hơi kinh ngạc mà thôi, bởi vì cho dù vị Chưởng môn kia có bị chết đi nữa cũng không đến phiên hắn làm Chưởng môn, đó là chuyện của những nhân vật cao tầng, không liên quan đến hắn. Ngược lại thì tình trạng của bọn người Khúc Vân lại khiến cho hắn có chút lo lắng, hắn đang lo sợ phải chăng bọn họ cũng đã bị những kẻ kia giết chết luôn rồi ?
Nay đã có yêu bài thân phận của đệ tử đời thứ ba, nên trợ lực của Phong Nhược cũng tăng thêm một chút, vì vậy hắn bước thẳng vào sơn môn của Thanh Vân Tông.
Tuy đây là lần đầu tiên tiến vào nơi này nhưng Phong Nhược không đến nỗi bị lạc đường, bởi vì bố cục trong sơn môn của Thanh Vân Tông vô cùng rõ ràng !
Ở ngay trung tâm là một quảng trường cực rộng, phía trên quảng trường chính là tòa Thanh Vân đại điện to lớn đồ sộ, nơi đó chính là chỗ để tầng lớp cao cấp trong Thanh Vân Tông tụ họp.
Nếu lấy quảng trường cực lớn kia làm vạch phân cách, tính cả hai phía, mỗi bên có ba tòa cung điện hơi lớn một chút, bên trái là Thiên Cơ đại điện thuộc Thiên Cơ Viện, bên phải là Thiên Xu đại điện thuộc Thiên Xu Viện, ở phía sau mỗi tòa đại điện chính là nơi trú ngụ của đám đệ tử đời thứ ba, tuy trông chẳng khác gì nhau, nhưng cũng được phân chia rõ ràng !
Không chút do dự, Phong Nhược lập tức đi về phía Thiên Cơ đại điện, giờ đây hắn đã trở thành người của Thiên Cơ Viện, nếu như chạy đến địa bàn Thiên Xu Viện thì chắc chắn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Kế tiếp Phong Nhược đi đến Chấp Sự điện ở bên phải Thiên Cơ đại điện, rồi nhờ vào yêu bài thân phận mà nhận lấy một thắt lưng trữ vật, một bộ trang phục, một thanh kiếm nhất phẩm và một con tọa kỵ Bạch Vũ Hạc, tất nhiên những thứ đó đều được cấp miễn phí sau khi chính thức gia nhập Thanh Vân Tông. Tuy hắn đã có kiếm khí, tọa kỵ cùng trang phục, nhưng chắc chắn sẽ không cảm thấy khó chịu nếu trong tay có thêm một bộ nữa.
Sau đó từ phía sau Thiên Cơ đại điện, Phong Nhược tìm được một tiểu viện mang số thứ tự ba mươi mốt được khảm vàng, đây là một tiểu viện không lớn cũng không nhỏ, bên ngoài được bao bọc bởi trận pháp Như Sơn, muốn ra vô chỉ cần truyền chút pháp lực vào trong yêu bài thân phận thì nó sẽ lập tức mở ra.
Ngay lúc Phong Nhược vừa mở Như Sơn trận pháp ra và chuẩn bị tiến vào tiểu viện, thì gặp phải mấy tiên đệ tử đời thứ ba thuộc Thiên Cơ Viện từ bên trong đi ra.
“Ồ ? Chẳng phải ngươi là tên tạp dịch đấy sao ? Tại sao lại dám đi vào bên trong sơn môn hả, lập tức cút ra ngoài ! Nếu không thì chớ trách ta không khách khí !” Một tên có vẻ như dẫn đầu đám đệ tử đời thứ ba, hắn có tu vi chừng Luyện Khí trung kỳ liền phẫn nộ quát lên.
Vừa nghe được câu quát này, Phong Nhược lạnh lùng quay đầu lại nhìn gã một cái, hắn cũng nhận ra những người này, vốn chỉ là một tiểu đội săn bắt tự thành lập mà thôi, thế nhưng tên thủ lĩnh của đám này lại chính là vị sư huynh Ninh Viễn vốn có sở trường về luyện đan.
Không muốn so đo với bọn họ, Phong Nhược trực tiếp giơ ra yêu bài thân phận, rồi quay người muốn đi vào tiểu viện của mình.
“Đứng lại ! Mau thành thật khai báo ! Yêu bài thân phận đó ngươi trộm được từ đâu ?” Gã đệ tử đời thứ ba này tên là Bùi Thiệu lại hoàn toàn không tin, gã phất tay một cái lập tức kéo đám người phía sau lên vây đánh Phong Nhược !
“Hừ ! Ngươi cho rằng chỉ bằng khối yêu bài thân phận là có thể giả mạo đệ tử Thanh Vân Tông sao ? Nên biết rằng từ trước đến nay bổn tông chỉ lựa chọn hài tử từ năm tuổi trở xuống thôi, một tên tạp dịch như ngươi ... nói dối cũng vô dụng thôi !” Một tên đệ tử đời thứ ba đứng cạnh Bùi Thiệu thốt ra với vẻ mặt khinh thường.
“Đúng vậy, Bùi sư huynh ! Ta nhìn ra tên tiểu tử này tám chín phần là gian tế bên Thiên Xu Viện kia phái tới ! Tuyệt đối không thể tha cho hắn dễ dàng được !” Một gã đệ tử đời thứ ba khác phẫn nộ quát lên.
“Hừ ! Bắt lấy hắn !” Bùi Thiệu hét lớn một tiếng, vì gã tự phụ tu vi cao hơn Phong Nhược một cảnh giới, nên trước khi ra tay gã muốn bịt họng của Phong Nhược trước rồi !
Nhưng ngay lúc này, bọn người Bùi Thiệu bỗng cảm thấy một đạo ánh sáng chói mắt lóe lên trước mặt, rồi sau đó một luồng khí tức lạnh như băng bao phủ phạm vi ba trượng xung quanh, riêng tên Bùi Thiệu kia ... trước mắt hắn bỗng xuất hiện thêm một chuôi Thanh Phong kiếm khí lóe ra lam sắc quang mang nhàn nhạt !
Biến hóa tức thời thế này lập tức khiến cho bọn người Bùi Thiệu giật mình, nhưng Bùi Thiệu cũng phản ứng rất nhanh, chẳng những không sợ hãi chút nào mà còn tỏ vẻ vô cùng dữ tợn, gã điên cuồng hét lên !
“Ngươi dám sử dụng nhất phẩm kiếm khí ! Tên tạp dịch thấp hèn nhà ngươi có bản lĩnh thì động thủ đi !”
Tiếng thét vô cùng hung tợn vang lên, gã Bùi Thiệu kia ngược lại rướn cần cổ về phía trước, thế nhưng những người khác lại lần lượt rút kiếm ra chỉa thẳng về phía Phong Nhược.
Vẻ mặt của Phong Nhược vẫn bình tĩnh như cũ, lạnh lùng liếc nhìn Bùi Thiệu đang la hét ầm ĩ như một tên vô lại kia, bỗng nhiên chuôi Thanh Phong kiếm khí trong tay nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người, chỉ nghe được một tràng âm thanh náo loạn “keng keng ...” vang lên, ba thanh kiếm chỉ về phía hắn đã bị đánh bay ra ngoài một cách dễ dàng !
Rồi không đợi bọn người Bùi Thiệu kịp phản ứng, thân hình Phong Nhược đột nhiên bắn lên vô cùng nhanh nhẹn, lập tức tung cho mỗi tên một cước đạp bọn hắn bay ra ngoài mấy chục trượng !
”Một đám bỏ đi !”
Tựa hồ như vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, Phong Nhược thu hồi thanh kiếm khí trong tay, quay người tiến vào tiểu viện của mình mà chẳng buồn nhìn bọn Bùi Thiệu đang vô cùng chật vật ở đằng kia.
Nói thật ra hắn cũng không để vào mắt đám người Bùi Thiệu đó, tuy tu vi của bọn họ cao hơn hắn một đẳng cấp, nhưng bây giờ Phong Nhược chẳng những dựa vào hiệu quả khinh thân của Phi Phượng Thủ Trạc, mà còn có thêm đôi giày kia tăng thêm thực lực nữa, đừng nói chỉ là một tên Luyện Khí trung kỳ, thậm chí một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đi nữa chỉ cần để hắn tiếp cận thì chuyện muốn tiêu diệt đối phương ắt hẳn quá dễ dàng !
Như vừa rồi căn bản Phong Nhược cũng chưa dùng đến hiệu quả gia tốc của đôi giày kia, ngay lúc bốn người Bùi Thiệu không kịp phản ứng hắn đã liên tiếp tung ra bốn cước, dù cho bọn họ có trang bị bộ Tuyết Tằm đi nữa thì phỏng chừng cũng khó mà chịu đựng nỗi !
Quả nhiên thủ đoạn lôi đình kia của Phong Nhược đã hoàn toàn chấn trụ bốn người bọn Bùi Thiệu, cả đám không dám tự tìm phiền toái thêm nữa, bọn họ đứng lên rồi đồng loạt rời khỏi với vẻ mặt xám ngắt.
Sau khi ngó qua tiểu viện của mình một lần, Phong Nhược cũng nhịn không được mà gật đầu hài lòng, trong tiểu viện này có tất cả ba gian phòng, một gian tĩnh thất tu luyện bình thường, một gian là đan phòng dùng để luyện đan, gian phòng còn lại là nơi tiếp khách.
Bất quá Phong Nhược cũng không định ở lại tiểu viện này, bởi vì hắn đã có hang động Mộc Linh Thạch ở Đông Phong rồi, đương nhiên tu luyện ở đấy sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều !
Nhẩm tính thời gian một chút, giờ mẹo chỉ vừa mới qua nên Phong Nhược lập tức rời khỏi tiểu viện, hắn tiến về phía Thiên Cơ đại điện. Từ giờ mẹo đến giờ tý là khoảng thời gian đệ tử Thiên Cơ Viện tập luyện các loại tu tiên thuật phụ trợ, trong khoảng thời gian này sẽ có Truyền Công hộ pháp đến giảng giải các loại tu tiên thuật phụ trợ. Đương nhiên, việc tập luyện này là hoàn toàn tự nguyện, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, chẳng ai can thiệp vào.
Cũng tương tự như vậy ... những thứ liên quan đến tu tiên thuật phụ trợ thì ngoại trừ phải tập luyện những bước cơ bản ra, còn lại là tùy ý. Dù sao những thứ đó chỉ đều là tu tiên thuật phụ trợ mà thôi, nếu như người nào đều muốn tu luyện tất cả mọi thứ đạt đến giai đoạn cao thâm thì chắc chắn phải bỏ ra tinh lực cực lớn, thậm chí sẽ có ảnh hưởng đến tu vi nữa, vì thế tất cả đệ tử đời thứ ba đều chỉ lựa chọn cho mình một loại tu tiên thuật phụ trợ am hiểu nhất là đủ rồi.
Ví như tên Ninh Viễn kia đã chọn tu luyện đan thuật vậy, hơn nữa hiện tại gã đã tiến lên Trung cấp đan sư rồi, chính nhờ ưu thế này nên gã đã trở thành người giàu có nhất trong đám đệ tử đời thứ ba trong Thanh Vân Tông, ngay cả bọn người Sở Thiên bên Thiên Xu Viện cũng không dám đắc tội với gã !
Phong Nhược vừa đi vừa suy nghĩ xem mình nên luyện tập loại tu tiên thuật phụ trợ nào đây, bất tri bất giác hắn đã đi đến Thiên Cơ đại điện.
“Ninh sư huynh ! Chính là tên tiểu tử này, chẳng những khẩu xuất cuồng ngôn không để những đệ tử Thiên Cơ Viện chúng ta vào mắt, mà còn dám dùng nhất phẩm kiếm khí uy hiếp bọn người chúng ta ! Nếu được thì xin huynh hãy giáo huấn hắn một trận cho nhớ đời !”
Nghe được giọng nói này, Phong Nhược nhịn không được mà khẽ nhíu mày, hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bọn người Bùi Thiệu mang vẻ mặt độc ác đứng chặn ngay lối vào Thiên Cơ đại điện, mà kẻ đứng đầu bọn họ chính là gương mặt bí hiểm khó lường của Ninh Viễn !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.