Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 95: Thu phục

Lại Điểu

17/05/2013

Bố trí xong mọi thứ, Phong Nhược thu lại Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Chu. Bây giờ bọn hắn muốn đi lôi kéo những con Phi Thiên Xích Ô kia thì chỉ cần ngự kiếm phi hành là được rồi. Hiện tại hắn đã lĩnh ngộ được kiếm ý nên trong thời gian ngắn tốc độ ngự kiếm phi hành còn nhanh hơn nhiều Bạch Mao Quỷ Bức.

"Được rồi, hai người các ngươi ở đây bảo vệ cái tòa trận pháp này. Ngân Giáp, ngươi đừng có gặm mãi cái khúc xương khô đó có được hay không? Cố mà tập trung"

Phong Nhược ra lệnh nghiêm khắc cho Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Chu, bởi vì hành động tiếp theo là hắn sẽ đi hấp dẫn Phi Thiên Xích Ô tới, Lý Đán thì phải bảo hộ ngay bên cạnh Khúc Vân. Còn Nghiêm Minh và Khổng Phi sẽ có chút nguy hiểm, nếu chỉ trông vào một tòa Chính Phản Cửu Tinh Trận Pháp có thể không ổn thỏa lắm bởi vạn nhất kéo đến một lô linh thú thì bọn hắn muốn cứu viện cũng không kịp. Cho nên ổn thỏa nhất là hai người để Bạch Mao Quỷ Bức và Ngân Giáp Thiên Chu ở gần bảo vệ thì tốt hơn.

"Này Ngân Giáp, đoạn xương khô kia nếu ngươi ăn không nổi thì bán cho ta nhé? Ta cho ngươi một trăm, không năm trăm viên hạ phẩm Ngũ Hành thạch" Đôi măt Lý Đán ánh lên tia chờ mong. Những ngày qua y không thể quên được cái hài cốt thạch tâm trùng Vương. Hiện giờ thi thể của thạch tâm trùng Vương đã bị Ngân Giáp Thiên Chu nuốt hết mất chỉ còn thừa lại đúng cái cột sống dài màu vàng kim nhạt. Cái cột sống này cực kỳ cứng rắn, Ngân Giáp Thiên Chu gặm chừng hơn nửa tháng cũng không làm gì được cho nên Lý Đán mới nghĩ ra chiêu thức này.

"Híz-khà-zzz" Ngân Giáp Thiên Chu tựa hồ hiểu được lời của Lý Đán nên lấy mấy cái chân trước ôm chặt, hiển nhiên cái đồ tham ăn này không bỏ qua cái gì có tí ti ngon bổ cả.

"Haizz, Phong Nhược, ngươi nhìn xem, cái con Tri Chu này sao lại keo kiệt chẳng khác gì người vậy." Lý Đán vạn bất đắc dĩ thở dài.

"Hắc hắc ngươi cứ chờ đi, có lẽ sẽ có một ngày con Ngân Giáp sẽ vứt đoạn xương cốt kia. Lúc đó ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng" Phong Nhược cười cười, tâm niệm vừa động, lập tức Mị Ảnh kiếm biến thành cuồng phong màu xanh thoát khỏi vỏ. Cùng lúc đó, thân hình của hắn cũng nhảy lên.

Mọi người còn chưa nhìn rõ ràng, chỉ cảm thấy mắt hoa lên. Toàn thân Phong Nhược đã hóa thành một đạo thanh sắc kiếm quang phóng tới vách núi xa xa. Tốc độ thế này làm cho bọn họ quá bất ngờ bởi đã vượt ra khỏi hiểu biết của họ.

Như gió bay điện chớp, ngự kiếm tung hoành phía trên mây mù giăng giăng. Trong lòng Phong Nhược có chút hưng phấn, hắn thật không ngờ kể từ khi ăn Ngưng Thủy Linh Quả, sau đó áp súc pháp lực bản thân tới cực điểm thì khi ngự kiếm phi hành tựa hồ càng thêm trôi chảy linh hoạt, hơn nữa sự tiêu hao pháp lực quả thực được xưng tụng là đã ít càng thêm ít.

Thời gian chỉ tính bằng mấy nhịp thở, Phong Nhược đã vọt tới vách núi. Không chờ hắn hạ thấp độ cao thì từ trong mây mù phát ra những tiếng "Vù vù vù". Vài chục con Phi Thiên Xích Ô đồng loạt xông tới như hung thần ác sát.

Những con Phi Thiên Xích Ô đã lớn hơn cả Bạch Mao Quỷ Bức rồi. Cái đầu cực kỳ xấu xí, lỗng vũ hiện màu đỏ tươi, trông thật hung dữ.

Mắt thấy những con Phi Thiên Xích Ô vọt ra, trong lòng Phong Nhược lại động. Mị Ảnh kiếm cấp tốc cua một vòng. Hắn cua với tốc độ cực nhanh, vòng quanh Phi Thiên Xích Ô một vòng rồi mới bay về phía đám Lý Đán.

Sự khiêu khích trắng trợn như vậy đã chọc giận những con Phi Thiên Xích Ô. Chúng ngao ngao một hồi quái dị, há miệng phun ra hơn mười Hỏa cầu cỡ nắm tay, từ dưới nhìn lên giống như Lưu Tinh Hỏa Vũ.

Tốc độ những Hỏa cầu không ngờ lại cực nhanh, hơn nữa uy lực cũng bất phàm. Nếu bị nó đánh trúng sẽ không dễ chịu gì, gặp phải lúc Phong Nhược còn cưỡi Bạch Mao Quỷ Bức hẳn sẽ không thể né tránh nổi, bởi phạm vi công kích quá rộng hơn nữa tốc độ những con Phi Thiên Xích Ô cũng bất phàm, một khi bị vây trong phạm vi hữu hiệu thì nhất định là hỏng bét.

Cũng may Mị Ảnh kiếm của Phong Nhược cực kỳ linh hoạt. Hiện giờ nhờ có Mị Ảnh Trận Pháp nên nó còn linh hoạt hơn, hiệu quả hơn. Ánh sáng màu xanh chớp động liên tục xảo diệu vô cùng mà tránh khỏi phạm vi công kích của Hỏa cầu.



Thế nhưng những con Phi Thiên Xích Ô bị chọc giân sao có thể buông tha, thủy chung chúng kêu ngao ngao quái dị nhưng vẫn dốc sức liều mạng đuổi tới.

Phong Nhược cũng không kéo dài khoảng cách, thủy chung hắn vẫn để cho mình ở trong phạm vi công kích của lũ Phi Thiên Xích Ô. Chỉ mới hơn mười lần thở hắn đã làm cho lũ Phi Thiên Xích Ô phun thả ba đợt Hỏa cầu.

"Lý Đán Khúc Vân, hai người các ngươi chuẩn bị cho tốt, kế tiếp là việc của các ngươi"

Lũ Phi Thiên Xích Ô bị dẫn đến gần chỗ ngọn núi Lý Đán, Khúc Vân đang đứng. Lúc này Phong Nhược mới la lên đồng thời lấy kiện thượng phẩm pháp khí Loạn Vân phi triển khai công kích đối với những con Phi Thiên Xích Ô.

Mà thừa dịp những con Phi Thiên Xích Ô còn đang chú ý hoàn toàn đến Phong Nhược, Khúc Vân lập tức triển khai ngự kiếm phi hành tiếp cận phía sau. Khi đến gần con Phi Thiên Xích Ô sau cùng bèn lập tức từ trên kiếm khí nhảy lên trên lưng con Phi Thiên Xích Ô kia.

Tình huống thay đổi như thế làm cho con Phi Thiên Xích Ô kia ngao một tiếng quái lại, hai cánh cực lớn gắng sức vỗ mạnh, thân hình lập tức nhao xuống dưới bay thật nhanh. Khi nó lao xuống dưới gần trăm trượng lại lượn vòng một cái rồi vọt mạnh lên với tốc độ cực nhanh. Ở những góc cua, nhiều khi lực bay quá mạnh thiếu chút làm cho tim Phong Nhược và Lý Đán văng ra ngoài.

Bây giờ là lúc mấu chốt, Khúc Vân chẳng những phải khống chế được thân thể của mình, còn phải dùng sức mạnh bản thân chế trụ con Phi Thiên Xích Ô. Phải biết rằng Phi Thiên Xích Ô đã là năm cấp, thực lực tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ. Nó có lực phòng ngự rất mạnh, một khi bị nó tìm được cách thức thì có thể hất bay Khúc Vân trên lưng.

Cũng may Khúc Vân cũng không để Phong Nhược thất vọng. Cho dù Phi Thiên Xích Ô có cuồng bạo quay cuồng trên không cũng không nới lòng tay nhưng kế tiếp toàn thân Phi Thiên Xích Ô chợt bộc phát hào quang màu đỏ, cái này tương tự quang tráo phòng ngự của Ngân Giáp Thiên Chu Hậu thiên.

"Không xong rồi, con Phi Thiên Xích Ô này thế mà có hai loại thần thông thiên phú."

Trong lòng Phong Nhược kinh hãi, nhưng lúc này hắn lại không có bất kỳ biện pháp nào bởi hắn còn mấy chục con Phi Thiên Xích Ô vẫn một mực đuổi giết. Bằng không thì một khi những con Phi Thiên Xích Ô này mà phát hiện ra sự tồn tại của Khúc Vân thì chắc chắn lão sẽ gặp nạn.

"Lý Đán, cái này giao cho ngươi rồi, Khúc Vân, nhất định phải cố cầm cự "

Phong Nhược hô lớn một tiếng rồi vừa khống chế loạn Vân Phi công kích vừa ngự kiếm phi hành ra xa. Nếu có con Phi Thiên Xích Ô nào quay đầu về sau, hắn lập tức dùng loạn Vân Phi công kích. May mà hắn có loạn Vân Phi công kích bởi pháp khí này công kích được ở những góc độ quỷ dị xảo trá, nếu không thì muốn thực hiện điều đó đúng là không dễ dàng

Lúc này Phong Nhược dẫn lũ Phi Thiên Xích Ô ra thật xa. Con Phi Thiên Xích Ô bị Khúc Vân tóm được trở nên cuồng bạo. Nó bay lượn lung tung không có quy luật nào, bỗng nhiên vọt lên, bỗng nhiên phi xuống, thậm chí có lúc còn lượn vòng quanh ngọn núi.

Cách này làm cho tên Lý Đán đằng sau cũng hãi hùng khiếp vía. Hắn thật sự không ngờ vận khí của Khúc Vân tệ đến vậy, đụng ngay phải con linh thú phi hành biến thái. Theo tình hình bây giờ thì khả năng Khúc Vân thu phục được cơ hồ là không, bởi vì con Phi Thiên Xích Ô kia quả thực đáng sợ. Theo thực lực thể hiện thì không kém gì Đao Phong Chiến Ưng của hắn và Bạch Mao Quỷ Bức của Phong Nhược cả.



Giờ đây Phi Thiên Xích Ô đã hóa thành một ngọn lửa cháy rừng rực, mà thân ảnh của Khúc Vân thì không thể nhìn ra. Bởi thế cho nên có thể tưởng tượng hiện tại Khúc Vân gặp phải đau đớn cỡ nào, nói không chừng đã bị đốt chết.

Trong lòng nóng như lửa đốt, thậm chí Lý Đán còn băn khoăn có nên gọi ngay Đao Phong Chiến Ưng để công kích hay không, bởi vì hắn không biết nếu cứ như vậy thì Khúc Vân còn có thể sống sót hay không?

Thời gian dần dần trôi qua, đến khi Phong Nhược cắt đuôi được những con Phi Thiên Xích Ô đuổi theo thì toàn bộ quá trình đó vẫn tiếp tục. Con Phi Thiên Xích Ô nọ vẫn cuồng bạo bay bốn phía, trên thân hỏa diễm hừng hực không yếu hơn chút nào.

Thấy vậy, da đầu Phong Nhược cũng run lên. Hắn thật không ngờ ý chí của Phi Thiên Xích Ô mạnh mẽ như thế, thực lực biến thái như thế. Cho dù năm xưa hắn thu phục Bạch Mao Quỷ Bức cũng không kinh dị như vậy.

"Khúc Vân, Khúc sư huynh, không kiên trì được nữa thì buông tay đi, đừng chết uổng"

Cuối cùng Phong Nhược không nhịn được bèn hô lên, bởi vì hắn không nắm chắc cứ tiếp tục như vậy, Khúc Vân dù có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ có chịu nổi ngọn lửa kia lâu quá không.

"Đúng vậy Khúc Vân, cùng lắm thì chúng ta sẽ giúp ngươi tìm một quả trứng Phi Thiên Xích Ô, thu phục quả trứng thì dễ dàng nhất rồi" Lý Đán cũng lớn tiếng khuyên nhủ, vốn là hắn cũng xem thường ba người Khúc Vân. Nghiêm Minh và Khổng Phi thì không cần phải nói rồi, còn lão Khúc Vân này dù có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ cũng chẳng khác đồ bỏ, thực lực kém cỏi còn đỡ nhưng trang bị áo quần và kiếm khí....đều thuộc loại kém cỏi vứt đi.

Nhưng bây giờ thì trong lòng Lý Đán không thể không thêm chút bội phục. Nói thật, nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng không kiên trì bền bỉ lâu trong ngọn lửa kia thế được.

"Ngao ngao" Con Phi Thiên Xích Ô vẫn phẫn nộ mà cuồng khiếu, tốc độ phi hành không chút giảm bớt, hơn nữa còn muốn đâm sầm vào vào ngọn núi. Thô bạo và mãnh liệt như thế làm hai tên Phong Nhược và Lý Đán mắt tròn mồm há. Hóa ra cái ý tưởng thu phục, lần này thực là ý tưởng cùi bắp, đúng là cực độ không xong.

Bọn hắn không ngờ con Phi Thiên Xích Ô cương liệt đến thế, thà cùng địch nhân đồng quy vu tận chứ không khuất phục

Giờ đây Phong Nhược đã thật sự thúc thủ vô sách rồi, lão Khúc Vân kia đã hoàn toàn nằm trong Liệt Hỏa. Lão với con Phi Thiên Xích Ô kia tuy hai mà một. Dù hắn muốn công kích cũng không thể, trừ phi Khúc Vân cam nguyện buông tha. Nhưng xem ra thì lão Khúc Vân còn quật cường hơn cả con Phi Thiên Xích Ô.

Chuyện duy nhất mà hắn và Lý Đán có thể làm là yên lặng theo sau, đồng thời chuẩn bị sẵn linh đan tốt để xem cuối cùng có cứu được cái mạng nhỏ của lão Khúc Vân tại giây phút cuối cùng không.

Suốt một canh giờ, con Phi Thiên Xích Ô giãy dụa cả ngàn dặm, cuối cùng đâm sầm vào một ngọn núi thì ngừng lại, liệt hỏa rừng rực cũng từ từ biến mất. Thân hình Khúc Vân cháy đen như một thây khô cũng hiện ra.

"Phong Nhược, lão ta thành công thành công rồi! Con Xích điểu đã thu lại thanh hỏa diễm về rồi" Lý Đán hưng phấn hét to. Hắn quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, hắn thật không ngờ được con Phi Thiên Xích Ô kiêu ngạo bất tuân rõ ràng thật sự thần phục với Khúc Vân

"Cứu người trước, Khúc Vân có lẽ còn sống" Phong Nhược cũng cảm thấy khiếp sợ thế nhưng hắn lo cho sinh tử Khúc Vân đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Ngự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook