Quyển 2 - Chương 107: Tiếu Nguyệt
Lại Điểu
17/05/2013
Thương Nguyệt thương hội cũng xây dựng một chi nhánh có quy mô rất lớn ở Trấn Thiên Tông, chẳng những hỗ trợ cho việc buôn bán của những môn nhân đệ tử thuộc Trấn Thiên Tông, mà còn có thể mở rộng việc buôn bán với những môn phái nhỏ khác vốn ở khu vực xung quanh Vạn Tiên Thành.
Thậm chí Trấn Thiên Tông còn tách hẳn hai sơn cốc phía dưới Tử Doanh Viện ra, đây chẳng phải là nói quá đâu, tất cả tài liệu vận chuyển thu gom đều lấy Thương Nguyệt thương hội ở Nhạn Nam địa vực này làm trạm trung chuyển đấy, sở dĩ có chuyện như thế một mặt là vì mối qua lại thân thiết với Trấn Thiên Tông, còn mặc khác là nhờ có sự bảo vệ của Trấn Thiên Tông nên hàng hóa trong Thương Nguyệt thương hội mới có thể an toàn hơn.
Bởi vì lý do đó nên lúc Phong Nhược vội vã quay trở về tìm kiếm Lý Đán, hắn liên tục hỏi thăm hơn mười người cũng chẳng ai biết Lý Đán là ai cả do số lượng lao động ở Thương Nguyệt thương hội đã đạt đến gần nghìn người rồi!
Do không biết phải làm sao nên Phong Nhược đành phải đi bái kiến Tiếu Nguyệt, chính là sư phụ của tên Ngô Kiếm đã bị Ma Hỏa khống chế, bởi vì hai mươi năm trước Ma Hỏa là do Ngô Kiếm mang về từ Ngũ Hành Giới, thế nên tình hình sau này hẳn là vị Tiếu Nguyệt đó phải biết một chút mới đúng!
Nơi trú ngụ của cao thủ luyện khí Tiếu Nguyệt lại rất dễ tìm ra, đó là một trang viên dưới chân Tiếp Thiên Phong, vì phía sau là bóng núi nên ở nơi này hơn nửa ngày cũng chẳng thấy ánh mặt trời, hơn nữa xung quanh trang viên lại trồng rất nhiều cây Quỷ Hòe đã ngoài trăm năm! Thế nên từ xa nhìn lại quả thật là u ám vô cùng!
Trong tu tiên giới, công dụng của cây Quỷ Hòe này chẳng ai mà không biết, vì thế nên mặc cho âm khí dày đặc nhưng các đại môn phái tu tiên… thậm chí các cửa hiệu lớn đều trồng nó với số lượng rất nhiều, và trang viên nơi Tiếu Nguyệt ở chính là một chỗ có trồng cây Quỷ Hòe nhiều như thế.
Song nếu là lúc bình thường thì chẳng có người tu đạo nào mong muốn ở nơi này cả, ngay cả linh thú cũng muốn tránh xa mà không thích ở lại, thế nên từ điểm này có thể nhìn ra tính cách của Tiếu Nguyệt vô cùng cổ quái.
Men theo lối đi được lát bằng đá xanh trong khu rừng cây Quỷ Hòe, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy một trang viên đồ sộ, cả trang viên này được trang trí cực kỳ xa hoa, nếu không phải do xung quanh có khu rừng cây Quỷ Hòe phát ra khí tức âm u thì thậm chí Phong Nhược đã hoài nghi trang viên này là chốn lâm viên xa hoa của một vị hoàng thất nào đó rồi chứ!
Đối với tình hình trước mắt này Phong Nhược đã biết qua một vài thông tin, nghe nói vị Tiếu Nguyệt này mặc dù có tu vi Kim Đam sơ kỳ thế nhưng trước sau vẫn không thể vượt qua cảnh giới đó, đoán chừng kiếp này đã không còn hy vọng tiến giai lên cảnh giới tiếp theo được nữa, vì thế nên mới khiến cho tính tình của người đó trở nên cực kỳ cổ quái.
Đương nhiên sẽ chẳng ai quan tâm đến điều này, chỉ cần Tiếu Nguyệt có thể liên tục luyện chế ra pháp khí có phẩm chất tốt hơn là được rồi!
Đi đến trước cánh cửa trang viên phải nói là vô cùng cao to kia, Phong Nhược định sẽ tiến đến gõ cửa, nhưng ngay lập tức đã có một cánh tay giống như khúc xương khô nhẹ nhàng kéo cánh cửa lớn đỏ thẫm ấy ra, tiếp theo bỗng đâu một bà lão “già đến không thể già hơn, gầy đến không thể gầy hơn nữa” xuất hiện trước mặt Phong Nhược trong chớp nhoáng, nói thật bà lão giống như bộ xương khô này dường như kết hợp hết sức hoàn hảo với hoàn cảnh quỷ khí âm u ở đây!
“À! Tại hạ là đệ tử của Kiếm Tâm Viện thuộc Trấn Thiên Tông, nay đến cầu kiến Tiếu Nguyệt đại sư, thỉnh mong lão nhân gia dẫn tiến một phen!” Sau khi trải qua một phen sửng sốt, Phong Nhược vội vàng chào hỏi.
Bà lão dành trọn thời gian uống một chén trà nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải để đánh giá Phong Nhược, dưới ánh mắt của bà ấy da đầu hắn chợt run lên, toàn thân muốn phát lạnh!
“Vào đi !” Ngay khi Phong Nhược sém chút nữa vắt chân lên cổ mà chạy thì bà lão kia rốt cục cũng lên tiếng với giọng nói khàn khàn, sau đó liền vang lên một tiếng “Ầm”, tức khắc cánh cửa đỏ thẫm đó đã đóng chặt lại, sức mạnh to lớn ấy quả thật khiến cho Phong Nhược không thể tin được vào mắt.
Một mạch đi theo bà lão gầy trơ xương xuyên qua đình viện rồi đi về phía trước, Phong Nhược cũng không giấu nổi tò mò mà đánh giá mọi thứ xung quanh, nhưng càng nhìn đáy lòng hắn càng nổi lên một cảm giác sợ hãi, bởi vì những căn lầu các thủy tạ xung quanh tuy trông hào nhoáng vô cùng, nhưng thủy chung lại không nhìn thấy một bóng người, hơn nữa còn yên tĩnh như chết, ngay cả một ngọn gió cũng không có!
Những ngôi đình đài lầu các nối đuôi liên tiếp này phải nói là rất sạch sẽ, ngay cả một tia bụi bẩn cũng không có, còn về sự hiện diện của con người lại càng không! Phong Nhược dám khẳng định, trong hoàn cảnh không có một chút hơi người này, nếu như kẻ bình thường ngụ ở đây thì không quá ba ngày chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Thầm lắc đầu, Phong Nhược thật khó nghĩ ra vị Tiếu Nguyệt kia rốt cuộc là người như thế nào, một trang viên hơn nghìn mẫu đất như thế này mà chỉ có hai người sống, lại ngụ ở trong khu rừng cây Quỷ Hòe nữa, không gặp quỷ mới là lạ đó!
Sau khi đi hơn nửa ngày trời, Phong Nhược được bà lão gầy như bộ xương đó dẫn vào bên trong một đại sảnh nguy nga lộng lẫy.
“Xin chờ một lát !”
Rót xong cho hắn một chén linh trà, bà lão chỉ nói ra vẻn vẹn một câu đó rồi lập tức quay lưng rời đi, bỗng chốc cả tòa đại sảnh to lớn đã bị vẻ yên tĩnh bao phủ trông giống như một cái quỷ vực!
“Đúng là gặp quỷ rồi! Dưới chân núi Tiếp Thiên Phong chẳng ngờ lại có một nơi quỷ quái như thế này!” Nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu xanh bên trong chén linh trà trước mắt, Phong Nhược không nhịn được oán giận mà nói, đương nhiên chén linh trà kia hắn cũng chẳng dám đụng đến đâu!
Ngồi trong đại sảnh chờ đợi suốt một canh giờ, Phong Nhược mới nhìn thấy một cô gái phủ mạng che mặt có tu vi ước chừng Kim Đan sơ kỳ đi đến, hắn thật không ngờ Tiếu Nguyệt đại sư lại là một phụ nữ!
“Ngươi tìm ta có việc gì ?”
Dù cho đã mang mạng che mặt, Phong Nhược vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của kẻ có tu vi cách xa mình nghìn dặm, thoạt nhìn thái độ của vị Tiếu Nguyệt này ắt hẳn rất bất mãn khi bị quấy rầy.
“À...!” Phong Nhược lấy lại bình tĩnh, rồi mới ôm quyền nói: “Bái kiến tiền bối, tại hạ là Phong Nhược đệ tử của Trấn Thiên Tông, hôm nay mạo muội đến quấy rầy chỉ vì một chuyện cách đây hai mươi năm trước, năm đó lệnh đồ Ngô Kiếm bị hỏa độc cắn trả, cần phải đến Tuyết Linh Trì trong Tuyết Nhạn Thành để hóa giải, đúng lúc đó tại hạ đang tham dự một nhiệm vụ hộ tống, chắn hẳn chân tướng của sự việc năm xưa tiền bối đã biết được rồi!”
“Ngươi chính là kẻ đã phát hiện ra Ma Hỏa kia sao?” Nghe Phong Nhược giải thích, thái độ lạnh nhạt của Tiếu Nguyệt đã trở nên dịu đi một chút, “Việc này chẳng phải đã kết thúc từ lâu rồi à? Vì sao người còn đến nơi này?”
“Kết thúc ? Lời này của tiền bối là có ý gì? Lúc xưa chẳng phải Ma Hỏa kia đã kịp đào tẩu rồi hay sao?!?!” Phong Nhược sửng sờ rồi lập tức vội nói.
“Đã chạy thoát? Ma Hỏa kia chẳng phải bị ngươi tiêu diệt rồi sao?” Tiếu Nguyệt tựa hồ cũng có chút giật mình, khó hiểu mà nói.
“Bị tại hạ tiêu diệt? Sao có thể chứ? Ngày đó Ma Hỏa đào thoát tại hạ vốn tưởng rằng hộ vệ Lý Đán của quý thương hội sẽ báo cáo việc này rồi chứ, hơn nữa hai mươi năm qua tại hạ đều bế quan, vì thế nên cũng không rõ những chuyện sau đó, chẳng lẽ đây chính là kết quả mà Lý Đán đã nói?” Phong Nhược càng nói càng hoảng sợ, sao Lý Đán lại nói Ma Hỏa kia bị mình tiêu diệt chứ, phải biết khoảng thời gian đó gã vô cùng sợ hãi mà!
“Vấn đề này bản nhân cũng không rõ ràng cho lắm, ngày đó Lý Đán đúng là ở nơi này nói với bản nhân như thế, vốn ta còn muốn tìm ngươi để nói lời cảm tạ, nhưng sau này bởi vì quá nhiều nguyên nhân nên bị chậm trễ nên vẫn chưa thể thực hiện, thế nhưng hôm nay ngươi đã đến đây rồi do đó thù lao ngày đó đồ nhi đáng thương của ta thuê ngươi sẽ do ta trả lại nhé!” Tiếu Nguyệt nói xong tiện nay lấy ra một túi càn khôn chứa Ngũ Hành thạch đưa cho Phong Nhược.
“Không cần đâu !” Phong Nhược lại lắc đầu, hắn không nhận lấy túi càn khôn trước mắt, “Hôm nay tại hạ đến tìm tiền bối, việc chính là muốn hỏi hiện tại Lý Đán đang ở đâu? Tại sao tại hạ đi tìm khắp nơi vẫn chẳng ai biết được tung tích của hắn? Còn nữa, tại hạ cảm thấy ma vật gần đây xuất hiện bên cạnh Điệp Vụ Sơn Mạch rất có thể có quan hệ với đoàn Ma Hỏa khi xưa!”
“Lý Đán à! Ngày đó sau khi hắn quay về từ khu vực Nhạn Bắc không lâu thì bị phái đi Ngũ Hành Giới chấp hành nhiệm vụ, nhưng điều tệ hại chính là… chưa tới ba tháng hắn đã chết trong một lần bị tiểu đội yêu ma tập kích, lúc này đã gần hai mươi năm rồi, ngươi hỏi không ra tung tích của hắn âu cũng là chuyện bình thường thôi!” Tiếu Nguyệt kia lại nói với giọng điệu thoải mái.
“Chết rồi !?!?!”
Phong Nhược lập tức cả kinh, tuy hắn nghĩ thoáng hơn đối với chuyện sinh tử, nhưng vẫn cảm thấy quá bất ngờ khi nhận được tin này, Lý Đán bị chết đơn giản thế ư, chuyện này chẳng phải quá lạ lùng hay sao? Còn nữa, vì cớ gì hắn lại nói đoàn Ma Hỏa kia đã bị mình tiêu diệt chứ?
Trong lúc Phong Nhược chìm vào suy nghĩ, Tiếu Nguyệt lại tỏ ra không kiên nhẫn tiếp khách mà nói: “Được rồi! Cứ như thế đi, ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng làm gì, và cũng đừng quá căng thẳng, ma vật trong Điệp Vụ Sơn Mạch rất nhiều, ngay cả Tu Tiên giới chúng ta cũng giết không hết, theo như ngươi nói thì có lẽ đó chỉ là một ma vật bình thường đang quấy phá mà thôi, không cần phải ngạc nhiên! Bản nhân còn phải tu luyện đây, Quỷ bà, tiễn khách!”
Nghe Tiếu Nguyệt tiễn khách, Phong Nhược cũng đành phải xoay người cáo từ, một mạch đi khỏi sân viện to lớn mang quỷ khí âm u này, trong đầu hắn vẫn có chút rối bời, Lý Đán thế mà đã chết rồi, đây chẳng phải muốn nói sự việc liên quan đến Ma Hỏa kia đã giống như “người chết không thể làm chứng” hay sao?
Đang lúc Phong Nhược nghĩ ngợi như thế, từ dưới đất bỗng nhô lên mấy bàn tay xương xẩu trắng toát, một mạch bắt lấy hắn, sau đó dùng sức lôi hắn xuống mặt đất!
Mà cơ hồ là cùng lúc đó, bên trong khu rừng cây Quỷ Hòe lập tức vang lên tiếng thú rống liên tiếp, sau đó có chí ít hơn trăm con dị thú toàn thân phủ một màu đen thui nhanh chóng bổ nhào về phía Phong Nhược!
“Không ổn !”
Trong lòng Phong Nhược thầm lo lắng, tức thời pháp lực nhanh chóng đưa vào Đạp Vân Chiến Ngoa, lập tức Đạp Vân Chiến Ngoa liền tỏa ra một vòng ánh sáng màu bạc chống lại những cánh tay xương xẩu kia!
Mà ngay sau đó, Phong Nhược hét to một tiếng, Mị Ảnh Kiếm trong nháy mắt đã hóa thành một trận cuồn phong màu xanh cuộn quét về phía trước, trong nháy mắt đã chém hơn mười con dị thú màu mười đoạn!
Thế nhưng điều khiến cho Phong Nhược cảm thấy không thể tưởng tượng chính là… sau khi thân thể những con dị thú này bị chém đứt lại chẳng hề tuôn ra máu huyết, mà ngược lại nó không ngừng nhúc nhích, chỉ trong một thời gian ngắn lại hợp thành một con dị thú mới!
“Chết tiệt! Lại là yêu ma trong Ngũ Hành Giới!” Đối với tình hình quỷ dị này Phong Nhược chưa hề thấy qua, nhưng hắn đã nghe nói về nó không biết bao nhiêu lần rồi, bởi vì yêu ma trong Yêu Ma Giới có ba lần hồi sinh!
“Hừm!”
Hừ lạnh một tiếng, Phong Nhược lập tức phóng xuất một tấm linh phù phòng ngự, bảo vệ toàn thân mình, sau đó ý niệm xuất khiếu, thuấn di ngay đến phân thân Huyền Hỏa của mình!
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, trên Mị Ảnh Kiếm chợt bộc phát ra một ngọn hỏa diễm cháy hừng hực lớn khoảng hơn mười trượng!
“Đi tìm chết đi!”
Dẫu cho không thể mở miệng nhưng trong lòng Phong Nhược lại không ngừng gào thét, sau đó cưỡng chế Mị Ảnh Kiếm đâm về phía gần trăm con dị thú màu đen đàng trước!
Thân thể này của hắn là do huyền hỏa tinh thuần nhất cấu thành, căn bản chẳng cần chiêu thức gì hoa lệ, chỉ cần dùng sức xông tới thì những con dị thú màu đen kia lập tức kêu thảm hóa thành tro tàn!
Mà đang lúc Phong Nhược định dùng cách này để xử lý nốt gần một nửa dị thú còn lại, bỗng đâu một luồng kiếm quang sáng lóa gào thét bắn ra từ bên trong trang viên của Tiếu Nguyệt!
“Yêu nghiệt phương nào! Dám ngang ngược ngay chỗ ở của bản nhân à!”
Nương theo tiếng quát to của Tiếu Nguyệt, kiếm quang sáng chói như ánh trăng kia trong phút chốc đã tẩy sạch đi một nửa dị thú màu đen còn lại!
Mắt thấy Thương Nguyệt xuất thủ, Phong Nhược vội vàng thu hồi phân thân Huyền Hỏa của mình vào trong Mị Ảnh Kiếm, sau khi thu hồi xong ý niệm của hắn cũng trở về bản thể!
Thậm chí Trấn Thiên Tông còn tách hẳn hai sơn cốc phía dưới Tử Doanh Viện ra, đây chẳng phải là nói quá đâu, tất cả tài liệu vận chuyển thu gom đều lấy Thương Nguyệt thương hội ở Nhạn Nam địa vực này làm trạm trung chuyển đấy, sở dĩ có chuyện như thế một mặt là vì mối qua lại thân thiết với Trấn Thiên Tông, còn mặc khác là nhờ có sự bảo vệ của Trấn Thiên Tông nên hàng hóa trong Thương Nguyệt thương hội mới có thể an toàn hơn.
Bởi vì lý do đó nên lúc Phong Nhược vội vã quay trở về tìm kiếm Lý Đán, hắn liên tục hỏi thăm hơn mười người cũng chẳng ai biết Lý Đán là ai cả do số lượng lao động ở Thương Nguyệt thương hội đã đạt đến gần nghìn người rồi!
Do không biết phải làm sao nên Phong Nhược đành phải đi bái kiến Tiếu Nguyệt, chính là sư phụ của tên Ngô Kiếm đã bị Ma Hỏa khống chế, bởi vì hai mươi năm trước Ma Hỏa là do Ngô Kiếm mang về từ Ngũ Hành Giới, thế nên tình hình sau này hẳn là vị Tiếu Nguyệt đó phải biết một chút mới đúng!
Nơi trú ngụ của cao thủ luyện khí Tiếu Nguyệt lại rất dễ tìm ra, đó là một trang viên dưới chân Tiếp Thiên Phong, vì phía sau là bóng núi nên ở nơi này hơn nửa ngày cũng chẳng thấy ánh mặt trời, hơn nữa xung quanh trang viên lại trồng rất nhiều cây Quỷ Hòe đã ngoài trăm năm! Thế nên từ xa nhìn lại quả thật là u ám vô cùng!
Trong tu tiên giới, công dụng của cây Quỷ Hòe này chẳng ai mà không biết, vì thế nên mặc cho âm khí dày đặc nhưng các đại môn phái tu tiên… thậm chí các cửa hiệu lớn đều trồng nó với số lượng rất nhiều, và trang viên nơi Tiếu Nguyệt ở chính là một chỗ có trồng cây Quỷ Hòe nhiều như thế.
Song nếu là lúc bình thường thì chẳng có người tu đạo nào mong muốn ở nơi này cả, ngay cả linh thú cũng muốn tránh xa mà không thích ở lại, thế nên từ điểm này có thể nhìn ra tính cách của Tiếu Nguyệt vô cùng cổ quái.
Men theo lối đi được lát bằng đá xanh trong khu rừng cây Quỷ Hòe, chỉ trong chốc lát đã nhìn thấy một trang viên đồ sộ, cả trang viên này được trang trí cực kỳ xa hoa, nếu không phải do xung quanh có khu rừng cây Quỷ Hòe phát ra khí tức âm u thì thậm chí Phong Nhược đã hoài nghi trang viên này là chốn lâm viên xa hoa của một vị hoàng thất nào đó rồi chứ!
Đối với tình hình trước mắt này Phong Nhược đã biết qua một vài thông tin, nghe nói vị Tiếu Nguyệt này mặc dù có tu vi Kim Đam sơ kỳ thế nhưng trước sau vẫn không thể vượt qua cảnh giới đó, đoán chừng kiếp này đã không còn hy vọng tiến giai lên cảnh giới tiếp theo được nữa, vì thế nên mới khiến cho tính tình của người đó trở nên cực kỳ cổ quái.
Đương nhiên sẽ chẳng ai quan tâm đến điều này, chỉ cần Tiếu Nguyệt có thể liên tục luyện chế ra pháp khí có phẩm chất tốt hơn là được rồi!
Đi đến trước cánh cửa trang viên phải nói là vô cùng cao to kia, Phong Nhược định sẽ tiến đến gõ cửa, nhưng ngay lập tức đã có một cánh tay giống như khúc xương khô nhẹ nhàng kéo cánh cửa lớn đỏ thẫm ấy ra, tiếp theo bỗng đâu một bà lão “già đến không thể già hơn, gầy đến không thể gầy hơn nữa” xuất hiện trước mặt Phong Nhược trong chớp nhoáng, nói thật bà lão giống như bộ xương khô này dường như kết hợp hết sức hoàn hảo với hoàn cảnh quỷ khí âm u ở đây!
“À! Tại hạ là đệ tử của Kiếm Tâm Viện thuộc Trấn Thiên Tông, nay đến cầu kiến Tiếu Nguyệt đại sư, thỉnh mong lão nhân gia dẫn tiến một phen!” Sau khi trải qua một phen sửng sốt, Phong Nhược vội vàng chào hỏi.
Bà lão dành trọn thời gian uống một chén trà nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải để đánh giá Phong Nhược, dưới ánh mắt của bà ấy da đầu hắn chợt run lên, toàn thân muốn phát lạnh!
“Vào đi !” Ngay khi Phong Nhược sém chút nữa vắt chân lên cổ mà chạy thì bà lão kia rốt cục cũng lên tiếng với giọng nói khàn khàn, sau đó liền vang lên một tiếng “Ầm”, tức khắc cánh cửa đỏ thẫm đó đã đóng chặt lại, sức mạnh to lớn ấy quả thật khiến cho Phong Nhược không thể tin được vào mắt.
Một mạch đi theo bà lão gầy trơ xương xuyên qua đình viện rồi đi về phía trước, Phong Nhược cũng không giấu nổi tò mò mà đánh giá mọi thứ xung quanh, nhưng càng nhìn đáy lòng hắn càng nổi lên một cảm giác sợ hãi, bởi vì những căn lầu các thủy tạ xung quanh tuy trông hào nhoáng vô cùng, nhưng thủy chung lại không nhìn thấy một bóng người, hơn nữa còn yên tĩnh như chết, ngay cả một ngọn gió cũng không có!
Những ngôi đình đài lầu các nối đuôi liên tiếp này phải nói là rất sạch sẽ, ngay cả một tia bụi bẩn cũng không có, còn về sự hiện diện của con người lại càng không! Phong Nhược dám khẳng định, trong hoàn cảnh không có một chút hơi người này, nếu như kẻ bình thường ngụ ở đây thì không quá ba ngày chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử!
Thầm lắc đầu, Phong Nhược thật khó nghĩ ra vị Tiếu Nguyệt kia rốt cuộc là người như thế nào, một trang viên hơn nghìn mẫu đất như thế này mà chỉ có hai người sống, lại ngụ ở trong khu rừng cây Quỷ Hòe nữa, không gặp quỷ mới là lạ đó!
Sau khi đi hơn nửa ngày trời, Phong Nhược được bà lão gầy như bộ xương đó dẫn vào bên trong một đại sảnh nguy nga lộng lẫy.
“Xin chờ một lát !”
Rót xong cho hắn một chén linh trà, bà lão chỉ nói ra vẻn vẹn một câu đó rồi lập tức quay lưng rời đi, bỗng chốc cả tòa đại sảnh to lớn đã bị vẻ yên tĩnh bao phủ trông giống như một cái quỷ vực!
“Đúng là gặp quỷ rồi! Dưới chân núi Tiếp Thiên Phong chẳng ngờ lại có một nơi quỷ quái như thế này!” Nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu xanh bên trong chén linh trà trước mắt, Phong Nhược không nhịn được oán giận mà nói, đương nhiên chén linh trà kia hắn cũng chẳng dám đụng đến đâu!
Ngồi trong đại sảnh chờ đợi suốt một canh giờ, Phong Nhược mới nhìn thấy một cô gái phủ mạng che mặt có tu vi ước chừng Kim Đan sơ kỳ đi đến, hắn thật không ngờ Tiếu Nguyệt đại sư lại là một phụ nữ!
“Ngươi tìm ta có việc gì ?”
Dù cho đã mang mạng che mặt, Phong Nhược vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của kẻ có tu vi cách xa mình nghìn dặm, thoạt nhìn thái độ của vị Tiếu Nguyệt này ắt hẳn rất bất mãn khi bị quấy rầy.
“À...!” Phong Nhược lấy lại bình tĩnh, rồi mới ôm quyền nói: “Bái kiến tiền bối, tại hạ là Phong Nhược đệ tử của Trấn Thiên Tông, hôm nay mạo muội đến quấy rầy chỉ vì một chuyện cách đây hai mươi năm trước, năm đó lệnh đồ Ngô Kiếm bị hỏa độc cắn trả, cần phải đến Tuyết Linh Trì trong Tuyết Nhạn Thành để hóa giải, đúng lúc đó tại hạ đang tham dự một nhiệm vụ hộ tống, chắn hẳn chân tướng của sự việc năm xưa tiền bối đã biết được rồi!”
“Ngươi chính là kẻ đã phát hiện ra Ma Hỏa kia sao?” Nghe Phong Nhược giải thích, thái độ lạnh nhạt của Tiếu Nguyệt đã trở nên dịu đi một chút, “Việc này chẳng phải đã kết thúc từ lâu rồi à? Vì sao người còn đến nơi này?”
“Kết thúc ? Lời này của tiền bối là có ý gì? Lúc xưa chẳng phải Ma Hỏa kia đã kịp đào tẩu rồi hay sao?!?!” Phong Nhược sửng sờ rồi lập tức vội nói.
“Đã chạy thoát? Ma Hỏa kia chẳng phải bị ngươi tiêu diệt rồi sao?” Tiếu Nguyệt tựa hồ cũng có chút giật mình, khó hiểu mà nói.
“Bị tại hạ tiêu diệt? Sao có thể chứ? Ngày đó Ma Hỏa đào thoát tại hạ vốn tưởng rằng hộ vệ Lý Đán của quý thương hội sẽ báo cáo việc này rồi chứ, hơn nữa hai mươi năm qua tại hạ đều bế quan, vì thế nên cũng không rõ những chuyện sau đó, chẳng lẽ đây chính là kết quả mà Lý Đán đã nói?” Phong Nhược càng nói càng hoảng sợ, sao Lý Đán lại nói Ma Hỏa kia bị mình tiêu diệt chứ, phải biết khoảng thời gian đó gã vô cùng sợ hãi mà!
“Vấn đề này bản nhân cũng không rõ ràng cho lắm, ngày đó Lý Đán đúng là ở nơi này nói với bản nhân như thế, vốn ta còn muốn tìm ngươi để nói lời cảm tạ, nhưng sau này bởi vì quá nhiều nguyên nhân nên bị chậm trễ nên vẫn chưa thể thực hiện, thế nhưng hôm nay ngươi đã đến đây rồi do đó thù lao ngày đó đồ nhi đáng thương của ta thuê ngươi sẽ do ta trả lại nhé!” Tiếu Nguyệt nói xong tiện nay lấy ra một túi càn khôn chứa Ngũ Hành thạch đưa cho Phong Nhược.
“Không cần đâu !” Phong Nhược lại lắc đầu, hắn không nhận lấy túi càn khôn trước mắt, “Hôm nay tại hạ đến tìm tiền bối, việc chính là muốn hỏi hiện tại Lý Đán đang ở đâu? Tại sao tại hạ đi tìm khắp nơi vẫn chẳng ai biết được tung tích của hắn? Còn nữa, tại hạ cảm thấy ma vật gần đây xuất hiện bên cạnh Điệp Vụ Sơn Mạch rất có thể có quan hệ với đoàn Ma Hỏa khi xưa!”
“Lý Đán à! Ngày đó sau khi hắn quay về từ khu vực Nhạn Bắc không lâu thì bị phái đi Ngũ Hành Giới chấp hành nhiệm vụ, nhưng điều tệ hại chính là… chưa tới ba tháng hắn đã chết trong một lần bị tiểu đội yêu ma tập kích, lúc này đã gần hai mươi năm rồi, ngươi hỏi không ra tung tích của hắn âu cũng là chuyện bình thường thôi!” Tiếu Nguyệt kia lại nói với giọng điệu thoải mái.
“Chết rồi !?!?!”
Phong Nhược lập tức cả kinh, tuy hắn nghĩ thoáng hơn đối với chuyện sinh tử, nhưng vẫn cảm thấy quá bất ngờ khi nhận được tin này, Lý Đán bị chết đơn giản thế ư, chuyện này chẳng phải quá lạ lùng hay sao? Còn nữa, vì cớ gì hắn lại nói đoàn Ma Hỏa kia đã bị mình tiêu diệt chứ?
Trong lúc Phong Nhược chìm vào suy nghĩ, Tiếu Nguyệt lại tỏ ra không kiên nhẫn tiếp khách mà nói: “Được rồi! Cứ như thế đi, ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng làm gì, và cũng đừng quá căng thẳng, ma vật trong Điệp Vụ Sơn Mạch rất nhiều, ngay cả Tu Tiên giới chúng ta cũng giết không hết, theo như ngươi nói thì có lẽ đó chỉ là một ma vật bình thường đang quấy phá mà thôi, không cần phải ngạc nhiên! Bản nhân còn phải tu luyện đây, Quỷ bà, tiễn khách!”
Nghe Tiếu Nguyệt tiễn khách, Phong Nhược cũng đành phải xoay người cáo từ, một mạch đi khỏi sân viện to lớn mang quỷ khí âm u này, trong đầu hắn vẫn có chút rối bời, Lý Đán thế mà đã chết rồi, đây chẳng phải muốn nói sự việc liên quan đến Ma Hỏa kia đã giống như “người chết không thể làm chứng” hay sao?
Đang lúc Phong Nhược nghĩ ngợi như thế, từ dưới đất bỗng nhô lên mấy bàn tay xương xẩu trắng toát, một mạch bắt lấy hắn, sau đó dùng sức lôi hắn xuống mặt đất!
Mà cơ hồ là cùng lúc đó, bên trong khu rừng cây Quỷ Hòe lập tức vang lên tiếng thú rống liên tiếp, sau đó có chí ít hơn trăm con dị thú toàn thân phủ một màu đen thui nhanh chóng bổ nhào về phía Phong Nhược!
“Không ổn !”
Trong lòng Phong Nhược thầm lo lắng, tức thời pháp lực nhanh chóng đưa vào Đạp Vân Chiến Ngoa, lập tức Đạp Vân Chiến Ngoa liền tỏa ra một vòng ánh sáng màu bạc chống lại những cánh tay xương xẩu kia!
Mà ngay sau đó, Phong Nhược hét to một tiếng, Mị Ảnh Kiếm trong nháy mắt đã hóa thành một trận cuồn phong màu xanh cuộn quét về phía trước, trong nháy mắt đã chém hơn mười con dị thú màu mười đoạn!
Thế nhưng điều khiến cho Phong Nhược cảm thấy không thể tưởng tượng chính là… sau khi thân thể những con dị thú này bị chém đứt lại chẳng hề tuôn ra máu huyết, mà ngược lại nó không ngừng nhúc nhích, chỉ trong một thời gian ngắn lại hợp thành một con dị thú mới!
“Chết tiệt! Lại là yêu ma trong Ngũ Hành Giới!” Đối với tình hình quỷ dị này Phong Nhược chưa hề thấy qua, nhưng hắn đã nghe nói về nó không biết bao nhiêu lần rồi, bởi vì yêu ma trong Yêu Ma Giới có ba lần hồi sinh!
“Hừm!”
Hừ lạnh một tiếng, Phong Nhược lập tức phóng xuất một tấm linh phù phòng ngự, bảo vệ toàn thân mình, sau đó ý niệm xuất khiếu, thuấn di ngay đến phân thân Huyền Hỏa của mình!
Chỉ trong một giây ngắn ngủi, trên Mị Ảnh Kiếm chợt bộc phát ra một ngọn hỏa diễm cháy hừng hực lớn khoảng hơn mười trượng!
“Đi tìm chết đi!”
Dẫu cho không thể mở miệng nhưng trong lòng Phong Nhược lại không ngừng gào thét, sau đó cưỡng chế Mị Ảnh Kiếm đâm về phía gần trăm con dị thú màu đen đàng trước!
Thân thể này của hắn là do huyền hỏa tinh thuần nhất cấu thành, căn bản chẳng cần chiêu thức gì hoa lệ, chỉ cần dùng sức xông tới thì những con dị thú màu đen kia lập tức kêu thảm hóa thành tro tàn!
Mà đang lúc Phong Nhược định dùng cách này để xử lý nốt gần một nửa dị thú còn lại, bỗng đâu một luồng kiếm quang sáng lóa gào thét bắn ra từ bên trong trang viên của Tiếu Nguyệt!
“Yêu nghiệt phương nào! Dám ngang ngược ngay chỗ ở của bản nhân à!”
Nương theo tiếng quát to của Tiếu Nguyệt, kiếm quang sáng chói như ánh trăng kia trong phút chốc đã tẩy sạch đi một nửa dị thú màu đen còn lại!
Mắt thấy Thương Nguyệt xuất thủ, Phong Nhược vội vàng thu hồi phân thân Huyền Hỏa của mình vào trong Mị Ảnh Kiếm, sau khi thu hồi xong ý niệm của hắn cũng trở về bản thể!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.