Quyển 2 - Chương 25: Trang viện
Lại Điểu
11/04/2013
Mặc dù không có cơ hội theo lão già nghiên cứu Cửu Thiên Lưu Vân Tuyệt Trận vô cùng lợi hại kia nhưng Phong Nhược cũng không tiếc nuối nhiều lắm. Bởi vì ngay như bản thân lão ta cũng chỉ hiểu được hai phần tinh túy của đại trận thì qua đó cũng có thể biết được việc học tập pháp trận này khó khăn đến dường nào. Cho dù hắn có thể dùng tâm niệm khắc trận nhưng cũng chưa đủ trình độ để làm những việc khó nhằn ấy. Với lại bây giờ thực lực của hắn còn quá thấp kém, chưa đủ để tự mình đương đầu với những cạm bẫy bên ngoài Tu Tiên giới cho nên điều quan trọng nhất bây giờ là tìm mọi cách rời khỏi Kiếm Lư, sau đó bắt đầu tiến hành Trúc Cơ.
Tại thời điểm này sau khi uống vào bốn miếng Đại Bồi Nguyên Đan thân thể hắn đã được cải tạo triệt để, pháp lực cũng dồi dào và tinh thuần hơn rất nhiều. Nhưng dù có thế đi chăng nữa hắn vẫn chưa đủ pháp lực để thi triển Ngự kiếm thuật trong một thời gian dài, để tiến đến mục tiêu này điều đầu tiên cần đạt được là phải bước chân lên cảnh giới Trúc Cơ.
Hiện tại sau khi khôi phục lại lượng pháp thuật bị hao tổn hắn vẫn chăm chỉ luyện tập Ngự kiếm phi hành, đã có kinh nghiệm từ những lần vấp ngã trước nên việc luyện tập của hắn ngày càng thuận buồm xuôi gió.
Hơn mười ngày sau Phong Nhược đã có thể ngự Bôn Lôi Kiếm mà chậm rãi đi dạo vòng quanh tiểu cốc. Tất nhiên tốc độ phi hành của hắn cũng không hơn đi bộ là mấy, bởi vì nếu tăng tốc một chút hắn sẽ bị Bôn Lôi Kiếm hất cho úp mặt xuống đất không chừng.
Cũng không có gì lạ, bởi vì pháp lực hiện tại của hắn quá yếu, hơn nữa mối tương liên giữa hắn và Bôn Lôi Kiếm cũng chưa rèn luyện được bao lâu, cái này không thể vội mà phải đợi qua thời gian bồi đắp mới đạt được cảnh giới người kiếm tương thông. Lúc đó mới giải quyết được triệt để vấn đề này.
Tất nhiên nói thì nói vậy nhưng làm không dễ chút nào, ngay cả những đệ tử tinh anh của Thượng Tam Viện cũng không dám toàn lực phi kiếm nữa là hắn. Trong khu vực của môn phái không có gì nguy hiểm mới dám ngự kiếm nghênh ngang, còn nếu ra ngoài mà phải đi quãng đường dài thì hầu hết vẫn phải dùng đến linh thú phi hành.
Còn để chính thức ngự kiếm phi hành thì ít nhất phải có tu vi Kết Đan Kỳ mới được, lúc đó phi kiếm nhanh như chớp, lướt như gió lốc! Ngày đi vạn dặm!
Sau khi suy nghĩ kỹ và có đủ lòng tin vào bản thân mình, cuối cùng Phong Nhược quyết định bay ra khỏi tiểu cốc. Quyết thì quyết còn thành công hay không thì hắn cũng không dám chắc!
Khi chắc chắn pháp lực của mình đã ở trạng thái cao nhất, Phong Nhược niệm kiếm quyết sau đó nhảy lên thân kiếm, vô cùng từ tốn chậm rãi phi kiếm bay lên dọc theo vách đá. Vừa bay lên trước vừa tiến lên cao, việc này đối với hắn thực vô cùng nguy hiểm bởi vì hắn cũng chưa tập luyện được bao lâu, năng lực khống chế phi kiếm khi bay lên cao vẫn còn sơ sài lắm.
Nhưng làm gì cũng có hậu chước, sở dĩ hắn dám liều như vậy bởi vì đã có tính toán cả rồi, nếu không may mà rơi xuống thì hắn sẽ sử dụng Thập Trượng Thanh Ti bám lấy vách đá rồi hạ xuống như đã từng làm.
Cứ như rậy mà chậm rãi vòng lên chẳng mấy chốc Phong Nhược đã lên cao được gần một trăm trượng, nhưng bây giờ hắn cũng đã tiêu hao hết một nửa pháp lực của mình. Mà càng lên cao pháp lực tiêu hao càng nhanh, nếu cứ đà này đi tiếp chắc chắn hắn sẽ không đủ pháp lực để bay lên hết vách đá.
Hắn cũng không dám sử dụng Thập Trượng Thanh Ti hay linh thú phi hành để đi nốt quãng đường còn lại, bởi vì dưới vách núi kia còn có lão già kia đang ngó nghiêng nhìn theo, nếu hắn ngang nhiên dùng phương pháp nào khác ngoài Ngự kiếm phi hành thì xác định chưa mò được lên vách đá đã ăn cái Xích Sắt Huyền Băng vào đầu rồi!
“Mà thôi! Liều vậy!”
Do dự một chút hắn quyết định không đi theo cách cũ nữa, ban đầu hắn vốn còn lo ngại nên vòng rộng ra chếch lên cao từng tý một cho an toàn nhưng cứ đi tiếp như thế này thì không ổn. Vì thế hắn thay đổi, bay dốc hơn, lên cao nhanh hơn, cách này sẽ làm cho mức độ tiêu hao pháp lực của hắn giảm đến mức thấp nhất, chỉ có điều mức độ nguy hiểm lại tăng lên, rất dễ làm hắn kiếm thì bay lên mà người thì ở lại.
Mạo hiểm như thế hắn cũng sợ hãi rùng mình, nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi. Phong Nhược chỉ biết gắng kiên định giữ vững tinh thần mà sống chết lao lên. Hắn đã nhìn thấy đỉnh vách núi bị băng tuyết bao trùm kia rồi chỉ thêm chút nữa là đến nơi, nhưng pháp lực trong cơ thể cũng đã cạn đến những giọt cuối cùng chỉ sợ sẽ không cố nốt được chặng cuối này. Mà hắn bây giờ đang dồn hết sức lực bắt niệm điều khiển kiếm quyết không thể móc Hoạt Lạc Tán ra uống được. Phải làm sao đây?
“Chậc! Thôi kệ! Nhắm mắt làm liều thôi, mong rằng lão già dưới kia phản ứng chậm một chút để cho mình có cơ hội nhảy lên!”
Cười gian mấy tiếng, Phong Nhược chuẩn bị tinh thần sẵn sàng mở niêm phong dơi quỷ cấp năm, đồng thời hắn điều khiển kiếm quyết đánh thẳng về hướng vách đá!
Trong chớp mắt, khi Bôn Lôi Kiếm sắc bén đâm sâu vào trong vách núi, Phong Nhược dẫm lên kiếm mượn đà nhảy thẳng lên, hắn còn cố ý kêu lên thảm thiết, sau đó liều lĩnh lao về phía trước, rồi xoay người tung mình lên cao ba trượng, đáp xuống đỉnh vách núi!
Nhưng khi chân mới chạm đất hắn liền cấp tốc nằm rạp xuống. Mà cũng ngay lúc này chợt nghe một tiếng :”Hừ!” lớn, rồi một luồng lực mạnh mẽ cuốn gió quét ngang trên đầu hắn, không cần nhìn cũng biết đó chính là Xích Sắt Huyền Băng.
“Trời ạ! Thật không thể lừa nổi lão quỷ này mà, ta bay lên thiếu có ba trượng thôi mà làm căng thế!”
Tuy trong bụng thì lẩm bẩm nhưng động tác của hắn không chậm chút nào, thừa dịp xích sắt lao qua chưa kịp vòng trở lại hắn liền nhảy vọt lên, mặc kệ Bôn Lôi Kiếm đang cắm trên vách đá nhanh chóng quay người vắt chân lên cổ chạy ra xa hơn trăm trượng.
“Hừ! Lần này coi như ngươi may mắn mà miễn cưỡng vượt qua khảo hạch. Nếu lần sau trong vòng mười nhịp thở mà không ngự kiếm lên được vách núi thì đừng trách lão phu không khách khí!”
Giọng nói ầm vang từ trong tiểu cốc truyền đến tai Phong Nhược. Rồi bỗng nhiễn sợi xích sắt khổng lồ cuốn lấy thanh Bôn Lôi Kiếm rồi ném tới trước mặt hắn!
“Đa tạ tiền bối ưu ái!”
Cầm lấy Bôn Lôi Kiếm, Phong Nhược mừng hơn bắt được vàng, vội hướng về tiểu cốc hét to một tiếng tạ ơn. Nhưng trong bụng hắn lại đang nghĩ thầm, lão già này tính báo thù chuyện hắn không chịu làm đệ tử ký danh của lão thì phải? Mười nhịp thờ? Đùa cũng vừa phải thôi chứ, vách núi này cao hơn hai trặm trượng đó, ngay cả đệ tử tinh anh của Thượng Tam Viện muốn bay hết nhanh nhất cũng mất mười mấy nhịp thở, coi như hắn Trúc Cơ thành công cũng làm không nổi!
“Hà hà! Mặc kệ, hơi đâu mà nghĩ! Bây giờ đã đi ra ngoài được rồi, lúc nào thực lực tiến cao lên rồi hẵng tính sau!”
Nghĩ được thế Phong Nhược nhẹ cả người, không cần khôi phục pháp lực vội vàng chạy ra ngoài. Cách đây mười dặm có một sơn cốc hình chữ nhân, nơi đó là chỗ ở hằng ngày của đệ tử Kiếm Tâm Viện. Bây giờ hắn muốn đến đó tìm tên quản sự Kiếm Tâm Viện xin một góc nhỏ để yên tâm Trúc Cơ. Trước đây chính mồm lão đã nói chỉ cần hắn có thể Ngự kiếm phi hành bay ra khỏi tiểu cốc thì có thể hưởng một nửa quyền lợi của đệ tử Kiếm Tâm Viện!
Chẳng mấy chốc hắn đã chạy tới một sơn cốc không rộng lắm nhưng vô cùng yên tĩnh, từ xa nhìn lại thấy vô sổ trang viên nhỏ với nhiều loại kiểu dáng rải rác nắm trong cốc. Trong đó hầu hết các trang viên đã bị một đoàn hào quang màu vàng đỏ bao phủ, điều này thể hiện vùng đất này đã có chủ. Nhưng vẫn còn hơn mười trang viên chưa có ký hiệu đó.
Đây cũng một phần do số lượng đệ tử của Kiếm Tâm Viện ít nhất trong Thượng Tam Viện. Theo như lời tên quản sự nói trong danh sách đăng ký chưa tới ba trăm người, mà trong số những người này có hơn một nửa là đang ở chỗ khác hoặc đang thi hành nhiệm vụ ở Ngũ Hành Giới, non nửa còn lại thì đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện làm các loại nhiệm vụ, còn lại số ít thì ở lại môn phái tiềm tu.
Ngoài những đệ tử chính thức ra còn có hơn trăm tên có danh phận đệ tử dự bị như Phong Nhược, những người này chủ yếu quản lý một ít việc vặt thường ngày của Kiếm Tâm Viện, ví như sửa sang nhà cửa kiến trúc, sắp xếp lại đống tài liệu Tu Tiên…, nói tóm lại là phục vụ cho các đệ tử chính thức.
Tất nhiên, nói là đệ tự dự bị nhưng thực lực mạnh hơn đám đệ tử ở Hạ Tam Viện nhiều, cơ bản đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, không chừng cũng chỉ có mỗi Phong Nhược là tu vi Luyện Khí hậu kỳ cũng nên.
Mặt khác những tên đệ tử dự bị hàng năm đều có cơ hội để chính thức bước chân vào Kiếm Tâm Viện, đó là thông qua đợt khảo hạch hàng năm, nhưng chỉ có một danh ngạch thôi nên lần nào khảo hạch cũng vô cùng thảm thiết.
So sánh với Linh Sơn Viện với Hạc Minh Viên thì ở đây khó vào hơn rất nhiều, vì ở Linh Sơn Viện có năm cái danh ngạch, còn ở Hạc Minh Viện có ba cái. Bởi vậy đệ tử chính thức ở hai viện kia cũng nhiều hơn, thế nên nếu nói về số lượng đệ tử thì Kiếm Tâm Viện thua kém rất nhiều so với hai viện còn lại!
Nhưng được cái này thì mất cái kia, tuy không đông nhưng đệ tử chính thức của Kiếm Tâm Viện có thực lực vô cùng mạnh, không cần nói đâu xa, trong đám đệ tử Trúc Cơ kỳ, Chu Vũ chính là người xếp hạng nhất trong Trấn Thiên Tông!
Từ nơi này nhìn xuyên qua mấy cái trang viên trong sơn cốc có thể thấy ở xa xa có năm tòa cung điện cực lớn nối tiếp nhau, những tòa cung điện này đều bị lớp lớp tuyết phủ trắng xóa, từ xa nhìn lại cảm nhận được một không khí vô cùng trang trọng, tự cao tự tại.
Đó là nơi cao tầng của Kiếm Tâm Viện xử lý công chuyện. Nhưng thực tế cao tầng của Kiếm Tâm Viện cũng không ở chỗ này, bởi vì bọn họ không thèm quản những việc vặt của đám đệ tử như hắn!
Đi vào đại điện thứ nhất, Phong Nhược trực tiếp đi vào Thiên Điện ở bên cạnh, trong này không cảm giác có chút lạnh giá nào mà ấm áp ôn hòa như mùa xuân. Lúc này có một bóng người mặc trang phục thư sinh nho nhã đang ngồi ở ghế thái sư nhấm nháp linh trà, không ai khác chính là tên quản sự Kiếm Tâm Viện đã mang Phong Nhược đến Kiếm Lư một năm về trước.
“Bái kiến quản sự sư huynh!”
Phong Nhược đứng ở cửa điện thi lễ rồi nói.
“Ồ?” Tên quản sự ngơ ngác một chút, sau một lát mới nhận ra Phong Nhược.
“Sao lại là ngươi? Làm sao ngươi có thể đi ra được?...”
“Bẩm quản sự sư huynh, tất nhiên là đệ Ngự kiếm phi hành mà ra rồi!”
Phong Nhược trả lời nhàn nhạt.
“Cái gì? Ngươi nói là ngươi đi ra bằng Ngự kiếm phi hành sao? Thật sự ngươi không sử dụng phương pháp nào khác à?” Tên quản sự Kiếm Tâm Viện ngạc nhiên nói, dường như không thể tin vào những lời Phong Nhược mới thốt ra.
“Quản sự sư huynh đừng đùa tiểu đệ nữa, huynh cho rằng ta có cơ hội sử dụng những phương pháp khác hay sao?” Phong Nhược bình tĩnh nói nhưng trong lòng vô cùng bất mãn và khinh thường, thằng này thế nào mà nghĩ hắn dùng phương pháp khác mò ra chứ, cho dù quả thật hắn còn thiếu ba trượng đi nữa nhưng mà vẫn là Ngự kiếm phi hành đàng hoàng, nói thế này thì bôi nhọ hắn quá!
“À, vậy thì tốt rồi, tốt rồi!...” Tên quản sự Kiếm Tâm Viện bây giờ đã bình tĩnh lại, không còn thất thố nữa, lập tức nói :”Vậy bây giờ Phong Nhược sư đệ định từ chức Hỏa Công Ngự Thủ để quay về Hạ Tam Viện hay tiếp tục ở lại nội viện đây?..”
“Tất nhiên là tiểu đệ muốn ở lại bổn viện rồi!..” Phong Nhược không cần nghĩ ngợi lập tức trả lời, khác biệt giữa Thượng Tam Viện và Hạ Tam Viện là rất lớn, chỉ riêng về trợ cấp hàng năm của Thượng Tam Viện thôi cũng đã đủ làm đám đệ tử của Hạ Tam Viện thèm đỏ mắt rồi!
“Ha ha! Ý chí của Phong Nhược sư đệ không nhỏ tý nào nhỉ!” Tên quản sự cười ha ha một cái đầy thâm ý rồi nói tiếp :”Tuy có thể ở lại bổn viện là chuyện tốt, nhưng khảo hạch hàng năm lại không dễ thông qua một chút nào, ta nhắc trước để sư đệ chuẩn bị sẵn tâm lý!”
Nói xong hắn tiện tay lấy từ trên mấy cái giá cách đó không xa một con Phong Hành Chỉ Hạc đưa cho Phong Nhược, rồi giảng giải:”Theo quy củ của bổn viện, hàng năm đệ tử dự bị được trợ cấp bằng ba phần so với đệ tử chính thức. Tính ra mỗi năm đệ được nhận một ngàn khỏa Ngũ hành thạch cấp thấp, năm khỏa hạ phẩm Ngũ hành thạch, một trăm phần tài liệu Tu Tiên cơ bản, hai mươi khỏa Chỉ Huyết Đan, mười khỏa Vạn Linh Đan, một tấm phù triện cấp thấp, còn có ba lần được đi vào Trấn Thiên Các, và đương nhiên được nhận một trang viên trong Huyền Tự Hào hoặc Hoàng Tự Hào. Không biết Phong Nhược sư đệ chọn trang viên ở nơi nào đây?”
Nghe tên quản sự Kiếm Tâm Viện thao thao bất tuyệt một hồi, tuy Phong Nhược đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng cũng thầm giật mình không thôi. Hắn không nghĩ rằng trợ cấp hàng năm của đệ tử Thượng Tam Viện lại nhiều như vậy! Mà đây mới chỉ dành cho đệ tử dự bị thôi đấy, nếu là đệ tử chính thức thì còn nhiều đến thế nào nữa đây?
“A! Xin mạo muội hỏi quản sự sư huynh, trang viên ở Huyền Tự Hào có khác gì với trang viên ở Hoàng Tự Hào không?”
“Đương nhiên là có, tất cả trang viên mà bổn viện sở hữu chia làm bốn loại : Thiên, Địa, Huyền, Hoàng. Trong đó trang viên chữ Thiên và Địa dành cho đệ tử chính thức ở, còn hai loại kia dành cho đệ tử dự bị. Nếu ở Huyền Tự Hào thì linh khí dồi dào hơn, nhưng ở mỗi tòa trang viên có năm đệ tử dự bị ở, còn bên Hoàng Tự Hào linh khí kém hơn một chút, tu luyện sẽ không được tốt, nhưng mỗi người được chọn một tòa, rất yên tĩnh không bị ai quấy rầy! Phong Nhược sư đệ muốn chọn loại nào?”
“À! Vậy cho đệ chọn trang viên bên Hoàng Tự Hào đi!..” Phong Nhược cũng không cần suy nghĩ nhiều lập tức trả lời, bởi vì một nơi càng vắng vẻ yên tĩnh thì đối với hắn lại càng thích hợp.
“Vậy thì tốt rồi, đệ đến chỗ có số mười chín màu vàng nhé!...” Tên quản sự Kiếm Tâm Viện nghe được lựa chọn của Phong Nhược thì lại cười một cách cổ quái, sau đó tiện tay đem trợ cấp một năm cho Phong Nhược, cuối cùng lại lấy ra một con Phong Hành Chỉ Hạc nữa.
“Phong Nhược sư đệ cứ đi theo con hạc giấy này là đễn chỗ trang viên thứ mười chín! Hi vọng khảo hạch sang năm ta lại gặp nhau!”
“Vậy đệ xin đa tạ quản sự sư huynh!” Phong Nhược cũng không thèm để ý nụ cười cổ quái trên miệng tên quản sự Kiếm Tâm Viện, im lặng cầm Phong Hành Chỉ Hạc bước ra khỏi Thiên Điện, vung tay lên thả hạc giấy ra rồi theo nó mà bước đi.
Nhưng đi một lát hắn mới cảm thấy có chỗ không ổn, con hạc giấy không dừng lại ở sơn cốc hình chữ nhân mà lại lướt qua rồi hướng về phía vách núi xa xa bay tiếp. Vách núi này chính là sườn núi phía nam của Tiếp Thiên Phong, dưới vách núi là vực sâu vạn trượng.
Phong Nhược lê lết đi theo con hạc giấy hơn nửa canh giờ mới đến nơi. Đến nơi xong lại há mồm trợn mắt, cái trang viên số mười chín nằm đúng ngay trên vách núi, bước mấy bước là đến mép vực nhìn vô cùng chơi vơi. Có trời mới biết tại sao Kiếm Tâm Viện lại phái người đến đây xây dựng trang viên, không những thế cái trang viên này đã rách nát như ổ chuột, có lẽ mấy trăm năm nay không ai thèm đến đây ở!
“Mẹ hắn chứ! Thảo nào thoải mái thế!”
Phong Nhược nhìn gió lốc gào thét trên đỉnh núi rồi đi một vòng ngó nghiêng cái trang viện tan hoang. Nhưng càng nhìn lại càng nản càng bực bội, trang viên này so với chỗ dưới Tiếp Thiên Phong còn tàn tạ hơn, tường viện đổ nát còn lại một đống đá xanh rêu mốc, nhìn chỉ thấy mấy cái móng tường chơ vơ.
Không gian bên trong may mà cũng rộng rãi, sân nhỏ dường như được lát bằng loại đá gì đó rất quý, ngoài ra còn có một tòa lầu nhỏ được trang trí khá cầu kỳ, chắc hẳn lúc mới xây dựng chỗ này cũng khá đẹp.
Nhưng qua năm tháng, mái nhà ở tầng lầu thứ hai đã bị gió thổi bay mất rồi, bên trong còn một đống băng tuyết chất dày, chỉ có thể dùng được một tầng ở dưới nữa mà thôi.
“Chà chà! Nhìn qua chắc chủ nhân trước kia cũng trang viện này cũng có chút địa vị đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.