Phong Ngự

Quyển 2 - Chương 66: Trở lại lòng đất

Lại Điểu

11/04/2013



Không một tiếng động nhảy từ trên lưng dơi quỷ xuống, Phong Nhược thật nhanh quan sát cánh cửa gỗ to lớn của Pháo đài cổ Khô Mộc, cánh cửa này có chốt ở bên trong, người bên ngoài không thể mở được.

Phong Nhược không biết khi mọi người rời khỏi chỗ này cánh cửa này có được đóng lại bằng cách nào đó hay không? Nhưng bây giờ hắn khẳng định nó đã được đóng từ bên trong rồi.

Cho dù hắn có dùng Mị Ảnh công kích cũng không có tác dụng gì cả, tuy đây chỉ là cửa gỗ nhưng còn cứng rắn hơn cả sắt đá, ngày ngày bị Thú triều ồ ạt tấn công cũng vẫn đứng sừng sững bất động.

Than thầm một tiếng, Phong Nhược tiện tay lấy từ thắt lưng trữ vật ra một chuôi phi kiếm rỉ sét loang lổ, hôm nay hắn cũng chỉ đành gửi hết hi vọng vào chuôi phi kiếm xấu xí này thôi.

Quan sát xung quanh một chút Phong Nhược không động chạm đến cánh cửa gỗ mà đi ra một chỗ cách cánh cửa mấy chục trượng cắt một đường.

“Xoẹt!”

Phong Nhược không tốn quá nhiều lực, chuôi phi kiếm đâm thẳng vào như đâm đậu hũ vậy.

“Chà chà! Phi kiếm thật sự sắc bén như vậy sao?”

Phong Nhược cảm thán nghĩ thầm, phi kiếm này ngày hôm nay không thể phát huy được phần nhỏ uy lực mà lại có thể cắt tường của Pháo đài cổ Khô Mộc vốn vô cùng chắc chắn dễ dàng như vậy đúng là làm hắn rất bất ngờ, thật không biết bộ hài cốt dưới động quật kia có thân phận cao như thế nào nữa! Vì sao người giết hắn lại bỏ lại chuôi phi kiếm sắc bén lợi hại như vậy chứ?

Vừa nghĩ Phong Nhược vừa lúi húi cắt ngang cắt dọc, chẳng mấy chốc hắn đã tạo ra được một lỗ hổng đủ cho người hắn chui lọt, mà trong quá trình khoét tường cuối cùng hắn cũng xác định được Pháo đài cổ Khô Mộc này là do một gốc cây vô cùng to lớn tạo thành.

Chui vào trong, Phong Nhược cẩn thận từng li từng tí che kín lỗ hổng lại rồi mới nghiêng tai nghe ngóng.

Nhưng Pháo đài cổ âm u lúc này yên tĩnh giống như chết, không thấy hình bóng đám người Hình Lão Đại đâu mà cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì cả.

Phong Nhược không dám khinh thường vội thả dơi quỷ ra, lệnh cho nó bay một vòng xung quanh phòng khách của Pháo đài cổ Khô Mộc, tuy nơi này rất tối tăm u ám nhưng lại là một trường lý tưởng cho nó hành động.

Chẳng mấy chốc dơi quỷ đã bay trở về, trong này không có người.

Nhẹ nhàng hít thở một hơi để bớt hồi hộp lo lắng, Phong Nhược cầm chặt chuôi phi kiếm, cẩn thận từng li từng tí sờ soạng tiến về phía trước, mặc dù dơi quỷ đã kiểm tra trong phòng khách không có người những ở đó vẫn còn mấy đường hầm tăm tối, có trời mới biết có ai mai phục ở đó hay không?

Vì thế Phong Nhược cũng không dám liều lĩnh lấy Dạ Quang Châu ra, chỉ dựa vào trí nhớ để mon men đi tiếp.

Chẳng mấy chốc hắn đã đến đường hầm thứ tư, đây chính là đường hầm đi xuống hai tầng phía dưới mặt đất của Pháo đài cổ Khô Mộc, lúc trước hắn mới mò đến chỗ này đã bị một gã giám sát chặn lại.

Bây giờ trong này vẫn tối đen như mực, Phong Nhược vận pháp lực cẩn thận nghe ngóng nhưng vẫn không thấy bất cứ động tĩnh gì.

Do dự một chút cuối cùng hắn vẫn lấy viên Dạ Quang Châu ra.



Đưa Dạ Quang Châu lên, nhờ ánh sáng của nó Phong Nhược liền nhìn thấy phía trước cách tầm mười trượng có hai bộ xương khô.

Vốn hắn cũng chẳng quan tâm nhưng càng đi vào càng cảm thấy có điều không đúng, sau khi cúi xuống xem xét kỹ lưỡng hắn mới hiểu ra một chuyện.

Trên hai bộ xương này không có bất cứ một vết thương nào, hơn nữa từng đoạn xương còn tỏa ra một ánh sáng màu trắng rất đặc biệt khá giống với bộ xương cực lớn dưới động quật Khô Mộc Hải.

“Bọn họ bị trúng độc của Mộc Yêu?”

Phong Nhược chợt thấy lạnh cả người, trước đó hắn nghe nói gần Pháo đài cổ Khô Mộc xuất hiện Mộc Yêu thì còn tưởng rằng bọn chúng chui ra từ động quật dưới đất, nhưng bây giờ xem ra những con Mộc Yêu đó ở ngay trong Pháo đài này rồi.

Nhưng nghĩ đến đây hắn lại thắc mắc, nếu lúc trước Mộc Yêu xuất hiện ngay bên trong Pháo đài này thì tại sao năm Đại tông môn chưa phái người đến xem xét? Hay ngay từ ban đầu đã có người báo sai tin tức?

Vừa nghĩ Phong Nhược vừa đi tiếp, chẳng mấy chốc hắn đã đi đến nơi góc rẽ bị bịt kín, nhưng lúc này ở đây đã bị người ta mạnh mẽ mở ra một lỗ thủng lớn, theo như hắn quan sát thì lỗ thủng này do tu sỹ làm ra chứ không phải do Mộc Yêu như lúc đầu hắn phán đoán, hơn nữa còn có dấu vết trận pháp, cũng bị tu sỹ nào đó phã vỡ.

Đằng sau lỗ thủng này là một đường hành lang rất dài, đầu hành lang lại có thêm mấy bộ xương khô bị trúng Khô Mộc Chi Độc mà chết, nhưng trên mấy bộ xương này bám đầy tro bụi, chắc đã nằm đây từ rất lâu rồi.

Hành lang đi thẳng đến một căn phòng rất rộng rãi, bố trí rất giống ở tầng phía trên, nhưng nơi này bây giờ rất bừa bộn, thậm chí nhìn vào đây Phong Nhược có thể tưởng tượng được cảnh năm xưa ngay chỗ này chật ních những kẻ lưu vong, ồn áo náo nhiệt.

Ở tầng thứ hai của Pháo đài cổ cũng không thấy bóng dáng đám Thiên Sơn, Bá Thiên ở đâu, Phong Nhược cũng không dừng lại ở đây lâu, hắn cẩn thận dò dẫm đi xuống tầng thứ ba bên dưới, nhưng lúc nãy bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách.

Tiếng nước nhỏ này rất yếu ớt, nghe như ảo giác.

“Linh tuyền? Chắc là Linh Nhãn Tuyền ở tầng thứ ba rồi.”

Lúc Phong Nhược đang chuẩn bị đi tiếp thì hắn lại phát hiên bên cạnh lối đi có hai cái xác nữa, là hai tên thủ hạ của Bá Thiên, trên hai cái xác không thấy bất cứ một vết thương nào cả.

“Mộc Yêu?”

Phong Nhược nhíu mày, bây giờ hắn thật sự không hiểu bọn người kia có ý đồ gì nữa? Biết rõ nơi này có Mộc Yêu mà vẫn cắm đầu chạy vào đây, chẳng lẽ phía trước có gì quý giá đến mức bọn hắn sẵn sàng bất chấp cả tính mạng hay sao?

Bước qua mấy cái xác Phong Nhược đi xuống tầng ba, mà làm cho hắn rất bất ngờ, ở đây không hề tăm tối như hai tầng trên mà có một viên Dạ Quang Châu rọi sáng khắp nơi.

Dưới ánh sáng của viên Dạ Quang Châu hắn có thể thấy rất rõ ở giữa pòng có một ao nước nhỏ rộng tầm nửa thước, tiếng tí tách là do nước chảy xuống từ một cái rễ cây phía trên ao nước nhỏ xuống dưới gây nên.

Một cái rễ cây!

Phong Nhược cẩn thận quan sát kỹ, cuối cùng đưa ra kết luận nguồn nước của Linh tuyền là từ cái rễ cây này mà ra.

Nhưng làm cho hắn kinh ngạc hơn ở tầng ba này có một cái hố lớn, mà dưới lỗ thủng rễ cây mọc chằng chịt.



“Động ngầm dưới đất! Thì ra đám người Hình Lão Đại đi xuống chỗ này, đáng lẽ ra mình nên nghĩ đến sớm hơn mới phải, tầng thứ ba của Pháo đài Khô Mộc sát với động quật dưới đất cũng không có gì lạ cả!”

Nghĩ đến đây Phong Nhược hưng phấn gọi dơi quỷ rồi nhảy lên lưng nó bay xuống phía dưới, hắn vốn rất quen thuộc với địa hình dưới động quật, ở trong hoàn cảnh này chính là cơ hội tốt nhất để đánh lén bọn Hình Lão Đại.

Tất nhiên với điều kiện hắn phải tìm thấy bọn chúng đã.

Vừa bay xuống động ngầm này dơi quỷ đã kêu “Chít..chít..” vui sướng, dù sao nó cũng rất quen thuộc với những chỗ như thế này.

“Đừng có kêu ầm lên thế, mau đi tìm đám người kia cho ta!”

Ngồi trên lưng dơi quỷ Phong Nhược khẽ giọng ra lệnh, dù sao dưới động ngầm này rễ cây chằng chịt, hắn cũng không có khả năng tìm thấy bọn người Hình Lão Đại, chỉ đành nhờ vào bản lĩnh của dơi quỷ thôi.

“Chít…chít” Dơi quỷ kêu một tiếng rồi lướt đi, mới bay được trăm trượng nó đã giảm tốc độ, cả người run rẩy, rất giống với dáng vẻ của Ngân Giáp Thiên Thù lúc nhìn thấy bộ xương khô khổng lồ lần trước.

Không có cách nào khác, Phong Nhược đành phải phong ấn dơi quỷ lại rồi dò dẫm bước đi.

Nhưng Phong Nhược rất nhanh phát hiện địa hình nơi này rất khác với động quật hắn xuống lần trước, ngày đó hắn chui xuống dưới kia cũng chỉ tầm trăm trượng là chạm đất bằng nhưng ở nơi này hắn cứ đi xuống dốc hơn năm trăm trượng vẫn chưa đến nơi, đúng là muôn hình vạn trạng.

Còn nữa, những rễ cây ở đây cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưng không biết tại sao lại làm cho người ta có cảm giác rất âm trầm quỷ dị, Phong Nhược thậm chí còn có ảo giác những rễ cây này đều là vật thể sống, đang chăm chú theo dõi từng bước đi của hắn.

Không cần thử hắn cũng biết trong đám rễ cây này chắc chắn có chứa lượng lớn Tiên Thiên Mộc Sát rất tinh thuần, nếu không phải đến hôm nay hắn đã thuần thục dung hợp, khống chế Tiên Thiên Mộc Sát thì chắc đã quay đầu bỏ chạy rồi.

“Thật kỳ quái? Bọn người Bá Thiên, Thiên Sơn lại chạy đến đây làm gì kia chứ?”

Phong Nhược nghĩ mãi không ra, bây giờ hắn đã hoàn toàn mất dấu những người kia, chỉ có thể chạy theo hướng dơi quỷ lúc nãy phi hành mà thôi, hắn cũng chỉ đoán được đại khái bọn người kia cũng đang đi xuống phía dưới.

“Được rồi, coi như lần này đi dạo cũng được.”

Do dự một chút cuối cùng Phong Nhược vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi xuống, thế nhưng càng xuống sâu hắn lại càng thấy quỷ dị, thậm chí hắn còn nghi ngờ nếu đi xuống sâu nữa không khéo đám rễ cây xung quanh sẽ vây hắn lại cũng nên.

Mà ngay lúc này Phong Nhược chợt phát hiện có một đoạn rễ cây bị kiếm khí chém đứt, dấu vết còn rất mới.

“Bọn hắn ở gần đây.”

Phong Nhược cũng không quan tâm đám rễ cây quỷ dị nữa mà cẩn thận nhích người đi xuống dưới, đi thêm một đoạn nữa cuối cùng hắn cũng thấy đất bằng, theo suy đoán của hắn thì từ nơi này chạy thẳng lên tầng thứ ba của Pháo đài cổ ít cũng phải đến nghìn trượng.

Nhưng hắn cũng chưa vội vàng nhảy xuống đất bởi vì trên mặt đất bây giờ có rất nhiều ao nước nhỏ, bên trong chứa chất lỏng màu xanh thẫm, thứ này hắn chưa thấy qua bao giờ.

Ngoài ra hắn còn nhìn thấy cách đó không xa có một xác một người con gái, nếu hắn nhớ không nhầm thì người này chính là thủ hạ của Thiên Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Ngự

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook