Chương 15: Đánh cuộc
Bạch Lộ Thành Song
03/05/2024
Thủ vệ ở sân này càng nghiêm ngặt hơn so với nơi khác, khoảng trống tiền đình hai bên còn đặt tượng sư tử đá chạm khắc tinh xảo, các bức chạm khắc sơn mài đều khiến người khác ấn tượng, cảm giác chín phần mười đây chính là viện chính của Dịch tướng quân.
"Vị cô nương này!" Thủ vệ bên cạnh chĩa kiếm về phía nàng: "Cô muốn tìm Đại tiểu thư thì đến Nam viện đi, nơi này là không thể tiến vào......"
"Nói bậy!" Phong Nguyệt quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn người vừa nói, "Tên gia nô Tôn Lực vừa dẫn đường kia gạt ta, các người cũng muốn gạt ta sao! Viện này trông khí phái như vậy, không phải của Đại tiểu thư thì còn của ai nữa? Tránh ra, ta muốn đi vào!"
Chỗ này này sao thể được? Bốn năm hộ vệ vây quanh, thấy nàng nói được ra tên của Tôn Lực, càng không giống như nói dối, một bên cản nàng, một bên vội vàng sai người hướng Nam viện báo tin.
Dù sao bọn họ cũng sẽ không động thủ, Phong Nguyệt dậm chân nhìn khắp nơi, giống như người nhà quê lần đầu đi chợ, cảm thán nói: "Đúng không hổ là phủ tướng quân, thật là đẹp."
Hộ vệ trẻ tuổi da mặt mỏng, nhìn thấy một cô gái quần áo xộc xệch như vậy, mặt đỏ thành một mảnh, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương có cần quần áo bọc người không?"
"Ta rất muốn, nhưng các ngươi ngăn không cho ta đi vào mà." Phong Nguyệt đáng thương, một đôi mắt chớp chớp, trông rất vô tội.
Hộ vệ mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: "Đây là sân phủ Tướng quân, trông coi đương nhiên nghiêm chút. May mắn cô nương chỉ xông vào ngoại viện, nếu là vào bên trong, nói không chừng đã bị tên bắn thành cái sàng."
Lợi hại như vậy sao? Phong Nguyệt nhướng mày, cũng không nói nhao nhao muốn vào nữa, liền ngoan ngoãn ngồi chờ.
Dịch Chưởng Châu cùng Diệp Ngự Khanh một lúc sau liền tới, nhìn thấy bộ dáng này, Diệp Ngự Khanh nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ, Dịch Tiểu thư." Phong Nguyệt quay đầu lại, đáng thương nhìn bọn họ, nức nở nói: "Tôn Lực dẫn nô gia vào cửa, lại muốn cưỡng gian nô gia, nô gia hoảng sợ vội chạy quàng, chạy tới nơi này, nhìn sân này khí phái, có lẽ là chỗ ở của Dịch Tiểu thư cho nên định tiến vào tìm các người."
Dịch Chưởng Châu sửng sốt, quay đầu lại nhìn xung quanh: "Tôn Lực đâu?"
Có gia nô tới nhỏ giọng nói thầm hai câu, Dịch Chưởng Châu sắc mặt khẽ biến, nhìn Phong Nguyệt liếc mắt một cái, phất tay bảo người đi lấy xiêm y.
"Đại khái là cô nương thân phận đặc thù chút, cho nên Tôn Lực muốn gần gũi với cô nương, vậy nên mới không đúng mực." Dịch Chưởng Châu nhìn nàng cười nói: "Cô nương đừng để trong lòng."
Kỹ nữ chính là người hạ tiện không nhân quyền như vậy, người khác xâm phạm đều chỉ có thể nói người ta để ý đến nàng nên sinh ý, không thành công nói nàng đừng để trong lòng, thành công nói cùng lắm cho thêm chút bạc.
Đã sớm dự đoán được sẽ là kết quả này, Phong Nguyệt cũng không trông cậy vào Dịch Chưởng Châu sẽ làm gì Tôn Lực, trọng điểm cũng không ở nơi này.
"Đã như vậy thì đúng là nô gia làm ầm ĩ rồi." Phong Nguyệt gượng cười, nói: "Có thể đi vào ngồi một chút không? Nô gia quần áo xốc xếch, đứng ở chỗ này cũng kỳ cục."
Dịch Chưởng Châu ngẩng đầu nhìn trong sân, hơi sửng sốt, đang muốn mở miệng, bên cạnh Diệp Ngự Khanh đã vội đi đằng trước, trầm giọng nói: "Vào đi thôi, chờ người đưa quần áo tới."
"Điện hạ." Dịch Chưởng Châu có chút hoảng: "Đây là sân của cha ta."
"Bổn cung biết." Diệp Ngự Khanh nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Dịch tướng quân đang đóng quân ở Mạc Bắc, sân trống trải, Phong Nguyệt không va chạm đến ai. Còn nữa, tướng quân chính mình cũng nói còn mong bổn cung có thể đến sân này bất cứ lúc nào."
Ngụ ý là chủ nhân đồng ý cả rồi, nàng ngăn cản làm cái gì?
Dịch Chưởng Châu băn khoăn nhìn xung quanh, không hé răng, giương mắt ý bảo bên hộ vệ đi bên cạnh mở cửa sảnh ngoài ra.
Phong Nguyệt vẻ mặt ngây thơ, đối với cái gì cũng tò mò, mở to hai mắt khắp nơi nhìn, miệng kinh ngạc cảm thán liên tục: "Thật là một nơi tráng lệ mà!"
Nhìn bộ dáng chưa trải qua sự đời của nàng, Dịch Chưởng Châu bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng nói: "Sân này của cha ta chính là mấy trăm thợ thủ công tốn một năm mới tu sửa hoàn thiện, đây là sân cuối cùng hoàn thiện trong nhà, có thể không tráng lệ sao?"
"A? Mấy trăm thợ thủ công, tu sửa trong một năm?" Phong Nguyệt líu lưỡi, trong mắt hiện lên một tia "Cô nói khoác", nhỏ giọng nói thầm: "Tráng lệ thì cũng tráng lệ thật, nhưng chỉ là 1 cái sân thôi mà, sao tu sửa những 1 năm được? Cũng đâu phải cung điện..."
Dịch Chưởng Châu hừ cười: "Cô thì biết cái gì? Viện này chỗ nào cũng là chế tạo tỉ mỉ, không chút tì vết, người bình thường làm sao được!"
"Thật sao?" Phong Nguyệt bĩu môi, hướng Diệp Ngự Khanh nhỏ giọng nói: "Thái Tử ngài thấy sao? Mới vừa rồi lúc nô gia chạy vào, rõ ràng đã thấy không ít tì vết."
Diệp Ngự Khanh giống như trầm tư một lát, sau đó ngoài ý muốn phối hợp: "Bổn cung giống như cũng nhìn thấy chút."
Dịch Chưởng Châu lúc này mới thật sự bực, vốn tính tình đã không chịu nổi phép khích tướng, lại được người chiều từ nhỏ mà lớn, không gặp nhiều người lòng dạ nham hiểm, lập tức đứng dậy nói: " Nếu hai vị đều nói như vậy, vậy Chưởng Châu đành cùng 2 vị đánh cuộc! Hai vị hôm nay nếu có thể tìm một tì vết xây dựng ở chỗ này, Chưởng Châu lập tức hai tay dâng lên trâm ngọc thượng đẳng vừa đến trong phủ! Ngược lại, nếu là không thể......"
Quay đầu nhìn về phía Phong Nguyệt, Chưởng Châu cười cười: "Vậy cô nương kia liền tiếp Tôn Lực đi."
Phong Nguyệt cười gượng, này tính cái gì đây? Có thưởng nàng cùng Thái Tử chia, phạt thì mình nàng gánh?
"Được." Thái Tử điện hạ không bị trừng phạt kia quyết đoán nhận lời: "Vậy bắt đầu tìm đi, để tránh cho va chạm, bổn cung cùng Phong Nguyệt bên người đều nên có một hộ quý phủ, nếu lỡ chạm vào chỗ không nên chạm thì cũng có thể nhắc vài lời."
Như thế càng thêm thoả đáng, Dịch Chưởng Châu không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, vừa lúc có hộ vệ lấy quần áo mang vào đưa cho Phong Nguyệt, nàng thuận tay liền chỉ hộ vệ đó: "Tiểu Đường, ngươi đi theo vị cô nương này, đừng cho nàng ta xông đến chỗ không nên đến."
Hộ vệ trẻ tuổi đỏ mặt nhận lời, nhìn Phong Nguyệt mặc áo ngoài vào, liền dẫn nàng đi ra ngoài.
Diệp Ngự Khanh phe phẩy cây quạt đi theo bước ra cửa, ánh mắt dừng lại trên lưng Phong Nguyệt một hồi lâu mới nhàn rồi hướng đi chỗ khác.
"Ta chẳng lẽ đánh cược sai sao?" Vừa ra ngoài sảnh, Phong Nguyệt ảo não mà nhỏ giọng nói thầm: "Nơi này nhiều viện vậy, muốn sửa chữa một hai năm cũng là chuyện thường, than ôi."
Đường hộ vệ vẫn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi ở chỗ này canh gác cũng hơn một năm, đúng là thường nghe người ta khen nơi này hoàn mỹ vô cùng, là chỗ ở tuyệt hảo, muốn tìm ra chỗ nào sai sót, sợ là khó."
"Vậy phải làm sao bây giờ." Phong Nguyệt vẫn không đi, đứng tại chỗ nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn rất giống cừu non lạc đường: "Nô gia không muốn tiếp khách Tôn Lực đâu, Dịch Tiểu thư là muốn khó xử nô gia rồi!"
Ai cũng có lòng trắc ẩn, đặc biệt là nam nhân khí huyết mạnh mẽ đối với cô gái yếu đuối. Đường hộ vệ có chút không hiểu, vội vàng an ủi: "Chúng ta cẩn thận tìm xem, có lẽ thật sự có điểm sai sót chăng?"
Phong Nguyệt cảm động nhìn y, một chân bước vào hậu viện.
"Đứng lại!" Thước cửa hậu viện liền có hộ vệ cản người, Đường hộ vệ vội vàng đi lên nói: "Là Đại tiểu thư phân phó, các huynh đệ đi nghỉ ngơi một lát đi. Đợi lát nữa Thái Tử điện hạ không chừng cũng muốn qua bên này."
"Chuyện này?" Hộ vệ hậu viện có phần nghi hoặc: "Tướng quân phân phó rồi, sân bên này không cho bất luận kẻ nào đi vào."
"Mấy quy củ này các ngươi rõ ràng hay là Đại tiểu thư rõ ràng hơn?" Đường hộ vệ xua tay: "Đại tiểu thư đã phân phó như vậy, các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, có ta canh giữ vị cô nương này, chỗ không nên chạm sẽ không chạm vào."
Có Dịch đại tiểu thư ở phía sau chống lưng, hộ vệ hậu viện nói thêm nữa cũng là vô dụng, do dự một chút rồi lui đi ra ngoài.
Phong Nguyệt cười tủm tỉm mà nhìn, nghĩ thầm vẫn là cô nương thì tốt nha, cô nương dễ mềm lòng, nếu là Dịch Đại tướng quân ở trong phủ, cái địa giới này nàng hoàn toàn không có khả năng đi vào.
"Cô cẩn thận một chút." Đường hộ vệ thấy nàng đi vào, vội vàng gọi lại, chỉ chỉ con sư tử đá ở cửa thư phòng đối diện: "Chỗ đó có cơ quan, cô đi theo tôi đi."
Phong Nguyệt nhướng mày đáp lại, cúi đầu nhìn y bước trên con đường đá xanh trong đình viện, nhắm mắt theo đuôi đi theo y.
"Không thể dẫm lên chỗ bùn đất bên cạnh sao?" Phong Nguyệt tò mò khờ dại hỏi một câu: "Dẫm lên sẽ thế nào vậy?"
"Sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm." Đường hộ vệ nghiêm túc nói: "Mâm tròn trên đỉnh đầu hai con sư tử đá bên kia chính là cơ quan, bùn đất mềm xốp hai bên, dây nhỏ chôn xuống, một khi dẫm lên mũi tên sẽ liền bắn ra bốn phương tám hướng, không có khe hở nào có thể trốn được."
Đúng thật, viện này trừ bỏ hai con sư tử bằng đá kia, bên cạnh ngay cả cái cây cũng không có, trốn cũng không được.
Thư phòng người bình thường cần cơ quan như vậy sao? Phong Nguyệt cười cười, lặng lẽ tiếp tục đi theo vào.
Kết cấu ở Đông viện quả nhiên rất phức tạp, 5 gian nhà ở, ngoại trừ thư phòng, phòng ngủ cùng sảnh ngoài, còn có 2 gian phòng cho khách. Phong Nguyệt đi một vòng, Đường hộ vệ cũng đúng chức trách, chỉ cần chỗ nào có cơ quan đều nhắc nhở nàng, dẫn tới việc chỉ sau nửa canh giờ, nàng đối với cơ quan bẫy rập ở Đông Viện đã rõ như lòng bàn tay.
"Thư phòng không thể đi vào được, chúng ta tìm xem chỗ khác đi?" Đường hộ vệ nhỏ giọng nói.
Phong Nguyệt cảm kích nhìn y một cái, gật đầu, xoay người đi vào phòng cho khách.
Phòng cho khách có lẽ lâu không có người ở, tro bụi mờ mịt, mở ra thấy một mảng mạng nhện. Phong Nguyệt bị sặc đến ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: "Bẩn thành như vậy, sao lại không lau dọn?"
Đường hộ vệ cười nói: "Bởi vì Đông viện phức tạp, tướng quân bình thường sẽ không giữ người ở phòng cho khách ở Đông viện, không ai ở nên hạ nhân tự nhiên cũng liền lười chút."
Nhìn lướt qua bên trong, Phong Nguyệt cũng không có hứng thú đi vào, tùy ý nhìn nhìn, chuẩn bị đi trở về.
"Cô nương không muốn tìm nữa sao?" Đường hộ vệ lo lắng nói: "Các cô đặt cược......"
"Mặc cho số phận đi." Phong Nguyệt mỉm cười.
Dịch Chưởng Châu còn ở sảnh ngoài ngồi, thấy Phong Nguyệt ủ rũ cụp đuôi mà trở về, liền cười: "Như thế nào? Nhận thua sao?"
"Phủ tướng quân kiến trúc tinh tế, nô gia phục." Phong Nguyệt cảm thán nói: "Cả một đường thật sự không tìm thấy tỳ vết."
Dịch Chưởng Châu hừ cười ra tiếng, đang chuẩn bị lại đắc ý hai câu, kết quả liền nghe được ngoài cửa có người nói: "Là nàng không có lòng tìm thôi."
Hai người lần lượt quay đầu lại, liền thấy Diệp Ngự Khanh cười bước vào cửa, phe phẩy cây quạt nói: "Bổn cung nhìn thấy tận 108 khuyết điểm, Châu Nhi này, lần này nàng đành nhận thua đi."
108 chỗ? Dịch Chưởng Châu lập tức lắc đầu: "Không thể!"
1 khuyết điểm còn có thể nói là thợ thủ công sơ ý, nếu tận 108 chỗ, bọn họ sao có thể nhìn không ra?
"Vị cô nương này!" Thủ vệ bên cạnh chĩa kiếm về phía nàng: "Cô muốn tìm Đại tiểu thư thì đến Nam viện đi, nơi này là không thể tiến vào......"
"Nói bậy!" Phong Nguyệt quay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn người vừa nói, "Tên gia nô Tôn Lực vừa dẫn đường kia gạt ta, các người cũng muốn gạt ta sao! Viện này trông khí phái như vậy, không phải của Đại tiểu thư thì còn của ai nữa? Tránh ra, ta muốn đi vào!"
Chỗ này này sao thể được? Bốn năm hộ vệ vây quanh, thấy nàng nói được ra tên của Tôn Lực, càng không giống như nói dối, một bên cản nàng, một bên vội vàng sai người hướng Nam viện báo tin.
Dù sao bọn họ cũng sẽ không động thủ, Phong Nguyệt dậm chân nhìn khắp nơi, giống như người nhà quê lần đầu đi chợ, cảm thán nói: "Đúng không hổ là phủ tướng quân, thật là đẹp."
Hộ vệ trẻ tuổi da mặt mỏng, nhìn thấy một cô gái quần áo xộc xệch như vậy, mặt đỏ thành một mảnh, nhỏ giọng hỏi: "Cô nương có cần quần áo bọc người không?"
"Ta rất muốn, nhưng các ngươi ngăn không cho ta đi vào mà." Phong Nguyệt đáng thương, một đôi mắt chớp chớp, trông rất vô tội.
Hộ vệ mặt càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: "Đây là sân phủ Tướng quân, trông coi đương nhiên nghiêm chút. May mắn cô nương chỉ xông vào ngoại viện, nếu là vào bên trong, nói không chừng đã bị tên bắn thành cái sàng."
Lợi hại như vậy sao? Phong Nguyệt nhướng mày, cũng không nói nhao nhao muốn vào nữa, liền ngoan ngoãn ngồi chờ.
Dịch Chưởng Châu cùng Diệp Ngự Khanh một lúc sau liền tới, nhìn thấy bộ dáng này, Diệp Ngự Khanh nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"
"Điện hạ, Dịch Tiểu thư." Phong Nguyệt quay đầu lại, đáng thương nhìn bọn họ, nức nở nói: "Tôn Lực dẫn nô gia vào cửa, lại muốn cưỡng gian nô gia, nô gia hoảng sợ vội chạy quàng, chạy tới nơi này, nhìn sân này khí phái, có lẽ là chỗ ở của Dịch Tiểu thư cho nên định tiến vào tìm các người."
Dịch Chưởng Châu sửng sốt, quay đầu lại nhìn xung quanh: "Tôn Lực đâu?"
Có gia nô tới nhỏ giọng nói thầm hai câu, Dịch Chưởng Châu sắc mặt khẽ biến, nhìn Phong Nguyệt liếc mắt một cái, phất tay bảo người đi lấy xiêm y.
"Đại khái là cô nương thân phận đặc thù chút, cho nên Tôn Lực muốn gần gũi với cô nương, vậy nên mới không đúng mực." Dịch Chưởng Châu nhìn nàng cười nói: "Cô nương đừng để trong lòng."
Kỹ nữ chính là người hạ tiện không nhân quyền như vậy, người khác xâm phạm đều chỉ có thể nói người ta để ý đến nàng nên sinh ý, không thành công nói nàng đừng để trong lòng, thành công nói cùng lắm cho thêm chút bạc.
Đã sớm dự đoán được sẽ là kết quả này, Phong Nguyệt cũng không trông cậy vào Dịch Chưởng Châu sẽ làm gì Tôn Lực, trọng điểm cũng không ở nơi này.
"Đã như vậy thì đúng là nô gia làm ầm ĩ rồi." Phong Nguyệt gượng cười, nói: "Có thể đi vào ngồi một chút không? Nô gia quần áo xốc xếch, đứng ở chỗ này cũng kỳ cục."
Dịch Chưởng Châu ngẩng đầu nhìn trong sân, hơi sửng sốt, đang muốn mở miệng, bên cạnh Diệp Ngự Khanh đã vội đi đằng trước, trầm giọng nói: "Vào đi thôi, chờ người đưa quần áo tới."
"Điện hạ." Dịch Chưởng Châu có chút hoảng: "Đây là sân của cha ta."
"Bổn cung biết." Diệp Ngự Khanh nghiêng đầu nhìn nàng, nói: "Dịch tướng quân đang đóng quân ở Mạc Bắc, sân trống trải, Phong Nguyệt không va chạm đến ai. Còn nữa, tướng quân chính mình cũng nói còn mong bổn cung có thể đến sân này bất cứ lúc nào."
Ngụ ý là chủ nhân đồng ý cả rồi, nàng ngăn cản làm cái gì?
Dịch Chưởng Châu băn khoăn nhìn xung quanh, không hé răng, giương mắt ý bảo bên hộ vệ đi bên cạnh mở cửa sảnh ngoài ra.
Phong Nguyệt vẻ mặt ngây thơ, đối với cái gì cũng tò mò, mở to hai mắt khắp nơi nhìn, miệng kinh ngạc cảm thán liên tục: "Thật là một nơi tráng lệ mà!"
Nhìn bộ dáng chưa trải qua sự đời của nàng, Dịch Chưởng Châu bĩu môi, hừ nhẹ một tiếng nói: "Sân này của cha ta chính là mấy trăm thợ thủ công tốn một năm mới tu sửa hoàn thiện, đây là sân cuối cùng hoàn thiện trong nhà, có thể không tráng lệ sao?"
"A? Mấy trăm thợ thủ công, tu sửa trong một năm?" Phong Nguyệt líu lưỡi, trong mắt hiện lên một tia "Cô nói khoác", nhỏ giọng nói thầm: "Tráng lệ thì cũng tráng lệ thật, nhưng chỉ là 1 cái sân thôi mà, sao tu sửa những 1 năm được? Cũng đâu phải cung điện..."
Dịch Chưởng Châu hừ cười: "Cô thì biết cái gì? Viện này chỗ nào cũng là chế tạo tỉ mỉ, không chút tì vết, người bình thường làm sao được!"
"Thật sao?" Phong Nguyệt bĩu môi, hướng Diệp Ngự Khanh nhỏ giọng nói: "Thái Tử ngài thấy sao? Mới vừa rồi lúc nô gia chạy vào, rõ ràng đã thấy không ít tì vết."
Diệp Ngự Khanh giống như trầm tư một lát, sau đó ngoài ý muốn phối hợp: "Bổn cung giống như cũng nhìn thấy chút."
Dịch Chưởng Châu lúc này mới thật sự bực, vốn tính tình đã không chịu nổi phép khích tướng, lại được người chiều từ nhỏ mà lớn, không gặp nhiều người lòng dạ nham hiểm, lập tức đứng dậy nói: " Nếu hai vị đều nói như vậy, vậy Chưởng Châu đành cùng 2 vị đánh cuộc! Hai vị hôm nay nếu có thể tìm một tì vết xây dựng ở chỗ này, Chưởng Châu lập tức hai tay dâng lên trâm ngọc thượng đẳng vừa đến trong phủ! Ngược lại, nếu là không thể......"
Quay đầu nhìn về phía Phong Nguyệt, Chưởng Châu cười cười: "Vậy cô nương kia liền tiếp Tôn Lực đi."
Phong Nguyệt cười gượng, này tính cái gì đây? Có thưởng nàng cùng Thái Tử chia, phạt thì mình nàng gánh?
"Được." Thái Tử điện hạ không bị trừng phạt kia quyết đoán nhận lời: "Vậy bắt đầu tìm đi, để tránh cho va chạm, bổn cung cùng Phong Nguyệt bên người đều nên có một hộ quý phủ, nếu lỡ chạm vào chỗ không nên chạm thì cũng có thể nhắc vài lời."
Như thế càng thêm thoả đáng, Dịch Chưởng Châu không chút nghĩ ngợi liền gật đầu, vừa lúc có hộ vệ lấy quần áo mang vào đưa cho Phong Nguyệt, nàng thuận tay liền chỉ hộ vệ đó: "Tiểu Đường, ngươi đi theo vị cô nương này, đừng cho nàng ta xông đến chỗ không nên đến."
Hộ vệ trẻ tuổi đỏ mặt nhận lời, nhìn Phong Nguyệt mặc áo ngoài vào, liền dẫn nàng đi ra ngoài.
Diệp Ngự Khanh phe phẩy cây quạt đi theo bước ra cửa, ánh mắt dừng lại trên lưng Phong Nguyệt một hồi lâu mới nhàn rồi hướng đi chỗ khác.
"Ta chẳng lẽ đánh cược sai sao?" Vừa ra ngoài sảnh, Phong Nguyệt ảo não mà nhỏ giọng nói thầm: "Nơi này nhiều viện vậy, muốn sửa chữa một hai năm cũng là chuyện thường, than ôi."
Đường hộ vệ vẫn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi ở chỗ này canh gác cũng hơn một năm, đúng là thường nghe người ta khen nơi này hoàn mỹ vô cùng, là chỗ ở tuyệt hảo, muốn tìm ra chỗ nào sai sót, sợ là khó."
"Vậy phải làm sao bây giờ." Phong Nguyệt vẫn không đi, đứng tại chỗ nước mắt lưng tròng, thoạt nhìn rất giống cừu non lạc đường: "Nô gia không muốn tiếp khách Tôn Lực đâu, Dịch Tiểu thư là muốn khó xử nô gia rồi!"
Ai cũng có lòng trắc ẩn, đặc biệt là nam nhân khí huyết mạnh mẽ đối với cô gái yếu đuối. Đường hộ vệ có chút không hiểu, vội vàng an ủi: "Chúng ta cẩn thận tìm xem, có lẽ thật sự có điểm sai sót chăng?"
Phong Nguyệt cảm động nhìn y, một chân bước vào hậu viện.
"Đứng lại!" Thước cửa hậu viện liền có hộ vệ cản người, Đường hộ vệ vội vàng đi lên nói: "Là Đại tiểu thư phân phó, các huynh đệ đi nghỉ ngơi một lát đi. Đợi lát nữa Thái Tử điện hạ không chừng cũng muốn qua bên này."
"Chuyện này?" Hộ vệ hậu viện có phần nghi hoặc: "Tướng quân phân phó rồi, sân bên này không cho bất luận kẻ nào đi vào."
"Mấy quy củ này các ngươi rõ ràng hay là Đại tiểu thư rõ ràng hơn?" Đường hộ vệ xua tay: "Đại tiểu thư đã phân phó như vậy, các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, có ta canh giữ vị cô nương này, chỗ không nên chạm sẽ không chạm vào."
Có Dịch đại tiểu thư ở phía sau chống lưng, hộ vệ hậu viện nói thêm nữa cũng là vô dụng, do dự một chút rồi lui đi ra ngoài.
Phong Nguyệt cười tủm tỉm mà nhìn, nghĩ thầm vẫn là cô nương thì tốt nha, cô nương dễ mềm lòng, nếu là Dịch Đại tướng quân ở trong phủ, cái địa giới này nàng hoàn toàn không có khả năng đi vào.
"Cô cẩn thận một chút." Đường hộ vệ thấy nàng đi vào, vội vàng gọi lại, chỉ chỉ con sư tử đá ở cửa thư phòng đối diện: "Chỗ đó có cơ quan, cô đi theo tôi đi."
Phong Nguyệt nhướng mày đáp lại, cúi đầu nhìn y bước trên con đường đá xanh trong đình viện, nhắm mắt theo đuôi đi theo y.
"Không thể dẫm lên chỗ bùn đất bên cạnh sao?" Phong Nguyệt tò mò khờ dại hỏi một câu: "Dẫm lên sẽ thế nào vậy?"
"Sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm." Đường hộ vệ nghiêm túc nói: "Mâm tròn trên đỉnh đầu hai con sư tử đá bên kia chính là cơ quan, bùn đất mềm xốp hai bên, dây nhỏ chôn xuống, một khi dẫm lên mũi tên sẽ liền bắn ra bốn phương tám hướng, không có khe hở nào có thể trốn được."
Đúng thật, viện này trừ bỏ hai con sư tử bằng đá kia, bên cạnh ngay cả cái cây cũng không có, trốn cũng không được.
Thư phòng người bình thường cần cơ quan như vậy sao? Phong Nguyệt cười cười, lặng lẽ tiếp tục đi theo vào.
Kết cấu ở Đông viện quả nhiên rất phức tạp, 5 gian nhà ở, ngoại trừ thư phòng, phòng ngủ cùng sảnh ngoài, còn có 2 gian phòng cho khách. Phong Nguyệt đi một vòng, Đường hộ vệ cũng đúng chức trách, chỉ cần chỗ nào có cơ quan đều nhắc nhở nàng, dẫn tới việc chỉ sau nửa canh giờ, nàng đối với cơ quan bẫy rập ở Đông Viện đã rõ như lòng bàn tay.
"Thư phòng không thể đi vào được, chúng ta tìm xem chỗ khác đi?" Đường hộ vệ nhỏ giọng nói.
Phong Nguyệt cảm kích nhìn y một cái, gật đầu, xoay người đi vào phòng cho khách.
Phòng cho khách có lẽ lâu không có người ở, tro bụi mờ mịt, mở ra thấy một mảng mạng nhện. Phong Nguyệt bị sặc đến ho khan hai tiếng, nhíu mày nói: "Bẩn thành như vậy, sao lại không lau dọn?"
Đường hộ vệ cười nói: "Bởi vì Đông viện phức tạp, tướng quân bình thường sẽ không giữ người ở phòng cho khách ở Đông viện, không ai ở nên hạ nhân tự nhiên cũng liền lười chút."
Nhìn lướt qua bên trong, Phong Nguyệt cũng không có hứng thú đi vào, tùy ý nhìn nhìn, chuẩn bị đi trở về.
"Cô nương không muốn tìm nữa sao?" Đường hộ vệ lo lắng nói: "Các cô đặt cược......"
"Mặc cho số phận đi." Phong Nguyệt mỉm cười.
Dịch Chưởng Châu còn ở sảnh ngoài ngồi, thấy Phong Nguyệt ủ rũ cụp đuôi mà trở về, liền cười: "Như thế nào? Nhận thua sao?"
"Phủ tướng quân kiến trúc tinh tế, nô gia phục." Phong Nguyệt cảm thán nói: "Cả một đường thật sự không tìm thấy tỳ vết."
Dịch Chưởng Châu hừ cười ra tiếng, đang chuẩn bị lại đắc ý hai câu, kết quả liền nghe được ngoài cửa có người nói: "Là nàng không có lòng tìm thôi."
Hai người lần lượt quay đầu lại, liền thấy Diệp Ngự Khanh cười bước vào cửa, phe phẩy cây quạt nói: "Bổn cung nhìn thấy tận 108 khuyết điểm, Châu Nhi này, lần này nàng đành nhận thua đi."
108 chỗ? Dịch Chưởng Châu lập tức lắc đầu: "Không thể!"
1 khuyết điểm còn có thể nói là thợ thủ công sơ ý, nếu tận 108 chỗ, bọn họ sao có thể nhìn không ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.