Chương 33: Màn diễn thật thật giả giả
Bạch Lộ Thành Song
03/05/2024
Vì sao lại nói "lại" à? Bởi vì Diệp Ngự Khanh nhớ rõ tình cảnh tương tự, Ân Qua Chỉ cũng đá văng cửa như thế này.
Thời tiết tháng 3, gió từ bên ngoài thổi vào, không hiểu sao cảm thấy thấm vào tận xương. Phong Nguyệt rùng mình, bặm môi, nhắm mắt lại ngủ.
Diệp Ngự Khanh đứng dậy, che vạt áo nàng lại, cười như không nhìn ra phía cửa: "Hôm nay hình như không phải ngày của điện hạ."
Ân Qua Chỉ mặt không cảm xúc bước vào cửa, không thèm nhìn đến giường, hắn lập tức đến chỗ bệ hoa, lạnh lùng nói: "Tại hạ trong lúc vô tình tra được Phong Nguyệt cô nương làm chút việc mờ ám, cố ý tới đây đối chứng, đâu nghĩ trời còn rõ như ban ngày mà điện hạ cũng có hứng thú như vậy."
Mùi rượu trong phòng rất nồng, cũng không biết là đã uống đến bao nhiêu, người trên giường từ lúc hắn vào đến giờ cũng không kêu lên một tiếng. Nói vậy là say đến hôn mê rồi, ban ngày ban mặt mà đi quyến rũ người như thế, đúng là quá lợi hại.
Hắn cũng không nghĩ đến để làm gì, chỉ muốn đến xem bánh đậu xanh trên giá nàng là của nhà nào, không phải tới đây để làm chuyện xấu, không có hứng thú làm chuyện xấu. Rốt cuộc nàng cũng là kỹ nữ phong lưu, làm chuyện nên làm, không có gì là sai cả.
Nhưng nói thì nói thế, sau khi nhìn chằm chằm giàn hoa lúc lâu, hắn cũng không nhìn kỹ xem trên hộp là in ấn nhà ai.
"Chủ tử." Quan Chỉ nhỏ giọng kêu, đưa tay lấy hộp bánh đậu xanh: "Đây là của một nhà trên phố Hưởng Ngọc."
Vẻ mặt nghiêm trở lại, Ân Qua Chỉ quay đầu. Ánh mắt như điện bổ về phía người trên giường.
Phong Nguyệt nắm chặt tay, nỗ lực giả chết.
Quỷ mới biết Ân Qua Chỉ vì sạo lại đến, nàng đang làm chuyện chuyện đại sự mà, sắp tới phần mấu chốt rồi, hắn lại tới gây chuyện gì vậy!
Bánh đậu xanh? Bánh đậu xanh thì làm sao? Nàng không tin bọn họ có thể tìm ra đồ gì không hợp lý ở cửa hàng kia! Mạng tin tức của nàng đã bố trí suốt hai năm, bất luận cái gì khơi dậy sự nghi ngờ của người khác đều sẽ giấu rất kỳ. Giờ chỉ có hộp bánh đậu xanh định doa nàng sao? Không có khả năng!
Trong lòng đang mắng, nàng lại cảm giác được Thái Tử bên cạnh đi xuống giường, đi đến trước mặt Ân Qua Chỉ nhìn hộp kia liếc mắt một cái, cười nói: "Ta còn nghĩ là gì, hóa ra ý ngươi nói là bánh đậu xanh à/ Thứ này trước đó ta sai người mua tới đưa cho Phong Nguyệt cô nương, có gì không ổn sao?"
Ân Qua Chỉ nhíu mày: "Điện hạ mua?"
"Phải, lúc mới định đến gặp cô nương, tiện đường mang theo." Diệp Ngự Khanh gật nhẹ: "Toàn bộ Mộng Hồi Lâu này người dễ lấy lòng nhất là Phong Nguyệt cô nương, tùy ý mua cho nàng chút điểm tâm, nàng sẽ rất vui vẻ, đúng là mèo nhỏ tham ăn."
Quan Chỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ngày thường cô nương cũng có vẻ như rất thích mấy món điểm tâm này, nha hoàn bên người nàng cũng rất thích ăn."
"Vậy sao, hóa ra tại hạ nghĩ nhiều." Ân Qua Chỉ mặt không cảm xúc đặt hộp bánh đậu xanh xuống, xoay người định đi thì lại bị Diệp Ngự Khanh chặn lại.
"Điện hạ đột nhiên lại tới đây, thật sự là vì chuyện khác sao?" Đôi mắt phượng hơi nheo lại, lộ ra vẻ chế nhạo, Diệp Ngự Khanh mở quạt che nửa khuôn mặt, cười như không nói: "Phong Nguyệt cô nương không phải luôn khiến điện hạ vui sao? Hiện giờ muốn hầu hạ bổn cung, điện hạ không có hành động gì sao?"
Ân Qua Chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Chỉ là kỹ nữ thôi mà, có đáng để nói?"
Hay cho có đáng để nói! Diệp Ngự Khanh bật cười, nghiêng người liền nói: "Vậy mời điện hạ trước."
Ân Qua Chỉ nhấc chân tiếp tục đi ra ngoài, lúc tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu, thần sắc ôn hòa nói một câu: "Điện hạ là tương lai của Ngô quốc, nên tự bảo trọng mới đúng."
Diệp Ngự Khanh thích nhìn khuôn mặt xanh mét của Ân Qua Chỉ. Nhìn vào khiến lòng hắn thấy cực kỳ thoải mái, nhưng đồng nghĩa với việc điều hắn không thích nhìn nhất chính là biểu cảm điềm tĩnh, thái độ ôn hòa này của Ân Qua Chỉ.
Không phải hắn bi.ến thái, mà là người kia một khi bộ dáng trở lên ôn hòa sẽ khiến người ta thấy không thoải mái.
Ân Qua Chỉ bước ra cửa rồi đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh trở lại, Phong Nguyệt giả vờ ngủ say, hơi hơi trở mình.
Trời vẫn còn sớm, chưa hề tối nên thật ra Diệp Ngự Khanh cũng còn rất nhiều chuyện phải sắp xếp, tuy hắn chưa bao giờ bận rộn, nhưng cũng không phải người có thể chơi bời lêu lổng cả ngày.
Nhưng mà Phong Nguyệt nói, thứ nàng muốn chính là mạng của Dịch Quốc. Những lời này đủ để cho hắn ngồi yên lặng bên giường chờ nàng thức giấc, không hề rời khỏi cửa dù chỉ nửa bước.
Đang giả bộ say mà bị phát hiện là chuyện rất xấu hổ, còn tiếp tục giả bộ say nhất định sẽ mất tự nhiên, Phong Nguyệt cứ vậy ngủ hẳn một giấc, tuy nàng tửu lượng có cao đến mấy nhưng dù sao uống rượu đúng là dễ ngủ hơn.
Vì thế, hai canh giờ sau, khi hoàng hôn đã buông xuống, Phong Nguyệt mới duỗi người, vỗ nhẹ vào miệng rồi tỉnh.
Diệp Ngự Khanh vẫn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt âm trầm nhìn nàng.
"Công tử, làm sao vậy?" Đôi mắt tràn đầyvẻ vô tội, Phong Nguyệt ngồi dậy, ôm đầu: "Đầu sao lại choáng váng thế..."
"Tửu lượng cô nương lợi hại thật, uống tận 2 cân rượu trắng mới say." Diệp Ngự Khanh vươn tay lấy ly trà, nhếch môi: "Nhưng lúc say lại cực kỳ đáng yêu, nói linh tinh vài thứ, chút nữa dọa ta rồi."
Vẻ mặt nàng đanh lại, Phong Nguyệt tức khắc hoảng sợ, tròng mắt luân chuyển, túm lấy ông tay áo nói: "Nô gia từ trước đến giờ cứ uống say là thích nói lung tung, nhiều đều không phải thật đâu, công tử chớ nên để trong lòng!"
"Ta biết, nàng chỉ đang nói bậy mà thôi." Diệp Ngự Khanh nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay: "Chỉ là có một việc đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, cô nương có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?"
"Chuyện... Chuyện gì?" Phong Nguyệt run run hỏi.
"Đừng vội, không phải chuyện lớn gì đâu." Diệp Ngự Khanh nhìn vào mắt nàng, cười nói: "Muốn hỏi một chút, cô nương sao lại biết tên húy của Dịch Đại tướng quân."
Theo lý thuyết, dân gian đều kiêng kỵ tên húy của tôn giả, Dịch Đại tướng quân ở Ngô quốc là dưới một người trên vạn người, trong dân gian đương nhiên sẽ không có người truyền tên của hắn, nhiều nhất chỉ xưng một tiếng "Dịch Tướng quân", có là bá tánh của Ngụy quốc cũng hẳn sẽ không biết.
Nhưng mà nữ tử trước mặt này, lúc uống say còn gọi đầy đủ tên Dịch Quốc.
Những lúc như này chính là khảo nghiệm kỹ thuật diễn.Thái Tử Ngô Quốc vốn là cao thủ khoác bộ mặt dịu dàng, Phong Nguyệt trước mặt hắn đương nhiên dùng toàn bộ tinh thần, từng chi tiết ánh mắt đều nắm chặt không thua kém gì.
"Việc này......" Nàng co rúm mình sợ hãi, muốn rút tay lại, nước mắt ứa ra, lẩm bẩm nói: "Nô gia cũng chỉ vô tình biết được, nô gia... Nô gia đáng chết, không nên mạo phạm Dịch Đại tướng quân, thỉnh điện hạ thứ tội!"
Xưng điện hạ, không phải là công tử.
Diệp Ngự Khanh thần sắc nghiêm chỉnh, siết chặt tay nàng không buông, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Ngươi đâu phải chỉ mạo phạm Dịch Tướng quân? Chỉ bằng câu nói kia của ngươi đã coi như có lòng hành tích, đã tính là tội."
Hù dọa ai vậy? Nếu thật muốn luận luận tội nàng, Thái tử Ngô quốc hắn kia là ăn no ấm cật, ngồi ở thanh lâu chờ lâu như vậy sao?
Nàng trợn trừng trong lòng nhưng trên mặt càng thêm hoảng sợ, Phong Nguyệt cắn môi, nước mắt rào rạt rơi xuống: "Điện hạ tha mạng, nô gia chỉ là say quá nói loạn, không thể coi là thật được!"
"Có câu nói, gọi là khi uống say thì mới nói thật." Diệp Ngự Khanh liếc nàng, ánh mắt đột nhiên lạnh băng: "Việc gì cũng phải có nguyên nhân, hoặc là hôm nay cô nương nói mình và Dịch Tướng quân có gì sâu xa, hoặc là đến nha môn một chuyến với bổn cung."
Phong Nguyệt bị dọa như cánh hoa tàn trong gió, run rẩy nói không nên lời.
Chờ cho vẻ mặt dịu lại, Diệp Ngự Khanh lại giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Không cần vội vã như vậy, chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật, sẽ không có ai làm gì ngươi đâu."
Phong Nguyệt nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng mới thở dài một hơi, âm cuối còn mang vẻ tiếc nuối, giống như tiếng thở dài này tựa hồ cũng là một câu chuyện xưa.
Diệp Ngự Khanh nhìn không chớp mắt.
"Nô gia là người nước Ngụy. Vốn dĩ cuộc sống đang yên vui, một nhà hòa thuận, cuộc sống bình đạm nhưng vô cùng hạnh phúc." Nàng mở miệng, ánh mắt hoài niệm, khóe miệng mỉm cười.
Trước mắt hiện ra cảnh tượng trong Quan phủ, mấy nha hoàn đang chạy trong sân. Quan Thanh Việt bịt mắt bắt đúng người, tiếng cười cực kỳ vui vẻ.
"Nhưng trong trận chiến Ngô Ngụy, cả nhà ta cùng với bá tánh khác bị Dịch đại tướng quân bắt làm con tin vì gần chiến trường, uy hiếp Quan tướng quân lui binh mười dặm."
Trận Đông Khoáng chi chiến cũng là chiến dịch thành danh của Quan Thanh Việt, đường đường là Dịch Đại tướng quân lại bắt bá tánh làm con tin, ép bọn họ lui binh. Quan Thương Hải lui, nàng lại mang theo một nửa người trong doanh, nửa đêm đột kích muốn cứu con tin.
Ai biết, sát gần đến doanh trại của địch mới phát hiện 300 bá tánh vô tội đều đã bị sát hại, nguyên nhân chỉ là bởi vì Ngụy quốc lương thảo thiếu, không nuôi được tù binh.
Đôi mắt ửng đỏ, Phong Nguyệt siết chặt tay, cố gắng bình tĩnh nói: "Người nhà nô gia đều là bá tánh giản dị, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, không làm sai chuyện gì. Cũng không liên quan gì tới trận chiến dài đằng đẵng kia, nhưng Dịch Đại tướng quân trói bọn họ lại, đẩy bọn họ vào hố mà giết, hố kia chôn 300 thi thể bá tánh, ta có muốn tìm thân nhân, an táng cẩn thận cũng không được."
Diệp Ngự Khanh chấn động.
Còn từng phát sinh chuyện như vậy? Chiến báo hoàn toàn không viết...... Cũng không có khả năng viết.
Hắn cau mày, thả lỏng cảnh giác, nhìn cô nương trước mặt đang cố gắng đè né phẫn nộ, thấp giọng hỏi: "Ngươi sao lại chạy thoát?"
"Lúc bọn họ bắt người, ta vừa lên núi hái thuốc." Phong Nguyệt nói: "Chờ về đến nhà, trong nhà không có một ai. Đồ vật vương vãi đầy trên mặt đất, ta còn tưởng có cường đạo."
"Nhưng 5 ngày sau có tin truyền đến, nói chiến trường đã đổi địa điểm, ai muốn nhặt xác có thể đi nhặt xác, ta mới biết người trong nhà đều bị Dịch Đại tướng quân bắt đi, không một ai còn sống."
"Sau đó ta đi theo nhóm dân chạy nạn từ Ngụy quốc tới Ngô quốc, bởi vì phần lớn chiến trường ở Ngụy quốc nên cũng coi như là tị nạn."
Sau khi khôi phục ký ức, Phong Nguyệt nhìn người trước mặt, mỉm cười, nàng nghẹn ngào chỉ bản thân: "Nô gia không nên hận sao? Cái tên Dịch Quốc này, nô gia trăm phương nghìn kế tìm người mới nghe được, dù cho nô gia đời này kiếp này không báo được thù cũng không đội trời chung, ngài cũng không cho nô gia uống say lải nhải hai câu sao?"
"Chỉ là lải nhải mãi thôi mà, nô gia vốn không giết được hắn!"
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Phong Nguyệt cũng không biết mình đang khóc thật hay khóc giả, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, đôi mắt cũng rất đau.
Thời tiết tháng 3, gió từ bên ngoài thổi vào, không hiểu sao cảm thấy thấm vào tận xương. Phong Nguyệt rùng mình, bặm môi, nhắm mắt lại ngủ.
Diệp Ngự Khanh đứng dậy, che vạt áo nàng lại, cười như không nhìn ra phía cửa: "Hôm nay hình như không phải ngày của điện hạ."
Ân Qua Chỉ mặt không cảm xúc bước vào cửa, không thèm nhìn đến giường, hắn lập tức đến chỗ bệ hoa, lạnh lùng nói: "Tại hạ trong lúc vô tình tra được Phong Nguyệt cô nương làm chút việc mờ ám, cố ý tới đây đối chứng, đâu nghĩ trời còn rõ như ban ngày mà điện hạ cũng có hứng thú như vậy."
Mùi rượu trong phòng rất nồng, cũng không biết là đã uống đến bao nhiêu, người trên giường từ lúc hắn vào đến giờ cũng không kêu lên một tiếng. Nói vậy là say đến hôn mê rồi, ban ngày ban mặt mà đi quyến rũ người như thế, đúng là quá lợi hại.
Hắn cũng không nghĩ đến để làm gì, chỉ muốn đến xem bánh đậu xanh trên giá nàng là của nhà nào, không phải tới đây để làm chuyện xấu, không có hứng thú làm chuyện xấu. Rốt cuộc nàng cũng là kỹ nữ phong lưu, làm chuyện nên làm, không có gì là sai cả.
Nhưng nói thì nói thế, sau khi nhìn chằm chằm giàn hoa lúc lâu, hắn cũng không nhìn kỹ xem trên hộp là in ấn nhà ai.
"Chủ tử." Quan Chỉ nhỏ giọng kêu, đưa tay lấy hộp bánh đậu xanh: "Đây là của một nhà trên phố Hưởng Ngọc."
Vẻ mặt nghiêm trở lại, Ân Qua Chỉ quay đầu. Ánh mắt như điện bổ về phía người trên giường.
Phong Nguyệt nắm chặt tay, nỗ lực giả chết.
Quỷ mới biết Ân Qua Chỉ vì sạo lại đến, nàng đang làm chuyện chuyện đại sự mà, sắp tới phần mấu chốt rồi, hắn lại tới gây chuyện gì vậy!
Bánh đậu xanh? Bánh đậu xanh thì làm sao? Nàng không tin bọn họ có thể tìm ra đồ gì không hợp lý ở cửa hàng kia! Mạng tin tức của nàng đã bố trí suốt hai năm, bất luận cái gì khơi dậy sự nghi ngờ của người khác đều sẽ giấu rất kỳ. Giờ chỉ có hộp bánh đậu xanh định doa nàng sao? Không có khả năng!
Trong lòng đang mắng, nàng lại cảm giác được Thái Tử bên cạnh đi xuống giường, đi đến trước mặt Ân Qua Chỉ nhìn hộp kia liếc mắt một cái, cười nói: "Ta còn nghĩ là gì, hóa ra ý ngươi nói là bánh đậu xanh à/ Thứ này trước đó ta sai người mua tới đưa cho Phong Nguyệt cô nương, có gì không ổn sao?"
Ân Qua Chỉ nhíu mày: "Điện hạ mua?"
"Phải, lúc mới định đến gặp cô nương, tiện đường mang theo." Diệp Ngự Khanh gật nhẹ: "Toàn bộ Mộng Hồi Lâu này người dễ lấy lòng nhất là Phong Nguyệt cô nương, tùy ý mua cho nàng chút điểm tâm, nàng sẽ rất vui vẻ, đúng là mèo nhỏ tham ăn."
Quan Chỉ khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ngày thường cô nương cũng có vẻ như rất thích mấy món điểm tâm này, nha hoàn bên người nàng cũng rất thích ăn."
"Vậy sao, hóa ra tại hạ nghĩ nhiều." Ân Qua Chỉ mặt không cảm xúc đặt hộp bánh đậu xanh xuống, xoay người định đi thì lại bị Diệp Ngự Khanh chặn lại.
"Điện hạ đột nhiên lại tới đây, thật sự là vì chuyện khác sao?" Đôi mắt phượng hơi nheo lại, lộ ra vẻ chế nhạo, Diệp Ngự Khanh mở quạt che nửa khuôn mặt, cười như không nói: "Phong Nguyệt cô nương không phải luôn khiến điện hạ vui sao? Hiện giờ muốn hầu hạ bổn cung, điện hạ không có hành động gì sao?"
Ân Qua Chỉ nghiêng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Chỉ là kỹ nữ thôi mà, có đáng để nói?"
Hay cho có đáng để nói! Diệp Ngự Khanh bật cười, nghiêng người liền nói: "Vậy mời điện hạ trước."
Ân Qua Chỉ nhấc chân tiếp tục đi ra ngoài, lúc tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu, thần sắc ôn hòa nói một câu: "Điện hạ là tương lai của Ngô quốc, nên tự bảo trọng mới đúng."
Diệp Ngự Khanh thích nhìn khuôn mặt xanh mét của Ân Qua Chỉ. Nhìn vào khiến lòng hắn thấy cực kỳ thoải mái, nhưng đồng nghĩa với việc điều hắn không thích nhìn nhất chính là biểu cảm điềm tĩnh, thái độ ôn hòa này của Ân Qua Chỉ.
Không phải hắn bi.ến thái, mà là người kia một khi bộ dáng trở lên ôn hòa sẽ khiến người ta thấy không thoải mái.
Ân Qua Chỉ bước ra cửa rồi đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh trở lại, Phong Nguyệt giả vờ ngủ say, hơi hơi trở mình.
Trời vẫn còn sớm, chưa hề tối nên thật ra Diệp Ngự Khanh cũng còn rất nhiều chuyện phải sắp xếp, tuy hắn chưa bao giờ bận rộn, nhưng cũng không phải người có thể chơi bời lêu lổng cả ngày.
Nhưng mà Phong Nguyệt nói, thứ nàng muốn chính là mạng của Dịch Quốc. Những lời này đủ để cho hắn ngồi yên lặng bên giường chờ nàng thức giấc, không hề rời khỏi cửa dù chỉ nửa bước.
Đang giả bộ say mà bị phát hiện là chuyện rất xấu hổ, còn tiếp tục giả bộ say nhất định sẽ mất tự nhiên, Phong Nguyệt cứ vậy ngủ hẳn một giấc, tuy nàng tửu lượng có cao đến mấy nhưng dù sao uống rượu đúng là dễ ngủ hơn.
Vì thế, hai canh giờ sau, khi hoàng hôn đã buông xuống, Phong Nguyệt mới duỗi người, vỗ nhẹ vào miệng rồi tỉnh.
Diệp Ngự Khanh vẫn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt âm trầm nhìn nàng.
"Công tử, làm sao vậy?" Đôi mắt tràn đầyvẻ vô tội, Phong Nguyệt ngồi dậy, ôm đầu: "Đầu sao lại choáng váng thế..."
"Tửu lượng cô nương lợi hại thật, uống tận 2 cân rượu trắng mới say." Diệp Ngự Khanh vươn tay lấy ly trà, nhếch môi: "Nhưng lúc say lại cực kỳ đáng yêu, nói linh tinh vài thứ, chút nữa dọa ta rồi."
Vẻ mặt nàng đanh lại, Phong Nguyệt tức khắc hoảng sợ, tròng mắt luân chuyển, túm lấy ông tay áo nói: "Nô gia từ trước đến giờ cứ uống say là thích nói lung tung, nhiều đều không phải thật đâu, công tử chớ nên để trong lòng!"
"Ta biết, nàng chỉ đang nói bậy mà thôi." Diệp Ngự Khanh nhìn nàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay: "Chỉ là có một việc đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra, cô nương có thể giải thích nghi hoặc cho ta được không?"
"Chuyện... Chuyện gì?" Phong Nguyệt run run hỏi.
"Đừng vội, không phải chuyện lớn gì đâu." Diệp Ngự Khanh nhìn vào mắt nàng, cười nói: "Muốn hỏi một chút, cô nương sao lại biết tên húy của Dịch Đại tướng quân."
Theo lý thuyết, dân gian đều kiêng kỵ tên húy của tôn giả, Dịch Đại tướng quân ở Ngô quốc là dưới một người trên vạn người, trong dân gian đương nhiên sẽ không có người truyền tên của hắn, nhiều nhất chỉ xưng một tiếng "Dịch Tướng quân", có là bá tánh của Ngụy quốc cũng hẳn sẽ không biết.
Nhưng mà nữ tử trước mặt này, lúc uống say còn gọi đầy đủ tên Dịch Quốc.
Những lúc như này chính là khảo nghiệm kỹ thuật diễn.Thái Tử Ngô Quốc vốn là cao thủ khoác bộ mặt dịu dàng, Phong Nguyệt trước mặt hắn đương nhiên dùng toàn bộ tinh thần, từng chi tiết ánh mắt đều nắm chặt không thua kém gì.
"Việc này......" Nàng co rúm mình sợ hãi, muốn rút tay lại, nước mắt ứa ra, lẩm bẩm nói: "Nô gia cũng chỉ vô tình biết được, nô gia... Nô gia đáng chết, không nên mạo phạm Dịch Đại tướng quân, thỉnh điện hạ thứ tội!"
Xưng điện hạ, không phải là công tử.
Diệp Ngự Khanh thần sắc nghiêm chỉnh, siết chặt tay nàng không buông, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Ngươi đâu phải chỉ mạo phạm Dịch Tướng quân? Chỉ bằng câu nói kia của ngươi đã coi như có lòng hành tích, đã tính là tội."
Hù dọa ai vậy? Nếu thật muốn luận luận tội nàng, Thái tử Ngô quốc hắn kia là ăn no ấm cật, ngồi ở thanh lâu chờ lâu như vậy sao?
Nàng trợn trừng trong lòng nhưng trên mặt càng thêm hoảng sợ, Phong Nguyệt cắn môi, nước mắt rào rạt rơi xuống: "Điện hạ tha mạng, nô gia chỉ là say quá nói loạn, không thể coi là thật được!"
"Có câu nói, gọi là khi uống say thì mới nói thật." Diệp Ngự Khanh liếc nàng, ánh mắt đột nhiên lạnh băng: "Việc gì cũng phải có nguyên nhân, hoặc là hôm nay cô nương nói mình và Dịch Tướng quân có gì sâu xa, hoặc là đến nha môn một chuyến với bổn cung."
Phong Nguyệt bị dọa như cánh hoa tàn trong gió, run rẩy nói không nên lời.
Chờ cho vẻ mặt dịu lại, Diệp Ngự Khanh lại giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng: "Không cần vội vã như vậy, chỉ cần ngươi ăn ngay nói thật, sẽ không có ai làm gì ngươi đâu."
Phong Nguyệt nghẹn ngào hồi lâu, cuối cùng mới thở dài một hơi, âm cuối còn mang vẻ tiếc nuối, giống như tiếng thở dài này tựa hồ cũng là một câu chuyện xưa.
Diệp Ngự Khanh nhìn không chớp mắt.
"Nô gia là người nước Ngụy. Vốn dĩ cuộc sống đang yên vui, một nhà hòa thuận, cuộc sống bình đạm nhưng vô cùng hạnh phúc." Nàng mở miệng, ánh mắt hoài niệm, khóe miệng mỉm cười.
Trước mắt hiện ra cảnh tượng trong Quan phủ, mấy nha hoàn đang chạy trong sân. Quan Thanh Việt bịt mắt bắt đúng người, tiếng cười cực kỳ vui vẻ.
"Nhưng trong trận chiến Ngô Ngụy, cả nhà ta cùng với bá tánh khác bị Dịch đại tướng quân bắt làm con tin vì gần chiến trường, uy hiếp Quan tướng quân lui binh mười dặm."
Trận Đông Khoáng chi chiến cũng là chiến dịch thành danh của Quan Thanh Việt, đường đường là Dịch Đại tướng quân lại bắt bá tánh làm con tin, ép bọn họ lui binh. Quan Thương Hải lui, nàng lại mang theo một nửa người trong doanh, nửa đêm đột kích muốn cứu con tin.
Ai biết, sát gần đến doanh trại của địch mới phát hiện 300 bá tánh vô tội đều đã bị sát hại, nguyên nhân chỉ là bởi vì Ngụy quốc lương thảo thiếu, không nuôi được tù binh.
Đôi mắt ửng đỏ, Phong Nguyệt siết chặt tay, cố gắng bình tĩnh nói: "Người nhà nô gia đều là bá tánh giản dị, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, không làm sai chuyện gì. Cũng không liên quan gì tới trận chiến dài đằng đẵng kia, nhưng Dịch Đại tướng quân trói bọn họ lại, đẩy bọn họ vào hố mà giết, hố kia chôn 300 thi thể bá tánh, ta có muốn tìm thân nhân, an táng cẩn thận cũng không được."
Diệp Ngự Khanh chấn động.
Còn từng phát sinh chuyện như vậy? Chiến báo hoàn toàn không viết...... Cũng không có khả năng viết.
Hắn cau mày, thả lỏng cảnh giác, nhìn cô nương trước mặt đang cố gắng đè né phẫn nộ, thấp giọng hỏi: "Ngươi sao lại chạy thoát?"
"Lúc bọn họ bắt người, ta vừa lên núi hái thuốc." Phong Nguyệt nói: "Chờ về đến nhà, trong nhà không có một ai. Đồ vật vương vãi đầy trên mặt đất, ta còn tưởng có cường đạo."
"Nhưng 5 ngày sau có tin truyền đến, nói chiến trường đã đổi địa điểm, ai muốn nhặt xác có thể đi nhặt xác, ta mới biết người trong nhà đều bị Dịch Đại tướng quân bắt đi, không một ai còn sống."
"Sau đó ta đi theo nhóm dân chạy nạn từ Ngụy quốc tới Ngô quốc, bởi vì phần lớn chiến trường ở Ngụy quốc nên cũng coi như là tị nạn."
Sau khi khôi phục ký ức, Phong Nguyệt nhìn người trước mặt, mỉm cười, nàng nghẹn ngào chỉ bản thân: "Nô gia không nên hận sao? Cái tên Dịch Quốc này, nô gia trăm phương nghìn kế tìm người mới nghe được, dù cho nô gia đời này kiếp này không báo được thù cũng không đội trời chung, ngài cũng không cho nô gia uống say lải nhải hai câu sao?"
"Chỉ là lải nhải mãi thôi mà, nô gia vốn không giết được hắn!"
Nước mắt không ngừng rơi xuống, Phong Nguyệt cũng không biết mình đang khóc thật hay khóc giả, chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình rất khó chịu, đôi mắt cũng rất đau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.