Chương 124: Bị đánh một trận là xóa bỏ được lỗi lầm, trên đời này làm gì có chuyện đó
Phượng Tê Đường Tiền
07/10/2024
“Đồ thần kinh.”
Tên mập đã quen tác oai tác quái trong khu phố, bỗng gặp phải kẻ lo chuyện bao đồng, hắn to tiếng chửi rủa.
Nghe tiếng chửi, Tần Bắc Phong mỉm cười, nhướng mày, như thể đang tán đồng lời của hắn.
Nụ cười thoáng qua trên khóe môi Tần Bắc Phong, lọt vào ánh mắt lờ đờ vì say của gã mập, chẳng khác gì đang khiêu khích. Hắn tức giận, buông thêm một tràng chửi tục, thân thể lảo đảo, vùng vẫy: “Thả ra, thả thằng bố mày ra!”
Nhưng năm ngón tay siết chặt trên vai hắn vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt tên mập đỏ ngầu, phẫn nộ vung tay tấn công. Tần Bắc Phong bình tĩnh né tránh từng cú đánh loạn xạ. Anh cao lớn, trong khi tên mập lại thấp béo. Cảnh tượng này chẳng khác gì một con mèo họ nhà mèo đang chơi đùa với con chuột nhảy nhót.
“Wow, lợi hại thật.” Triệu Tinh Tinh lần đầu tiên chứng kiến người khác đánh nhau gần như vậy, cảm giác sảng khoái lấn át tất cả. Cô tạm quên định kiến, liên tục bấm điện thoại, đèn flash nhấp nháy không ngừng.
Đám đông xung quanh cười ồ lên, reo hò cổ vũ. Chỉ riêng Lộc Nhung sợ đến nỗi không dám thở mạnh, lo lắng rằng Tần Bắc Phong sẽ bị thương, bàn tay âm thầm siết chặt nắm đấm.
Chơi đùa một lúc, Tần Bắc Phong cảm thấy có sự chuyển động trong mũ trùm. Anh cúi xuống nhìn tên mập, nụ cười tắt dần: “Đến lượt tao rồi?”
Lời vừa dứt, một cú đá mạnh đập thẳng vào bụng gã mập, khiến hắn bay xa hơn một mét, đập ngã mấy chiếc bàn ghế. Thức ăn thừa và bia dính đầy người hắn.
Tên mập không thể đứng dậy, nằm co quắp dưới đất, nôn mửa không ngừng. Tần Bắc Phong bước tới, nắm lấy chân hắn, kéo ra khỏi đám đông.
Khi vừa kéo tới bên đường, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vang lên, nhanh chóng tiếp cận.
“Anh Tần?” Cảnh sát vừa xuống xe thoáng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng hiểu ra tình hình và lớn tiếng hỏi: “Ai báo cảnh sát? Chuyện gì đã xảy ra?”
Lộc Nhung với những người bạn vội vã đến giải thích.
Người bị quấy rối là một giáo viên trung học, hôm nay cô ấy bận dạy thêm cho học sinh, về nhà muộn nên định mua ít trái cây và đồ nướng về ăn tối. Khi xếp hàng, cô vô tình va vào gã mập. Dù đã xin lỗi nhưng hắn không chịu, còn động tay động chân.
Gã mập được cảnh sát đỡ dậy, lau sạch vết nôn trên miệng, chối bay hành động của mình: “Tôi bị đánh, đánh đến mức này, phải bồi thường!”
“Đồ ngu.” Tần Bắc Phong rút chú mèo nhỏ từ trong mũ trùm ra, bịt tai nó, rồi buông một câu chửi bậy đã kiềm nén bấy lâu.
“Mọi người nghe thấy không? Hắn chửi tôi! Không chỉ đánh mà còn chửi nữa!” Gã mập chỉ vào Tần Bắc Phong, hướng cảnh sát tố cáo: “Thật vô pháp vô thiên, bắt hắn đi!”
Ngón tay béo mập của hắn chỉ trỏ, làm văng chút bẩn, suýt nữa dính vào đuôi chú mèo trắng nhỏ. Lông mày Tần Bắc Phong khẽ giật. Anh bắt đầu muốn bẻ gãy vài ngón tay của tên mập.
Nhưng chưa kịp động thủ, Lộc Nhung đã nhanh chóng dang tay chắn trước người anh: “Ông là người ra tay trước. Chúng tôi đánh người là để tự vệ.”
“Đúng vậy, ông ra tay trước. Chúng tôi đã chụp hình, có bằng chứng!” Triệu Tinh Tinh, người bị nữ cảnh sát khác dẫn ra xa để hỏi chuyện, vừa nghe động tĩnh đã vội giơ cao điện thoại, phẫn nộ nói.
Đám đông xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng ủng hộ.
“Anh này thật anh hùng!”
“Giỏi lắm, anh bạn!”
Tiếng hò reo ồn ào vang lên, những lời ca ngợi xa lạ ập vào tai. Hiếm khi cảm thấy phiền, Tần Bắc Phong cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ đang không tới ngực mình. Thấy cô cố gắng giữ bình tĩnh mà tranh luận, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định khiến lòng anh trở nên ấm áp.
“Con đĩ nhiều chuyện!” Gã mập phẫn uất. Nếu không phải do con ả và gã đàn ông kia, hắn đã chẳng ra nông nỗi này. Cơn tức dồn nén khiến hắn không thể kiểm soát, chẳng màng đến việc cảnh sát đang ở đó, hắn xông đến định đấm vào mặt Lộc Nhung.
Lộc Nhung sợ hãi nhắm chặt mắt, lùi lại loạng choạng. Lưng cô áp chặt vào ngực Tần Bắc Phong. Khi mở mắt ra, một bàn tay lớn đã dễ dàng chặn đứng cú đấm.
“Anh tưởng đâu bữa nay gan em lớn lắm rồi chứ.” Tần Bắc Phong bật cười khẽ, rồi để chú mèo trắng cọ vào má Lộc Nhung: “Phải không, Lộ Lộ?”
“Anh…” Trong lúc nguy cấp này, anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, Lộc Nhung vừa lo sợ vừa sốt ruột, nước mắt đã bắt đầu chảy ra.
Tần Bắc Phong khẽ đáp “Ừ.” Trên mặt vẫn là nét dịu dàng, nhưng tay anh nghiến chặt thêm sức. Gã mập hét lên đau đớn như lợn bị chọc tiết.
Dù biết Tần Bắc Phong ra tay có chừng mực, cảnh sát cũng cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe tiếng hét đó. Một viên cảnh sát nhanh chóng tách hai người ra và yêu cầu cả hai về đồn lấy lời khai.
Vừa vào đồn, gã mập tỉnh rượu ngay lập tức. Hắn ngơ ngác nhìn bốn bức tường xám xịt xung quanh, thay đổi thái độ. Hắn hỏi liệu có thể giải quyết riêng không, rồi bảo mình bị đánh nên xem như hai bên hòa nhau, không cần đền tiền thuốc men.
Tần Bắc Phong bật cười nhạt. Theo đúng quy trình, anh đóng tiền phạt. Việc có thể giải quyết riêng hay không không phải anh quyết định, mà chỉ có nạn nhân mới có quyền nói.
Bị đánh một trận không thể nào bù đắp được lỗi lầm mình gây ra. Trên đời làm gì có chuyện thoải mái như vậy.
Khi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh nhìn thấy ba cô gái và một chú mèo đang ngồi chờ để cảm ơn mình.
Tần Bắc Phong cảm thấy đau đầu. Anh ghét phải đối diện với những tình huống này, nhưng vì Lộc Nhung và chú mèo nhỏ đang ở đó, anh không thể giả vờ như không thấy. Suýt chút nữa anh đã quay lại hỏi, liệu còn chỗ nào cho anh ở vài ngày không.
Tên mập đã quen tác oai tác quái trong khu phố, bỗng gặp phải kẻ lo chuyện bao đồng, hắn to tiếng chửi rủa.
Nghe tiếng chửi, Tần Bắc Phong mỉm cười, nhướng mày, như thể đang tán đồng lời của hắn.
Nụ cười thoáng qua trên khóe môi Tần Bắc Phong, lọt vào ánh mắt lờ đờ vì say của gã mập, chẳng khác gì đang khiêu khích. Hắn tức giận, buông thêm một tràng chửi tục, thân thể lảo đảo, vùng vẫy: “Thả ra, thả thằng bố mày ra!”
Nhưng năm ngón tay siết chặt trên vai hắn vẫn không nhúc nhích.
Đôi mắt tên mập đỏ ngầu, phẫn nộ vung tay tấn công. Tần Bắc Phong bình tĩnh né tránh từng cú đánh loạn xạ. Anh cao lớn, trong khi tên mập lại thấp béo. Cảnh tượng này chẳng khác gì một con mèo họ nhà mèo đang chơi đùa với con chuột nhảy nhót.
“Wow, lợi hại thật.” Triệu Tinh Tinh lần đầu tiên chứng kiến người khác đánh nhau gần như vậy, cảm giác sảng khoái lấn át tất cả. Cô tạm quên định kiến, liên tục bấm điện thoại, đèn flash nhấp nháy không ngừng.
Đám đông xung quanh cười ồ lên, reo hò cổ vũ. Chỉ riêng Lộc Nhung sợ đến nỗi không dám thở mạnh, lo lắng rằng Tần Bắc Phong sẽ bị thương, bàn tay âm thầm siết chặt nắm đấm.
Chơi đùa một lúc, Tần Bắc Phong cảm thấy có sự chuyển động trong mũ trùm. Anh cúi xuống nhìn tên mập, nụ cười tắt dần: “Đến lượt tao rồi?”
Lời vừa dứt, một cú đá mạnh đập thẳng vào bụng gã mập, khiến hắn bay xa hơn một mét, đập ngã mấy chiếc bàn ghế. Thức ăn thừa và bia dính đầy người hắn.
Tên mập không thể đứng dậy, nằm co quắp dưới đất, nôn mửa không ngừng. Tần Bắc Phong bước tới, nắm lấy chân hắn, kéo ra khỏi đám đông.
Khi vừa kéo tới bên đường, tiếng còi xe cảnh sát từ xa vang lên, nhanh chóng tiếp cận.
“Anh Tần?” Cảnh sát vừa xuống xe thoáng ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng hiểu ra tình hình và lớn tiếng hỏi: “Ai báo cảnh sát? Chuyện gì đã xảy ra?”
Lộc Nhung với những người bạn vội vã đến giải thích.
Người bị quấy rối là một giáo viên trung học, hôm nay cô ấy bận dạy thêm cho học sinh, về nhà muộn nên định mua ít trái cây và đồ nướng về ăn tối. Khi xếp hàng, cô vô tình va vào gã mập. Dù đã xin lỗi nhưng hắn không chịu, còn động tay động chân.
Gã mập được cảnh sát đỡ dậy, lau sạch vết nôn trên miệng, chối bay hành động của mình: “Tôi bị đánh, đánh đến mức này, phải bồi thường!”
“Đồ ngu.” Tần Bắc Phong rút chú mèo nhỏ từ trong mũ trùm ra, bịt tai nó, rồi buông một câu chửi bậy đã kiềm nén bấy lâu.
“Mọi người nghe thấy không? Hắn chửi tôi! Không chỉ đánh mà còn chửi nữa!” Gã mập chỉ vào Tần Bắc Phong, hướng cảnh sát tố cáo: “Thật vô pháp vô thiên, bắt hắn đi!”
Ngón tay béo mập của hắn chỉ trỏ, làm văng chút bẩn, suýt nữa dính vào đuôi chú mèo trắng nhỏ. Lông mày Tần Bắc Phong khẽ giật. Anh bắt đầu muốn bẻ gãy vài ngón tay của tên mập.
Nhưng chưa kịp động thủ, Lộc Nhung đã nhanh chóng dang tay chắn trước người anh: “Ông là người ra tay trước. Chúng tôi đánh người là để tự vệ.”
“Đúng vậy, ông ra tay trước. Chúng tôi đã chụp hình, có bằng chứng!” Triệu Tinh Tinh, người bị nữ cảnh sát khác dẫn ra xa để hỏi chuyện, vừa nghe động tĩnh đã vội giơ cao điện thoại, phẫn nộ nói.
Đám đông xung quanh cũng đồng loạt lên tiếng ủng hộ.
“Anh này thật anh hùng!”
“Giỏi lắm, anh bạn!”
Tiếng hò reo ồn ào vang lên, những lời ca ngợi xa lạ ập vào tai. Hiếm khi cảm thấy phiền, Tần Bắc Phong cúi đầu, nhìn cô gái nhỏ đang không tới ngực mình. Thấy cô cố gắng giữ bình tĩnh mà tranh luận, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên định khiến lòng anh trở nên ấm áp.
“Con đĩ nhiều chuyện!” Gã mập phẫn uất. Nếu không phải do con ả và gã đàn ông kia, hắn đã chẳng ra nông nỗi này. Cơn tức dồn nén khiến hắn không thể kiểm soát, chẳng màng đến việc cảnh sát đang ở đó, hắn xông đến định đấm vào mặt Lộc Nhung.
Lộc Nhung sợ hãi nhắm chặt mắt, lùi lại loạng choạng. Lưng cô áp chặt vào ngực Tần Bắc Phong. Khi mở mắt ra, một bàn tay lớn đã dễ dàng chặn đứng cú đấm.
“Anh tưởng đâu bữa nay gan em lớn lắm rồi chứ.” Tần Bắc Phong bật cười khẽ, rồi để chú mèo trắng cọ vào má Lộc Nhung: “Phải không, Lộ Lộ?”
“Anh…” Trong lúc nguy cấp này, anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, Lộc Nhung vừa lo sợ vừa sốt ruột, nước mắt đã bắt đầu chảy ra.
Tần Bắc Phong khẽ đáp “Ừ.” Trên mặt vẫn là nét dịu dàng, nhưng tay anh nghiến chặt thêm sức. Gã mập hét lên đau đớn như lợn bị chọc tiết.
Dù biết Tần Bắc Phong ra tay có chừng mực, cảnh sát cũng cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe tiếng hét đó. Một viên cảnh sát nhanh chóng tách hai người ra và yêu cầu cả hai về đồn lấy lời khai.
Vừa vào đồn, gã mập tỉnh rượu ngay lập tức. Hắn ngơ ngác nhìn bốn bức tường xám xịt xung quanh, thay đổi thái độ. Hắn hỏi liệu có thể giải quyết riêng không, rồi bảo mình bị đánh nên xem như hai bên hòa nhau, không cần đền tiền thuốc men.
Tần Bắc Phong bật cười nhạt. Theo đúng quy trình, anh đóng tiền phạt. Việc có thể giải quyết riêng hay không không phải anh quyết định, mà chỉ có nạn nhân mới có quyền nói.
Bị đánh một trận không thể nào bù đắp được lỗi lầm mình gây ra. Trên đời làm gì có chuyện thoải mái như vậy.
Khi ra khỏi phòng thẩm vấn, anh nhìn thấy ba cô gái và một chú mèo đang ngồi chờ để cảm ơn mình.
Tần Bắc Phong cảm thấy đau đầu. Anh ghét phải đối diện với những tình huống này, nhưng vì Lộc Nhung và chú mèo nhỏ đang ở đó, anh không thể giả vờ như không thấy. Suýt chút nữa anh đã quay lại hỏi, liệu còn chỗ nào cho anh ở vài ngày không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.