Chương 164: Đã thắt ống dẫn tinh
Phượng Tê Đường Tiền
07/10/2024
“Kính chào quý hành khách, tàu điện đi về hướng Quảng trường Đức Huệ sắp đến ga, Dear passengers…”
Bên trong nhà ga, giọng nói của hệ thống phát thanh vang lên đều đều, cứng nhắc, từ chiếc loa trên cao vọng xuống. Thế nhưng, nó lại nhanh chóng bị tiếng người đông đúc và ồn ào bên dưới nhấn chìm trước khi kịp chạm tới mặt đất.
Đã quen ru rú ở nhà, Lộc Nhung nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại mà suýt nữa căng thẳng đến phát sợ.
Biết thế đã nghe lời mèo lớn, bắt taxi về nhà rồi.
Sau khi dựng hết lông lên vì khó chịu, cô nhanh chóng trở về dáng vẻ một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Cô ngẩng đầu, đưa mắt quét một vòng quanh đám đông, rồi hít sâu một hơi, kéo mũ lưỡi trai lên để che kín đầu, bắt đầu dấn thân vào cuộc chiến chen lấn.
Không biết đã dẫm lên chân bao nhiêu người và bị bao nhiêu người dẫm lại, cuối cùng Lộc Nhung cũng chen được vào toa tàu. Cô co rụt vai, cẩn thận tìm một góc nhỏ, đến khi lưng tựa vào vách toa mới dám khẽ thở ra một hơi.
May mà là mình, nếu là mèo lớn thì chắc chẳng len nổi vào đây đâu.
Hiếm khi cảm thấy may mắn vì vóc dáng nhỏ bé của bản thân, suýt nữa cô bật cười thành tiếng, nhưng chưa được mấy giây, bỗng nhiên cô sực tỉnh—
Nếu là Tần Bắc Phong, chẳng ai dại gì mà đi chen chúc với anh ấy cả.
Đáng ghét thật, cô lầm bầm.
Đây là giờ cao điểm tan làm, tan học, những con người đã tất bật suốt một ngày sau khi lên tàu đều có được chút thời gian nghỉ ngơi tạm thời, mọi ồn ào như được tách ra khỏi thế giới này, tựa như hai cuộc sống khác biệt.
Tiếng đường ray tàu chạy rầm rập, đôi ba câu nói chuyện của hành khách vang lên, phần lớn vẫn là những âm thanh bấm màn hình điện thoại lách tách.
Bên trong toa tàu có điều hòa ấm áp, Lộc Nhung không kìm được mà ngáp dài, đang buồn ngủ thì một giọng đàn ông chói tai bất ngờ vang lên.
“Chen cái gì mà chen!”
Cô gái giật mình tỉnh hẳn, mở mắt ra, phát hiện đám đông tò mò đang vây quanh che mất tầm nhìn, cô phải kiễng chân lên mới nhìn được tình hình.
Chỗ ghế ưu tiên dành cho người già, người khuyết tật, phụ nữ mang thai, một gã đàn ông to lớn, thô kệch, hai chân dang rộng, ngồi vắt vẻo chiếm hết chỗ, ánh mắt tức tối nhìn người phụ nữ mang thai ngồi cạnh.
Có lẽ không muốn gây chuyện, người phụ nữ im lặng thu tay lại, không hy vọng anh ta sẽ nhường thêm chút chỗ cho mình.
“Hừ, chen chen cái con khỉ!” Gã đàn ông được nước lấn tới.
Lời nói thô lỗ vừa thốt ra, ngọn lửa giận dữ của mọi người xung quanh lập tức bị châm lên, đồng loạt lên tiếng chỉ trích gã đàn ông.
Lộc Nhung cũng không ngoại lệ, không nghĩ ngợi gì, liền tháo mũ đang đội, dõng dạc chen vào trước mặt gã.
“Bằng 0.” Giọng cô trong trẻo nhẹ nhàng, nhưng lại thốt ra những lời trái ngược với vẻ ngoài: “Nhưng đây là ghế ưu tiên, chẳng liên quan gì đến việc có mấy con khỉ.”
Mũ vừa bỏ xuống, lá gan cô cũng lớn theo.
Nói xong, tiếng ồn ã chợt khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng hóa thành những tràng cười.
Gã đàn ông hiểu ra sự châm chọc, liền đứng phắt dậy: “Con mẹ mày!”
“Muốn đánh người à, tôi sẽ quay phim đó.” Cô làm như không thấy những đường gân xanh giận dữ nổi lên trên trán gã, bình tĩnh rút điện thoại ra.
Cô gái ung dung, nhưng ngược lại gã đàn ông thì sắc mặt tím tái, khó coi như vừa nuốt phải ruồi bọ.
Không chỉ vậy, anh ta thở hồng hộc, những cơ bắp trên cổ và vai giật liên hồi đến mức nhìn rõ mồn một, là dấu hiệu sắp sửa ra tay.
Bầu không khí căng thẳng như sắp bùng nổ, mọi người sợ anh ta thực sự động thủ, bèn không hẹn mà cùng nhau chen lên phía trước, che chắn cho Lộc Nhung và người phụ nữ mang thai.
Thế nhưng khi tàu vừa dừng, gã đàn ông lại vội vã xuống ga.
Cuối cùng, anh ta chẳng làm gì cả.
Không dám làm.
Chẳng biết sao, Lộc Nhung lại muốn bật cười.
“Cô gái nhỏ gan lớn thật đấy.” Có người khen cô, nhường chỗ vừa trống cho cô ngồi.
“Thực ra sợ lắm chứ.” Lộc Nhung lắc đầu từ chối, chìa tay ra cho họ xem lòng bàn tay mình.
Lòng bàn tay in rõ vết hằn đỏ mờ do siết chặt điện thoại, mồ hôi rịn ra lấm tấm.
Nhìn thấy vậy, mọi người lại khen ngợi cô thêm một hồi, khiến cô ngại ngùng không thôi.
Lộc Nhung đỡ một cụ già mới lên tàu ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về phía bụng bầu nhô cao của người phụ nữ mang thai.
“Muốn sờ thử không?” Người phụ nữ tinh ý nhận ra, dịu dàng hỏi.
“Được ạ?” Lộc Nhung vui mừng, đưa tay lên áo lau đi lau lại.
Động tác vô thức của cô khiến người phụ nữ bật cười, lại gật đầu lần nữa.
“Phải được năm, sáu tháng rồi nhỉ.” Cụ già bên cạnh tham gia vào câu chuyện.
“Vâng, mới được năm tháng.”
“Năm tháng rồi vẫn phải cẩn thận, trên tàu đông người…” Hễ nhắc đến việc chăm con, người già luôn có những lời dặn dò không bao giờ hết.
Con người một khi đã có tuổi, giọng nói khó tránh khỏi sự chậm rãi và khàn khàn, nhưng trong đó chứa đựng biết bao sự quan tâm chẳng hề vơi bớt.
Trong những câu chuyện dông dài như thế, Lộc Nhung cẩn thận đặt tay lên bụng.
Lớp quần áo dày dặn vốn dĩ nên ngăn cách mọi thứ, nhưng khoảnh khắc chạm vào, một cảm giác vi diệu khó tả lại truyền từ lòng bàn tay thẳng vào trái tim.
Thật kỳ diệu.
Nghĩ đến việc mình cũng từng nhỏ bé thế này, nằm trong bụng mẹ, Lộc Nhung không khỏi cảm thán không thành lời.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của người phụ nữ. Những ký ức về mẹ bị chôn giấu bấy lâu trong cô trào dâng mạnh mẽ.
Trong suốt mấy chục năm qua, bố cô luôn nhồi nhét những suy nghĩ độc ác về người mẹ đã bỏ rơi gia đình, muốn kéo cô vào vòng xoáy của sự oán hận.
Chồng không tin vợ, con không nghĩ đến mẹ.
Đáng thương biết bao.
Nhưng, cuối cùng ông ta vẫn đánh giá thấp con gái mình.
Lộc Nhung chưa bao giờ cảm thấy oán giận, trong lòng cô chỉ có sự may mắn, may mắn vì mẹ đã có thể thoát khỏi khổ đau, tìm kiếm con đường hạnh phúc mới.
Dù trên con đường đó, có thể sẽ chẳng có cô.
Người phụ nữ mang thai xuống trước cô vài ga, vẫy tay chào tạm biệt, cánh cửa toa tàu từ từ khép lại, cũng như những bước chân chậm rãi dần xa của người phụ nữ.
Đến khi tàu bắt đầu tăng tốc rời đi, Lộc Nhung vẫn không dứt mắt khỏi cảnh bên ngoài.
Cô không kìm được mà nghiêng người sát vào cửa kính, hơi thở phả ra tạo thành một đám sương mờ nho nhỏ.
Thật kỳ diệu.
Lần thứ hai cảm thán, cô bỗng nhớ đến một bí mật, một bí mật lớn mà cô mới biết được cách đây không lâu.
Tần Bắc Phong đã thắt ống dẫn tinh.
Từ trước khi họ gặp gỡ và yêu nhau.
Nhắc đến chuyện này cũng thật tình cờ, hôm ấy hai người đi siêu thị, cô lỡ liếc mắt nhìn mấy hộp bao cao su bày trên kệ.
Hàng mới, hương vị the mát bạc hà, dâu ngọt ngào!
Lộc Nhung ban đầu ngượng ngùng vì không ngờ bao cao su còn phân loại theo mùi vị, sau đó mới chợt nhớ ra họ chưa bao giờ dùng bất cứ biện pháp bảo vệ nào khi quan hệ.
“Không có khả năng mang thai.” Tần Bắc Phong nhặt một hộp lên, liếc mắt nhìn cỡ số rồi chẳng buồn để tâm mà bỏ xuống, hờ hững nói: “Anh đã thắt ống dẫn tinh.”
“Ơ!” Chỉ bốn chữ ngắn ngủi mà cô phải mất cả buổi mới tiêu hóa được, ngạc nhiên kêu lên, rồi phần còn lại của câu hỏi lại tự nhiên nghẹn lại trong cổ: “Là bệnh sao, rối loạn chức năng…”
Không đúng, khi làm cảm giác vẫn rất ổn mà.
Nhìn cô gái trước mặt đang dần đỏ bừng khuôn mặt, Tần Bắc Phong hiểu ra ý tứ trong đầu cô, không trả lời thẳng nguyên nhân vì sao mình thắt ống dẫn tinh, mà bật cười trêu chọc: “Bảo bối vẫn còn là em bé mà đã muốn có em bé rồi sao?”
Cười xong, anh liền nắm lấy tay cô, thân mật xoa xoa, trong mắt lại xen lẫn ánh sáng tối tăm, giọng nói trầm thấp, vang lên chỉ như tiếng vọng trong đáy vực mà chẳng ai ngoài anh nghe rõ được.
“Huống hồ nếu sinh ra lại chẳng phải thứ tốt đẹp gì, vứt đi làm thịt nướng cũng phiền phức lắm.”
Bên trong nhà ga, giọng nói của hệ thống phát thanh vang lên đều đều, cứng nhắc, từ chiếc loa trên cao vọng xuống. Thế nhưng, nó lại nhanh chóng bị tiếng người đông đúc và ồn ào bên dưới nhấn chìm trước khi kịp chạm tới mặt đất.
Đã quen ru rú ở nhà, Lộc Nhung nhìn dòng người nhộn nhịp qua lại mà suýt nữa căng thẳng đến phát sợ.
Biết thế đã nghe lời mèo lớn, bắt taxi về nhà rồi.
Sau khi dựng hết lông lên vì khó chịu, cô nhanh chóng trở về dáng vẻ một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Cô ngẩng đầu, đưa mắt quét một vòng quanh đám đông, rồi hít sâu một hơi, kéo mũ lưỡi trai lên để che kín đầu, bắt đầu dấn thân vào cuộc chiến chen lấn.
Không biết đã dẫm lên chân bao nhiêu người và bị bao nhiêu người dẫm lại, cuối cùng Lộc Nhung cũng chen được vào toa tàu. Cô co rụt vai, cẩn thận tìm một góc nhỏ, đến khi lưng tựa vào vách toa mới dám khẽ thở ra một hơi.
May mà là mình, nếu là mèo lớn thì chắc chẳng len nổi vào đây đâu.
Hiếm khi cảm thấy may mắn vì vóc dáng nhỏ bé của bản thân, suýt nữa cô bật cười thành tiếng, nhưng chưa được mấy giây, bỗng nhiên cô sực tỉnh—
Nếu là Tần Bắc Phong, chẳng ai dại gì mà đi chen chúc với anh ấy cả.
Đáng ghét thật, cô lầm bầm.
Đây là giờ cao điểm tan làm, tan học, những con người đã tất bật suốt một ngày sau khi lên tàu đều có được chút thời gian nghỉ ngơi tạm thời, mọi ồn ào như được tách ra khỏi thế giới này, tựa như hai cuộc sống khác biệt.
Tiếng đường ray tàu chạy rầm rập, đôi ba câu nói chuyện của hành khách vang lên, phần lớn vẫn là những âm thanh bấm màn hình điện thoại lách tách.
Bên trong toa tàu có điều hòa ấm áp, Lộc Nhung không kìm được mà ngáp dài, đang buồn ngủ thì một giọng đàn ông chói tai bất ngờ vang lên.
“Chen cái gì mà chen!”
Cô gái giật mình tỉnh hẳn, mở mắt ra, phát hiện đám đông tò mò đang vây quanh che mất tầm nhìn, cô phải kiễng chân lên mới nhìn được tình hình.
Chỗ ghế ưu tiên dành cho người già, người khuyết tật, phụ nữ mang thai, một gã đàn ông to lớn, thô kệch, hai chân dang rộng, ngồi vắt vẻo chiếm hết chỗ, ánh mắt tức tối nhìn người phụ nữ mang thai ngồi cạnh.
Có lẽ không muốn gây chuyện, người phụ nữ im lặng thu tay lại, không hy vọng anh ta sẽ nhường thêm chút chỗ cho mình.
“Hừ, chen chen cái con khỉ!” Gã đàn ông được nước lấn tới.
Lời nói thô lỗ vừa thốt ra, ngọn lửa giận dữ của mọi người xung quanh lập tức bị châm lên, đồng loạt lên tiếng chỉ trích gã đàn ông.
Lộc Nhung cũng không ngoại lệ, không nghĩ ngợi gì, liền tháo mũ đang đội, dõng dạc chen vào trước mặt gã.
“Bằng 0.” Giọng cô trong trẻo nhẹ nhàng, nhưng lại thốt ra những lời trái ngược với vẻ ngoài: “Nhưng đây là ghế ưu tiên, chẳng liên quan gì đến việc có mấy con khỉ.”
Mũ vừa bỏ xuống, lá gan cô cũng lớn theo.
Nói xong, tiếng ồn ã chợt khựng lại một thoáng, rồi nhanh chóng hóa thành những tràng cười.
Gã đàn ông hiểu ra sự châm chọc, liền đứng phắt dậy: “Con mẹ mày!”
“Muốn đánh người à, tôi sẽ quay phim đó.” Cô làm như không thấy những đường gân xanh giận dữ nổi lên trên trán gã, bình tĩnh rút điện thoại ra.
Cô gái ung dung, nhưng ngược lại gã đàn ông thì sắc mặt tím tái, khó coi như vừa nuốt phải ruồi bọ.
Không chỉ vậy, anh ta thở hồng hộc, những cơ bắp trên cổ và vai giật liên hồi đến mức nhìn rõ mồn một, là dấu hiệu sắp sửa ra tay.
Bầu không khí căng thẳng như sắp bùng nổ, mọi người sợ anh ta thực sự động thủ, bèn không hẹn mà cùng nhau chen lên phía trước, che chắn cho Lộc Nhung và người phụ nữ mang thai.
Thế nhưng khi tàu vừa dừng, gã đàn ông lại vội vã xuống ga.
Cuối cùng, anh ta chẳng làm gì cả.
Không dám làm.
Chẳng biết sao, Lộc Nhung lại muốn bật cười.
“Cô gái nhỏ gan lớn thật đấy.” Có người khen cô, nhường chỗ vừa trống cho cô ngồi.
“Thực ra sợ lắm chứ.” Lộc Nhung lắc đầu từ chối, chìa tay ra cho họ xem lòng bàn tay mình.
Lòng bàn tay in rõ vết hằn đỏ mờ do siết chặt điện thoại, mồ hôi rịn ra lấm tấm.
Nhìn thấy vậy, mọi người lại khen ngợi cô thêm một hồi, khiến cô ngại ngùng không thôi.
Lộc Nhung đỡ một cụ già mới lên tàu ngồi xuống, ánh mắt không tự chủ được mà hướng về phía bụng bầu nhô cao của người phụ nữ mang thai.
“Muốn sờ thử không?” Người phụ nữ tinh ý nhận ra, dịu dàng hỏi.
“Được ạ?” Lộc Nhung vui mừng, đưa tay lên áo lau đi lau lại.
Động tác vô thức của cô khiến người phụ nữ bật cười, lại gật đầu lần nữa.
“Phải được năm, sáu tháng rồi nhỉ.” Cụ già bên cạnh tham gia vào câu chuyện.
“Vâng, mới được năm tháng.”
“Năm tháng rồi vẫn phải cẩn thận, trên tàu đông người…” Hễ nhắc đến việc chăm con, người già luôn có những lời dặn dò không bao giờ hết.
Con người một khi đã có tuổi, giọng nói khó tránh khỏi sự chậm rãi và khàn khàn, nhưng trong đó chứa đựng biết bao sự quan tâm chẳng hề vơi bớt.
Trong những câu chuyện dông dài như thế, Lộc Nhung cẩn thận đặt tay lên bụng.
Lớp quần áo dày dặn vốn dĩ nên ngăn cách mọi thứ, nhưng khoảnh khắc chạm vào, một cảm giác vi diệu khó tả lại truyền từ lòng bàn tay thẳng vào trái tim.
Thật kỳ diệu.
Nghĩ đến việc mình cũng từng nhỏ bé thế này, nằm trong bụng mẹ, Lộc Nhung không khỏi cảm thán không thành lời.
Cô ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của người phụ nữ. Những ký ức về mẹ bị chôn giấu bấy lâu trong cô trào dâng mạnh mẽ.
Trong suốt mấy chục năm qua, bố cô luôn nhồi nhét những suy nghĩ độc ác về người mẹ đã bỏ rơi gia đình, muốn kéo cô vào vòng xoáy của sự oán hận.
Chồng không tin vợ, con không nghĩ đến mẹ.
Đáng thương biết bao.
Nhưng, cuối cùng ông ta vẫn đánh giá thấp con gái mình.
Lộc Nhung chưa bao giờ cảm thấy oán giận, trong lòng cô chỉ có sự may mắn, may mắn vì mẹ đã có thể thoát khỏi khổ đau, tìm kiếm con đường hạnh phúc mới.
Dù trên con đường đó, có thể sẽ chẳng có cô.
Người phụ nữ mang thai xuống trước cô vài ga, vẫy tay chào tạm biệt, cánh cửa toa tàu từ từ khép lại, cũng như những bước chân chậm rãi dần xa của người phụ nữ.
Đến khi tàu bắt đầu tăng tốc rời đi, Lộc Nhung vẫn không dứt mắt khỏi cảnh bên ngoài.
Cô không kìm được mà nghiêng người sát vào cửa kính, hơi thở phả ra tạo thành một đám sương mờ nho nhỏ.
Thật kỳ diệu.
Lần thứ hai cảm thán, cô bỗng nhớ đến một bí mật, một bí mật lớn mà cô mới biết được cách đây không lâu.
Tần Bắc Phong đã thắt ống dẫn tinh.
Từ trước khi họ gặp gỡ và yêu nhau.
Nhắc đến chuyện này cũng thật tình cờ, hôm ấy hai người đi siêu thị, cô lỡ liếc mắt nhìn mấy hộp bao cao su bày trên kệ.
Hàng mới, hương vị the mát bạc hà, dâu ngọt ngào!
Lộc Nhung ban đầu ngượng ngùng vì không ngờ bao cao su còn phân loại theo mùi vị, sau đó mới chợt nhớ ra họ chưa bao giờ dùng bất cứ biện pháp bảo vệ nào khi quan hệ.
“Không có khả năng mang thai.” Tần Bắc Phong nhặt một hộp lên, liếc mắt nhìn cỡ số rồi chẳng buồn để tâm mà bỏ xuống, hờ hững nói: “Anh đã thắt ống dẫn tinh.”
“Ơ!” Chỉ bốn chữ ngắn ngủi mà cô phải mất cả buổi mới tiêu hóa được, ngạc nhiên kêu lên, rồi phần còn lại của câu hỏi lại tự nhiên nghẹn lại trong cổ: “Là bệnh sao, rối loạn chức năng…”
Không đúng, khi làm cảm giác vẫn rất ổn mà.
Nhìn cô gái trước mặt đang dần đỏ bừng khuôn mặt, Tần Bắc Phong hiểu ra ý tứ trong đầu cô, không trả lời thẳng nguyên nhân vì sao mình thắt ống dẫn tinh, mà bật cười trêu chọc: “Bảo bối vẫn còn là em bé mà đã muốn có em bé rồi sao?”
Cười xong, anh liền nắm lấy tay cô, thân mật xoa xoa, trong mắt lại xen lẫn ánh sáng tối tăm, giọng nói trầm thấp, vang lên chỉ như tiếng vọng trong đáy vực mà chẳng ai ngoài anh nghe rõ được.
“Huống hồ nếu sinh ra lại chẳng phải thứ tốt đẹp gì, vứt đi làm thịt nướng cũng phiền phức lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.