Chương 171: Không Mong Bản Thân Có Kết Thúc Tốt Đẹp
Phượng Tê Đường Tiền
07/10/2024
Lần đầu tiên Tần Bắc Phong ra tay giết người, mục tiêu lại chính là bố ruột của anh.
Khi ý định giết bố nảy sinh, số phận dường như đã cảm nhận được mà thay đổi. Cơ hội đã ngay trước mắt.
Thiếu niên vô tình nghe được chuyện những kẻ buôn người làm ăn không thuận lợi vì đã đụng chạm đến một thế lực không thể chọc vào. Những kẻ vốn luôn cao ngạo nay cũng trở nên bồn chồn, đang lên kế hoạch di dời đại bản doanh.
“Bùm!” Tiếng súng của lính đánh thuê vang lên trước tiên.
Tiếng nổ chói tai xé toạc màn đêm. Những đứa trẻ hoảng sợ tỉnh giấc không hiểu chuyện gì xảy ra, đứa nào đứa nấy liên tục lùi về phía sau, run rẩy dồn vào góc sâu nhất của chuồng gia súc.
Thiếu niên mắt tam bạch bị đẩy lên phía trước, qua cánh cửa chuồng mở toang, đối diện với ánh mắt của bố mình.
“Mày nhìn cái gì mà nhìn? Mau lùa hết bọn chúng ra ngoài!” Người đàn ông quần áo xộc xệch, biến cố đột ngột khiến ông ta mất lý trí. Chiếc mặt nạ thường ngày mang tên “trêu đùa” cũng rơi vỡ dưới chân. “Cử động đi chứ, đứng ngây ra làm gì, thằng khốn nạn này.”
Động đi chứ, đứng ngây ra làm gì?
Động đi…
Tiếng quát tháo của người đàn ông vang vọng, từng câu từng chữ đập mạnh vào tim thiếu niên, sau đó, tay chân của anh tự động bắt đầu hoạt động.
Anh nắm chặt mảnh sắt nhọn đánh cắp được, bước đến trước mặt người đàn ông.
Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt giận dữ của người đàn ông và cổ họng đang phập phồng ngay dưới khuôn mặt ấy.
Ngay giây tiếp theo, nụ cười méo mó và dòng máu nóng từ người đàn ông phun ra, thấm đẫm trên khuôn mặt đẫm nước mắt của thiếu niên.
“Mau chạy đi, tôi đã…” Thiếu niên ngoảnh đầu, từng câu từng chữ đều mang theo sự sung sướng tột cùng.
Anh đã làm được, anh đã cứu bọn họ, sắp được gặp mẹ rồi.
Đáp lại lời anh, là tiếng hét khàn đặc của một gương mặt nữ tính: “Cẩn thận!”
Anh lơ là rồi.
Trước một kẻ săn mồi đã trải qua vô số cuộc săn, anh vẫn còn quá non nớt.
“Mày dám!” Người đàn ông ôm lấy vết thương ở cổ, tay còn lại rút con dao ngắn bên hông ra, gầm lên.
Thiếu niên chưa kịp phản ứng, mắt đã nhói đau, tầm nhìn bị che phủ bởi màu máu.
Nỗi sợ hãi do bị bố liên tục đánh đập từ thuở nhỏ như con giòi bám chặt lấy xương tủy, khiến anh dao động, suýt chút nữa quỳ rạp xuống.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa!” Gương mặt nữ tính lao tới, ôm chặt lấy tay cầm dao của người đàn ông.
Chỉ tiếc rằng, đã lâu lắm rồi hắn không được ăn no, sức lực không đủ để khống chế một người đàn ông cường tráng.
“Từng đứa… đều muốn tạo phản.” Người đàn ông dễ dàng thoát khỏi sự khống chế.
Lưỡi dao lạnh băng dưới ánh lửa mờ tối vung lên, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ, sẽ đâm sâu vào ngực thiếu niên.
“Không được… trộm… đồ.” Khuôn mặt lúm đồng tiền không cảm nhận được vết thương trên vai, miệng lẩm bẩm: “Đó là… mảnh sắt của tôi.”
Cơn buồn nôn dâng lên đầy ứ trong dạ dày và cổ họng, mí mắt của thiếu niên giật liên hồi.
Không, không được, mình không thể chết ở đây, không thể liên lụy bọn họ, liên lụy bà ấy. Suy nghĩ đó vang dội trong đầu, khiến tai ù đi, lập tức xua tan nỗi sợ.
Mặt anh tái nhợt, nâng mảnh sắt lên, giống như một con thú hoang bị dồn đến đường cùng, gầm lên mà đâm tới.
Lần này, nhắm thẳng vào bụng người đàn ông.
Vải rách, da thịt lật tung.
Mảnh sắt như một sợi dây truyền hết thảy cảm giác đến cho thiếu niên.
Anh không dám lơ là, dùng cả hai tay, dốc hết sức tấn công.
Mảnh sắt mài mòn bị kéo qua kéo lại trong bụng, người đàn ông rơi vào cơn quằn quại, không thể chấp nhận số phận phải chết dưới tay một đứa con ruột.
“Không hổ là con của lão tử, một tên đao phủ trời sinh.” Người đàn ông phát ra lời nguyền rủa trước khi chết.
Nếu ông ta phải xuống địa ngục, thiếu niên chính là kẻ đồng lõa.
“Bùm!” Một tiếng súng nữa vang lên.
Người đàn ông bị bắn nát tim, ngã vật xuống đất, bụng vẫn cắm mảnh sắt dính đầy máu của con trai, những thứ vốn thuộc về bên trong cơ thể tươi mới phơi bày trong không khí.
“Cũng không tệ nhỉ.” Người lính đánh thuê mặc đồng phục tác chiến màu đen hạ súng xuống.
Trong trạm y tế dựng tạm, bọn trẻ xếp hàng nhận vật tư.
“Nhìn thấy không?” Người lính đánh thuê đã nổ súng lau sạch máu trên mặt thiếu niên, cẩn thận kiểm tra mí mắt.
Thiếu niên gật đầu.
“Cậu nhóc, vận may không tệ đâu, chỉ chút nữa thôi là bị mù rồi.” Người lính đánh thuê cười cười, đứng dậy định rời đi.
“Hắn…” Thiếu niên do dự lên tiếng, hai mắt đờ đẫn: “Trước khi anh bắn, hắn đã chết rồi.”
“Không phải, là vì tôi bắn nên mới chết.” Người lính đánh thuê đáp. Hắn nghe thấy câu nói biểu hiện sự nhận thức của thiếu niên, cũng nhìn ra trong mắt thiếu niên vẫn chưa vơi đi sát ý mơ hồ. Xiềng xích do giết bố mang đến sẽ đeo bám thiếu niên suốt đời, nên hắn quyết định nói dối một câu vô hại: “Đừng coi thường người lớn.”
Ngẫm nghĩ lời của người lính đánh thuê, thiếu niên đờ đẫn bước ra khỏi trại.
“Coca hay Sprite?” Nhận được đồ uống, gương mặt nữ tính phát hiện sự ngơ ngác của thiếu niên, tiến lại gần.
“Coca với Sprite là gì?” Những lon nước màu đỏ và xanh lạ lẫm đặt trước mặt, thiếu niên càng thêm bối rối.
“Chết tiệt, quên mất là cậu chưa từng uống qua, nếm thử hết đi.” Gương mặt nữ tính chợt nhận ra: “Anh nói cho cậu biết, thế giới bên ngoài rất đẹp, chỉ là cái gì cũng phải dùng tiền. Hai lon này là anh tán tỉnh chị phát vật tư hồi lâu mới đổi được đấy.”
Vật tư lính đánh thuê phát ra đa phần là nước tinh khiết, đồ uống thuộc loại cao cấp lưu thông nội bộ.
“Uống… sữa không?” Khuôn mặt lúm đồng tiền vai quấn băng gia nhập cuộc trò chuyện.
Khuôn mặt lúm đồng tiền trông có vẻ rất vui, không chỉ vì có sữa, mà còn vì tìm lại được tên mình. Hắn không phải Lai Phúc, mà là Chung Ngọc, hắn họ Chung, tên Ngọc.
“Cậu lấy đâu ra sữa?” Gương mặt nữ tính ngạc nhiên.
“Tôi… nhìn chị ấy… là, cho tôi rồi.” Khuôn mặt lúm đồng tiền nhớ lại.
Mẹ kiếp, tên nhóc này có gương mặt dễ khơi dậy lòng mẫu tử của người khác. Gương mặt nữ tính thầm chửi.
Thật tốt, đều còn sống. Thiếu niên mừng rỡ, nụ cười lướt qua khóe môi chưa đến một giây đã lập tức biến mất. Anh nhớ tới một người, người phụ nữ bị nhốt trong căn phòng nhỏ.
Lính đánh thuê đã cứu bà ấy ra, đang tiếp nhận trị liệu.
Mình chắc cũng coi như giúp một tay rồi nhỉ? Bà ấy sẽ khen mình chứ? Đôi mắt tam bạch vô thần của thiếu niên hiếm khi phản chiếu lên ánh sáng của hy vọng.
Anh kiên định kéo lê bước chân, đến bên ngoài trại của người phụ nữ.
Người lính đánh thuê ban nãy đứng gác ở cửa lều, thấy thiếu niên tiến lại gần, liền lộ vẻ đã hiểu rõ.
“Mẹ… của em…” Thiếu niên chậm chạp mở lời, hiếm khi sử dụng đến những từ ngữ này khiến giọng nói của anh trở nên ngượng ngập.
Người lính đánh thuê chưa kịp lên tiếng, từ trong lều vọng ra tiếng gào thét đầy điên loạn.
“Cuối cùng cũng chết rồi, đều chết hết rồi sao? Haha… chết hết cả rồi! Chết thật tốt!”
Những tiếng la hét, cười phá lên, tiếng ho khan, thậm chí cả tiếng vỗ tay rộn ràng như đang reo mừng cho sự diệt vong.
“Người phụ nữ ấy tỉnh rồi, cứ hỏi mãi là đã chết hết chưa, có phải tất cả đã chết rồi không.” Cùng lúc đó, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng thò đầu ra nhìn quanh một lượt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương: “Ai chết hả? Lũ ngốc các người đừng có tiêu xài vô tội vạ sinh mạng mà lão nương cực khổ cứu về đấy!”
“Không dám đâu.” Người lính đánh thuê giơ cao hai tay đầu hàng, ánh mắt khẽ liếc về phía thiếu niên.
“Chết rồi.” Gần như không hề do dự, thiếu niên đáp.
Ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn dầu rò rỉ ra ngoài qua cánh cửa lều khẽ mở, soi rọi bóng tối khôn cùng của trời đêm, trở thành vầng trăng sáng duy nhất.
Câu trả lời mà anh luôn khắc khoải kiếm tìm giờ chỉ còn cách vài bước chân, nhưng anh lại chẳng đủ dũng khí để bước vào, sợ rằng sự ô uế của mình sẽ làm vấy bẩn bà.
“Đều chết hết cả rồi… Nói với bà ấy là chết hết rồi.”
Bà không có sự lựa chọn, bà buộc phải sinh ra anh.
Nhưng anh có quyền lựa chọn.
“Anh nói… thế giới bên ngoài cần có tiền.” Thiếu niên quay lại tìm đồng bạn, lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, cần tiền, rất nhiều tiền.” Gương mặt nữ tính vung tay mô tả.
“Làm lính đánh thuê chắc kiếm được nhiều tiền nhỉ?” Thiếu niên lẩm bẩm.
Mấy ngày sau, phần lớn đám trẻ và phụ nữ được đưa lên xe tải, bắt đầu hành trình trở về nhà.
Chiếc xe tải từ từ lăn bánh rời đi, bánh xe lấm đầy bùn đất khiến lưng thiếu niên gập xuống, cho đến khi anh quỳ sụp trên mặt đất.
Ba cái dập đầu.
Một nguyện mẹ khỏe mạnh.
Hai nguyện mẹ bình an.
Ba nguyện bản thân không được chết tử tế.
Khi ý định giết bố nảy sinh, số phận dường như đã cảm nhận được mà thay đổi. Cơ hội đã ngay trước mắt.
Thiếu niên vô tình nghe được chuyện những kẻ buôn người làm ăn không thuận lợi vì đã đụng chạm đến một thế lực không thể chọc vào. Những kẻ vốn luôn cao ngạo nay cũng trở nên bồn chồn, đang lên kế hoạch di dời đại bản doanh.
“Bùm!” Tiếng súng của lính đánh thuê vang lên trước tiên.
Tiếng nổ chói tai xé toạc màn đêm. Những đứa trẻ hoảng sợ tỉnh giấc không hiểu chuyện gì xảy ra, đứa nào đứa nấy liên tục lùi về phía sau, run rẩy dồn vào góc sâu nhất của chuồng gia súc.
Thiếu niên mắt tam bạch bị đẩy lên phía trước, qua cánh cửa chuồng mở toang, đối diện với ánh mắt của bố mình.
“Mày nhìn cái gì mà nhìn? Mau lùa hết bọn chúng ra ngoài!” Người đàn ông quần áo xộc xệch, biến cố đột ngột khiến ông ta mất lý trí. Chiếc mặt nạ thường ngày mang tên “trêu đùa” cũng rơi vỡ dưới chân. “Cử động đi chứ, đứng ngây ra làm gì, thằng khốn nạn này.”
Động đi chứ, đứng ngây ra làm gì?
Động đi…
Tiếng quát tháo của người đàn ông vang vọng, từng câu từng chữ đập mạnh vào tim thiếu niên, sau đó, tay chân của anh tự động bắt đầu hoạt động.
Anh nắm chặt mảnh sắt nhọn đánh cắp được, bước đến trước mặt người đàn ông.
Ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt giận dữ của người đàn ông và cổ họng đang phập phồng ngay dưới khuôn mặt ấy.
Ngay giây tiếp theo, nụ cười méo mó và dòng máu nóng từ người đàn ông phun ra, thấm đẫm trên khuôn mặt đẫm nước mắt của thiếu niên.
“Mau chạy đi, tôi đã…” Thiếu niên ngoảnh đầu, từng câu từng chữ đều mang theo sự sung sướng tột cùng.
Anh đã làm được, anh đã cứu bọn họ, sắp được gặp mẹ rồi.
Đáp lại lời anh, là tiếng hét khàn đặc của một gương mặt nữ tính: “Cẩn thận!”
Anh lơ là rồi.
Trước một kẻ săn mồi đã trải qua vô số cuộc săn, anh vẫn còn quá non nớt.
“Mày dám!” Người đàn ông ôm lấy vết thương ở cổ, tay còn lại rút con dao ngắn bên hông ra, gầm lên.
Thiếu niên chưa kịp phản ứng, mắt đã nhói đau, tầm nhìn bị che phủ bởi màu máu.
Nỗi sợ hãi do bị bố liên tục đánh đập từ thuở nhỏ như con giòi bám chặt lấy xương tủy, khiến anh dao động, suýt chút nữa quỳ rạp xuống.
“Đừng đứng ngây ra đó nữa!” Gương mặt nữ tính lao tới, ôm chặt lấy tay cầm dao của người đàn ông.
Chỉ tiếc rằng, đã lâu lắm rồi hắn không được ăn no, sức lực không đủ để khống chế một người đàn ông cường tráng.
“Từng đứa… đều muốn tạo phản.” Người đàn ông dễ dàng thoát khỏi sự khống chế.
Lưỡi dao lạnh băng dưới ánh lửa mờ tối vung lên, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ, sẽ đâm sâu vào ngực thiếu niên.
“Không được… trộm… đồ.” Khuôn mặt lúm đồng tiền không cảm nhận được vết thương trên vai, miệng lẩm bẩm: “Đó là… mảnh sắt của tôi.”
Cơn buồn nôn dâng lên đầy ứ trong dạ dày và cổ họng, mí mắt của thiếu niên giật liên hồi.
Không, không được, mình không thể chết ở đây, không thể liên lụy bọn họ, liên lụy bà ấy. Suy nghĩ đó vang dội trong đầu, khiến tai ù đi, lập tức xua tan nỗi sợ.
Mặt anh tái nhợt, nâng mảnh sắt lên, giống như một con thú hoang bị dồn đến đường cùng, gầm lên mà đâm tới.
Lần này, nhắm thẳng vào bụng người đàn ông.
Vải rách, da thịt lật tung.
Mảnh sắt như một sợi dây truyền hết thảy cảm giác đến cho thiếu niên.
Anh không dám lơ là, dùng cả hai tay, dốc hết sức tấn công.
Mảnh sắt mài mòn bị kéo qua kéo lại trong bụng, người đàn ông rơi vào cơn quằn quại, không thể chấp nhận số phận phải chết dưới tay một đứa con ruột.
“Không hổ là con của lão tử, một tên đao phủ trời sinh.” Người đàn ông phát ra lời nguyền rủa trước khi chết.
Nếu ông ta phải xuống địa ngục, thiếu niên chính là kẻ đồng lõa.
“Bùm!” Một tiếng súng nữa vang lên.
Người đàn ông bị bắn nát tim, ngã vật xuống đất, bụng vẫn cắm mảnh sắt dính đầy máu của con trai, những thứ vốn thuộc về bên trong cơ thể tươi mới phơi bày trong không khí.
“Cũng không tệ nhỉ.” Người lính đánh thuê mặc đồng phục tác chiến màu đen hạ súng xuống.
Trong trạm y tế dựng tạm, bọn trẻ xếp hàng nhận vật tư.
“Nhìn thấy không?” Người lính đánh thuê đã nổ súng lau sạch máu trên mặt thiếu niên, cẩn thận kiểm tra mí mắt.
Thiếu niên gật đầu.
“Cậu nhóc, vận may không tệ đâu, chỉ chút nữa thôi là bị mù rồi.” Người lính đánh thuê cười cười, đứng dậy định rời đi.
“Hắn…” Thiếu niên do dự lên tiếng, hai mắt đờ đẫn: “Trước khi anh bắn, hắn đã chết rồi.”
“Không phải, là vì tôi bắn nên mới chết.” Người lính đánh thuê đáp. Hắn nghe thấy câu nói biểu hiện sự nhận thức của thiếu niên, cũng nhìn ra trong mắt thiếu niên vẫn chưa vơi đi sát ý mơ hồ. Xiềng xích do giết bố mang đến sẽ đeo bám thiếu niên suốt đời, nên hắn quyết định nói dối một câu vô hại: “Đừng coi thường người lớn.”
Ngẫm nghĩ lời của người lính đánh thuê, thiếu niên đờ đẫn bước ra khỏi trại.
“Coca hay Sprite?” Nhận được đồ uống, gương mặt nữ tính phát hiện sự ngơ ngác của thiếu niên, tiến lại gần.
“Coca với Sprite là gì?” Những lon nước màu đỏ và xanh lạ lẫm đặt trước mặt, thiếu niên càng thêm bối rối.
“Chết tiệt, quên mất là cậu chưa từng uống qua, nếm thử hết đi.” Gương mặt nữ tính chợt nhận ra: “Anh nói cho cậu biết, thế giới bên ngoài rất đẹp, chỉ là cái gì cũng phải dùng tiền. Hai lon này là anh tán tỉnh chị phát vật tư hồi lâu mới đổi được đấy.”
Vật tư lính đánh thuê phát ra đa phần là nước tinh khiết, đồ uống thuộc loại cao cấp lưu thông nội bộ.
“Uống… sữa không?” Khuôn mặt lúm đồng tiền vai quấn băng gia nhập cuộc trò chuyện.
Khuôn mặt lúm đồng tiền trông có vẻ rất vui, không chỉ vì có sữa, mà còn vì tìm lại được tên mình. Hắn không phải Lai Phúc, mà là Chung Ngọc, hắn họ Chung, tên Ngọc.
“Cậu lấy đâu ra sữa?” Gương mặt nữ tính ngạc nhiên.
“Tôi… nhìn chị ấy… là, cho tôi rồi.” Khuôn mặt lúm đồng tiền nhớ lại.
Mẹ kiếp, tên nhóc này có gương mặt dễ khơi dậy lòng mẫu tử của người khác. Gương mặt nữ tính thầm chửi.
Thật tốt, đều còn sống. Thiếu niên mừng rỡ, nụ cười lướt qua khóe môi chưa đến một giây đã lập tức biến mất. Anh nhớ tới một người, người phụ nữ bị nhốt trong căn phòng nhỏ.
Lính đánh thuê đã cứu bà ấy ra, đang tiếp nhận trị liệu.
Mình chắc cũng coi như giúp một tay rồi nhỉ? Bà ấy sẽ khen mình chứ? Đôi mắt tam bạch vô thần của thiếu niên hiếm khi phản chiếu lên ánh sáng của hy vọng.
Anh kiên định kéo lê bước chân, đến bên ngoài trại của người phụ nữ.
Người lính đánh thuê ban nãy đứng gác ở cửa lều, thấy thiếu niên tiến lại gần, liền lộ vẻ đã hiểu rõ.
“Mẹ… của em…” Thiếu niên chậm chạp mở lời, hiếm khi sử dụng đến những từ ngữ này khiến giọng nói của anh trở nên ngượng ngập.
Người lính đánh thuê chưa kịp lên tiếng, từ trong lều vọng ra tiếng gào thét đầy điên loạn.
“Cuối cùng cũng chết rồi, đều chết hết rồi sao? Haha… chết hết cả rồi! Chết thật tốt!”
Những tiếng la hét, cười phá lên, tiếng ho khan, thậm chí cả tiếng vỗ tay rộn ràng như đang reo mừng cho sự diệt vong.
“Người phụ nữ ấy tỉnh rồi, cứ hỏi mãi là đã chết hết chưa, có phải tất cả đã chết rồi không.” Cùng lúc đó, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng thò đầu ra nhìn quanh một lượt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương: “Ai chết hả? Lũ ngốc các người đừng có tiêu xài vô tội vạ sinh mạng mà lão nương cực khổ cứu về đấy!”
“Không dám đâu.” Người lính đánh thuê giơ cao hai tay đầu hàng, ánh mắt khẽ liếc về phía thiếu niên.
“Chết rồi.” Gần như không hề do dự, thiếu niên đáp.
Ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn dầu rò rỉ ra ngoài qua cánh cửa lều khẽ mở, soi rọi bóng tối khôn cùng của trời đêm, trở thành vầng trăng sáng duy nhất.
Câu trả lời mà anh luôn khắc khoải kiếm tìm giờ chỉ còn cách vài bước chân, nhưng anh lại chẳng đủ dũng khí để bước vào, sợ rằng sự ô uế của mình sẽ làm vấy bẩn bà.
“Đều chết hết cả rồi… Nói với bà ấy là chết hết rồi.”
Bà không có sự lựa chọn, bà buộc phải sinh ra anh.
Nhưng anh có quyền lựa chọn.
“Anh nói… thế giới bên ngoài cần có tiền.” Thiếu niên quay lại tìm đồng bạn, lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, cần tiền, rất nhiều tiền.” Gương mặt nữ tính vung tay mô tả.
“Làm lính đánh thuê chắc kiếm được nhiều tiền nhỉ?” Thiếu niên lẩm bẩm.
Mấy ngày sau, phần lớn đám trẻ và phụ nữ được đưa lên xe tải, bắt đầu hành trình trở về nhà.
Chiếc xe tải từ từ lăn bánh rời đi, bánh xe lấm đầy bùn đất khiến lưng thiếu niên gập xuống, cho đến khi anh quỳ sụp trên mặt đất.
Ba cái dập đầu.
Một nguyện mẹ khỏe mạnh.
Hai nguyện mẹ bình an.
Ba nguyện bản thân không được chết tử tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.