Chương 169: Mèo có thể thừa kế tài sản không
Phượng Tê Đường Tiền
07/10/2024
Những chủ đề không vui trước bữa ăn chẳng bao giờ làm giảm đi cảm giác thèm ăn, cũng như quá khứ chẳng thể ảnh hưởng đến hiện tại và tương lai.
Chiếc nồi sứ lớn đặt trên bếp từ, ở giữa là nước dùng nấm thanh ngọt, còn viền ngoài thì là lớp dầu đỏ rực đang sôi sùng sục. Hương thơm cay nồng khiến mọi người cay xè mắt, nhưng lại khiến nước miếng không ngừng tiết ra.
Mấy cô gái bắt đầu ăn ngon lành, nam giới cũng không ngồi yên.
“Cẩn thận áo bị ướt.” Tần Bắc Phong giúp Lộc Nhung xắn tay áo lên.
“Đừng để bị bỏng.” Lục Tuyết Ý nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Triệu Tinh Tinh.
Rõ ràng họ là hai người có xuất thân hoàn toàn khác nhau, đến cả màu da cũng khác biệt, vậy mà khi đối diện với bạn gái, hành động và ánh mắt lại kỳ lạ đến mức giống hệt nhau.
“Lộc Nhung, cậu thấy hai người họ có hiền lành quá không?” Triệu Tinh Tinh nhai miếng lòng bò, ghé sát nói nhỏ.
“Phụt… khụ khụ khụ.” Lộc Nhung bị chọc cười, ho khan rồi vội vàng cầm cốc nước lên uống.
Nước trái cây ép tươi mát, giúp giải bớt vị béo ngậy, thấm vào khoang miệng rồi trôi xuống họng, xua tan cảm giác nóng rát khó chịu.
Cô uống cạn, cầm ly không nhìn người bên cạnh đầy mong chờ.
Đến một mức độ nào đó, chỉ cần một ánh mắt thôi là đã hiểu ý nhau.
Quán ăn đông khách quá, nhân viên không kịp xoay xở, vì thế mà đồ uống bổ sung mãi vẫn chưa được mang đến.
Nhìn từ xa, quanh quầy phục vụ đang có rất nhiều khách hàng vây quanh, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên không ngớt.
“Để anh đi hỏi xem sao.” Tần Bắc Phong đứng dậy, trước khi đi còn khẽ véo nhẹ vành tai đỏ ửng của cô: “Bảo là thỉnh thoảng mới có một lần thôi đấy.”
Anh vừa đi, nhiệm vụ trông chừng các cô gái không chơi nghịch, ăn uống tử tế đương nhiên rơi vào người Lục Tuyết Ý.
Đến khi Triệu Tinh Tinh kể đến câu chuyện cười vô duyên thứ năm, làm Lộc Nhung cười đến chảy cả nước mắt, Lục Tuyết Ý cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
“Tinh Tinh.” Giọng điệu trầm thấp, âm thanh đầy bất đắc dĩ.
Đến một mức độ nào đó, chỉ cần gọi một tiếng thôi là đã hiểu ý nhau.
“Em biết lỗi rồi.” Triệu Tinh Tinh giả vờ nghiêm chỉnh, đôi mắt nheo lại ánh lên sự tinh nghịch và gian xảo: “Tổng giám đốc Lục, anh há miệng ra nào.”
Thế là, người bị cay đến chảy nước mắt lại có thêm một.
Mãi không thấy Tần Bắc Phong quay lại, biết mình đã làm chuyện xấu, Triệu Tinh Tinh vội vàng gọi chút nước trắng để giải quyết tình trạng khẩn cấp trước mắt.
Vừa mới định ngồi xuống, ánh mắt chạm phải khóe mắt đỏ hoe của bạn trai, cô ấy gãi gãi mặt một cách bối rối, cầm áo khoác lên rồi bước đến cửa hàng trà sữa ở hành lang bên cạnh mua quà chuộc lỗi.
Do đã quen biết từ lâu, nhân viên trà sữa vừa ngửi thấy mùi lẩu nồng đậm trên người Triệu Tinh Tinh đã mỉm cười thông cảm, ra hiệu cho cô ấy cứ tự nhiên lấy mấy ly sữa tươi đã pha sẵn.
Tay cầm ba ly, miệng ngậm một ly, Triệu Tinh Tinh vui vẻ đến mức suýt ngân nga hát, bước chân vội vã quay lại quán lẩu. Khi đi ngang qua cầu thang thoát hiểm, cô ấy vô tình liếc thấy bóng lưng của Tần Bắc Phong.
Chỉ cách một cánh cửa, anh không phát hiện ra cô ấy đang ở đó, đang nói chuyện điện thoại.
Triệu Tinh Tinh vốn không có sở thích nghe lén người khác, nhưng khi định rời đi, đôi tai nhạy bén di truyền từ mẹ của cô ấy lại hoạt động không đúng lúc.
Người mẹ đã mất của cô ấy từng là một nghệ sĩ violin nổi tiếng quốc tế, cả hai mẹ con đều rất nhạy cảm với âm thanh, đặc biệt là những âm thanh có tần số thấp và tinh tế.
“Nhờ cô chăm sóc mẹ tôi.”
“Chi phí sinh hoạt của bọn trẻ cũng cần tiền.”
“Thiếu thì cứ nói, tôi sẽ chi đủ.”
Cô nghe thấy Tần Bắc Phong nói những lời này.
——
Bữa lẩu kết thúc, mấy người cùng nhau trở về. Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lộc Nhung lười biếng dựa vào người Tần Bắc Phong, vẻ mặt mãn nguyện.
“Mèo lớn à, em no đến mức sắp nôn rồi.”
“Thức ăn thì không ăn được mấy, uống lại cả đống đồ.” Tần Bắc Phong nhấn nút mở khóa xe rồi giúp cô mở cửa ghế phụ.
Lộc Nhung theo thói quen cười hì hì, dùng nụ cười ngọt ngào để che giấu, chiêu này lần nào cũng có hiệu quả.
Nhìn dáng vẻ ngờ nghệch như bị che mắt của bạn thân, Triệu Tinh Tinh nhịn cả quãng đường rốt cuộc cũng không chịu nổi, cơn giận từ đáy lòng bốc lên, cô ấy đập mạnh cửa xe: “Ai bảo đại ca về lâu như vậy.”
Trong không gian rộng lớn của tầng hầm, âm thanh cửa xe vang lên đầy trầm đục.
Lộc Nhung bị hành động bất ngờ ấy dọa cho ngơ ngác.
“Chúng ta đi làm móng nhé, lát nữa quay lại.” Coi như không nhìn thấy Tần Bắc Phong đang cau mày, Triệu Tinh Tinh kéo tay bạn thân, nghẹn ngào nói.
Ngồi lên hàng ghế sau của xe Lục Tuyết Ý, Lộc Nhung dần dần định thần lại, nhạy bén nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng lại không xác định được nguyên do.
“Sao tự nhiên lại muốn đi làm móng?”
Triệu Tinh Tinh không đáp lại ngay, mâu thuẫn và lưỡng lự như tảng đá đè nặng nơi cổ họng, lỡ như mình nghe nhầm thì sao, lỡ như mình hiểu lầm thì sao.
“Có chuyện gì muốn nói với tớ à?” Thấy bạn mình sắc mặt không tốt, Lộc Nhung lo lắng hỏi.
Vẫn là sự im lặng.
“À, có phải cậu sắp chuyển đến sống với tổng giám đốc Lục, rồi sợ tớ buồn vì cậu rời khỏi nhà chúng ta không?” Lộc Nhung ngẫm nghĩ một hồi, đưa ra đáp án rồi mỉm cười: “Sẽ không đâu, cậu vui là được.”
“Lộc Nhung à…” Không thể lừa dối người bạn thân luôn quan tâm mình như vậy, Triệu Tinh Tinh cố gắng điều hòa hơi thở, chậm rãi mở lời: “Tớ kể cho cậu nghe chuyện này.”
Cô không miêu tả quá nhiều về những gì mình nhìn thấy, chỉ lặp lại từng chữ mà Tần Bắc Phong đã nói.
Ba câu, vỏn vẹn hai mươi bảy chữ, không dài, thậm chí còn có phần ngắn, chưa đủ để qua một đèn đỏ.
Cơn choáng váng mãnh liệt ập lên đầu, Lộc Nhung mơ màng cảm thấy như mình đang đi chân trần bước ra khỏi xe, từng bước từng bước giẫm lên con đường dài đóng băng, lệch khỏi quỹ đạo dự định.
Rõ ràng mà, là Tần Bắc Phong ngoại tình.
Mèo lớn yêu người khác rồi. Không, không phải người khác, mình mới là người khác.
Chuyện mà cô từng lo lắng đã được chứng thực, Lộc Nhung vô thức cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
Thấy chưa, mình cũng không ngây thơ đến vậy mà, đâu có bị giấu hết. Cô nghĩ, một lúc không phân định được đó là tự khen hay là tự giễu.
Thì ra anh ấy kết thúc chuyện sinh sản không phải vì không thích trẻ con, mà vì đã sớm có con rồi, nên không lo lắng về vấn đề con cái.
Thật tốt, mẹ của mèo lớn vẫn còn sống.
Không đúng, không thể gọi là mèo lớn nữa, phải chia tay thôi, nhất định phải chia tay.
Chia tay xong phải dọn ra ngay, đồ đạc không cần phân chia vội, còn Lộ Lộ thì sao, ở với anh ấy thì liệu vợ con anh ấy có thích mèo không nhỉ?
Phải rồi, kết thúc chuyện sinh sản còn có thể phòng tránh tranh chấp thừa kế, nghe nói giờ con riêng cũng có quyền thừa kế tài sản mà.
Cô chìm trong suy nghĩ mông lung quá lâu, không có kết quả, cho đến khi giọng nói quen thuộc của bạn thân vang lên đầy lo lắng: “Lộc Nhung, Lộc Nhung, cậu đang nghĩ gì thế, đừng im lặng như vậy mà.”
“Mình chỉ đang nghĩ…” Kéo lý trí về lại, Lộc Nhung nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm: “Mèo có thể thừa kế tài sản không nhỉ?”
Cửa kính xe vào mùa đông lạnh thật.
Không chỉ lạnh mặt, mà còn lạnh mắt, lạnh tim, lạnh đến mức đau nhói và cay xè.
Chiếc nồi sứ lớn đặt trên bếp từ, ở giữa là nước dùng nấm thanh ngọt, còn viền ngoài thì là lớp dầu đỏ rực đang sôi sùng sục. Hương thơm cay nồng khiến mọi người cay xè mắt, nhưng lại khiến nước miếng không ngừng tiết ra.
Mấy cô gái bắt đầu ăn ngon lành, nam giới cũng không ngồi yên.
“Cẩn thận áo bị ướt.” Tần Bắc Phong giúp Lộc Nhung xắn tay áo lên.
“Đừng để bị bỏng.” Lục Tuyết Ý nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Triệu Tinh Tinh.
Rõ ràng họ là hai người có xuất thân hoàn toàn khác nhau, đến cả màu da cũng khác biệt, vậy mà khi đối diện với bạn gái, hành động và ánh mắt lại kỳ lạ đến mức giống hệt nhau.
“Lộc Nhung, cậu thấy hai người họ có hiền lành quá không?” Triệu Tinh Tinh nhai miếng lòng bò, ghé sát nói nhỏ.
“Phụt… khụ khụ khụ.” Lộc Nhung bị chọc cười, ho khan rồi vội vàng cầm cốc nước lên uống.
Nước trái cây ép tươi mát, giúp giải bớt vị béo ngậy, thấm vào khoang miệng rồi trôi xuống họng, xua tan cảm giác nóng rát khó chịu.
Cô uống cạn, cầm ly không nhìn người bên cạnh đầy mong chờ.
Đến một mức độ nào đó, chỉ cần một ánh mắt thôi là đã hiểu ý nhau.
Quán ăn đông khách quá, nhân viên không kịp xoay xở, vì thế mà đồ uống bổ sung mãi vẫn chưa được mang đến.
Nhìn từ xa, quanh quầy phục vụ đang có rất nhiều khách hàng vây quanh, tiếng nói chuyện ồn ào vang lên không ngớt.
“Để anh đi hỏi xem sao.” Tần Bắc Phong đứng dậy, trước khi đi còn khẽ véo nhẹ vành tai đỏ ửng của cô: “Bảo là thỉnh thoảng mới có một lần thôi đấy.”
Anh vừa đi, nhiệm vụ trông chừng các cô gái không chơi nghịch, ăn uống tử tế đương nhiên rơi vào người Lục Tuyết Ý.
Đến khi Triệu Tinh Tinh kể đến câu chuyện cười vô duyên thứ năm, làm Lộc Nhung cười đến chảy cả nước mắt, Lục Tuyết Ý cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
“Tinh Tinh.” Giọng điệu trầm thấp, âm thanh đầy bất đắc dĩ.
Đến một mức độ nào đó, chỉ cần gọi một tiếng thôi là đã hiểu ý nhau.
“Em biết lỗi rồi.” Triệu Tinh Tinh giả vờ nghiêm chỉnh, đôi mắt nheo lại ánh lên sự tinh nghịch và gian xảo: “Tổng giám đốc Lục, anh há miệng ra nào.”
Thế là, người bị cay đến chảy nước mắt lại có thêm một.
Mãi không thấy Tần Bắc Phong quay lại, biết mình đã làm chuyện xấu, Triệu Tinh Tinh vội vàng gọi chút nước trắng để giải quyết tình trạng khẩn cấp trước mắt.
Vừa mới định ngồi xuống, ánh mắt chạm phải khóe mắt đỏ hoe của bạn trai, cô ấy gãi gãi mặt một cách bối rối, cầm áo khoác lên rồi bước đến cửa hàng trà sữa ở hành lang bên cạnh mua quà chuộc lỗi.
Do đã quen biết từ lâu, nhân viên trà sữa vừa ngửi thấy mùi lẩu nồng đậm trên người Triệu Tinh Tinh đã mỉm cười thông cảm, ra hiệu cho cô ấy cứ tự nhiên lấy mấy ly sữa tươi đã pha sẵn.
Tay cầm ba ly, miệng ngậm một ly, Triệu Tinh Tinh vui vẻ đến mức suýt ngân nga hát, bước chân vội vã quay lại quán lẩu. Khi đi ngang qua cầu thang thoát hiểm, cô ấy vô tình liếc thấy bóng lưng của Tần Bắc Phong.
Chỉ cách một cánh cửa, anh không phát hiện ra cô ấy đang ở đó, đang nói chuyện điện thoại.
Triệu Tinh Tinh vốn không có sở thích nghe lén người khác, nhưng khi định rời đi, đôi tai nhạy bén di truyền từ mẹ của cô ấy lại hoạt động không đúng lúc.
Người mẹ đã mất của cô ấy từng là một nghệ sĩ violin nổi tiếng quốc tế, cả hai mẹ con đều rất nhạy cảm với âm thanh, đặc biệt là những âm thanh có tần số thấp và tinh tế.
“Nhờ cô chăm sóc mẹ tôi.”
“Chi phí sinh hoạt của bọn trẻ cũng cần tiền.”
“Thiếu thì cứ nói, tôi sẽ chi đủ.”
Cô nghe thấy Tần Bắc Phong nói những lời này.
——
Bữa lẩu kết thúc, mấy người cùng nhau trở về. Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lộc Nhung lười biếng dựa vào người Tần Bắc Phong, vẻ mặt mãn nguyện.
“Mèo lớn à, em no đến mức sắp nôn rồi.”
“Thức ăn thì không ăn được mấy, uống lại cả đống đồ.” Tần Bắc Phong nhấn nút mở khóa xe rồi giúp cô mở cửa ghế phụ.
Lộc Nhung theo thói quen cười hì hì, dùng nụ cười ngọt ngào để che giấu, chiêu này lần nào cũng có hiệu quả.
Nhìn dáng vẻ ngờ nghệch như bị che mắt của bạn thân, Triệu Tinh Tinh nhịn cả quãng đường rốt cuộc cũng không chịu nổi, cơn giận từ đáy lòng bốc lên, cô ấy đập mạnh cửa xe: “Ai bảo đại ca về lâu như vậy.”
Trong không gian rộng lớn của tầng hầm, âm thanh cửa xe vang lên đầy trầm đục.
Lộc Nhung bị hành động bất ngờ ấy dọa cho ngơ ngác.
“Chúng ta đi làm móng nhé, lát nữa quay lại.” Coi như không nhìn thấy Tần Bắc Phong đang cau mày, Triệu Tinh Tinh kéo tay bạn thân, nghẹn ngào nói.
Ngồi lên hàng ghế sau của xe Lục Tuyết Ý, Lộc Nhung dần dần định thần lại, nhạy bén nhận ra điều gì đó không ổn, nhưng lại không xác định được nguyên do.
“Sao tự nhiên lại muốn đi làm móng?”
Triệu Tinh Tinh không đáp lại ngay, mâu thuẫn và lưỡng lự như tảng đá đè nặng nơi cổ họng, lỡ như mình nghe nhầm thì sao, lỡ như mình hiểu lầm thì sao.
“Có chuyện gì muốn nói với tớ à?” Thấy bạn mình sắc mặt không tốt, Lộc Nhung lo lắng hỏi.
Vẫn là sự im lặng.
“À, có phải cậu sắp chuyển đến sống với tổng giám đốc Lục, rồi sợ tớ buồn vì cậu rời khỏi nhà chúng ta không?” Lộc Nhung ngẫm nghĩ một hồi, đưa ra đáp án rồi mỉm cười: “Sẽ không đâu, cậu vui là được.”
“Lộc Nhung à…” Không thể lừa dối người bạn thân luôn quan tâm mình như vậy, Triệu Tinh Tinh cố gắng điều hòa hơi thở, chậm rãi mở lời: “Tớ kể cho cậu nghe chuyện này.”
Cô không miêu tả quá nhiều về những gì mình nhìn thấy, chỉ lặp lại từng chữ mà Tần Bắc Phong đã nói.
Ba câu, vỏn vẹn hai mươi bảy chữ, không dài, thậm chí còn có phần ngắn, chưa đủ để qua một đèn đỏ.
Cơn choáng váng mãnh liệt ập lên đầu, Lộc Nhung mơ màng cảm thấy như mình đang đi chân trần bước ra khỏi xe, từng bước từng bước giẫm lên con đường dài đóng băng, lệch khỏi quỹ đạo dự định.
Rõ ràng mà, là Tần Bắc Phong ngoại tình.
Mèo lớn yêu người khác rồi. Không, không phải người khác, mình mới là người khác.
Chuyện mà cô từng lo lắng đã được chứng thực, Lộc Nhung vô thức cảm thấy một sự an tâm kỳ lạ.
Thấy chưa, mình cũng không ngây thơ đến vậy mà, đâu có bị giấu hết. Cô nghĩ, một lúc không phân định được đó là tự khen hay là tự giễu.
Thì ra anh ấy kết thúc chuyện sinh sản không phải vì không thích trẻ con, mà vì đã sớm có con rồi, nên không lo lắng về vấn đề con cái.
Thật tốt, mẹ của mèo lớn vẫn còn sống.
Không đúng, không thể gọi là mèo lớn nữa, phải chia tay thôi, nhất định phải chia tay.
Chia tay xong phải dọn ra ngay, đồ đạc không cần phân chia vội, còn Lộ Lộ thì sao, ở với anh ấy thì liệu vợ con anh ấy có thích mèo không nhỉ?
Phải rồi, kết thúc chuyện sinh sản còn có thể phòng tránh tranh chấp thừa kế, nghe nói giờ con riêng cũng có quyền thừa kế tài sản mà.
Cô chìm trong suy nghĩ mông lung quá lâu, không có kết quả, cho đến khi giọng nói quen thuộc của bạn thân vang lên đầy lo lắng: “Lộc Nhung, Lộc Nhung, cậu đang nghĩ gì thế, đừng im lặng như vậy mà.”
“Mình chỉ đang nghĩ…” Kéo lý trí về lại, Lộc Nhung nghiêng đầu tựa vào cửa sổ, giọng nói nhẹ nhàng thì thầm: “Mèo có thể thừa kế tài sản không nhỉ?”
Cửa kính xe vào mùa đông lạnh thật.
Không chỉ lạnh mặt, mà còn lạnh mắt, lạnh tim, lạnh đến mức đau nhói và cay xè.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.