Chương 13: Vậy tôi qua đây
Phượng Tê Đường Tiền
07/10/2024
Do sự cố vừa rồi, trên bàn vẫn còn lại khá nhiều món ăn, Lộc Nhung chậm rãi ăn từng miếng nhỏ để thưởng thức món ngon, trong khi Tần Bắc Phong đã rời đi được một lúc.
Nhân lúc này, cô mở điện thoại lên rồi dùng ứng dụng máy tính để âm thầm tính toán chi phí.
Quả thật đây là một quán ăn dân dã với giá cả phải chăng, ba món mặn với một món canh chỉ tốn chưa đến một trăm tệ.
Biết rằng túi tiền của mình vẫn an toàn, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, vui vẻ uống thêm sữa.
Khi Tần Bắc Phong quay lại, anh thấy cô gái đang cười tít mắt, đôi mắt cong như hai vầng trăng khuyết nhỏ, khiến anh lại muốn trêu chọc cô.
“Tôi vừa gọi thêm hai phần tôm hùm đất mang về.” Anh nghiêm túc nói: “Không phiền chứ?”
“…” Lộc Nhung ngẩng đầu lên, cố kìm nén nỗi buồn, ngập ngừng đáp: “Không… không phiền.”
Tần Bắc Phong nhìn đôi môi mềm mại của cô khẽ mấp máy, đỏ hồng như trái dâu chín, có đầu lưỡi nhỏ nhắn thấp thoáng bên trong. Anh không khỏi có cảm giác muốn dùng ngón tay để trêu đùa nó.
Với cô, anh dường như luôn có những xung động khó kiềm chế.
Trong lòng anh, những chiếc hộp chứa đầy cảm xúc đang dần chất chồng, và ngòi nổ dường như sắp châm lửa.
Hai phần tôm hùm đất tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Đôi mắt cong cong của Lộc Nhung dần dần xịu xuống, món ăn trong miệng bỗng dưng trở nên nhạt nhẽo.
“Xin hỏi tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?” Cô ôm lấy chai sữa chưa uống hết, đứng trước quầy thu ngân, trông thật tội nghiệp.
“Anh Tần đã trả rồi mà.” Nhân viên phục vụ ngạc nhiên.
“Ơ?” Lộc Nhung giật mình ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đã đứng sau lưng cô đang cúi đầu, mái tóc rủ xuống trán, đôi mắt đen thẫm lóe lên chút vẻ trêu chọc. Anh chống hai tay lên quầy, như thể đang ôm lấy cô.
Gần quá… Lộc Nhung bị anh nhìn chằm chằm, ngơ ngác nuốt nước bọt.
“Đàn ông mà để phụ nữ trả tiền sao được?” Tần Bắc Phong ngậm viên kẹo bạc hà, hơi thở mang theo cảm giác mát lạnh.
Lộc Nhung đỏ bừng mặt, cố gắng phản bác: “Giờ là thời đại bình đẳng giới rồi mà.”
“Ừa.” Tần Bắc Phong gật đầu, dường như đồng ý.
Nhưng bình đẳng giới thì liên quan gì đến anh? Dù sao thì anh cũng không bao giờ để phụ nữ trả tiền.
“Đi thôi.” Anh nhẹ nhàng đẩy chai sữa.
Chai sữa bị đẩy nhẹ ra khỏi khe ngực cô, nhưng nhanh chóng rơi trở lại, nằm yên vị tại đó.
“Đi thôi.” Anh lặp lại, giọng nói rõ ràng mang theo chút khó chịu.
Lộc Nhung không đoán ra được lý do khiến anh giận, chỉ nghĩ rằng do anh có tính gia trưởng, không thích bị mất mặt.
Cả hai người đi bộ về, Tần Bắc Phong bước vào tòa nhà trước rồi nhấn nút thang máy, nhưng nhận ra cô gái không theo sau mà dừng lại ngoài tòa nhà.
“Tôi ăn hơi nhiều, muốn đi dạo cho tiêu bớt…” Lộc Nhung bịa ra một cái cớ không thể giả hơn.
Có thể quét dọn hành lang, gom hết những mảnh hoa rải rác vào thùng rác mà không để lại dấu vết, nhưng ký ức thì không thể xóa bỏ.
Cô nghĩ rằng sau khi báo cảnh sát, ăn một bữa cơm và xem qua một trò hề của người khác thì mọi thứ sẽ qua đi, nhưng sự thật không phải vậy.
Lộc Nhung không thể quên được cảm giác đó, người hâm mộ mà cô từng tin tưởng, từng xem như bạn, suýt nữa đã xâm hại cô.
Khi có Tần Bắc Phong bên cạnh sẽ khiến cô thấy an toàn, nhưng khi anh rời đi, nỗi sợ hãi xen lẫn bất an lại ùa về.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị bóng đêm bao phủ, đôi mắt cong cong giờ đây không còn chút ánh sáng.
Tần Bắc Phong không thích điều này, anh ra lệnh: “Lại đây.”
“Tôi… tôi chỉ muốn đi dạo chút thôi.” Lộc Nhung nói với giọng mũi, xen lẫn tiếng nức nở.
“Vậy để tôi đi cùng.” Tần Bắc Phong nói, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Anh từ từ bước ra khỏi ánh sáng rồi tiến vào bóng tối, đến bên cô, giống như lần trước cô nắm lấy ngón tay út của anh, lần này anh nắm lấy tay cô.
Bàn tay của anh thô ráp, các đốt ngón tay đầy những vết chai dày và vài vết sẹo cũ không rõ ràng.
Lộc Nhung đã từng thấy anh ra tay, hai lần, cả hai lần đều quyết liệt tàn nhẫn, không chút nương tay.
Cô nhớ lại hồi nhỏ khi đến sở thú và nhìn thấy những con thú săn mồi lớn, bất kể chúng có vẻ ngoài hung hãn hay mạnh mẽ thế nào, lớp đệm dưới chân chúng luôn mềm mại.
Giống như lòng bàn tay của anh vậy.
Bị anh nắm tay dẫn vào thang máy, rồi ra khỏi thang máy dẫn đến trước cửa nhà, Lộc Nhung vẫn cúi đầu không dám nhìn anh lần nào.
Con đường hẹp trong yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập.
Trước khi trái tim cô nhảy khỏi lồng ngực, Tần Bắc Phong lên tiếng.
“Không nỡ buông tay à?”
“Chúc anh ngủ ngon!” Lộc Nhung đỏ mặt, vội vàng rút tay lại.
Trong tiếng cười trầm thấp quen thuộc của anh, cô trở về trạng thái bình thường sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Trong căn phòng, Lộc Nhung dựa lưng vào cửa, đưa tay lên che mặt. Một lúc sau, cô hé mắt nhìn ra ngoài, thấy Tần Bắc Phong không trở về nhà mà cầm lấy túi đồ đã đóng gói xuống lầu trở lại.
Anh định đi đâu nhỉ?
Lộc Nhung cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vì sắp đến giờ phát sóng trực tiếp rồi.
Nhân lúc này, cô mở điện thoại lên rồi dùng ứng dụng máy tính để âm thầm tính toán chi phí.
Quả thật đây là một quán ăn dân dã với giá cả phải chăng, ba món mặn với một món canh chỉ tốn chưa đến một trăm tệ.
Biết rằng túi tiền của mình vẫn an toàn, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, vui vẻ uống thêm sữa.
Khi Tần Bắc Phong quay lại, anh thấy cô gái đang cười tít mắt, đôi mắt cong như hai vầng trăng khuyết nhỏ, khiến anh lại muốn trêu chọc cô.
“Tôi vừa gọi thêm hai phần tôm hùm đất mang về.” Anh nghiêm túc nói: “Không phiền chứ?”
“…” Lộc Nhung ngẩng đầu lên, cố kìm nén nỗi buồn, ngập ngừng đáp: “Không… không phiền.”
Tần Bắc Phong nhìn đôi môi mềm mại của cô khẽ mấp máy, đỏ hồng như trái dâu chín, có đầu lưỡi nhỏ nhắn thấp thoáng bên trong. Anh không khỏi có cảm giác muốn dùng ngón tay để trêu đùa nó.
Với cô, anh dường như luôn có những xung động khó kiềm chế.
Trong lòng anh, những chiếc hộp chứa đầy cảm xúc đang dần chất chồng, và ngòi nổ dường như sắp châm lửa.
Hai phần tôm hùm đất tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Đôi mắt cong cong của Lộc Nhung dần dần xịu xuống, món ăn trong miệng bỗng dưng trở nên nhạt nhẽo.
“Xin hỏi tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?” Cô ôm lấy chai sữa chưa uống hết, đứng trước quầy thu ngân, trông thật tội nghiệp.
“Anh Tần đã trả rồi mà.” Nhân viên phục vụ ngạc nhiên.
“Ơ?” Lộc Nhung giật mình ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đã đứng sau lưng cô đang cúi đầu, mái tóc rủ xuống trán, đôi mắt đen thẫm lóe lên chút vẻ trêu chọc. Anh chống hai tay lên quầy, như thể đang ôm lấy cô.
Gần quá… Lộc Nhung bị anh nhìn chằm chằm, ngơ ngác nuốt nước bọt.
“Đàn ông mà để phụ nữ trả tiền sao được?” Tần Bắc Phong ngậm viên kẹo bạc hà, hơi thở mang theo cảm giác mát lạnh.
Lộc Nhung đỏ bừng mặt, cố gắng phản bác: “Giờ là thời đại bình đẳng giới rồi mà.”
“Ừa.” Tần Bắc Phong gật đầu, dường như đồng ý.
Nhưng bình đẳng giới thì liên quan gì đến anh? Dù sao thì anh cũng không bao giờ để phụ nữ trả tiền.
“Đi thôi.” Anh nhẹ nhàng đẩy chai sữa.
Chai sữa bị đẩy nhẹ ra khỏi khe ngực cô, nhưng nhanh chóng rơi trở lại, nằm yên vị tại đó.
“Đi thôi.” Anh lặp lại, giọng nói rõ ràng mang theo chút khó chịu.
Lộc Nhung không đoán ra được lý do khiến anh giận, chỉ nghĩ rằng do anh có tính gia trưởng, không thích bị mất mặt.
Cả hai người đi bộ về, Tần Bắc Phong bước vào tòa nhà trước rồi nhấn nút thang máy, nhưng nhận ra cô gái không theo sau mà dừng lại ngoài tòa nhà.
“Tôi ăn hơi nhiều, muốn đi dạo cho tiêu bớt…” Lộc Nhung bịa ra một cái cớ không thể giả hơn.
Có thể quét dọn hành lang, gom hết những mảnh hoa rải rác vào thùng rác mà không để lại dấu vết, nhưng ký ức thì không thể xóa bỏ.
Cô nghĩ rằng sau khi báo cảnh sát, ăn một bữa cơm và xem qua một trò hề của người khác thì mọi thứ sẽ qua đi, nhưng sự thật không phải vậy.
Lộc Nhung không thể quên được cảm giác đó, người hâm mộ mà cô từng tin tưởng, từng xem như bạn, suýt nữa đã xâm hại cô.
Khi có Tần Bắc Phong bên cạnh sẽ khiến cô thấy an toàn, nhưng khi anh rời đi, nỗi sợ hãi xen lẫn bất an lại ùa về.
Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị bóng đêm bao phủ, đôi mắt cong cong giờ đây không còn chút ánh sáng.
Tần Bắc Phong không thích điều này, anh ra lệnh: “Lại đây.”
“Tôi… tôi chỉ muốn đi dạo chút thôi.” Lộc Nhung nói với giọng mũi, xen lẫn tiếng nức nở.
“Vậy để tôi đi cùng.” Tần Bắc Phong nói, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Anh từ từ bước ra khỏi ánh sáng rồi tiến vào bóng tối, đến bên cô, giống như lần trước cô nắm lấy ngón tay út của anh, lần này anh nắm lấy tay cô.
Bàn tay của anh thô ráp, các đốt ngón tay đầy những vết chai dày và vài vết sẹo cũ không rõ ràng.
Lộc Nhung đã từng thấy anh ra tay, hai lần, cả hai lần đều quyết liệt tàn nhẫn, không chút nương tay.
Cô nhớ lại hồi nhỏ khi đến sở thú và nhìn thấy những con thú săn mồi lớn, bất kể chúng có vẻ ngoài hung hãn hay mạnh mẽ thế nào, lớp đệm dưới chân chúng luôn mềm mại.
Giống như lòng bàn tay của anh vậy.
Bị anh nắm tay dẫn vào thang máy, rồi ra khỏi thang máy dẫn đến trước cửa nhà, Lộc Nhung vẫn cúi đầu không dám nhìn anh lần nào.
Con đường hẹp trong yên lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập.
Trước khi trái tim cô nhảy khỏi lồng ngực, Tần Bắc Phong lên tiếng.
“Không nỡ buông tay à?”
“Chúc anh ngủ ngon!” Lộc Nhung đỏ mặt, vội vàng rút tay lại.
Trong tiếng cười trầm thấp quen thuộc của anh, cô trở về trạng thái bình thường sau đó nhanh chóng chạy trốn.
Trong căn phòng, Lộc Nhung dựa lưng vào cửa, đưa tay lên che mặt. Một lúc sau, cô hé mắt nhìn ra ngoài, thấy Tần Bắc Phong không trở về nhà mà cầm lấy túi đồ đã đóng gói xuống lầu trở lại.
Anh định đi đâu nhỉ?
Lộc Nhung cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vì sắp đến giờ phát sóng trực tiếp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.