Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Của Bạch Tiểu Nhung
Chương 36
Mai
01/10/2023
Ngao tới giờ cơm tối, trận cược ngọc lần này mới rơi xuống màn che.
Bạch Đế Thanh cao phẩm Đế Vương Lục, cỡ nào là một kiện bảo vật nha! Vậy mà lại thành vật trong túi Bạch gia, gây không nhỏ chấn động.
Bạch Tuyết Vi ra mặt thỏa hiệp êm xuôi với mấy bên nhà hợp tác qua, một mình cô nói động những người muốn mua khối ngọc này.
Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, đám đông thương nhân mới mỹ mãn đưa ra danh thiếp, cả đám dắt tay ra về.
Âu Dương gia hậm hực đi rồi, nhưng hứa hẹn trước đó gã vẫn phải cắn răng nghiến lợi hoàn thành. Trước khi đi đương nhiên không quên buông lời hung ác rồi.
Âu Dương Hoằng không hảo ý nhìn Hà Thanh Trúc, cười gằn, lưu loát đi theo Âu Dương gia người đi rồi.
Đối này Bạch Tiểu Nhung khịt mũi coi thường, cậu liếc mắt nhìn Thuần Vu Yến, ý vị thâm trường.
Thuần Vu Yến hiểu ý, làm cái động tác Ok, ý bảo đã liên hệ người, chỉ cần Âu Dương gia ra khỏi đây, bảo đảm bao tải đủ dùng.
Bạch Tuyết Vi nhìn hai người mắt đi mày lại, nhịn không được gõ một chút Bạch Tiểu Nhung: "Bớt gây chuyện." Em trai lúc trước âm trầm đến có thể tích ra thủy, nào có như hôm nay, dám gan dạ hành hiệp trượng nghĩa.
Bạch Tiểu Nhung ủy khuất: "Em không có, là bọn họ tự tìm, với lại, em không ngồi nhìn không được bọn họ hiếp bức người khác." Đặc biệt là Hà Thanh Trúc cái loại này, xinh xinh đẹp đẹp.
Bạch Tuyết Vi nhìn bằng hữu của em trai còn ở, không hảo giáo huấn em nó, đành trừng mắt nhìn: "Nếu có lần sau, cứ lấy Bạch gia chúng ta ra chắn." Danh khí Bạch gia xài tốt, đỡ cho em trai ngốc ngốc đắc đội đại gia tộc.
Bạch Tiểu Nhung cười gượng gạo gật đầu, cậu nhìn một vòng mỹ thiếu nam tràn ngập, tươi cười độ cung không khỏi lớn hơn nữa, đề nghị: "Đi ăn tối chung nhé? Chầu này tôi đãi mọi người."
Bạch Tuyết Vi không ý kiến thì anh em Hiên Viên gia càng không có ý kiến, Hiên Viên Hàn phía trước không tin tưởng cô, bây giờ hắn còn đang muốn lấy lòng lại người đẹp kia kìa.
Nạp Lan Hồng dễ nói chuyện hơn nhiều, hắn thiếu tiền, nay có thể ăn được một bữa miễn phí tất nhiên là vội không ngừng gật đầu, còn đề xuất mấy chỗ ăn ngon.
Hà Thanh Trúc chần chờ nhiều hơn, những lời Âu Dương Hoằng nói không phải không đạo lý. Ở đây ai cũng có chỗ dựa, chỉ có cậu ta là quả hồng mềm, không biết chờ đợi cậu ta cái gì tương lai đây nữa.
Bạch Tiểu Nhung biết thiếu niên bâng khuâng, đã giúp người thì phải giúp đến cùng đúng không, cậu trấn an, tiến lên kẹp cổ người ta: "Yên tâm đi, tiểu gia bảo kê cậu, không cần lo lắng Âu Dương gia làm khó dễ."
Đúng vậy, đây chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, Âu Dương lão cáo già kia là sẽ không tới mức xuống tay với mấy thanh niên như bọn họ, Âu Dương Hoằng bất quá là không phục, khiêu khích vậy thôi.
Cậu lại cười cười, híp mắt: "Chúng ta là bạn bè mà." Kết thiện duyên với người như Thanh Trúc, cũng không lỗ.
Bạch Tiểu Nhung có thể sắp xếp cho Hà Thanh Trúc làn việc trong tiệm trang sức đá quý của mẹ mình, cậu ta có năng lực, đây là đầu tư chờ hồi báo.
Hà Thanh Trúc cảm nhận được thiện ý từ Bạch Tiểu Nhung, cậu ta theo sau đó mỉm cười thật lòng hơn, nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn."
Đoàn người ăn uống no đủ ai về nhà nấy, Thuần Vu Yến cũng cùng về Bạch gia chung với hai chị em Bạch Tiểu Nhung. Hắn chơi đến quên mất, anh hai hắn còn đang chờ hắn ở Bạch gia, không thể trách hắn đã quên, hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá.
____
Bạch gia.
Ba người vừa bước vào phòng khách, Bạch Tiểu Nhung đã chú ý tới thanh niên cả người tây trang giày da một cây đen tuyền từ trên xuống dưới kia, nhìn là biết không phải hạng tầm thường gì.
Thuần Vu Yến chột dạ mở miệng giải đáp thắc mắc cho cậu: "Anh hai...anh ăn cơm chưa?" Thôi xong, nhìn cái mặt than nhìn như không có chuyện gì xảy ra đó, hắn liền biết, anh hắn giận cực kỳ luôn.
Thanh niên muộn thanh mở miệng, trong giọng nói không che giấu được mỏi mệt: "Em nói xem." Một đường máy bay rồi ngồi xe, anh phong trần mệt mỏi một đường tới Bạch gia. Kết quả, chờ được cái vườn không nhà trống.
Bạch Tiểu Nhung cẩn thận đánh giá nam chính của chính cung này, anh của tam thiếu Thuần Vu gia, Thuần Vu Tĩnh.
Thuần Vu Tĩnh, 27 tuổi, tuổi trẻ tổng tài, lúc trước chính là dấn thân vào quân đội, hỗn đến vị trí thiếu tướng, không rõ nguyên do, anh ta lựa chọn xuất ngũ, trở về thừa kế sản nghiệp. Là quân nhân, trên người có chính khí lẫm nhiên nhưng lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng lẫn được một số tật xấu của thương gia, có chút thủ đoạn.
Anh ta và Thuần Vu Yến là hai loại hình mỹ nam khác nhau. Bạch Tiểu Nhung thiên hướng Thuần Vu Yến bên này hơn, tại vì hắn thân thiện, cũng có nhân tình vị hơn.
Phòng phát sóng làn đạn đã nổ tung nồi.
Làn đạn\=Bình luận
[ Hic, tuyệt, lại tới một anh chàng hệ cấm dục nha!
Thật là mỹ, mỹ tới ta muốn bắt hắn song tu!
Đại tỷ lầu trên bình tĩnh, xếp hàng liếm nhan sắc đi.
Hình tượng tổng tài lạnh lùng trong tưởng tượng của tui đây chứ đâu!
Tiểu Nhung, 5000 tích phân này cho cậu hết, nhớ đứng gần gần tổng tài tí nhá!
Nắm cái tay, nắm cái tay, 500 tích phân liền tới tay!]
Liêm sỉ đâu?
Bạch Đế Thanh cao phẩm Đế Vương Lục, cỡ nào là một kiện bảo vật nha! Vậy mà lại thành vật trong túi Bạch gia, gây không nhỏ chấn động.
Bạch Tuyết Vi ra mặt thỏa hiệp êm xuôi với mấy bên nhà hợp tác qua, một mình cô nói động những người muốn mua khối ngọc này.
Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, đám đông thương nhân mới mỹ mãn đưa ra danh thiếp, cả đám dắt tay ra về.
Âu Dương gia hậm hực đi rồi, nhưng hứa hẹn trước đó gã vẫn phải cắn răng nghiến lợi hoàn thành. Trước khi đi đương nhiên không quên buông lời hung ác rồi.
Âu Dương Hoằng không hảo ý nhìn Hà Thanh Trúc, cười gằn, lưu loát đi theo Âu Dương gia người đi rồi.
Đối này Bạch Tiểu Nhung khịt mũi coi thường, cậu liếc mắt nhìn Thuần Vu Yến, ý vị thâm trường.
Thuần Vu Yến hiểu ý, làm cái động tác Ok, ý bảo đã liên hệ người, chỉ cần Âu Dương gia ra khỏi đây, bảo đảm bao tải đủ dùng.
Bạch Tuyết Vi nhìn hai người mắt đi mày lại, nhịn không được gõ một chút Bạch Tiểu Nhung: "Bớt gây chuyện." Em trai lúc trước âm trầm đến có thể tích ra thủy, nào có như hôm nay, dám gan dạ hành hiệp trượng nghĩa.
Bạch Tiểu Nhung ủy khuất: "Em không có, là bọn họ tự tìm, với lại, em không ngồi nhìn không được bọn họ hiếp bức người khác." Đặc biệt là Hà Thanh Trúc cái loại này, xinh xinh đẹp đẹp.
Bạch Tuyết Vi nhìn bằng hữu của em trai còn ở, không hảo giáo huấn em nó, đành trừng mắt nhìn: "Nếu có lần sau, cứ lấy Bạch gia chúng ta ra chắn." Danh khí Bạch gia xài tốt, đỡ cho em trai ngốc ngốc đắc đội đại gia tộc.
Bạch Tiểu Nhung cười gượng gạo gật đầu, cậu nhìn một vòng mỹ thiếu nam tràn ngập, tươi cười độ cung không khỏi lớn hơn nữa, đề nghị: "Đi ăn tối chung nhé? Chầu này tôi đãi mọi người."
Bạch Tuyết Vi không ý kiến thì anh em Hiên Viên gia càng không có ý kiến, Hiên Viên Hàn phía trước không tin tưởng cô, bây giờ hắn còn đang muốn lấy lòng lại người đẹp kia kìa.
Nạp Lan Hồng dễ nói chuyện hơn nhiều, hắn thiếu tiền, nay có thể ăn được một bữa miễn phí tất nhiên là vội không ngừng gật đầu, còn đề xuất mấy chỗ ăn ngon.
Hà Thanh Trúc chần chờ nhiều hơn, những lời Âu Dương Hoằng nói không phải không đạo lý. Ở đây ai cũng có chỗ dựa, chỉ có cậu ta là quả hồng mềm, không biết chờ đợi cậu ta cái gì tương lai đây nữa.
Bạch Tiểu Nhung biết thiếu niên bâng khuâng, đã giúp người thì phải giúp đến cùng đúng không, cậu trấn an, tiến lên kẹp cổ người ta: "Yên tâm đi, tiểu gia bảo kê cậu, không cần lo lắng Âu Dương gia làm khó dễ."
Đúng vậy, đây chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, Âu Dương lão cáo già kia là sẽ không tới mức xuống tay với mấy thanh niên như bọn họ, Âu Dương Hoằng bất quá là không phục, khiêu khích vậy thôi.
Cậu lại cười cười, híp mắt: "Chúng ta là bạn bè mà." Kết thiện duyên với người như Thanh Trúc, cũng không lỗ.
Bạch Tiểu Nhung có thể sắp xếp cho Hà Thanh Trúc làn việc trong tiệm trang sức đá quý của mẹ mình, cậu ta có năng lực, đây là đầu tư chờ hồi báo.
Hà Thanh Trúc cảm nhận được thiện ý từ Bạch Tiểu Nhung, cậu ta theo sau đó mỉm cười thật lòng hơn, nhỏ nhẹ nói: "Cảm ơn."
Đoàn người ăn uống no đủ ai về nhà nấy, Thuần Vu Yến cũng cùng về Bạch gia chung với hai chị em Bạch Tiểu Nhung. Hắn chơi đến quên mất, anh hai hắn còn đang chờ hắn ở Bạch gia, không thể trách hắn đã quên, hôm nay nhiều chuyện xảy ra quá.
____
Bạch gia.
Ba người vừa bước vào phòng khách, Bạch Tiểu Nhung đã chú ý tới thanh niên cả người tây trang giày da một cây đen tuyền từ trên xuống dưới kia, nhìn là biết không phải hạng tầm thường gì.
Thuần Vu Yến chột dạ mở miệng giải đáp thắc mắc cho cậu: "Anh hai...anh ăn cơm chưa?" Thôi xong, nhìn cái mặt than nhìn như không có chuyện gì xảy ra đó, hắn liền biết, anh hắn giận cực kỳ luôn.
Thanh niên muộn thanh mở miệng, trong giọng nói không che giấu được mỏi mệt: "Em nói xem." Một đường máy bay rồi ngồi xe, anh phong trần mệt mỏi một đường tới Bạch gia. Kết quả, chờ được cái vườn không nhà trống.
Bạch Tiểu Nhung cẩn thận đánh giá nam chính của chính cung này, anh của tam thiếu Thuần Vu gia, Thuần Vu Tĩnh.
Thuần Vu Tĩnh, 27 tuổi, tuổi trẻ tổng tài, lúc trước chính là dấn thân vào quân đội, hỗn đến vị trí thiếu tướng, không rõ nguyên do, anh ta lựa chọn xuất ngũ, trở về thừa kế sản nghiệp. Là quân nhân, trên người có chính khí lẫm nhiên nhưng lăn lộn trên thương trường nhiều năm cũng lẫn được một số tật xấu của thương gia, có chút thủ đoạn.
Anh ta và Thuần Vu Yến là hai loại hình mỹ nam khác nhau. Bạch Tiểu Nhung thiên hướng Thuần Vu Yến bên này hơn, tại vì hắn thân thiện, cũng có nhân tình vị hơn.
Phòng phát sóng làn đạn đã nổ tung nồi.
Làn đạn\=Bình luận
[ Hic, tuyệt, lại tới một anh chàng hệ cấm dục nha!
Thật là mỹ, mỹ tới ta muốn bắt hắn song tu!
Đại tỷ lầu trên bình tĩnh, xếp hàng liếm nhan sắc đi.
Hình tượng tổng tài lạnh lùng trong tưởng tượng của tui đây chứ đâu!
Tiểu Nhung, 5000 tích phân này cho cậu hết, nhớ đứng gần gần tổng tài tí nhá!
Nắm cái tay, nắm cái tay, 500 tích phân liền tới tay!]
Liêm sỉ đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.