Chương 15: Lên Xe Của Hoà Thượng
Nông Phu Tiên Quyền
20/08/2021
Sau khi ra khỏi khách sạn Long Phụng, tôi đến một thị trấn nhỏ gần đó. Thị trấn này rất sôi động và khác xa với khách sạn hoang vắng lạnh tanh trên núi kia. Tôi gọi một cú điện thoại và xác nhận rằng chủ tịch Hội lí luận trinh thám đã chết từ lâu và không gửi cho tôi bất kỳ email nào.
Mọi thứ đều rất kỳ lạ.
Tôi tìm thấy một quán cà phê có Internet thị trấn, kết quả thấy rằng email mà Hội trưởng gửi cho tôi vào thời điểm đó đã biến mất. Chỉ có điều, việc luôn khiến tôi canh cánh nghi ngờ, cái hiện thực này dường như đã bị bóp méo.
Tôi vốn đã định gọi cảnh sát, nhưng trước đó đã trải qua biết bao chuyện cổ quái như kia, sau khi ngẫm nghĩ, tôi quyết định điều tra trước rồi nói sau.
Tôi gọi cho Vương Cường, hỏi thăm về bốn sinh viên đại học nọ và nhờ điều tra vị trí và thông tin cụ thể của bốn người thông qua hồ sơ của cơ quan cảnh sát. Thời gian gần đây bên sở cảnh sát có vẻ đang bận một số việc, nói là ở sở cảnh sát thành phố gần đây xảy ra chuyện lạ, vẫn không giải thích được nên mọi người đều tăng ca.
Cụ thể thế nào cũng không nói cho tôi hay nhưng người này thật không uổng là bạn tâm giao, trong lúc bận rộn vẫn chuyển những tin tức liên quan đến điện thoại cho tôi.
Tôi cẩn thận xem qua một lần, kết quả phát hiện quả nhiên thực tế bị vặn vẹo.
Rốt cuộc cái gì bị vặn vẹo tôi cũng không rõ. Rất có thể là một kiểu tình cờ, cũng có khi là do Phòng Phát sóng tử thần trước đó. Nhìn tin tức cụ thể phía trên một chút, đây là báo cáo khám nghiệm tử thi.
Trên thực tế, bốn sinh viên này đã chết vào một năm trước rồi. Hơn nữa nơi họ chết chính là khách sạn Long Phụng kia. Nguyên nhân tử vong thật sự bất ngờ.
Bốn người này tới khách sạn Long Phụng, bị lạc đường. Cùng đêm đó gặp bão tuyết, khiến bọn họ chết cóng toàn bộ trong một đêm.
Đây là một thảm kịch vô cùng lớn ở địa phương, có thể tra ra được từ trong tin tức.
Nói cách khác, những người đã ở cùng tôi trong ba ngày qua hoàn toàn không tồn tại. Tôi không biết liệu mình đã du hành xuyên thời gian đến một năm trước hay là họ đã du hành xuyên thời gian và không gian và đến ngày hôm nay của một năm sau, hoặc là vong hồn phục sinh!
Hết thảy các thứ này tôi cũng không biết chắc.
Nếu quả thật phải có một cái kết cho chuyện này thì có thể nói là Phòng Phát sóng tử thần giở trò quỷ. Mỗi lần Phòng phát sóng tử thần này vang lên thì đều nói đã an bài cho tôi một thế giới trong chuyện cũ rất kinh khủng.
Hơn nữa sẽ xuất hiện loại chuyện đáng chết thế này!
Tôi điều khiển xe chuẩn bị về, khoảng hai tiếng sau có thể coi là quay lại thành phố nơi tôi đang ở. Đi tới nơi này mới coi là thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay lúc này, tôi nhìn thấy một quán bar nho nhỏ bên đường. Có vẻ như nó mới khai trương không bao lâu, rất đông người, hôm nay miễn phí.
Tôi vừa mệt vừa khát, vừa vặn chỉ muốn uống một ly, vì vậy tôi đậu xe ở bên đường, rồi đi vào. Khi tôi bước vào, chỉ thấy nơi này đã tấp nập người, trên căn bản không còn chỗ nào. Nhìn tình hinh thế này, tôi cũng chẳng còn tâm tình gì, tính nhanh đi về tìm một chỗ an tĩnh trống trải uống một ly.
Nhưng đời người có ba cái gấp, ngay lúc này tôi lại muốn đi vệ sinh. Dù sao đi vệ sinh một chuyến ở đây cũng chẳng phải chuyện gì quá căng, tôi liền đi thẳng tới. Nhưng lúc đến đó rồi mới phát hiện phía trên treo một tấm bảng viết “Đang sửa chữa”.
Tôi thật sự mắc đi, không chờ được, trực tiếp một cước đá văng cửa phòng. Kết quả đi vào tôi liền trợn tròn mắt thấy một người phụ nữ nằm dưới đất.
Người phụ nữ này hơn ba mươi tuổi, ăn mặc tương đối lộ liễu, đầu lăn trên đất, thân với đầu chia lìa. Máu chảy thành dòng không ngừng trên sàn nhà vệ sinh.
Bên cạnh người phụ nữ này có hai người đàn ông đáng đứng, trong đó có một người giống như là bảo vệ tay cầm cây côn điện. Một người khác nhuộm nguyên đầu tóc vàng, nhìn qua là một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi.
Mấy ngày nay tôi đã trải qua không ít chuyện lạ, lá gan cũng to ra, nhưng thấy một màn này vẫn thấy sợ hết hồn, theo bản năng quát lên với hai người kia: “Các người làm gì?”
“Má nó!”
Người bảo vệ kia mắng một tiếng, cầm côn điện vọt tới hướng tôi. Người tóc vàng lập tức chắn trước mặt bảo vệ, nói: “Muốn chết à? Phòng Phát sóng tử thần không phải có quy định không được động thủ với người thường sao? Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, bây giờ rút lui đi!”
Người bảo vệ kia dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi một cái, dường như còn muốn giết tôi diệt khẩu. Người tóc vàng bên cạnh lại đẩy anh ta một cái, nói tiếp: “Người phụ nữ này chết hẳn rồi. Một khi đã chết thì người bên Phòng Phát sóng tử thần sẽ xử lý. Ra tay với người bình thường, Phòng Phát sóng tử thần sẽ không tha cho đâu! Nhanh ra ngoài đi!”
Người bảo vệ do dự một chút rồi cùng người tóc vàng chạy thẳng ra ngoài. Không ngờ đi vệ sinh mà lại bắt gặp ngay một hiện trường án mạng. Lúc này, đến cơn mắc tiểu cũng chẳng còn.
Ý niệm đầu tiên của tôi chính là báo cảnh sát.
Tôi quay trở vào trong tìm một vòng, thấy một người bảo vệ, vội vàng gọi người đó tới. Kết quả lúc tôi mở cửa nhà vệ sinh ra, thì phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả. Thi thể của người phụ nữ kia đã không thấy đâu. Máu chảy đầy đất cũng chẳng có. Hết thảy đều biến mất không còn một mống!
Lại là quỷ dị như vậy!
Nếu suy đoán không sai, cái Phòng Phát sóng tử thần có năng lực vô cùng mạnh kia mà họ nói, giống như Phòng phát sóng tử thần mà tôi nhiều lần được nghe.
Có thể là nó ở trong cái hiện thực vặn vẹo này phân phát nhiệm vụ bất đồng. Có thể kéo một người đến không gian khác. Nếu như nói là Phòng phát sóng tử thần thật sự có thật vậy người sau màn chắc chắn là Thần.
Nói đúng hơn, là Tử thần.
Thi thể người phụ nữ dưới đất e là chỉ có Phòng Phát sóng tử thần mới có thể ẩn giấu nó đi trong nháy mắt mà thôi.
Giống như khi tôi gặp chuyện ở trong khách sạn Long Phụng vậy. Rõ ràng là bốn sinh viên đại học đã chết năm trước lại cùng tôi trải qua kiếp nạn liên tiếp ba ngày.
Nếu Phòng Phát sóng tử thần thật sự có khả năng này, thì cho dù tôi có muốn nhúng tay vào làm cái gì thì tôi cũng không thể làm được.
Khi tôi bước ra khỏi đó thì phát hiện phiền toái!
Xa xa nhìn lại đã thấy hai tên trước đó chạy tới bên cạnh xe của tôi, cũng không biết đã dùng biện pháp gì mở cửa xe. Nhanh chóng chui vào sau đó chạy như điên về hướng bắc.
Tôi nhanh chóng hét lên nhưng không có tác dụng gì. Tôi chỉ đành gọi cảnh sát.
Đột nhiên, trong quán bar truyền tới một trận thanh âm huyên náo. Tôi đứng bên ngoài quầy rượu, liếc qua tấm kính, phát hiện màn ảnh lớn ở quầy rượu đã thay đổi.
Vốn gần đây đang là thời điểm tranh World Cup thế giới, rất nhiều người đến quán bar là để xem World Cup, nhưng ai ngờ bản tin khẩn cấp bất ngờ phát trên màn hình đang chiếu World Cup. Đây là một kênh tin tức địa phương, là đài truyền hình thành phố. Tôi nhìn thấy người dẫn chương trình tin tức dùng giọng nghiêm túc báo cáo:
“Tin khẩn cấp, một vụ án mạng đã xảy ra ở tiểu khu Phượng Hoàng của thành phố chúng ta. Hiện kẻ sát nhân đang tẩu thoát sau khi giết một gia đình ba người. Trên đây là ảnh của kẻ sát nhân. Vui lòng gọi cảnh sát ngay lập tức nếu nhìn thấy kẻ sát nhân!”
Nói xong, đột nhiên hình ảnh trên màn hình biến mất. Hóa ra người uống trong quán đã chuyển kênh, cuối cùng cảnh quay lại thành World Cup.
Vì còn muốn đuổi theo xe mình nên tôi không để ý lắm, lo lắng đứng ở bên lề đường chờ xe. Ước chừng khoảng hai phút sau, rốt cuộc có một chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi. Khi nhìn thấy người tài xế taxi, tôi ngẩn ra, hóa ra là một người đàn ông to béo, mặc áo cà sa màu vàng kim, cân nặng phải tầm hai trăm ký.
Sao nhìn thế nào cũng thấy đối phương giống như hòa thượng vậy chứ?
Thế thì làm sao có thể làm tài xế taxi được?
Nhìn kĩ một chút, phát hiện bằng lái taxi vẫn có, chẳng qua là cái đầu tròn của ông ta che khuất. Dù sao thì là tài xế xe taxi chính quy là được. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức ngồi lên, nói người nọ lái nhanh một chút, tôi phải đuổi theo xe mình.
Xe taxi phút chốc phóng ra ngoài. Tài nghệ lái xe của đối phương quả thật không thể chê.
Dọc theo đường đi, cái tên mập mạp này cứ ngâm nga một ca khúc không thành lời. Tôi cẩn thận nhìn một chút, đối phương căn bản không bật đồng hồ tính tiền. Tôi lập tức nhắc nhở: “Tôi bảo này bác tài, đồng hồ tính tiền không mở kìa. Tiền này tính thế nào?”
Tên mập nhìn đồng hồ tính tiền một cái, lạnh nhạt nói: “Ui trời, cứ cho là hai nghìn đồng đi, giảm giá chín mươi lăm phần trăm cho cậu!”
Tôi ngay lập tức giãy dụa muốn xuống khỏi xe taxi này.
Tên mập quay đầu trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi liền lấy điện thoại ra. Chuyện này phải báo cảnh sát, không có gì có thể nói với đối phương được.
Ai biết được tên mập thấy tôi lấy điện thoại ra, thay đổi vẻ mặt, cười châm biếm, mỡ cũng muốn dồn hết lên mặt, nói với tôi: “Đùa với cậu thôi, thực tế thì không lấy tiền đâu. Chuyện như này, bây giờ tôi chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, vừa hay cậu thuận đường. Tôi phải đi đưa ít đồ, rồi sẽ đưa cậu đi luôn. Tiền này coi như không lấy của cậu, coi như chúng ta cùng nhau kết bạn, được không?”
Nghe lời đối phương nói cảm giác cũng không có vấn đề gì, giống như chuyện này đã từng xảy ra trước đây. Hơn nữa, đối phương lại không thu tiền xe của tôi. Tôi cũng không oán giận câu nào.
Tôi gật đầu một cái, thúc giục người nọ nhanh lên một chút. Lúc này, trong xe taxi phát ra tiếng radio. Ban đầu là một đoạn nhạc ưu mỹ, lúc này đầu óc tôi không cách nào bình tĩnh được.
Từ sau khi tiếp xúc với cái Phòng Phát sóng tử thần thường xuyên xuất hiện mấy chuyện không giải thích được này cho nên tôi rất nhạy cảm.
“Báo cáo mới nhất, hung thủ giết người ở tiểu khu Phượng Hoàng đã cướp một chiếc taxi, hơn nữa còn giết chết tài xế taxi, đang trên đường chạy về quán bar Triều Dương. Nếu như có gặp người thì nhất định phải báo cảnh sát!”
Làm sao lại trùng hợp như vậy? Không phải là tôi mới từ quán bar Triều Dương ra ngoài hay sao? Nói cách khác hung thủ thật sự nói không chừng mới vừa ở ngay bên cạnh chúng tôi. Tôi nhìn tình huống trước mắt thêm một chút.
Đây không phải là taxi hay sao?
Tôi cẩn thận suy tính, phát hiện chuyện này càng ngày càng cổ quái.
Lúc quán bar Triều Dương xây dựng, đường phố chung quanh cũng nâng cấp theo. Nghe nói con đường gần đấy dạo này thường xuyên kẹt. Vậy xe taxi căn bản cũng không muốn tới. Nếu thế tên mập mạp trước mắt này càng lúc càng không được đúng lắm.
Mặc áo cà sa, rõ ràng là một hòa thượng, thế mà lại làm tài xế xe taxi?
Mọi thứ đều rất kỳ lạ.
Tôi tìm thấy một quán cà phê có Internet thị trấn, kết quả thấy rằng email mà Hội trưởng gửi cho tôi vào thời điểm đó đã biến mất. Chỉ có điều, việc luôn khiến tôi canh cánh nghi ngờ, cái hiện thực này dường như đã bị bóp méo.
Tôi vốn đã định gọi cảnh sát, nhưng trước đó đã trải qua biết bao chuyện cổ quái như kia, sau khi ngẫm nghĩ, tôi quyết định điều tra trước rồi nói sau.
Tôi gọi cho Vương Cường, hỏi thăm về bốn sinh viên đại học nọ và nhờ điều tra vị trí và thông tin cụ thể của bốn người thông qua hồ sơ của cơ quan cảnh sát. Thời gian gần đây bên sở cảnh sát có vẻ đang bận một số việc, nói là ở sở cảnh sát thành phố gần đây xảy ra chuyện lạ, vẫn không giải thích được nên mọi người đều tăng ca.
Cụ thể thế nào cũng không nói cho tôi hay nhưng người này thật không uổng là bạn tâm giao, trong lúc bận rộn vẫn chuyển những tin tức liên quan đến điện thoại cho tôi.
Tôi cẩn thận xem qua một lần, kết quả phát hiện quả nhiên thực tế bị vặn vẹo.
Rốt cuộc cái gì bị vặn vẹo tôi cũng không rõ. Rất có thể là một kiểu tình cờ, cũng có khi là do Phòng Phát sóng tử thần trước đó. Nhìn tin tức cụ thể phía trên một chút, đây là báo cáo khám nghiệm tử thi.
Trên thực tế, bốn sinh viên này đã chết vào một năm trước rồi. Hơn nữa nơi họ chết chính là khách sạn Long Phụng kia. Nguyên nhân tử vong thật sự bất ngờ.
Bốn người này tới khách sạn Long Phụng, bị lạc đường. Cùng đêm đó gặp bão tuyết, khiến bọn họ chết cóng toàn bộ trong một đêm.
Đây là một thảm kịch vô cùng lớn ở địa phương, có thể tra ra được từ trong tin tức.
Nói cách khác, những người đã ở cùng tôi trong ba ngày qua hoàn toàn không tồn tại. Tôi không biết liệu mình đã du hành xuyên thời gian đến một năm trước hay là họ đã du hành xuyên thời gian và không gian và đến ngày hôm nay của một năm sau, hoặc là vong hồn phục sinh!
Hết thảy các thứ này tôi cũng không biết chắc.
Nếu quả thật phải có một cái kết cho chuyện này thì có thể nói là Phòng Phát sóng tử thần giở trò quỷ. Mỗi lần Phòng phát sóng tử thần này vang lên thì đều nói đã an bài cho tôi một thế giới trong chuyện cũ rất kinh khủng.
Hơn nữa sẽ xuất hiện loại chuyện đáng chết thế này!
Tôi điều khiển xe chuẩn bị về, khoảng hai tiếng sau có thể coi là quay lại thành phố nơi tôi đang ở. Đi tới nơi này mới coi là thở phào nhẹ nhõm.
Mà ngay lúc này, tôi nhìn thấy một quán bar nho nhỏ bên đường. Có vẻ như nó mới khai trương không bao lâu, rất đông người, hôm nay miễn phí.
Tôi vừa mệt vừa khát, vừa vặn chỉ muốn uống một ly, vì vậy tôi đậu xe ở bên đường, rồi đi vào. Khi tôi bước vào, chỉ thấy nơi này đã tấp nập người, trên căn bản không còn chỗ nào. Nhìn tình hinh thế này, tôi cũng chẳng còn tâm tình gì, tính nhanh đi về tìm một chỗ an tĩnh trống trải uống một ly.
Nhưng đời người có ba cái gấp, ngay lúc này tôi lại muốn đi vệ sinh. Dù sao đi vệ sinh một chuyến ở đây cũng chẳng phải chuyện gì quá căng, tôi liền đi thẳng tới. Nhưng lúc đến đó rồi mới phát hiện phía trên treo một tấm bảng viết “Đang sửa chữa”.
Tôi thật sự mắc đi, không chờ được, trực tiếp một cước đá văng cửa phòng. Kết quả đi vào tôi liền trợn tròn mắt thấy một người phụ nữ nằm dưới đất.
Người phụ nữ này hơn ba mươi tuổi, ăn mặc tương đối lộ liễu, đầu lăn trên đất, thân với đầu chia lìa. Máu chảy thành dòng không ngừng trên sàn nhà vệ sinh.
Bên cạnh người phụ nữ này có hai người đàn ông đáng đứng, trong đó có một người giống như là bảo vệ tay cầm cây côn điện. Một người khác nhuộm nguyên đầu tóc vàng, nhìn qua là một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi.
Mấy ngày nay tôi đã trải qua không ít chuyện lạ, lá gan cũng to ra, nhưng thấy một màn này vẫn thấy sợ hết hồn, theo bản năng quát lên với hai người kia: “Các người làm gì?”
“Má nó!”
Người bảo vệ kia mắng một tiếng, cầm côn điện vọt tới hướng tôi. Người tóc vàng lập tức chắn trước mặt bảo vệ, nói: “Muốn chết à? Phòng Phát sóng tử thần không phải có quy định không được động thủ với người thường sao? Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, bây giờ rút lui đi!”
Người bảo vệ kia dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi một cái, dường như còn muốn giết tôi diệt khẩu. Người tóc vàng bên cạnh lại đẩy anh ta một cái, nói tiếp: “Người phụ nữ này chết hẳn rồi. Một khi đã chết thì người bên Phòng Phát sóng tử thần sẽ xử lý. Ra tay với người bình thường, Phòng Phát sóng tử thần sẽ không tha cho đâu! Nhanh ra ngoài đi!”
Người bảo vệ do dự một chút rồi cùng người tóc vàng chạy thẳng ra ngoài. Không ngờ đi vệ sinh mà lại bắt gặp ngay một hiện trường án mạng. Lúc này, đến cơn mắc tiểu cũng chẳng còn.
Ý niệm đầu tiên của tôi chính là báo cảnh sát.
Tôi quay trở vào trong tìm một vòng, thấy một người bảo vệ, vội vàng gọi người đó tới. Kết quả lúc tôi mở cửa nhà vệ sinh ra, thì phát hiện bên trong trống rỗng, không có gì cả. Thi thể của người phụ nữ kia đã không thấy đâu. Máu chảy đầy đất cũng chẳng có. Hết thảy đều biến mất không còn một mống!
Lại là quỷ dị như vậy!
Nếu suy đoán không sai, cái Phòng Phát sóng tử thần có năng lực vô cùng mạnh kia mà họ nói, giống như Phòng phát sóng tử thần mà tôi nhiều lần được nghe.
Có thể là nó ở trong cái hiện thực vặn vẹo này phân phát nhiệm vụ bất đồng. Có thể kéo một người đến không gian khác. Nếu như nói là Phòng phát sóng tử thần thật sự có thật vậy người sau màn chắc chắn là Thần.
Nói đúng hơn, là Tử thần.
Thi thể người phụ nữ dưới đất e là chỉ có Phòng Phát sóng tử thần mới có thể ẩn giấu nó đi trong nháy mắt mà thôi.
Giống như khi tôi gặp chuyện ở trong khách sạn Long Phụng vậy. Rõ ràng là bốn sinh viên đại học đã chết năm trước lại cùng tôi trải qua kiếp nạn liên tiếp ba ngày.
Nếu Phòng Phát sóng tử thần thật sự có khả năng này, thì cho dù tôi có muốn nhúng tay vào làm cái gì thì tôi cũng không thể làm được.
Khi tôi bước ra khỏi đó thì phát hiện phiền toái!
Xa xa nhìn lại đã thấy hai tên trước đó chạy tới bên cạnh xe của tôi, cũng không biết đã dùng biện pháp gì mở cửa xe. Nhanh chóng chui vào sau đó chạy như điên về hướng bắc.
Tôi nhanh chóng hét lên nhưng không có tác dụng gì. Tôi chỉ đành gọi cảnh sát.
Đột nhiên, trong quán bar truyền tới một trận thanh âm huyên náo. Tôi đứng bên ngoài quầy rượu, liếc qua tấm kính, phát hiện màn ảnh lớn ở quầy rượu đã thay đổi.
Vốn gần đây đang là thời điểm tranh World Cup thế giới, rất nhiều người đến quán bar là để xem World Cup, nhưng ai ngờ bản tin khẩn cấp bất ngờ phát trên màn hình đang chiếu World Cup. Đây là một kênh tin tức địa phương, là đài truyền hình thành phố. Tôi nhìn thấy người dẫn chương trình tin tức dùng giọng nghiêm túc báo cáo:
“Tin khẩn cấp, một vụ án mạng đã xảy ra ở tiểu khu Phượng Hoàng của thành phố chúng ta. Hiện kẻ sát nhân đang tẩu thoát sau khi giết một gia đình ba người. Trên đây là ảnh của kẻ sát nhân. Vui lòng gọi cảnh sát ngay lập tức nếu nhìn thấy kẻ sát nhân!”
Nói xong, đột nhiên hình ảnh trên màn hình biến mất. Hóa ra người uống trong quán đã chuyển kênh, cuối cùng cảnh quay lại thành World Cup.
Vì còn muốn đuổi theo xe mình nên tôi không để ý lắm, lo lắng đứng ở bên lề đường chờ xe. Ước chừng khoảng hai phút sau, rốt cuộc có một chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi. Khi nhìn thấy người tài xế taxi, tôi ngẩn ra, hóa ra là một người đàn ông to béo, mặc áo cà sa màu vàng kim, cân nặng phải tầm hai trăm ký.
Sao nhìn thế nào cũng thấy đối phương giống như hòa thượng vậy chứ?
Thế thì làm sao có thể làm tài xế taxi được?
Nhìn kĩ một chút, phát hiện bằng lái taxi vẫn có, chẳng qua là cái đầu tròn của ông ta che khuất. Dù sao thì là tài xế xe taxi chính quy là được. Tôi cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lập tức ngồi lên, nói người nọ lái nhanh một chút, tôi phải đuổi theo xe mình.
Xe taxi phút chốc phóng ra ngoài. Tài nghệ lái xe của đối phương quả thật không thể chê.
Dọc theo đường đi, cái tên mập mạp này cứ ngâm nga một ca khúc không thành lời. Tôi cẩn thận nhìn một chút, đối phương căn bản không bật đồng hồ tính tiền. Tôi lập tức nhắc nhở: “Tôi bảo này bác tài, đồng hồ tính tiền không mở kìa. Tiền này tính thế nào?”
Tên mập nhìn đồng hồ tính tiền một cái, lạnh nhạt nói: “Ui trời, cứ cho là hai nghìn đồng đi, giảm giá chín mươi lăm phần trăm cho cậu!”
Tôi ngay lập tức giãy dụa muốn xuống khỏi xe taxi này.
Tên mập quay đầu trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi liền lấy điện thoại ra. Chuyện này phải báo cảnh sát, không có gì có thể nói với đối phương được.
Ai biết được tên mập thấy tôi lấy điện thoại ra, thay đổi vẻ mặt, cười châm biếm, mỡ cũng muốn dồn hết lên mặt, nói với tôi: “Đùa với cậu thôi, thực tế thì không lấy tiền đâu. Chuyện như này, bây giờ tôi chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, vừa hay cậu thuận đường. Tôi phải đi đưa ít đồ, rồi sẽ đưa cậu đi luôn. Tiền này coi như không lấy của cậu, coi như chúng ta cùng nhau kết bạn, được không?”
Nghe lời đối phương nói cảm giác cũng không có vấn đề gì, giống như chuyện này đã từng xảy ra trước đây. Hơn nữa, đối phương lại không thu tiền xe của tôi. Tôi cũng không oán giận câu nào.
Tôi gật đầu một cái, thúc giục người nọ nhanh lên một chút. Lúc này, trong xe taxi phát ra tiếng radio. Ban đầu là một đoạn nhạc ưu mỹ, lúc này đầu óc tôi không cách nào bình tĩnh được.
Từ sau khi tiếp xúc với cái Phòng Phát sóng tử thần thường xuyên xuất hiện mấy chuyện không giải thích được này cho nên tôi rất nhạy cảm.
“Báo cáo mới nhất, hung thủ giết người ở tiểu khu Phượng Hoàng đã cướp một chiếc taxi, hơn nữa còn giết chết tài xế taxi, đang trên đường chạy về quán bar Triều Dương. Nếu như có gặp người thì nhất định phải báo cảnh sát!”
Làm sao lại trùng hợp như vậy? Không phải là tôi mới từ quán bar Triều Dương ra ngoài hay sao? Nói cách khác hung thủ thật sự nói không chừng mới vừa ở ngay bên cạnh chúng tôi. Tôi nhìn tình huống trước mắt thêm một chút.
Đây không phải là taxi hay sao?
Tôi cẩn thận suy tính, phát hiện chuyện này càng ngày càng cổ quái.
Lúc quán bar Triều Dương xây dựng, đường phố chung quanh cũng nâng cấp theo. Nghe nói con đường gần đấy dạo này thường xuyên kẹt. Vậy xe taxi căn bản cũng không muốn tới. Nếu thế tên mập mạp trước mắt này càng lúc càng không được đúng lắm.
Mặc áo cà sa, rõ ràng là một hòa thượng, thế mà lại làm tài xế xe taxi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.