Chương 17: Hoàng Bảng
Tử Vũ Nguyệt Diên
24/07/2017
CHƯƠNG 16: HOÀNG BẢNG
“Vân huynh chớ nói đùa. Là tới tìm Tiêu huynh?” Thệ Thần rót một chén rượu cho Lưu Vân, mỉm cười hỏi.
Lưu Vân thoáng thấy ánh mắt ái muội của y, cười gượng hai tiếng, khẽ lắc đầu nói: “Không hẳn. Thệ huynh tin tức linh thông, ta tìm ngươi xin tin tức.” Dứt lời nâng chén rượu bằng sứ xanh trước mặt đưa tới bên môi, tửu hương thuần hậu lan tỏa, chưa uống người đã say. “Đây là rượu gì?”
“Thất Lý Hương.” Thệ thần khẽ nhấp một ngụm, hương thơm ngát tràn đầy khóe môi, thuần liệt tuy không bằng Vong Quy vang danh thiên hạ, nhưng luận về hương thơm, lại thuộc loại tửu trung chi quan (rượu hạng nhất).
Thất Lý Hương? Lưu Vân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cấp bậc phẩm tửu, tửu danh xứng với chất lượng thượng đẳng. Hắn uống một ngụm, chỉ cảm thấy thanh tân tứ dật, khẩu xỉ lưu hương. Một chén nhập hầu, bất giác đã say sưa trong đó. Lưu Vân xoay nhẹ chén sứ xanh trong tay, khẽ cười nói: “‘Thất Lý Hương’ này thật quá mức bình thường, theo ta thấy nên gọi ‘Minh Huân’ mới phải.” Lại uống một chén, khe khẽ ngâm nga, “Di phương thanh minh văn dĩ túy, Minh Huân nhất bôi hinh mãn lâu.” ()
()弥芳清明闻已醉, 暝薰一杯馨满楼
Tạm dịch: Hương tỏa sạch trong nghe đã túy, Minh Huân một chén thơm khắp lầu.
“Minh Huân nhất bôi hinh mãn lâu…. Hay cho ‘Minh Huân’!” Thệ Thần mâu quang chợt lóe, nâng chén rượu khen.
“Thệ huynh có biết về chuyện hoàng bảng?” Lưu Vân đột nhiên nói.
“Hoàng bảng?… Xác thực có chuyện đó.” Ánh mắt Thệ Thần ngưng tụ nơi phượng mâu thâm thúy của Lưu Vân, đáp lời, với mục đích chuyến này của hắn dĩ nhiên hiểu được bảy tám phần, “Vân huynh ngươi…”
Lưu Vân cũng tịnh không giấu diếm, hoặc nói cũng dấu không được, hơi gật đầu, biếng nhác tựa vào lưng ghế gỗ đàn thoải mái, “Đem những gì ngươi đều nói với ta đi. Biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng.”
Thệ Thần nhìn chằm chằm hắn nửa ngày mới chậm rãi nói: “Chuyện săn bắn là Kính vương đề xuất trước nhất, mọi công việc đều do lão phụ trách. Dã tâm của Kính vương vô cùng rõ ràng, mà lần này săn bắn, dụng ý không thể không khiến người ta hoài nghi. Thế nhưng, biết rõ Kính vương bất an hảo tâm, Hoàng Thượng lại ngay lập tức đáp ứng, điểm này làm người ta có phần suy ngẫm. Tình thế triều đình chắc hẳn Vân huynh cũng biết đôi chút. Trong triều thế lực đại khái có thể chia làm ba phái: Một phái là thế lực do Kính vương cầm đầu, trong đó đại bộ phận giữ chức vụ quan trọng, vây cánh rất rộng một phái là chí sĩ ủng hộ Thái tử, tuy thế lực không bằng Kính vương, nhưng trong đó cũng không thiếu năng nhân tuấn tài, huống hồ có thể ngang tài ngang sức với Kính vương quyền khuynh triều dã, có lẽ cũng không đơn giản chỉ có thế lực bề ngoài một phái còn lại là phái trung gian không giúp bên nào, trong đó Thừa tướng Lăng Thương Tố cùng Ngự Bắc tướng quân Hạng Du là người mượn sức có giá trị nhất.”
“Vân huynh chẳng phải là chưa từng uống rượu sao?” Thệ Thần khẽ cười nói.
“…. Quá khứ tịnh không đại biểu tương lai.” Lưu Vân hơi nhếch khóe miệng, lời nói cũng không rõ ràng tựa hồ có ý khác.
“Thật không.” Thệ Thần cười sâu xa, nhìn Lưu Vân, có phần đăm chiêu.
Lưu Vân mặc nhiên không nói, thoáng giương mắt ý bảo y tiếp tục nói.
“Mặt khác,” Thệ thần bỗng lại bổ sung nói, “Kính vương chính là bào đệ của đương kim Thánh Thượng, cùng Hoàng Thượng đồng chúc (thuộc loại) nhân trung long phượng, chỉ vì không phải là trưởng tử mà không đăng thượng đế vị, dã tâm bừng bừng, bụng dạ thâm sâu, liên tục củng cố thế lực của mình trong bóng tối. Xảo quyệt, người này quyết không dễ đối phó. Mà Hoàng thái tử Huyền Dục, từ ba năm trước khi Thái tử mười lăm nhược quan lễ thành sắc phong tới nay, ở trong triều dần mở rộng lực ảnh hưởng, vài năm ngắn ngủn đã mượn sức một mhóm trợ thủ thề ủng hộ, tuy ngoài sáng là cực lực tránh cùng Kính vương cứng đối cứng, nhưng trong tối lại ba đào mãnh liệt. Nghe đồn Hoàng thái tử này tùy tính mà bá đạo, thậm chí phe cánh Kính vương rất nhiều người đều cho rằng, y căn bản không phải đối thủ của chủ tử đa mưu túc trí nhà bọn họ. Theo tại hạ ngu kiến, đây chính là chỗ khôn khéo của y, chỉ sợ trong tối càng sâu không lường được. Về phần Hoàng Thượng thì đứng ngoài cuộc, hẳn cũng có một phen tính toán. Bất quá, dù sao sẽ không trơ mắt nhìn giang sơn bị đệ đệ cướp đi là được. Lăng Thừa tướng cùng Ngự Bắc tướng quân chính là lưỡng đại chi trụ một văn một võ trong triều, sự ủng hộ của bọn họ rất quan trọng, chẳng qua, bọn họ dường như vẫn chưa thiên vị về bên nào. Nhưng mà, Hạng tướng quân trời sinh tính chính trực, mấy đời làm võ tướng cho triều ta, một lòng trung tâm, ông tuy tịnh không có hảo cảm với Thái tử, thậm chí có lời đồn ông bất mãn với tác phong làm việc của Thái tử, nhưng cũng nhất định sẽ không trợ Kính vương đoạt quyền. Mà Lăng Thừa tướng lại khó dò hơn, người này tuổi trẻ chưa quá nhi lập (ba mươi tuổi, trong “tam thập nhi lập” ế ^^), lại đạt địa vị nhân thần, thật là hiếm có, Thánh Thượng cũng đối ông rất nể trọng.”
“Tuy nói mấy năm nay thế lực các bên kiềm chế nhau, nên cũng tường an vô sự, nhưng cân bằng vi diệu trong đó một khi bị phá vỡ thì….”
Lời nói chưa hết, ngoài thạch môn dường như truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Lưu Vân cùng Thệ Thần nội lực thâm hậu cỡ nào, nhĩ mục cực minh, lập tức ngậm miệng. Hai người đều không làm ra bất cứ phản ứng gì, Lưu Vân thậm chí cả mí mắt cũng không chớp một cái. Thật ra, đã âm thầm ngưng tụ chân khí. Chờ cửa hoanh nhiên mở ra, thấy rõ người tới, hai người mới thu lực đạo trong tay. Người tới chính là chủ nhân chân chính của 『Túy Dật Lâu』– Ngự Lưu Tiêu.
“Tiêu, sao ngươi lại tới đây?” Lưu Vân trưng ra một nụ cười, kéo Lưu Tiêu qua ngồi ở một bên ghế, bàng nhược vô nhân (như bên cạnh không có người) mà ôm lấy, như khiêu khích tuyên cáo quyền sở hữu.
Thệ Thần không khỏi mỉm cười, bụng than thở, hiểu lầm này thật lớn.
Lưu Tiêu có chút xấu hổ giãy dụa muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ không lay chuyển được Lưu Vân, cũng đành phải mặc hắn.
Thệ Thần nhợt nhạt cười, không dấu vết che đi gợn sóng trong mắt: “Tiêu huynh có chuyện gì quan trọng?”
Nghe vậy, Lưu Tiêu biến sắc, chậm rãi nói: “Vân, ngươi chính là muốn nhân cơ hội hoàng bảng nhập cung?”
Lưu Vân hơi chớp tu mi liếc hướng Thệ Thần nói: “Xem ra hiệu quả cách âm nơi này cần phải cải thiện na.”
“Vân!” Nhìn thấy Lưu Vân không lấy làm điều, Lưu Tiêu không khỏi có phần tức giận.
“Tiêu huynh đến không đúng lúc, rượu uống hết rồi na.” Thệ Thần lắc lắc bầu rượu trống trơn, “Hai vị ngồi thong thả, ta đi lấy ít rượu.” Cười cười hiểu rõ, đứng dậy rời đi. Không muốn ở đây làm gai mắt, đành phải đảm nhiệm chút công tác chạy bàn.
Đóng thanh thạch môn xong, cửa tủ tự động khép lại, trong nháy mắt, thiên thính nhã trí cùng y giống nhau như đúc, Thệ Thần chậm rãi đi đến trước cửa sổ, mặc đồng thâm thúy nhìn phía dưới lầu ngựa xe như nước, một lúc lâu, gọi: “Tiểu Trúc.”
Vừa dứt lời, thính môn ứng thanh mở ra, một thiếu niên dáng vẻ thanh tú cung kính đến gần, là tiểu nhị vừa rồi: “Thệ gia có gì phân phó?”
“Đi nói với Kỷ chưởng quầy, về sau đổi danh cho rượu này.” Thệ thần cầm “Bách Lý Hương” trong tay đưa cho Tiểu Trúc nói.
“Đổi danh?” Tiểu Trúc từ nhỏ thông minh lanh lợi, lúc này cũng hoàn toàn không rõ.
“Về sau, rượu này gọi là ‘Minh Huân’.”
“….. Sự tình chính là như vậy, cho nên ta phải trà trộn vào cung.” Lưu Vân đơn giản đem chuyện cùng Mộ Dung Linh ước định một chữ không bỏ sót nói cho Lưu Tiêu, đương nhiên, chuyện gặp gỡ Liễm Hàn tất nhiên là không đề cập một chữ, trước khi tra rõ mọi chuyện, hắn vẫn không muốn để Lưu Tiêu biết sự tồn tại của Liễm Hàn.
Lưu Tiêu từ đầu chí cuối đều nhíu mày, chẳng nói một lời, một cổ trầm mặc khiến người ngạt thở tràn ngập trong gian phòng nho nhỏ.
Quả nhiên vẫn là sinh khí sao? Lưu Vân âm thầm cười khổ, suy nghĩ làm sao để phá vỡ trầm mặc.
“Ngươi có biết hay không hoàng cung là nơi nguy hiểm cỡ nào?!” Thanh âm đè thấp lộ rõ tức giận, Lưu Tiêu trước sau rủ mắt, bàn tay gắt gao nắm chặt tiết lộ tâm tình y.
Lưu Vân ấm áp trong lòng, lại tà tà cười lên, tận lực dùng ngữ khí tùy ý ung dung nói: “Ta đương nhiên biết, yên tâm đi, cũng không phải đi liều mạng, ngô……”
Lời còn chưa hết đã biến mất giữa đôi môi, nào ngờ Lưu Tiêu luôn luôn thành thục ổn trọng lại chủ động hôn mình, Lưu Vân hơi ngẩn ra lập tức mặc y cơ hồ ngang ngược “Xâm nhập”. (nhờ anh “giáo dục” đó )
Lưu Tiêu giống như trả thù hung hăng ức hiếp môi Lưu Vân. Tính cách y ôn nhã, đạm bạc ***, ở trước mặt Lưu Vân trời sinh tính phong lưu, tà nịnh bất kham trái lại có vẻ trĩ chuyết (trẻ con vụng về). Lưu Vân trở tay ôm lấy Lưu Tiêu, chủ động làm sâu thêm nụ hôn kéo dài mà bá đạo này, ngón tay thon dài tham nhập vào trong lam trù lí y (áo trong lụa xanh), gian phòng nhã trí thấm đẫm cảnh đẹp kiều diễm rực rỡ…..
Bên cửa sổ ngoài mật thât, một mạt thanh ảnh đứng dựa vào lan can, tự châm tự ẩm, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua hàng tủ gỗ đàn chất lượng thượng hảo kia, thì thào nói: “….. Hiệu quả cách âm này đích xác cần phải cải thiện…..” Đăng bởi: admin
“Vân huynh chớ nói đùa. Là tới tìm Tiêu huynh?” Thệ Thần rót một chén rượu cho Lưu Vân, mỉm cười hỏi.
Lưu Vân thoáng thấy ánh mắt ái muội của y, cười gượng hai tiếng, khẽ lắc đầu nói: “Không hẳn. Thệ huynh tin tức linh thông, ta tìm ngươi xin tin tức.” Dứt lời nâng chén rượu bằng sứ xanh trước mặt đưa tới bên môi, tửu hương thuần hậu lan tỏa, chưa uống người đã say. “Đây là rượu gì?”
“Thất Lý Hương.” Thệ thần khẽ nhấp một ngụm, hương thơm ngát tràn đầy khóe môi, thuần liệt tuy không bằng Vong Quy vang danh thiên hạ, nhưng luận về hương thơm, lại thuộc loại tửu trung chi quan (rượu hạng nhất).
Thất Lý Hương? Lưu Vân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cấp bậc phẩm tửu, tửu danh xứng với chất lượng thượng đẳng. Hắn uống một ngụm, chỉ cảm thấy thanh tân tứ dật, khẩu xỉ lưu hương. Một chén nhập hầu, bất giác đã say sưa trong đó. Lưu Vân xoay nhẹ chén sứ xanh trong tay, khẽ cười nói: “‘Thất Lý Hương’ này thật quá mức bình thường, theo ta thấy nên gọi ‘Minh Huân’ mới phải.” Lại uống một chén, khe khẽ ngâm nga, “Di phương thanh minh văn dĩ túy, Minh Huân nhất bôi hinh mãn lâu.” ()
()弥芳清明闻已醉, 暝薰一杯馨满楼
Tạm dịch: Hương tỏa sạch trong nghe đã túy, Minh Huân một chén thơm khắp lầu.
“Minh Huân nhất bôi hinh mãn lâu…. Hay cho ‘Minh Huân’!” Thệ Thần mâu quang chợt lóe, nâng chén rượu khen.
“Thệ huynh có biết về chuyện hoàng bảng?” Lưu Vân đột nhiên nói.
“Hoàng bảng?… Xác thực có chuyện đó.” Ánh mắt Thệ Thần ngưng tụ nơi phượng mâu thâm thúy của Lưu Vân, đáp lời, với mục đích chuyến này của hắn dĩ nhiên hiểu được bảy tám phần, “Vân huynh ngươi…”
Lưu Vân cũng tịnh không giấu diếm, hoặc nói cũng dấu không được, hơi gật đầu, biếng nhác tựa vào lưng ghế gỗ đàn thoải mái, “Đem những gì ngươi đều nói với ta đi. Biết người biết ta, mới trăm trận trăm thắng.”
Thệ Thần nhìn chằm chằm hắn nửa ngày mới chậm rãi nói: “Chuyện săn bắn là Kính vương đề xuất trước nhất, mọi công việc đều do lão phụ trách. Dã tâm của Kính vương vô cùng rõ ràng, mà lần này săn bắn, dụng ý không thể không khiến người ta hoài nghi. Thế nhưng, biết rõ Kính vương bất an hảo tâm, Hoàng Thượng lại ngay lập tức đáp ứng, điểm này làm người ta có phần suy ngẫm. Tình thế triều đình chắc hẳn Vân huynh cũng biết đôi chút. Trong triều thế lực đại khái có thể chia làm ba phái: Một phái là thế lực do Kính vương cầm đầu, trong đó đại bộ phận giữ chức vụ quan trọng, vây cánh rất rộng một phái là chí sĩ ủng hộ Thái tử, tuy thế lực không bằng Kính vương, nhưng trong đó cũng không thiếu năng nhân tuấn tài, huống hồ có thể ngang tài ngang sức với Kính vương quyền khuynh triều dã, có lẽ cũng không đơn giản chỉ có thế lực bề ngoài một phái còn lại là phái trung gian không giúp bên nào, trong đó Thừa tướng Lăng Thương Tố cùng Ngự Bắc tướng quân Hạng Du là người mượn sức có giá trị nhất.”
“Vân huynh chẳng phải là chưa từng uống rượu sao?” Thệ Thần khẽ cười nói.
“…. Quá khứ tịnh không đại biểu tương lai.” Lưu Vân hơi nhếch khóe miệng, lời nói cũng không rõ ràng tựa hồ có ý khác.
“Thật không.” Thệ Thần cười sâu xa, nhìn Lưu Vân, có phần đăm chiêu.
Lưu Vân mặc nhiên không nói, thoáng giương mắt ý bảo y tiếp tục nói.
“Mặt khác,” Thệ thần bỗng lại bổ sung nói, “Kính vương chính là bào đệ của đương kim Thánh Thượng, cùng Hoàng Thượng đồng chúc (thuộc loại) nhân trung long phượng, chỉ vì không phải là trưởng tử mà không đăng thượng đế vị, dã tâm bừng bừng, bụng dạ thâm sâu, liên tục củng cố thế lực của mình trong bóng tối. Xảo quyệt, người này quyết không dễ đối phó. Mà Hoàng thái tử Huyền Dục, từ ba năm trước khi Thái tử mười lăm nhược quan lễ thành sắc phong tới nay, ở trong triều dần mở rộng lực ảnh hưởng, vài năm ngắn ngủn đã mượn sức một mhóm trợ thủ thề ủng hộ, tuy ngoài sáng là cực lực tránh cùng Kính vương cứng đối cứng, nhưng trong tối lại ba đào mãnh liệt. Nghe đồn Hoàng thái tử này tùy tính mà bá đạo, thậm chí phe cánh Kính vương rất nhiều người đều cho rằng, y căn bản không phải đối thủ của chủ tử đa mưu túc trí nhà bọn họ. Theo tại hạ ngu kiến, đây chính là chỗ khôn khéo của y, chỉ sợ trong tối càng sâu không lường được. Về phần Hoàng Thượng thì đứng ngoài cuộc, hẳn cũng có một phen tính toán. Bất quá, dù sao sẽ không trơ mắt nhìn giang sơn bị đệ đệ cướp đi là được. Lăng Thừa tướng cùng Ngự Bắc tướng quân chính là lưỡng đại chi trụ một văn một võ trong triều, sự ủng hộ của bọn họ rất quan trọng, chẳng qua, bọn họ dường như vẫn chưa thiên vị về bên nào. Nhưng mà, Hạng tướng quân trời sinh tính chính trực, mấy đời làm võ tướng cho triều ta, một lòng trung tâm, ông tuy tịnh không có hảo cảm với Thái tử, thậm chí có lời đồn ông bất mãn với tác phong làm việc của Thái tử, nhưng cũng nhất định sẽ không trợ Kính vương đoạt quyền. Mà Lăng Thừa tướng lại khó dò hơn, người này tuổi trẻ chưa quá nhi lập (ba mươi tuổi, trong “tam thập nhi lập” ế ^^), lại đạt địa vị nhân thần, thật là hiếm có, Thánh Thượng cũng đối ông rất nể trọng.”
“Tuy nói mấy năm nay thế lực các bên kiềm chế nhau, nên cũng tường an vô sự, nhưng cân bằng vi diệu trong đó một khi bị phá vỡ thì….”
Lời nói chưa hết, ngoài thạch môn dường như truyền đến tiếng vang rất nhỏ, Lưu Vân cùng Thệ Thần nội lực thâm hậu cỡ nào, nhĩ mục cực minh, lập tức ngậm miệng. Hai người đều không làm ra bất cứ phản ứng gì, Lưu Vân thậm chí cả mí mắt cũng không chớp một cái. Thật ra, đã âm thầm ngưng tụ chân khí. Chờ cửa hoanh nhiên mở ra, thấy rõ người tới, hai người mới thu lực đạo trong tay. Người tới chính là chủ nhân chân chính của 『Túy Dật Lâu』– Ngự Lưu Tiêu.
“Tiêu, sao ngươi lại tới đây?” Lưu Vân trưng ra một nụ cười, kéo Lưu Tiêu qua ngồi ở một bên ghế, bàng nhược vô nhân (như bên cạnh không có người) mà ôm lấy, như khiêu khích tuyên cáo quyền sở hữu.
Thệ Thần không khỏi mỉm cười, bụng than thở, hiểu lầm này thật lớn.
Lưu Tiêu có chút xấu hổ giãy dụa muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ không lay chuyển được Lưu Vân, cũng đành phải mặc hắn.
Thệ Thần nhợt nhạt cười, không dấu vết che đi gợn sóng trong mắt: “Tiêu huynh có chuyện gì quan trọng?”
Nghe vậy, Lưu Tiêu biến sắc, chậm rãi nói: “Vân, ngươi chính là muốn nhân cơ hội hoàng bảng nhập cung?”
Lưu Vân hơi chớp tu mi liếc hướng Thệ Thần nói: “Xem ra hiệu quả cách âm nơi này cần phải cải thiện na.”
“Vân!” Nhìn thấy Lưu Vân không lấy làm điều, Lưu Tiêu không khỏi có phần tức giận.
“Tiêu huynh đến không đúng lúc, rượu uống hết rồi na.” Thệ Thần lắc lắc bầu rượu trống trơn, “Hai vị ngồi thong thả, ta đi lấy ít rượu.” Cười cười hiểu rõ, đứng dậy rời đi. Không muốn ở đây làm gai mắt, đành phải đảm nhiệm chút công tác chạy bàn.
Đóng thanh thạch môn xong, cửa tủ tự động khép lại, trong nháy mắt, thiên thính nhã trí cùng y giống nhau như đúc, Thệ Thần chậm rãi đi đến trước cửa sổ, mặc đồng thâm thúy nhìn phía dưới lầu ngựa xe như nước, một lúc lâu, gọi: “Tiểu Trúc.”
Vừa dứt lời, thính môn ứng thanh mở ra, một thiếu niên dáng vẻ thanh tú cung kính đến gần, là tiểu nhị vừa rồi: “Thệ gia có gì phân phó?”
“Đi nói với Kỷ chưởng quầy, về sau đổi danh cho rượu này.” Thệ thần cầm “Bách Lý Hương” trong tay đưa cho Tiểu Trúc nói.
“Đổi danh?” Tiểu Trúc từ nhỏ thông minh lanh lợi, lúc này cũng hoàn toàn không rõ.
“Về sau, rượu này gọi là ‘Minh Huân’.”
“….. Sự tình chính là như vậy, cho nên ta phải trà trộn vào cung.” Lưu Vân đơn giản đem chuyện cùng Mộ Dung Linh ước định một chữ không bỏ sót nói cho Lưu Tiêu, đương nhiên, chuyện gặp gỡ Liễm Hàn tất nhiên là không đề cập một chữ, trước khi tra rõ mọi chuyện, hắn vẫn không muốn để Lưu Tiêu biết sự tồn tại của Liễm Hàn.
Lưu Tiêu từ đầu chí cuối đều nhíu mày, chẳng nói một lời, một cổ trầm mặc khiến người ngạt thở tràn ngập trong gian phòng nho nhỏ.
Quả nhiên vẫn là sinh khí sao? Lưu Vân âm thầm cười khổ, suy nghĩ làm sao để phá vỡ trầm mặc.
“Ngươi có biết hay không hoàng cung là nơi nguy hiểm cỡ nào?!” Thanh âm đè thấp lộ rõ tức giận, Lưu Tiêu trước sau rủ mắt, bàn tay gắt gao nắm chặt tiết lộ tâm tình y.
Lưu Vân ấm áp trong lòng, lại tà tà cười lên, tận lực dùng ngữ khí tùy ý ung dung nói: “Ta đương nhiên biết, yên tâm đi, cũng không phải đi liều mạng, ngô……”
Lời còn chưa hết đã biến mất giữa đôi môi, nào ngờ Lưu Tiêu luôn luôn thành thục ổn trọng lại chủ động hôn mình, Lưu Vân hơi ngẩn ra lập tức mặc y cơ hồ ngang ngược “Xâm nhập”. (nhờ anh “giáo dục” đó )
Lưu Tiêu giống như trả thù hung hăng ức hiếp môi Lưu Vân. Tính cách y ôn nhã, đạm bạc ***, ở trước mặt Lưu Vân trời sinh tính phong lưu, tà nịnh bất kham trái lại có vẻ trĩ chuyết (trẻ con vụng về). Lưu Vân trở tay ôm lấy Lưu Tiêu, chủ động làm sâu thêm nụ hôn kéo dài mà bá đạo này, ngón tay thon dài tham nhập vào trong lam trù lí y (áo trong lụa xanh), gian phòng nhã trí thấm đẫm cảnh đẹp kiều diễm rực rỡ…..
Bên cửa sổ ngoài mật thât, một mạt thanh ảnh đứng dựa vào lan can, tự châm tự ẩm, thỉnh thoảng nhìn thoáng qua hàng tủ gỗ đàn chất lượng thượng hảo kia, thì thào nói: “….. Hiệu quả cách âm này đích xác cần phải cải thiện…..” Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.