Phong Quá Vũ Lưu Vân

Chương 69: Kiếm Trì

Tử Vũ Nguyệt Diên

24/07/2017

CHƯƠNG 67: KIẾM TRÌ

Thệ Thần khẽ mỉm cười, dư quang đảo qua Liễm Hàn có chút địch ý cùng Huyền Dục ánh mắt sâu thẳm, dừng lại ở trên người Lưu Vân: “Ha ha, vào trong rồi hãy nói.”

Huyền Dục nhìn Thệ Thần, con ngươi chợt động, hai người này vốn có quen biết…

Lên khoảng mười bậc, càng thấy nguy nga. Hai bên đường cổ thụ che trời, lá thông xanh ngắt. Hình như trời vừa đổ tuyết, sắc trắng bạc điểm xuyết trên khắp các cành lá, khắp nơi óng ánh.

Lưu Vân cùng Thệ Thần vừa đi vừa tán gẫu, bàn luận về những thứ gặp được mấy ngày qua. Đối phương mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại chêm vào hai câu, bầu không khí cực kì thoải mái.

Liễm Hàn ôm kiếm đi một bên, tìm xung quanh xem có cao nhân kiếm khách nào có thể làm cho y hứng thú không.

Huyền Dục đi cuối cùng, lạnh nhạt xem xét cảnh sắc xung quanh.

Xa xa chỉ thấy một người mặc tố sam lam nhạt, đứng dưới bóng cây trông thật nổi bật.

Khóe miệng nhàn nhạt mỉm cười, Lưu Vân bước nhanh về phía trước, đột nhiên dừng lại, quay đầu hướng Liễm Hàn nói: “Qua đây với ta.” Không chờ y trả lời, liền kéo y bước tới.

“Lưu Tiêu.”

Nghe được giọng nói trầm thấp quen thuộc, Lưu Tiêu vui mừng quay đầu, khuôn mặt tuấn mỹ tà tứ rơi vào trong mắt.

“Lưu Vân? Ngươi làm sao lại…”

Sự tồn tại cường liệt của người bên cạnh Lưu Vân lập tức thu hút sự chú ý của Lưu Tiêu. Khí thế trầm tĩnh, khuôn mặt khiến người ta không dám nhìn gần. Lưu Tiêu trong chớp mắt ý thức được y là ai, ánh mắt thoáng thấy tay hai người đang nắm lấy nhau, trong lòng đột nhiên thắt lại. Một lúc lâu sau, mới mở mắt hướng Liễm Hàn hơi mỉm cười, nói: “Vị này chắc là Liễm công tử, thất kính.”

Liễm Hàn không nói gì, chỉ gật đầu.

Lưu Vân đột nhiên cảm thấy gai người, theo bản năng muốn rút tay ra, không ngờ lại bị Liễm Hàn nắm chặt lấy.

Hàn… Đang khẩn trương…

Trên mặt dù chưa biểu hiện ra, nhưng có thể cảm nhận được nóng ướt từ trong lòng bàn tay truyền tới. Chuyện này… Có khi lại là dấu hiệu tốt đây… Tên gia hỏa mạnh miệng này…

Lưu Vân ngước mắt nhìn Lưu Tiêu, trong ánh mắt là tín nhiệm không cần nói ra lời.

Lưu Tiêu trong lòng nóng lên, khụ một tiếng, chuyển đề tài: “Lưu Vân, ta dẫn ngươi đi gặp một người.”

Lưu Vân ngạc nhiên: “Ai vậy?”

“Hắn là. . . .”

“Vị này chính là ngự Các chủ phải không, hôm nay gặp mặt quả nhiên phong thái văn hoa, tại hạ thực sự là không uổng chuyến này rồi.”

Chẳng biết từ lúc nào, nam tử tướng mạo bất phàm, khí chất lỗi lạc đã đứng ở phía sau, người kia khoảng gần đến tuổi nhi lập, y phục trắng như tuyết, bên ngoài khoác áo lông, mặt mày đường nét nhu hòa nhưng không kém phần trầm ổn, nụ cười phong nhã lộ ra một tia anh khí, khiến cả người như một làn gió xuân ấm áp. Mới vừa gặp, không ai nghĩ đó là một hiệp sĩ giang hồ, ngược lại lại giống một thư sinh nho nhã.

(Chú thích: Nhi lập chi niên: Khoảng 30 tuổi.)

Lưu Vân cả kinh, chính mình lúc hắn đến vậy mà hoàn toàn không phát hiện ra.

Lưu Tiêu cười nói: “Lưu Vân, có nhớ ta từng đề cập với ngươi về Vô Song bảo Trác bảo chủ? Chính là vị trước mặt ngươi đó.”

“Tiểu đệ họ Trác, tên là Việt Nhiên.” Trác Việt Nhiên nhẹ nhàng hướng Lưu Vân chắp tay thi lễ, rất khiêm tốn đúng mực.

“Ngự Lưu Vân.” Lưu Vân mỉm cười nhìn lại hắn, mắt phượng bán mị mang theo ý tứ dò xét, người kia không phiền không giận, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười.

Lưu Tiêu mới nói: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, đi vào nghỉ ngơi một lát, sáng mai luận võ đại hội bắt đầu rồi.”

Mọi người lúc này mới lục tục tiến vào phòng khách.

Sẩm tối, Lưu Vân vô tình đi đến gian phòng của Lưu Tiêu, thấy bên trong chỉ có một mình tì nữ quét tước.

“Hương Nhi? Lưu Tiêu đâu?”

“Nhị thiếu gia?!” Hương Nhi vừa thấy hắn, mừng rỡ chạy tới, “Trang chủ vừa mới cùng Trác bảo chủ ra ngoài.”

Lưu Vân sóng mắt khẽ động, hướng nàng cười cười, xoay người rời đi.

Tà dương ngã về tây, ráng chiều nhàn nhạt lượn lờ phía chân trời xa xa. Trăng sắp mọc. Mùa xuân nhạn về, từng đàn từng đàn lượn quanh quẩn theo hình vòng cung trên nền trời. Nhìn lên, mây trắng lững lờ, trời cao xanh ngắt, cúi xuống lại là trúc xanh như ngọc, tuyết trắng như sao, ngày tốt cảnh đẹp, không khỏi làm người lưu luyến quên lối về.

” Tiêu tiêu lăng tuyết sương, nồng thúy dị tam tương, sơ ảnh nguyệt di bích, hàn thanh phong mãn đường.”

“Thơ hay.” Lưu Tiêu khẽ xoa tay, ánh mắt nhìn về phía chân trời.

Trác Việt Nhiên khẽ lắc đầu, “Nơi này tiên vực thánh cảnh, ta câu chữ vụng về, không thể lột tả hết được.”

Lưu Tiêu cười nói: “Trúc lăng sương tuyết, kiên thủ lý tưởng, thị dĩ ngật lập bất đảo. . .”

Y đứng trước rừng trúc, một thân tố y thuần trắng, khí chất như lan. Y bào phía sau thêu nhẹ một màu xanh ngọc. Khóe miệng nâng lên ý cười ôn hòa. Gió nhè nhẹ thổi, tóc đen như mực khẽ lay, cỏ cây rơi rụng vài giọt tuyết.

Tiêu tiêu lăng tuyết sương, nồng thúy dị tam tương, sơ ảnh nguyệt di bích, hàn thanh phong mãn đường.

Trác Việt Nhiên dừng lại, bình thản nói: “Không sai.”

Lúc Lưu Vân tới nơi, chỉ thấy mỹ cảnh hài hòa này nhìn kiểu gì cũng chướng mắt. Nhất thời, đem ấn tượng tốt đối với Trác Việt Nhiên quăng lên chín tầng mây.



“Ngại quá, quấy rầy hai vị sao?” Lưu Vân mang theo ý cười đạm nhiên, thong thả đến gần, rõ ràng ý tứ không hề giống lời vừa nói ra, “ngại quá”.

“Ngự các chủ.”

“Không sao. Lưu Vân, sao ngươi lại tới đây?”

“Rảnh rỗi, liền đi dạo một chút.”

“Phong cảnh kiếm trì chính là thiên hạ nhất tuyệt, các chủ không ngại đi dạo xung quanh một chút?”

Lưu Vân mắt phượng híp lại, khẽ cười: “Nhìn thấy Trác bảo chủ, tại hạ sẽ không thấy nhàm chán.”

“Hả?”

“Từ lâu nghe tiếng bảo chủ thâm tàng bất lộ, tại hạ rất tò mò đây. Ngày mai luận võ đại hội, bảo chủ sẽ tham gia chứ?” Lưu Vân dò xét hỏi.

Trác Việt Nhiên khẽ mỉm cười, trả lời nước đôi: “Tập võ chỉ vì cường thân kiện thể, không nên lấy đó mà tranh cường háo thắng.”

Lưu Tiêu gật đầu nói: “Không sai. Đã như vậy, cũng không nên cưỡng cầu.”

Lưu Vân nhíu mày, không nói gì.

Trác Việt Nhiên rất có tài ăn nói, cùng Lưu Tiêu trò chuyện, càng nói càng hưng phấn. Lưu Vân lại càng nghe càng đen mặt, nhưng cố kìm chế không chịu rời đi. Trác Việt Nhiên thấy hắn mất hứng, cười nói: “Các chủ chắc là mệt mỏi, không bằng trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lưu Vân nâng mắt, nhìn ánh mắt Lưu Tiêu di chuyển đến vầng trăng giữa tháng, điềm tĩnh nói: “Ta ở lại ngắm trăng.”

Trác Việt Nhiên nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt trong sạch, “Tại hạ thấy mệt mỏi rồi, thứ cho tại hạ về trước. Hai vị, ngày mai gặp.” Dứt lời, chắp tay xoay người, trong nháy mắt, ánh mắt mang ý cười đảo qua hai người bọn họ, thong thả rời đi.

Đợi đến lúc bóng hắn hoàn toàn biến mất trong rừng cây, Lưu Tiêu mới mỉm cười cảm thán: “Trác bảo chủ lòng dạ rộng rãi, lại rất khiêm tốn, quả thật đáng quý.”

Rốt cục, Lưu Vân nửa mặt còn lại cũng biến đen, mắt phượng nửa mở, lạnh lùng nói: “Thư sinh vô dụng!”

Lưu Tiêu nhíu mày: “Người ta không phải là ‘thư sinh vô dụng’ đâu, Vô Song bảo thế lực không thể khinh thường, bất luận võ công hắn nông sâu, đều tuyệt đối không phải hạng người bình thường vô năng.”

Lưu Vân âm trầm nói: “Các ngươi mới quen biết một ngày, đã thân thiết như vậy?”

Lưu Tiêu hơi ngẩn người, sóng mắt lưu chuyển, bỗng nhiên mặt giãn ra, cười: “Ngươi cũng mới biết hắn có một ngày, sao lại phiến diện như vậy?”

Lưu Vân như bị người khác nắm đuôi, nhìn sang chỗ khác, nói: “Ta có à?”

Ý cười trong vắt rơi vào trong ánh mắt, Lưu Tiêu mắt phượng đen sáng tựa tiếu phi tiếu nhìn Lưu Vân: “Không có sao?”

Lưu Vân chậm rãi quay mặt lại, mắt phượng bán mị, khiêu mi nhìn y: “Sao ta có cảm giác ngươi rất cao hứng?”

Lưu Tiêu chớp mắt, mỉm cười: “Đêm đã khuya, trở về phòng thôi.”

Mây mờ kéo đến, che đi ánh trăng. Nguyệt quang xuyên qua song cửa, cùng mùi xạ hương nhàn nhạt quấn quýt, bên dưới màn trướng kiều diễm, mơ hồ có hai bóng người quấn quýt, nhẹ nhàng lay động.

Gió lặng. Đêm sâu an tĩnh.

Đôi mắt sáng trong giờ đây tràn ngập say mê, hơi hơi khép lại, đôi môi hé mở lộ ra tiếng thở dốc cùng rên rỉ.

Hạ thân chặt chẽ khít khao dán lấy nhau. Lưu Vân ôm thật chặt Lưu Tiêu, vùi đầu vào cổ y tỉ mỉ hôn xuống.

“…Ưm… Vân… Nhẹ chút…” Lưu Tiêu ngẩng đầu, chỗ yếu ớt nhất nơi cổ họng phác họa thành một đường cong duyên dáng, hai tay chặt chẽ ôm lấy vai Lưu Vân, ***g ngực trắng nõn khỏe mạnh theo cao trào mà mãnh liệt lên xuống.

“Tiêu, ngươi thực sự rất nhạy cảm…” Lưu Vân khẽ cười, hôn mặt y một cái, chậm rãi từ trong thân thể y rút ra, vô tình cố ý lại gây ra một trận run rẩy.

“… Canh mấy rồi?” Lưu Tiêu hơi mở đôi mắt mơ hồ, thanh âm khàn khàn còn lưu lại tình triều chưa rút.

“À… Mới canh hai thôi.”

“… Ta đi tắm.” Lưu Tiêu khẽ ngồi dậy, chăn lông trượt xuống, lộ ra dấu hôn nhàn nhạt trên bả vai màu mật.

Lưu Vân cũng thuận theo ngồi dậy, từ sau lưng ôm lấy y, lười biếng tựa lên cổ, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên tóc. “Từ từ, chờ Hương Nhi chuẩn bị nước xong, ta giúp ngươi tắm.”

Lưu Tiêu hơi nghiêng đầu sang một bên, trong mắt lộ ra một tia ý cười, ngón tay cốc nhẹ đầu Lưu Vân, cười nói: “Ngươi giúp? Không quấy rầy ta thêm đã là tốt lắm rồi…”

Gọi Hương Nhi chuẩn bị nước xong. Lưu Tiêu ngồi xuống ngâm mình, tóc dài đen như mực buông xuống thành bồn tắm, phản chiếu ánh sáng dìu dịu. Lưu Vân cầm một lọn nhỏ quấn quanh đầu ngón tay thưởng thức, không biết từ đâu lấy ra một cái lược gỗ, tỉ mỉ chải.

Lưu Tiêu thấy động tác của y, khóe miệng không khỏi cong lên, nói: “Vân, ngươi có biết, nam tử Huyền quốc chỉ để cho trượng phu chải tóc?”

Lưu Vân động tác dừng lại, cười hỏi: “Sao lại có loại phong tục này?” Thật buồn cười, Thệ còn từng chải tóc cho mình… Không thể nào…

“Thật đó, ta đùa ngươi làm gì?”

Ngón tay Lưu Vân khẽ run lên, đôi mắt nhắm lại rồi lại mở ra.

“Sao vậy?” Cảm thấy được bất thường, Lưu Tiêu thoáng quay đầu.

“… Không có gì… Nước lạnh rồi, lau khô nghỉ ngơi thôi.” Âm thanh vẫn vững vàng, nhưng nếu đặt tay lên ***g ngực, liền có thể cảm thấy được tiếng tim đập hỗn loạn.

“…Ừ.”



Hôm sau, kiếm trì luận võ rốt cục khai mạc.

Võ đài là một kiếm đài rộng rãi trên núi, xa xa có thác nước chảy xiết, thông sơn bích thủy, cũng là một nơi tuyệt vời để thưởng thức cảnh đẹp.

Cao thủ các phái từ lâu đã tập hợp tại đây, so với cảnh sắc đẹp đẽ, đại đa số mọi người đối với việc quan sát đối thủ càng có hứng thú hơn.

Lưu Vân đi tới, nhìn thấy đại thể đều là những khuôn mặt mới, nửa ngày trời cũng không thấy người quen.

“Vân huynh đang tìm người sao?” Thanh âm từ tính của Huyền Dục truyền vào tai.

Lưu Vân khiêu mi trả lời: “Là ngươi đang tìm ta đi.”

Huyền Dục còn định nói gì đó, bỗng phía trước một trận ầm ĩ, âm thanh binh khí va đập thu hút chú ý của hai người. Đi vào giữa đám người, đã thấy trên nền đất trống là hai thiếu niên khí phách đang luận võ.

Một người mặc hồng bào, trong tay cầm một cây trường côn màu đỏ, đường côn hữu lực. Người còn lại y phục xanh lục, cầm trong tay là trường kiếm trang trí thanh long. Thiếu niên áo đỏ còn ít tuổi, khí lực lại không nhỏ, mấy lần đẩy thiếu niên áo xanh vào hiểm cảnh, rõ ràng đang chiếm thượng phong.

Lại nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay bích y thiếu niên bị trường côn một gậy đánh bay, một đường hướng Lưu Vân bay thẳng tới!

“Cẩn thận!” Hồng y thiếu niên không ngờ một chiêu của mình lại có uy lực to lớn như vậy.

Trong phút chốc, mũi kiếm đã gần ngay trước mắt!

Lưu Vân khẽ mỉm cười, khuôn mặt không chút hoang mang. Trường kiếm lướt qua tai, “phập” một tiếng, lưỡi kiếm thẳng tắp cắm lên thân cây đại thụ đằng sau, kiếm tuệ thanh sắc vẫn còn dao động liên tục.

Mọi người kinh ngạc ồ lên, người trong cuộc vậy mà vẫn cứ mang theo cái vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình, cười nhẹ, không để ý chút nào.

Huyền Hữu khẽ lắc đầu: “Thực sự là tai họa lưu ngàn năm mà.”

Lưu Vân rất thiếu đánh, gật gật đầu.

“Ngươi không sao chứ?” Hồng y thiếu niên vội vã chạy tới, dáng vẻ đầy lo lắng cùng hối hận đan xen.

Lưu Vân thấy buồn cười, định trêu cậu, cười nói: “Nếu ta có sao thì sao?”

Vậy mà thiếu niên ngây thơ, càng tin là thật, thái độ thấy chết không sờn hiên ngang nói: “Vậy… Ta chỉ có cách lấy cái chết tạ tội rồi!” Nói xong giơ trường côn trong tay lên, định đánh xuống đầu!

Lần này Lưu Vân cao hứng, tiện chân đá một cái, không chút dấu vết dời đi sức mạnh của trường côn. Đang muốn trêu chọc vài câu, chợt thoáng thấy Huyền Dục bên cạnh ánh mắt âm trầm nhìn hắn. Lời đã đến miệng đột nhiên lại miễn cưỡng nuốt vào một cách khó hiểu.

“Này! Tư Không Tễ! Mau đem kiếm của ta về đây!” Bích y thiếu niên lúc này cũng chạy tới, oán hận nhìn cậu.

Thiếu niên tên Tư Không Tễ nhỏ giọng thì thào: “Cao như vậy, ta làm sao lấy được?”

“Hừ,” bích y thiếu niên hừ lạnh nói, “Vậy ngươi ‘lấy cái chết tạ tội’ là được!”

“Ta…” Tư Không Tễ mặt đỏ lên, đờ người, dáng vẻ ngược lại có vài phần quyết tuyệt.

“Ôi, không phải chỉ là một thanh kiếm thôi sao, vị thiếu hiệp kia cũng quá hẹp hòi rồi.” Lưu Vân mỉm cười nói.

“Biến, chỗ này khi nào thì đến phiên ngươi nói! Nếu không phải tại ngươi tránh, kiếm của ta sao lại bay qua đó?!”

“…” Lưu Vân câm nín. Lại còn có người so với hắn còn già mồm hơn, thực sự là núi cao còn có núi cao hơn mà…

Huyền Dục rất không nể mặt, “phì” một tiếng bật cười, đến gần bên tai Lưu Vân, cười nói: “Vân huynh tựa hồ bị tiểu quỷ này xem thường rồi, ha ha.” “Này! Cái tên phe phẩy quạt kia, đang mùa đông quạt cái gì mà quạt… Ngươi nói ai là tiểu quỷ hả?! Bản đại gia họ Lôi tên Thanh Ngạo, ngươi nhớ rõ cho ta!”

Lưu Vân buồn cười, đùa cợt nói: “Như nhau cả thôi.”

Huyền Dục khóe miệng cong lên, hơi hơi khiêu mi.

“Ngạo nhi câm miệng!” Thanh âm hồn hậu mạnh mẽ từ giữa đám đông vang lên. Thất luân cự nhận () treo bên hông, nam tử trung niên khí thế bức người bước ra. Chính là Thanh Long môn chủ Lôi Chấn Thanh.

“Không biết trời cao đất rộng gì cả!” Lôi Chấn Thanh ngược lại hướng Lưu Vân chắp tay, lúng túng cười nói, “Thất lễ, khuyển tử trẻ người non dạ, mong Nhị trang chủ, à không, Ngự các chủ lượng thứ.”

“Ngự các chủ? Chẳng lẽ là Vân Hi các…” Bích y thiếu niên kinh ngạc nhìn chằm chằm Lưu Vân.

“Ngạo nhi, còn không xin lỗi Ngự các chủ! Các chủ trí nghệ song tuyệt, về sau vẫn cần các chủ chỉ giáo nhiều hơn.” Ý tứ đằng sau câu nói càng khiến người khác phải suy nghĩ.

Lưu Vân ánh mắt lưu chuyển, ồ, để mặc nhi tử làm càn như vậy, nguyên là muốn bàn chuyện “bái sư”.

Không chờ Lôi Thanh Ngạo mở miệng, Lưu Vân ngắt lời: “Lôi môn chủ khách khí rồi. Anh hùng xuất thiếu niên, lệnh lang thân thủ bất phàm, ta thực không nên lắm miệng.”

Lôi Chấn Thanh cười gượng hai tiếng, chợt chỉ vào Huyền Dục nói: “Vị này chính là…”

“Ừm… Hắn là…”

Huyền Dục tiếp lời: “Ta là bằng hữu của Vân, kiến quá Lôi môn chủ.” Không biết vô tình hay cố ý, câu “bằng hữu của Vân” thực rất ám muội.

Lưu Vân sớm đã thành thói quen, sẽ không trước mặt mọi người không nể mặt y, hiện tại không mở miệng.

Lôi Chấn Thanh ha ha cười, hướng Lưu Vân nháy mắt, nói: “Ngự các chủ thật có phúc, hai vị xin mời.”

Lưu Vân trầm mặc, liếc thấy Huyền Dục tự tiếu phi tiếu, lắc đầu bước vào.

——

() Thất luân cự nhận: Đại khái chắc là một loại đao lớn đi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Quá Vũ Lưu Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook