Chương 35: Tình Đăng Tiết
Tử Vũ Nguyệt Diên
24/07/2017
CHƯƠNG 34: TÌNH ĐĂNG TIẾT
Gió thu thổi muộn, mặt trời đã lặn từ lâu. Không biết từ khi nào, vầng trăng bạc đã nhô lên từ phía cuối trời. Đô thành Huyền quốc cũng không bớt đi chút phồn thịnh, vẫn kẻ đến người đi không ngớt. Hai bên con đường rộng rãi đèn đuốc sáng như ban ngày. Khác biệt duy nhất chính là, tối nay rất nhiều người tụ tập trên đường cái, vô số ánh đèn màu khiến kẻ khác xem không hết. Vô số tú nữ hậu duệ quý tộc đăng cao ngâm phú, ngắm đèn vẽ tranh, lại vui vẻ cùng tình nhân đính ước.
“Công tử gia, tình đăng giai tiết, cần có giai nhân làm bạn?” Hồng y nữ tử xinh đẹp như hoa phất nhẹ chiếc quạt lông, đối diện bạch y công tử tuấn mỹ mỉm cười lên tiếng.
“Thế nào?” Bạch y nam tử quay lại, nhíu mày, “xoạt” một tiếng mở chiếc quạt ra, hừ lạnh, “Lẽ nào Phượng tỷ nghĩ bản thiếu gia phong lưu tiêu sái ngọc thụ lâm phong này đêm nay lại không có mỹ nhân tương bồi sao? Hừ, thật tức cười, bản thiếu gia đường đường…
Tiện tay phất phất chiếc quạt, dáng vẻ mê người.
“À, phải phải phải, thế nhưng người đang ở đâu? Tiểu nữ vụng về… Chính là, công tử vừa ý người như thế nào? Phượng Dao liền đưa đến cho ngài.” Hồng y nữ tử cười nói.
“…Người ngươi mang đến nếu không phải mắt quá nhỏ thì mũi lại quá lớn, ta còn chưa hỏi ngươi 『 Mị Phượng Các 』gần đây sao lại toàn những mặt hàng này?” Nam tử bĩu môi, lông mày khẽ dựng lên, trông có phần rất không kiên nhẫn. Vô cùng dong chi tục phấn, còn không đẹp bằng tên kia… Khuôn mặt tên kia, cũng được xem là cực phẩm… Kì quái, thế nào mà ta trước đây lại không chú ý? Phi phi, nghĩ đến hắn làm gì! Tên ôn thần đó!
Hồng y nữ tử sửng sốt, che miệng cười nói: “Thực sự không có cô nương nào đẹp sao? Các nàng dù sao cũng từng được tỉ mỉ lựa chọn… Sợ là… Công tử gia tiêu chuẩn quá cao đi… Dù sao người như thế trong thiên hạ sợ rằng chẳng có mấy người…”
“… Phượng tỷ tựa hồ hiểu được tâm ý của bản thiếu gia, hử?” Bạch y nam tử nở nụ cười câu dẫn, mắt phượng khẽ cong, nhưng Phượng Dao lại toát mồ hôi lạnh.
“Ách… Phượng Dao không dám.” Phượng Dao trong lòng thầm kêu khổ.
“Đã vậy, trước mắt không phải còn có một vị giai nhân sao? Lẽ nào Phượng Dao cô nương không bằng lòng nể mặt, bồi tại hạ một lần?” Bạch y nam tử đến gần, nhẹ nhàng lướt qua vai Phượng Dao, cúi thấp đầu cười nói.
“…Phượng Dao vinh hạnh.” Đêm nay bên trong các sinh ý không tệ nha… Ai, còn ta đến tiền lì xì cũng không có. Ta đắc tội với ai a…
Trong lúc đó, lẫn giữa đoàn người, hai nam tử thân ảnh thon dài, khí độ phi phàm cực kì nổi bật, lại sóng bước cùng nhau, làm cho vô số thiếu nam thiếu nữ ngây ngô liếc mắt đưa tình. Người thứ nhất mặc gấm vóc bạch sắc viền tơ bạc chấm đất, bên hông thêu rồng bay phượng múa, thắt lưng cừu hồ màu lam khảm vân ngọc, bên dưới là một sợi tơ thượng đẳng treo một mảnh ngọc sáng lấp lánh. Tóc đen từ đỉnh tử quan đổ xuống, hết thảy khí chất tề tựu ở đôi mày kiếm, đôi nhãn thần nhanh nhẹn nhìn quanh. Điếu trụy toàn hoa phiến trong tay cẩm y nam tử khẽ lay động, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt hâm mộ xung quanh mình, đôi mắt sáng thế nhưng mãi đặt ở trên người nam tử áo tím vẻ ngoài xấu xí nhưng hào hiệp.
“Chậc, xem ra Huyền huynh đêm nay đúng là đến vận “đào hoa” nha.” Nhìn xung quanh giai đăng mỹ nữ như mây, Lưu Vân trêu đùa. Lòng âm thầm thấy may mắn vì Hàn không đi cùng, bằng không đừng nói là những tiết mục thú vị này… Bất quá, nói đến hát tửu, tên hoàng tử này mang hắn tới chỗ này làm gì?
“Ha hả, Vân huynh không biết rồi, hôm nay là lễ hội hoa đăng mỗi năm một lần của Huyền quốc, các nơi đều thắp đèn màu, bên trong có câu đố, đoán trúng sẽ nhận được chiếc đèn đó, nếu đèn cầm trên tay giống nhau như đúc, nghĩa là hai người có duyên, nhân duyên đã được ông trời chứng giám. Hiện tại, rất nhiều đôi tình nhân coi là “Tình đăng tiết”, dù sao chúng ta cũng khó có thể ra ngoài một chuyến, đến đây góp vui cũng tốt, thế nào, Vân huynh thấy buồn chán sao?” Bởi vì nhiều người trò chuyện ầm ĩ, Huyền Hữu ở bên tai Lưu Vân giải thích. Hai người mặt lộ ra ý cười, trộm nhìn lại giống như tình nhân thân mật nỉ non.
“Không hề, không hề, ngược lại ta thấy thật thú vị. Rất đúng, khó có khi được đi ra ngoài một chuyến, rượu mỗi ngày đều có, dịp này mỗi năm một lần, bỏ lỡ mới đáng tiếc. Đi chơi một chút cũng không sai.” Lưu Vân khẽ cười, bất động thanh sắc tách xa Huyền Hữu một khoảng, đùa, “Không bằng Huyền huynh đoán một ngọn đèn thử xem, nói không chừng lại hội ngộ một vị thiên tư giai nhân “hữu duyên” nào đó?”
“Thiên tư giai nhân? Có thể sao…” Huyền Hữu mỉm cười liếc nhìn Lưu Vân, nói tiếp:
“Vân huynh có muốn thử một lần?”
“Haha, thử thì thử, bất quá…” Lưu Vân cười khẽ, liếc mắt nhìn đèn đường hỗn loạn, “Cũng chưa chắc là thật.”
“Vân huynh không tin vào duyên phận?”
“Duyên phận? Tin chứ, bất quá ta nghĩ duyên phận không phải do ông trời quyết định, nhân duyên đến tột cùng có kết cục hay không, là quyết định của con người.”
“…Cũng phải.”
Huyền Hữu vươn tay khẽ xếp quạt lại, cười nói: “Vậy Vân huynh từ từ mà ngoạn, một canh giờ sau gặp nhau ở đây, chúng ta đi xem hát tửu.”
“Cũng tốt. Ta đây đi trước một bước vậy.” Lưu Vân hướng Huyền Hữu khoát khoát tay, rồi xoay người lững thững hòa vào đoàn người.
Một tia tiếu ý như có như không đọng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Huyền Hữu, mãi đến khi bóng lưng thon dài của Lưu Vân biến mất trong đoàn người, mới thu hồi ánh mắt. Chậm rãi bước tới dưới tàng một cây hòe to, thấp giọng nói:
“Đi theo sau hắn, cẩn thận, đừng để hắn phát hiện.”
“Dạ”. Phía sau truyền đến một tiếng đáp nhẹ nhàng, bóng cây khẽ rung rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
Huyền Hữu lúc này mới ưu ưu nhã nhã lững thững hướng hội đèn ***g đi tới.
Đèn đủ các sắc màu, ánh huỳnh quang chập chờn, đèn treo dưới mái hiên bát giác, đều thắt tua rua màu đỏ, theo gió bay bay.
Lưu Vân ngắm kĩ từng chiếc đèn màu treo trên cao, chỉ thấy từng cái từng cái đều được làm rất tinh tế, xa hoa, ánh sáng từ bên trong soi rõ tranh vẽ bên ngoài vách đèn, xem kĩ đều là hỏa phượng vũ phi, loan phượng bay liệng, họa mi cùng chim quyên, thậm chí là thần tiên linh thú, đầy đủ cúc lan trúc mai, mẫu đơn chim quyên, còn có không ít bức vẽ thiếu nữ thanh xuân, thiếu niên thanh tú, nhưng cổ nhân kĩ thuật có hạn, chỉ phác họa vẻ bề ngoài, màu sắc cũng cực kì đơn điệu, đối với người hiện đại xem ra không đẹp đẽ lắm, nhiều lắm cũng chỉ được xem là “tác phẩm trừu tượng” sinh động.
Nghe được nam thanh nữ tú xung quanh chỉ vào bức tranh trên đèn tấm tắc tán thưởng, Lưu Vân khẽ bật cười, ánh mắt cổ nhân thật sự là…
“Hỉ thượng mi sao – một chữ… A, cái chữ này là “tiếu” sao?” Một nam tử dáng vẻ thư sinh bóc một bức thanh vân che nguyệt đồ xuống dưới đố đèn, suy nghĩ một lát, lập tức “hỉ thượng mi sao” nói ra đáp án, người bên ngoài một trận phụ họa, thậm chí có tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, thư sinh cười đắc ý, xoay người lĩnh đáp.
Cho đáp án chính là một vị lão giả, lão tiếp nhận câu đố, vuốt vuốt râu, hắc hắc cười nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, công tử lại sai rồi.”
Xung quanh một trận cười vang, khuôn mặt thanh tú của thư sinh bỗng chốc đỏ bừng. Lão giả lại hỏi: “Còn ai biết đáp án?”
Lưu Vân trong lòng cười khẽ, nhưng cũng không lên tiếng. “Hỉ thượng mi sao” hẳn là một chữ “thanh”, “tiếu” sao, mệt hắn nghĩ ra…
“Là một chữ “thanh”. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trong đoàn người truyền ra.
Lưu Vân nhìn về phía tiếng nói, bạch y như tuyết lập tức đập vào mắt, vạt áo khe khẽ phiêu dật phía sau, nổi bần bật dưới ánh trăng bạc, phảng phất một tầng ánh sáng thuần khiết, mặt mũi vô cùng tuấn tú, như tiên nhân trên cung trăng, làm cho đáy lòng không khỏi nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ mà không hề có chút khinh nhờn. Khuôn mặt khó tìm được một nếp nhăn nhỏ, làm cho người khác làm sao cũng không tin được y đã hơn ba mươi cái xuân xanh. Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, mọi người nín lặng nhìn chằm chằm vào thiên tiên nam tử, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh. Thư sinh lúc nãy ngơ ngác nhìn hắn, cả khuôn mặt đều đỏ hồng.
Lưu Vân trong lòng ngạc nhiên, nam tử này, tựa hồ đã gặp ở đằng kia…
“Ha hả, vị công tử này nói đúng, chính là chữ “thanh”, vậy chiếc đèn này là của ngài.” Lão giả tủm tỉm cười, đưa chiếc đèn ra.
Y tiếp nhận, tiện tay đưa cho nam tử hầu cận bộ dạng phục tùng, không nói lời nào rời đi. Khi đi ngang Lưu Vân, tựa hồ vô tình hữu ý hướng hắn liếc một cái.
Lưu Vân rùng mình, nhãn thần này… Trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, cái kiểu lạnh lùng này thật giống với người nào đó.
Mọi người ngoảnh lại nhìn hồi lâu rồi mới dần tản ra.
Đang ở giữa hội hoa đăng đi lòng vòng không mục đích, Lưu Vân bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt không khỏi bị một chiếc đèn màu nhạt theo lối cung đình thu hút. Trên vách đèn vẽ bóng lưng một nam tử trẻ tuổi, bạch y khẽ động , cầm trong tay chiết phiến, tay áo khẽ bay, tiêu sái cực kì. Lưu Vân mỉm cười, trong lòng nghĩ đến một thân ảnh áo trắng, thật sự rất giống bóng lưng trên giá đèn trước mắt. Hắn bóc câu đố dưới đèn, thì thầm: “Sĩ diện – một họ kép …” Ngẩn ra một lúc, lại bật cười, nói, “Ha hả, thật khéo làm sao.”
“Công tử muốn đoán?” Lão giả hỏi.
Lưu Vân khẽ gật đầu, trả lời: “Đây là – họ “Mộ Dung”.”
“Chúc mừng, rất đúng.” Lão giả lại vuốt chòm râu, đưa ra, mỉm cười đầy ẩn ý, “Chúc công tử sớm gặp người hữu duyên”
Lưu Vân cười đáp: “Ha ha, nhường ông chuyện tốt đó.”
Một lúc lâu sau.
“Đèn của ngươi…” Lưu Vân nhìn thấy Huyền Hữu vậy mà cũng cầm theo một chiếc đèn giống như đúc, không khỏi ngây người một chốc.
“Haha, xem ra chúng ta thật sự có duyên.” Huyền Hữu mỉm cười, dường như không hề ngạc nhiên. Y tay cầm hoa phiến, bạch y phiêu phiêu, trông rất giống người trên chiếc đèn.
“Haha, hữu duyên hữu duyên.” Lưu Vân tà tà cười, “Ta thật muốn biết, giữa chúng ta là loại duyên gì.” Lòng nghĩ thầm, đúng là chuyện lạ mỗi ngày đều có, riêng ngày hôm nay đặc biệt nhiều. “Vậy, “hữu duyên nhân” cũng nên mời ta đi uống rượu đi.”
“Không thành vấn đề. Thỉnh.” Huyền Hữu khẽ nở nụ cười hoặc nhân. Là kiểu duyên gì? Haha, từ từ ngươi sẽ biết. Đăng bởi: admin
Gió thu thổi muộn, mặt trời đã lặn từ lâu. Không biết từ khi nào, vầng trăng bạc đã nhô lên từ phía cuối trời. Đô thành Huyền quốc cũng không bớt đi chút phồn thịnh, vẫn kẻ đến người đi không ngớt. Hai bên con đường rộng rãi đèn đuốc sáng như ban ngày. Khác biệt duy nhất chính là, tối nay rất nhiều người tụ tập trên đường cái, vô số ánh đèn màu khiến kẻ khác xem không hết. Vô số tú nữ hậu duệ quý tộc đăng cao ngâm phú, ngắm đèn vẽ tranh, lại vui vẻ cùng tình nhân đính ước.
“Công tử gia, tình đăng giai tiết, cần có giai nhân làm bạn?” Hồng y nữ tử xinh đẹp như hoa phất nhẹ chiếc quạt lông, đối diện bạch y công tử tuấn mỹ mỉm cười lên tiếng.
“Thế nào?” Bạch y nam tử quay lại, nhíu mày, “xoạt” một tiếng mở chiếc quạt ra, hừ lạnh, “Lẽ nào Phượng tỷ nghĩ bản thiếu gia phong lưu tiêu sái ngọc thụ lâm phong này đêm nay lại không có mỹ nhân tương bồi sao? Hừ, thật tức cười, bản thiếu gia đường đường…
Tiện tay phất phất chiếc quạt, dáng vẻ mê người.
“À, phải phải phải, thế nhưng người đang ở đâu? Tiểu nữ vụng về… Chính là, công tử vừa ý người như thế nào? Phượng Dao liền đưa đến cho ngài.” Hồng y nữ tử cười nói.
“…Người ngươi mang đến nếu không phải mắt quá nhỏ thì mũi lại quá lớn, ta còn chưa hỏi ngươi 『 Mị Phượng Các 』gần đây sao lại toàn những mặt hàng này?” Nam tử bĩu môi, lông mày khẽ dựng lên, trông có phần rất không kiên nhẫn. Vô cùng dong chi tục phấn, còn không đẹp bằng tên kia… Khuôn mặt tên kia, cũng được xem là cực phẩm… Kì quái, thế nào mà ta trước đây lại không chú ý? Phi phi, nghĩ đến hắn làm gì! Tên ôn thần đó!
Hồng y nữ tử sửng sốt, che miệng cười nói: “Thực sự không có cô nương nào đẹp sao? Các nàng dù sao cũng từng được tỉ mỉ lựa chọn… Sợ là… Công tử gia tiêu chuẩn quá cao đi… Dù sao người như thế trong thiên hạ sợ rằng chẳng có mấy người…”
“… Phượng tỷ tựa hồ hiểu được tâm ý của bản thiếu gia, hử?” Bạch y nam tử nở nụ cười câu dẫn, mắt phượng khẽ cong, nhưng Phượng Dao lại toát mồ hôi lạnh.
“Ách… Phượng Dao không dám.” Phượng Dao trong lòng thầm kêu khổ.
“Đã vậy, trước mắt không phải còn có một vị giai nhân sao? Lẽ nào Phượng Dao cô nương không bằng lòng nể mặt, bồi tại hạ một lần?” Bạch y nam tử đến gần, nhẹ nhàng lướt qua vai Phượng Dao, cúi thấp đầu cười nói.
“…Phượng Dao vinh hạnh.” Đêm nay bên trong các sinh ý không tệ nha… Ai, còn ta đến tiền lì xì cũng không có. Ta đắc tội với ai a…
Trong lúc đó, lẫn giữa đoàn người, hai nam tử thân ảnh thon dài, khí độ phi phàm cực kì nổi bật, lại sóng bước cùng nhau, làm cho vô số thiếu nam thiếu nữ ngây ngô liếc mắt đưa tình. Người thứ nhất mặc gấm vóc bạch sắc viền tơ bạc chấm đất, bên hông thêu rồng bay phượng múa, thắt lưng cừu hồ màu lam khảm vân ngọc, bên dưới là một sợi tơ thượng đẳng treo một mảnh ngọc sáng lấp lánh. Tóc đen từ đỉnh tử quan đổ xuống, hết thảy khí chất tề tựu ở đôi mày kiếm, đôi nhãn thần nhanh nhẹn nhìn quanh. Điếu trụy toàn hoa phiến trong tay cẩm y nam tử khẽ lay động, thản nhiên tiếp nhận ánh mắt hâm mộ xung quanh mình, đôi mắt sáng thế nhưng mãi đặt ở trên người nam tử áo tím vẻ ngoài xấu xí nhưng hào hiệp.
“Chậc, xem ra Huyền huynh đêm nay đúng là đến vận “đào hoa” nha.” Nhìn xung quanh giai đăng mỹ nữ như mây, Lưu Vân trêu đùa. Lòng âm thầm thấy may mắn vì Hàn không đi cùng, bằng không đừng nói là những tiết mục thú vị này… Bất quá, nói đến hát tửu, tên hoàng tử này mang hắn tới chỗ này làm gì?
“Ha hả, Vân huynh không biết rồi, hôm nay là lễ hội hoa đăng mỗi năm một lần của Huyền quốc, các nơi đều thắp đèn màu, bên trong có câu đố, đoán trúng sẽ nhận được chiếc đèn đó, nếu đèn cầm trên tay giống nhau như đúc, nghĩa là hai người có duyên, nhân duyên đã được ông trời chứng giám. Hiện tại, rất nhiều đôi tình nhân coi là “Tình đăng tiết”, dù sao chúng ta cũng khó có thể ra ngoài một chuyến, đến đây góp vui cũng tốt, thế nào, Vân huynh thấy buồn chán sao?” Bởi vì nhiều người trò chuyện ầm ĩ, Huyền Hữu ở bên tai Lưu Vân giải thích. Hai người mặt lộ ra ý cười, trộm nhìn lại giống như tình nhân thân mật nỉ non.
“Không hề, không hề, ngược lại ta thấy thật thú vị. Rất đúng, khó có khi được đi ra ngoài một chuyến, rượu mỗi ngày đều có, dịp này mỗi năm một lần, bỏ lỡ mới đáng tiếc. Đi chơi một chút cũng không sai.” Lưu Vân khẽ cười, bất động thanh sắc tách xa Huyền Hữu một khoảng, đùa, “Không bằng Huyền huynh đoán một ngọn đèn thử xem, nói không chừng lại hội ngộ một vị thiên tư giai nhân “hữu duyên” nào đó?”
“Thiên tư giai nhân? Có thể sao…” Huyền Hữu mỉm cười liếc nhìn Lưu Vân, nói tiếp:
“Vân huynh có muốn thử một lần?”
“Haha, thử thì thử, bất quá…” Lưu Vân cười khẽ, liếc mắt nhìn đèn đường hỗn loạn, “Cũng chưa chắc là thật.”
“Vân huynh không tin vào duyên phận?”
“Duyên phận? Tin chứ, bất quá ta nghĩ duyên phận không phải do ông trời quyết định, nhân duyên đến tột cùng có kết cục hay không, là quyết định của con người.”
“…Cũng phải.”
Huyền Hữu vươn tay khẽ xếp quạt lại, cười nói: “Vậy Vân huynh từ từ mà ngoạn, một canh giờ sau gặp nhau ở đây, chúng ta đi xem hát tửu.”
“Cũng tốt. Ta đây đi trước một bước vậy.” Lưu Vân hướng Huyền Hữu khoát khoát tay, rồi xoay người lững thững hòa vào đoàn người.
Một tia tiếu ý như có như không đọng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Huyền Hữu, mãi đến khi bóng lưng thon dài của Lưu Vân biến mất trong đoàn người, mới thu hồi ánh mắt. Chậm rãi bước tới dưới tàng một cây hòe to, thấp giọng nói:
“Đi theo sau hắn, cẩn thận, đừng để hắn phát hiện.”
“Dạ”. Phía sau truyền đến một tiếng đáp nhẹ nhàng, bóng cây khẽ rung rồi lập tức yên tĩnh trở lại.
Huyền Hữu lúc này mới ưu ưu nhã nhã lững thững hướng hội đèn ***g đi tới.
Đèn đủ các sắc màu, ánh huỳnh quang chập chờn, đèn treo dưới mái hiên bát giác, đều thắt tua rua màu đỏ, theo gió bay bay.
Lưu Vân ngắm kĩ từng chiếc đèn màu treo trên cao, chỉ thấy từng cái từng cái đều được làm rất tinh tế, xa hoa, ánh sáng từ bên trong soi rõ tranh vẽ bên ngoài vách đèn, xem kĩ đều là hỏa phượng vũ phi, loan phượng bay liệng, họa mi cùng chim quyên, thậm chí là thần tiên linh thú, đầy đủ cúc lan trúc mai, mẫu đơn chim quyên, còn có không ít bức vẽ thiếu nữ thanh xuân, thiếu niên thanh tú, nhưng cổ nhân kĩ thuật có hạn, chỉ phác họa vẻ bề ngoài, màu sắc cũng cực kì đơn điệu, đối với người hiện đại xem ra không đẹp đẽ lắm, nhiều lắm cũng chỉ được xem là “tác phẩm trừu tượng” sinh động.
Nghe được nam thanh nữ tú xung quanh chỉ vào bức tranh trên đèn tấm tắc tán thưởng, Lưu Vân khẽ bật cười, ánh mắt cổ nhân thật sự là…
“Hỉ thượng mi sao – một chữ… A, cái chữ này là “tiếu” sao?” Một nam tử dáng vẻ thư sinh bóc một bức thanh vân che nguyệt đồ xuống dưới đố đèn, suy nghĩ một lát, lập tức “hỉ thượng mi sao” nói ra đáp án, người bên ngoài một trận phụ họa, thậm chí có tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, thư sinh cười đắc ý, xoay người lĩnh đáp.
Cho đáp án chính là một vị lão giả, lão tiếp nhận câu đố, vuốt vuốt râu, hắc hắc cười nói: “Đáng tiếc đáng tiếc, công tử lại sai rồi.”
Xung quanh một trận cười vang, khuôn mặt thanh tú của thư sinh bỗng chốc đỏ bừng. Lão giả lại hỏi: “Còn ai biết đáp án?”
Lưu Vân trong lòng cười khẽ, nhưng cũng không lên tiếng. “Hỉ thượng mi sao” hẳn là một chữ “thanh”, “tiếu” sao, mệt hắn nghĩ ra…
“Là một chữ “thanh”. Thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ trong đoàn người truyền ra.
Lưu Vân nhìn về phía tiếng nói, bạch y như tuyết lập tức đập vào mắt, vạt áo khe khẽ phiêu dật phía sau, nổi bần bật dưới ánh trăng bạc, phảng phất một tầng ánh sáng thuần khiết, mặt mũi vô cùng tuấn tú, như tiên nhân trên cung trăng, làm cho đáy lòng không khỏi nảy sinh cảm giác ngưỡng mộ mà không hề có chút khinh nhờn. Khuôn mặt khó tìm được một nếp nhăn nhỏ, làm cho người khác làm sao cũng không tin được y đã hơn ba mươi cái xuân xanh. Xung quanh thoáng chốc yên tĩnh, mọi người nín lặng nhìn chằm chằm vào thiên tiên nam tử, thậm chí thở cũng không dám thở mạnh. Thư sinh lúc nãy ngơ ngác nhìn hắn, cả khuôn mặt đều đỏ hồng.
Lưu Vân trong lòng ngạc nhiên, nam tử này, tựa hồ đã gặp ở đằng kia…
“Ha hả, vị công tử này nói đúng, chính là chữ “thanh”, vậy chiếc đèn này là của ngài.” Lão giả tủm tỉm cười, đưa chiếc đèn ra.
Y tiếp nhận, tiện tay đưa cho nam tử hầu cận bộ dạng phục tùng, không nói lời nào rời đi. Khi đi ngang Lưu Vân, tựa hồ vô tình hữu ý hướng hắn liếc một cái.
Lưu Vân rùng mình, nhãn thần này… Trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, cái kiểu lạnh lùng này thật giống với người nào đó.
Mọi người ngoảnh lại nhìn hồi lâu rồi mới dần tản ra.
Đang ở giữa hội hoa đăng đi lòng vòng không mục đích, Lưu Vân bỗng nhiên dừng chân, ánh mắt không khỏi bị một chiếc đèn màu nhạt theo lối cung đình thu hút. Trên vách đèn vẽ bóng lưng một nam tử trẻ tuổi, bạch y khẽ động , cầm trong tay chiết phiến, tay áo khẽ bay, tiêu sái cực kì. Lưu Vân mỉm cười, trong lòng nghĩ đến một thân ảnh áo trắng, thật sự rất giống bóng lưng trên giá đèn trước mắt. Hắn bóc câu đố dưới đèn, thì thầm: “Sĩ diện – một họ kép …” Ngẩn ra một lúc, lại bật cười, nói, “Ha hả, thật khéo làm sao.”
“Công tử muốn đoán?” Lão giả hỏi.
Lưu Vân khẽ gật đầu, trả lời: “Đây là – họ “Mộ Dung”.”
“Chúc mừng, rất đúng.” Lão giả lại vuốt chòm râu, đưa ra, mỉm cười đầy ẩn ý, “Chúc công tử sớm gặp người hữu duyên”
Lưu Vân cười đáp: “Ha ha, nhường ông chuyện tốt đó.”
Một lúc lâu sau.
“Đèn của ngươi…” Lưu Vân nhìn thấy Huyền Hữu vậy mà cũng cầm theo một chiếc đèn giống như đúc, không khỏi ngây người một chốc.
“Haha, xem ra chúng ta thật sự có duyên.” Huyền Hữu mỉm cười, dường như không hề ngạc nhiên. Y tay cầm hoa phiến, bạch y phiêu phiêu, trông rất giống người trên chiếc đèn.
“Haha, hữu duyên hữu duyên.” Lưu Vân tà tà cười, “Ta thật muốn biết, giữa chúng ta là loại duyên gì.” Lòng nghĩ thầm, đúng là chuyện lạ mỗi ngày đều có, riêng ngày hôm nay đặc biệt nhiều. “Vậy, “hữu duyên nhân” cũng nên mời ta đi uống rượu đi.”
“Không thành vấn đề. Thỉnh.” Huyền Hữu khẽ nở nụ cười hoặc nhân. Là kiểu duyên gì? Haha, từ từ ngươi sẽ biết. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.