Chương 60: Bày mưu
tkcuathanh
15/05/2014
Bước vào cửa Tô gia, hắn ngay lập tức được gia chủ Tô Minh cùng con trai của hắn tiếp đãi thân tình.
“Tô gia chủ, hôm nay ta đến đây muốn nói với ngài một chuyện.” – Vân Phong không hề rào trước đón sau mà lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi cứ nói.” – Tô Minh gật đầu, phối hợp.
“Chuyện là như vậy . . .” – Nói đoạn, hắn kể ra những điều mà mình biết, từ sự tình Đỗ gia tưởng lầm Tô gia là hung thủ bắt đi lão tổ, đồng thời cũng là kẻ ám toán Đỗ gia trong thời gian dài. Tất nhiên trong những lời nói kia chỉ có 7 phần là thật, rất nhiều chuyện liên quan tới hắn và Hư đều được lược bỏ.
Một mình Vân Phong thao thao bất tuyệt suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kể xong câu chuyện. Kết thúc bằng việc bản thân hắn vô tình phát hiện ra bí mật Ngọc gia muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, dùng mâu thuẫn giữa các gia tộc để độc chiếm Giao Nguyệt trấn.
“Tô gia chủ, ta nghĩ rằng ngài cũng biết sự nguy hiểm của Ngọc gia. Cho nên, nếu muốn bảo toàn Tô gia của ngài thì đây chính là một cơ hội tốt để chúng ta chuyển bại thành thắng.” - Trong khi Tô Minh cau mày suy đoán thật giả trong truyện này, Vân Phong lập tức đưa ra ý kiến.
Cái khó của hắn bây giờ là có thể khuyên bảo được nhân thủ bên phe Đỗ Minh tham gia kế hoạch mình đề ra. Nếu không chỉ có một bên Đỗ gia tham gia, như vậy là hi sinh vô ích.
Tô Minh gặng hỏi, nhưng tất cả chỉ là nghe ngóng:
“Ngươi nói kế hoạch của mình thử xem.”
“Ở đây, ta có một bình Quy Tức Đan gồm có 30 viên. Đêm hôm nay, trước khi người của Đỗ gia tấn công, ngài cho người của mình ngụy tạo vết thương giả, đồng thời cho bọn họ uống thuốc này. Nó có tác dụng khiến người sống có thể bế khí trong vòng ba ngày mà không chết, trong thời gian đó bọn họ lâm vào trạng thái chết giả. ” – Vân Phong lật bàn tay, đưa ra một bình thuốc xanh ngọc, đặt trên mặt bàn, từ tốn nói tiếp:
“Bên Đỗ gia ta cũng sẽ làm như vậy. Chỉ cần hai bên phối hợp, Ngọc gia chắc chắn sẽ không thể nào đoán ra được sự thật bên trong. Chiến lực hai nhà lập tức được bảo toàn, hơn nữa Ngọc gia cũng mất đi đề phòng, đây mới là cơ hội thực sự của chúng ta.”
Tô Minh vuốt râu, có chút khó tiếp nhận. Chuyện này đến quá mức đột ngột, khiến hắn không biết thật giả. Nếu như Vân Phong lừa mình, để cho Đỗ gia nhân dịp nhân mã Tô gia uống Quy Tức Đan mà ra tay, lúc đó toàn bộ Tô gia chắc chắn sẽ bị diệt trong một đêm, mà Đỗ gia hoàn hảo không hao tôn một sợi tóc nào.
“Ngươi muốn để 2 nhà Đỗ, Tô giả vờ chiến đấu, vờ cho hai nhà tử thương để đối phương xem một màn đấu đá. Khi đó ngươi đứng trong tối, thao túng cả hai nhà tập kích đối phương, dẫn phát mâu thuẫn của ba nhà còn lại. Tô, Đỗ hai nhà đứng sau sẽ làm làm ngư ông đắc lợi.”
Tô Minh nghe xong, nhìn Vân Phong bằng con mắt khác lạ. Thật không nghĩ tới, một mao đầu tiểu tử như Vân Phong lại nghĩ ra được kế hoạch hoàn mĩ trong thời gian ngắn như vậy. Ngay cả Tô Minh cũng khó lòng nghĩ ra được kế gậy ông đập lưng ông như thế. Tâm kế của tiểu tử này quả nhiên không đơn giản.
Vân Phong lắc đầu, nói:
“Ta không muốn bọn họ đánh nhau, vừa rồi nói chuyện với ngài, ngài có nói thế lực Lam Sa ở Tứ Phương Thành chính là thành chủ đại nhân. Tứ Phương Thành cai quản hầu hết những địa phận xung quanh đây, bao gồm cả Giao Nguyệt Trấn. Nếu như để gà nhà đánh nhau, một khi thế lực Lam Sa – Mạc Thị bên kia tấn công vào đây, chúng ta không thể hoàn thủ, chỉ có thể bại trận mà lui. Đó chẳng khác nào để Giao Nguyệt trấn rơi vào tay giặc.”
“Vậy ngươi muốn làm như thế nào.” – Tô Thức vô ý hỏi, hắn cảm thấy tiểu tử này không kém gì những đối thủ khác của hắn. Có thể nói, về trí tuệ, tiểu tử này đã ngang bằng với Hồng Anh, hơn hắn một bậc. Mặc dù điều này có chút đả kích tự trọng trong lòng Tô Thức, nhưng sự thật mất lòng, hắn không muốn lừa dối chính bản thân mình.
“Không biết Tô bá có biết về thế lực mới đến Giao Nguyệt trấn không?” – Vân Phong úp úp mở mở, nhướng mày hỏi.
“Biết, bọn chúng cắm rễ ở y quán Giao Nguyệt trấn đã lâu, cho nên ta thường xuyên phái người theo dõi bọn chúng. Ta đoán không nhầm, đó là nhân thủ của Mạc thị.” – Trầm ngâm một lát, Tô Minh nhìn Vân Phong nhắc nhở:
“Trung Văn là kẻ thường xuyên qua lại với đối phương nhất, ta nghĩ ngươi nên cẩn thận.”
Giả như chuyện này là đúng, Tô Minh tin chắc rằng Trung Văn chính là người Mạc thị cài vào từ lâu, mà y quán hắn thường hay đến chính là tổ chức của đối phương. Bên trong chắc hẳn là có một thế lực ngầm, không hề thua kém các gia tộc khác.
“Tô bá, người sai rồi. Những người này không phải là người của Mạc thị bên kia.” – Vân Phong lắc đầu, không cho là đúng. Nhưng hắn cẩn thận nghe ra, những kẻ xấu kia có đại bản doanh tại y quán. Nếu như vậy càng dễ dàng cho hắn điều tra.
“Sao ngươi biết.?” – Tô Minh hơi nhướng mày hỏi.
“Bởi vì ta biết mục đích bọn chúng đến đây. Bọn chúng muốn bắt người, cũng chính là vị tỷ tỷ bên cạnh ta.”
“Hoa Hoa??” – Lúc này, cả hai cha con cùng giật nảy mình, nghi hoặc nói.
Nếu như thám tử mật báo là đúng, y quán kia chắc chắn có cường giả Nguyên giả cảnh, chính là tồn tại đỉnh cấp ở Giao Nguyệt trấn này. Một cường giả Nguyên giả chắc chắn phải đi ra từ thế lực Lam Sa là ít nhất. Tô Minh, Tô Thức hai người không thể tưởng tượng được, vì sao đối phương lại đặc biệt “chiếu cố” đến một nữ tử bình phàm, chỉ có chút nhan sắc như vậy. Chẳng lẽ nói, thế gia công tử nhà nào vừa ý nàng muốn bắt về nhà làm tiểu thiếp. Điều này thật có chút hoang đường đi.
Vân Phong nhẹ uống một ngụm trà, nhàn nhạt trả lời:
“Đúng vậy.”
Sau đó, hắn cũng không giải thích thêm về vấn đề này nữa.
Tô Minh thấy thái độ của Vân Phong, dường như cũng đoán ra hắn không muốn nói thêm. Đành chuyển qua chuyện chính:
“Chẳng lẽ ngươi muốn dùng kế gắp lửa bỏ tay người.”
“Không, là liên hoàn kế.”
“Liên hoàn kế.”
“Nếu như Tô gia chủ đồng ý, chúng ta lập tức đi vào trọng tâm, ta sẽ nói rõ với ngài từng bước đi của ta.”
Tô Minh nhẹ khoát tay, ra dấu cho hắn im lặng, bản thân mình muốn suy nghĩ.
Trong đầu hắn lúc này, chỉ duy nhất có hai ý niệm, hoặc có hoặc không. Nhưng nó lại như cán cân cực kì cân bằng, rất khó để quyết định. Một khi quyết định sai là cả Tô gia mấy trăm mạng người vạn kiếp bất phục, chết chẳng ai lo.
“Ta tin tưởng sau khi đá Ngọc gia ra khỏi Giao Nguyệt trấn, Tô gia sẽ thay thế vị trí đó trở thành một trong Tứ đại gia tộc. Hơn nữa, ngài lập công lớn, còn được thành chủ Tứ Phương thành thưởng hậu hĩnh. Ta không rõ tại sao ngài không đồng ý.” – Vân Phong đợi chờ một lúc, có chút sốt ruột, bèn hỏi.
“Nói thực với ngươi, ta vẫn còn sợ.” – Tô Minh mệt mỏi đáp, quyết định này thật không dễ dàng gì.
“Sợ??” – Vân Phong ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại: “Ngài sợ cái gì??”
“Sợ ngươi chơi ta một vố. Ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại cố gắng vì chuyện này như vậy.”
Vân Phong cười nhạt, hóa ra từ đầu đến cuối, lão hồ ly này vẫn chưa tin tưởng mình. Hắn trầm ngâm một lúc, nói:
“Phương trâm sống của ta là người không phạm ta, ta không phạm người. Người thân, bằng hữu ta dùng tính mạng ra để thủ hộ, nhưng kẻ muốn lợi dụng, giết chết ta cùng bằng hữu, chắc chắn ta dùng tính mạng hắn ra để trả nợ. Cho nên, chuyện này ta không thể không quản. Thứ nhất, ban đầu có kẻ muốn lợi dụng ta, nếu ta không may mắn chắc chắn đã chết trong âm mưu này rồi. Mối thù này ta không thể không trả. Thứ hai, như ta đã nói, chuyện của Hoa Hoa tỷ ta càng không thể không quản. Ta muốn mượn lực lượng ở đây, tiêu diệt đám người có ý đồ không tốt kia.”
“Còn về chuyện ngài không tin ta, ta có thể bày cho ngài một cách.”
“Cách gì?”
“Ta đưa thuốc cho ngài, ngài cũng có thể cho ta uống thuốc, một khi ngài chết, ta cũng chẳng sống được. Như vậy cả hai chúng ta không ai nợ ai.” – Vân Phong cười mỉm, đặt lọ Quy tức đan lên trên bàn. Hắn hiểu được rằng, chỉ cần có bảo đảm, Tô Minh chắc chắn sẽ nhận lời. Cám dỗ này với Tô Minh là rất lớn.
“Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tính mạng ra làm vật thế chấp.” – Tô Minh nhìn lọ thuốc trên bàn, đôi mắt trở nên sáng hơn nhiều, nhưng cũng cố gắng bảo trì bình tĩnh, hỏi lại.
Vân Phong cười nhẹ, tiêu sái trả lời:
“Ta đã từng nói với một người, tính mạng ở trong tay ta, ta muốn bản thân mình quyết định. Nhưng có một số chuyện, ta không thể làm khác được. Đối với an nguy của người thân, tính mạng Vân Phong chẳng là gì cả.”
Lúc này, hắn bỗng nhớ lại lúc nói chuyện với nam tử bịt mặt trên Bắc Sơn. Hắn lúc ấy cực kì ngông nghênh, đã nói một câu như vậy. Nhưng giờ phút này, đối mặt với an nguy của người thân, hắn mới biết rằng, chính bản thân mình đã đổi thay.
“Được, lần này ta đánh cược một lần.”
Vân Phong gật đầu, mỉm cười đáp:
“Tốt rồi, bây giờ ta sẽ nói ra kế hoạch của mình, Tô bá, Tô huynh, nếu hai người có ý kiến gì cứ nói. Chúng ta sẽ bàn bạc thêm.”
Tô Minh, Tô thức gật đầu, cùng nhau sán lại gần Vân Phong, nghe hắn trình bày.
“Kế hoạch của ta gồm ba bước: Ve sầu thoát xác. Thời điểm Đỗ gia đem người tấn công tới, mọi người lập tức đánh thật lớn, tất cả vũ kĩ mạnh nhất lập tức thi triển. Sau đó binh phân 2 đường, 30 người tự làm thương bản thân, nếu có thể khiến mình bị trọng thương càng tốt, rồi sau đó uống vào Quy tức đan. Số còn lại cần chuẩn bị một số lượng lớn xác chết, nhưng phải cần lưu ý, những xác chết này không được quá lâu, hơn nữa phải được xóa bỏ chân diện mục đi. Như vậy mới khiến kẻ thù tưởng rằng hai bên đồng quy vu tận, không hề nghi ngờ. Tiếp theo sau, những người không uống thuốc di chuyển ra ngoài, đây mới là bước khó nhất, làm sao để kẻ thù không phát hiện ra.”
“Tô gia ta có một mật thất đưa thẳng tới Đông sơn, nơi đó cực kì bí mật ngoài ta và cha ra, không có ai biết.” – Tô Thức ngẫm nghĩ một lát, đưa ra phương hướng.
Vân Phong nghe xong liền vui vẻ gật đầu. Hắn vốn định dùng thuốc nổ chôn xung quanh Tô gia, đến khi cần rút lui thì cho một mồi lửa đánh lạc hướng địch nhân. Nhưng làm như vậy vừa ảnh hưởng đến kẻ vô tội, lại để lại một chút manh mối. Nếu như có mật thất thì việc này sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Chúng ta sau khi rút lui lập tức trốn trong mật thất, đào thông đạo tới bãi tha ma trong trấn. Đợi một thời gian liền đi cứu tỉnh những người uống Quy Tức Hoàn. Sau đó mọi người tập hợp bắt đầu lên kế hoạch ám sát Ngọc gia.”
“Tô gia chủ, hôm nay ta đến đây muốn nói với ngài một chuyện.” – Vân Phong không hề rào trước đón sau mà lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Ngươi cứ nói.” – Tô Minh gật đầu, phối hợp.
“Chuyện là như vậy . . .” – Nói đoạn, hắn kể ra những điều mà mình biết, từ sự tình Đỗ gia tưởng lầm Tô gia là hung thủ bắt đi lão tổ, đồng thời cũng là kẻ ám toán Đỗ gia trong thời gian dài. Tất nhiên trong những lời nói kia chỉ có 7 phần là thật, rất nhiều chuyện liên quan tới hắn và Hư đều được lược bỏ.
Một mình Vân Phong thao thao bất tuyệt suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kể xong câu chuyện. Kết thúc bằng việc bản thân hắn vô tình phát hiện ra bí mật Ngọc gia muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, dùng mâu thuẫn giữa các gia tộc để độc chiếm Giao Nguyệt trấn.
“Tô gia chủ, ta nghĩ rằng ngài cũng biết sự nguy hiểm của Ngọc gia. Cho nên, nếu muốn bảo toàn Tô gia của ngài thì đây chính là một cơ hội tốt để chúng ta chuyển bại thành thắng.” - Trong khi Tô Minh cau mày suy đoán thật giả trong truyện này, Vân Phong lập tức đưa ra ý kiến.
Cái khó của hắn bây giờ là có thể khuyên bảo được nhân thủ bên phe Đỗ Minh tham gia kế hoạch mình đề ra. Nếu không chỉ có một bên Đỗ gia tham gia, như vậy là hi sinh vô ích.
Tô Minh gặng hỏi, nhưng tất cả chỉ là nghe ngóng:
“Ngươi nói kế hoạch của mình thử xem.”
“Ở đây, ta có một bình Quy Tức Đan gồm có 30 viên. Đêm hôm nay, trước khi người của Đỗ gia tấn công, ngài cho người của mình ngụy tạo vết thương giả, đồng thời cho bọn họ uống thuốc này. Nó có tác dụng khiến người sống có thể bế khí trong vòng ba ngày mà không chết, trong thời gian đó bọn họ lâm vào trạng thái chết giả. ” – Vân Phong lật bàn tay, đưa ra một bình thuốc xanh ngọc, đặt trên mặt bàn, từ tốn nói tiếp:
“Bên Đỗ gia ta cũng sẽ làm như vậy. Chỉ cần hai bên phối hợp, Ngọc gia chắc chắn sẽ không thể nào đoán ra được sự thật bên trong. Chiến lực hai nhà lập tức được bảo toàn, hơn nữa Ngọc gia cũng mất đi đề phòng, đây mới là cơ hội thực sự của chúng ta.”
Tô Minh vuốt râu, có chút khó tiếp nhận. Chuyện này đến quá mức đột ngột, khiến hắn không biết thật giả. Nếu như Vân Phong lừa mình, để cho Đỗ gia nhân dịp nhân mã Tô gia uống Quy Tức Đan mà ra tay, lúc đó toàn bộ Tô gia chắc chắn sẽ bị diệt trong một đêm, mà Đỗ gia hoàn hảo không hao tôn một sợi tóc nào.
“Ngươi muốn để 2 nhà Đỗ, Tô giả vờ chiến đấu, vờ cho hai nhà tử thương để đối phương xem một màn đấu đá. Khi đó ngươi đứng trong tối, thao túng cả hai nhà tập kích đối phương, dẫn phát mâu thuẫn của ba nhà còn lại. Tô, Đỗ hai nhà đứng sau sẽ làm làm ngư ông đắc lợi.”
Tô Minh nghe xong, nhìn Vân Phong bằng con mắt khác lạ. Thật không nghĩ tới, một mao đầu tiểu tử như Vân Phong lại nghĩ ra được kế hoạch hoàn mĩ trong thời gian ngắn như vậy. Ngay cả Tô Minh cũng khó lòng nghĩ ra được kế gậy ông đập lưng ông như thế. Tâm kế của tiểu tử này quả nhiên không đơn giản.
Vân Phong lắc đầu, nói:
“Ta không muốn bọn họ đánh nhau, vừa rồi nói chuyện với ngài, ngài có nói thế lực Lam Sa ở Tứ Phương Thành chính là thành chủ đại nhân. Tứ Phương Thành cai quản hầu hết những địa phận xung quanh đây, bao gồm cả Giao Nguyệt Trấn. Nếu như để gà nhà đánh nhau, một khi thế lực Lam Sa – Mạc Thị bên kia tấn công vào đây, chúng ta không thể hoàn thủ, chỉ có thể bại trận mà lui. Đó chẳng khác nào để Giao Nguyệt trấn rơi vào tay giặc.”
“Vậy ngươi muốn làm như thế nào.” – Tô Thức vô ý hỏi, hắn cảm thấy tiểu tử này không kém gì những đối thủ khác của hắn. Có thể nói, về trí tuệ, tiểu tử này đã ngang bằng với Hồng Anh, hơn hắn một bậc. Mặc dù điều này có chút đả kích tự trọng trong lòng Tô Thức, nhưng sự thật mất lòng, hắn không muốn lừa dối chính bản thân mình.
“Không biết Tô bá có biết về thế lực mới đến Giao Nguyệt trấn không?” – Vân Phong úp úp mở mở, nhướng mày hỏi.
“Biết, bọn chúng cắm rễ ở y quán Giao Nguyệt trấn đã lâu, cho nên ta thường xuyên phái người theo dõi bọn chúng. Ta đoán không nhầm, đó là nhân thủ của Mạc thị.” – Trầm ngâm một lát, Tô Minh nhìn Vân Phong nhắc nhở:
“Trung Văn là kẻ thường xuyên qua lại với đối phương nhất, ta nghĩ ngươi nên cẩn thận.”
Giả như chuyện này là đúng, Tô Minh tin chắc rằng Trung Văn chính là người Mạc thị cài vào từ lâu, mà y quán hắn thường hay đến chính là tổ chức của đối phương. Bên trong chắc hẳn là có một thế lực ngầm, không hề thua kém các gia tộc khác.
“Tô bá, người sai rồi. Những người này không phải là người của Mạc thị bên kia.” – Vân Phong lắc đầu, không cho là đúng. Nhưng hắn cẩn thận nghe ra, những kẻ xấu kia có đại bản doanh tại y quán. Nếu như vậy càng dễ dàng cho hắn điều tra.
“Sao ngươi biết.?” – Tô Minh hơi nhướng mày hỏi.
“Bởi vì ta biết mục đích bọn chúng đến đây. Bọn chúng muốn bắt người, cũng chính là vị tỷ tỷ bên cạnh ta.”
“Hoa Hoa??” – Lúc này, cả hai cha con cùng giật nảy mình, nghi hoặc nói.
Nếu như thám tử mật báo là đúng, y quán kia chắc chắn có cường giả Nguyên giả cảnh, chính là tồn tại đỉnh cấp ở Giao Nguyệt trấn này. Một cường giả Nguyên giả chắc chắn phải đi ra từ thế lực Lam Sa là ít nhất. Tô Minh, Tô Thức hai người không thể tưởng tượng được, vì sao đối phương lại đặc biệt “chiếu cố” đến một nữ tử bình phàm, chỉ có chút nhan sắc như vậy. Chẳng lẽ nói, thế gia công tử nhà nào vừa ý nàng muốn bắt về nhà làm tiểu thiếp. Điều này thật có chút hoang đường đi.
Vân Phong nhẹ uống một ngụm trà, nhàn nhạt trả lời:
“Đúng vậy.”
Sau đó, hắn cũng không giải thích thêm về vấn đề này nữa.
Tô Minh thấy thái độ của Vân Phong, dường như cũng đoán ra hắn không muốn nói thêm. Đành chuyển qua chuyện chính:
“Chẳng lẽ ngươi muốn dùng kế gắp lửa bỏ tay người.”
“Không, là liên hoàn kế.”
“Liên hoàn kế.”
“Nếu như Tô gia chủ đồng ý, chúng ta lập tức đi vào trọng tâm, ta sẽ nói rõ với ngài từng bước đi của ta.”
Tô Minh nhẹ khoát tay, ra dấu cho hắn im lặng, bản thân mình muốn suy nghĩ.
Trong đầu hắn lúc này, chỉ duy nhất có hai ý niệm, hoặc có hoặc không. Nhưng nó lại như cán cân cực kì cân bằng, rất khó để quyết định. Một khi quyết định sai là cả Tô gia mấy trăm mạng người vạn kiếp bất phục, chết chẳng ai lo.
“Ta tin tưởng sau khi đá Ngọc gia ra khỏi Giao Nguyệt trấn, Tô gia sẽ thay thế vị trí đó trở thành một trong Tứ đại gia tộc. Hơn nữa, ngài lập công lớn, còn được thành chủ Tứ Phương thành thưởng hậu hĩnh. Ta không rõ tại sao ngài không đồng ý.” – Vân Phong đợi chờ một lúc, có chút sốt ruột, bèn hỏi.
“Nói thực với ngươi, ta vẫn còn sợ.” – Tô Minh mệt mỏi đáp, quyết định này thật không dễ dàng gì.
“Sợ??” – Vân Phong ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi lại: “Ngài sợ cái gì??”
“Sợ ngươi chơi ta một vố. Ta vẫn không hiểu tại sao ngươi lại cố gắng vì chuyện này như vậy.”
Vân Phong cười nhạt, hóa ra từ đầu đến cuối, lão hồ ly này vẫn chưa tin tưởng mình. Hắn trầm ngâm một lúc, nói:
“Phương trâm sống của ta là người không phạm ta, ta không phạm người. Người thân, bằng hữu ta dùng tính mạng ra để thủ hộ, nhưng kẻ muốn lợi dụng, giết chết ta cùng bằng hữu, chắc chắn ta dùng tính mạng hắn ra để trả nợ. Cho nên, chuyện này ta không thể không quản. Thứ nhất, ban đầu có kẻ muốn lợi dụng ta, nếu ta không may mắn chắc chắn đã chết trong âm mưu này rồi. Mối thù này ta không thể không trả. Thứ hai, như ta đã nói, chuyện của Hoa Hoa tỷ ta càng không thể không quản. Ta muốn mượn lực lượng ở đây, tiêu diệt đám người có ý đồ không tốt kia.”
“Còn về chuyện ngài không tin ta, ta có thể bày cho ngài một cách.”
“Cách gì?”
“Ta đưa thuốc cho ngài, ngài cũng có thể cho ta uống thuốc, một khi ngài chết, ta cũng chẳng sống được. Như vậy cả hai chúng ta không ai nợ ai.” – Vân Phong cười mỉm, đặt lọ Quy tức đan lên trên bàn. Hắn hiểu được rằng, chỉ cần có bảo đảm, Tô Minh chắc chắn sẽ nhận lời. Cám dỗ này với Tô Minh là rất lớn.
“Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tính mạng ra làm vật thế chấp.” – Tô Minh nhìn lọ thuốc trên bàn, đôi mắt trở nên sáng hơn nhiều, nhưng cũng cố gắng bảo trì bình tĩnh, hỏi lại.
Vân Phong cười nhẹ, tiêu sái trả lời:
“Ta đã từng nói với một người, tính mạng ở trong tay ta, ta muốn bản thân mình quyết định. Nhưng có một số chuyện, ta không thể làm khác được. Đối với an nguy của người thân, tính mạng Vân Phong chẳng là gì cả.”
Lúc này, hắn bỗng nhớ lại lúc nói chuyện với nam tử bịt mặt trên Bắc Sơn. Hắn lúc ấy cực kì ngông nghênh, đã nói một câu như vậy. Nhưng giờ phút này, đối mặt với an nguy của người thân, hắn mới biết rằng, chính bản thân mình đã đổi thay.
“Được, lần này ta đánh cược một lần.”
Vân Phong gật đầu, mỉm cười đáp:
“Tốt rồi, bây giờ ta sẽ nói ra kế hoạch của mình, Tô bá, Tô huynh, nếu hai người có ý kiến gì cứ nói. Chúng ta sẽ bàn bạc thêm.”
Tô Minh, Tô thức gật đầu, cùng nhau sán lại gần Vân Phong, nghe hắn trình bày.
“Kế hoạch của ta gồm ba bước: Ve sầu thoát xác. Thời điểm Đỗ gia đem người tấn công tới, mọi người lập tức đánh thật lớn, tất cả vũ kĩ mạnh nhất lập tức thi triển. Sau đó binh phân 2 đường, 30 người tự làm thương bản thân, nếu có thể khiến mình bị trọng thương càng tốt, rồi sau đó uống vào Quy tức đan. Số còn lại cần chuẩn bị một số lượng lớn xác chết, nhưng phải cần lưu ý, những xác chết này không được quá lâu, hơn nữa phải được xóa bỏ chân diện mục đi. Như vậy mới khiến kẻ thù tưởng rằng hai bên đồng quy vu tận, không hề nghi ngờ. Tiếp theo sau, những người không uống thuốc di chuyển ra ngoài, đây mới là bước khó nhất, làm sao để kẻ thù không phát hiện ra.”
“Tô gia ta có một mật thất đưa thẳng tới Đông sơn, nơi đó cực kì bí mật ngoài ta và cha ra, không có ai biết.” – Tô Thức ngẫm nghĩ một lát, đưa ra phương hướng.
Vân Phong nghe xong liền vui vẻ gật đầu. Hắn vốn định dùng thuốc nổ chôn xung quanh Tô gia, đến khi cần rút lui thì cho một mồi lửa đánh lạc hướng địch nhân. Nhưng làm như vậy vừa ảnh hưởng đến kẻ vô tội, lại để lại một chút manh mối. Nếu như có mật thất thì việc này sẽ trở nên dễ dàng hơn.
“Chúng ta sau khi rút lui lập tức trốn trong mật thất, đào thông đạo tới bãi tha ma trong trấn. Đợi một thời gian liền đi cứu tỉnh những người uống Quy Tức Hoàn. Sau đó mọi người tập hợp bắt đầu lên kế hoạch ám sát Ngọc gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.