Chương 66: Giết Tứ Quỷ (1)
tkcuathanh
15/05/2014
Trường thương chớp mắt là tới, làm cho thân ảnh Tứ Quỷ mạnh mẽ biến đổi, lưu
lại một đạo tàn ảnh, người trong nháy mắt biến mất tại chỗ. Thanh trường thương sắc bén đâm vào trên tàn ảnh, tàn ảnh hóa thành một chút tinh
quang, bay lả tả ở trong hư không.
“Huyễn công.” – Đỗ Nhạc kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, không ngờ rằng huyễn công này lợi hại như vậy, có thể dễ dàng tránh né thương pháp của hắn.
Phải biết rằng Đỗ Nhạc là một trong ba Nguyên sĩ cao giai của Đỗ gia, đạt được thất tinh cảnh giới, so với Tứ Quỷ cao hơn 4 cấp. Một thương vừa rồi của hắn lại được xuất ra toàn lực, tốc độ nhanh không cần phải bàn. Ấy vậy mà Tứ Quỷ có thể thoải mái tránh thoát.
Nhưng Tứ Quỷ cũng không khá khẩm được bao lâu, ngay khi vừa tránh toát thương kia, lập tức bị Kim nguyên lực bao vây tứ phía, hung hăng cắt chém lên người. Trong chốc lát, huyết nhục đầm đìa, cả cánh tay rướm máu.
Mỗi người trong nhóm mai phục đều có tu vi ngang hàng với Tứ Quỷ, lại đồng thời tung ra hết sức lực. Có thể sống sót sau hàng loạt võ kĩ đã là vạn hạnh.
“Các ngươi . . . ” – Tứ Quỷ lui về phía sau, run run chỉ vào đám người đang từ từ đi ra trong chỗ ẩn nấp. Ánh mắt sợ hãi thật sâu, không còn tin vào những gì mình thấy.
“Không phải các ngươi đã chết sao. Không, đây là mơ, nhất định là mơ.”
Vân Phong đứng trên một ngọn cây gần đó cùng Tô Minh, nhíu nhíu mày. Cảm thấy không đúng lắm, Tứ Quỷ đã có thể là nội gián thì tâm lý không phải dễ xúc động như vậy. Hơn nữa, chuyện này có vẻ hơi quá thuận lợi rồi.
“Ra dấu cho mọi người, bắt hắn thật nhanh, đừng để hắn có thêm cơ hội.” – Hắn vội vã phân phó.
Tô Minh gật đầu, lao về vòng chiến, quát lớn:
“Bắt lấy hắn trước, đừng để hắn có cơ hội tẩu thoát.”
Vân Phong nhanh, Tô Minh nhanh nhưng đáng tiếc Tứ Quỷ còn nhanh hơn. Trong lúc hắn giả bộ hồ đồ đã lấy ra một cái Nguyên phiến trong thắt lưng, hướng về phía Đỗ Nhạc mấy người.
“Bắt ta về, nằm mơ.” – Tứ Quỷ bất ngờ cuồng tiếu, vung tay.
Đồng phiến lóe lên, triệu hồi ra một con Thanh Giác Đại Ngưu – 1 giai 6 cấp. Thanh Giác Đại Ngưu là Ma sủng thổ hệ, da dày thịt béo, là nhục thuẫn sống trong chiến đấu. Ngoại trừ sức phòng thủ to lớn nó còn cực kì mạnh mẽ, một con Thanh Giác Đại Ngưu trưởng thành có thể đơn giản húc đổ một căn nhà hay đâm xuyên qua cả chục người cảnh giới Nguyên đồ.
“Thị Huyết, Địa chấn, Cuồng Nộ” – Thấy Đại Ngưu vừa xất hiện, Tứ Quỷ lập tức hét lên một tiếng, ra một loạt mệnh lệnh.
Còn bản thân hắn không hề gia nhập vòng chiến, cả người được Cáp Giới Ban bao phủ, bỗng chốc biến mất không thấy bóng dáng.
Cáp Giới Ban cực giỏi ngụy trang, ngoại trừ một số ít Ma sủng có đặc thù Linh kĩ hoặc kẻ có thần thức cao cường mới có thể phát hiện. Còn lại chỉ cần chủ nhân đứng bên cạnh Cáp Giới Ban, được nó phủ lên linh kĩ thì có thể lập tức tàng hình biến mất, không còn bóng dáng.
“Đuổi.” – Tô Minh hét lên thật lớn, sợ hãi nhìn Tứ Quỷ ly khai. Nếu để cho Tứ Quỷ trốn thoát, khi đó tin tức bọn hắn vẫn còn sống sẽ lập tức đến tai Ngọc gia. Một trận tử chiến với bọn họ sẽ là không thể tránh khỏi.
Nhưng đáng tiếc, 10 người ở đây nhất thời bị Thanh Giác Đại Ngưu điên cuồng quấn lấy. Thỉnh thoảng, Địa chấn được tung ra khiến bọn họ khó lòng mà đuổi theo. Đại Ngưu lâm vào Thị Huyết, Cuồng Nộ nên cực kì điên cuồng, gặp ai là đánh, không để bọn họ có cơ hội thở dốc. Mặc dù không bị tổn thương nhưng cũng khiến cho 10 người không ai rảnh tay một chút nào.
“Tử Thực Đằng, ra.”
Thấy kế hoạch sắp bị phá hỏng, Tô Minh gấp gáp triệu hồi Ma sủng Tử Thực Đằng của bản thân.
Tô Minh là tam thể chất, Mộc, Thổ, Thủy, cho nên trong người lúc nào cũng có ba loại Ma sủng thuộc về ba hệ. Trong đó Tử Thực Đằng có cấp độ cao nhất, lại thuộc hệ Mộc, chính là khắc tinh của Thổ hệ, Thanh Giác Đại Ngưu da dày thịt béo.
Bạch quang có chút chớp động, chiếu ra một tia sáng trắng, dừng trước mặt Tô Minh chừng một mét. Một cây mộc đằng, lá to, thân dài, màu nâu non chậm rãi từ mặt đất chui ra, kéo dài đạt tới độ cao 2 mét, chiều dài khoảng 10 – 15 mét mới dừng lại.
Vân Phong phát hiện cái Tử Thực Đằng này có bộ dáng phi thường xấu xí, thân dài, cành lá nhiều nhưng chỉ có duy nhất một bông hoa to lớn ở chính giữa. Cánh hoa chỉ có hai mảnh, giống như động vật quái lạ. Bên trong cánh hóa là cái miệng khép mở, bên trong răng nhọn um tùm, dịch thể nhớp nháp, thoạt nhìn rất là khủng bố. Phía dưới đế hoa, còn ẩn hiện lục sắc dịch thể, bốc lên hơi tanh, xem ra là một loại toan độc.
“Tử Thực Đằng, Quấn Chặt.” – Tô Minh chỉ vào Thanh Giác Đại Ngưu, chỉ thị.
Từ dưới đất, hàng loạt mạn đằng phá đất trui lên, cuốn lấy Thanh Giác Đại Ngưu. Từng cái gai nhọn, chứa đầy độc dịch cắm sâu vào bên trong da thịt, gây ra ăn mòn không kém gì Ám nguyên lực. Thanh Giác Đại Ngưu da dày thịt béo lại sức khỏe cực lớn, nhưng so về sức bền cùng dẻo dai lại kém xa Tử Thực Đằng. Hơn nữa hai bên không cùng cấp bậc, cho nên chỉ trong tích tắc, Thanh Giác Đại Ngưu đã bị cuốn thành một đoàn.
Thanh Giác Đại Ngưu cố gắng giãy giụa, cả người lảo đảo, dùng chân để đạp, dùng răng để cắn. Nhưng ngoại trừ cái sừng cứng cáp còn gây chút tổn thương cho Tử Thực Đằng, nó không thể cắt được một đoạn dây trói nào nữa. Thay vào đó, cơ thể càng bị siết chặt hơn, đám gai nhọn càng cứa sâu vào trong thịt.
“Mau đuổi theo Tứ Quỷ, không được để hắn thoát.” – Tô Minh một mặt điều khiển Tử Thực Đằng, một mặt quát lớn.
Đỗ Nhạc, Đỗ Khanh, Tô Ung lập tức triệu hồi đủ loại Ma sủng di truyển, vội vã đuổi theo. Theo lý mà nói, Tứ Quỷ chắc chắn sẽ quay trở lại hướng Ngọc gia. Hơn nữa, hắn còn đang bị thương nặng, vừa đi vừa xóa dấu vết. Án theo tốc độ của hắn có thể suy đoán đối phương không thể đi xa.
Trong thoáng chốc, ở khu vực này lại trở nên yên tĩnh.
Về phần Tử Thực Đằng, Tô Minh hơi suy nghĩ một chút về sau, liền cho nó ăn sống luôn Thanh Giác Đại Ngưu. Khác biệt với những loại Ma Sủng khác, Ma thực có khả năng đặc biệt hơn là hấp thụ trực tiếp toàn bộ năng lượng trong cơ thể đối phương, bất kể chủng loại. Trong khi những loài khác chỉ có thể hấp thụ được nhục thể và nội đan của Ma sủng cùng hệ. Ví dụ như đầu Tử Thực Đằng này của Tô Minh có thể ăn được cả Thanh Giác Đại Ngưu Thổ hệ, còn Ma Ưng của Vân Phong lại không làm được vậy, nó chỉ có thể hấp thu năng lượng từ Ma sủng Hắc Ám Hệ hoặc Phong hệ.
Tử Thực Đằng một mình cắn nuốt huyết nhục của Thanh Giác Đại Ngưu, tin tưởng dùng phẩm chất của Đại Ngưu, có thể lập tức tấn cấp 8.
Xong đâu đó, Tô Minh lập tức rời đi theo hướng ngược lại. Ở đây có hai lối đi, nếu như Tứ Quỷ thực sự trở về Ngọc gia thì nhóm người kia sẽ có thể bắt lại được hắn, thêm một Tô Minh cũng không có ích. Trái lại nếu như Tứ Quỷ gian xảo, giương đông kích tây, chạy trốn về Đông khu, như vậy giết hắn khó lại càng thêm khó.
Phù!
Tô Minh vừa đi khỏi. Gần tảng đá lớn lập lòe gợn sóng, giống như là cá đớp mặt ao. Trong tích tắc, Tứ Quỷ hiện ra, thở mạnh một hơi.
Vừa rồi hắn lẩn trốn ở đây, không đi, một là vì muốn lấy lại Thanh Giác Đại Ngưu thiên tân vạn khổ nuôi nấng. Hai là trốn khỏi sự truy sát của đám người Tô Minh. Nơi nguy hiểm nhất là nơi ai toàn nhất. Có ai tưởng tượng được rằng Tứ Quỷ lại dám có can đảm đứng lại.
“Đỗ gia, Tô gia, mối hận hôm nay, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội.” – Tứ Quỷ ánh mắt như phún hỏa, căm phẫn nói.
Ngoại trừ mất đi Đại Ngưu là chiến lực chính thức của hắn, Tứ Quỷ còn bị trọng thương, cả cơ thể bị thiên đao vạn quả, sâu tới tận xương. Hắn ẩn ẩn cảm giác Nguyên khí vận chuyển theo kinh mạch cũng bị tắc ở một vài nơi, thậm trí một số đường kinh mạch cũng bị cắt đứt, đau đớn khó tả. Tất cả đều là do Tô, Đỗ hai nhà mang đến, cho nên mối hận này hắn quyết tâm trả cho bằng được.
“Sợ ngươi không trả được rồi.”
Bất chợt, một tiếng nói vang lên sau lưng hắn, lạnh lùng mà nguy hiểm. Đáng sợ hơn cả, hắn còn không biết đối phương đến bên cạnh mình như thế nào.
Nguy cơ mãnh liệt ập đến, Tứ Quỷ lộ ra thần sắc khẩn trương, bàn chân vô thanh vô tức dẫm nát lên phần tuyết dưới chân, mau chóng nhảy lui ra bên ngoài. Lúc này, Tứ Quỷ rốt cục cảm giác được người tới là ai, cười lạnh nói:
“Ngươi là Vân Phong. Tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà cũng dọa bổn đại gia.!”
Thở ra một ngụm trọc khí, Vân Phong cười khổ nói:
“Chẳng lẽ ngươi không biết nghịch cảnh của mình ư? Sau hôm nay, ngươi đã là người chết rồi, Ngọc gia cũng theo ngươi nhanh thôi.”
Vân Phong vừa nói, vừa chầm chậm bước đi vài bước. Phía sau hắn gió thổi nhè nhẹ, hiu hắt thổi từng bông tuyết đậu trên vai.
Tứ Quỷ nhìn Vân Phong, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị. Tiểu tử này vừa đến đã nói về Ngọc gia, hơn nữa những người của 2 gia tộc Đỗ, Tô kia không phải là người chết mà vẫn còn sống tốt, điều đó có nghĩa là chủ nhân đang bị đối phương tính kế lại. Một khi chủ nhân của hắn không biết, chắc chắn sẽ chịu thiệt trong tay Đỗ Hồng Anh, Tô Minh.
Còn Vân Phong, tiểu tử này bỗng nhiên xuất hiện không hợp thói thường, nhưng hắn không để trong mắt. Chỉ là lúc đứng gần, Tứ Quỷ cảm thấy bất an, như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
“Khoác lác mà không biết ngượng. Ta là Nguyên sĩ tam tinh, một đứa trẻ nít như ngươi có thể làm được gì.” – Tứ Quỷ cố gắng trấn tĩnh, hét lớn để nâng cao sĩ khí.
Một mặt hắn vừa khiêu khích, một mặt lại đang cố gắng kéo dài thời gian, đợi cho dược lực phát tác. Chỉ cần hắn tạo được ra một tia Nguyên lực, điều đầu tiên là giết tiểu tử kia rồi trốn chạy, như vậy không còn phải lo ngại gì nữa. Chỉ mong, 2 gia tộc kia không quay về sớm như vậy.
“Ngươi quên rằng mình bị trọng thương sao. Lúc này ngươi cũng không thể vận chuyển Nguyên lực, biến thành một Nguyên đồ rồi.” – Vân Phong cười đáp, tỏ vẻ chẳng quan tâm.
“Nguyên đồ thì sao, so với tiểu tử ngươi, ta còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.”
Tứ Quỷ tự tin trả lời. Một nguyên đồ viên mãn, so với nguyên đồ ngũ trọng là cách xa không thể với tới. Điều quan trọng ở chỗ, đến cảnh tới viên mãn là có thể đả thông kinh mạch, bản thân hắn đã có thể tu luyện được công pháp, cảm nhận nguyên khí. Cơ thể không những được nguyên lực cường hóa mà trong chiến đấu lực đạo cùng sức bền so với người bình thường cao hơn 10 lần có dư. Vì vậy, nếu không gặp phải đối thủ khác, Tứ Quỷ tin tưởng mình có thể giết được Vân Phong mà thoát đi.
“Huyễn công.” – Đỗ Nhạc kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, không ngờ rằng huyễn công này lợi hại như vậy, có thể dễ dàng tránh né thương pháp của hắn.
Phải biết rằng Đỗ Nhạc là một trong ba Nguyên sĩ cao giai của Đỗ gia, đạt được thất tinh cảnh giới, so với Tứ Quỷ cao hơn 4 cấp. Một thương vừa rồi của hắn lại được xuất ra toàn lực, tốc độ nhanh không cần phải bàn. Ấy vậy mà Tứ Quỷ có thể thoải mái tránh thoát.
Nhưng Tứ Quỷ cũng không khá khẩm được bao lâu, ngay khi vừa tránh toát thương kia, lập tức bị Kim nguyên lực bao vây tứ phía, hung hăng cắt chém lên người. Trong chốc lát, huyết nhục đầm đìa, cả cánh tay rướm máu.
Mỗi người trong nhóm mai phục đều có tu vi ngang hàng với Tứ Quỷ, lại đồng thời tung ra hết sức lực. Có thể sống sót sau hàng loạt võ kĩ đã là vạn hạnh.
“Các ngươi . . . ” – Tứ Quỷ lui về phía sau, run run chỉ vào đám người đang từ từ đi ra trong chỗ ẩn nấp. Ánh mắt sợ hãi thật sâu, không còn tin vào những gì mình thấy.
“Không phải các ngươi đã chết sao. Không, đây là mơ, nhất định là mơ.”
Vân Phong đứng trên một ngọn cây gần đó cùng Tô Minh, nhíu nhíu mày. Cảm thấy không đúng lắm, Tứ Quỷ đã có thể là nội gián thì tâm lý không phải dễ xúc động như vậy. Hơn nữa, chuyện này có vẻ hơi quá thuận lợi rồi.
“Ra dấu cho mọi người, bắt hắn thật nhanh, đừng để hắn có thêm cơ hội.” – Hắn vội vã phân phó.
Tô Minh gật đầu, lao về vòng chiến, quát lớn:
“Bắt lấy hắn trước, đừng để hắn có cơ hội tẩu thoát.”
Vân Phong nhanh, Tô Minh nhanh nhưng đáng tiếc Tứ Quỷ còn nhanh hơn. Trong lúc hắn giả bộ hồ đồ đã lấy ra một cái Nguyên phiến trong thắt lưng, hướng về phía Đỗ Nhạc mấy người.
“Bắt ta về, nằm mơ.” – Tứ Quỷ bất ngờ cuồng tiếu, vung tay.
Đồng phiến lóe lên, triệu hồi ra một con Thanh Giác Đại Ngưu – 1 giai 6 cấp. Thanh Giác Đại Ngưu là Ma sủng thổ hệ, da dày thịt béo, là nhục thuẫn sống trong chiến đấu. Ngoại trừ sức phòng thủ to lớn nó còn cực kì mạnh mẽ, một con Thanh Giác Đại Ngưu trưởng thành có thể đơn giản húc đổ một căn nhà hay đâm xuyên qua cả chục người cảnh giới Nguyên đồ.
“Thị Huyết, Địa chấn, Cuồng Nộ” – Thấy Đại Ngưu vừa xất hiện, Tứ Quỷ lập tức hét lên một tiếng, ra một loạt mệnh lệnh.
Còn bản thân hắn không hề gia nhập vòng chiến, cả người được Cáp Giới Ban bao phủ, bỗng chốc biến mất không thấy bóng dáng.
Cáp Giới Ban cực giỏi ngụy trang, ngoại trừ một số ít Ma sủng có đặc thù Linh kĩ hoặc kẻ có thần thức cao cường mới có thể phát hiện. Còn lại chỉ cần chủ nhân đứng bên cạnh Cáp Giới Ban, được nó phủ lên linh kĩ thì có thể lập tức tàng hình biến mất, không còn bóng dáng.
“Đuổi.” – Tô Minh hét lên thật lớn, sợ hãi nhìn Tứ Quỷ ly khai. Nếu để cho Tứ Quỷ trốn thoát, khi đó tin tức bọn hắn vẫn còn sống sẽ lập tức đến tai Ngọc gia. Một trận tử chiến với bọn họ sẽ là không thể tránh khỏi.
Nhưng đáng tiếc, 10 người ở đây nhất thời bị Thanh Giác Đại Ngưu điên cuồng quấn lấy. Thỉnh thoảng, Địa chấn được tung ra khiến bọn họ khó lòng mà đuổi theo. Đại Ngưu lâm vào Thị Huyết, Cuồng Nộ nên cực kì điên cuồng, gặp ai là đánh, không để bọn họ có cơ hội thở dốc. Mặc dù không bị tổn thương nhưng cũng khiến cho 10 người không ai rảnh tay một chút nào.
“Tử Thực Đằng, ra.”
Thấy kế hoạch sắp bị phá hỏng, Tô Minh gấp gáp triệu hồi Ma sủng Tử Thực Đằng của bản thân.
Tô Minh là tam thể chất, Mộc, Thổ, Thủy, cho nên trong người lúc nào cũng có ba loại Ma sủng thuộc về ba hệ. Trong đó Tử Thực Đằng có cấp độ cao nhất, lại thuộc hệ Mộc, chính là khắc tinh của Thổ hệ, Thanh Giác Đại Ngưu da dày thịt béo.
Bạch quang có chút chớp động, chiếu ra một tia sáng trắng, dừng trước mặt Tô Minh chừng một mét. Một cây mộc đằng, lá to, thân dài, màu nâu non chậm rãi từ mặt đất chui ra, kéo dài đạt tới độ cao 2 mét, chiều dài khoảng 10 – 15 mét mới dừng lại.
Vân Phong phát hiện cái Tử Thực Đằng này có bộ dáng phi thường xấu xí, thân dài, cành lá nhiều nhưng chỉ có duy nhất một bông hoa to lớn ở chính giữa. Cánh hoa chỉ có hai mảnh, giống như động vật quái lạ. Bên trong cánh hóa là cái miệng khép mở, bên trong răng nhọn um tùm, dịch thể nhớp nháp, thoạt nhìn rất là khủng bố. Phía dưới đế hoa, còn ẩn hiện lục sắc dịch thể, bốc lên hơi tanh, xem ra là một loại toan độc.
“Tử Thực Đằng, Quấn Chặt.” – Tô Minh chỉ vào Thanh Giác Đại Ngưu, chỉ thị.
Từ dưới đất, hàng loạt mạn đằng phá đất trui lên, cuốn lấy Thanh Giác Đại Ngưu. Từng cái gai nhọn, chứa đầy độc dịch cắm sâu vào bên trong da thịt, gây ra ăn mòn không kém gì Ám nguyên lực. Thanh Giác Đại Ngưu da dày thịt béo lại sức khỏe cực lớn, nhưng so về sức bền cùng dẻo dai lại kém xa Tử Thực Đằng. Hơn nữa hai bên không cùng cấp bậc, cho nên chỉ trong tích tắc, Thanh Giác Đại Ngưu đã bị cuốn thành một đoàn.
Thanh Giác Đại Ngưu cố gắng giãy giụa, cả người lảo đảo, dùng chân để đạp, dùng răng để cắn. Nhưng ngoại trừ cái sừng cứng cáp còn gây chút tổn thương cho Tử Thực Đằng, nó không thể cắt được một đoạn dây trói nào nữa. Thay vào đó, cơ thể càng bị siết chặt hơn, đám gai nhọn càng cứa sâu vào trong thịt.
“Mau đuổi theo Tứ Quỷ, không được để hắn thoát.” – Tô Minh một mặt điều khiển Tử Thực Đằng, một mặt quát lớn.
Đỗ Nhạc, Đỗ Khanh, Tô Ung lập tức triệu hồi đủ loại Ma sủng di truyển, vội vã đuổi theo. Theo lý mà nói, Tứ Quỷ chắc chắn sẽ quay trở lại hướng Ngọc gia. Hơn nữa, hắn còn đang bị thương nặng, vừa đi vừa xóa dấu vết. Án theo tốc độ của hắn có thể suy đoán đối phương không thể đi xa.
Trong thoáng chốc, ở khu vực này lại trở nên yên tĩnh.
Về phần Tử Thực Đằng, Tô Minh hơi suy nghĩ một chút về sau, liền cho nó ăn sống luôn Thanh Giác Đại Ngưu. Khác biệt với những loại Ma Sủng khác, Ma thực có khả năng đặc biệt hơn là hấp thụ trực tiếp toàn bộ năng lượng trong cơ thể đối phương, bất kể chủng loại. Trong khi những loài khác chỉ có thể hấp thụ được nhục thể và nội đan của Ma sủng cùng hệ. Ví dụ như đầu Tử Thực Đằng này của Tô Minh có thể ăn được cả Thanh Giác Đại Ngưu Thổ hệ, còn Ma Ưng của Vân Phong lại không làm được vậy, nó chỉ có thể hấp thu năng lượng từ Ma sủng Hắc Ám Hệ hoặc Phong hệ.
Tử Thực Đằng một mình cắn nuốt huyết nhục của Thanh Giác Đại Ngưu, tin tưởng dùng phẩm chất của Đại Ngưu, có thể lập tức tấn cấp 8.
Xong đâu đó, Tô Minh lập tức rời đi theo hướng ngược lại. Ở đây có hai lối đi, nếu như Tứ Quỷ thực sự trở về Ngọc gia thì nhóm người kia sẽ có thể bắt lại được hắn, thêm một Tô Minh cũng không có ích. Trái lại nếu như Tứ Quỷ gian xảo, giương đông kích tây, chạy trốn về Đông khu, như vậy giết hắn khó lại càng thêm khó.
Phù!
Tô Minh vừa đi khỏi. Gần tảng đá lớn lập lòe gợn sóng, giống như là cá đớp mặt ao. Trong tích tắc, Tứ Quỷ hiện ra, thở mạnh một hơi.
Vừa rồi hắn lẩn trốn ở đây, không đi, một là vì muốn lấy lại Thanh Giác Đại Ngưu thiên tân vạn khổ nuôi nấng. Hai là trốn khỏi sự truy sát của đám người Tô Minh. Nơi nguy hiểm nhất là nơi ai toàn nhất. Có ai tưởng tượng được rằng Tứ Quỷ lại dám có can đảm đứng lại.
“Đỗ gia, Tô gia, mối hận hôm nay, ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội.” – Tứ Quỷ ánh mắt như phún hỏa, căm phẫn nói.
Ngoại trừ mất đi Đại Ngưu là chiến lực chính thức của hắn, Tứ Quỷ còn bị trọng thương, cả cơ thể bị thiên đao vạn quả, sâu tới tận xương. Hắn ẩn ẩn cảm giác Nguyên khí vận chuyển theo kinh mạch cũng bị tắc ở một vài nơi, thậm trí một số đường kinh mạch cũng bị cắt đứt, đau đớn khó tả. Tất cả đều là do Tô, Đỗ hai nhà mang đến, cho nên mối hận này hắn quyết tâm trả cho bằng được.
“Sợ ngươi không trả được rồi.”
Bất chợt, một tiếng nói vang lên sau lưng hắn, lạnh lùng mà nguy hiểm. Đáng sợ hơn cả, hắn còn không biết đối phương đến bên cạnh mình như thế nào.
Nguy cơ mãnh liệt ập đến, Tứ Quỷ lộ ra thần sắc khẩn trương, bàn chân vô thanh vô tức dẫm nát lên phần tuyết dưới chân, mau chóng nhảy lui ra bên ngoài. Lúc này, Tứ Quỷ rốt cục cảm giác được người tới là ai, cười lạnh nói:
“Ngươi là Vân Phong. Tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà cũng dọa bổn đại gia.!”
Thở ra một ngụm trọc khí, Vân Phong cười khổ nói:
“Chẳng lẽ ngươi không biết nghịch cảnh của mình ư? Sau hôm nay, ngươi đã là người chết rồi, Ngọc gia cũng theo ngươi nhanh thôi.”
Vân Phong vừa nói, vừa chầm chậm bước đi vài bước. Phía sau hắn gió thổi nhè nhẹ, hiu hắt thổi từng bông tuyết đậu trên vai.
Tứ Quỷ nhìn Vân Phong, trong mắt hiện lên vẻ quỷ dị. Tiểu tử này vừa đến đã nói về Ngọc gia, hơn nữa những người của 2 gia tộc Đỗ, Tô kia không phải là người chết mà vẫn còn sống tốt, điều đó có nghĩa là chủ nhân đang bị đối phương tính kế lại. Một khi chủ nhân của hắn không biết, chắc chắn sẽ chịu thiệt trong tay Đỗ Hồng Anh, Tô Minh.
Còn Vân Phong, tiểu tử này bỗng nhiên xuất hiện không hợp thói thường, nhưng hắn không để trong mắt. Chỉ là lúc đứng gần, Tứ Quỷ cảm thấy bất an, như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
“Khoác lác mà không biết ngượng. Ta là Nguyên sĩ tam tinh, một đứa trẻ nít như ngươi có thể làm được gì.” – Tứ Quỷ cố gắng trấn tĩnh, hét lớn để nâng cao sĩ khí.
Một mặt hắn vừa khiêu khích, một mặt lại đang cố gắng kéo dài thời gian, đợi cho dược lực phát tác. Chỉ cần hắn tạo được ra một tia Nguyên lực, điều đầu tiên là giết tiểu tử kia rồi trốn chạy, như vậy không còn phải lo ngại gì nữa. Chỉ mong, 2 gia tộc kia không quay về sớm như vậy.
“Ngươi quên rằng mình bị trọng thương sao. Lúc này ngươi cũng không thể vận chuyển Nguyên lực, biến thành một Nguyên đồ rồi.” – Vân Phong cười đáp, tỏ vẻ chẳng quan tâm.
“Nguyên đồ thì sao, so với tiểu tử ngươi, ta còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.”
Tứ Quỷ tự tin trả lời. Một nguyên đồ viên mãn, so với nguyên đồ ngũ trọng là cách xa không thể với tới. Điều quan trọng ở chỗ, đến cảnh tới viên mãn là có thể đả thông kinh mạch, bản thân hắn đã có thể tu luyện được công pháp, cảm nhận nguyên khí. Cơ thể không những được nguyên lực cường hóa mà trong chiến đấu lực đạo cùng sức bền so với người bình thường cao hơn 10 lần có dư. Vì vậy, nếu không gặp phải đối thủ khác, Tứ Quỷ tin tưởng mình có thể giết được Vân Phong mà thoát đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.