Phong Quyển Tàn Vân

Chương 27: Họp mặt Đỗ gia

tkcuathanh

19/03/2014

Đỗ gia, một trong tứ đại gia tộc của Giao Nguyệt Trấn.

Không giống như những gia tộc thâm căn cố đế khác ở nơi này, một trăm năm trước, lão tổ tông của Đỗ gia là Đỗ Huy chỉ là một gã tu luyện giả quèn, sinh trưởng trong tầng lớp trung hạ của Giao Nguyệt trấn, tu vi chưa vượt quá Nguyên đồ tam trọng. Trong một lần tình cờ đi săn trong Bán Nguyệt Sâm Lâm, hắn may mắn gặp được một Ma sủng Tuyệt phẩm đang hấp hối. Tốn sức đến chín trâu hai hổ mới có thể kéo Ma sủng kia từ cõi chết trở về.

Kể từ đó, Đỗ Huy cùng Ma sủng của mình lăn lộn, tạo dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng. Mãi cho đến 40 năm trước mới có thể đưa Đỗ gia trở thành một thế lực có tiếng nói trong Giao Nguyệt Trấn.

Nghị sự đường.

Trong Nghị sự đường của Đỗ gia bài trí không ít vật phẩm tinh mỹ, nếu xem xét kĩ thì có thể thấy được đó đều là những vật trang trí xa xỉ có giá trị lên tới cả trăm kim tệ. Trung gian là một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, bên trên có đặt vài bộ ấm chén, một ít điểm tâm. Bên cạnh là những chiếc ghế cũng được chế tác từ gỗ lim. Ở góc phòng còn bày một cái lư hương, từ bên trong bay ra một mùi hương thơm ngát, khiến cho người ta có một cảm giác vui vẻ thoải mái.

Thế những lúc này, những người có mặt ở nơi đây không ai có thể thoải mái được. Người nào người nấy đều mặc một bộ thôi y (áo tang) màu trắng, trên đầu quấn khăn, mặt cúi gằm xuống bàn, không nói nên lời.

Trên vị trí chủ sự là một lão giả có vẻ chất phác, mệt mỏi. Mái tóc hoa râm không thể che kín được vùng trán đầy đồi mồi khiến hắn trông có vẻ cổ lão, gần đất xa trời. Người này chính là lão tổ tông cũng là gia chủ đương thời của Đỗ Gia, Đỗ Huy. Mặc dù lão đã 105 tuổi nhưng có thể giữ được vẻ ngoài 70 tuổi, đồng thời vẫn còn linh mẫn thông tuệ quả là đáng quý. Đáng tiếc, cái đáng quý này chỉ là đáng quý so với người bình thường mà thôi. Nếu so với những gia chủ sống đến 130, 140 năm của các gia tộc khác, người này bảo trì sức khỏe không được tốt lắm . . . Ít nhất là trên phương diện sức sống và bảo trì nhan sắc.

Hai bên hai hàng ghế trái phải của lão lần lượt là dòng chính và khách khanh Đỗ gia.

Đại biểu dòng chính gồm có hai cháu trai của Đỗ Huy là Đại gia Đỗ Khanh, Nhị gia Đỗ Bảo. Con trai cả, con thứ hai của Đỗ Khanh là Đỗ Khiêm và Đỗ Thông. Dưới cùng là hai đứa con của Nhị gia: Đỗ Hồng Anh và Đỗ Ngạo.

Phía đối diện là khách khanh và cũng là những người đã theo Đỗ Huy dựng lên cơ nghiệp nhà họ Đỗ ngày hôm nay. Ngoại trừ đứa con trai chết hơn chục năm trước của Đỗ Huy và Đỗ Thái vừa bị người ta giết không có mặt thì ở đây đã đầy đủ toàn bộ các thành viên chủ chốt trong gia tộc.

Đại sảnh lúc này bị bao phủ bởi một không khí âm trầm, nặng nề, càng lúc càng trở nên im ắng. Ngay cả tiếng hít thở dù rất bé cũng vẫn dễ dàng nghe được. Bất chợt, một giọng nữ thanh thúy vang lên phá tan trầm mặc:

“Lão tổ, hôm nay người muốn họp gia tộc là có việc gì vậy ạ?”

Người nói là thiếu nữ duy nhất được phép có mặt trong Nghị sự đường, con gái của Đỗ Bảo, cũng là đường muội của Đỗ Thái, Đỗ Hồng Anh.

Nàng được mệnh danh là Thủy Tinh Hoa của Đỗ gia, là người được lão tổ tông yêu thương và cưng chiều nhất. Cầm trên tay chỉ sợ rơi, chạm vào cũng sợ hỏng, chỉ cần nàng hơi hắt xì một cái, toàn bộ lang trung trong trấn cũng bị bắt đến để khám bệnh cho nàng. Cho dù nàng có làm sai chuyện gì đi nữa, dưới cái nhìn của Đỗ Huy cũng trở thành đúng. Mệnh lệnh của nàng cũng chính là nửa mệnh lệnh của gia chủ, không có ai được phép làm trái.

Tuy nói như vậy, nhưng lão tổ Đỗ gia yêu thương nàng cũng không phải không có lý. Nàng quả thực là thiếu nữ toàn diện, toàn tài, ngàn người không có một. Sắc – Trí – Võ, cho dù đứng trên phương diện nào, nàng cũng xứng đáng lọt vào trong tốp 3 thanh niên đồng lứa trong Giao Nguyệt Trấn.

Đỗ Huy nghe tiếng chắt nữ, chậm rãi mở mắt, quét qua mọi người trong phòng một lượt. Đến lúc này, lão mới thở dài một hơi, lạnh nhạt nói:



“Là ai đã thả thằng khốn vương bát đản kia ra ngoài để hắn gây chuyện.”

Ngôn ngữ tuy lạnh nhạt nhưng ai cũng có thể nghe được trong đó sự tức giận khôn cùng. Không ai dám trả lời, chỉ len lén nhìn nhau. Đã lâu lắm rồi, lão tổ không bày ra thái độ như vậy. Trong ấn tượng của mọi người, lão tổ là con người hiền hòa, rất hay cười, nhất là sau khi đứa cháu gái Hồng Anh này sinh ra. Lão tổ như trở thành một lão nông thích ruộng vườn, thích cuộc sống sum vầy với con cháu, không có chuyện gì khiến lão thay đổi thái độ. Chỉ có duy nhất một lần vào 10 năm trước, lão tỏ thái độ này. Đấy là khi đứa con trai duy nhất của lão tổ chết một cách không minh bạch. Lần ấy cả Giao Nguyệt Trấn gà bay chó chạy, không một ai có thể thoải mái sống yên ổn. Tứ đại gia tộc chiến đấu liên miên, tử thương thảm trọng. Phải đến khi cao tầng của thế lực Lam Sa bên trong Tứ Phương Thành đến giải hòa thì việc này mới tạm thời chấm dứt. Cũng vì việc này, thế lực của trưởng trấn mới có thể tạm thời nổi lên, mơ hồ sánh vai với tứ đại gia tộc.

Không thấy ai trả lời, Đỗ Huy nộ khí xung thiên, ha ha cười lạnh, nói:

“Tốt, tốt lắm, cả một gia tộc giờ đã quên mất ta là ai rồi.”

Đỗ Huy lạnh lùng nhìn tất cả mọi người, gằn từng chữ một:

“Ta lặp lại lần nữa, là ai, đứng lên cho ta.”

Đáp lại lão vẫn chỉ là một mảnh im lặng, vẫn không ai dám trả lời. Trong lòng người nào người nấy đều thầm rủa cái tên khốn nạn Đỗ Thái. Đã chết rồi mà cũng không để cho người khác yên.

Đỗ Huy tức giận đập tay xuống bàn làm chiến cốc gỗ trên mặt bàn bỗng nhiên hóa thành mảnh vụn. Đôi bàn tay gầy gò, xương xẩu của lão lập tức lướt qua đống vụn gỗ kia, biến chúng thành phi châm, toàn lực bắn tới Đỗ Thông khiến hắn trở tay không kịp.

Chỉ nghe thấy vài tiếng phốc phốc, hai cánh tay của Đỗ Thông đã lập tức gim chặt vào mặt bàn bằng gỗ lim. Từng tia máu theo đó cũng phun ra, ướt đẫm cả áo tang bằng vải trắng.

Cả đại sảnh hít một hơi khí lạnh, không ai dám tưởng tượng, lão tổ lại tuyệt tình như thế. Không nói thêm một lời, lập tức ra tay.

Về phần Đỗ Thông, hắn chỉ có thể cắn răng im lặng, không dám phát tác. Chưa nói đến người trước mặt là lão tổ của hắn, chỉ riêng về tu vi, hắn còn lâu mới bằng một góc của lão tổ. Hơn nữa, hắn quả thực cũng chính là người lén lút thả Đỗ Thái ra ngoài khi thấy đệ đệ khóc lóc cầu xin. Về tình về lý đều là hắn sai.

Đỗ Thông cũng không phải kẻ vô dụng, yếu hèn như Đỗ Thái. Mặc dù đau đớn thấu xương nhưng hắn không thề kêu một tiếng, vẫn bảo trì trạng thái bình thản, hướng đến lão tổ cầu xin tha thứ:

“Lão tổ bớt giận, là tiểu chất đã sai. Từ lần sau, ta cũng không dám thế nữa.”

Đỗ Huy đang tức giận, cần chỗ phát tiết. Vừa nghe được lời Đỗ Thông, giống như thêm dầu vào lửa, gào lên tức giận:

“Con mẹ ngươi, lần sau, còn có lần sau nữa sao, ngươi muốn cho Đỗ gia ta chết thêm vài người nữa mới vừa lòng.”



Đỗ Khanh giận tím mặt, không thể nói gì hơn. Mặc dù lão tổ cũng có chút cưỡng từ đoạt lý, nhưng xác thực hai đứa con thứ 2 và thứ 3 của mình cũng chẳng nên thân. Hắn cau mày, tức giận quát vào mặt con trai:

“Thông nhi, im miệng.”

Nói xong liền không để ý đến hắn nữa mà tranh thủ hướng về lão tổ giải vây:

“Xin gia gia bớt giận, Thông nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện làm gia gia tức giận, để về nhà, cháu sẽ đưa nó đến Tổ đường chịu trừng phạt.” Ngập ngừng một lúc, hắn tiếp lời, chuyển sự chú ý của lão tổ sang vấn đề khác. Nếu cứ tiếp tục như vậy không phải là cách hay cho cả hai. “Nhưng cháu nghĩ, hôm nay người cho gọi tất cả mọi người đến đây cũng không chỉ vì sử phạt Thông nhi.”

Nghe đến đây, mọi người trong đại sảnh đều trở nên nghiêm túc, dỏng tai lắng nghe. Đây cũng là nguyên nhân chính mọi người có mặt nơi này.

Đỗ Huy thở hắt ra một hơi, bực tức nói:

“Đỗ Khanh ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất là không biết dạy con. Ngươi cần học tập lão nhị của ngươi về vấn đề này nhiều vào.”

Nói xong, lão cũng không để ý tới Đỗ Thông nữa, mà quay về vấn đề chính:

“Bỏ đi, hôm nay, ta triệu tập mọi người đến đây để hỏi ý kiến mọi người về vấn đề Đỗ gia gặp phải?”

Dừng lại một lát, lão tiếp lời:

“Các ngươi đều biết, Đỗ Thái bị người ta giết. Ta muốn hỏi các ngươi nghĩ gì về vấn đề này. Chúng ta nên làm như thế nào?”

Ngay lập tức, khi mọi người đang bàn bạc, Đỗ Thông nghiến răng ken két, tức giận nói:

“Lão tổ, chất nhi nghĩ rằng chúng ta cần phải báo thù. Mặc dù đệ đệ không nên thân, nhưng dẫu sao vẫn là người của Đỗ gia. Nếu chúng ta không báo thù, chỉ sợ bên ngoài sẽ nói Đỗ gia ta bất lực, không thể bảo vệ được người nhà, hơn nữa cũng khiến người trong Đỗ gia tâm hàn ý lạnh.”

Tuy Đỗ Thông đứng trên lập trường chỉ muốn báo thù cho đệ đệ. Nhưng không thể phủ nhận rằng lời của hắn không phải không có lý.

Đỗ Huy từ chối cho ý kiến, hắn vẫn đợi, đợi ý kiến của những người khác. Đặc biệt là ý kiến của đứa cháu gái yêu Đỗ Hồng Anh.

Đỗ Hồng Anh ngồi cuối phòng, ánh mắt trầm tư bất định. Không giống như đường ca Đỗ Thông của mình, nàng không chỉ nghĩ đến vấn đề thể diện, mặt mũi của gia tộc, mà còn có tranh đấu không ngừng giữa tứ đại thế gia và trưởng trấn. Có đôi khi vì lợi ích của gia tộc, vì thế gia trăm năm không bại, chút thể diện này không có cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Quyển Tàn Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook