Chương 42: Linh dịch tôi thể
tkcuathanh
28/03/2014
“Hỏa Sí Điểu không cho ta ăn linh quả thứ 2 chính là xuất phát từ bản năng. Mà bản năng của Ma sủng chắc không phải là giả.”
“Sư Hổ tiến giai, cần đại lượng nguyên khí, cũng không phải là giả.”
“Nhưng sao ta có cảm giác như đã bỏ quên điều gì đó rất trọng yếu. Là điều gì đây.” – Vân Phong cau mày, thì thào tự hỏi, trong lòng càng thêm gấp gáp. Thời gian trôi qua một chút, nguyên khí ẩn chứa trong nước hồ sẽ bớt đi một phần. Càng để muộn, dược lực càng ít, thành quả thu được càng nhỏ.
Đúng lúc này, Ma Ưng kêu lên một tiếng, vút bay lên trên không. Ám nguyên lực nồng đậm trào ra từ cơ thể Ma Ưng không hề giữ lại, như nước vỡ đê, liên tục xoay quanh nó giống như một cái kén. Từ xa nhìn lại, càng giống như một hắc nhật (mặt trời đen) mới sinh.
“Lên cấp.”
Vân Phong ngạc nhiên.
Hắn vốn nghĩ Ma Ưng đã là cấp 7, 94 %, số nội đan của Thanh Nhãn Phong kia mặc dù nhiều nhưng chỉ toàn là cấp 2, 3, 4, khó mà đủ để cho Ma Ưng cấp 7 lên cấp được. Không thể tưởng tượng được rằng, chỉ với bấy nhiêu nội đan đó, Ma Ưng lại có thể thuận lợi tấn cấp. Nên nhớ rằng một viên nội đan Ma sủng đã tiến giai của Sư Hổ cũng chỉ khiến cho Hỏa Sí Điểu từ 2 cấp lên 7 cấp mà thôi. Nguyên lực trong một viên nội đan như vậy, lớn hơn hàng ngàn lần so với một viên nội đan của Thanh Nhãn Phong.
Vân Phong nhìn Ma Ưng, nói đúng hơn là nhìn vào hắc nhật, ánh mắt bất chợt sáng lên.
“Ám nguyên lực, đúng rồi, chính là ám nguyên lực. Ta biết mình quên điều gì rồi.”
Vân Phong nói, vội vàng chạy tới bên xác của Sư Hổ. Từ lúc Sư Hổ chết đến bây giờ, đã trải qua 3 canh giờ ( 6 tiếng ),Vân Phong vẫn chưa từng xem qua xác nó một lần nào. Nếu không phải vì lần này hắn bất chợt nhớ lại một điều thì cũng không tới nhìn một xác Ma sủng Phàm phẩm như nó. Một cái xác Ma sủng Phàm phẩm cũng không khác một con dã thú là mấy, không có bất cứ cái gì đáng giá.
Ngón tay Vân Phong từ từ ấn qua lớp da, lớp thịt, lớp xương của nó, ngay cả nơi da thịt bị Ám nguyên lực hủ thực cũng không bị bỏ qua.
“Lớp da này quả thực rất dày, khối cơ cũng rất cứng chắc, ngay cả xương cốt bên trong cũng đã được cường hóa.” – Vân Phong vừa nghiên cứu xác chết, vừa phân tích. : “Nếu không phải Ma Ưng có Ám nguyên lực mang khả năng ăn mòn bá đạo thì cho dù gặp phải Ma sủng cấp 9, thậm trí Ma sủng đã tiến giai các hệ khác, Sư Hổ cũng không phải chết như thế. Lớp da này ngay cả một Ma sủng cấp 9 cũng không thể xé rách.”
Nói đoạn, hắn nhanh chóng dùng Hàn Cực Kiếm, vận hết sức lực chém mạnh lên thân thể Sư Hổ. Chỉ nghe keng một tiếng như kim thiết chạm vào nhau. Cánh tay Vân Phong run bần bật, kiếm trong tay văng đi thật xa, trên thân thể Sư Hổ cũng chỉ có một vệt máu mờ nhạt.
“Thật chắc chắn. Nếu không phải nó đã chết, chưa chắc ta có thể dùng kiếm chém ra một vệt trên người nó.” – Vân Phong nhìn “thành quả” mình làm ra không khỏi cảm thán. Hắn lại liên tưởng đến mọi việc xung quanh, lập tức đưa ra kết luận:
“Hừm, xem ra, Sư Hổ không hề nuốt vào linh quả, nó dùng linh quả hòa vào hổ nước kia để tôi thể. Rất có khả năng, đây cũng chính là một cách sử dụng khác của linh quả. Nói như vậy, những điều trước kia ta suy đoán có thể giải thích rồi.”
“Linh quả này không chỉ có một tác dụng cô đọng nguyên khí, hóa nguyên khí thành năng lượng trong cơ thể, mà khi hòa với nước nó lại sinh ra nguyên khí tinh thuần, không chỉ vậy mà còn có tác dụng tôi thể bá đạo. Hai cách sử dụng, hai hiệu quả khác nhau. Một cách linh quả trực tiếp bị nuốt vào bụng, một cách linh quả hòa làm linh dịch bôi bên ngoài da.”
“Dây leo trên vách tường kia cũng nhờ hút nước hồ mà sinh trưởng cực kì tươi tốt. Sư Hổ vì dùng linh dịch trong hồ, cơ thể cũng cực kì cứng rắn, có thể so sánh với Ma sủng Trung cấp, cao cấp.”
“Nếu như Sư Hổ đã có thể dùng, chắc ta cũng có thể. Hơn nữa, Hỏa Sí Điểu chỉ bảo ta không được ăn linh quả thứ hai, cũng không nói rằng ta không được ngâm mình trong linh dịch đó.”
Nói thì lâu nhưng thực chất, những suy nghĩ kia chỉ loáng cái đã xuất hiện trong đầu hắn, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, kết luận đã được rút ra. Từ lúc hắn chém đứt dây leo, đến khi xem xét xác của Sư Hổ, cuối cùng là đưa ra kết luận cũng không mất đến 5 phút đồng hồ.
“Mặc dù còn chưa chắc chắn về suy đoán này, nhưng thể chất ta đã coi như là nửa phế vật, nếu không mạo hiểm, không cố gắng thì giấc mơ trở thành cường giả sẽ không bao giờ thành hiện thực. Mặc dù được Hư tẩy tủy phạt cân, trong Nguyên đồ cảnh ta tiến bộ thần tốc, nhưng ưu thế này đến Nguyên sĩ cảnh sẽ không còn nữa, lập tức bị người ta bỏ xa. Chỉ cần có một cơ hội khiến thời gian luyện công giảm đi một giờ đồng hồ, ta cũng phải nắm lấy trong tay. Đã bước trên con đường tu luyện, nếu cứ sợ này sợ nọ, không dám thử thách, trải nghiệm thì đừng mơ hai chữ thành tựu, đừng mơ so sánh với người khác.” - Nhìn làn nước hồ trong vắt, thỉnh thoảng ánh lên quảng thải ngũ sắc, Vân Phong cắn răng quyết định.
Khẽ xiết chặt nắm đấm, Vân Phong lập tức cởi bộ quần áo lam sắc, để lộ ra cơ thể gầy gò cao dong dỏng, chỉ còn da bọc xương, có chút vội vàng xoay người, kích động tiến đến hồ nước.
Khi thân thể xâm nhập vào mặt nước ngũ sắc sặc sỡ, thân thể Vân Phong nhất thời cảm thấy lạnh run. Nước này độ ấm thấp đủ dọa người, hắn có cảm giác ngay cả da tay cũng cảm thấy một trận đau đớn nhập vào tận tim.
“Từ từ, từ từ, đừng vội vàng, có chút khó khăn ban đầu này mà đã không chịu được thì sau này làm sao có thể tiếp tục bước tới làm cường giả đây.” – Hắn thầm nhủ, cố gắng bám trụ lại bên trong hồ nước.
Dần dần, hai bắp đùi, rồi đến bụng, bả vai đều chìm trong làn nước. Bởi hồ nước không sâu, có thể nói là khá nông, nên Vân Phong phải ngồi xuống mới có thể khiến cả người chìm trong nước hồ.
Nhanh chóng, Vân Phong cảm giác như đứng trong lò lửa, hơn nữa lại như có một cỗ nhiệt hỏa từ bên trong nội thể bốc lên tạo thành cơn đau đớn kinh người, khiến cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng, trong nhất thời, mồ hôi lạnh đầy đầu. Bên ngoài, khí lạnh như dao, muốn cắt từng khúc da, thớ thịt. Bên trong, hỏa nhiệt như lò, muốn nung cháy ngũ tạng, xương cốt.
Cùng lúc đó bên ngoài, dùng mắt thường còn có thể mơ hồ thấy từ trong nước, 1 tia năng lượng thực chất cực kỳ nhỏ bé như có như không cấp tốc tiến đến bao phủ trên làn da Vân Phong, nhưng chỉ trong giây lát rồi tiêu biến mất.
Cảm giác cực lạnh, cắt da cắt thịt ẩn dấu trong nước hồ cho dù Vân Phong đã từng nghĩ tới, nhưng lúc này chân chính tự trải nghiệm vẫn khiến hắn âm thầm cảm thấy hoảng sợ!
Trong cơ thể, luồng năng lượng ngũ sắc dần dần từng chút từng chút trở nên trong suốt quỷ dị. Thậm chí Vân Phong có thể thấy rõ mồn một rằng luồng năng lượng trong suốt kia tiếp tục điên cuồng không ngừng tỏa ra bốn phía, xâm nhập vào các thớ cơ. Kì lạ ở chỗ, chỉ cần năng lượng kia đến đâu, cả người Vân Phong như bị hỏa nhiệt thiêu đốt, đau đớn không gì tả xiết.
Trong lúc nhất thời, tâm thần hắn bắt buộc phải tập trung vào trong cơ thể, trông chừng đường đi của năng lượng trong suốt, tránh để nó va đập vào những đường kinh mạch đầy non nớt của mình. Trong lòng hắn không ngừng ai thán, củng cố tâm thần. Cái cảm giác đau đến cắt da cắt thịt nhưng bản thân phải không ngừng bảo trì thanh tỉnh này khó có thể miêu tả hết sự khó khăn, đau khổ trong đó, nhưng hắn biết rằng bây giờ cũng mới chỉ là bắt đầu.
Y như Vân Phong sở liệu, tại thời điểm toàn bộ ngũ thải năng lượng hóa thành năng lượng trong suốt, một cỗ nhiệt hỏa mãnh liệt bội phần so với lúc trước đột nhiên từ trong vòng kinh mạch, tế bào, cơ thể dần lan tràn mà ra. Trong lúc nhất thời, cả người Vân Phong giống như bị đầu nhập vào trong liệt hỏa nóng hừng hực, ngọn hỏa diễm kia tựa hồ hận không thể đem thân thể hắn đốt thành tro tàn, không chút lưu tình phóng thích nhiệt lượng càng ngày càng cao.
Trái ngược với thiêu đốt xảy ra trong thể nội, Vân Phong ngâm mình trong hồ nước lại cảm giác tại khoảnh khắc này bên ngoài da thịt giống như bị cắt xẻo, đau đến tận xương. Ngoài lạnh, trong nóng, sương trắng nhè nhẹ từ đỉnh đầu hắn thẩm thấu mà ra. Bộ mặt hắn lúc này không thể không biến dạng, hắn nghiến răng nghiến lợi đến nỗi từ khóe miệng trào ra một tia đỏ sẫm.
Trên bờ, hai con Ma sủng nhìn chăm chăm vào hồ nước biểu tình cực kì đặc sắc. Hỏa Sí Điểu yết hầu giật giật, luống cuống nhìn vào hồ nước, cảm giác không khỏi lo lắng. Thỉnh thoảng, khi Vân Phong rên lên vì đau đớn, trong ánh mắt Hỏa Sí Điểu xẹt qua một tia bất an. Nó rất hâm mộ, cũng cho rằng chủ nhân của mình là mạnh lẽ nhất, không gì là không làm được, giống như một tiểu hài tử hâm mộ phụ thân. Nhưng nhìn bộ dáng lần này của hắn, hẳn sự đau đớn này thật sự là khó tưởng tượng.
Trái ngược với Hỏa Sí Điểu, Ma Ưng lại chẳng có gì là gấp gáp, khinh thường nhìn Vân Phong đang vật lộn trong đau đớn, ánh mắt thỉnh thoảng có đôi chỗ cảm thấy thích thú, hả hê. Mặc dù Vân Phong là chủ nhân của nó, khi hắn chết, nó chắc chắn phải bị phong ấn lại trong Đồng phiến không thể nghi ngờ, thế nhưng cho dù là vậy, cũng không thay đổi được cảm giác của nó đối với Vân Phong. Chính tiểu tử này đã bắt nó, khiến nó bị nhốt trong Đồng phiến.
“Sư Hổ tiến giai, cần đại lượng nguyên khí, cũng không phải là giả.”
“Nhưng sao ta có cảm giác như đã bỏ quên điều gì đó rất trọng yếu. Là điều gì đây.” – Vân Phong cau mày, thì thào tự hỏi, trong lòng càng thêm gấp gáp. Thời gian trôi qua một chút, nguyên khí ẩn chứa trong nước hồ sẽ bớt đi một phần. Càng để muộn, dược lực càng ít, thành quả thu được càng nhỏ.
Đúng lúc này, Ma Ưng kêu lên một tiếng, vút bay lên trên không. Ám nguyên lực nồng đậm trào ra từ cơ thể Ma Ưng không hề giữ lại, như nước vỡ đê, liên tục xoay quanh nó giống như một cái kén. Từ xa nhìn lại, càng giống như một hắc nhật (mặt trời đen) mới sinh.
“Lên cấp.”
Vân Phong ngạc nhiên.
Hắn vốn nghĩ Ma Ưng đã là cấp 7, 94 %, số nội đan của Thanh Nhãn Phong kia mặc dù nhiều nhưng chỉ toàn là cấp 2, 3, 4, khó mà đủ để cho Ma Ưng cấp 7 lên cấp được. Không thể tưởng tượng được rằng, chỉ với bấy nhiêu nội đan đó, Ma Ưng lại có thể thuận lợi tấn cấp. Nên nhớ rằng một viên nội đan Ma sủng đã tiến giai của Sư Hổ cũng chỉ khiến cho Hỏa Sí Điểu từ 2 cấp lên 7 cấp mà thôi. Nguyên lực trong một viên nội đan như vậy, lớn hơn hàng ngàn lần so với một viên nội đan của Thanh Nhãn Phong.
Vân Phong nhìn Ma Ưng, nói đúng hơn là nhìn vào hắc nhật, ánh mắt bất chợt sáng lên.
“Ám nguyên lực, đúng rồi, chính là ám nguyên lực. Ta biết mình quên điều gì rồi.”
Vân Phong nói, vội vàng chạy tới bên xác của Sư Hổ. Từ lúc Sư Hổ chết đến bây giờ, đã trải qua 3 canh giờ ( 6 tiếng ),Vân Phong vẫn chưa từng xem qua xác nó một lần nào. Nếu không phải vì lần này hắn bất chợt nhớ lại một điều thì cũng không tới nhìn một xác Ma sủng Phàm phẩm như nó. Một cái xác Ma sủng Phàm phẩm cũng không khác một con dã thú là mấy, không có bất cứ cái gì đáng giá.
Ngón tay Vân Phong từ từ ấn qua lớp da, lớp thịt, lớp xương của nó, ngay cả nơi da thịt bị Ám nguyên lực hủ thực cũng không bị bỏ qua.
“Lớp da này quả thực rất dày, khối cơ cũng rất cứng chắc, ngay cả xương cốt bên trong cũng đã được cường hóa.” – Vân Phong vừa nghiên cứu xác chết, vừa phân tích. : “Nếu không phải Ma Ưng có Ám nguyên lực mang khả năng ăn mòn bá đạo thì cho dù gặp phải Ma sủng cấp 9, thậm trí Ma sủng đã tiến giai các hệ khác, Sư Hổ cũng không phải chết như thế. Lớp da này ngay cả một Ma sủng cấp 9 cũng không thể xé rách.”
Nói đoạn, hắn nhanh chóng dùng Hàn Cực Kiếm, vận hết sức lực chém mạnh lên thân thể Sư Hổ. Chỉ nghe keng một tiếng như kim thiết chạm vào nhau. Cánh tay Vân Phong run bần bật, kiếm trong tay văng đi thật xa, trên thân thể Sư Hổ cũng chỉ có một vệt máu mờ nhạt.
“Thật chắc chắn. Nếu không phải nó đã chết, chưa chắc ta có thể dùng kiếm chém ra một vệt trên người nó.” – Vân Phong nhìn “thành quả” mình làm ra không khỏi cảm thán. Hắn lại liên tưởng đến mọi việc xung quanh, lập tức đưa ra kết luận:
“Hừm, xem ra, Sư Hổ không hề nuốt vào linh quả, nó dùng linh quả hòa vào hổ nước kia để tôi thể. Rất có khả năng, đây cũng chính là một cách sử dụng khác của linh quả. Nói như vậy, những điều trước kia ta suy đoán có thể giải thích rồi.”
“Linh quả này không chỉ có một tác dụng cô đọng nguyên khí, hóa nguyên khí thành năng lượng trong cơ thể, mà khi hòa với nước nó lại sinh ra nguyên khí tinh thuần, không chỉ vậy mà còn có tác dụng tôi thể bá đạo. Hai cách sử dụng, hai hiệu quả khác nhau. Một cách linh quả trực tiếp bị nuốt vào bụng, một cách linh quả hòa làm linh dịch bôi bên ngoài da.”
“Dây leo trên vách tường kia cũng nhờ hút nước hồ mà sinh trưởng cực kì tươi tốt. Sư Hổ vì dùng linh dịch trong hồ, cơ thể cũng cực kì cứng rắn, có thể so sánh với Ma sủng Trung cấp, cao cấp.”
“Nếu như Sư Hổ đã có thể dùng, chắc ta cũng có thể. Hơn nữa, Hỏa Sí Điểu chỉ bảo ta không được ăn linh quả thứ hai, cũng không nói rằng ta không được ngâm mình trong linh dịch đó.”
Nói thì lâu nhưng thực chất, những suy nghĩ kia chỉ loáng cái đã xuất hiện trong đầu hắn, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, kết luận đã được rút ra. Từ lúc hắn chém đứt dây leo, đến khi xem xét xác của Sư Hổ, cuối cùng là đưa ra kết luận cũng không mất đến 5 phút đồng hồ.
“Mặc dù còn chưa chắc chắn về suy đoán này, nhưng thể chất ta đã coi như là nửa phế vật, nếu không mạo hiểm, không cố gắng thì giấc mơ trở thành cường giả sẽ không bao giờ thành hiện thực. Mặc dù được Hư tẩy tủy phạt cân, trong Nguyên đồ cảnh ta tiến bộ thần tốc, nhưng ưu thế này đến Nguyên sĩ cảnh sẽ không còn nữa, lập tức bị người ta bỏ xa. Chỉ cần có một cơ hội khiến thời gian luyện công giảm đi một giờ đồng hồ, ta cũng phải nắm lấy trong tay. Đã bước trên con đường tu luyện, nếu cứ sợ này sợ nọ, không dám thử thách, trải nghiệm thì đừng mơ hai chữ thành tựu, đừng mơ so sánh với người khác.” - Nhìn làn nước hồ trong vắt, thỉnh thoảng ánh lên quảng thải ngũ sắc, Vân Phong cắn răng quyết định.
Khẽ xiết chặt nắm đấm, Vân Phong lập tức cởi bộ quần áo lam sắc, để lộ ra cơ thể gầy gò cao dong dỏng, chỉ còn da bọc xương, có chút vội vàng xoay người, kích động tiến đến hồ nước.
Khi thân thể xâm nhập vào mặt nước ngũ sắc sặc sỡ, thân thể Vân Phong nhất thời cảm thấy lạnh run. Nước này độ ấm thấp đủ dọa người, hắn có cảm giác ngay cả da tay cũng cảm thấy một trận đau đớn nhập vào tận tim.
“Từ từ, từ từ, đừng vội vàng, có chút khó khăn ban đầu này mà đã không chịu được thì sau này làm sao có thể tiếp tục bước tới làm cường giả đây.” – Hắn thầm nhủ, cố gắng bám trụ lại bên trong hồ nước.
Dần dần, hai bắp đùi, rồi đến bụng, bả vai đều chìm trong làn nước. Bởi hồ nước không sâu, có thể nói là khá nông, nên Vân Phong phải ngồi xuống mới có thể khiến cả người chìm trong nước hồ.
Nhanh chóng, Vân Phong cảm giác như đứng trong lò lửa, hơn nữa lại như có một cỗ nhiệt hỏa từ bên trong nội thể bốc lên tạo thành cơn đau đớn kinh người, khiến cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng, trong nhất thời, mồ hôi lạnh đầy đầu. Bên ngoài, khí lạnh như dao, muốn cắt từng khúc da, thớ thịt. Bên trong, hỏa nhiệt như lò, muốn nung cháy ngũ tạng, xương cốt.
Cùng lúc đó bên ngoài, dùng mắt thường còn có thể mơ hồ thấy từ trong nước, 1 tia năng lượng thực chất cực kỳ nhỏ bé như có như không cấp tốc tiến đến bao phủ trên làn da Vân Phong, nhưng chỉ trong giây lát rồi tiêu biến mất.
Cảm giác cực lạnh, cắt da cắt thịt ẩn dấu trong nước hồ cho dù Vân Phong đã từng nghĩ tới, nhưng lúc này chân chính tự trải nghiệm vẫn khiến hắn âm thầm cảm thấy hoảng sợ!
Trong cơ thể, luồng năng lượng ngũ sắc dần dần từng chút từng chút trở nên trong suốt quỷ dị. Thậm chí Vân Phong có thể thấy rõ mồn một rằng luồng năng lượng trong suốt kia tiếp tục điên cuồng không ngừng tỏa ra bốn phía, xâm nhập vào các thớ cơ. Kì lạ ở chỗ, chỉ cần năng lượng kia đến đâu, cả người Vân Phong như bị hỏa nhiệt thiêu đốt, đau đớn không gì tả xiết.
Trong lúc nhất thời, tâm thần hắn bắt buộc phải tập trung vào trong cơ thể, trông chừng đường đi của năng lượng trong suốt, tránh để nó va đập vào những đường kinh mạch đầy non nớt của mình. Trong lòng hắn không ngừng ai thán, củng cố tâm thần. Cái cảm giác đau đến cắt da cắt thịt nhưng bản thân phải không ngừng bảo trì thanh tỉnh này khó có thể miêu tả hết sự khó khăn, đau khổ trong đó, nhưng hắn biết rằng bây giờ cũng mới chỉ là bắt đầu.
Y như Vân Phong sở liệu, tại thời điểm toàn bộ ngũ thải năng lượng hóa thành năng lượng trong suốt, một cỗ nhiệt hỏa mãnh liệt bội phần so với lúc trước đột nhiên từ trong vòng kinh mạch, tế bào, cơ thể dần lan tràn mà ra. Trong lúc nhất thời, cả người Vân Phong giống như bị đầu nhập vào trong liệt hỏa nóng hừng hực, ngọn hỏa diễm kia tựa hồ hận không thể đem thân thể hắn đốt thành tro tàn, không chút lưu tình phóng thích nhiệt lượng càng ngày càng cao.
Trái ngược với thiêu đốt xảy ra trong thể nội, Vân Phong ngâm mình trong hồ nước lại cảm giác tại khoảnh khắc này bên ngoài da thịt giống như bị cắt xẻo, đau đến tận xương. Ngoài lạnh, trong nóng, sương trắng nhè nhẹ từ đỉnh đầu hắn thẩm thấu mà ra. Bộ mặt hắn lúc này không thể không biến dạng, hắn nghiến răng nghiến lợi đến nỗi từ khóe miệng trào ra một tia đỏ sẫm.
Trên bờ, hai con Ma sủng nhìn chăm chăm vào hồ nước biểu tình cực kì đặc sắc. Hỏa Sí Điểu yết hầu giật giật, luống cuống nhìn vào hồ nước, cảm giác không khỏi lo lắng. Thỉnh thoảng, khi Vân Phong rên lên vì đau đớn, trong ánh mắt Hỏa Sí Điểu xẹt qua một tia bất an. Nó rất hâm mộ, cũng cho rằng chủ nhân của mình là mạnh lẽ nhất, không gì là không làm được, giống như một tiểu hài tử hâm mộ phụ thân. Nhưng nhìn bộ dáng lần này của hắn, hẳn sự đau đớn này thật sự là khó tưởng tượng.
Trái ngược với Hỏa Sí Điểu, Ma Ưng lại chẳng có gì là gấp gáp, khinh thường nhìn Vân Phong đang vật lộn trong đau đớn, ánh mắt thỉnh thoảng có đôi chỗ cảm thấy thích thú, hả hê. Mặc dù Vân Phong là chủ nhân của nó, khi hắn chết, nó chắc chắn phải bị phong ấn lại trong Đồng phiến không thể nghi ngờ, thế nhưng cho dù là vậy, cũng không thay đổi được cảm giác của nó đối với Vân Phong. Chính tiểu tử này đã bắt nó, khiến nó bị nhốt trong Đồng phiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.