Phong Quyển Tàn Vân

Chương 44: Mạo hiểm giả

tkcuathanh

31/03/2014

Mỗi người từ khi sinh ra trên đời đều có tính cách, phẩm tính cá biệt, không ai có thể hoàn toàn giống nhau 10 phần. Do đó, tùy vào tính cách cũng như lợi thế của bản thân, mỗi người lại có một phong cách chiến đấu riêng. Người tính cách nóng nảy, võ đạo thường theo đuổi con đường hung hăng, mạnh mẽ. Người tính cách trầm ổn lại đi theo con đường thủ vững, trầm ổn. Người hiền lành nhẹ nhàng lại theo lối thanh thoát, chậm rãi. Người coi nhẹ thế tục, võ đạo siêu thoát, tiêu diêu . . . Nếu như có ai tìm được con đường võ đạo phù hợp với tính cách bản thân, không chỉ chiến lực tiến thêm một bậc, mà còn nhận được lợi ích rất lớn trong việc ngộ đạo sau này.

Vân Phong quyết định thật nhanh, nhanh chóng dọn dẹp lại hang động. Hỏa Sí Điểu, Ma Ưng được hắn thu lại vào trong Đồng phiến, xác Sư Hổ thì được Túi Càn Khôn – Trung giữ lại. Không chỉ lớp da, xương cứng rắn có thể chế tạo Khí cụ, mà ngay cả thịt chứa đựng tinh hoa của linh quả cũng là một loại thực phẩm cao cấp.

Ngoại trừ một con Sư Hổ thường xuyên sống ở đây đã biến mất, tất cả mọi thứ đều không khác hai ngày trước một chút nào.

Sau khi chạy ra khỏi sơn động , Vân Phong hướng phía đỉnh núi điên cuồng chạy lên. Giờ đây, Ma sủng khu vực dưới chân núi đã không còn sự khiêu chiến với hắn nữa, ít nhất hắn cho là vậy. Mục tiêu hiện tại của hắn là Ma sủng cấp 6, 7, thậm chí là cấp 8, bởi vì trong tay hắn còn nắm giữ một vương bài bảo mệnh, Ma Ưng 8 cấp.

* * * * * * *

“Tứ Phương Hợp.”

Hàn Cực Kiếm trong tay Vân Phong lao thẳng về trước như lưu tinh trục nguyệt, tạo thành một dải kiếm quang dài, rung động ong ong không ngừng. Đằng sau, dưới tiếng gió vù vù cùng kiếm quang sắc bén, toàn bộ cỏ cây ngã rạp. Mũi kiếm lóe lên hàn quang, tựa như đại tướng xông pha chiến trường, hung hăng lao về phía một con Ma sủng màu xám tro - Thạch Tượng Trư – Sơ phẩm cấp 5.

Thạch Tượng Trư là Ma Sủng Sơ phẩm hệ thổ, da dày thịt béo, lại có tuyệt chiêu thạch hóa, khiến cơ thể vô cùng cứng rắn, cho nên mới có tên là Thạch Tượng.

Lúc này, ngay khi Vân Phong vừa xuất kiếm, đầu Thạch Tượng Trư ngay lập tức rống lên tức giận, đôi mắt trở nên đỏ bừng, rơi vào trạng thái thị huyết, trên cơ thể toát ra hào quang huyết sắc đậm đặc.

"Rầm rầm rầm rầm . . ."

Thạch Tượng Trư rơi vào trạng thái thị huyết, chẳng còn phân biệt được nguy hiểm, nện bước rầm rầm rung chuyển đất rừng, như một đạo huyết quang lao đến Vân Phong, định bụng cứng đối cứng với kiếm chiêu.

Vân Phong nhìn chăm chú đầu Thạch Tượng Trư đang tập trung công kích chính mình, ánh mắt không hề kích động, ngoài lãnh tĩnh chỉ còn lãnh tĩnh. Kiếm quang trên tay vẫn không hề dừng lại, càng lúc, thân Hàn Cực Kiếm đã lấp đầy kiếm quang, biến thành một thanh cự kiếm to lớn. Mũi kiếm hướng thẳng về mi tâm Ma sủng.

Một người một thú lao vào nhau, cuồng phong thổi quét lá khô đầy trên đất.

Lúc hai bên sắp va chạm với nhau, lớp da Thạch Tượng Trư dần hóa thành thạch tượng, trở nên cứng chắc hơn bao giờ hết. Ngay cả từng sợi lông trên người cũng đã hóa thành màu xám đục.

Vân Phong cười khẩy, kiếm trong tay khẽ đảo, tay phải cầm kiếm vẽ thành một đường cong tinh tế. Kiếm quang vốn nhằm tới mi tâm Thạch Tượng Trư bất ngờ vỡ vụn. Chỉ thấy Vân Phong thầm thì: “Tứ Phương Khai.” Cả thanh cự kiếm làm bằng kiếm quang lập tức đại khai, đại hợp, hóa thành muôn vàn hàn quang xuyên qua hai mắt Ma thú, máu tươi bắn ra tung tóe.



"Uỳnh!"

Thân thể Thạch Tượng Trư nện dữ dội vào một thân đại thụ phía sau, khiến cho thân cây đứt gãy rồi ẩm ầm đổ sụp xuống, đất đai rung lên một hồi. Huyết Trư Hổ cũng điên cuồng rống thảm, đôi mắt đỏ ngầu của nó đã bị Vân Phong chọc mù đi.

"Grarr . . . Utttt . . . Khụt. . . !"

Thạch Tượng Hổ trở nên điên loạn, cố gắng bám víu lấy sự sống, nhưng hoàn toàn là vô vọng. Kiếm quang kia không chỉ phá hủy hai mắt của Ma thú, mà còn mượn thế đâm vào đại não, quấy nó thành một đống tương hồ. Tuy nhiên, Ma thú giãy chết không phải là chuyện đùa.

“Rầm . . . rập.”

Từ dưới đất, không ngừng có thạch trụ sắc nhọn lao lên, không phân biệt phương hướng. Mục đích muốn trước khi chết, kéo theo kẻ thù đồng quy vu tận. Nhưng đáng tiếc, Vân Phong đã dùng Tật Lôi Biến bay ra xa cách đó cả chục mét, vừa trông chừng ma thú, vừa nhíu mày suy nghĩ, tổng kết lại chiến cuộc vừa rồi.

“Tứ Phương Khai Hợp quả nhiên có thể không tuân theo quy tắc, biến chiêu không cần thứ tự trước sau. Khai thức có thể xuất trước, mà cũng có thể xuất sau, tùy cơ ứng biến.” - Vân Phong nhẹ nâng cây kiếm trong tay, nhớ lại cảnh tượng xuất chiêu vừa rồi, có chút cảm thán.

Như trận chiến vừa rồi, vốn dĩ Thạch Tượng Trư da dày thịt béo, muốn mài chết nó cũng rất khó khăn. Nhưng chỉ cần một chiêu Tứ Phương Khai Hợp, xuất thủ hợp lý, đúng lúc, đúng chỗ là có thể vừa vặn đẩy đối thủ vào chỗ chết mà không cần tốn chút công sức nào.

Hợp thức xuất trước giống như mồi nhử, kéo theo chú ý của Ma thú. Khai thức xuất sau, lựa chọn thời cơ Thạch Tượng Trư tập trung nhất, không thể nhắm mắt vào mà biến chiêu. Kiếm quang chỉ cách mắt một gang đột nhiên nổ tung, ùn ùn găm thẳng vào mắt Thạch Tượng Trư, cho dù là Sư Hổ đứng vào trường hợp đó cũng có thể bị giết chết.

Máu tươi vương vãi còn lẫn chút óc tươi, tốc độ Thạch Tượng Trư càng lúc càng chậm, đã bắt đầu kiệt sức. Chỉ vài giây sau, đầu óc nó trở nên mơ hồ, phát tiếng kêu ụt ịt nho nhỏ thê lương, thân thể khẽ giãy giụa một chốc, rồi lặng yên nằm đó không còn nhúc nhích.

“Chết rồi sao. Đáng tiếc là nội đan hệ thổ/ thạch, không thích hợp cho Hỏa Sí Điểu hay Ma Ưng sử dụng.”- Vân Phong chứng kiến cảnh Thạch Tượng Trư ngã gục, không cảm thấy vui mừng, cũng chẳng thấy tội lỗi, chỉ nhàn nhạt lẩm bẩm.

Thu nội đan Ma sủng cấp 5 vào Túi Càn Khôn, hắn xách kiếm lên, tiếp tục chặng đường của mình. Thỉnh thoảng gặp Ma sủng cấp thấp, Vân Phong cũng không bỏ qua, vừa kiếm nội đan, tiện thể tôi luyện võ kĩ, kĩ năng chiến đấu, giảm bớt những động tác thừa, chiêu thức rườm rà. Dần dần, cùng với số lượng nội đan tăng lên, kĩ thuật chiến đấu của hắn ngày càng tiến bộ. Tuy nhiên, Vân Phong vẫn chưa tìm ra được phong cách chiến đấu của chính mình.

Nửa ngày sau, những tia nắng cuối cùng trong ngày đang dần lui về phía sau, nhường chỗ cho bóng đêm u ám cùng cái rét lạnh của đêm đông. Vân Phong lững thững bước đi trên con đường tuyết tĩnh mịch, thỉnh thoảng, gió lạnh thổi qua bộ y phục thấm đẫm máu tươi khiến hắn không kìm được mà run rẩy vài cái. Trên môi, khẽ nhếch một nụ cười tà:

“Vị đại ca kia, huynh đã đi theo ta vài canh giờ. Trời cũng đã tối, thời cơ đã tới, huynh còn đợi gì nữa.”



Ánh mắt mệt mỏi của hắn bất chợt trở nên sắc lạnh như dao, hung hăng nhìn về góc tối nơi rừng sâu.

“Haizz, nếu huynh không ra, đừng trách ta tấn công không báo trước.” – Vân Phong đặt tay lên Đồng phiến, nói.

Đáp lại hắn, chỉ có tiếng gió vù vù rét lạnh, hoàn toàn không có bất kì một âm thanh hay động tác khác lạ nào.

*Lấp lóe*

Ánh sáng trắng như ánh sao giữa trời đêm đột nhiên lóe sáng, hóa thành một dải lửa đỏ đẹp đẽ, kèm theo tiếng réo rắt “gri . . . gri . . . “ vui tai.

“Hỏa Đạn - Phong Nhận” – Hai mệnh lệnh liên tiếp được tung ra.

Hỏa Sí Điểu lượn vòng trên không trung, vỗ mạnh hai cánh. Hỏa cầu nhanh chóng xuất hiện, như lưu tinh hướng về bụi rậm. Không những vậy, Phong nguyên lực liên tục tỏa ra, tụ lại thành lưỡi đao gió lao vun vút trong đêm tối.

Phong nhận lướt đi trong đêm, cuốn theo Hỏa Đạn, khiến cả hai như hòa vào với nhau, không những làm tăng tốc độ của Hỏa Đạn mà còn tăng thêm sát thương của Phong Nhận.

"Uỳnh!"

Đất đá phủ đầy lá khô trong rừng bỗng rung lên, một tiếng nổ lớn cuốn phăng đi lớp tuyết đọng trong khu vực u tối đó.

Dưới ánh sáng le lói của ánh lửa sắp tắt, Vân Phong nhìn lại chỉ thấy một con gấu lớn màu vàng đất cao mấy thước, đang vung vẩy hai bàn tay đầy vuốt cực lớn như thiết chùy chặn đứng Hỏa Đạn, Phong Nhận. Bên cạnh nó, một nam tử mặc giáp da, che kín mặt, trường thương dắt lưng, ra vẻ biếng nhác đang dựa vào thân cây, ánh mắt hắn có vẻ trêu chọc nhìn vào Vân Phong.

Hành động của hắn tuy có vẻ lười nhác, nhưng lại khiến người ta sinh ra cảnh giác. Ánh mắt sáng ngời rất lợi hại, như có mùi vị huyết tinh toát ra. Từ trang phục mà xem xét chính là một mạo hiểm giả đúng nghĩa.

Mạo hiểm giả là chỉ những người hay những nhóm người đặc biệt, không thuộc về bất cứ thế lực nào, không thích tranh quyền, xưng bá, tạo thành thế lực. Họ chính là những tán tu, chuyên môn làm nhiệm vụ treo thưởng từ các trung tâm công hội, mượn tiền thưởng, hoặc vật phẩm trả giá để làm tài nguyên tu luyện. Bởi vì thường xuyên làm nhiệm vụ, sống trên đầu thương mũi kiếm cho nên đặc điểm chung của bọn họ đều là khả năng sinh tồn cực kì khủng bố.

Những cá nhân hoặc đội ngũ muốn trở thành mạo hiểm giả đều phải đăng kí ở các trung tâm công hội. Cá nhân đăng kí được gọi là Mạo hiểm giả, đoàn đội đăng kí được gọi là các Hội. Tùy vào nhiệm vụ cao nhất đã làm được mà cá nhân hoặc nhóm sẽ được sắp xếp vào hạng mục khác nhau, từ thấp đến cao lần lượt là Tập sự - Lam - Tông - Bích - Thanh - Hắc - Bạch - Hoàng tương đương với các thế lực Bất nhập lưu, Lam Sa - Tông Bì - Bích Thạch - Thanh Đồng – Hắc Thiết – Bạch Ngân – Hoàng Kim. Chỉ cần những Hội Mạo hiểm giả kia chiếm được một địa phương tự mình quản lý, ngay lập tức, bọn họ sẽ trở thành một thế lực trong mắt thiên hạ.

Lật tay, bọn họ là thế lực lớn đúng nghĩa. Úp tay, bọn họ chưởng khống thế lực ngầm. Hơn thế nữa, những Hội gọi là thế lực ngầm lại tồn tại mười mươi trước mắt mọi người, nhưng không ai có thể xoay chuyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Quyển Tàn Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook