Phong Quyển Tàn Vân

Chương 34: Phế vật sao?

tkcuathanh

24/03/2014

“Gia gia, người dạy cháu đi. Cháu rất muốn học.” – Vân Phong kéo kéo tay Lưu lão, năn nỉ cầu xin.

Lưu lão lắc đầu, nhàn nhạt nói:

“Cháu vẫn còn nhỏ, khó có thể hiểu được khó khăn khi Chế khí. Mỗi lần chế ra được một Khí cụ, cả người đều hao kiệt Nguyên lực, lúc khắc trận pháp vào phôi lại càng khiến thần thức hao tổn, mệt mỏi. Chỉ cần khi nào cháu lớn lên chút nữa, phù hợp với điều điện của ta thì ta sẽ dạy cháu.”

“Không, cháu muốn học Chế khí ngay bây giờ.” – Vân Phong nhìn thẳng vào gia gia, cương quyết nói.

“Vì sao?” – Lưu hàn khó hiểu hỏi. Chưa bao giờ lão thấy Vân Phong cả gan cãi lại mình.

Vân Phong im lặng, nhắm mắt bình ổn lại tâm tình kích động. Nhẹ thở ra một hơi, Vân Phong nói:

“Gia gia, thứ cho cháu không thể nói ngay bây giờ, nhưng xin gia gia có thể tin cháu được không. Cháu hoàn toàn có thể học Chế khí được mà.”

Chuyện về Hư hắn không thể kể cho ai được. Lẽ tất nhiên, tất cả những chuyện có liên quan đến nó cũng vậy, mà Luyện Tâm Quyết của Vân Phong chính là vấn đề trong chuyện này. Vốn dĩ Luyện Tâm Quyết là môn tâm pháp rèn luyện thần thức và bản tâm. Trong quá trình bản tâm trưởng thành, thần thức sẽ tự động tăng trưởng. Thế nhưng quá trình tăng trưởng thời gian rất dài, nếu không gặp phải biến cố khiến người luyện trải nghiệm nhân sinh thì quá trình trưởng thành của bản tâm còn gian nan hơn gấp bội. Chính vì lẽ đó, trong Luyện Tâm Quyết còn có một chương rèn luyện thần thức tên là Hồi Thần Thức.

Chỉ nghe tên cũng có thể đoán được phần nào nội dung của chương này, đó chính là mượn việc cạn kiệt thần thức rồi xây dựng, nghỉ ngơi, bồi bổ lại thần thức. Đơn giản là phá rồi lại lập. Sau quá trình đó, thần thức cũng tiến bộ không ngừng.

Vân Phong hôm nay nóng lòng muốn học chế khí một phần là vì vậy.

Lưu Hàn nhìn ra trong mắt Vân Phong chỉ có sự kiên cường, quyết tâm vô hạn. Dường như nếu không học được Chế khí thì hắn cũng sẽ không bỏ qua. Lão chán nản lắc đầu, nói:

“Thôi bỏ đi, ai bảo ngươi là cháu ta chứ, cầm lấy.”

Nói đoạn, lão lấy từ trong nhẫn không gian ra vài quyển sách dầy cùng một quyển bút kí tàn tạ, đã mục nát quá nửa. Nhìn quyển bút kí kia, trong lòng Lưu lão bỗng có chút tưởng niệm, lão nhẹ giọng giải thích:

“Những quyển sách này là những kinh nghiệm cùng kiến thức chế khí cơ bản mà ta đã viết và sưu tầm. Còn quyển bút kí này ghi lại những trận pháp mà ta biết. Vốn dĩ ta đạt được quyển bút kí này thì mới bắt đầu trở thành Chế khí sư, có thể nói nó chính là thầy của ta. Ngươi cần bảo vệ nó, học tập nó cho tốt, hiểu chưa, tiểu tử thối?”

Vân Phong nhẹ nhàng, đón đỡ vài quyển sách, cẩn thận gỡ những mép giấy đã quăn rồi nghiêm túc gật đầu. Hứa một cách trắc nịch:

“Gia gia yên tâm, ta sẽ làm tốt.”



Lưu Hàn nhìn về sắc trời đêm, hơi mệt mỏi nói:

“Ừm, để phôi kiếm và Túi Càn Khôn lại đi, tí ta sẽ sửa lại giúp ngươi 1 tí, nâng đẳng cấp của chúng lên Khí cụ. Viên đá kia là Trắc Thể thạch giúp xác định thể chất của ngươi, ngươi cứ mang về thử đi. Có gì mai quay lại.”

* * * * * * * * * *

Đỗ Hồng Anh rời căn nhà đá khi bóng đêm đã buông xuống từ lâu. Nàng bước đi trên con đường nhỏ vắng vẻ và mờ tối, đôi khi lại ngẩng đầu nhìn lên trên bầu trời đầy sao. Trên đó thỉnh thoảng có thể thấy được vài điểm sáng xẹt qua bầu trời đêm.

Gió tuyết ban đêm thổi có hơi lạnh, Hồng Anh thu hồi ánh mắt, dựng thẳng cổ áo, cho hai bàn tay trắng nõn như búp sen vào bên trong túi áo lông, thân ảnh cô đơn tịch mịch giữa bão tuyết dần dần bị bóng đêm bao trùm.

“Cháu không sao chứ?” – Chẳng hiểu từ bao giờ, lão tổ Đỗ gia đã đứng sau nàng, nhẹ giọng hỏi thăm. Lời nói hoàn toàn mang ý tứ cưng chiều nồng đậm.

“Ta không sao” – Hồng Anh nhàn nhạt đáp, rồi như sực nhớ ra điều gì. Bờ môi phớt hồng bỗng nhếch lên, nở nụ cười tủm tỉm: “Nhưng mà lão tổ lại có sao rồi. Người hôm nay thật mất mặt a.”

Không nhắc còn đỡ, chứ mỗi lần nhắc lại khiến Đỗ Huy nghiến răng ken két. Giờ đây còn bị chắt nữ yêu quý khích bác càng khiến hắn bực tức không thôi. Tuy không nói là hận, nhưng nếu Vân Phong mà có mặt ở đây lúc này, Đỗ Huy đảm bảo, hắn sẽ bị trận đòn nát đít.

“Mẹ, cái tên tiểu vương bát đản đó. Thật quá mức, quá mức đáng ghét mà.” – Đỗ Huy tức giận hét ầm. May mà chỗ này cách khá xa khu dân cư phía Bắc cho nên cũng không nhiều người nghe thấy.

Đỗ Hồng Anh nhìn lão tổ tức giận mà không khỏi vui vẻ, cười hi hi nói: “Ai bảo lão tổ ngốc nghếch như vậy, làm cho chắt nữ cũng bị xấu hổ. Người nha, chuyện đề thân cũng không biết làm, để cho Tiểu Phong đó chơi người một vố mà không biết nói gì.”

“Aizzz, ta đã tức giận lắm rồi mà tiểu nữ ngươi còn bênh người ngoài. Mà ta cũng không tức việc không nói lại được một đứa trẻ, mặt ta vốn dày, không lo chuyện đó. Ta tức là tức giận chắt nữ ta xinh đẹp như hoa, thông tuệ, giỏi giang như vậy mà còn bị tên tiểu tử kia từ chối. Đúng là mắt chó không biết nhìn người mà.” Đỗ Huy cau mày, lảm nhảm. Thỉnh thoảng lại dùng Nguyên lực đánh xuống nền tuyết mà phát tiết.

Hai má Hồng Anh bỗng nhiên đỏ bừng. Mỗi lần nghĩ tới chuyện đề thân nàng lại ngượng ngùng và cảm thấy lạ lùng như thế. Nàng hung hăng nhìn lão tổ, yểu điệu nói:

“Lão tổ còn nhắc đến chuyện đó nữa.”

“Không phải tại ngươi sao, đã mất mặt rồi, ngươi còn đứng lại nói thêm làm gì. Có vớt vát được tí mặt mũi nào đâu.” – Đỗ Huy hừ hừ, lầm bầm trong miệng.

“Thực ra, nếu ta là tên nhóc đó ta cũng sẽ từ chối. Nhưng mà khi ta 9 tuổi ta cũng không nghĩ được như thế. Điều đó có thể thấy tiểu tử này sau này trí tuệ cực kì xuất chúng. Mà cái Đỗ gia ta thiếu chính là một tương lai như vậy. Nhất định sau này, ta sẽ khiến hắn vào Đỗ gia ta bằng được.” – Hồng Anh hếch cái mũi nghĩ thầm, hai tay lôi lôi kéo kéo lão tổ đi về nhà, tránh cho hắn nghĩ linh tinh mà đi đập phá, phát tiết ở bên ngoài.

* * * * * * * * * *

“Cẩn thận thôi, làm từ từ vào.” – Trong phòng ngủ bằng đá, Hư háo hức nhìn Vân Phong loay hoay một viên ngọc lớn trong tay.



Trong đêm tối, viên ngọc tỏa ra quang mang thất thải vô cùng huyễn lệ. Trong đời Vân Phong, hắn chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì đẹp như thế. Nửa tiếng trước, sau khi đi thăm Hoa Hoa tỷ cùng Lạc San muội, biết được họ vẫn tốt, hắn háo háo hức hức mang viên Trắc Thể Thạch này về nhà, thử nghiệm thuộc tính thể chất của mình.

Trắc Thể Thạch là công cụ thí nghiệm thể chất chính xác nhất ở lục địa Huyền Đông này. Chắc thể thạch có thể do thiên sinh, cũng có thể do các cao thủ thần thông cao cường, thúc ép nguyên tố lực mà thành. Bên trong Trắc Thể Thạch ẩn chứa đủ loại nguyên tố từ trời đất, không hề thiếu một loại nào. Người dùng chỉ cần trích máu vào Trắc Thể Thạch. Nó sẽ dựa trên huyết mạch mà suy đoán ra thể chất mỗi người. Chỉ có những loại nguyên tố có ẩn trong huyết mạch, thể chất mới có thể được giữ lại, những loại khác sẽ bốc hơi biến mất. Mỗi nguyên tố tự động hóa thành những viên nguyên tố tinh thuần nho nhỏ. Dựa trên màu sắc và cảm giác người ta hoàn toàn có thể đoán ra thuộc tính của mỗi viên, cũng chính là thể chất mỗi người.

“Ta làm đây.” – Vân Phong nhìn Hư trôi nổi trước mặt mình, thấp thỏm nói.

“Được, làm đi, chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi. Ngươi cần cẩn thận.” – Hư chăm chú nhìn vào viên ngọc lớn bảy màu, có chút tập trung mà trở nên lơ đãng.

Vân Phong gật đầu, dùng đoản kiếm cắt qua ngón tay, nặn ra một giọt máu nóng.

Tách.

Giọt máu rơi trên nền ngọc khiến Trắc Thể Thạch giống như băng tuyết gặp lửa nóng, bốc hơi nghi ngút. Một viên Trắc Thể Thạch to bằng nửa nắm tay cứ thế tiêu thất. Chẳng mấy chốc, trên tay hắn còn lại duy nhất bốn viên ngọc nho nhỏ màu đỏ, lam, trắng, vàng bằng hạt đậu. Viên màu đỏ, có cảm giác ấm nóng, đại biểu cho ngũ hành nguyên tố, Hỏa hệ. Viên màu lam, có cảm giác lạnh băng, đại biểu cho diễn sinh nguyên tố, Băng hệ. Viên màu trắng, nhẹ nhàng, đại biểu cho dị nguyên tố, Phong hệ. Viên màu vàng, có cảm giác đau rát khi chạm vào, đại biểu cho dị nguyên tố, Lôi hệ.

Vân Phong nhìn cảnh ấy, ánh mắt như dại ra, u oán nhìn bốn viên ngọc nhỏ màu đỏ, lam, trắng, vàng bằng hạt đậu trong lòng bàn tay. Theo hắn nghĩ, sau khi được tẩy tủy phạt cân thì thể chất của mình sẽ được cải thiện. Hắn không mong có thể chất Tiên Thiên Thể, đơn thuộc tính bởi chúng quá hiếm, nhưng ít ra cũng phải được song, tam thuộc tính là ít nhất.

Nhưng sự thật lại khiến hắn cảm thấy trời đất như sụp đổ, vạn lần hắn không ngờ được thể chất của chính mình là tứ thuộc tính, Băng, Hỏa, Phong, Lôi. Cũng là một loại thể chất trung bình kém.

“Không thể nào, nhất định viên chắc thể thạch này đã hỏng rồi.” Vân Phong không tin vào mắt mình, ngây ngô nói với Hư: “Có cách nào khác để xác định lại không, nhất định viên Trắc Thể Thạch này sai rồi.”

Hư lẳng lặng lắc đầu, thở dài một hơi. Đáp án không cần nói cũng rõ.

“Tại sao chứ, tại sao thể chất của ta lại kém như vậy. Tại sao chuyện này lại rơi trên đầu ta.” – Vân Phong gục đầu xuống, ngắm nhìn mấy viên ngọc nhỏ trong tay, thều thào nói.

Lần đầu tiên trong đời, hắn chợt nhận ra cảm giác thất bại. Hắn muốn đập phá, muốn hét to lên thật lớn, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ có cảm giác chán nản, vô lực quẩn quanh lấy. Nếu như chuyện này xảy ra hắn có thể biết, có thể quyết định, thì chắc chắn hắn sẽ không cảm thấy buồn chán. Nhưng đây chính là do thượng thiên ban tặng, không ai có thể quyết định được. Điều này càng khiến hắn không tin tưởng vào mình, càng cảm thấy cuộc đời vô nghĩa. Tương lai của hắn trong phút chốc trở nên mơ hồ, mờ mịt.

Vân Phong rúc đầu vào gối, đầu nặng trĩu tuyệt vọng:

“Chẳng lẽ với ta đây là cả cuộc đời còn lại. Chẳng lẽ trời đã định, từ khi sinh ra, ta định sẵn là một kẻ nhu nhược.”

Đã nhiều lần Vân Phong cố không nghĩ đến câu hỏi này, nhưng cảm giác chán nản đó khiến hắn không tài nào thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Quyển Tàn Vân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook