Chương 1: Quáng nô
tkcuathanh
03/03/2014
Bán Nguyệt sâm lâm đất đai rộng lớn, thực vật phong phú,
khoáng vật đa dạng, là địa phương rất tốt cho mạo hiểm giả thích săn tìm nguyên liệu quý hiếm. Thế nhưng trên đời chẳng có gì là miễn phí, vận
may luôn đi kèm với hung hiểm, tiền tài đi kèm chết chóc. Ma thú, yêu
thú trong sâm lâm nhiều không đếm xuể, hằng năm số lượng mạo hiểm giả tử vong trong sâm lâm cũng lên đến hàng nghìn, đôi khi còn vượt mức chỉ
tiêu đạt tới cả vạn người.
Cái tên Bán Nguyệt theo đó cũng trở thành một trong tứ đại hung địa xung quanh Bách Dạ vương triều.
Trong một mỏ tinh thạch cỡ nhỏ nằm đâu đó ở ngoại vi Bán Nguyệt sâm lâm.
“Bao thúc, Triển thúc mọi người qua đây ăn trưa đi.”
Một giọng nói non nớt còn chưa vỡ giọng vang lên trong hang núi.
Giữa những tiếng đập đá, đào khoáng ầm ầm vang lên thì âm thanh của tiểu hài tử có vẻ như không hợp với hoàn cảnh cho lắm. Thế nhưng không ai trong mỏ khoáng cho là vậy, đơn giản bởi vì họ đã quá quen thuộc với điều này.
Bốn năm qua, kể từ khi đứa bé đáng thương kia bị bắt vào hầm mỏ làm quáng nô, mọi người đã bắt đầu nhận thức nó. Giữa cái cảnh đánh đập bạo tàn của lũ chủ mỏ và cái thiếu ăn thiếu mặc, không ai nghĩ rằng đứa bé này có thể sống sót mà lớn lên. Ấy vậy 4 năm trôi đi, có vài người đã chết, nhóm quáng nô này cũng đã trải qua bốn năm mỏ quáng lớn nhỏ, đứa bé này vẫn kiên cường sống sót giống như một kì tích.
Nhóm người đang miệt mài khai thác tinh thạch trong thông đạo nghe thấy tiếng hài tử bắt đầu dừng lại, lục đục tụ tập vào một chỗ chuẩn bị nghỉ ngơi. Một đại hán tầm 40 tuổi, râu ria lởm chởm, trên người chi chít những vết sẹo ngẩng đầu nhìn hài tử kia hỏi:
“Vân Phong, sao hôm nay đến sớm vậy.”
Nhìn kĩ lại thì đứa trẻ này chỉ là một tiểu hài tử tầm 9, 10 tuổi, thế nhưng do thiếu ăn nên cơ thể thấp bé, gầy còm giống như một hài tử 6, 7 tuổi. Cái áo bằng vải thô, rách nát bẩn thỉu chẳng thể nào che được cơ thể gầy còm mà chi chít những vết thương, vết bầm dập vẫn còn mới. Chẳng qua, trong đôi mắt kia vẫn ánh lên sự kiên cường, không cam chịu số phận.
Cười khì khì, đứa trẻ tên Vân Phong bắt đầu lôi thức ăn của mọi người ra khỏi cái giỏ tre đồng thời đáp:
“Bao thúc không biết, tối qua Hoa lão đầu bệnh, đến sáng nay vẫn còn rất yếu. Cháu sợ lão đầu không thể nộp đủ tinh thạch nên tranh thủ thời gian đến đây sớm kiếm ít tinh thạch cho lão đầu, giúp lão không bị bọn cai khoáng đánh. Lần này lý do là chính đáng nhé Bao thúc.”
Nói xong hắn đưa mỗi người hai cái bánh gạo cùng một bát nước rau. Đôi mắt tinh ranh rất phối hợp với dáng vẻ đáng thương mà nhìn Bao thúc như cầu tình.
Người họ Bao thấy vậy chỉ khẽ nhíu mày, tỉnh bơ đáp lại:
“Đừng làm vẻ mặt như vậy với ta, nếu ở đây do Triển thúc hoặc Hoa lão quản thì may ra ngươi còn có cơ hội thế nhưng đối với ta thì vô dụng. Ta đã nói rồi, ngươi vẫn còn nhỏ, không thể khai khoáng được đâu. Hôm nay lão đầu ốm thì phần của lão để bọn ta chia nhau giúp.”
Quáng nô khác bên cạnh thấy thế cũng chỉ cười trừ, dường như không phải ngày một ngày hai xảy ra chuyện xin xỏ như thế này. Có người còn lên tiếng khuyên răn:
“Tiểu Phong à, Bao ca nói đúng, sức ngươi không đập được đá để lấy tinh thạch đâu. Việc của lão đầu cứ để chúng ta lo.”
Cái gọi là tinh thạch chính là tiền tệ được giao dịch trong thế giới này. Bên trong tinh thạch có chứa một lượng nguyên khí nhất định, tùy vào độ thuần của nguyên khí mà tinh thạch có các màu sắc khác nhau. Dựa vào màu sắc chúng được chia làm thiết thạch, ngân thạch, kim thạch, tử thạch, hắc thạch. Trên nữa còn có huyết thạch, bích thạch. Thế nhưng giá trị của nó quá trân quý, thường được dùng để tu luyện hoặc trao đổi nguyên liệu khác chứ không dùng cho giao dịch hàng ngày.
Tinh thạch cũng không phải dễ kiếm. Thường mỗi mỏ tinh quáng chỉ có số lượng tinh thạch nhất định, chủng loại tinh thạch cũng không đồng nhất. Với quy mô cỡ nhỏ của mỏ khoáng này chỉ sợ phẩm chất cao nhất cũng chỉ là kim thạch.
Tinh thạch thường nằm trong quặng đá, muốn kiếm được tinh thạch cần phải đập vỡ vỏ ngoài rồi sau đó mới có thể lấy được tinh thạch ra. Kì lạ ở chỗ kích thước của tinh thạch luôn luôn giống nhau bất kể loại tinh thạch nào, đều chỉ có cỡ 3 ngón tay. Đây cũng là một điều quan trọng để tinh thạch có thể trở thành đơn vị giao dịch tiền tệ ở thế giới này.
Ở trong mỏ khoáng này, mỗi ngày, mỗi người đều phải nộp lên tinh thạch có giá trị là 50 ngân thạch. Vận khí tốt, chỉ cần tìm được một kim thạch là đủ nộp trong hai ngày, thế nhưng vận khí siêu siêu xấu thì phải 5000 viên thiết thạch mới đủ số lượng. Tính ra cũng phải đập 5000 quặng đá. Đương nhiên đó chỉ là nói cho vui thôi, chứ thực tế cứ vài thiết thạch lại có một ngân thạch. Mặc dù vậy, nhưng một ngày kiếm đủ 50 ngân thạch cũng là chuyện vô cùng khó khăn, không phải ai cũng có thể nộp đủ. Kết cục của những kẻ như vậy là một trận đòn nhừ tử và bỏ đói một ngày.
“Bao thúc à, mọi người đã vất vả lắm rồi. Dù mọi người có cố gắng cũng chưa biết có thể làm đủ số tinh thạch để nộp lên không. Giờ mà giúp thêm Hoa lão đầu nữa thì mọi người làm sao đủ. Còn ta, hàng ngày đều vận chuyển tinh thạch, đá vụn nên sức khỏe cũng không đến nỗi nào. Hay mọi người để ta thử xem.”
Vân Phong chân thành nhìn vào các thúc bá trước mắt mà năn nỉ. Hắn cũng biết mọi người nơi đây, mặc dù đều thân phận nô lệ, không biết sinh tử ngày mai thế nhưng tất cả đều coi hắn như con, như cháu, không muốn hắn chịu khổ thay mọi người. Nhưng đối với hắn, những người này chẳng khác nào thân nhân trong gia đình. Có thể giúp đỡ các thúc thúc bá bá, khiến họ giảm đi một phần khó nhọc, giảm đi một phần thương tích là điều hắn mong muốn từ lâu.
“Không được.”
Đáp lại lời năn nỉ của Vân Phong chỉ là cái lắc đầu chắc nịch của Bao thúc. Hắn kiên quyết nói:
“Ta biết ngươi vẫn luôn nghĩ cho chúng ta, nghĩ cho Hoa lão đầu. Thế nhưng ngươi không làm được đâu. Việc của ngươi là lo chuyển thức ăn và đá vụn ra bên ngoài, chỉ thế thôi.”
“Nhưng . . .”
Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị ánh mắt sắc lạnh mà uy nghiêm của Bao thúc cắt đứt. Những từ phía sau cũng bị hắn nuốt lại vào bụng, chẳng dám năn nỉ nữa. Tính Bao thúc là như thế, đã quyết chuyện gì là không bao giờ thay đổi.
“Bao ca, nếu Vân Phong đã muốn giúp như vậy, không bằng để hắn làm việc khác.”
Miếng bánh trong mồm Bao thúc vừa cắn đã bị nhả ra. Không chỉ là Bao thúc, nhiều người nghe vậy cũng ho khù khụ như bị mắc nghẹn. Ngạc nhiên trong mắt mọi người càng nồng đậm bởi người lên tiếng là Triển Đán - lão sư dạy chữ đồng thời cũng là người yêu thương Vân Phong nhất. Thường ngày những việc nặng nhọc của Vân Phong đều bị người này tranh làm, có gì ngon đều nhường tiểu tử kia trước. Hôm nay tự nhiên lại nghĩ việc cho Tiểu Phong thì nếu không bị bệnh thì chắc là đêm qua không ngủ ngon giấc nên giờ này nói mơ.
Nghe được lời nói như bênh vực mình, cái miệng nhỏ nhắn của Vân Phong nhoẻn một nụ cười tươi rói với nam nhân vừa lên tiếng. Nam tử cũng khẽ mỉm cười với Vân Phong. Dáng vẻ mệt nhọc, tiều tụy do lao động quá sức hàng ngày không thể che đi cử chỉ nho nhã, lễ độ cùng quang mang thâm thúy nơi khóe mắt hắn.
“Ngươi nói thử xem.” Bao thúc khẽ hỏi.
“Tiểu Phong, ngươi thật sự muốn giúp chúng ta?” Triển Đán không trả lời ngay mà quay sang hỏi Vân Phong.
“Có gì thúc thúc cứ nói, ta quyết không từ.”
Mặc dù không biết sẽ phải làm việc gì, thế nhưng Vân Phong vẫn nhanh chóng đáp ứng. Hắn biết rằng Triển thúc sẽ không để hắn bị thương hay thiệt mạng. Có lẽ cái này gọi là tín nhiệm đi.
Nghe thấy Vân Phong trả lời nhanh chóng như vậy, Triển thúc cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng thay vào bằng nụ cười hiền từ.
“Bao ca còn nhớ phế khu bên trái không, ta đã từng nói với huynh ở đó có một thông đạo hẹp dẫn đến một khu khai quáng khác.”
“Ừm, vẫn còn nhớ, nhưng ngươi cũng đã từng nói chỗ đó đất đá rất cứng, không thể đào được đường hầm.” Bao thúc hơi nghi hoặc hỏi lại.
“Vậy mới cần nhờ đến Tiểu Phong, nếu hắn có thể chui qua thông đạo nhỏ tới bên kia thì có thể giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công khai thác. Chỉ cần chuyển quặng đá ra ngoài cho các huynh đệ khác đập kiếm tinh thạch là được.”
Triển Đán nhanh chóng bồi thêm một câu xóa tan chút nghi hoặc, lo lắng cuối cùng trong lòng Bao thúc.
“Huynh yên tâm, ta đảm bảo sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Đến lúc này, Bao thúc mới yên tâm. Hắn gật đầu đồng ý rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn uống, chỉ để lại Vân Phong cùng Triển Đán hai người dắt nhau tới đường hầm bên trái. Chừng 10 phút sau, ở lòng núi bên trái, có hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện. Nơi đây vốn là một trong ba địa điểm khai thác tinh thạch chính của quáng mỏ, diện tích cỡ 80 mét vuông, thế nhưng sản lượng quặng đá đã sớm cạn kiệt, thêm vào tường đá cứng rắn xung quanh không thể đào sâu thêm để khai thác cho nên từ lâu đã trở thành phế khu.
Vân Phong nhìn quanh một hồi, dường như, nơi đây chẳng có gì cho hắn làm thì phải.
“Rất nghi hoặc vì sao ta mang cháu tới đây sao.” Triển thúc thấy sự nghi hoặc trong mắt Vân Phong liền hiền từ xoa đầu hắn nói. “Cháu thử nhìn thông đạo sau đống đá vụn kia đi.”
Lúc này, Vân Phong mới chú ý đến một thông đạo bị che khuất bởi đá vụn. Nếu không có Triển thúc nói thì hắn cũng chẳng chú ý nơi đó. Bước nhanh tới, hắn liền nhận ra dụng ý mà Triển thúc lôi hắn đến.
Thông đạo khá dài mà hẹp, cỡ 20 – 25 mét, diện tích không lớn, chỉ ngang cỡ một tiểu hài, cho dù là Vân Phong cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể chui lọt. Đường chui vào cũng không hề đơn giản, đá vụn, thạch nhũ lởm chởm khắp nơi. Điểm an ủi duy nhất là số lượng quặng đá nằm lăn lóc phía bên kia khá lớn. Rất có khả năng sản lượng quặng đá cũng đạt ngang bằng phế khu này.
Tiến đến bên Vân Phong, Triển thúc vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói:
“Thế nào, có tự tin chui qua thông đạo này không. Nếu có thể đến bên kia chuyển quặng đá ra ngoài sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức cho chúng ta.”
Cái tên Bán Nguyệt theo đó cũng trở thành một trong tứ đại hung địa xung quanh Bách Dạ vương triều.
Trong một mỏ tinh thạch cỡ nhỏ nằm đâu đó ở ngoại vi Bán Nguyệt sâm lâm.
“Bao thúc, Triển thúc mọi người qua đây ăn trưa đi.”
Một giọng nói non nớt còn chưa vỡ giọng vang lên trong hang núi.
Giữa những tiếng đập đá, đào khoáng ầm ầm vang lên thì âm thanh của tiểu hài tử có vẻ như không hợp với hoàn cảnh cho lắm. Thế nhưng không ai trong mỏ khoáng cho là vậy, đơn giản bởi vì họ đã quá quen thuộc với điều này.
Bốn năm qua, kể từ khi đứa bé đáng thương kia bị bắt vào hầm mỏ làm quáng nô, mọi người đã bắt đầu nhận thức nó. Giữa cái cảnh đánh đập bạo tàn của lũ chủ mỏ và cái thiếu ăn thiếu mặc, không ai nghĩ rằng đứa bé này có thể sống sót mà lớn lên. Ấy vậy 4 năm trôi đi, có vài người đã chết, nhóm quáng nô này cũng đã trải qua bốn năm mỏ quáng lớn nhỏ, đứa bé này vẫn kiên cường sống sót giống như một kì tích.
Nhóm người đang miệt mài khai thác tinh thạch trong thông đạo nghe thấy tiếng hài tử bắt đầu dừng lại, lục đục tụ tập vào một chỗ chuẩn bị nghỉ ngơi. Một đại hán tầm 40 tuổi, râu ria lởm chởm, trên người chi chít những vết sẹo ngẩng đầu nhìn hài tử kia hỏi:
“Vân Phong, sao hôm nay đến sớm vậy.”
Nhìn kĩ lại thì đứa trẻ này chỉ là một tiểu hài tử tầm 9, 10 tuổi, thế nhưng do thiếu ăn nên cơ thể thấp bé, gầy còm giống như một hài tử 6, 7 tuổi. Cái áo bằng vải thô, rách nát bẩn thỉu chẳng thể nào che được cơ thể gầy còm mà chi chít những vết thương, vết bầm dập vẫn còn mới. Chẳng qua, trong đôi mắt kia vẫn ánh lên sự kiên cường, không cam chịu số phận.
Cười khì khì, đứa trẻ tên Vân Phong bắt đầu lôi thức ăn của mọi người ra khỏi cái giỏ tre đồng thời đáp:
“Bao thúc không biết, tối qua Hoa lão đầu bệnh, đến sáng nay vẫn còn rất yếu. Cháu sợ lão đầu không thể nộp đủ tinh thạch nên tranh thủ thời gian đến đây sớm kiếm ít tinh thạch cho lão đầu, giúp lão không bị bọn cai khoáng đánh. Lần này lý do là chính đáng nhé Bao thúc.”
Nói xong hắn đưa mỗi người hai cái bánh gạo cùng một bát nước rau. Đôi mắt tinh ranh rất phối hợp với dáng vẻ đáng thương mà nhìn Bao thúc như cầu tình.
Người họ Bao thấy vậy chỉ khẽ nhíu mày, tỉnh bơ đáp lại:
“Đừng làm vẻ mặt như vậy với ta, nếu ở đây do Triển thúc hoặc Hoa lão quản thì may ra ngươi còn có cơ hội thế nhưng đối với ta thì vô dụng. Ta đã nói rồi, ngươi vẫn còn nhỏ, không thể khai khoáng được đâu. Hôm nay lão đầu ốm thì phần của lão để bọn ta chia nhau giúp.”
Quáng nô khác bên cạnh thấy thế cũng chỉ cười trừ, dường như không phải ngày một ngày hai xảy ra chuyện xin xỏ như thế này. Có người còn lên tiếng khuyên răn:
“Tiểu Phong à, Bao ca nói đúng, sức ngươi không đập được đá để lấy tinh thạch đâu. Việc của lão đầu cứ để chúng ta lo.”
Cái gọi là tinh thạch chính là tiền tệ được giao dịch trong thế giới này. Bên trong tinh thạch có chứa một lượng nguyên khí nhất định, tùy vào độ thuần của nguyên khí mà tinh thạch có các màu sắc khác nhau. Dựa vào màu sắc chúng được chia làm thiết thạch, ngân thạch, kim thạch, tử thạch, hắc thạch. Trên nữa còn có huyết thạch, bích thạch. Thế nhưng giá trị của nó quá trân quý, thường được dùng để tu luyện hoặc trao đổi nguyên liệu khác chứ không dùng cho giao dịch hàng ngày.
Tinh thạch cũng không phải dễ kiếm. Thường mỗi mỏ tinh quáng chỉ có số lượng tinh thạch nhất định, chủng loại tinh thạch cũng không đồng nhất. Với quy mô cỡ nhỏ của mỏ khoáng này chỉ sợ phẩm chất cao nhất cũng chỉ là kim thạch.
Tinh thạch thường nằm trong quặng đá, muốn kiếm được tinh thạch cần phải đập vỡ vỏ ngoài rồi sau đó mới có thể lấy được tinh thạch ra. Kì lạ ở chỗ kích thước của tinh thạch luôn luôn giống nhau bất kể loại tinh thạch nào, đều chỉ có cỡ 3 ngón tay. Đây cũng là một điều quan trọng để tinh thạch có thể trở thành đơn vị giao dịch tiền tệ ở thế giới này.
Ở trong mỏ khoáng này, mỗi ngày, mỗi người đều phải nộp lên tinh thạch có giá trị là 50 ngân thạch. Vận khí tốt, chỉ cần tìm được một kim thạch là đủ nộp trong hai ngày, thế nhưng vận khí siêu siêu xấu thì phải 5000 viên thiết thạch mới đủ số lượng. Tính ra cũng phải đập 5000 quặng đá. Đương nhiên đó chỉ là nói cho vui thôi, chứ thực tế cứ vài thiết thạch lại có một ngân thạch. Mặc dù vậy, nhưng một ngày kiếm đủ 50 ngân thạch cũng là chuyện vô cùng khó khăn, không phải ai cũng có thể nộp đủ. Kết cục của những kẻ như vậy là một trận đòn nhừ tử và bỏ đói một ngày.
“Bao thúc à, mọi người đã vất vả lắm rồi. Dù mọi người có cố gắng cũng chưa biết có thể làm đủ số tinh thạch để nộp lên không. Giờ mà giúp thêm Hoa lão đầu nữa thì mọi người làm sao đủ. Còn ta, hàng ngày đều vận chuyển tinh thạch, đá vụn nên sức khỏe cũng không đến nỗi nào. Hay mọi người để ta thử xem.”
Vân Phong chân thành nhìn vào các thúc bá trước mắt mà năn nỉ. Hắn cũng biết mọi người nơi đây, mặc dù đều thân phận nô lệ, không biết sinh tử ngày mai thế nhưng tất cả đều coi hắn như con, như cháu, không muốn hắn chịu khổ thay mọi người. Nhưng đối với hắn, những người này chẳng khác nào thân nhân trong gia đình. Có thể giúp đỡ các thúc thúc bá bá, khiến họ giảm đi một phần khó nhọc, giảm đi một phần thương tích là điều hắn mong muốn từ lâu.
“Không được.”
Đáp lại lời năn nỉ của Vân Phong chỉ là cái lắc đầu chắc nịch của Bao thúc. Hắn kiên quyết nói:
“Ta biết ngươi vẫn luôn nghĩ cho chúng ta, nghĩ cho Hoa lão đầu. Thế nhưng ngươi không làm được đâu. Việc của ngươi là lo chuyển thức ăn và đá vụn ra bên ngoài, chỉ thế thôi.”
“Nhưng . . .”
Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị ánh mắt sắc lạnh mà uy nghiêm của Bao thúc cắt đứt. Những từ phía sau cũng bị hắn nuốt lại vào bụng, chẳng dám năn nỉ nữa. Tính Bao thúc là như thế, đã quyết chuyện gì là không bao giờ thay đổi.
“Bao ca, nếu Vân Phong đã muốn giúp như vậy, không bằng để hắn làm việc khác.”
Miếng bánh trong mồm Bao thúc vừa cắn đã bị nhả ra. Không chỉ là Bao thúc, nhiều người nghe vậy cũng ho khù khụ như bị mắc nghẹn. Ngạc nhiên trong mắt mọi người càng nồng đậm bởi người lên tiếng là Triển Đán - lão sư dạy chữ đồng thời cũng là người yêu thương Vân Phong nhất. Thường ngày những việc nặng nhọc của Vân Phong đều bị người này tranh làm, có gì ngon đều nhường tiểu tử kia trước. Hôm nay tự nhiên lại nghĩ việc cho Tiểu Phong thì nếu không bị bệnh thì chắc là đêm qua không ngủ ngon giấc nên giờ này nói mơ.
Nghe được lời nói như bênh vực mình, cái miệng nhỏ nhắn của Vân Phong nhoẻn một nụ cười tươi rói với nam nhân vừa lên tiếng. Nam tử cũng khẽ mỉm cười với Vân Phong. Dáng vẻ mệt nhọc, tiều tụy do lao động quá sức hàng ngày không thể che đi cử chỉ nho nhã, lễ độ cùng quang mang thâm thúy nơi khóe mắt hắn.
“Ngươi nói thử xem.” Bao thúc khẽ hỏi.
“Tiểu Phong, ngươi thật sự muốn giúp chúng ta?” Triển Đán không trả lời ngay mà quay sang hỏi Vân Phong.
“Có gì thúc thúc cứ nói, ta quyết không từ.”
Mặc dù không biết sẽ phải làm việc gì, thế nhưng Vân Phong vẫn nhanh chóng đáp ứng. Hắn biết rằng Triển thúc sẽ không để hắn bị thương hay thiệt mạng. Có lẽ cái này gọi là tín nhiệm đi.
Nghe thấy Vân Phong trả lời nhanh chóng như vậy, Triển thúc cũng hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng thay vào bằng nụ cười hiền từ.
“Bao ca còn nhớ phế khu bên trái không, ta đã từng nói với huynh ở đó có một thông đạo hẹp dẫn đến một khu khai quáng khác.”
“Ừm, vẫn còn nhớ, nhưng ngươi cũng đã từng nói chỗ đó đất đá rất cứng, không thể đào được đường hầm.” Bao thúc hơi nghi hoặc hỏi lại.
“Vậy mới cần nhờ đến Tiểu Phong, nếu hắn có thể chui qua thông đạo nhỏ tới bên kia thì có thể giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công khai thác. Chỉ cần chuyển quặng đá ra ngoài cho các huynh đệ khác đập kiếm tinh thạch là được.”
Triển Đán nhanh chóng bồi thêm một câu xóa tan chút nghi hoặc, lo lắng cuối cùng trong lòng Bao thúc.
“Huynh yên tâm, ta đảm bảo sẽ không có nguy hiểm gì đâu.”
Đến lúc này, Bao thúc mới yên tâm. Hắn gật đầu đồng ý rồi ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn uống, chỉ để lại Vân Phong cùng Triển Đán hai người dắt nhau tới đường hầm bên trái. Chừng 10 phút sau, ở lòng núi bên trái, có hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện. Nơi đây vốn là một trong ba địa điểm khai thác tinh thạch chính của quáng mỏ, diện tích cỡ 80 mét vuông, thế nhưng sản lượng quặng đá đã sớm cạn kiệt, thêm vào tường đá cứng rắn xung quanh không thể đào sâu thêm để khai thác cho nên từ lâu đã trở thành phế khu.
Vân Phong nhìn quanh một hồi, dường như, nơi đây chẳng có gì cho hắn làm thì phải.
“Rất nghi hoặc vì sao ta mang cháu tới đây sao.” Triển thúc thấy sự nghi hoặc trong mắt Vân Phong liền hiền từ xoa đầu hắn nói. “Cháu thử nhìn thông đạo sau đống đá vụn kia đi.”
Lúc này, Vân Phong mới chú ý đến một thông đạo bị che khuất bởi đá vụn. Nếu không có Triển thúc nói thì hắn cũng chẳng chú ý nơi đó. Bước nhanh tới, hắn liền nhận ra dụng ý mà Triển thúc lôi hắn đến.
Thông đạo khá dài mà hẹp, cỡ 20 – 25 mét, diện tích không lớn, chỉ ngang cỡ một tiểu hài, cho dù là Vân Phong cũng chỉ miễn cưỡng mới có thể chui lọt. Đường chui vào cũng không hề đơn giản, đá vụn, thạch nhũ lởm chởm khắp nơi. Điểm an ủi duy nhất là số lượng quặng đá nằm lăn lóc phía bên kia khá lớn. Rất có khả năng sản lượng quặng đá cũng đạt ngang bằng phế khu này.
Tiến đến bên Vân Phong, Triển thúc vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng nói:
“Thế nào, có tự tin chui qua thông đạo này không. Nếu có thể đến bên kia chuyển quặng đá ra ngoài sẽ tiết kiệm rất nhiều công sức cho chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.