Chương 118: Bát canh đậm tình cha
Thanh Khiết Xà
06/12/2019
"Cốc cốc cốc…Cốc cốc cốc…"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Vương Kha vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh ngẩng đầu, chỉnh lại quần áo cho đỡ xộc xệch rồi đi ra mở cửa. Anh nhìn qua màn hình chỗ cửa, anh thấy đang đứng ở ngoài là một ông lão tóc bạc trắng.
Ông cụ cúi đầu, không thấy rõ mặt cho lắm.
Vương Kha đứng đó tiếp tục quan sát và vẫn chưa mở cửa.
Nhưng, chiếc cửa vang lên tiếng "răng rắc",
Cửa đã được mở ra.
Vương Kha giật mình lùi về phía sau một bước, nhìn ông cụ đang tiến vào.
Một cơn gió chợt bay đến, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần hạ xuống.
"Bịch!"
Túi thức ăn trên tay ông cụ rơi xuống. Bắp cải được muối chua cùng một ít hành tỏi và gia vị cũng rơi ra.
"Chờ một chút, tôi sẽ nấu ăn."
Giọng của ông cụ rất lạ, nó không thật sự bật ra thành tiếng mà âm thanh như được phát ra trong cổ họng.
Vương Kha hít một hơi thật sâu, lúc này, anh ta còn bình tĩnh đến mức, lấy kính xuống, lau sạch rôi đeo trở lại rồi nói:
"Mặc dù tôi biết, nói những lời này ông sẽ không tin, nhưng thực sự, tôi với bệnh viện đó không có một chút quan hệ nào cả."
"Ồ…"
Ông cụ lên tiếng. Lúc này ông ta ngẩng mặt lên, da dẻ bắt đầu nhăn hết lại. Lúc trước da ông cụ chỉ bị nhăn nheo và có một số đốm đồi mồi, nhưng bây giờ đã khô hết lại.
Làn da thô ráp, nứt nẻ, hai hốc mắt trũng xuống, ánh mắt phảng phất ánh lên một chút ánh sáng xanh.
"Ai quan tâm đến điều đó."
Ông lão tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa ông với Vương Kha,
"Các người không quan tâm đến sự sống chết của chúng tôi, tại sao tôi lại phải quan tâm đến sự sống chết của các người?"
Nhìn ông cụ từng bước từng bước tiến lại gần, Vương Kha thở dài: "Tôi vẫn nghĩ tôi là một người tốt. Sau đó, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của ông.
Mặc dù tôi không biết, ông đã gặp phải chuyện gì…"
"Bịch!"
Vương Kha nói chưa hết câu đã bị nhấc bổng lên cao và ném thật mạnh xuống đất. Sức mạnh của ông lão rất lớn. Sức của Vương Kha so với ông ấy chỉ là một con gà con.
Cú ném này thực sự không nhẹ, cánh tay trái anh bị gãy, không biết xương sườn bị gãy thêm bao nhiêu cái nữa.
"Tôi xin lỗi, tôi không phải cảnh sát. Khi tôi làm việc, cũng không cần có bằng chứng."
Ông lão ngồi xuống bên cạnh Vương Kha,
"Tóm lại, trong tấm hình kia có mặt anh, chắc chắn anh và bệnh viện kia phải có quan hệ gì đó."
Nói xong, ông lão đưa tay lên và vuốt nhẹ trên mặt Vương Kha. Tay của ông lão không còn lành lặn, những chỗ bị thương chảy ra nước mủ màu vàng nâu, trông vô cùng buồn nôn.
Vương Kha thở dài, anh đau đớn đến mức toàn thân dường như không còn cảm giác gì.
Lúc này, ông lão ngước nhìn lên phía cầu thang, vợ của Vương Kha đang đứng đó, ngơ ngác nhìn chuyện đang xảy ra. Bây giờ cô ấy không còn mặc quần áo ngủ nữa mà mặc một bộ đồ thể thao, có lẽ sắp ra ngoài chạy bộ.
"Trở về phòng rồi ngoan ngoãn ngủ đi, tôi không giết phụ nữ."
Ông lão cười gằn một tiếng, đưa tay ra và kéo chân của Vương Kha đi. Ông lão đi trước, Vương Kha ở phía sau và hai người cùng tiến vào phòng bếp.
Vợ Vương Kha từ trên tầng đi xuống, cô đứng ở giữa cửa bếp.
Ông lão quay sang nhìn vợ Vương Kha và có chút đề phòng. Ông lo sợ cô sẽ gọi điện báo cảnh sát, nhưng cô đã không làm thế.
Ông nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ cầm thứ gì đó để chiến đấu với ông, bảo vệ chồng mình. Nhưng cô cũng không làm thế.
Thậm chí, ông lão sẽ nghĩ cô le hét, than khóc, năn nỉ ông; hoặc sau đó cô ấy sẽ chạy trốn. Nhưng suy đoán của ông hoàn toàn sai lầm. Hơn nữa, hành động tiếp theo của vợ Vương Kha khiến ông thực sự ngạc nhiên.
Cô đứng ở cửa bếp một lúc, rồi sau đó cô đi nhặt dưa cải chua, gia vị và hành tỏi ông lão mang đến.
Cô còn chủ động đến gần, giúp ông lão lấy thêm chút gia vị và chuẩn bị nồi cho ông.
Vương Kha nằm dưới đất, khi nhìn thấy cảnh này, anh dụi dụi mắt, có chút bất đắc dĩ, nói:
"Vợ ơi, em lại phát bệnh rồi."
Ông cụ cũng vô cùng bối rối trước hành động của người phụ nữ bên cạnh ông. Ông quyết định không nghĩ về nó nữa. Ông nâng Vương Kha lên bồn rửa và bắt đầu dùng nước lạnh cọ rửa sạch sẽ.
Bên cạnh ông, vợ Vương Kha đang cầm con dao, cô không có ý định tấn công ông cụ mà lặng lẽ bóc tỏi và cắt hành tây. Tốc độ của cô ấy rất nhanh, chứng tỏ rất có tay nghề trong việc nấu nướng.
Đồng thời, cô còn tiện tay mở bếp, đặt nồi lên và bắt đầu phi hành tỏi.
Vợ Vương Kha lúc này rất rõ ràng, cô đang giúp sức cho ông lão kia.
Trong phòng bếp, hai người họ phối hợp rất nhịp nhàng, rất tỉ mỉ để nấu ra được một món ăn ngon.
Vương Kha nằm im, không kháng cự. Anh biết rằng, lúc này mình muốn kháng cự cũng không được.
Ông lão đưa tay nắm lấy tóc của Vương Kha và nhấc đầu anh lên. Sau đó, ông lão không ngừng di chuyển móng tay trên mặt của anh.
Ông giống như một vị khách đến cửa hàng để mua thịt, ông đang chọn phần thịt nào ngon nhất.
"Trước trên lấy thịt đem đi xào, xương để nấu canh. Ngon tuyệt!"
Vợ Vương Kha đứng ở bên cạnh và nói với ông lão. Giọng điệu của cô ấy rất nghiêm túc, khi nói xong còn nuốt nước bọt, chắc chắn cô ấy đang rất đói.
Ông lão như đã quen dần với vợ của Vương Kha, ông suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý với ý kiến của cô ấy.
Ông lão chuẩn bị dùng móng tay của mình để cắt thịt, nhưng vợ Vương Kha đã nhanh chóng đưa một con dao cho ông, ra hiệu hãy xẻ thịt bằng con dao này.
Cô chỉ vào móng tay của ông lão, nói: "Bẩn thỉu, mất vệ sinh."
Là một người nội trợ giàu kinh nghiệm, cô biết, độ tươi ngon của nguyên liệu sẽ quyết định đến sự thơm ngon của món ăn. Các nguyên liệu phải được chuẩn bị và sơ chế vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, không để những nhân tố khác làm ảnh hưởng đến chất lượng của nguyên liệu được sử dụng, đây là nhân tố mang vai trò lớn nhất, quyết định đến thành quả đạt được.
Ông lão đã "ăn" hơn mười xác chết ở bệnh viện để bổ sung "chất dinh dưỡng" cho cơ thể. Những chuyện sơ chế tỉ mỉ này ông không quan tâm cho lắm.
Ông ta có thể nhìn vào dáng người, độ tuổi, môi trường làm việc của "món ăn" của mình để xác định sự khác biệt về hương vị giữa những người họ. Ông thích Vương Kha, tuổi đã gần trung nhiên, trên người không có quá nhiều mỡ, xương cốt phát triển hoàn hảo, nhất định sẽ là một "món ăn" ngon.
Đây là một món quà. Ông lão biết rõ cánh để nấu "món ăn" này. Đây là người cuối cùng trong danh sách những người mà ông ta quyết định giết, nên ông quyết định đối xử với bản thân mình tốt một chút, chuẩn bị và thưởng thức món ăn một cách trọn vẹn.
Ông ta tin rằng, bằng cách này, ông có thể xoa dịu cơn giận và sự đau khổ ông phải trải qua trước khi chết. Đây là sự kỳ diệu của các món ăn.
Ngọn lửa anh trong mắt ông lão khẽ lay động. Ông nhận chiếc do từ vợ Vương Kha. Có chút khó khăn trong việc dùng con dao vì ngón tay ông không nhiều, nhưng ông vẫn cố hết sức để điều khiển nó.
Vương Kha run rẩy. Ông lão lấy cán dao đập mạnh vào gáy Vương Kha. Anh liền bất tỉnh, như một con cá bị đập mạnh vào đầu trước khi chết.
Sau đó,
Con dao trên tay ông lão rơi xuống đất!
"Leng keng!"
Một âm thanh vang giòn vang lên,
Sau khi con dao từ trên tay ông lão rơi xuống đất, rất nhanh, một chiếc lưỡi dài quét đến đẩy con dao bay ra xa, khỏi vị trí của ông lão đang đứng.
Vợ Vương Kha quay đầu lại nhìn về phía sau.
Ông lão cũng nhìn theo. Ở phía cửa bếp, tiểu Louli đang đứng đó.
Miệng của tiểu Louli mở rộng, lưỡi vẫn ở bên ngoài, con dao đang ở dưới chân của cô. Đôi mắt của ông lão chợt lóe sáng, rất may, cô đã di chuyển đến chỗ cánh cửa và tránh được sự tấn công của ông lão. Cơ thể tiểu Louli bị bầy đang rất yếu, cô ấy có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Vợ Vương Kha nhìn về phía tiểu Louli, nhẹ nhàng vẫy tay và nói:
"Nhị Nhị tỉnh rồi, con đi đánh răng rửa mặt đi, lát nữa xuống ăn canh.
Món canh được nấu từ thịt của cha con, uống rất ngon. Con sẽ được uống món canh chứa đầy tình yêu thương của cha."
Tiểu Louli nhìn lướt qua người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, trong lòng có chút khó hiểu.
Ông lão khẽ nghiêng người và nhìn chằm chằm vào tiểu Louli.
"Âm Ti có trật tự, Hoàng Tuyền có thể qua!"
Tiểu Louli một lần nữa dồn hết sức mình,
Lưỡi trong miệng lại bắt đầu mọc dài ra,
"Dương gian không phải là nơi để ma quỷ tác oai tác quái, huống hồ, ngươi chỉ là một thây ma cuồng loạn, muốn ở đây, ngươi chưa có tư cách!"
Đầu lưỡi của tiểu Louli nhanh chóng bắn ra, đánh trúng ngực của ông lão,
Một tiếng "răng rắc" vang lên ngay sau đó.
Ngực của ông lão bị lõm xuống ngay lập tức, cả người cũng bị bay ra xa, đập vào bức tường ở phía sau. Trên bức tường, gạch sứ bị nứt và vỡ ra thành từng mảng.
Nhưng ông lão vẫn cố gắng, từ từ đứng dậy.
Móng tay của ông bắt đầu mọc ra vừa đen vừa dài. Trên khóe miệng, nước mủ cũng đã chảy ra. Ông nhìn chằm chằm vào tiểu Louli rồi hét lớn:
"Thật là có…Hoàng Tuyền?"
Ông lão có chút bối rối,
Hình như ông đang nghĩ về những người thân của mình,
Trong lòng mỗi người đều có những hiểu biết nhất định về Hoàng Tuyền, bởi mỗi người trong quá trình lớn lên đều đã được nghe về nó.
Hoàng Tuyền trong mắt người Trung Quốc là một nơi lưu giữ lại những kí ức cuối cùng của người đã khuất.
Lưỡi của tiểu Louli lại một lần nữa kéo dài ra. Nhưng rõ ràng, lực của lần này yếu hơn so với lực của lần trước rất nhiều.
Ông lão nhanh chóng duỗi hai tay ra và bắt lấy chiếc lưỡi của tiểu Louli. Mặc dù cơ thể ông bị rung lắc dữ dội nhưng ông vẫn không chịu buông chiếc lưỡi ra. Ông bắt đầu dùng móng tay của mình và chém điên cuồng vào chiếc lưỡi.
"Phốc!"
Đầu lưỡi bị đứt ra,
Tiểu Louli đau đớn, cô cúi xuống sát đất và thân thể bắt đầu run lên. Ánh sáng từ trong mắt cô dần dần mờ đi.
Cô đã rất vất vả trốn từ Thành Đô để trở về đây,
Không nghĩ rằng, về lại gặp ngay một thây ma đến tấn công gia đình mình!
Đổi lại là những lần khác, kẻ trước mặt cô chắc chắn sẽ phải chết vì dám mạo phạm đến cô!
"Cô là…Quỷ sai? Thực sự có Âm Ti, thực sự có Địa phủ sao?"
Bộ dạng của ông lão hiện giờ rất đáng sợ. Ngực bị lõm xuống, khắp người đều là nước mủ. Ông ta lầm bầm rồi sau đó điên loạn gào thét:
"Đã có Âm Ti, đã có Địa phủ, tại sao những kẻ đó lại không phải xuống Địa ngục!
Những kẻ ác nhân đó vẫn sống sờ sờ trên Dương gian, vẫn tiếp tục đi hại những người vô tội!
Tôi…tôi…tôi muốn xử lý hết đám ác nhân này và ăn sạch chúng, tôi muốn hành hạ những kẻ này,
Đem tất cả bọn họ băm thành trăm mảnh và cho vào nồi nấu!"
Lão đạo vừa nói vừa túm Vương Kha nhấc bổng lên. Lửa từ bếp ga vẫn bốc lên một cách mạnh mẽ.
Nồi gia vị được bắc trên bếp vẫn sôi sùng sục.
Ông lão cười gằn, định đem đầu của Vương Kha hơ vào trong ngọn lửa.
Tiểu Louli gắng hết sức ngẩng đầu lên,
Quát lớn:
"Anh còn muốn đi ngoài xem cho đến khi nào nữa. Tôi cố gắng lắm mới quay trở về đây được, chẳng lẽ anh thấy chết cũng không cứu?"
"Tôi không nghĩ cô đã trở về."
Chu Trạch từ từ bước vào, anh đi đến trước mặt tiểu Louli, nhìn cô đang cúi sát người xuống dưới sàn nhà,
Từ đáy lòng Chu Trạch không hiểu sao lại trào dâng một niềm vui khó tả.
Nói ngắn gọn, anh thấy kẻ hay ra oai với mình gặp cảnh này,
Trong lòng vô cùng vui sướng!
"Thôi nào, tôi đến rồi đây."
Nói xong, Chu Trạch đưa tay vuốt nhẹ lên đầu tiểu Louli.
Haha,
Cô thế mà cũng có ngày hôm nay.
Tiểu Louli cắn chặt môi, trên mặt biểu lộ rõ nét xấu hổ và giận dữ. Cô cắn chặt môi và nói ra hai chữ:
"Cứu người."
"Cô thực sự coi anh ta là cha?"
Chu Trạch hơi ngạc nhiên.
Chu Trạch biết cô đang bị thương nặng, nhưng cô vẫn cố xuống cầu thang và xuất hiện ở đây. Cô là một người nhỏ bé, hơn nữa, sức khỏe vẫn đang rất yếu. Thế mà cô vẫn liều mạng đi xuống đây để cứu Vương Kha.
Ngược lại,
Chu Trạch bây giờ như một nhân vật phản diện,
Anh thấy mình có chút gì đó không phải.
Vì có tiểu Louli, lúc đầu anh định sẽ không quay lại. Nhưng một lúc sau, anh vẫn quyết định quay lại xem tình hình, nếu sớm hơn một chút thì Vương Kha có thể sẽ không bị đau đớn như thế này.
Hiện giờ, trong lòng Chu Trạch có chút xấu hổ.
Nếu là Chu Trạch của trước kia, khi thấy người gặp nguy hiểm, anh sẽ lao vào cứu người mà không cần suy nghĩ,
Bản thân anh hiện tại so với ngày trước, ích kỷ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cũng không phải do Chu Trạch ác độc. Anh cũng phải thận trọng, bởi vì nếu hấp tấp, sự đau đớn của anh lại ập đến, làm anh không thể nào thở nổi.
Ông lão thấy Chu Trạch đi đến liền vô cùng sửng sốt. Nhưng khi ông thấy Chu Trạch chỉ chăm chú nói chuyện với tiểu Louli mà không để ý đến ông, ông lại tiếp tục đem đầu của Vương Kha hơ vào lửa.
"Ah ah ah!"
Cửa sổ phòng bếp truyền đến một tiếng kêu rất to,
Ngay sau đó,
Một người con gái với dáng người mảnh khảnh từ cửa sổ bếp lao đến, quật ngã ông lão xuống đất, Vương Kha cũng theo đó mà rơi xuống. Chí ít, bây giờ việc nướng "đồ ăn" trên lửa của ông lão đã kết thúc.
Ông lão rất nhanh, ông chồm dậy và giữ lấy Oanh Oanh. Trong lúc này, nhà bếp phát ra tiếng động không ngừng, giống như hai người họ đang dùng dao để lao vào tấn công nhau,
Tiếp đó,
Là cuộc chiến nảy lửa giữa hai thây ma.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Vương Kha vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh ngẩng đầu, chỉnh lại quần áo cho đỡ xộc xệch rồi đi ra mở cửa. Anh nhìn qua màn hình chỗ cửa, anh thấy đang đứng ở ngoài là một ông lão tóc bạc trắng.
Ông cụ cúi đầu, không thấy rõ mặt cho lắm.
Vương Kha đứng đó tiếp tục quan sát và vẫn chưa mở cửa.
Nhưng, chiếc cửa vang lên tiếng "răng rắc",
Cửa đã được mở ra.
Vương Kha giật mình lùi về phía sau một bước, nhìn ông cụ đang tiến vào.
Một cơn gió chợt bay đến, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần hạ xuống.
"Bịch!"
Túi thức ăn trên tay ông cụ rơi xuống. Bắp cải được muối chua cùng một ít hành tỏi và gia vị cũng rơi ra.
"Chờ một chút, tôi sẽ nấu ăn."
Giọng của ông cụ rất lạ, nó không thật sự bật ra thành tiếng mà âm thanh như được phát ra trong cổ họng.
Vương Kha hít một hơi thật sâu, lúc này, anh ta còn bình tĩnh đến mức, lấy kính xuống, lau sạch rôi đeo trở lại rồi nói:
"Mặc dù tôi biết, nói những lời này ông sẽ không tin, nhưng thực sự, tôi với bệnh viện đó không có một chút quan hệ nào cả."
"Ồ…"
Ông cụ lên tiếng. Lúc này ông ta ngẩng mặt lên, da dẻ bắt đầu nhăn hết lại. Lúc trước da ông cụ chỉ bị nhăn nheo và có một số đốm đồi mồi, nhưng bây giờ đã khô hết lại.
Làn da thô ráp, nứt nẻ, hai hốc mắt trũng xuống, ánh mắt phảng phất ánh lên một chút ánh sáng xanh.
"Ai quan tâm đến điều đó."
Ông lão tiến lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa ông với Vương Kha,
"Các người không quan tâm đến sự sống chết của chúng tôi, tại sao tôi lại phải quan tâm đến sự sống chết của các người?"
Nhìn ông cụ từng bước từng bước tiến lại gần, Vương Kha thở dài: "Tôi vẫn nghĩ tôi là một người tốt. Sau đó, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của ông.
Mặc dù tôi không biết, ông đã gặp phải chuyện gì…"
"Bịch!"
Vương Kha nói chưa hết câu đã bị nhấc bổng lên cao và ném thật mạnh xuống đất. Sức mạnh của ông lão rất lớn. Sức của Vương Kha so với ông ấy chỉ là một con gà con.
Cú ném này thực sự không nhẹ, cánh tay trái anh bị gãy, không biết xương sườn bị gãy thêm bao nhiêu cái nữa.
"Tôi xin lỗi, tôi không phải cảnh sát. Khi tôi làm việc, cũng không cần có bằng chứng."
Ông lão ngồi xuống bên cạnh Vương Kha,
"Tóm lại, trong tấm hình kia có mặt anh, chắc chắn anh và bệnh viện kia phải có quan hệ gì đó."
Nói xong, ông lão đưa tay lên và vuốt nhẹ trên mặt Vương Kha. Tay của ông lão không còn lành lặn, những chỗ bị thương chảy ra nước mủ màu vàng nâu, trông vô cùng buồn nôn.
Vương Kha thở dài, anh đau đớn đến mức toàn thân dường như không còn cảm giác gì.
Lúc này, ông lão ngước nhìn lên phía cầu thang, vợ của Vương Kha đang đứng đó, ngơ ngác nhìn chuyện đang xảy ra. Bây giờ cô ấy không còn mặc quần áo ngủ nữa mà mặc một bộ đồ thể thao, có lẽ sắp ra ngoài chạy bộ.
"Trở về phòng rồi ngoan ngoãn ngủ đi, tôi không giết phụ nữ."
Ông lão cười gằn một tiếng, đưa tay ra và kéo chân của Vương Kha đi. Ông lão đi trước, Vương Kha ở phía sau và hai người cùng tiến vào phòng bếp.
Vợ Vương Kha từ trên tầng đi xuống, cô đứng ở giữa cửa bếp.
Ông lão quay sang nhìn vợ Vương Kha và có chút đề phòng. Ông lo sợ cô sẽ gọi điện báo cảnh sát, nhưng cô đã không làm thế.
Ông nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ cầm thứ gì đó để chiến đấu với ông, bảo vệ chồng mình. Nhưng cô cũng không làm thế.
Thậm chí, ông lão sẽ nghĩ cô le hét, than khóc, năn nỉ ông; hoặc sau đó cô ấy sẽ chạy trốn. Nhưng suy đoán của ông hoàn toàn sai lầm. Hơn nữa, hành động tiếp theo của vợ Vương Kha khiến ông thực sự ngạc nhiên.
Cô đứng ở cửa bếp một lúc, rồi sau đó cô đi nhặt dưa cải chua, gia vị và hành tỏi ông lão mang đến.
Cô còn chủ động đến gần, giúp ông lão lấy thêm chút gia vị và chuẩn bị nồi cho ông.
Vương Kha nằm dưới đất, khi nhìn thấy cảnh này, anh dụi dụi mắt, có chút bất đắc dĩ, nói:
"Vợ ơi, em lại phát bệnh rồi."
Ông cụ cũng vô cùng bối rối trước hành động của người phụ nữ bên cạnh ông. Ông quyết định không nghĩ về nó nữa. Ông nâng Vương Kha lên bồn rửa và bắt đầu dùng nước lạnh cọ rửa sạch sẽ.
Bên cạnh ông, vợ Vương Kha đang cầm con dao, cô không có ý định tấn công ông cụ mà lặng lẽ bóc tỏi và cắt hành tây. Tốc độ của cô ấy rất nhanh, chứng tỏ rất có tay nghề trong việc nấu nướng.
Đồng thời, cô còn tiện tay mở bếp, đặt nồi lên và bắt đầu phi hành tỏi.
Vợ Vương Kha lúc này rất rõ ràng, cô đang giúp sức cho ông lão kia.
Trong phòng bếp, hai người họ phối hợp rất nhịp nhàng, rất tỉ mỉ để nấu ra được một món ăn ngon.
Vương Kha nằm im, không kháng cự. Anh biết rằng, lúc này mình muốn kháng cự cũng không được.
Ông lão đưa tay nắm lấy tóc của Vương Kha và nhấc đầu anh lên. Sau đó, ông lão không ngừng di chuyển móng tay trên mặt của anh.
Ông giống như một vị khách đến cửa hàng để mua thịt, ông đang chọn phần thịt nào ngon nhất.
"Trước trên lấy thịt đem đi xào, xương để nấu canh. Ngon tuyệt!"
Vợ Vương Kha đứng ở bên cạnh và nói với ông lão. Giọng điệu của cô ấy rất nghiêm túc, khi nói xong còn nuốt nước bọt, chắc chắn cô ấy đang rất đói.
Ông lão như đã quen dần với vợ của Vương Kha, ông suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý với ý kiến của cô ấy.
Ông lão chuẩn bị dùng móng tay của mình để cắt thịt, nhưng vợ Vương Kha đã nhanh chóng đưa một con dao cho ông, ra hiệu hãy xẻ thịt bằng con dao này.
Cô chỉ vào móng tay của ông lão, nói: "Bẩn thỉu, mất vệ sinh."
Là một người nội trợ giàu kinh nghiệm, cô biết, độ tươi ngon của nguyên liệu sẽ quyết định đến sự thơm ngon của món ăn. Các nguyên liệu phải được chuẩn bị và sơ chế vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ, không để những nhân tố khác làm ảnh hưởng đến chất lượng của nguyên liệu được sử dụng, đây là nhân tố mang vai trò lớn nhất, quyết định đến thành quả đạt được.
Ông lão đã "ăn" hơn mười xác chết ở bệnh viện để bổ sung "chất dinh dưỡng" cho cơ thể. Những chuyện sơ chế tỉ mỉ này ông không quan tâm cho lắm.
Ông ta có thể nhìn vào dáng người, độ tuổi, môi trường làm việc của "món ăn" của mình để xác định sự khác biệt về hương vị giữa những người họ. Ông thích Vương Kha, tuổi đã gần trung nhiên, trên người không có quá nhiều mỡ, xương cốt phát triển hoàn hảo, nhất định sẽ là một "món ăn" ngon.
Đây là một món quà. Ông lão biết rõ cánh để nấu "món ăn" này. Đây là người cuối cùng trong danh sách những người mà ông ta quyết định giết, nên ông quyết định đối xử với bản thân mình tốt một chút, chuẩn bị và thưởng thức món ăn một cách trọn vẹn.
Ông ta tin rằng, bằng cách này, ông có thể xoa dịu cơn giận và sự đau khổ ông phải trải qua trước khi chết. Đây là sự kỳ diệu của các món ăn.
Ngọn lửa anh trong mắt ông lão khẽ lay động. Ông nhận chiếc do từ vợ Vương Kha. Có chút khó khăn trong việc dùng con dao vì ngón tay ông không nhiều, nhưng ông vẫn cố hết sức để điều khiển nó.
Vương Kha run rẩy. Ông lão lấy cán dao đập mạnh vào gáy Vương Kha. Anh liền bất tỉnh, như một con cá bị đập mạnh vào đầu trước khi chết.
Sau đó,
Con dao trên tay ông lão rơi xuống đất!
"Leng keng!"
Một âm thanh vang giòn vang lên,
Sau khi con dao từ trên tay ông lão rơi xuống đất, rất nhanh, một chiếc lưỡi dài quét đến đẩy con dao bay ra xa, khỏi vị trí của ông lão đang đứng.
Vợ Vương Kha quay đầu lại nhìn về phía sau.
Ông lão cũng nhìn theo. Ở phía cửa bếp, tiểu Louli đang đứng đó.
Miệng của tiểu Louli mở rộng, lưỡi vẫn ở bên ngoài, con dao đang ở dưới chân của cô. Đôi mắt của ông lão chợt lóe sáng, rất may, cô đã di chuyển đến chỗ cánh cửa và tránh được sự tấn công của ông lão. Cơ thể tiểu Louli bị bầy đang rất yếu, cô ấy có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Vợ Vương Kha nhìn về phía tiểu Louli, nhẹ nhàng vẫy tay và nói:
"Nhị Nhị tỉnh rồi, con đi đánh răng rửa mặt đi, lát nữa xuống ăn canh.
Món canh được nấu từ thịt của cha con, uống rất ngon. Con sẽ được uống món canh chứa đầy tình yêu thương của cha."
Tiểu Louli nhìn lướt qua người phụ nữ đang đứng trước mặt mình, trong lòng có chút khó hiểu.
Ông lão khẽ nghiêng người và nhìn chằm chằm vào tiểu Louli.
"Âm Ti có trật tự, Hoàng Tuyền có thể qua!"
Tiểu Louli một lần nữa dồn hết sức mình,
Lưỡi trong miệng lại bắt đầu mọc dài ra,
"Dương gian không phải là nơi để ma quỷ tác oai tác quái, huống hồ, ngươi chỉ là một thây ma cuồng loạn, muốn ở đây, ngươi chưa có tư cách!"
Đầu lưỡi của tiểu Louli nhanh chóng bắn ra, đánh trúng ngực của ông lão,
Một tiếng "răng rắc" vang lên ngay sau đó.
Ngực của ông lão bị lõm xuống ngay lập tức, cả người cũng bị bay ra xa, đập vào bức tường ở phía sau. Trên bức tường, gạch sứ bị nứt và vỡ ra thành từng mảng.
Nhưng ông lão vẫn cố gắng, từ từ đứng dậy.
Móng tay của ông bắt đầu mọc ra vừa đen vừa dài. Trên khóe miệng, nước mủ cũng đã chảy ra. Ông nhìn chằm chằm vào tiểu Louli rồi hét lớn:
"Thật là có…Hoàng Tuyền?"
Ông lão có chút bối rối,
Hình như ông đang nghĩ về những người thân của mình,
Trong lòng mỗi người đều có những hiểu biết nhất định về Hoàng Tuyền, bởi mỗi người trong quá trình lớn lên đều đã được nghe về nó.
Hoàng Tuyền trong mắt người Trung Quốc là một nơi lưu giữ lại những kí ức cuối cùng của người đã khuất.
Lưỡi của tiểu Louli lại một lần nữa kéo dài ra. Nhưng rõ ràng, lực của lần này yếu hơn so với lực của lần trước rất nhiều.
Ông lão nhanh chóng duỗi hai tay ra và bắt lấy chiếc lưỡi của tiểu Louli. Mặc dù cơ thể ông bị rung lắc dữ dội nhưng ông vẫn không chịu buông chiếc lưỡi ra. Ông bắt đầu dùng móng tay của mình và chém điên cuồng vào chiếc lưỡi.
"Phốc!"
Đầu lưỡi bị đứt ra,
Tiểu Louli đau đớn, cô cúi xuống sát đất và thân thể bắt đầu run lên. Ánh sáng từ trong mắt cô dần dần mờ đi.
Cô đã rất vất vả trốn từ Thành Đô để trở về đây,
Không nghĩ rằng, về lại gặp ngay một thây ma đến tấn công gia đình mình!
Đổi lại là những lần khác, kẻ trước mặt cô chắc chắn sẽ phải chết vì dám mạo phạm đến cô!
"Cô là…Quỷ sai? Thực sự có Âm Ti, thực sự có Địa phủ sao?"
Bộ dạng của ông lão hiện giờ rất đáng sợ. Ngực bị lõm xuống, khắp người đều là nước mủ. Ông ta lầm bầm rồi sau đó điên loạn gào thét:
"Đã có Âm Ti, đã có Địa phủ, tại sao những kẻ đó lại không phải xuống Địa ngục!
Những kẻ ác nhân đó vẫn sống sờ sờ trên Dương gian, vẫn tiếp tục đi hại những người vô tội!
Tôi…tôi…tôi muốn xử lý hết đám ác nhân này và ăn sạch chúng, tôi muốn hành hạ những kẻ này,
Đem tất cả bọn họ băm thành trăm mảnh và cho vào nồi nấu!"
Lão đạo vừa nói vừa túm Vương Kha nhấc bổng lên. Lửa từ bếp ga vẫn bốc lên một cách mạnh mẽ.
Nồi gia vị được bắc trên bếp vẫn sôi sùng sục.
Ông lão cười gằn, định đem đầu của Vương Kha hơ vào trong ngọn lửa.
Tiểu Louli gắng hết sức ngẩng đầu lên,
Quát lớn:
"Anh còn muốn đi ngoài xem cho đến khi nào nữa. Tôi cố gắng lắm mới quay trở về đây được, chẳng lẽ anh thấy chết cũng không cứu?"
"Tôi không nghĩ cô đã trở về."
Chu Trạch từ từ bước vào, anh đi đến trước mặt tiểu Louli, nhìn cô đang cúi sát người xuống dưới sàn nhà,
Từ đáy lòng Chu Trạch không hiểu sao lại trào dâng một niềm vui khó tả.
Nói ngắn gọn, anh thấy kẻ hay ra oai với mình gặp cảnh này,
Trong lòng vô cùng vui sướng!
"Thôi nào, tôi đến rồi đây."
Nói xong, Chu Trạch đưa tay vuốt nhẹ lên đầu tiểu Louli.
Haha,
Cô thế mà cũng có ngày hôm nay.
Tiểu Louli cắn chặt môi, trên mặt biểu lộ rõ nét xấu hổ và giận dữ. Cô cắn chặt môi và nói ra hai chữ:
"Cứu người."
"Cô thực sự coi anh ta là cha?"
Chu Trạch hơi ngạc nhiên.
Chu Trạch biết cô đang bị thương nặng, nhưng cô vẫn cố xuống cầu thang và xuất hiện ở đây. Cô là một người nhỏ bé, hơn nữa, sức khỏe vẫn đang rất yếu. Thế mà cô vẫn liều mạng đi xuống đây để cứu Vương Kha.
Ngược lại,
Chu Trạch bây giờ như một nhân vật phản diện,
Anh thấy mình có chút gì đó không phải.
Vì có tiểu Louli, lúc đầu anh định sẽ không quay lại. Nhưng một lúc sau, anh vẫn quyết định quay lại xem tình hình, nếu sớm hơn một chút thì Vương Kha có thể sẽ không bị đau đớn như thế này.
Hiện giờ, trong lòng Chu Trạch có chút xấu hổ.
Nếu là Chu Trạch của trước kia, khi thấy người gặp nguy hiểm, anh sẽ lao vào cứu người mà không cần suy nghĩ,
Bản thân anh hiện tại so với ngày trước, ích kỷ hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cũng không phải do Chu Trạch ác độc. Anh cũng phải thận trọng, bởi vì nếu hấp tấp, sự đau đớn của anh lại ập đến, làm anh không thể nào thở nổi.
Ông lão thấy Chu Trạch đi đến liền vô cùng sửng sốt. Nhưng khi ông thấy Chu Trạch chỉ chăm chú nói chuyện với tiểu Louli mà không để ý đến ông, ông lại tiếp tục đem đầu của Vương Kha hơ vào lửa.
"Ah ah ah!"
Cửa sổ phòng bếp truyền đến một tiếng kêu rất to,
Ngay sau đó,
Một người con gái với dáng người mảnh khảnh từ cửa sổ bếp lao đến, quật ngã ông lão xuống đất, Vương Kha cũng theo đó mà rơi xuống. Chí ít, bây giờ việc nướng "đồ ăn" trên lửa của ông lão đã kết thúc.
Ông lão rất nhanh, ông chồm dậy và giữ lấy Oanh Oanh. Trong lúc này, nhà bếp phát ra tiếng động không ngừng, giống như hai người họ đang dùng dao để lao vào tấn công nhau,
Tiếp đó,
Là cuộc chiến nảy lửa giữa hai thây ma.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.