Chương 169: Cây đao trên đỉnh đầu
Thanh Khiết Xà
25/01/2020
Translator: Waveliterature Vietnam
Đây liệu có phải là một điều tốt?
Lão đạo nhìn một người đeo gạc đen bước ra khỏi xe, suy nghĩ ông chủ không phải là đi ra ngoài để báo thù hay sao, ngay cả khi không giảm quân số, tại sao lúc trở về lại có thêm một người thế này?
Vả lại người này trông thật kỳ lạ, toàn thân cao thấp đều bị che kín, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Không rõ là nam nhân hay nữ nhân.
Thật sự thần bí,
Người áo đen?
À?
Không,
Trên thân còn mùi thơm thơm,
Đó là mùi vị của thịt nước Brazil.
Lão đạo tiến lại gần và ngửi ngửi, thật là thơm, thơm ngào ngạt, lập tức nghiêng đầu nhìn sang phía Chu Trạch, hỏi:
"Ông chủ, chúng ta sẽ ăn thịt nướng à?
"Oẹ...…"
Tiểu Luoli ở một bên không nhịn được nữa, đặc biệt là khi Lão đạo vẫy say sưa đặt đánh hơi cái vật thể lạ kỳ này, nó thật sự kinh tởm.
Cô cảm thấy thật sự rất may mắn vì hôm nay không mang cơ thể theo cùng, không thì cô thật sự sẽ phun ra.
"Mang về giúp anh làm việc nhà, sau này có chuyện có thể hắn giúp được anh." Chu Trạch nói.
"Gì cơ?"
Lão đạo bị sốc,
gì vậy chứ!
Trước đây, thường chuyên chế giễu Bạch Oanh Oanh suốt ngày cùng Tiểu Luoli tranh đấu tình cảm, kết quả bây giờ đến lượt mình bị lâm vào tình cảnh đó sao?
Ngay cả cuộc sống mỗi ngày dọn vệ sinh nhìn sắc mặt căn bản không có tiền lương vậy mà vẫn có người muốn cướp việc của tôi ư?
Không có lý do!
Hiện tại ngành nghề cạnh tranh quá tàn khốc đi!
"Đi giúp hắn tắm rửa, nhẹ nhàng!" Chu Trạch nói.
"Tắm?"
Lão đạo sửng sốt, hỏi:
"Cô ấy là phụ nữ à?"
"Đúng, đó là một phụ nữ, vì vậy anh phải hết sức nhẹ nhàng, còn mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng."
Lão đạo nghe vậy,
Xoạt xoạt,
Vô thức chà xát bàn tay thô ráp lên trán mình,
"Cái này, có phù hợp không?"
"Tôi tin anh."
Chu Trạch đưa tay vỗ lên vai Lão đạo.
Biểu thị vô cùng xem trọng.
Sau đó, Chu Trạch nói với người đàn ông đeo mặt nạ:" Theo hắn, hắn có thể giúp ngươi làm gì đó."
Người đàn ông đeo mặt nạ bước đến bên Lão đạo, rất ngoan ngoãn.
Lão đạo có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mang hắn vào phòng vệ sinh.
Chu Trạch cùng những người khác tiến vào hiệu sách, Bạch Oanh Oanh giúp Chu Trạch rót một tách cà phê, Chu Trạch bưng cà phê lên, nhấp môn, sau đó nói:
"Khóa trái cửa phòng tắm một chút."
"Được.""
Bạch Oanh Oanh khóa trái cửa lại.
Chỉ trong chốc lát,
Trong phòng tắm, có tiếng thét kinh hoàng từ Lão đạo, bắt đầu đập cửa, đau đớn đến sống đi chết lại.
"Ông chủ, thả ta ra ngoài, thả ta ra."
"Giúp anh ta sạch sẽ đi." Chu Trạch nói.
"....." Lão đạo.
Sau khoảng nửa giờ, Lão đạo bước ra, khuôn mặt trắng bệch, cơm tối cũng không ăn, một người ngồi ở quầy bar, nghĩ về cuộc sống.
Cảnh tượng đó đánh vào thị giác quá mạnh, đủ mạnh để đánh sập trái tim của Lão đạo.
Tiểu Luoli đã trở lại, linh hồn cô đã xuất ra ngoài quá lâu, nhất định phải quay lại với giấc ngủ.
Trong bữa tối, Hứa Thanh Lãng vẫn chưa trở về, đoán chừng đang còn u buồn bám lấy, Chu Trạch chỉ có thể quyết định ăn ngoài.
Bạch Oanh Oanh đi ra ngoài để mua một vài bộ quần áo theo sự hướng dẫn của Chu Trạch, loại này tương đối khó tìm, Bạch Oanh Oanh chỉ có thể mua một vài bộ đồ người nhện, người sắt, để khi anh ta mặc vào, nhìn sẽ bình thường hơn.
Bằng cách này, những ngày tháng tiếp theo anh ta sẽ giúp được một điều gì đó cho tiệm sách, và anh ta sẽ không phải lo lắng về việc làm người khác sợ.
Sau bữa ăn, Chu Trạch nhìn xem Lão đạo còn ngồi ở chỗ đó mất hồn mất vía, dáng vẻ trông thật đau khổ
Trong lòng, cũng có chút áy náy,
Lập tức,
Chu Trạch đi qua, đứng trước mặt Lão đạo.
Lão đạo nhìn Chu Trạch ánh mắt trống rỗng.
Bảo bảo tốt ủy khuất,
Rất muốn khóc.
"Ông chủ...…."
"Không sao, nghĩ thoáng nào."
Chu Trạch an ủi.
"Ông chủ, lần sau anh có thể để tôi có thời gian chuẩn bị tinh thần được không?"
Không phải là Lão đạo quá ngây thơ, mà là những con ma đều là quái nhân, cũng không phải là không có khả năng xấu hổ ngượng ngùng trong việc tắm rửa tâm sự nhân sinh cuộc đời.
Nhưng khi anh ta giúp người đàn ông cởi băng gạc ra với đầy sự phấn khích và kỳ vọng,
Lộ ra chính là một mảng thịt lớn bị đốt cháy khét cả da thịt, khắp nơi còn chảy mủ....
Tưởng tượng rất đầy đặn,
Thực tế lại gầy trơ xương,
Khoảng trống này đủ để làm cho Lão đạo sụp đổ, thậm chí Lão đạo cảm thấy rằng nó có khả năng giống như ông chỉ vì sự cố này.
Đây là sự trả thù của ông chủ, khẳng định là trả thù, ai bảo mình trước giờ trước mặt ông chủ luôn nói những chuyện ngớ ngẩn.
Đây quả thực là tại nói chuyện quá ngu ngốc khiến cho anh ta thất vọng lại thêm thất vọng.
"Yên tâm đi, lần sau tôi sẽ không bắt anh làm như thế nữa."
"Chà, cảm ơn sếp." Lão đạo hít một hơi sâu, hỏi:"Ông chủ, đây là cái gì?"
Người đó, ngay cả người cũng không phải.
"Đó là linh mục người Nhật." Chu Trạch trả lời.
"Này á?" Lão đạo lấy làm kinh hãi.
"Cụ thể sự tình anh có thể đi hỏi Bạch Oanh Oanh, du sao, mọi chuyện đều do tôi kiểm soát, anh ta thật sự có thể giúp anh trong công việc dọn dẹp sau này."
"Được rồi." Nghe đến đó, Lão đạo trong cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
"Anh tuổi cũng lớn, về sau nhưng những việc này không thích hợp làm quá nhiều, cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình."
"Yên tâm đi, ông chủ, cơ thể bần đạo vẫn còn tốt, có thể làm việc nửa giờ một lần, để họ thấy rằng việc kiếm tiền của ta thật sự rất khó khăn."
"Ồ."
Lúc này, Hứa Thanh Lãng từ bên ngoài đi về, anh ta đến quầy bar, rót một ly rượu vang đỏ, uống.
Hiển nhiên, khí phách tinh thần sa sút.
Chu Trạch vỗ vai Lão đạo, nói:"Đừng lo lắng, lần sau giao cho anh việc gì, nhất định sẽ thông báo trước."
"Cảm ơn sếp."
"Hắn sẽ sống cùng phòng với anh, cùng anh ngủ, điều này là thông bao cho anh biết trước."
"...…" Lão đạo.
Chu Trạch bước tới Hứa Thanh Lãng và nói," Thế nào, sao ý chính tinh thần lại sa sút thế kia?"
"Ổn mà, cũng chẳng có chuyện gì." Hứa Thanh Lãng liếm môi, sau đó lại rót thêm chén rượu, tiếp tục uống.
Chu Trạch không biết phải an ủi như thế nào, đoán chừng anh ta có một khoảng thời gian không tốt.
"Lão đạo, anh nói, trên thế gian này thực sự có chúa trời không?"
"Nên có, vì dù sao tôi cũng là một con ma."
Có một liền có thể có hai, có hai liền có thể có ba, có ba liền có vạn vật.
Hứa Thanh Lãng gật đầu:"vậy, còn hải thần thì sao?"
"Nếu anh cảm thấy có, thì nó là có."
"Hải thần kia, thật sự không tầm thường."
"Có thể hắn ta cũng không phải là người, mà là đại hải quy tu luyện thành tinh cũng khó nói."
Ở lối vào của nhà sạch, một nhóm học sinh bước vào, trong đó dẫn đầu là một nữ sinh, 17 18 tuổi, hẳn là lên cấp ba.
"Ông chủ, chúng tôi có nhiều người như vậy, anh có thể giảm giá không?"
"Giảm giá là bao nhiêu, ta bao hết." Một nam sinh béo nói.
Sau đó, những học sinh này vây lại tại một sạp nhỏ, bắt đầu sao chép bài tập về nhà của nhau.
Tất cả đều ghi chép rất nghiêm túc, như thể họ đang tự làm điều đó.
"Nó thật giống với tôi trước kia." Hứa Thanh Lãng cầm chén rượu trong tay, chỉ vào cậu học sinh và nói.
"Tôi không từng chép bài, tất cả bọn họ đều chép tôi." Chu Trạch cười nói.
"Tôi biết, anh là bá học, cao tài sinh." Hứa Thanh Lãng cũng rót cho Chu Trạch một chén rượu.
"Mọi người cùng uống chút trà sữa đi."Cậu béo hét lên.
"Được."
Hứa Thanh Lãng gật đầu, vào bếp làm trà sữa.
Một lát sau, nam sinh béo ú tự mình đi tới, hỏi:" Trà sữa đã xong chưa?"
"Đợi tôi làm xong, tôi sẽ bưng ra cho cậu." Bạch Oanh Oanh nói.
"Quên đi, tôi sẽ đợi, dù sao, tôi cũng đã chép xong rồi."
Cậu béo béo chơi chiếc điện thoại ở bên cạnh, sau đó lấy ra một điếu thuốc, đưa lưng về phía xa đồng học châm lửa.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Thanh Lãng đã chuẩn bị xong trà sữa, từng ly một.
Nam sinh béo đem trà sữa cầm đi, sau đó mang những ống hút cắm vào, rồi cầm sang bên kia cho đồng học.
Phần còn lại, Bạch Oanh Oanh lấy khay bưng qua.
Chốc lát, Chu Trạch chủ động đứa dậy đi sang phía đám học sinh, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, tại chỗ học sinh chép bài này lộ ra một vài điều rất mất tự nhiên, dù sao chép bài cũng không phải là một điều vinh quang gì.
Tuy nhiên, Chu Trạch cũng nhìn thấy ngoại lệ, một nữ sinh với chiếc váy thanh tú không chép bài, mà là tự mình làm.
Sau đó cô đưa bài tập mình làm cho các bạn xung quanh chép tiếp.
Đây là một điều rất tự nhiên, trong một đám học sinh cặn bã khẳng định phải có một bá học làm trụ cột.
"Đá đang tan đó, uống nhanh đi." Nam sinh béo nói với học bá nữ sinh, đồng thời đem ly trà sữa hướng về mặt cô.
Nữ sinh lắc đầu, ra hiệu mình không khát: " lần sau đừng đến nơi này nữa, nó không hợp với túi tiền đâu."
"Không đắt mà, không đắt, tôi có rất nhiều tiền." Nam sinh béo nói," Cậu uống một chút đi, tiệm này trà sữa rất tuyệt đó, lần trước tôi đã thử ghé qua, thực sự muốn lui tới thêm lần nữa."
Nghe được câu này, Chu Trạch bỗng nhiên muốn nói với cậu bạn học, toàn bộ trà sữa ở đây đều là Hứa Thanh Lãng ở bên trong pha nước hoa của anh ta, lão Hứa từ khi ý thức được muốn bắt đầu bảo dưỡng mình về sau, đã càng lúc càng lười biếng.
Nữ sinh không chút do dự, đặt bút xuống, đưa tay đón lấy trà sữa.
Vừa vặn Chu Trạch đi qua, đụng tay một cái, trà sữa rơi xuống mặt đất, tung tóe đổ ra.
"Ồ, xin lỗi, tôi không có ý, tôi sẽ thay ly khác cho cô."
Chu Trạch xoay người, đưa tay nhặt lấy trà sữa rơi trên mặt đất.
Nam sinh béo ngẩng đầu lên, trừng mắt với Chu Trạch, " Anh đang làm gì vậy hả, sao lại lang thang ở đây!"
"Này, đừng tức giận, không phải là còn một ly trà sữa nữa sao?"Bạn cùng lớp khuyên ngăn.
Chu Trạch phớt lờ nam sinh béo, cầm lấy trà sữa đi vào trong và nói với Hứa Thanh Lãng:
"Một túi thứ hai."
Hứa Thanh Lãng gật đầu.
Chu Trạch đi ra ngoài, đứng tại cổng tiệm sách, hút thuốc.
Lúc này, Bạch Oanh Oanh vừa ngồi tại đằng sau quầy bar chơi điện thoại, gặp trên quầy Chu Trạch mang ly trà sữa về, dứt khoát cầm lấy uống, dù sao cũng chỉ là rơi trên mặt đất, cũng không ai uống qua, cũng không bẩn.
Cô ấy không cần ăn, nhưng đôi khi vẫn cần thêm một chút nước.
Nửa giờ sau,
Trong nhóm học sinh, chép xong bài tập bắt đầu có người rời đi.
Cuối cùng, vẫn chỉ còn nam sinh béo và nữ sinh kia bị bỏ lại phía sau, ân cần nói:
"Tôi sẽ đưa cậu về bằng xe hơi được chứ?"
"Không cần đâu, tôi sẽ tự ngồi xe buýt để về."
Nữ bá học thu xếp sách vở của mình, đi ra khỏi tiệm sách.
Làm bạn học thở dài, đứng dậy, đi đến quầy bar để tính tiền.
"Tổng cộng chín trăm." Hứa Thanh Lãng đứng tính toán, thấp nhất tiêu phí một trăm.
"Thanh toán thẻ"
"Được."
Thanh toán xong, ổn định và rời đi, Chu Trạch vừa vặn từ bên ngoài bước vào.
Chóp mũi khìn khịt, nam sinh béo rõ ràng không hài lòng về Chu Trạch.
Chu Trạch đối với cậu ta thì mỉm cười,
Sau đó khi đi ngang qua Chu Trạch,
"Bép!"
Một âm thanh vang giòn,
Chu Trạch một bàn tay trực tiếp quất vào mặt cậu học sinh.
Một nhóm linh hồn được rút ra từ cậu ta, xung quanh cậu ta bán kính thành một vòng tròn, cả người lảo đảo choáng váng, tựa như không biết mình vừa mới bị rút cái gì chươra.
Cậu ta nhìn Chu Trạch có chút bối rối:" Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?"
"Cậu đi bị đập đầu vào cửa thôi."
"Được rồi, tôi cảm ơn."
Bạn học đối với Chu Trạch gật đầu mỉm cười, sau đó đi ra khỏi tiệm sách.
Và trong tiệm sách,
Để lại một nam nhân thấp bé,
Nam nhân quỳ sát run lẩy bẩy.
"Kiểu tóc này không tệ." Hứa Thanh Lãng nói.
Đúng, nam nhân thấp bé này để kiểu tóc thật sự không tệ.
Một kiểu tóc mào gà không chính thống,
Hắn khoa trương hơn,
trên đỉnh đầu mình,
Cắm một cây đao.
Đây liệu có phải là một điều tốt?
Lão đạo nhìn một người đeo gạc đen bước ra khỏi xe, suy nghĩ ông chủ không phải là đi ra ngoài để báo thù hay sao, ngay cả khi không giảm quân số, tại sao lúc trở về lại có thêm một người thế này?
Vả lại người này trông thật kỳ lạ, toàn thân cao thấp đều bị che kín, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Không rõ là nam nhân hay nữ nhân.
Thật sự thần bí,
Người áo đen?
À?
Không,
Trên thân còn mùi thơm thơm,
Đó là mùi vị của thịt nước Brazil.
Lão đạo tiến lại gần và ngửi ngửi, thật là thơm, thơm ngào ngạt, lập tức nghiêng đầu nhìn sang phía Chu Trạch, hỏi:
"Ông chủ, chúng ta sẽ ăn thịt nướng à?
"Oẹ...…"
Tiểu Luoli ở một bên không nhịn được nữa, đặc biệt là khi Lão đạo vẫy say sưa đặt đánh hơi cái vật thể lạ kỳ này, nó thật sự kinh tởm.
Cô cảm thấy thật sự rất may mắn vì hôm nay không mang cơ thể theo cùng, không thì cô thật sự sẽ phun ra.
"Mang về giúp anh làm việc nhà, sau này có chuyện có thể hắn giúp được anh." Chu Trạch nói.
"Gì cơ?"
Lão đạo bị sốc,
gì vậy chứ!
Trước đây, thường chuyên chế giễu Bạch Oanh Oanh suốt ngày cùng Tiểu Luoli tranh đấu tình cảm, kết quả bây giờ đến lượt mình bị lâm vào tình cảnh đó sao?
Ngay cả cuộc sống mỗi ngày dọn vệ sinh nhìn sắc mặt căn bản không có tiền lương vậy mà vẫn có người muốn cướp việc của tôi ư?
Không có lý do!
Hiện tại ngành nghề cạnh tranh quá tàn khốc đi!
"Đi giúp hắn tắm rửa, nhẹ nhàng!" Chu Trạch nói.
"Tắm?"
Lão đạo sửng sốt, hỏi:
"Cô ấy là phụ nữ à?"
"Đúng, đó là một phụ nữ, vì vậy anh phải hết sức nhẹ nhàng, còn mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng."
Lão đạo nghe vậy,
Xoạt xoạt,
Vô thức chà xát bàn tay thô ráp lên trán mình,
"Cái này, có phù hợp không?"
"Tôi tin anh."
Chu Trạch đưa tay vỗ lên vai Lão đạo.
Biểu thị vô cùng xem trọng.
Sau đó, Chu Trạch nói với người đàn ông đeo mặt nạ:" Theo hắn, hắn có thể giúp ngươi làm gì đó."
Người đàn ông đeo mặt nạ bước đến bên Lão đạo, rất ngoan ngoãn.
Lão đạo có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn mang hắn vào phòng vệ sinh.
Chu Trạch cùng những người khác tiến vào hiệu sách, Bạch Oanh Oanh giúp Chu Trạch rót một tách cà phê, Chu Trạch bưng cà phê lên, nhấp môn, sau đó nói:
"Khóa trái cửa phòng tắm một chút."
"Được.""
Bạch Oanh Oanh khóa trái cửa lại.
Chỉ trong chốc lát,
Trong phòng tắm, có tiếng thét kinh hoàng từ Lão đạo, bắt đầu đập cửa, đau đớn đến sống đi chết lại.
"Ông chủ, thả ta ra ngoài, thả ta ra."
"Giúp anh ta sạch sẽ đi." Chu Trạch nói.
"....." Lão đạo.
Sau khoảng nửa giờ, Lão đạo bước ra, khuôn mặt trắng bệch, cơm tối cũng không ăn, một người ngồi ở quầy bar, nghĩ về cuộc sống.
Cảnh tượng đó đánh vào thị giác quá mạnh, đủ mạnh để đánh sập trái tim của Lão đạo.
Tiểu Luoli đã trở lại, linh hồn cô đã xuất ra ngoài quá lâu, nhất định phải quay lại với giấc ngủ.
Trong bữa tối, Hứa Thanh Lãng vẫn chưa trở về, đoán chừng đang còn u buồn bám lấy, Chu Trạch chỉ có thể quyết định ăn ngoài.
Bạch Oanh Oanh đi ra ngoài để mua một vài bộ quần áo theo sự hướng dẫn của Chu Trạch, loại này tương đối khó tìm, Bạch Oanh Oanh chỉ có thể mua một vài bộ đồ người nhện, người sắt, để khi anh ta mặc vào, nhìn sẽ bình thường hơn.
Bằng cách này, những ngày tháng tiếp theo anh ta sẽ giúp được một điều gì đó cho tiệm sách, và anh ta sẽ không phải lo lắng về việc làm người khác sợ.
Sau bữa ăn, Chu Trạch nhìn xem Lão đạo còn ngồi ở chỗ đó mất hồn mất vía, dáng vẻ trông thật đau khổ
Trong lòng, cũng có chút áy náy,
Lập tức,
Chu Trạch đi qua, đứng trước mặt Lão đạo.
Lão đạo nhìn Chu Trạch ánh mắt trống rỗng.
Bảo bảo tốt ủy khuất,
Rất muốn khóc.
"Ông chủ...…."
"Không sao, nghĩ thoáng nào."
Chu Trạch an ủi.
"Ông chủ, lần sau anh có thể để tôi có thời gian chuẩn bị tinh thần được không?"
Không phải là Lão đạo quá ngây thơ, mà là những con ma đều là quái nhân, cũng không phải là không có khả năng xấu hổ ngượng ngùng trong việc tắm rửa tâm sự nhân sinh cuộc đời.
Nhưng khi anh ta giúp người đàn ông cởi băng gạc ra với đầy sự phấn khích và kỳ vọng,
Lộ ra chính là một mảng thịt lớn bị đốt cháy khét cả da thịt, khắp nơi còn chảy mủ....
Tưởng tượng rất đầy đặn,
Thực tế lại gầy trơ xương,
Khoảng trống này đủ để làm cho Lão đạo sụp đổ, thậm chí Lão đạo cảm thấy rằng nó có khả năng giống như ông chỉ vì sự cố này.
Đây là sự trả thù của ông chủ, khẳng định là trả thù, ai bảo mình trước giờ trước mặt ông chủ luôn nói những chuyện ngớ ngẩn.
Đây quả thực là tại nói chuyện quá ngu ngốc khiến cho anh ta thất vọng lại thêm thất vọng.
"Yên tâm đi, lần sau tôi sẽ không bắt anh làm như thế nữa."
"Chà, cảm ơn sếp." Lão đạo hít một hơi sâu, hỏi:"Ông chủ, đây là cái gì?"
Người đó, ngay cả người cũng không phải.
"Đó là linh mục người Nhật." Chu Trạch trả lời.
"Này á?" Lão đạo lấy làm kinh hãi.
"Cụ thể sự tình anh có thể đi hỏi Bạch Oanh Oanh, du sao, mọi chuyện đều do tôi kiểm soát, anh ta thật sự có thể giúp anh trong công việc dọn dẹp sau này."
"Được rồi." Nghe đến đó, Lão đạo trong cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
"Anh tuổi cũng lớn, về sau nhưng những việc này không thích hợp làm quá nhiều, cũng nên chú ý đến sức khỏe của mình."
"Yên tâm đi, ông chủ, cơ thể bần đạo vẫn còn tốt, có thể làm việc nửa giờ một lần, để họ thấy rằng việc kiếm tiền của ta thật sự rất khó khăn."
"Ồ."
Lúc này, Hứa Thanh Lãng từ bên ngoài đi về, anh ta đến quầy bar, rót một ly rượu vang đỏ, uống.
Hiển nhiên, khí phách tinh thần sa sút.
Chu Trạch vỗ vai Lão đạo, nói:"Đừng lo lắng, lần sau giao cho anh việc gì, nhất định sẽ thông báo trước."
"Cảm ơn sếp."
"Hắn sẽ sống cùng phòng với anh, cùng anh ngủ, điều này là thông bao cho anh biết trước."
"...…" Lão đạo.
Chu Trạch bước tới Hứa Thanh Lãng và nói," Thế nào, sao ý chính tinh thần lại sa sút thế kia?"
"Ổn mà, cũng chẳng có chuyện gì." Hứa Thanh Lãng liếm môi, sau đó lại rót thêm chén rượu, tiếp tục uống.
Chu Trạch không biết phải an ủi như thế nào, đoán chừng anh ta có một khoảng thời gian không tốt.
"Lão đạo, anh nói, trên thế gian này thực sự có chúa trời không?"
"Nên có, vì dù sao tôi cũng là một con ma."
Có một liền có thể có hai, có hai liền có thể có ba, có ba liền có vạn vật.
Hứa Thanh Lãng gật đầu:"vậy, còn hải thần thì sao?"
"Nếu anh cảm thấy có, thì nó là có."
"Hải thần kia, thật sự không tầm thường."
"Có thể hắn ta cũng không phải là người, mà là đại hải quy tu luyện thành tinh cũng khó nói."
Ở lối vào của nhà sạch, một nhóm học sinh bước vào, trong đó dẫn đầu là một nữ sinh, 17 18 tuổi, hẳn là lên cấp ba.
"Ông chủ, chúng tôi có nhiều người như vậy, anh có thể giảm giá không?"
"Giảm giá là bao nhiêu, ta bao hết." Một nam sinh béo nói.
Sau đó, những học sinh này vây lại tại một sạp nhỏ, bắt đầu sao chép bài tập về nhà của nhau.
Tất cả đều ghi chép rất nghiêm túc, như thể họ đang tự làm điều đó.
"Nó thật giống với tôi trước kia." Hứa Thanh Lãng cầm chén rượu trong tay, chỉ vào cậu học sinh và nói.
"Tôi không từng chép bài, tất cả bọn họ đều chép tôi." Chu Trạch cười nói.
"Tôi biết, anh là bá học, cao tài sinh." Hứa Thanh Lãng cũng rót cho Chu Trạch một chén rượu.
"Mọi người cùng uống chút trà sữa đi."Cậu béo hét lên.
"Được."
Hứa Thanh Lãng gật đầu, vào bếp làm trà sữa.
Một lát sau, nam sinh béo ú tự mình đi tới, hỏi:" Trà sữa đã xong chưa?"
"Đợi tôi làm xong, tôi sẽ bưng ra cho cậu." Bạch Oanh Oanh nói.
"Quên đi, tôi sẽ đợi, dù sao, tôi cũng đã chép xong rồi."
Cậu béo béo chơi chiếc điện thoại ở bên cạnh, sau đó lấy ra một điếu thuốc, đưa lưng về phía xa đồng học châm lửa.
Chỉ trong chốc lát, Hứa Thanh Lãng đã chuẩn bị xong trà sữa, từng ly một.
Nam sinh béo đem trà sữa cầm đi, sau đó mang những ống hút cắm vào, rồi cầm sang bên kia cho đồng học.
Phần còn lại, Bạch Oanh Oanh lấy khay bưng qua.
Chốc lát, Chu Trạch chủ động đứa dậy đi sang phía đám học sinh, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, tại chỗ học sinh chép bài này lộ ra một vài điều rất mất tự nhiên, dù sao chép bài cũng không phải là một điều vinh quang gì.
Tuy nhiên, Chu Trạch cũng nhìn thấy ngoại lệ, một nữ sinh với chiếc váy thanh tú không chép bài, mà là tự mình làm.
Sau đó cô đưa bài tập mình làm cho các bạn xung quanh chép tiếp.
Đây là một điều rất tự nhiên, trong một đám học sinh cặn bã khẳng định phải có một bá học làm trụ cột.
"Đá đang tan đó, uống nhanh đi." Nam sinh béo nói với học bá nữ sinh, đồng thời đem ly trà sữa hướng về mặt cô.
Nữ sinh lắc đầu, ra hiệu mình không khát: " lần sau đừng đến nơi này nữa, nó không hợp với túi tiền đâu."
"Không đắt mà, không đắt, tôi có rất nhiều tiền." Nam sinh béo nói," Cậu uống một chút đi, tiệm này trà sữa rất tuyệt đó, lần trước tôi đã thử ghé qua, thực sự muốn lui tới thêm lần nữa."
Nghe được câu này, Chu Trạch bỗng nhiên muốn nói với cậu bạn học, toàn bộ trà sữa ở đây đều là Hứa Thanh Lãng ở bên trong pha nước hoa của anh ta, lão Hứa từ khi ý thức được muốn bắt đầu bảo dưỡng mình về sau, đã càng lúc càng lười biếng.
Nữ sinh không chút do dự, đặt bút xuống, đưa tay đón lấy trà sữa.
Vừa vặn Chu Trạch đi qua, đụng tay một cái, trà sữa rơi xuống mặt đất, tung tóe đổ ra.
"Ồ, xin lỗi, tôi không có ý, tôi sẽ thay ly khác cho cô."
Chu Trạch xoay người, đưa tay nhặt lấy trà sữa rơi trên mặt đất.
Nam sinh béo ngẩng đầu lên, trừng mắt với Chu Trạch, " Anh đang làm gì vậy hả, sao lại lang thang ở đây!"
"Này, đừng tức giận, không phải là còn một ly trà sữa nữa sao?"Bạn cùng lớp khuyên ngăn.
Chu Trạch phớt lờ nam sinh béo, cầm lấy trà sữa đi vào trong và nói với Hứa Thanh Lãng:
"Một túi thứ hai."
Hứa Thanh Lãng gật đầu.
Chu Trạch đi ra ngoài, đứng tại cổng tiệm sách, hút thuốc.
Lúc này, Bạch Oanh Oanh vừa ngồi tại đằng sau quầy bar chơi điện thoại, gặp trên quầy Chu Trạch mang ly trà sữa về, dứt khoát cầm lấy uống, dù sao cũng chỉ là rơi trên mặt đất, cũng không ai uống qua, cũng không bẩn.
Cô ấy không cần ăn, nhưng đôi khi vẫn cần thêm một chút nước.
Nửa giờ sau,
Trong nhóm học sinh, chép xong bài tập bắt đầu có người rời đi.
Cuối cùng, vẫn chỉ còn nam sinh béo và nữ sinh kia bị bỏ lại phía sau, ân cần nói:
"Tôi sẽ đưa cậu về bằng xe hơi được chứ?"
"Không cần đâu, tôi sẽ tự ngồi xe buýt để về."
Nữ bá học thu xếp sách vở của mình, đi ra khỏi tiệm sách.
Làm bạn học thở dài, đứng dậy, đi đến quầy bar để tính tiền.
"Tổng cộng chín trăm." Hứa Thanh Lãng đứng tính toán, thấp nhất tiêu phí một trăm.
"Thanh toán thẻ"
"Được."
Thanh toán xong, ổn định và rời đi, Chu Trạch vừa vặn từ bên ngoài bước vào.
Chóp mũi khìn khịt, nam sinh béo rõ ràng không hài lòng về Chu Trạch.
Chu Trạch đối với cậu ta thì mỉm cười,
Sau đó khi đi ngang qua Chu Trạch,
"Bép!"
Một âm thanh vang giòn,
Chu Trạch một bàn tay trực tiếp quất vào mặt cậu học sinh.
Một nhóm linh hồn được rút ra từ cậu ta, xung quanh cậu ta bán kính thành một vòng tròn, cả người lảo đảo choáng váng, tựa như không biết mình vừa mới bị rút cái gì chươra.
Cậu ta nhìn Chu Trạch có chút bối rối:" Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy?"
"Cậu đi bị đập đầu vào cửa thôi."
"Được rồi, tôi cảm ơn."
Bạn học đối với Chu Trạch gật đầu mỉm cười, sau đó đi ra khỏi tiệm sách.
Và trong tiệm sách,
Để lại một nam nhân thấp bé,
Nam nhân quỳ sát run lẩy bẩy.
"Kiểu tóc này không tệ." Hứa Thanh Lãng nói.
Đúng, nam nhân thấp bé này để kiểu tóc thật sự không tệ.
Một kiểu tóc mào gà không chính thống,
Hắn khoa trương hơn,
trên đỉnh đầu mình,
Cắm một cây đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.