Chương 165: Cha ơi!
Thanh Khiết Xà
21/01/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
Đại nhân có sự tính toán của đại nhân, tiểu nhân có mục đích của tiểu nhân, giữa hai bên đều không có mâu thuẫn.
Ông lão là người giàu có, đến cuối cùng ở trong đó có bao phần là diễn, Chu Trạch không thể biết được, có lẽ, một ngày không xa, khi ông chủ Chu đã kiếm đủ tiền liền có thể đi du thuyền và thưởng ngoạn biển xanh, sẽ tìm được đáp án.
Ngay bây giờ, điều anh ta cần làm là trừ khử vị linh mục người Nhật không ngừng kiếm chuyện kia, bóp cho chết, sau đó đưa đi hỏa táng thành tro cốt, trộn với cơm đùi gà cà ri.
Dựa theo hướng dẫn, Chu Trạch lái xe đến một tiểu khu, đó là một tiểu khu được xây dựng từ rất sớm trước khi có mô hình góp vốn xây dựng, đã phải nhanh chóng dời đi, bên trong các gia đình cũng chuyển đi không ít, có vẻ hơi cũ nát và lộn xộn, vẫn còn có linh tinh vài hộ ở trong đó.
Thành phố đã bước vào mùa hè, nhưng khi đi vào đây, bạn liền có thể cảm nhận được sự mát mẻ, đây không phải là hiệu ứng ma quỷ gì, chỉ thuần túy là ở đây ít người sinh sống, nên hoàn toàn thoáng đãng.
"Lầu ba bên trái, bên trong có một chàng trai làm việc ở thành phố, thuê nhà ở." Tiểu Luoli giải thích.
Chu Trạch gật gật đầu, không ngần ngại, đi thẳng lên, mặc dù không chắc là người ở trong đó có phải vị linh mục kia hay không, nhưng nếu mình ba người ở phía dưới chỉ ngây ngốc đoán già đoán non thì cũng không thể biết được.
Trên tầng ba, cửa phòng khóa lại, Chu Trạch dùng móng tay của mình mở cửa, đẩy ra sau đó đi vào, phát hiện bên trong không tì vết bụi, sạch sẽ, không khí có chút hài hòa.
Nơi con người sống, thật sự không thể sạch sẽ đến như vậy, thậm chí ở mỗi ngóc ngách, đều không có một hạt bụi nào, rất khó để công ty môi trường có thể làm được như vậy, huống hồ.
Vách tường,
Gạch men sứ,
Bệ cửa sổ,
Thậm chí cả nhà vệ sinh đều sáng bóng, sạch bong.
Bạch Oanh Oanh nhìn xem tình huống này, bỗng có chút bận tâm. Cô biết ông chủ là người có bệnh sạch sẽ, cho nên cô sợ, nếu ông chủ nhìn thấy viễn cảnh sạch sẽ này, liền sẽ về nhà bắt cô học theo, yêu cầu mình cùng Lão đạo ngày não cũng phải lau dọn phòng sách cho thật sạch sẽ như vậy.
Nếu thật như vậy, ngoài việc ngủ với ông chủ, cô chỉ có thể tiếp tục dọn dẹp, không còn có thời gian để ăn thịt gà.
Trong nhà, không có một ai, một tiếng động nhỏ, cũng không thể che giấu mọi người.
Chu Trạch ngồi xổm xuống, móng tay cào cào vào gạch sứ, liền nhìn vào kẽ móng tay, bên trong có dính chút gì đó óng ánh.
Vâng,
Lý do tại sao căn phòng này lại sạch sẽ, không phải là thực sự nó được quét dọn thường xuyên, mà bởi vì có một lớp sắp dầu bám vào bên trên, tạo ra một sự sạch sẽ quanh đây, đánh lừa thị giác.
Thậm chí, chăn mền trên giường, đều được bao phủ bởi thứ như vậy.
"Mọi người không có ai ở đó." Tiểu Luoli nói.
"Tôi không biết." Chu Trạch trả lời.
"Vậy hãy thử đi đến một nơi khác xem thế nào?"
Tiểu Luoli nhún vai, tìm vị linh mục người nhật kia chính là nhiệm vụ đầu tiên Chu Trạch giao cho cô, cô đã theo dõi thật lâu, bỏ ra rất nhiều sức lực, nếu như không thu được thành quả gì, thì tất cả những cố gắng trước đó sẽ đều là công cốc.
Tốn công mà không có kết quả, làm nhiều việc như vậy lại thất bại trong gang tấc, lại còn không bằng một thây ma ngu xuẩn,thì chẳng khác gì một đứa ngốc.
"Này."
Tiểu Luoli tự tát một tát vào mặt
Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
"Cô đang làm gì vậy?" Bạch Oanh Oanh nhì Tiểu Luoli và hỏi.
"Đánh con muỗi."
Bạch Oanh Oanh lắc đầu.
"Bộ cô quên bây giờ cô là linh hồn à, đánh con muỗi?"
"Người kia sẽ sớm quay trở lại thôi." Chu Trạch đưa tay chỉ vào bếp.
Thực tế, được gọi là bếp, chính là một cái lò vi ba được đặt trên cái bàn nhỏ, bên cạnh cùng có một số gia vị, bài ba củ gừng, cùng tỏi.
Bởi vì Chu Trạch chú ý nhận thấy rằng toàn bộ căn phòng, chỉ có khu vực này là không vương lại dầu sáp, có nghĩa là nó vừa được sử dụng, vả lại cũng có những món ăn được cắt trên thớt.
Có thể là bên kia đối phương đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu đồ ăn, nhưng tựa nhớ ra anh ta đã mua thiếu gì đó.
Được, lời giải thích này có chút ngớ ngẩn, nhưng bây giờ, có vẻ như bây giờ, nó hoàn toàn thuyết phục.
"Đi ra ngoài và chờ một chút."
Chu Trạch đóng cửa phòng lại, sau đó đứng ở lối vào hành lang.
Linh hồn Tiểu Luoli chậm rãi bay lên, sau đó ngồi trên lan can, hai chân đong đưa, rất hồn nhiên, ngây thơ và đáng yêu.
Bạch Oanh Oanh thì thầm, không hiểu tại sao, cô ta cứ tưởng là mình bé lắm vậy, cô liền tin rằng con bé này nhất định muốn cạnh tranh trên con đường tình cảm với mình, có lẽ, là tri giác của một người phụ nữ.
Do đó, Bạch Oanh Oanh không chịu thua kém, hai tay chống lấy lan can, giống như là đang nhìn ra phong cảnh xa xa, nhìn ngắm những đường cong vô cùng tinh tế, và cửa hiên là nơi để bắt đầu sự thả hồn.
Chu Trạch đứng một hồi, ngồi xuống bên bậc thang, đưa lưng về phía tình huống phân cao thấp của hai nữ nhân, ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Kỳ thật,
Có đôi khi ngẫm lại,
Ông chủ Chu đã không bị lẫn lộn cuộc sống của mình, nhưng người đàn ông 30 tuổi này đã là một quang côn, anh ta thậm chí chưa bao giờ nhắc đến tình yêu, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Lúc trước, bác sĩ Lâm không phát hiện ra tính khí của anh ta, nhưng nó không tệ chút nào, anh ta đối với mình có một chút sùng bái, kết quả là anh ta thậm chí còn không nhớ được tên của gia đình mình, giống như một con chó được dạy cách sử dụng tay để hành nghề y.
Loại người này không hề quan tâm đến trẻ mồ côi,
Để ý đến trẻ mồ côi?
Một lớn một nhỏ hai nữ nhân đang chiến đấu với nhau vì tình, bây giờ lại có cảm giác như không thèm nhìn mặt nhau, lập tức, hai bên không nói chuyện với nhau nữa.
Hút xong điếu thuốc, Chu Trạch nhớ tới lão Hứa, dù sao hiện tại cũng chỉ là đang chờ người, Chu Trạch vừa vặn rút điện thoại ra gọi điện cho lão Hứa.
Lão Hứa ở phương diện tình cảm còn rất non trẻ, là một đứa con nít, cho nên nhiều khi khó tránh được việc đi quá xa, nữ nhân kia đã chết, trong lòng cũng không thể dễ chịu.
Điện thoại được mở lên, bên kia liền kêu lên một tiếng "này".
"Anh vẫn ổn chứ?"Chu Trạch hỏi.
"Vẫn ổn."
"Đang theo bác sĩ."
"À."
"Có một số việc, về sau nhìn lại, chỉ có thể coi đó là một kinh nghiệm, một hồi ức, một điều mà mãi đến sau này mới có thể hiểu được."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu sau,
Chu Trạch nghĩ rằng Hứa Thanh Lãng đang ôm lấy u sầu, vì tự mình đa cảm nên xúc động, nhưng một lát sau, Hứa Thanh Lãng cao giọng trả lời:
"Anh là người từng trải?"
Đây là một ngữ khí hùng hổ.
Tất cả mọi người đều là chú chim non, còn chưa rời tổ, lấy cớ gì để dỗ dành tôi?
"Tôi đã kết hôn", Chu Trạch nhắc nhở.
Hứa Thanh Lãng bên kia im lặng, hắn đột nhiên cảm thấy Chu Trạch là một người người trải đời.
"Tôi lại càng đã ly hôn."Chu Trạch lại nói.
Tại thời điểm này << Một ngày mai>> vang lên, làm nổi bật lên một Chu Trạch rất đỗi u sầu.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục im lặng, mức độ xấu hổ này như muốn tăng lên một hai cấp nữa.
Buộc mình phải diễn kịch thêm một chút, thêm vào một vài câu chuyên thăng cầm của cuộc sống hay sao?
Trong lúc nhất thời, Lão Hứa cũng không biết phải phản bác làm sao.
"Tóm lại, hãy nhìn thoáng chút đi."
Sau đó, Chu Trạch cúp điện thoại, hắn cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện, lão Hứa sẽ tức giận càng thêm tức giận mà phản kích.
Chà, loại an ủi giả tạo này chẳng khác nào hành động xát muối vào vết thương của bằng hữu!
"Có người đến."
Bạch Oanh Oanh mở miệng nói.
Bởi vì ở đây có rất ít hộ gia đình, cho nên phía trước cũng có rất ít người qua lại, hiện tại có một đám người mặc áo trắng tay năm mang theo một cái túi nhựa hướng tới đây, khả năng cao là bọn chúng cũng muốn tìm người.
Chu Trạch nghiêng người sang, nhìn về phía dưới.
Quả nhiên, thanh niên trẻ cầm theo túi nhựa hướng về phía hành lang này.
Người đàn ông không có chút gì bất thường, khuôn mặt trắng nõn, làn da thanh tú, giống như một phiên bản yếu đuối của Hứa Thanh Lãng.
Chu Trạch cảm thấy rằng thẩm mỹ của anh ta có chút vấn đề, nam nhân khác đều là ở ngoài có thói quen ngắm nhìn nữ nhân, rồi so sánh với nữ nhân của mình ở nhà.
Nhưng khi tôi nhìn vào một nam nhân, lại có thói quen so sánh tiểu bạch với Hứa Thanh Lãng.
Túi nhựa trong tay cậu thanh niên nặng trĩu, hắn đi tới, đầu tiên nhìn thấy Chu Trạch ngồi ở bậc thang, lại nhìn thấy ở bên lan can có Bạch Oanh Oanh.
Cuối cùng,
Anh mắt của anh ta đưa sang Tiểu Luoli đang ngồi đong đưa trên lan can, lại cố ý nhìn vào cơ thể của Tiểu Luoli nhiều lần, trên mặt lộ rõ vẻ thèm muốn.
"Chính là hắn."
Tiểu Luoli mở miệng nói.
Cô ấy là một linh hồn,
Có thể trông thấy cô ấy, hắn tuyệt đối có vấn đề.
Bạch Oanh Oanh tiến về phía trước một bước, ý đồ bắt lấy nam thanh niên, hắn bỗng nhiên lùi lại một bước, trong tay túi nhựa đập tới tấp, Bạch Oanh Oanh đưa tay đẩy túi nhựa ra, kết quả mười mấy cái móng heo đều lăn lóc hết xuống mặt đất.
"Này...…"
Bạch Oanh Oanh ngón tay giữ lấy bả vai đối phương nhưng đối phương không lùi mà tiến.
Chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, Bạch Oanh Oanh không nhúc nhích, sức mạnh của cô so với đối phương là rất lớn, nhưng động lực và phản ứng bên kia cũng khiến cho Bạch Oanh Oanh nhất thời không kịp chuẩn bị.
Ngón tay giữ vai người kia bắt đầu lỏng ra,
thật trơn,
không riêng gì làn da,
Ngay cả áo quẩn của hắn cũng trơn!
Nam tử xoay người, muốn nhảy xuống bậc thang để trốn thoát, nhưng Chu Trạch đang ngồi tại bậc thang lúc này đưa tay, bắt lấy chân nam tử.
"Á!"
Nam tử thét lên một tiếng thê thảm, té ngã trên mặt đất, Chu Trạch tiến lên, ngón tay trực tiếp giữa lấy cổ đối phương.
Thân thể nam tử càng không ngừng co quắp, đại khái là Chu Trạch kia một móng tay tổn thương kỳ thật vẫn còn có thể tiếp tục giữ được hắn.
Tiểu Luoli nổi lên và đến bên cạnh hắn.
Nam tử trợn tròn mắt, anh ta nhìn Chu Trạch, trong ánh mắt e ngại hoảng sợ, hắn vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể nói lưu loát, chỉ có thể ở trong cổ họng không ngừng phát ra:
"á á....á á...…á"
"Linh mục người Nhật ở đâu?" Chu Trạch hỏi.
"á á....á á...…á"
"Ngươi có nói không? Nếu ngươi không nói, ta sẽ giải quyết ngươi."
"á á....á á...…á"
Tiểu Luoli lúc này cúi đầu xuống, đưa tay đặt vào yết hầu hắn, giống như đang lắng nghe gì đó.
"Hắn nói gì đấy, cô hãy dịch nó." Chu Trạch nói.
Tiểu Luoli chau mày, thật không thể tưởng tượng được,
Sau đó nhìn Chu Trạch,nói:
"Hắn ta đang gọi,
Cha ơi?"
Đại nhân có sự tính toán của đại nhân, tiểu nhân có mục đích của tiểu nhân, giữa hai bên đều không có mâu thuẫn.
Ông lão là người giàu có, đến cuối cùng ở trong đó có bao phần là diễn, Chu Trạch không thể biết được, có lẽ, một ngày không xa, khi ông chủ Chu đã kiếm đủ tiền liền có thể đi du thuyền và thưởng ngoạn biển xanh, sẽ tìm được đáp án.
Ngay bây giờ, điều anh ta cần làm là trừ khử vị linh mục người Nhật không ngừng kiếm chuyện kia, bóp cho chết, sau đó đưa đi hỏa táng thành tro cốt, trộn với cơm đùi gà cà ri.
Dựa theo hướng dẫn, Chu Trạch lái xe đến một tiểu khu, đó là một tiểu khu được xây dựng từ rất sớm trước khi có mô hình góp vốn xây dựng, đã phải nhanh chóng dời đi, bên trong các gia đình cũng chuyển đi không ít, có vẻ hơi cũ nát và lộn xộn, vẫn còn có linh tinh vài hộ ở trong đó.
Thành phố đã bước vào mùa hè, nhưng khi đi vào đây, bạn liền có thể cảm nhận được sự mát mẻ, đây không phải là hiệu ứng ma quỷ gì, chỉ thuần túy là ở đây ít người sinh sống, nên hoàn toàn thoáng đãng.
"Lầu ba bên trái, bên trong có một chàng trai làm việc ở thành phố, thuê nhà ở." Tiểu Luoli giải thích.
Chu Trạch gật gật đầu, không ngần ngại, đi thẳng lên, mặc dù không chắc là người ở trong đó có phải vị linh mục kia hay không, nhưng nếu mình ba người ở phía dưới chỉ ngây ngốc đoán già đoán non thì cũng không thể biết được.
Trên tầng ba, cửa phòng khóa lại, Chu Trạch dùng móng tay của mình mở cửa, đẩy ra sau đó đi vào, phát hiện bên trong không tì vết bụi, sạch sẽ, không khí có chút hài hòa.
Nơi con người sống, thật sự không thể sạch sẽ đến như vậy, thậm chí ở mỗi ngóc ngách, đều không có một hạt bụi nào, rất khó để công ty môi trường có thể làm được như vậy, huống hồ.
Vách tường,
Gạch men sứ,
Bệ cửa sổ,
Thậm chí cả nhà vệ sinh đều sáng bóng, sạch bong.
Bạch Oanh Oanh nhìn xem tình huống này, bỗng có chút bận tâm. Cô biết ông chủ là người có bệnh sạch sẽ, cho nên cô sợ, nếu ông chủ nhìn thấy viễn cảnh sạch sẽ này, liền sẽ về nhà bắt cô học theo, yêu cầu mình cùng Lão đạo ngày não cũng phải lau dọn phòng sách cho thật sạch sẽ như vậy.
Nếu thật như vậy, ngoài việc ngủ với ông chủ, cô chỉ có thể tiếp tục dọn dẹp, không còn có thời gian để ăn thịt gà.
Trong nhà, không có một ai, một tiếng động nhỏ, cũng không thể che giấu mọi người.
Chu Trạch ngồi xổm xuống, móng tay cào cào vào gạch sứ, liền nhìn vào kẽ móng tay, bên trong có dính chút gì đó óng ánh.
Vâng,
Lý do tại sao căn phòng này lại sạch sẽ, không phải là thực sự nó được quét dọn thường xuyên, mà bởi vì có một lớp sắp dầu bám vào bên trên, tạo ra một sự sạch sẽ quanh đây, đánh lừa thị giác.
Thậm chí, chăn mền trên giường, đều được bao phủ bởi thứ như vậy.
"Mọi người không có ai ở đó." Tiểu Luoli nói.
"Tôi không biết." Chu Trạch trả lời.
"Vậy hãy thử đi đến một nơi khác xem thế nào?"
Tiểu Luoli nhún vai, tìm vị linh mục người nhật kia chính là nhiệm vụ đầu tiên Chu Trạch giao cho cô, cô đã theo dõi thật lâu, bỏ ra rất nhiều sức lực, nếu như không thu được thành quả gì, thì tất cả những cố gắng trước đó sẽ đều là công cốc.
Tốn công mà không có kết quả, làm nhiều việc như vậy lại thất bại trong gang tấc, lại còn không bằng một thây ma ngu xuẩn,thì chẳng khác gì một đứa ngốc.
"Này."
Tiểu Luoli tự tát một tát vào mặt
Mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?
"Cô đang làm gì vậy?" Bạch Oanh Oanh nhì Tiểu Luoli và hỏi.
"Đánh con muỗi."
Bạch Oanh Oanh lắc đầu.
"Bộ cô quên bây giờ cô là linh hồn à, đánh con muỗi?"
"Người kia sẽ sớm quay trở lại thôi." Chu Trạch đưa tay chỉ vào bếp.
Thực tế, được gọi là bếp, chính là một cái lò vi ba được đặt trên cái bàn nhỏ, bên cạnh cùng có một số gia vị, bài ba củ gừng, cùng tỏi.
Bởi vì Chu Trạch chú ý nhận thấy rằng toàn bộ căn phòng, chỉ có khu vực này là không vương lại dầu sáp, có nghĩa là nó vừa được sử dụng, vả lại cũng có những món ăn được cắt trên thớt.
Có thể là bên kia đối phương đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu đồ ăn, nhưng tựa nhớ ra anh ta đã mua thiếu gì đó.
Được, lời giải thích này có chút ngớ ngẩn, nhưng bây giờ, có vẻ như bây giờ, nó hoàn toàn thuyết phục.
"Đi ra ngoài và chờ một chút."
Chu Trạch đóng cửa phòng lại, sau đó đứng ở lối vào hành lang.
Linh hồn Tiểu Luoli chậm rãi bay lên, sau đó ngồi trên lan can, hai chân đong đưa, rất hồn nhiên, ngây thơ và đáng yêu.
Bạch Oanh Oanh thì thầm, không hiểu tại sao, cô ta cứ tưởng là mình bé lắm vậy, cô liền tin rằng con bé này nhất định muốn cạnh tranh trên con đường tình cảm với mình, có lẽ, là tri giác của một người phụ nữ.
Do đó, Bạch Oanh Oanh không chịu thua kém, hai tay chống lấy lan can, giống như là đang nhìn ra phong cảnh xa xa, nhìn ngắm những đường cong vô cùng tinh tế, và cửa hiên là nơi để bắt đầu sự thả hồn.
Chu Trạch đứng một hồi, ngồi xuống bên bậc thang, đưa lưng về phía tình huống phân cao thấp của hai nữ nhân, ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Kỳ thật,
Có đôi khi ngẫm lại,
Ông chủ Chu đã không bị lẫn lộn cuộc sống của mình, nhưng người đàn ông 30 tuổi này đã là một quang côn, anh ta thậm chí chưa bao giờ nhắc đến tình yêu, cũng không phải là không có nguyên nhân.
Lúc trước, bác sĩ Lâm không phát hiện ra tính khí của anh ta, nhưng nó không tệ chút nào, anh ta đối với mình có một chút sùng bái, kết quả là anh ta thậm chí còn không nhớ được tên của gia đình mình, giống như một con chó được dạy cách sử dụng tay để hành nghề y.
Loại người này không hề quan tâm đến trẻ mồ côi,
Để ý đến trẻ mồ côi?
Một lớn một nhỏ hai nữ nhân đang chiến đấu với nhau vì tình, bây giờ lại có cảm giác như không thèm nhìn mặt nhau, lập tức, hai bên không nói chuyện với nhau nữa.
Hút xong điếu thuốc, Chu Trạch nhớ tới lão Hứa, dù sao hiện tại cũng chỉ là đang chờ người, Chu Trạch vừa vặn rút điện thoại ra gọi điện cho lão Hứa.
Lão Hứa ở phương diện tình cảm còn rất non trẻ, là một đứa con nít, cho nên nhiều khi khó tránh được việc đi quá xa, nữ nhân kia đã chết, trong lòng cũng không thể dễ chịu.
Điện thoại được mở lên, bên kia liền kêu lên một tiếng "này".
"Anh vẫn ổn chứ?"Chu Trạch hỏi.
"Vẫn ổn."
"Đang theo bác sĩ."
"À."
"Có một số việc, về sau nhìn lại, chỉ có thể coi đó là một kinh nghiệm, một hồi ức, một điều mà mãi đến sau này mới có thể hiểu được."
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu sau,
Chu Trạch nghĩ rằng Hứa Thanh Lãng đang ôm lấy u sầu, vì tự mình đa cảm nên xúc động, nhưng một lát sau, Hứa Thanh Lãng cao giọng trả lời:
"Anh là người từng trải?"
Đây là một ngữ khí hùng hổ.
Tất cả mọi người đều là chú chim non, còn chưa rời tổ, lấy cớ gì để dỗ dành tôi?
"Tôi đã kết hôn", Chu Trạch nhắc nhở.
Hứa Thanh Lãng bên kia im lặng, hắn đột nhiên cảm thấy Chu Trạch là một người người trải đời.
"Tôi lại càng đã ly hôn."Chu Trạch lại nói.
Tại thời điểm này << Một ngày mai>> vang lên, làm nổi bật lên một Chu Trạch rất đỗi u sầu.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục im lặng, mức độ xấu hổ này như muốn tăng lên một hai cấp nữa.
Buộc mình phải diễn kịch thêm một chút, thêm vào một vài câu chuyên thăng cầm của cuộc sống hay sao?
Trong lúc nhất thời, Lão Hứa cũng không biết phải phản bác làm sao.
"Tóm lại, hãy nhìn thoáng chút đi."
Sau đó, Chu Trạch cúp điện thoại, hắn cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện, lão Hứa sẽ tức giận càng thêm tức giận mà phản kích.
Chà, loại an ủi giả tạo này chẳng khác nào hành động xát muối vào vết thương của bằng hữu!
"Có người đến."
Bạch Oanh Oanh mở miệng nói.
Bởi vì ở đây có rất ít hộ gia đình, cho nên phía trước cũng có rất ít người qua lại, hiện tại có một đám người mặc áo trắng tay năm mang theo một cái túi nhựa hướng tới đây, khả năng cao là bọn chúng cũng muốn tìm người.
Chu Trạch nghiêng người sang, nhìn về phía dưới.
Quả nhiên, thanh niên trẻ cầm theo túi nhựa hướng về phía hành lang này.
Người đàn ông không có chút gì bất thường, khuôn mặt trắng nõn, làn da thanh tú, giống như một phiên bản yếu đuối của Hứa Thanh Lãng.
Chu Trạch cảm thấy rằng thẩm mỹ của anh ta có chút vấn đề, nam nhân khác đều là ở ngoài có thói quen ngắm nhìn nữ nhân, rồi so sánh với nữ nhân của mình ở nhà.
Nhưng khi tôi nhìn vào một nam nhân, lại có thói quen so sánh tiểu bạch với Hứa Thanh Lãng.
Túi nhựa trong tay cậu thanh niên nặng trĩu, hắn đi tới, đầu tiên nhìn thấy Chu Trạch ngồi ở bậc thang, lại nhìn thấy ở bên lan can có Bạch Oanh Oanh.
Cuối cùng,
Anh mắt của anh ta đưa sang Tiểu Luoli đang ngồi đong đưa trên lan can, lại cố ý nhìn vào cơ thể của Tiểu Luoli nhiều lần, trên mặt lộ rõ vẻ thèm muốn.
"Chính là hắn."
Tiểu Luoli mở miệng nói.
Cô ấy là một linh hồn,
Có thể trông thấy cô ấy, hắn tuyệt đối có vấn đề.
Bạch Oanh Oanh tiến về phía trước một bước, ý đồ bắt lấy nam thanh niên, hắn bỗng nhiên lùi lại một bước, trong tay túi nhựa đập tới tấp, Bạch Oanh Oanh đưa tay đẩy túi nhựa ra, kết quả mười mấy cái móng heo đều lăn lóc hết xuống mặt đất.
"Này...…"
Bạch Oanh Oanh ngón tay giữ lấy bả vai đối phương nhưng đối phương không lùi mà tiến.
Chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, Bạch Oanh Oanh không nhúc nhích, sức mạnh của cô so với đối phương là rất lớn, nhưng động lực và phản ứng bên kia cũng khiến cho Bạch Oanh Oanh nhất thời không kịp chuẩn bị.
Ngón tay giữ vai người kia bắt đầu lỏng ra,
thật trơn,
không riêng gì làn da,
Ngay cả áo quẩn của hắn cũng trơn!
Nam tử xoay người, muốn nhảy xuống bậc thang để trốn thoát, nhưng Chu Trạch đang ngồi tại bậc thang lúc này đưa tay, bắt lấy chân nam tử.
"Á!"
Nam tử thét lên một tiếng thê thảm, té ngã trên mặt đất, Chu Trạch tiến lên, ngón tay trực tiếp giữa lấy cổ đối phương.
Thân thể nam tử càng không ngừng co quắp, đại khái là Chu Trạch kia một móng tay tổn thương kỳ thật vẫn còn có thể tiếp tục giữ được hắn.
Tiểu Luoli nổi lên và đến bên cạnh hắn.
Nam tử trợn tròn mắt, anh ta nhìn Chu Trạch, trong ánh mắt e ngại hoảng sợ, hắn vẻ như muốn nói điều gì đó, nhưng không thể nói lưu loát, chỉ có thể ở trong cổ họng không ngừng phát ra:
"á á....á á...…á"
"Linh mục người Nhật ở đâu?" Chu Trạch hỏi.
"á á....á á...…á"
"Ngươi có nói không? Nếu ngươi không nói, ta sẽ giải quyết ngươi."
"á á....á á...…á"
Tiểu Luoli lúc này cúi đầu xuống, đưa tay đặt vào yết hầu hắn, giống như đang lắng nghe gì đó.
"Hắn nói gì đấy, cô hãy dịch nó." Chu Trạch nói.
Tiểu Luoli chau mày, thật không thể tưởng tượng được,
Sau đó nhìn Chu Trạch,nói:
"Hắn ta đang gọi,
Cha ơi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.