Chương 148: Cuốn sổ sinh tử!
Thanh Khiết Xà
04/01/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
"Vì vậy, đây là báo ứng phải không?"
Chu Trạch nhìn người đàn ông, thành thật nó với anh ta, kể cả khi anh ta chết đi thì những nghiệp chướng đều lưu lại trên người của con.
Chu Trạch hoàn toàn không thông cảm
Người thì vẫn làm, trời thì vẫn dõi theo, nhân quả tuần hoàn, ác giả, ác báo.
"Báo ứng gì chứ, tôi không hề tin vào báo ứng, tự tôi đau ốm, tự tôi chịu, tiền là do tôi kiếm ra, báo ứng cái gì chứ?"
"Có nhiều người, vì anh cổ xúy bệnh tật cho họ, làm cho tan cửa nát nhà, thê ly tử tán. Căn bản thật đáng ghê tởm, lầm đường lạc lối, mãi không thể thoát ra được, càng không thoát được tội."
Chu Trạch đưa tay lên, cánh cửa địa ngục lập tức mở ra.
Thật ra mà nói, đối với loại người này, à không, đối với loại ma quỷ này, chẳng có gì đáng nói, tôi cũng quá lười nhác để khuyên bảo loại ma quỷ này rồi.
Linh hồn của người con trai bị Chu Trạch bắt giữ, dù cậu ta vẫn đang chống cự, nhưng căn bản đều không thể thoát khỏi Chu Trạch, Bị Chu Trạch trực tiếp lôi xuống Quỷ môn quan.
Chu Trạch không vội xem sổ ghi chép của mình, mà nhanh chóng tóm lấy linh hồn của người chồng, như một định mệnh, anh ta không chút chống cự, chỉ nhìn Chu Trạch với ánh mắt lạnh lùng và sự nhạo báng.
"Có người làm những điều xấu trên thế giới này, người thì tốt quá cũng chẳng sống được lâu, thật giả báo ứng.
cuộc sống này liệu có thể không?
Chu Trạch không phản bác gì, tóm lấy anh ta và đưa xuống địa ngục.
Tất cả, tất cả đều kết thúc.
Chu Trạch mở giấy chứng nhận ra, phía trên chỗ ghi chức vụ(tạm thời) hai chữ đã biến mất, thay bằng hai chữ khác đó là "quỷ sai"
Sau những chuyển biến tích cực,
Mình rốt cuộc không còn là cộng tác viên bấp bênh nữa rồi.
Vào thời điểm này, Chu Trạch có một niềm hân hoan và tự hào vô cùng to lớn, vì đã được trở thành nhân viên chính thức, cảm giác như đang ở đỉnh cao của cuộc sống, trở thành người trên vạn người.
Lật ra trang kế tiếp, xuất hiện một phán xét:
Vốn là thế giới giương gian, quá mênh mênh và rộng lớn, càng quá mênh mông để đi;
Làm sao để mắt như mù mà tâm cũng chẳng thấy, phú lành, mệnh lành;
Quân tử chớ cầm tiền phi nghĩa, người mà đã sai, tâm cũng chẳng thẳng.
Ba dòng của bản án, khái quát về linh hồn của người chồng, và linh hồn của người con trai bị Chu Trạch bắt, nên đã dẫn đến một chuyển biến tích cực, sau đó điều khiến Chu Trạch được nhậm chức chính là bởi bản án tích cực này.
Ý nghĩa của bản án rất đơn giản, lúc đầu đối với người đàn ông này mà nói, cả đời, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra hắn sẽ có thể bình thường mà sống tốt. Nhưng hắn lại dấy lên lòng tham hám lợi, khiến tất cả phúc phần của mình vốn không nhiều nhưng đã bị lấy đi sạch sẽ, đến cuối cùng không chỉ tán gia bại sản, mà ngay cả thân nhân con cái cũng đều bị liên lụy.
Đi ra khỏi nhà xe, Lão đạo trong lòng có chút nặng nề, này là bé con trong góc phòng, này là ba đứa con cùng mẹ chạy trốn khỏi miền núi.
Ôi,
Đáng thương quá,
Thật đáng thương.
Lão đạo ngẩng đầu lên, trông thấy Chu Trạch đang trước mặt mình lắc cổ, có vẻ tâm trạng rất tốt, anh ta căn bản không có chút thông cảm với sự thống khổ của tình huống này.
"Cuối cùng tôi cũng đã trở nên tốt hơn."
Chu Trạch thì thầm, nhưng trước đó, cũng chỉ hoàn thành ở 99%, có chút cảm thấy không hài lòng.
Hiện tại bảng chấm công lại được đổi mới, nó là ba phần ngàn.
Điều này có nghĩa nếu như bạn trở thành người đứng đầu những phi vụ này, tìm kiếm một vài con ma giống như Tiểu Luoli để phụng sự mình như một người tìm kiếm những con ma khác, thì về mặt hiệu sức, phải đi một chặng đường rất gian nan.
"Ông chủ, gia đình đó, thật đáng thương."
Rời khỏi nói đó, Lão đạo không thể mở miệng nói thêm gì.
"Đáng thương cái gì?"
"Người phụ nữ và ba đứa trẻ đó, cuộc sống của họ sau này sẽ gặp nhiều khó khăn."
"Người đáng thương cũng không được sử dụng những mánh lới để phục vụ riêng cho lợi ích của mình, huống hồ những thứ quan trọng như đồ ăn."
"Ôi dào...." Lão đạo cảm thấy rằng ông chủ nói rất có đạo lý, nhưng thực sự điều đó là vô lý.
"Khi gia đình họ sống trong xa xỉ, con trai lớn có thể tùy tiện hút thuốc, mấy đứa trẻ cũng có quần áo mới để mặc, nhiều đồ chơi để chơi, cũng có thể được học ở một môi trường tốt hơn, người mẹ cũng có thể đeo vàng bạc.
Đã có thể cùng nhau hưởng phúc, suy cho cùng thì vẫn có thể gặp rắc rối, thực sự điều đó là sai sao?
Cầm số tiền mà bán được không được trong sạch, thật sự rất hao tổn phúc báo, ở một thời điểm nhất định, có thể tha thứ được, nhưng làm về lâu về dài, thật rất đáng thương cho rất nhiều người.
Nhưng dẫu sao thì vẫn nên thương mình thì hơn, ăn nhiều màn thầu giả như vậy, liệu có sao không?"
"Ông chủ, đừng nói đến chuyện đó nữa...…""
Lão đạo nói còn chưa dứt lời,
Đột nhiên thả một quả rắm thật thối,
rồi chuyển sang,
Một giai điệu du dương, là: "Hai con suối phản chiếu ánh trăng",
Thúc giục mọi người mau đi thôi.
"Ông chủ, chờ tôi với, tôi sẽ tìm một nơi thuận tiện, không nhịn được nữa rồi."
Lão đạo nói xong, cũng không còn thời gian để tìm nhà vệ sinh nữa, trực tiếp nhảy vào đống cỏ khô.
Qua một khắc, Lão đạo chân sáo quay trở lại, dường như như vậy là khá nhanh, hắn đã ăn nhiều màn thầu như vậy mà, những người khác không cẩn thận mà mua ăn, khả năng cũng sẽ bị tiêu chảy, nhưng chính Lão đạo thấy nó là cái màn thầu ngon lành như thế, đã đánh vào tâm lý đã gây ra tình trạng như thế này.
Hai người trở về xe, Lão đạo vừa mới chuẩn bị lái xe, liền lập tức ôm bụng, nói không ổn rồi, cần phải làm thêm một "chuyến" nữa.
Lão đạo trở lại, khuôn mặt trắng bệch.
"Mẹ kiếp, đáng đời, cái nhà này đáng đời lắm!"
Thê thảm quá, Lão đạo không còn chút cảm tình nào đối với gia đình đó nữa."
Thật giống với câu nói này, con người lương thiện khi chỉ nhìn một bên góc độ của cảm tính.
Chu Trach đang ngồi tại vị trí lái, anh không dám để cho Lão đạo lái xe, mặc dù lần trước anh đã gây ra một vụ tai nạn và không muốn lái thêm một lần nào.
"Tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện"
Lão đạo gật đầu, nhất định nên đi bệnh viện, nếu không cuộc đời này sẽ dừng lại tại đây thôi.
Buổi sáng mưa tạnh trong chốc lát, rồi nhanh chóng mưa lại, thời tiết này sao có thể biến hóa nhanh đến thế, con người khó mà suy đoán được.
Chu Trạch lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện Nhân Dân, đưa Lão đạo đến gặp bác sĩ, anh có không biết là có bác sĩ Lâm ở đây hay không, nhưng dẫu sao thì anh cũng không có ý định muốn khám.
Kể từ khi không còn giao tình với em vợ, anh ta đã không còn liên lạc qua lại, chút tình cảm này, cứ như vậy đứt mất đi, giày vò con người ta, thật không có ý nghĩa gì.
Lão Đạo cầm ly thủy tinh vào nhà vệ sinh lấy nước tiểu để xét nghiệm, Chu Trạch yên vị ngồi trên băng ghế ở ngoài, lấy cuốn sổ ra, không dám lật, chỉ vuốt vuốt nó trong tay.
Hình con mèo đằng sau cuốn sổ đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, còn mang lại cảm giác nó đang quan sát bạn khi bạn nhìn nó.
Trong bệnh viện, người đến người đi, Chu Trạch cầm cuốn sổ trong tay một lúc lâu, cuốn sổ bỗng hơi dịch sang một bên, rất nhẹ, nhưng thông qua đó như truyền cho Chu Trạch một suy nghĩ.
Chu Trạch nhận ra khi có ai đó mặc bộ đồ bệnh nhân đi ngang qua, hoặc người cầm cáng tay đi ngang qua, cuốn sổ của anh ta sẽ run lên một chút, và mức độ run thì khác nhau.
Đây là một phát hiện rất lớn, xem ra cuốn sổ này có thể dự đoán được sinh tử xung quanh con người, càng nhiều người sắp chết hoặc chết đi ngang qua, nó sẽ rung lên mạnh hơn, nó nhắc nhở chủ nhân mình rằng sắp có người chết rồi.
Điện thoại di động reo lên, Chu Trạch nhận cuộc gọi, đó là cuộc gọi của Bạch Oanh Oanh.
"Ông chủ, ông vẫn khỏe chứ?" Bạch Oanh Oanh lo lắng hỏi.
"Rất tốt, sao thế?" Chu Trạch hỏi.
"Tiểu Lưu Ly có thể tìm được người linh mục Nhật đó, cô ấy đang đợi anh ở hiệu sách, cô ấy cũng rất lo cho anh, lo có chuyện ngoài ý muốn."
Tại tiệm sách, khi nói những lời này, Bạch Oanh Oanh có liếc nhìn qua chỗ ngồi của Tiểu Lưu Ly.
Tiểu lưu ly thở hổn hển.
Cô ấy rất tức giận, người dẫu ngu ngốc thì vẫn có thể nghe được, Bạch Oanh Oanh dám nói xấu mình trước mặt Chủ Trạch!
Do đó nói, nữ nhân đều là trời sinh cung đấu Bạch Oanh Oanh ngu ngốc thế mà cũng có tài, lại tranh thủ thể hiện tình cảm.
Nàyyyyyyyyy!
"Ha Ha." Chu Trạch cười cười, anh ta đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Bạch Oanh Oanh.
Tiểu Louli như muốn tự tử.
Chắc chắn,
Chính là lúc trước bản thân cũng không hy vọng Tiểu Luoli có thể quay lại thành đô.
"Tôi sẽ quay lại sau, Lão đạo ăn tào lao, đã bị nhập viện rồi."
"Chà, ông chủ tốt, yêu anh, haahaaa."
Cúp điện thoại, Bạch Oanh Oanh liếc nhìn Tiểu Luoli như kiểu sắp có một cuộc biểu tình vậy.
Chiếc mũi đáng yêu của Tiểu Luoli hếch lên, hừ một tiếng,
"Ôi, trẻ con."
"Không biết là ai mới là đồ trẻ con, tôi dám cá với cô, nếu như mà ông chủ thật sự gặp chuyện gì bất trắc, thật sự sẽ kéo cô đi theo thôi."
"...…."Luoli.
Chánh niệm!
Trái tim thây ma!
"Bởi vì dù sao cũng phải có người chôn cất Lão đạo."", Bạch Oanh Oanh bình tĩnh nói, anh ấy nói không muốn những người bình thường chôn cất anh ta, rõ ràng dẫu không chết nhưng vẫn muốn vào nhà hỏa táng, tôi không nghĩ không ai muốn trải qua điều đó thêm một lần nào nữa."
....
Trên băng ghế dài của bệnh viện, Chu Trạch chán nản lướt Weibo và tìm thấy một tin tức lớn, đó chính là ở Diêm thành, một thành phố bên cạnh, tự nhiên xuất hiện lốc xoáy và mưa đá.
Chiết Giang và Giang Tô này vị trí địa lý rất tốt, cho tới nay, hầu như rất ít khi gặp những loại chấn động và thiên tai, tại địa phương này, khó lường trước chỉ có những ngày úng lụt một chút mà thôi, nhưng lần này, các cơn lốc xoáy đã làm Giang Tô có chút hỗn loạn.
Khi Tứ Xuyên phải gánh chịu một trận động đất, nhiều người dân ở thành đô sẽ thấy nó đều là điều bình thường, bởi lâu dần cũng thành thói quen, mọi người thậm chí có thể di chuyển đồ đạc một tí một cách có trận tự và ổn định rồi tiếp tục chơi mạt chược.
Tuy nhiên, người dân Chiết Giang thật sự không có kinh nghiệm trong việc chống chọi với thiên tai, với những thảm họa khắc nghiệt như thế.
Một số bác sĩ và y tá bắt đầu vội vàng chạy, giống như có chuyện bất trắc khẩn cấp.
Bác sĩ Lâm mặc blouse trắng cũng chạy lướt qua Chu Trạch, sau đó cô dừng lại và nhìn anh, có chút ngạc nhiên:
"Sao anh lại ở đây?"
Bác sĩ Lâm so với trước kia đã gầy đi rất nhiều, quần áo cũng trông có vẻ rộng hơn, hao gầy, có phần xấu đi, mọi người không thể không cảm nhận được điều đó.
"Đi cùng một người bạn đến để gặp bác sĩ."Chu Trạch trả lời.
"Thành phố bên cạnh xuất hiện lốc xoáy, có rất nhiều người bị thương, bệnh viện chúng tôi đang tổ chức lực lượng để chi viện, cứu trợ thảm họa, tôi lập tức phải lên đường.
Vâng, tôi đã ký giấy ly hôn và gửi tới tiệm sách của anh, nhưng anh chưa về."
"Ồ, Tôi đã chuyển tiệm sách đi rồi." Chu Trạch giải thích.
"Được rời, đợi tôi đi về rồi chúng ta sẽ nói chuyện."
"Bác sĩ Lâm vội vàng bước đi, bên kia đã tập hợp đầy đủ và chuẩn bị xuất phát.
Chu Trạch chậm rãi đứng dậy,
Sắc mặt có chút nghiêm trọng,
Không phải bởi vì bác sĩ Lâm đã nói về thỏa thuận ly hôn ngay trong lần đầu gặp lại, đơn giản đó là cách để giải thoát cho cả hai.
Điểm mấu chốt là,
Tại vì bác sĩ Lâm đứng trước mặt và nói chuyện,
Cuốn sổ trong tay bỗng dưng run lên rất quyết liệt.
Sau khi bác sĩ Lâm đi khỏi, thì cuốn sổ đột nhiên tĩnh lặng lại.
Điều đó có nghĩa là,
Cô ấy có thể sẽ chết sớm!
"Vì vậy, đây là báo ứng phải không?"
Chu Trạch nhìn người đàn ông, thành thật nó với anh ta, kể cả khi anh ta chết đi thì những nghiệp chướng đều lưu lại trên người của con.
Chu Trạch hoàn toàn không thông cảm
Người thì vẫn làm, trời thì vẫn dõi theo, nhân quả tuần hoàn, ác giả, ác báo.
"Báo ứng gì chứ, tôi không hề tin vào báo ứng, tự tôi đau ốm, tự tôi chịu, tiền là do tôi kiếm ra, báo ứng cái gì chứ?"
"Có nhiều người, vì anh cổ xúy bệnh tật cho họ, làm cho tan cửa nát nhà, thê ly tử tán. Căn bản thật đáng ghê tởm, lầm đường lạc lối, mãi không thể thoát ra được, càng không thoát được tội."
Chu Trạch đưa tay lên, cánh cửa địa ngục lập tức mở ra.
Thật ra mà nói, đối với loại người này, à không, đối với loại ma quỷ này, chẳng có gì đáng nói, tôi cũng quá lười nhác để khuyên bảo loại ma quỷ này rồi.
Linh hồn của người con trai bị Chu Trạch bắt giữ, dù cậu ta vẫn đang chống cự, nhưng căn bản đều không thể thoát khỏi Chu Trạch, Bị Chu Trạch trực tiếp lôi xuống Quỷ môn quan.
Chu Trạch không vội xem sổ ghi chép của mình, mà nhanh chóng tóm lấy linh hồn của người chồng, như một định mệnh, anh ta không chút chống cự, chỉ nhìn Chu Trạch với ánh mắt lạnh lùng và sự nhạo báng.
"Có người làm những điều xấu trên thế giới này, người thì tốt quá cũng chẳng sống được lâu, thật giả báo ứng.
cuộc sống này liệu có thể không?
Chu Trạch không phản bác gì, tóm lấy anh ta và đưa xuống địa ngục.
Tất cả, tất cả đều kết thúc.
Chu Trạch mở giấy chứng nhận ra, phía trên chỗ ghi chức vụ(tạm thời) hai chữ đã biến mất, thay bằng hai chữ khác đó là "quỷ sai"
Sau những chuyển biến tích cực,
Mình rốt cuộc không còn là cộng tác viên bấp bênh nữa rồi.
Vào thời điểm này, Chu Trạch có một niềm hân hoan và tự hào vô cùng to lớn, vì đã được trở thành nhân viên chính thức, cảm giác như đang ở đỉnh cao của cuộc sống, trở thành người trên vạn người.
Lật ra trang kế tiếp, xuất hiện một phán xét:
Vốn là thế giới giương gian, quá mênh mênh và rộng lớn, càng quá mênh mông để đi;
Làm sao để mắt như mù mà tâm cũng chẳng thấy, phú lành, mệnh lành;
Quân tử chớ cầm tiền phi nghĩa, người mà đã sai, tâm cũng chẳng thẳng.
Ba dòng của bản án, khái quát về linh hồn của người chồng, và linh hồn của người con trai bị Chu Trạch bắt, nên đã dẫn đến một chuyển biến tích cực, sau đó điều khiến Chu Trạch được nhậm chức chính là bởi bản án tích cực này.
Ý nghĩa của bản án rất đơn giản, lúc đầu đối với người đàn ông này mà nói, cả đời, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra hắn sẽ có thể bình thường mà sống tốt. Nhưng hắn lại dấy lên lòng tham hám lợi, khiến tất cả phúc phần của mình vốn không nhiều nhưng đã bị lấy đi sạch sẽ, đến cuối cùng không chỉ tán gia bại sản, mà ngay cả thân nhân con cái cũng đều bị liên lụy.
Đi ra khỏi nhà xe, Lão đạo trong lòng có chút nặng nề, này là bé con trong góc phòng, này là ba đứa con cùng mẹ chạy trốn khỏi miền núi.
Ôi,
Đáng thương quá,
Thật đáng thương.
Lão đạo ngẩng đầu lên, trông thấy Chu Trạch đang trước mặt mình lắc cổ, có vẻ tâm trạng rất tốt, anh ta căn bản không có chút thông cảm với sự thống khổ của tình huống này.
"Cuối cùng tôi cũng đã trở nên tốt hơn."
Chu Trạch thì thầm, nhưng trước đó, cũng chỉ hoàn thành ở 99%, có chút cảm thấy không hài lòng.
Hiện tại bảng chấm công lại được đổi mới, nó là ba phần ngàn.
Điều này có nghĩa nếu như bạn trở thành người đứng đầu những phi vụ này, tìm kiếm một vài con ma giống như Tiểu Luoli để phụng sự mình như một người tìm kiếm những con ma khác, thì về mặt hiệu sức, phải đi một chặng đường rất gian nan.
"Ông chủ, gia đình đó, thật đáng thương."
Rời khỏi nói đó, Lão đạo không thể mở miệng nói thêm gì.
"Đáng thương cái gì?"
"Người phụ nữ và ba đứa trẻ đó, cuộc sống của họ sau này sẽ gặp nhiều khó khăn."
"Người đáng thương cũng không được sử dụng những mánh lới để phục vụ riêng cho lợi ích của mình, huống hồ những thứ quan trọng như đồ ăn."
"Ôi dào...." Lão đạo cảm thấy rằng ông chủ nói rất có đạo lý, nhưng thực sự điều đó là vô lý.
"Khi gia đình họ sống trong xa xỉ, con trai lớn có thể tùy tiện hút thuốc, mấy đứa trẻ cũng có quần áo mới để mặc, nhiều đồ chơi để chơi, cũng có thể được học ở một môi trường tốt hơn, người mẹ cũng có thể đeo vàng bạc.
Đã có thể cùng nhau hưởng phúc, suy cho cùng thì vẫn có thể gặp rắc rối, thực sự điều đó là sai sao?
Cầm số tiền mà bán được không được trong sạch, thật sự rất hao tổn phúc báo, ở một thời điểm nhất định, có thể tha thứ được, nhưng làm về lâu về dài, thật rất đáng thương cho rất nhiều người.
Nhưng dẫu sao thì vẫn nên thương mình thì hơn, ăn nhiều màn thầu giả như vậy, liệu có sao không?"
"Ông chủ, đừng nói đến chuyện đó nữa...…""
Lão đạo nói còn chưa dứt lời,
Đột nhiên thả một quả rắm thật thối,
rồi chuyển sang,
Một giai điệu du dương, là: "Hai con suối phản chiếu ánh trăng",
Thúc giục mọi người mau đi thôi.
"Ông chủ, chờ tôi với, tôi sẽ tìm một nơi thuận tiện, không nhịn được nữa rồi."
Lão đạo nói xong, cũng không còn thời gian để tìm nhà vệ sinh nữa, trực tiếp nhảy vào đống cỏ khô.
Qua một khắc, Lão đạo chân sáo quay trở lại, dường như như vậy là khá nhanh, hắn đã ăn nhiều màn thầu như vậy mà, những người khác không cẩn thận mà mua ăn, khả năng cũng sẽ bị tiêu chảy, nhưng chính Lão đạo thấy nó là cái màn thầu ngon lành như thế, đã đánh vào tâm lý đã gây ra tình trạng như thế này.
Hai người trở về xe, Lão đạo vừa mới chuẩn bị lái xe, liền lập tức ôm bụng, nói không ổn rồi, cần phải làm thêm một "chuyến" nữa.
Lão đạo trở lại, khuôn mặt trắng bệch.
"Mẹ kiếp, đáng đời, cái nhà này đáng đời lắm!"
Thê thảm quá, Lão đạo không còn chút cảm tình nào đối với gia đình đó nữa."
Thật giống với câu nói này, con người lương thiện khi chỉ nhìn một bên góc độ của cảm tính.
Chu Trach đang ngồi tại vị trí lái, anh không dám để cho Lão đạo lái xe, mặc dù lần trước anh đã gây ra một vụ tai nạn và không muốn lái thêm một lần nào.
"Tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện"
Lão đạo gật đầu, nhất định nên đi bệnh viện, nếu không cuộc đời này sẽ dừng lại tại đây thôi.
Buổi sáng mưa tạnh trong chốc lát, rồi nhanh chóng mưa lại, thời tiết này sao có thể biến hóa nhanh đến thế, con người khó mà suy đoán được.
Chu Trạch lái xe vào bãi đậu xe của bệnh viện Nhân Dân, đưa Lão đạo đến gặp bác sĩ, anh có không biết là có bác sĩ Lâm ở đây hay không, nhưng dẫu sao thì anh cũng không có ý định muốn khám.
Kể từ khi không còn giao tình với em vợ, anh ta đã không còn liên lạc qua lại, chút tình cảm này, cứ như vậy đứt mất đi, giày vò con người ta, thật không có ý nghĩa gì.
Lão Đạo cầm ly thủy tinh vào nhà vệ sinh lấy nước tiểu để xét nghiệm, Chu Trạch yên vị ngồi trên băng ghế ở ngoài, lấy cuốn sổ ra, không dám lật, chỉ vuốt vuốt nó trong tay.
Hình con mèo đằng sau cuốn sổ đã rõ ràng hơn trước rất nhiều, còn mang lại cảm giác nó đang quan sát bạn khi bạn nhìn nó.
Trong bệnh viện, người đến người đi, Chu Trạch cầm cuốn sổ trong tay một lúc lâu, cuốn sổ bỗng hơi dịch sang một bên, rất nhẹ, nhưng thông qua đó như truyền cho Chu Trạch một suy nghĩ.
Chu Trạch nhận ra khi có ai đó mặc bộ đồ bệnh nhân đi ngang qua, hoặc người cầm cáng tay đi ngang qua, cuốn sổ của anh ta sẽ run lên một chút, và mức độ run thì khác nhau.
Đây là một phát hiện rất lớn, xem ra cuốn sổ này có thể dự đoán được sinh tử xung quanh con người, càng nhiều người sắp chết hoặc chết đi ngang qua, nó sẽ rung lên mạnh hơn, nó nhắc nhở chủ nhân mình rằng sắp có người chết rồi.
Điện thoại di động reo lên, Chu Trạch nhận cuộc gọi, đó là cuộc gọi của Bạch Oanh Oanh.
"Ông chủ, ông vẫn khỏe chứ?" Bạch Oanh Oanh lo lắng hỏi.
"Rất tốt, sao thế?" Chu Trạch hỏi.
"Tiểu Lưu Ly có thể tìm được người linh mục Nhật đó, cô ấy đang đợi anh ở hiệu sách, cô ấy cũng rất lo cho anh, lo có chuyện ngoài ý muốn."
Tại tiệm sách, khi nói những lời này, Bạch Oanh Oanh có liếc nhìn qua chỗ ngồi của Tiểu Lưu Ly.
Tiểu lưu ly thở hổn hển.
Cô ấy rất tức giận, người dẫu ngu ngốc thì vẫn có thể nghe được, Bạch Oanh Oanh dám nói xấu mình trước mặt Chủ Trạch!
Do đó nói, nữ nhân đều là trời sinh cung đấu Bạch Oanh Oanh ngu ngốc thế mà cũng có tài, lại tranh thủ thể hiện tình cảm.
Nàyyyyyyyyy!
"Ha Ha." Chu Trạch cười cười, anh ta đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Bạch Oanh Oanh.
Tiểu Louli như muốn tự tử.
Chắc chắn,
Chính là lúc trước bản thân cũng không hy vọng Tiểu Luoli có thể quay lại thành đô.
"Tôi sẽ quay lại sau, Lão đạo ăn tào lao, đã bị nhập viện rồi."
"Chà, ông chủ tốt, yêu anh, haahaaa."
Cúp điện thoại, Bạch Oanh Oanh liếc nhìn Tiểu Luoli như kiểu sắp có một cuộc biểu tình vậy.
Chiếc mũi đáng yêu của Tiểu Luoli hếch lên, hừ một tiếng,
"Ôi, trẻ con."
"Không biết là ai mới là đồ trẻ con, tôi dám cá với cô, nếu như mà ông chủ thật sự gặp chuyện gì bất trắc, thật sự sẽ kéo cô đi theo thôi."
"...…."Luoli.
Chánh niệm!
Trái tim thây ma!
"Bởi vì dù sao cũng phải có người chôn cất Lão đạo."", Bạch Oanh Oanh bình tĩnh nói, anh ấy nói không muốn những người bình thường chôn cất anh ta, rõ ràng dẫu không chết nhưng vẫn muốn vào nhà hỏa táng, tôi không nghĩ không ai muốn trải qua điều đó thêm một lần nào nữa."
....
Trên băng ghế dài của bệnh viện, Chu Trạch chán nản lướt Weibo và tìm thấy một tin tức lớn, đó chính là ở Diêm thành, một thành phố bên cạnh, tự nhiên xuất hiện lốc xoáy và mưa đá.
Chiết Giang và Giang Tô này vị trí địa lý rất tốt, cho tới nay, hầu như rất ít khi gặp những loại chấn động và thiên tai, tại địa phương này, khó lường trước chỉ có những ngày úng lụt một chút mà thôi, nhưng lần này, các cơn lốc xoáy đã làm Giang Tô có chút hỗn loạn.
Khi Tứ Xuyên phải gánh chịu một trận động đất, nhiều người dân ở thành đô sẽ thấy nó đều là điều bình thường, bởi lâu dần cũng thành thói quen, mọi người thậm chí có thể di chuyển đồ đạc một tí một cách có trận tự và ổn định rồi tiếp tục chơi mạt chược.
Tuy nhiên, người dân Chiết Giang thật sự không có kinh nghiệm trong việc chống chọi với thiên tai, với những thảm họa khắc nghiệt như thế.
Một số bác sĩ và y tá bắt đầu vội vàng chạy, giống như có chuyện bất trắc khẩn cấp.
Bác sĩ Lâm mặc blouse trắng cũng chạy lướt qua Chu Trạch, sau đó cô dừng lại và nhìn anh, có chút ngạc nhiên:
"Sao anh lại ở đây?"
Bác sĩ Lâm so với trước kia đã gầy đi rất nhiều, quần áo cũng trông có vẻ rộng hơn, hao gầy, có phần xấu đi, mọi người không thể không cảm nhận được điều đó.
"Đi cùng một người bạn đến để gặp bác sĩ."Chu Trạch trả lời.
"Thành phố bên cạnh xuất hiện lốc xoáy, có rất nhiều người bị thương, bệnh viện chúng tôi đang tổ chức lực lượng để chi viện, cứu trợ thảm họa, tôi lập tức phải lên đường.
Vâng, tôi đã ký giấy ly hôn và gửi tới tiệm sách của anh, nhưng anh chưa về."
"Ồ, Tôi đã chuyển tiệm sách đi rồi." Chu Trạch giải thích.
"Được rời, đợi tôi đi về rồi chúng ta sẽ nói chuyện."
"Bác sĩ Lâm vội vàng bước đi, bên kia đã tập hợp đầy đủ và chuẩn bị xuất phát.
Chu Trạch chậm rãi đứng dậy,
Sắc mặt có chút nghiêm trọng,
Không phải bởi vì bác sĩ Lâm đã nói về thỏa thuận ly hôn ngay trong lần đầu gặp lại, đơn giản đó là cách để giải thoát cho cả hai.
Điểm mấu chốt là,
Tại vì bác sĩ Lâm đứng trước mặt và nói chuyện,
Cuốn sổ trong tay bỗng dưng run lên rất quyết liệt.
Sau khi bác sĩ Lâm đi khỏi, thì cuốn sổ đột nhiên tĩnh lặng lại.
Điều đó có nghĩa là,
Cô ấy có thể sẽ chết sớm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.