Chương 16: Lái xe đưa cho tôi
Thanh Khiết Xà
06/12/2019
Trong không khí, vẫn còn tràn ngập khói lửa từ pháo hoa và chút tàn của khói thuốc lá, nhưng tựa hồ trong đó có chút hương vị của năm mới, thường gọi là hương vị của năm.
Đặc biệt, đối với Chu Trạch lúc này mà nói, cuộc sống dường như có chút gì đó tươi đẹp hơn một chút.
Không phải là tình yêu thề non hẹn biển, cũng chưa đến thiên trùng địa cửu,
Đơn thuần chỉ như một đứa trẻ không có tiền tiêu vặt, nhưng tự nhiên đang đi trên đường thì nhặt được mười đồng mà trong lúc đó lại không gặp các chú cảnh sát đi ngang qua và gần đó lại có quầy bán quà vặt.
Đi qua địa ngục một lần và thay đổi cơ thể, đến bây giờ có rất nhiều phiền toái xuất hiện và chưa xuất hiện cần được giải quyết, tính cách của mình cũng bất tri bất giác phát sinh những thay đổi không nhỏ.
Nghĩ lại kiếp trước, bản thân anh lớn lên từ trại trẻ mồ côi, nên trong đầu luôn nghĩ sẽ dựa vào đôi tay và năng lực của bản thân để từng bước đi lên, không biết tại sao lúc đó mình lại không để tâm đến bác sĩ Lâm, khả năng là năm năm trước bác sĩ Lâm rất ngốc nghếch, thiếu nữ năm đó có lẽ cũng mơ mộng cho nên cô mới chính tay cắt bức ảnh đó và đặt vào ví của mình.
Thật đáng tiếc, lúc đó mình đã không có tinh thần hay tâm trí để nhìn phong cảnh trên đường, chấp niệm quá nặng, những đau khổ và oán hận sâu sắc đã trói buộc tôi.
Không như bây giờ, người đã chết một lần và quay lại, sẽ có một sự thoải mái và u buồn "không còn quan tâm bề ngoài".
Nhưng bất luận như thế nào,
Có người thầm mến mình, thậm chí có cảm giác "chết rồi nhưng vẫn muốn yêu",
Đích thực là vậy,
Sau khi gọi điện thoại, bác sĩ Lâm đi xuống, anh cũng vội vã hạ xuống, nhận chiếc túi xách của mình trên tay Chu Trạch, cô mỉm cười và không nói lời cảm ơn, "cám ơn" lúc này cũng không phù hợp hơn là nói "lời xin lỗi".
Vẫy tay,
Chu Trạch lưu lại bóng lưng,
Trở về đi ngủ,
Sau đó chờ đợi ngày mai, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Bác sĩ Lâm cảm giác tâm trạng chồng mình có chút khác thường, giống như đã trút bỏ được một gánh nặng nào đó.
Có lẽ cả hai bên có thể nghĩ thoáng ra thực sự là một chuyện tốt.
Thay vì cứ lúng túng vướng mắt, không bằng hãy vui vẻ tách ra, mỗi người đều đối mặt với cuộc sống này.
Chỉ có thể nói là thế giới vô thường, bác sĩ Lâm cũng không ngờ rằng trong cơ thể của chồng mình lại có một linh hồn khác.
Là người đã dẫn dắt nhóm thực tập sinh lúc đầu, và cũng là người mà cô ái mộ.
Chu Trạch gọi xe một lần nữa, sau đó ngồi xổm trước cửa hút thuốc, trên màn hình điện thoại hiện thị một tin tức đã tìm kiếm, anh có một chút hối hận, tại sao lại để cho anh tài xế kia đi, không bảo anh ta đợi một chút để giờ anh lại phải ngồi chờ đợi một chiếc xe đưa anh trở về tiệm sách.
Bây giờ thì tốt rồi,
Đêm 30,
Để bắt được một chiếc xe thực sự là rất khó.
Đợi khoảng 10 phút, hút hết ba điếu thuốc, anh có chút phiền muộn, đứng dậy duỗi lưng một cái.
Mặc dù anh không sợ lạnh, nhưng nếu cứ như thế này đi bộ về sẽ rất mệt mỏi.
Lúc này thật trùng hợp, một chiếc xe ô tô màu đen đang chạy tới ngay trước mặt của Chu Trạch, khi qua chỗ anh thì giảm tốc độ.
"Đi không?" Người lái xe thò đầu ra ngoài và hỏi, khuôn mặt to, trung niên, hai bên mép có râu, mặc một bộ quần áo bông màu đen.
"Đi." Chu Trạch không còn lựa chọn nào nữa.
"Lên xe đi, sẽ không tính thêm tiền cho anh đâu." Người tài xế mỉm cười.
Chu Trạch bước lên xe, đọc địa chỉ của tiệm sách, bàn về giá cả xong, người tài xế bắt đầu khởi động lại xe.
Chiếc xe có lẽ là mới, đệm ghế vẫn còn mùi nhựa và da, bên trong cũng rất sạch sẽ.
Nói chung, rất ít người lấy chiếc xe mới ra để mà đưa đón khách.
"Chỗ đó hơi lệch." Người lái xe chủ động đưa cho anh một điếu thuốc, Chu Trạch nhận lấy.
"Ừ,"
"Ở đâu?"
"Cửa hàng ở nơi đó."
"À, chuyện buôn bán của anh tốt chứ?" Trung tâm thương mại đó sớm đã chết từ lâu, cũng không có người, rất nhiều người đều rõ ràng.
"Anh không phải người bản địa?" Chu Trạch mở miệng hỏi.
Trong thành phố thì ngôn ngữ ở nơi này nó sẽ khác với những ngôn ngữ ở địa phương khác, nên cũng dễ dàng nghe ra được.
"Nhà tôi ở Dung Thành, tôi làm việc ở đây." Anh ta phì phà khói thuốc, "Cứ hút đi, đừng khách khí."
Chu Trạch cũng châm thuốc, hít một hơi nhẹ, khẽ nhíu mày, mùi khói hơi nhẹ.
"Năm mới anh không về nhà sao?"
"Vợ con ở nhà, không có vấn đề gì, nên cũng không cần về, tôi muốn kiếm thêm chút tiền." Tài xế đưa tay cầm điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, vẩy vẩy tàn thuốc, "Tôi có bốn đứa con."
"Rất lợi hại." Chu Trạch tán thưởng nói.
"Cũng khó khăn." Anh tài xế chậc miệng, "lần đầu vợ tôi sinh con trai, đứa thứ hai cũng là một tiểu tử, nhưng tôi lại thích con gái, rồi đứa thứ ba vẫn là một tiểu tử, may mắn đứa thứ tư cuối cùng cũng là con gái, như vậy là đủ hài lòng rồi.
"Có thể." Chu Trạch phụ họa một tiếng, rồi lại hít một hơi, sau đó ném thuốc ra ngoài cửa sổ, thuốc này nhạt nhẽo giống như cuộn giấy lại vậy.
"Không phải tôi có tư tưởng cổ hủ, cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, tôi chỉ muốn có nhiều con, ha ha." Nói đến con cái của mình, anh ta càng phấn khích hơn.
"Phạt tiền đứa nhỏ còn vẫn chưa nộp nữa, đợi khi đi học còn phải nộp tiền làm hộ khẩu, a đúng rồi, anh mở tiệm gì?"
"Tiệm sách."
"Buôn bán thế nào?" Tài xế hỏi.
"Không tốt lắm."
"Vậy thì đầu năm nay có thể lên mạng mua sách, có rất nhiều ưu đãi."
Con đường phía trước xuất hiện một vụ tai nạn, cảnh sát đã dựng hết rào chắn ở đó, ban đầu có bốn làn xe, giờ chỉ còn một làn, may mắn là xe chạy trên đường vào đêm năm mới không nhiều cho nên không bị tắc đường lâu.
"Vừa mới bước sang năm mới mà đã gặp tai nạn." Tài xế thả ra một khói thuốc ngậm từ miệng, giọng điệu anh ta nói chuyện nghe như là lãnh đạo, mang hàm ý chỉ trích.
Chu Trạch ngả người ra phía sau, thay đổi tư thế ngồi một chút cho thoải mái, hỏi:
"Xe này anh mới mua à?"
"Ừ, của con trai tôi tặng cho tôi."
Chu Trạch mỉm cười, "Anh bao nhiêu tuổi mà đã có con lớn như vậy?"
"Hắc hắc." Mắt của tài xế híp lại, « con trai tôi có chí khí lớn, nên không quan trọng tuổi tác, nó có đầu óc và cũng có thể chịu cực khổ để gánh vác lắm. »
"Đây là lý do." Chu Trạch gật đầu đồng ý.
"tích tích …..tích tích ….."
Dường như có một chiếc xe phía sau, tiếng còi ấn rất nhiều lần, thúc giục xe phía trước đi nhanh hoặc cho qua.
"thúc thúc thúc, thúc giục như nhìn thấy ma."
Nghe thế nên người lái xe có chút khó chịu, thò đầu ra ngoài và nhìn phía sau xe rồi mắng.
Nhưng phía sau tiếng còi càng lúc càng nhiều và lớn, như có ý muốn gây sự.
"này!"
Người lái xe định bước xuống xe và đi về phía sau để nói chuyện.
Đúng lúc này, cảnh sát giao thông ra tín hiệu cho xe đi nhanh lên, anh ngượng ngùng ngồi lại chổ của mình, phát động xe chạy qua.
"Có lẽ hôm nay không mấy tốt lành." Anh bắt đầu buồn bã, "Sớm biết thế tôi đã tranh thủ về thăm vợ con của mình một chút rồi."
"được rồi." Chu Trạch không đồng tình, anh nghĩ việc kinh doanh tiệm mì bên cạnh vẫn ổn, mặc dù là năm mới nên ít nhà hang sẽ kinh doanh, cho nên dù là tết Nguyên đán nhưng việc kinh doanh cũng nên chú trọng.
Nhất là vừa rồi, Chu Trạch đã chờ một chiếc xe nhưng không ai đón anh cả.
"Ồ, điều này không tốt lắm." Tài xế lắc đầu, "Tôi cũng không dám nghỉ, vì còn phải lo học phí mỗi tháng cho con của tôi, bình thường ban ngày đi làm, buổi tối lái xe chở khách, nó có chút nhàm chán, nhưng không thể bỏ được."
Anh hút thuốc,…dường như là giả.
Chu Trạch lấy ra điếu thuốc của mình, rút một cây, vuốt vuốt.
"Nhưng cũng tốt, bây giờ mạng lưới cũng thuận tiện rồi, về đến nhà ngủ cùng với vợ, rồi thức dậy nhìn thấy những đứa con của mình." Lái xe lộ mặt thư thả.
Chu Trạch nhắm mắt lại, nhưng không phải là ngủ, lúc này, anh không muốn nói chuyện tán gẫu chút nào.
Nhưng dù sao đi nữa Chu Trạch cũng không có phản ứng gì, lái xe lại tiếp tục nói, gần sang năm mới, anh ta ở một mình trên đất lạ nên cũng có chút cô đơn.
Vì những đứa trẻ, vì tiền học phí đến trường, lo cho cha mẹ, đến phong tục của mình, anh lại là một người chồng.
Chu Trạch dựa vào cửa sổ và thúc giục: "Ông chủ, lái nhanh đi."
Chiếc xe đi rất chậm, khả năng cũng chỉ có 30 bước.
Nhưng trên con đường này thì lại rất cao.
Chu Trạch thầm nghĩ có lẽ do người này cảm thấy quá cô đơn, nên cố tình chạy chậm, để có người cùng trò chuyện với anh, nhưng Chu Trạch lại không có hứng thú.
"Này, chiếc xe mới, tôi chưa quen lắm, nên không dám chạy nhanh." Lái xe có chút bối rối chạm tay vào bô lăng, "Xe này không đáng bao nhiêu, nó khá rẻ, nhưng nó lại là món quà của con trai tôi, nên tôi phải trân trọng nó.
Tranh thủ dung chiếc xe này kiếm tiền trong một vài năm, rồi con trai tôi sẽ đi lấy vợ, và sẽ tổ chức một cái tiệc nho nhỏ cho nó, nó không quá lớn, nhưng đó là tất cả những gì tôi muốn làm, và phải thật nổ lực, nó không chỉ là trách nhiệm mà nó còn là vì những đứa con của tôi."
Chu Trạch khé nhíu mày,
Anh cảm thấy có chút phiền,
Anh lại lấy một cây thuốc, hít một hơi,
"Sư phụ, thật sự, hay đi nhanh lên chút." Chu Trạch có chút nhớ nhung chiếc tủ đông lanhj của mình, anh có chút hối hận, biết thế sẽ để cho Lâm bác sĩ tự bắt xe về là tốt rồi.
"Đừng nóng vội, sang năm mới, tôi với anh cũng có một chút duyên phận, không cần phải thúc, tôi biết, tôi hiểu, tôi là một tài xế già….."
Chu Trạch gõ gõ tàn thuốc,
Vô tình bật ra ngoài cửa sổ,
Có một nhúm tàn thuốc rơi vào cửa xe bên trong,
Ngay lúc đó,
Bên trong cánh cửa bị cháy một lỗ,
Nó to bằng một ngón tay cái,
Phía ngoài gió rất mát, vẫn "rì rào" thổi vào.
Đặc biệt, đối với Chu Trạch lúc này mà nói, cuộc sống dường như có chút gì đó tươi đẹp hơn một chút.
Không phải là tình yêu thề non hẹn biển, cũng chưa đến thiên trùng địa cửu,
Đơn thuần chỉ như một đứa trẻ không có tiền tiêu vặt, nhưng tự nhiên đang đi trên đường thì nhặt được mười đồng mà trong lúc đó lại không gặp các chú cảnh sát đi ngang qua và gần đó lại có quầy bán quà vặt.
Đi qua địa ngục một lần và thay đổi cơ thể, đến bây giờ có rất nhiều phiền toái xuất hiện và chưa xuất hiện cần được giải quyết, tính cách của mình cũng bất tri bất giác phát sinh những thay đổi không nhỏ.
Nghĩ lại kiếp trước, bản thân anh lớn lên từ trại trẻ mồ côi, nên trong đầu luôn nghĩ sẽ dựa vào đôi tay và năng lực của bản thân để từng bước đi lên, không biết tại sao lúc đó mình lại không để tâm đến bác sĩ Lâm, khả năng là năm năm trước bác sĩ Lâm rất ngốc nghếch, thiếu nữ năm đó có lẽ cũng mơ mộng cho nên cô mới chính tay cắt bức ảnh đó và đặt vào ví của mình.
Thật đáng tiếc, lúc đó mình đã không có tinh thần hay tâm trí để nhìn phong cảnh trên đường, chấp niệm quá nặng, những đau khổ và oán hận sâu sắc đã trói buộc tôi.
Không như bây giờ, người đã chết một lần và quay lại, sẽ có một sự thoải mái và u buồn "không còn quan tâm bề ngoài".
Nhưng bất luận như thế nào,
Có người thầm mến mình, thậm chí có cảm giác "chết rồi nhưng vẫn muốn yêu",
Đích thực là vậy,
Sau khi gọi điện thoại, bác sĩ Lâm đi xuống, anh cũng vội vã hạ xuống, nhận chiếc túi xách của mình trên tay Chu Trạch, cô mỉm cười và không nói lời cảm ơn, "cám ơn" lúc này cũng không phù hợp hơn là nói "lời xin lỗi".
Vẫy tay,
Chu Trạch lưu lại bóng lưng,
Trở về đi ngủ,
Sau đó chờ đợi ngày mai, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
Bác sĩ Lâm cảm giác tâm trạng chồng mình có chút khác thường, giống như đã trút bỏ được một gánh nặng nào đó.
Có lẽ cả hai bên có thể nghĩ thoáng ra thực sự là một chuyện tốt.
Thay vì cứ lúng túng vướng mắt, không bằng hãy vui vẻ tách ra, mỗi người đều đối mặt với cuộc sống này.
Chỉ có thể nói là thế giới vô thường, bác sĩ Lâm cũng không ngờ rằng trong cơ thể của chồng mình lại có một linh hồn khác.
Là người đã dẫn dắt nhóm thực tập sinh lúc đầu, và cũng là người mà cô ái mộ.
Chu Trạch gọi xe một lần nữa, sau đó ngồi xổm trước cửa hút thuốc, trên màn hình điện thoại hiện thị một tin tức đã tìm kiếm, anh có một chút hối hận, tại sao lại để cho anh tài xế kia đi, không bảo anh ta đợi một chút để giờ anh lại phải ngồi chờ đợi một chiếc xe đưa anh trở về tiệm sách.
Bây giờ thì tốt rồi,
Đêm 30,
Để bắt được một chiếc xe thực sự là rất khó.
Đợi khoảng 10 phút, hút hết ba điếu thuốc, anh có chút phiền muộn, đứng dậy duỗi lưng một cái.
Mặc dù anh không sợ lạnh, nhưng nếu cứ như thế này đi bộ về sẽ rất mệt mỏi.
Lúc này thật trùng hợp, một chiếc xe ô tô màu đen đang chạy tới ngay trước mặt của Chu Trạch, khi qua chỗ anh thì giảm tốc độ.
"Đi không?" Người lái xe thò đầu ra ngoài và hỏi, khuôn mặt to, trung niên, hai bên mép có râu, mặc một bộ quần áo bông màu đen.
"Đi." Chu Trạch không còn lựa chọn nào nữa.
"Lên xe đi, sẽ không tính thêm tiền cho anh đâu." Người tài xế mỉm cười.
Chu Trạch bước lên xe, đọc địa chỉ của tiệm sách, bàn về giá cả xong, người tài xế bắt đầu khởi động lại xe.
Chiếc xe có lẽ là mới, đệm ghế vẫn còn mùi nhựa và da, bên trong cũng rất sạch sẽ.
Nói chung, rất ít người lấy chiếc xe mới ra để mà đưa đón khách.
"Chỗ đó hơi lệch." Người lái xe chủ động đưa cho anh một điếu thuốc, Chu Trạch nhận lấy.
"Ừ,"
"Ở đâu?"
"Cửa hàng ở nơi đó."
"À, chuyện buôn bán của anh tốt chứ?" Trung tâm thương mại đó sớm đã chết từ lâu, cũng không có người, rất nhiều người đều rõ ràng.
"Anh không phải người bản địa?" Chu Trạch mở miệng hỏi.
Trong thành phố thì ngôn ngữ ở nơi này nó sẽ khác với những ngôn ngữ ở địa phương khác, nên cũng dễ dàng nghe ra được.
"Nhà tôi ở Dung Thành, tôi làm việc ở đây." Anh ta phì phà khói thuốc, "Cứ hút đi, đừng khách khí."
Chu Trạch cũng châm thuốc, hít một hơi nhẹ, khẽ nhíu mày, mùi khói hơi nhẹ.
"Năm mới anh không về nhà sao?"
"Vợ con ở nhà, không có vấn đề gì, nên cũng không cần về, tôi muốn kiếm thêm chút tiền." Tài xế đưa tay cầm điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, vẩy vẩy tàn thuốc, "Tôi có bốn đứa con."
"Rất lợi hại." Chu Trạch tán thưởng nói.
"Cũng khó khăn." Anh tài xế chậc miệng, "lần đầu vợ tôi sinh con trai, đứa thứ hai cũng là một tiểu tử, nhưng tôi lại thích con gái, rồi đứa thứ ba vẫn là một tiểu tử, may mắn đứa thứ tư cuối cùng cũng là con gái, như vậy là đủ hài lòng rồi.
"Có thể." Chu Trạch phụ họa một tiếng, rồi lại hít một hơi, sau đó ném thuốc ra ngoài cửa sổ, thuốc này nhạt nhẽo giống như cuộn giấy lại vậy.
"Không phải tôi có tư tưởng cổ hủ, cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, tôi chỉ muốn có nhiều con, ha ha." Nói đến con cái của mình, anh ta càng phấn khích hơn.
"Phạt tiền đứa nhỏ còn vẫn chưa nộp nữa, đợi khi đi học còn phải nộp tiền làm hộ khẩu, a đúng rồi, anh mở tiệm gì?"
"Tiệm sách."
"Buôn bán thế nào?" Tài xế hỏi.
"Không tốt lắm."
"Vậy thì đầu năm nay có thể lên mạng mua sách, có rất nhiều ưu đãi."
Con đường phía trước xuất hiện một vụ tai nạn, cảnh sát đã dựng hết rào chắn ở đó, ban đầu có bốn làn xe, giờ chỉ còn một làn, may mắn là xe chạy trên đường vào đêm năm mới không nhiều cho nên không bị tắc đường lâu.
"Vừa mới bước sang năm mới mà đã gặp tai nạn." Tài xế thả ra một khói thuốc ngậm từ miệng, giọng điệu anh ta nói chuyện nghe như là lãnh đạo, mang hàm ý chỉ trích.
Chu Trạch ngả người ra phía sau, thay đổi tư thế ngồi một chút cho thoải mái, hỏi:
"Xe này anh mới mua à?"
"Ừ, của con trai tôi tặng cho tôi."
Chu Trạch mỉm cười, "Anh bao nhiêu tuổi mà đã có con lớn như vậy?"
"Hắc hắc." Mắt của tài xế híp lại, « con trai tôi có chí khí lớn, nên không quan trọng tuổi tác, nó có đầu óc và cũng có thể chịu cực khổ để gánh vác lắm. »
"Đây là lý do." Chu Trạch gật đầu đồng ý.
"tích tích …..tích tích ….."
Dường như có một chiếc xe phía sau, tiếng còi ấn rất nhiều lần, thúc giục xe phía trước đi nhanh hoặc cho qua.
"thúc thúc thúc, thúc giục như nhìn thấy ma."
Nghe thế nên người lái xe có chút khó chịu, thò đầu ra ngoài và nhìn phía sau xe rồi mắng.
Nhưng phía sau tiếng còi càng lúc càng nhiều và lớn, như có ý muốn gây sự.
"này!"
Người lái xe định bước xuống xe và đi về phía sau để nói chuyện.
Đúng lúc này, cảnh sát giao thông ra tín hiệu cho xe đi nhanh lên, anh ngượng ngùng ngồi lại chổ của mình, phát động xe chạy qua.
"Có lẽ hôm nay không mấy tốt lành." Anh bắt đầu buồn bã, "Sớm biết thế tôi đã tranh thủ về thăm vợ con của mình một chút rồi."
"được rồi." Chu Trạch không đồng tình, anh nghĩ việc kinh doanh tiệm mì bên cạnh vẫn ổn, mặc dù là năm mới nên ít nhà hang sẽ kinh doanh, cho nên dù là tết Nguyên đán nhưng việc kinh doanh cũng nên chú trọng.
Nhất là vừa rồi, Chu Trạch đã chờ một chiếc xe nhưng không ai đón anh cả.
"Ồ, điều này không tốt lắm." Tài xế lắc đầu, "Tôi cũng không dám nghỉ, vì còn phải lo học phí mỗi tháng cho con của tôi, bình thường ban ngày đi làm, buổi tối lái xe chở khách, nó có chút nhàm chán, nhưng không thể bỏ được."
Anh hút thuốc,…dường như là giả.
Chu Trạch lấy ra điếu thuốc của mình, rút một cây, vuốt vuốt.
"Nhưng cũng tốt, bây giờ mạng lưới cũng thuận tiện rồi, về đến nhà ngủ cùng với vợ, rồi thức dậy nhìn thấy những đứa con của mình." Lái xe lộ mặt thư thả.
Chu Trạch nhắm mắt lại, nhưng không phải là ngủ, lúc này, anh không muốn nói chuyện tán gẫu chút nào.
Nhưng dù sao đi nữa Chu Trạch cũng không có phản ứng gì, lái xe lại tiếp tục nói, gần sang năm mới, anh ta ở một mình trên đất lạ nên cũng có chút cô đơn.
Vì những đứa trẻ, vì tiền học phí đến trường, lo cho cha mẹ, đến phong tục của mình, anh lại là một người chồng.
Chu Trạch dựa vào cửa sổ và thúc giục: "Ông chủ, lái nhanh đi."
Chiếc xe đi rất chậm, khả năng cũng chỉ có 30 bước.
Nhưng trên con đường này thì lại rất cao.
Chu Trạch thầm nghĩ có lẽ do người này cảm thấy quá cô đơn, nên cố tình chạy chậm, để có người cùng trò chuyện với anh, nhưng Chu Trạch lại không có hứng thú.
"Này, chiếc xe mới, tôi chưa quen lắm, nên không dám chạy nhanh." Lái xe có chút bối rối chạm tay vào bô lăng, "Xe này không đáng bao nhiêu, nó khá rẻ, nhưng nó lại là món quà của con trai tôi, nên tôi phải trân trọng nó.
Tranh thủ dung chiếc xe này kiếm tiền trong một vài năm, rồi con trai tôi sẽ đi lấy vợ, và sẽ tổ chức một cái tiệc nho nhỏ cho nó, nó không quá lớn, nhưng đó là tất cả những gì tôi muốn làm, và phải thật nổ lực, nó không chỉ là trách nhiệm mà nó còn là vì những đứa con của tôi."
Chu Trạch khé nhíu mày,
Anh cảm thấy có chút phiền,
Anh lại lấy một cây thuốc, hít một hơi,
"Sư phụ, thật sự, hay đi nhanh lên chút." Chu Trạch có chút nhớ nhung chiếc tủ đông lanhj của mình, anh có chút hối hận, biết thế sẽ để cho Lâm bác sĩ tự bắt xe về là tốt rồi.
"Đừng nóng vội, sang năm mới, tôi với anh cũng có một chút duyên phận, không cần phải thúc, tôi biết, tôi hiểu, tôi là một tài xế già….."
Chu Trạch gõ gõ tàn thuốc,
Vô tình bật ra ngoài cửa sổ,
Có một nhúm tàn thuốc rơi vào cửa xe bên trong,
Ngay lúc đó,
Bên trong cánh cửa bị cháy một lỗ,
Nó to bằng một ngón tay cái,
Phía ngoài gió rất mát, vẫn "rì rào" thổi vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.