Chương 141: Lời nói cuối cùng của Lão Đạo
Thanh Khiết Xà
28/12/2019
"Ồ..."
Đẩy cánh cửa ký túc xá ra, Lão Đạo đưa đầu vào:
"Ông chủ?"
Tuy nhiên, căn phòng vắng không một bóng người, đây là ký túc xá của Bảo Khố Cương, Lão Đạo ở phòng làm việc giờ quay trở về hỏi Tiểu Bình rằng Chu Trạch đã đi đâu rồi, cậu ta là Chu Trạch đang ở đây.
Nhưng còn cậu thì sao?
Lão Đạo gãi đầu, Lão không thể rời đi mà không chào hỏi, chẳng lẽ cậu ta đi rồi?
Lão Đạo đi lên cầu thang, kỳ lạ thật, có nhiều người sống ở ký túc xá này, có đến 6 tầng, mỗi tầng có 30 đến 40 phòng, 8 sinh viên ở một phòng, tính sơ qua, chỗ có biết bao nhiêu là người?
Mỗi buổi tối, môi trường nơi này ẩm ướt hầu như không có âm thanh xung quanh hành lang, luôn làm cho người ta có một cảm giác phát lạnh đến rung lên, không thể không nói được, phải nói rằng nơi này rất kỳ lạ.
Rõ ràng là nơi đông người, nhưng vẫn thấy đáng sợ.
Và dường như, tối nay lại cảm thấy khó chịu hơn.
Lão Đại vừa mới đi lên lầu, liền thấy một sinh viên đứng trước mặt, sinh viên mặc áo len vàng, tay cầm bản vẽ, đứng im không nhúc nhích khi thấy ông ta.
"Nhìn cái gì, mau về phòng ngủ!"
Lão Đại quát lớn, sự nghiêm túc toát lên trên vẻ mặt lão.
Tên sinh viên gật đầu, xoay người, bước từng bước lên cầu thang.
"Lạch cạch..."
Lão Đại lép chép miệng
Mẹ kiếp
Đây là trường học hay là Quỷ vực chứ?
Việc mà lão quản túc này thực hiện không giống ai, đây là nơi quản lý học sinh hay là thây ma vậy?
Tay,
Móc vào túi quần, lấy ra một túi bọc màu vàng như lá bùa, đưa lên mũi ngửi, mùi của lá bùa tổ tiên truyền lại khiến hắn cảm thấy an toàn.
Ngay sau đó, Lão Đạo không vội vã, rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện.
Ông chủ, khó khăn mới tìm thấy tên quỷ này, ta tìm thấy rồi!
Tuy nhiên, sau khi quay số gọi, lại không liên lạc được.
Mẹ ơi, đồ phá hoại.
Lão Đạo chậm dần về phía sau, chuẩn bị mở miệng, lúc này không quan tâm đến những bông hoa quế hương phía sau, cũng không quan tâm đến mặt mũi của mình, Chu Trạch cũng không ở đó, Lão Đạo cảm thấy không được an toàn cho lắm.
Lão Đại chỉ mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, tự nhiên cảm thấy mắc gì đó ở cổ họng, không thể hét lên được, gần như không có một chút hơi thở nào.
Mồ hôi chảy dài trên trán Lão Đại, hắn cảm thấy như có ma quỷ đang theo dõi mình.
Chà,
Thanh Đồng đâu dễ bắt nạt đâu, có bản lĩnh thì đi tìm người chết xem!
Lão Đại cảm thấy trong lòng như sợ hãi, như tổ tông mười tám đời hỏi thăm vậy, sợ quá hắn quay người đi xuống cầu thang.
Không thể chọc giận, không thể chọc giận,
Ta không thể bỏ đi được!
Ai biết được, Lão Đạo vừa mới xuống cầu thang, lại thấy bậc thang như biến dạng vặn vẹo, không bằng phẳng, lão ngã xuống, may thay người không sao, nếu có ai mà ngã xuống như thế này chắc phải chuẩn bị hậu sự sớm quá.
Cứ bất chấp như thế này, Lão Đạo chắc bầm dập hết mặt mũi.
Lão ta cố gắng đứng dậy, lại thấy cậu sinh viên cầm bản vẽ màu vàng đứng trước mặt lão.
Hắn nhìn chằm chằm ông ta,
Trong khi đó,
Trong tay hắn cầm cây bút như là bút viết bảng.
Như con thỏ lo lắng, Lão Đạo cầm lá bùa trong tay, lao thẳng về phía trước, cùng lắm thì như con cá chết!
Tuy nhiên, trước đó cầu thang đã không thể đi xuống, bây giờ lại không đi lên được, Lão Đạo cứ vậy chạy lên cầu thang, nhưng nó vẫn cách tên học sinh tầm hai mét, không thể tới gần.
Lão Đạo nhảy cẫng lên, lá bùa trong tay rơi ra ngoài.
Tên sinh viên nhìn lên,
Đôi mắt như có lỗ hổng màu đen, hắn dơ tay lên, cây bút trong tay biến ra, hóa thành một vệt sáng đậm, nháy mắt lá bùa từ màu vàng chuyển sang đen.
Sau khi thấy vậy, Lão Đạo hoảng loạn tuyệt vọng, lá bùa tổ tiên truyền lại đã bị con quỷ làm ô uế - đã bị con ma hóa giải.
Tiêu rồi,
Tiêu rồi!
Lão Đạo ngã mạnh xuống cầu thang, cả người "Phù phù phù" trượt xuống.
Tên sinh viên chậm rãi bước xuống.
Lão Đạo giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên đó bước tới gần mình.
Vào lúc này, không gian xung quanh tối mịt lu mờ làm cho Lão Đạo rơi nước mắt hét lên.
"Này, cậu làm gì ở đây."
Tiếng nói của ông chủ vang tới.
Lão Đạo như cảm thấy được giải thoát, bình tĩnh trở lại!
Tên sinh viên quay lại, thấy Chu Trạch ở phía sau, khẽ cau mày, bất đắc dĩ, có chút chuyện đau đầu.
Ngay sau đó, tên sinh viên đi về phía tường, tính lẩn trốn che dấu thân phận một lần nữa, hắn ta thật không có hứng thú phá Chu Trạch, hắn ta cũng biết lần đầu tiên ở ký túc xá lâu nay, ông ta có nhiều tay chân.
Nhưng Chu Trạch làm sao để hắn thoát đi dễ như vậy được, móng tay chà sát vào bức tường, Chu Trạch lùi người về phía sau, hai tay lôi mạnh về phía sau!
"Phạch!"
Tên sinh viên bị túm lại, rơi xuống cầu thang, bản vẽ cũng rơi ra đất.
"Ông!"
Đôi mắt tên thiếu nên đỏ sẫm, đầy sát khí, hắn tức giận, trước đây, hắn thấy mình với Chu Trạch có nhiều xích míc, gặp Chu Trạch, có một chút phải e dè.
"Xì...…."
Chu Trạch xuất hiện một cách rất kỳ lạ, ở trước mặt, có tiếng giấy xé vụn, ngay sau đó thấy cánh tay áo bị rách ra, một vết cắt trên tay, rồi vậy máu cứ chảy tuôn ra không ngừng.
Chu Trạch lùi về phía sau, sau một lúc, vết thương biết mất, thậm chí vết rách trên cánh tay cũng trở lại bình thường như không có gì.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lão Đạo cũng nhân dịp Chu Trạch dây dưa với con quỷ, nhưng việc này là do hắn theo dõi, nháy mắt thôi là thấy hắn xuất hiện ở trước mặt.
Bắt nạt người thật thà à!
Lão Đạo mắng thầm trong lòng.
"Phốc…"
Một cây bút máy.
Cây bút đâm trực tiếp vào ngực Lão Đạo, Lão Đạo hoảng sợ cúi đầu, hắn thấy vết thương trên ngực không ngừng to ra, máu tươi đỏ sẫm tràn ra ngoài, toàn bộ áo quần vấy một màu máu đỏ thẫm!
"Thình thịch…."
Lão Đạo khuỵu gối xuống đất, hai tay che vết thương, nhìn thấy máu đỏ tràn ra không ngừng trên mặt đất.
Hắn cảm thấy không được bình thường, có gì đó rất lạ, mặc dù có ông chủ cũng đã đã bình thường sau lúc bị con ma gây ra lúc nãy, nhưng không ngờ mình sẽ chết như vậy lúc này!
Chính bản thân mình,
Chết như thế này?
Chết tại cái ký túc xá này?
Chu Trạch lao tới, tên thiếu niên nhìn qua Chu Trạch liếc mắt, không tính tiếp tục ra tay, như có gì đó kỳ lạ hắn lại tiếp tục chui vào vách tường.
Trong khi Chu Trạch tính tiếp tục truy đuổi theo tên thiếu niên bỏ trốn,
Phát hiện ông quần bị túm lại bởi một đôi tay,
Cúi đầu xuống
Vừa nhìn xuống,
Là Lão Đại
Lão Đại người đầy máu, hai tay ôm lấy ống quần Chu Trạch
Nước mũi nước mắt như hấp hối,
Chu Trạch hít một hơi sâu,
Cố nén lại nhìn Lão Đại trước khi lão ra đi!
Đối với người có một trái tim thuần khiết, nhìn Lão Đại lúc này,
Nó như là một gánh phân trên đường phố
Lão Đạo lúc này không còn quan tâm Chu Trạch có bắt được con ma hay không, hắn biết mình không còn được bao lâu, hắn sợ Chu Trạch sau khi bắt ma về thì mình đã chết cứng lạnh, đến lúc đó ngay cả lời cuối cùng cũng không kịp nói, thật sự là đã rất mệt vì mất máu.
"Ông chủ, có một cái rương nhỏ dưới giường, bên trong có một số giấy tờ của tổ tiên, có ba thẻ ngân hàng, mật khẩu là sáu số cuối điện thoại của tôi, tiền cũng không nhiều, cũng được gần một vạn…."
"..." Chu Trạch
Lão Đạo người run rẩy, hắn nhận ra như là một vụ giết người, như là do ông chủ gây ra.
Lão Đạo cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thở dài,
Bình thường cũng không để ý bộ dạng bên ngoài của ông chủ, không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhìn người huynh đệ tốt sắp ra đi.
Hắn cũng tức giận rồi,
Hắn nghĩ giờ không thể chờ đợi cơ hội giết con ma đi để trả thù.
Than ôi.
Bằng chứng thời gian sẽ cho ta thấy.
Lão Đạo thổn thức trong lòng,
Hắn không biết là, Chu Trạch nghe lão nói "Không có nhiều tiền cũng chỉ có trăm đến vạn"
Trong lòng xuất hiện ý định muốn để Lão Đạo chết để chiếm lấy tài sản.
Lão Đạo mà biết được sự thật, chắc tức nghen máu mà chết mất.
"Lá bùa, hãy đốt nó trước mộ, rồi hãy để lại hai cái cho mình.
Ông chủ, sau khi tôi chết, có thể quyên góp tiền cho trẻ em miền núi, anh cũng có thể để lại hai phần cho mình, nhưng không nên lấy quá nhiều.
Còn nữa, sau khi tôi chết, hãy báo cho Lương tiên sinh về Thượng Hải, để ông ta tham gia vào lễ truy điệu, dù sao cũng là duyên phận một thời gian.
Tất nhiên rồi,
Anh với Lương tiên sinh thật sự xem trọng lời tôi nói, có thể cùng nhau có thể cứu vớt những linh hồn ở địa ngục ra khỏi sự nghèo khổ, con đường đắc đạo sẽ không còn muộn phiền!
Ngay cả khi không có kiếp luân hồi, ta cũng nguyện hy sinh, trở lại dương gian tiếp tục bên các ngươi!
Trong gió mưa, chúng ta sẽ cùng hội ngộ"
Chu trạch thật sự có chút nghe không rõ,
Chết rồi sẽ đến địa ngục?
Còn vì ngươi?
"Ông chủ, ta còn lưu luyến ngươi, tuy rằng tính khí anh không tốt, lại ích kỷ, không kiếm được nhiều tiền, tôi càng không xấu hổ trước đồng tiền lương của mình."
"..." Chu Trạch
"Tuy rằng anh hay màu mè, luôn muốn người hầu ha, nghe lời ngon ngọt của mỹ nhân, anh còn gặp nhiều trở ngại, vấp ngã lại không thể đứng lên..."
"...…." Chu Trạch
Sao ông còn chưa chết?
Nếu không, ta sẽ cho ngươi?
Anh mau đi sớm một chút,
Nếu không tôi thực sự muốn giết anh.
Lão Đạo nước mắt nước mũi đầm đìa, nói tiếp: "Nhưng thực tế anh cũng không tệ lắm, tuy rằng tật xấu nhiều, nhưng vẫn có ưu điểm, ví dụ như... anh ….chẳng hạn như...…"
Lão Đạo duỗi tay gãi đầu,
Khó vậy à?
Chẳng hạn như gì chứ?
Lúc này, Lão Đạo cảm thấy trong người không ổn, ngã sập xuống, vừa nằm xuống và chỉ lăn khỏi nơi đó, trong phút chốc, Lão Đạo phát hiện những thương tích trên cơ thể biến mất, người cũng sạch sẽ bình thường!
Không chết à?
"Ông chủ, tôi không chết, tôi không chết!"
Lão Đạo mừng quá mà quên hết cả,
Sau đó anh ta thấy Chu Trạch duỗi móng tay,
"Anh vừa nói gì, ta nghe không rõ, nói lại lần nữa xem."
Đẩy cánh cửa ký túc xá ra, Lão Đạo đưa đầu vào:
"Ông chủ?"
Tuy nhiên, căn phòng vắng không một bóng người, đây là ký túc xá của Bảo Khố Cương, Lão Đạo ở phòng làm việc giờ quay trở về hỏi Tiểu Bình rằng Chu Trạch đã đi đâu rồi, cậu ta là Chu Trạch đang ở đây.
Nhưng còn cậu thì sao?
Lão Đạo gãi đầu, Lão không thể rời đi mà không chào hỏi, chẳng lẽ cậu ta đi rồi?
Lão Đạo đi lên cầu thang, kỳ lạ thật, có nhiều người sống ở ký túc xá này, có đến 6 tầng, mỗi tầng có 30 đến 40 phòng, 8 sinh viên ở một phòng, tính sơ qua, chỗ có biết bao nhiêu là người?
Mỗi buổi tối, môi trường nơi này ẩm ướt hầu như không có âm thanh xung quanh hành lang, luôn làm cho người ta có một cảm giác phát lạnh đến rung lên, không thể không nói được, phải nói rằng nơi này rất kỳ lạ.
Rõ ràng là nơi đông người, nhưng vẫn thấy đáng sợ.
Và dường như, tối nay lại cảm thấy khó chịu hơn.
Lão Đại vừa mới đi lên lầu, liền thấy một sinh viên đứng trước mặt, sinh viên mặc áo len vàng, tay cầm bản vẽ, đứng im không nhúc nhích khi thấy ông ta.
"Nhìn cái gì, mau về phòng ngủ!"
Lão Đại quát lớn, sự nghiêm túc toát lên trên vẻ mặt lão.
Tên sinh viên gật đầu, xoay người, bước từng bước lên cầu thang.
"Lạch cạch..."
Lão Đại lép chép miệng
Mẹ kiếp
Đây là trường học hay là Quỷ vực chứ?
Việc mà lão quản túc này thực hiện không giống ai, đây là nơi quản lý học sinh hay là thây ma vậy?
Tay,
Móc vào túi quần, lấy ra một túi bọc màu vàng như lá bùa, đưa lên mũi ngửi, mùi của lá bùa tổ tiên truyền lại khiến hắn cảm thấy an toàn.
Ngay sau đó, Lão Đạo không vội vã, rút điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện.
Ông chủ, khó khăn mới tìm thấy tên quỷ này, ta tìm thấy rồi!
Tuy nhiên, sau khi quay số gọi, lại không liên lạc được.
Mẹ ơi, đồ phá hoại.
Lão Đạo chậm dần về phía sau, chuẩn bị mở miệng, lúc này không quan tâm đến những bông hoa quế hương phía sau, cũng không quan tâm đến mặt mũi của mình, Chu Trạch cũng không ở đó, Lão Đạo cảm thấy không được an toàn cho lắm.
Lão Đại chỉ mới mở miệng, còn chưa kịp nói gì, tự nhiên cảm thấy mắc gì đó ở cổ họng, không thể hét lên được, gần như không có một chút hơi thở nào.
Mồ hôi chảy dài trên trán Lão Đại, hắn cảm thấy như có ma quỷ đang theo dõi mình.
Chà,
Thanh Đồng đâu dễ bắt nạt đâu, có bản lĩnh thì đi tìm người chết xem!
Lão Đại cảm thấy trong lòng như sợ hãi, như tổ tông mười tám đời hỏi thăm vậy, sợ quá hắn quay người đi xuống cầu thang.
Không thể chọc giận, không thể chọc giận,
Ta không thể bỏ đi được!
Ai biết được, Lão Đạo vừa mới xuống cầu thang, lại thấy bậc thang như biến dạng vặn vẹo, không bằng phẳng, lão ngã xuống, may thay người không sao, nếu có ai mà ngã xuống như thế này chắc phải chuẩn bị hậu sự sớm quá.
Cứ bất chấp như thế này, Lão Đạo chắc bầm dập hết mặt mũi.
Lão ta cố gắng đứng dậy, lại thấy cậu sinh viên cầm bản vẽ màu vàng đứng trước mặt lão.
Hắn nhìn chằm chằm ông ta,
Trong khi đó,
Trong tay hắn cầm cây bút như là bút viết bảng.
Như con thỏ lo lắng, Lão Đạo cầm lá bùa trong tay, lao thẳng về phía trước, cùng lắm thì như con cá chết!
Tuy nhiên, trước đó cầu thang đã không thể đi xuống, bây giờ lại không đi lên được, Lão Đạo cứ vậy chạy lên cầu thang, nhưng nó vẫn cách tên học sinh tầm hai mét, không thể tới gần.
Lão Đạo nhảy cẫng lên, lá bùa trong tay rơi ra ngoài.
Tên sinh viên nhìn lên,
Đôi mắt như có lỗ hổng màu đen, hắn dơ tay lên, cây bút trong tay biến ra, hóa thành một vệt sáng đậm, nháy mắt lá bùa từ màu vàng chuyển sang đen.
Sau khi thấy vậy, Lão Đạo hoảng loạn tuyệt vọng, lá bùa tổ tiên truyền lại đã bị con quỷ làm ô uế - đã bị con ma hóa giải.
Tiêu rồi,
Tiêu rồi!
Lão Đạo ngã mạnh xuống cầu thang, cả người "Phù phù phù" trượt xuống.
Tên sinh viên chậm rãi bước xuống.
Lão Đạo giãy dụa ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên đó bước tới gần mình.
Vào lúc này, không gian xung quanh tối mịt lu mờ làm cho Lão Đạo rơi nước mắt hét lên.
"Này, cậu làm gì ở đây."
Tiếng nói của ông chủ vang tới.
Lão Đạo như cảm thấy được giải thoát, bình tĩnh trở lại!
Tên sinh viên quay lại, thấy Chu Trạch ở phía sau, khẽ cau mày, bất đắc dĩ, có chút chuyện đau đầu.
Ngay sau đó, tên sinh viên đi về phía tường, tính lẩn trốn che dấu thân phận một lần nữa, hắn ta thật không có hứng thú phá Chu Trạch, hắn ta cũng biết lần đầu tiên ở ký túc xá lâu nay, ông ta có nhiều tay chân.
Nhưng Chu Trạch làm sao để hắn thoát đi dễ như vậy được, móng tay chà sát vào bức tường, Chu Trạch lùi người về phía sau, hai tay lôi mạnh về phía sau!
"Phạch!"
Tên sinh viên bị túm lại, rơi xuống cầu thang, bản vẽ cũng rơi ra đất.
"Ông!"
Đôi mắt tên thiếu nên đỏ sẫm, đầy sát khí, hắn tức giận, trước đây, hắn thấy mình với Chu Trạch có nhiều xích míc, gặp Chu Trạch, có một chút phải e dè.
"Xì...…."
Chu Trạch xuất hiện một cách rất kỳ lạ, ở trước mặt, có tiếng giấy xé vụn, ngay sau đó thấy cánh tay áo bị rách ra, một vết cắt trên tay, rồi vậy máu cứ chảy tuôn ra không ngừng.
Chu Trạch lùi về phía sau, sau một lúc, vết thương biết mất, thậm chí vết rách trên cánh tay cũng trở lại bình thường như không có gì.
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Lão Đạo cũng nhân dịp Chu Trạch dây dưa với con quỷ, nhưng việc này là do hắn theo dõi, nháy mắt thôi là thấy hắn xuất hiện ở trước mặt.
Bắt nạt người thật thà à!
Lão Đạo mắng thầm trong lòng.
"Phốc…"
Một cây bút máy.
Cây bút đâm trực tiếp vào ngực Lão Đạo, Lão Đạo hoảng sợ cúi đầu, hắn thấy vết thương trên ngực không ngừng to ra, máu tươi đỏ sẫm tràn ra ngoài, toàn bộ áo quần vấy một màu máu đỏ thẫm!
"Thình thịch…."
Lão Đạo khuỵu gối xuống đất, hai tay che vết thương, nhìn thấy máu đỏ tràn ra không ngừng trên mặt đất.
Hắn cảm thấy không được bình thường, có gì đó rất lạ, mặc dù có ông chủ cũng đã đã bình thường sau lúc bị con ma gây ra lúc nãy, nhưng không ngờ mình sẽ chết như vậy lúc này!
Chính bản thân mình,
Chết như thế này?
Chết tại cái ký túc xá này?
Chu Trạch lao tới, tên thiếu niên nhìn qua Chu Trạch liếc mắt, không tính tiếp tục ra tay, như có gì đó kỳ lạ hắn lại tiếp tục chui vào vách tường.
Trong khi Chu Trạch tính tiếp tục truy đuổi theo tên thiếu niên bỏ trốn,
Phát hiện ông quần bị túm lại bởi một đôi tay,
Cúi đầu xuống
Vừa nhìn xuống,
Là Lão Đại
Lão Đại người đầy máu, hai tay ôm lấy ống quần Chu Trạch
Nước mũi nước mắt như hấp hối,
Chu Trạch hít một hơi sâu,
Cố nén lại nhìn Lão Đại trước khi lão ra đi!
Đối với người có một trái tim thuần khiết, nhìn Lão Đại lúc này,
Nó như là một gánh phân trên đường phố
Lão Đạo lúc này không còn quan tâm Chu Trạch có bắt được con ma hay không, hắn biết mình không còn được bao lâu, hắn sợ Chu Trạch sau khi bắt ma về thì mình đã chết cứng lạnh, đến lúc đó ngay cả lời cuối cùng cũng không kịp nói, thật sự là đã rất mệt vì mất máu.
"Ông chủ, có một cái rương nhỏ dưới giường, bên trong có một số giấy tờ của tổ tiên, có ba thẻ ngân hàng, mật khẩu là sáu số cuối điện thoại của tôi, tiền cũng không nhiều, cũng được gần một vạn…."
"..." Chu Trạch
Lão Đạo người run rẩy, hắn nhận ra như là một vụ giết người, như là do ông chủ gây ra.
Lão Đạo cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thở dài,
Bình thường cũng không để ý bộ dạng bên ngoài của ông chủ, không quan tâm đến bất cứ điều gì, nhìn người huynh đệ tốt sắp ra đi.
Hắn cũng tức giận rồi,
Hắn nghĩ giờ không thể chờ đợi cơ hội giết con ma đi để trả thù.
Than ôi.
Bằng chứng thời gian sẽ cho ta thấy.
Lão Đạo thổn thức trong lòng,
Hắn không biết là, Chu Trạch nghe lão nói "Không có nhiều tiền cũng chỉ có trăm đến vạn"
Trong lòng xuất hiện ý định muốn để Lão Đạo chết để chiếm lấy tài sản.
Lão Đạo mà biết được sự thật, chắc tức nghen máu mà chết mất.
"Lá bùa, hãy đốt nó trước mộ, rồi hãy để lại hai cái cho mình.
Ông chủ, sau khi tôi chết, có thể quyên góp tiền cho trẻ em miền núi, anh cũng có thể để lại hai phần cho mình, nhưng không nên lấy quá nhiều.
Còn nữa, sau khi tôi chết, hãy báo cho Lương tiên sinh về Thượng Hải, để ông ta tham gia vào lễ truy điệu, dù sao cũng là duyên phận một thời gian.
Tất nhiên rồi,
Anh với Lương tiên sinh thật sự xem trọng lời tôi nói, có thể cùng nhau có thể cứu vớt những linh hồn ở địa ngục ra khỏi sự nghèo khổ, con đường đắc đạo sẽ không còn muộn phiền!
Ngay cả khi không có kiếp luân hồi, ta cũng nguyện hy sinh, trở lại dương gian tiếp tục bên các ngươi!
Trong gió mưa, chúng ta sẽ cùng hội ngộ"
Chu trạch thật sự có chút nghe không rõ,
Chết rồi sẽ đến địa ngục?
Còn vì ngươi?
"Ông chủ, ta còn lưu luyến ngươi, tuy rằng tính khí anh không tốt, lại ích kỷ, không kiếm được nhiều tiền, tôi càng không xấu hổ trước đồng tiền lương của mình."
"..." Chu Trạch
"Tuy rằng anh hay màu mè, luôn muốn người hầu ha, nghe lời ngon ngọt của mỹ nhân, anh còn gặp nhiều trở ngại, vấp ngã lại không thể đứng lên..."
"...…." Chu Trạch
Sao ông còn chưa chết?
Nếu không, ta sẽ cho ngươi?
Anh mau đi sớm một chút,
Nếu không tôi thực sự muốn giết anh.
Lão Đạo nước mắt nước mũi đầm đìa, nói tiếp: "Nhưng thực tế anh cũng không tệ lắm, tuy rằng tật xấu nhiều, nhưng vẫn có ưu điểm, ví dụ như... anh ….chẳng hạn như...…"
Lão Đạo duỗi tay gãi đầu,
Khó vậy à?
Chẳng hạn như gì chứ?
Lúc này, Lão Đạo cảm thấy trong người không ổn, ngã sập xuống, vừa nằm xuống và chỉ lăn khỏi nơi đó, trong phút chốc, Lão Đạo phát hiện những thương tích trên cơ thể biến mất, người cũng sạch sẽ bình thường!
Không chết à?
"Ông chủ, tôi không chết, tôi không chết!"
Lão Đạo mừng quá mà quên hết cả,
Sau đó anh ta thấy Chu Trạch duỗi móng tay,
"Anh vừa nói gì, ta nghe không rõ, nói lại lần nữa xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.