Chương 89: Luật sư Đỗ
Thanh Khiết Xà
06/12/2019
Một tuần sau khi Chu Trạch trở về, hiệu sách của anh và tiệm mỳ của Hứa Thanh Lãng sẽ được chuyển đến chỗ mới. Buổi tối trước hôm chuyển cửa hàng, Hứa Thanh Lãng nói anh ta sẽ bán mì ở quán cũ một lần nữa.
Tiệm mỳ của Hứa Thanh Lãng cũng đã có từ rất lâu, nơi đây chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm của anh. Thậm chí, lần cuối cùng Hứa Thanh Lãng ở cùng bố mẹ chính là ở tại tiệm mỳ này.
Nếu không phải do tiểu Louli xuất thủ, chắc có lẽ Hứa Thanh Lãng mỗi tối vẫn có thể "dùng bữa" với bố mẹ, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.
Hiệu sách của Chu Trạch đã sớm đóng cửa. Những quyển sách đều được xếp vào trong hộp một cách cẩn thận, chỉ cần đợi ngày mai xe ô tô đến để chuyển đi.
Có Bạch Oanh Oanh giúp sức, việc thu dọn và đóng đồ trong chốc lát đã xong xuôi. Dù Chu Trạch cơ thể đã hồi phục hơn một nửa nhưng anh vẫn được ngồi dưỡng bệnh, chỉ cần ngồi đó nhâm nhi trà chờ Oanh Oanh dọn dẹp, trông rất có phong thái của một ông chủ trong xã hội xưa.
Lão đạo cùng con khỉ đang chơi ở trung tâm mua sắm phía sau nhà. Con khỉ và lão đạo rất thân nhau, một người một khỉ có thể dắt nhau đi chơi cả ngày không biết chán.
Nơi đây không có rừng cây, nhưng khoảng sân phía sau trung tâm thương mại cũng đã đủ rộng để cho con khỉ tha hồ nô đùa.
Uống trà rồi ngắm mặt trời lặn, Hứa Thanh Lãng ngồi đó lôi điện thoại ra xem. Trong lòng có một cảm xúc khó tả, vui buồn lẫn lộn.
Cũng may, cuối cùng đã có một vị khách đến quán mỳ.
Đây là vị khách đầu tiên của ngày hôm nay,
Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra,
Thì đây cũng chính là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.
Có lần Chu Trạch đón taxi và yêu cầu tài xế chở mình đến một nơi kinh dị và bẫn thỉu. Tài xế đã chở anh đến đây. Sau khi Chu Trạch xuống xe, anh còn được tài xế dặn dò rất cẩn thận là ở đây thực sự đáng sợ.
Nếu người khác gặp phải trường hợp như anh thì chắc chắn họ cũng sẽ quyết định chuyển cửa hàng sang chỗ mới.
Đây cũng là lý do cho việc Chu Trạch quyết định chuyển đi.
Vị khách đến quán mì của Hứa Thanh Lãng là một người đàn ông mặc vest với mái tóc bông xù.
Trông anh ta hơi bẩn thỉu, không giống dân văn phòng tí nào, trông anh ta như người vô gia cư, nhưng bộ đồ anh ta mặc có giá trị không ít.
"Anh muốn ăn gì?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Xào giúp tôi một ít đồ nhắm và mang ra một chai bia giúp tôi."
"Được rồi."
Hứa Thanh Lãng mang bia ra cho vị khách nọ rồi vào bếp làm đồ ăn.
Vị khách đang ngồi đối diện với Chu Trạch, hai người họ chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.
Anh ta nhìn quanh quán ăn và nói:
"Quán ăn này sắp dọn đi sao?"
"Sao anh biết quán này sắp chuyển đi?" Chu Trạch hỏi.
"Trông quán ăn rất sạch sẽ, hình như vừa được anh chủ ở đây dọn rất cẩn thận. Ở cái nơi "khỉ ho còn gáy" ít khách này, việc dọn sạch sẽ quán chứng tỏ quán sắp dời đi chỗ khác."
Người đàn ông lấy một điếu thuốc châm lửa và hút. Tàn thuốc rơi xuống bàn ăn.
Một lúc sau, Hứa Thanh Lãng mang ra món ăn đầu tiên. Người đàn ông sau khi trông thấy món ăn đã lắc đầu:
"Ông chủ, anh làm đồ ăn trông không ngon tí nào."
"Anh ăn đồ ăn của anh đi." Hứa Thanh Lãng trả lời không nặng cũng không nhẹ.
Chính phong cách này đã tạo nên ông chủ với 20 căn nhà tái định cư.
Người đàn ông lấy đũa lên, gắp một ít thức ăn cho vào miệng và nhổ ra ngay lập thức: "Món này thực sự không thể nuốt nổi."
Hứa Thanh Lãng đã quay trở lại nhà bếp để nấu món ăn tiếp theo, vì vậy anh ta không nghe thấy người đàn ông nói chuyện với mình.
"Tôi nghĩ tay nghề của anh ấy không tệ đến thế." Chu Trạch nói.
"Cũng không tệ?" Người đàn ông đưa tay vỗ mạnh lên bàn, "Làm đồ ăn với sự dửng dưng, không có chút nào chân thành mà cũng được coi là "không tệ lắm"?".
Sau đó, người đàn ông mở nắp bia bằng răng của mình, ừng ực uống một ngụm lớn, nói: "Làm nghề nấu ăn mà không biết chăm chút cho món ăn, chỉ kinh doanh vì lợi ích mà không dùng sự chân thành và đưa tình yêu của mình vào trong món ăn."
"Bây giờ, anh muốn tìm một nhà hàng nấu ra những món ăn bằng sự chân thành thực sự rất khó."
"Này, anh và ông chủ quán ăn này có quan hệ như thế nào. Món ăn của anh ta không nhắm tới, sao lại nhắm tới tôi?"
Người đàn ông đưa Chu Trạch rồi chỉ vào trong bếp, sau đó lặng lẽ cười, nói tiếp:
"Thực sự có gì đó mờ ám."
Chu Trạch không thèm để ý đến người đàn ông này. Trước đó bắt chuyện với người đàn ông này là bởi vì Chu Trạch thấy ông ta có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó.
Có thể kiếp trước Chu Trạch đã gặp ông ta.
"Ghê tởm? Anh có thấy ông chủ quán này rất ghê tởm không? Những người kinh tởm thường sống cuộc sống thoải mái hơn những người bình thường. Tôi cảm thấy cuộc sống của anh không thoải mái cho lắm, ngồi đó bưng tách trà rồi xen vào chuyện của người khác.
Những người hay xía mũi vào chuyện của người khác, suốt ngày lo chuyện bao đồng thì không thể nào sống thoải mái được."
Người đàn ông uống thêm một ngụm bia và cười híp mắt nhìn Chu Trạch.
"Phải, hiệu sách bên cạnh là của anh đúng không?" Người đàn ông chỉ vào hiệu sách của Chu Trạch, nói: "Khi tôi đi qua, đã thấy trong đó được dọn dẹp sạch sẽ."
"Đúng vậy, tôi sẽ chuyển hiệu sách đến chỗ khác."
"Có chuyện đó thật không?" Người đàn ông híp mắt hỏi.
"Anh muốn nói đến chuyện gì?"
"Một vài nhà đầu tư đã nói với tôi rằng, nơi này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không may, rõ ràng là do nhà quản lý ở địa phương thất trách,
Rạp chiếu phim bị cháy,
Có người nhảy lầu tự sát,
Điều này dẫn đến việc kinh doanh của các anh không thể nào phát triển được, những nhà quản lý địa phương sẽ đến đây và bồi thường cho các anh về thiệt hại bị tổn thất."
"Bồi thường như thế nào đối với việc kinh doanh không có hiệu quả?" Hứa Thanh Lãng bưng món ăn cuối cùng ra, bỏ lên trên bàn rồi nói với người đàn ông.
"Khi rạp chiếu phim cháy, anh có thể đòi bồi thường với rạp chiếu phim, nói rằng không có rạp chiếu phim ở đó, khách kéo đến đây càng ngày càng ít đi."
"Rạp chiếu phim phải đòi bồi thường kẻ đốt phá mới phải. Kẻ gây ra tai nạn của chỉ là một lao động nghèo, đòi bồi thường làm sao?" Hứa Thanh Lãng vặn lại.
"Người gây ra hỏa hoạn không có trách nhiệm gì?
Quản lý ở địa phương này không có trách nhiệm gì?
À đúng rồi, tôi còn nghe nói còn có hai người mới nhảy lầu ở đây. Mọi người đồn rằng gia đình hai người tự tử kia rất giàu có, tại sao các anh không yêu cầu gia đình hai người đó bồi thường cho sự mất mát về doanh thu?"
"Anh suy luận có hơi kỳ lạ." Chu Trạch không biết nên khóc hay cười.
Chưa kể chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng. Hơn nữa, việc bồi thường là rất khó để thực hiện vì nghe chừng nó rất vô lý.
"Lạ cái gì, có luật thì phải tuân theo, người Trung Quốc không thích ra tòa. Có thể vụ kiện này khi ra tòa có thể bị đánh, nhưng tôi chắc với các anh, các anh sẽ được bồi thường.
Cho dù cái rạp hát kia phản bác, thì họ cũng phải bồi thường cho các anh thôi.
Tôi có thể giúp các anh trong vị kiện này, vừa vặn tôi đang thiếu tiền, mà các anh mời luật sư cũng tốn một khoản lớn, chi bằng tôi sẽ làm luật sư cho các anh, tiền bồi thường thu được chúng ta sẽ chia đôi."
"Anh rảnh thì đi mà kiện cáo, không ai rảnh mà đi làm việc đó với anh đâu. Hơn nữa, gia đình hai người tự tử mới mất đi người thân, nỗi đau còn chưa hết, anh lại đến đòi người ta tiền bồi thường?"
Hứa Thanh Lãng nói với người đàn ông kia bằng giọng khó chịu.
"Thông tin này không hữu ích với các anh sao? Sau khi nhận được số tiền, các sẽ không cần dọn đi chỗ khác nữa."
Người đàn ông uống liền một hơi bia, bia cũng vừa hết.
"Các anh thật ngốc, muốn có tiền làm gì chẳng được!"
"Có phải anh họ Đỗ không?" Chu Trạch đột nhiên hỏi.
Người đàn ông quay sang và nhìn Chu Trạch: "Anh vẫn nhận ra tôi?"
"Lão già Chu, anh biết ông ta?" Hứa Thanh Lãng hỏi Chu Trạch.
Chu Trạch gật đầu, "Luật sư."
"Luật sự sao?" Hứa Thanh Lãng cười chảy ra nước mắt. "Đây rõ ràng là một luật sư lang băm."
"Anh ta là luật sư." Chu Trạch lặp lại.
Chu Trạch nhớ lại, hồi trước khi anh còn là bác sỹ đã gây ra hai tai nạn vì thuốc ngoài ý muốn, bệnh nhân đã kiện chuyện này ra tòa. Cuối cùng, bệnh viện đã mời luật sư Đỗ và thắng kiện một cách hoàn hảo.
Anh ấy là người Thông Thành, trước đó có một công ty luật riêng ở Thượng Hải. Luật sư Đỗ là một luật sư rất có tiếng trong ngành vì tài suy luận sắc bén và tỷ lệ thắng các vụ kiện cao.
Giá để mời anh ta làm luật sư cũng rất đắt đỏ, ngoại trừ những người giàu có và những công ty lớn, người bình thường không thể nào đủ tiền để mời anh làm luật sư cho mình.
"Vì anh đã nhận ra tôi, nên anh đã biết vụ kiện này chắc hẳn phần thắng sẽ nghiêng về chúng ta. Khi đó, anh sẽ có đủ tiền mở một cửa hàng mới, tôi cũng sẽ có tiền để chi tiêu."
Luật sư Đỗ nhìn Chu Trạch và mong chờ câu trả lời.
"Thật xin lỗi, thực sự chúng tôi không có hứng thú." Chu Trạch vẫn cương quyết từ chối.
"Các anh không quan tâm đến tiền sao? Số tiền đó rất lớn."
Luật sư Đỗ cười thầm,
Sau đó đứng dậy,
Đưa tay chỉ vào Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng,
"Hai kẻ ngu ngốc, có tiền cũng không muốn."
Anh ta nói xong liền thò tay vào túi của mình, móc ra một cục tiền lớn,
"Cơm rất khó khăn."
Nói xong, luật sư Đỗ cầm nửa chai bia còn lại và lắc lư đi ra khỏi cửa.
"Con hàng này đầu óc có vấn đề thì phải." Hứa Thanh Lãng vừa dọn bàn vừa nói. "Quên anh ta đi, đóng cửa lại, tôi sẽ pha cà phê và làm một ít bánh ngọt."
"Trước kia anh ta đã rất lợi hại." Chu Trạch nói.
"Anh tôn sùng hắn đến thế sao?"
"Không phải là tôn sùng gì cả nhưng anh ta thực sự rất giỏi. Trong mọi ngành nghề, có thể đạt được vị trí hàng đầu trong ngành nghề đó phải rất xuất sắc, hơn nữa, anh ta còn là luật sư hàng đầu ở Thượng Hải.
Anh có biết vụ án nổi tiếng nhất mà anh ta thắng kiện không?"
"Anh nói đi."
"Đó là vụ án của một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, nó đã bị tình nghi là kẻ giết người. Vì gia đình đứa trẻ đó vô cùng giàu có nên đã mời anh ta đến làm luật sư biện hộ,
Cuối cùng, đứa trẻ được trắng án và được thả ra ngay sau khi phiên tòa kết thúc."
"Nhưng đứa trẻ kia có thực sự giết người không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
Chu Trạch do dự rồi gật đầu: "Hẳn là đứa trẻ đã giết người."
"Anh ta đúng là loại người thấy tiền là sáng hết cả mắt, như thế làm sao ngành luật sư có thể tốt hơn được."
"Ngành luật sư chỉ có thể trở nên tốt hơn khi không bị nhà giàu và các công ty lớn đàn áp, gây sức ép. Hơn nữa, khi tham gia một vụ kiện, người luật sư chắc chắn phải bảo vệ danh dự của mình bằng cách thắng kiện, không phải chỉ có lương tâm là được."
"Tôi hiểu đạo lý này." Hứa Thanh Lãng duỗi lưng, sau đó có chút tò mò về bộ dạng của luật sư Đỗ bây giờ:
"Vậy, anh ta tài giỏi như vậy, nhiều tiền như vậy, tại sao lại còn phải chạy đến đây năn nỉ chúng ta cho anh ta làm luật sư trong vụ kiện?"
Chu Trạch nhấp một ngụm trà,
Chậm rãi nói:
"Sau khi được thả, đứa trẻ kia lại tiếp tục giết người,
Trời xui đất khiến thế nào,
Đứa trẻ kia,
Sau khi được thả đã chạy vào nhà luật sư Đỗ,
Vợ cùng con gái của ông ấy
Đã bị đứa trẻ kia giết ngay ngày hôm đó.
Tiệm mỳ của Hứa Thanh Lãng cũng đã có từ rất lâu, nơi đây chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm của anh. Thậm chí, lần cuối cùng Hứa Thanh Lãng ở cùng bố mẹ chính là ở tại tiệm mỳ này.
Nếu không phải do tiểu Louli xuất thủ, chắc có lẽ Hứa Thanh Lãng mỗi tối vẫn có thể "dùng bữa" với bố mẹ, hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.
Hiệu sách của Chu Trạch đã sớm đóng cửa. Những quyển sách đều được xếp vào trong hộp một cách cẩn thận, chỉ cần đợi ngày mai xe ô tô đến để chuyển đi.
Có Bạch Oanh Oanh giúp sức, việc thu dọn và đóng đồ trong chốc lát đã xong xuôi. Dù Chu Trạch cơ thể đã hồi phục hơn một nửa nhưng anh vẫn được ngồi dưỡng bệnh, chỉ cần ngồi đó nhâm nhi trà chờ Oanh Oanh dọn dẹp, trông rất có phong thái của một ông chủ trong xã hội xưa.
Lão đạo cùng con khỉ đang chơi ở trung tâm mua sắm phía sau nhà. Con khỉ và lão đạo rất thân nhau, một người một khỉ có thể dắt nhau đi chơi cả ngày không biết chán.
Nơi đây không có rừng cây, nhưng khoảng sân phía sau trung tâm thương mại cũng đã đủ rộng để cho con khỉ tha hồ nô đùa.
Uống trà rồi ngắm mặt trời lặn, Hứa Thanh Lãng ngồi đó lôi điện thoại ra xem. Trong lòng có một cảm xúc khó tả, vui buồn lẫn lộn.
Cũng may, cuối cùng đã có một vị khách đến quán mỳ.
Đây là vị khách đầu tiên của ngày hôm nay,
Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra,
Thì đây cũng chính là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.
Có lần Chu Trạch đón taxi và yêu cầu tài xế chở mình đến một nơi kinh dị và bẫn thỉu. Tài xế đã chở anh đến đây. Sau khi Chu Trạch xuống xe, anh còn được tài xế dặn dò rất cẩn thận là ở đây thực sự đáng sợ.
Nếu người khác gặp phải trường hợp như anh thì chắc chắn họ cũng sẽ quyết định chuyển cửa hàng sang chỗ mới.
Đây cũng là lý do cho việc Chu Trạch quyết định chuyển đi.
Vị khách đến quán mì của Hứa Thanh Lãng là một người đàn ông mặc vest với mái tóc bông xù.
Trông anh ta hơi bẩn thỉu, không giống dân văn phòng tí nào, trông anh ta như người vô gia cư, nhưng bộ đồ anh ta mặc có giá trị không ít.
"Anh muốn ăn gì?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Xào giúp tôi một ít đồ nhắm và mang ra một chai bia giúp tôi."
"Được rồi."
Hứa Thanh Lãng mang bia ra cho vị khách nọ rồi vào bếp làm đồ ăn.
Vị khách đang ngồi đối diện với Chu Trạch, hai người họ chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.
Anh ta nhìn quanh quán ăn và nói:
"Quán ăn này sắp dọn đi sao?"
"Sao anh biết quán này sắp chuyển đi?" Chu Trạch hỏi.
"Trông quán ăn rất sạch sẽ, hình như vừa được anh chủ ở đây dọn rất cẩn thận. Ở cái nơi "khỉ ho còn gáy" ít khách này, việc dọn sạch sẽ quán chứng tỏ quán sắp dời đi chỗ khác."
Người đàn ông lấy một điếu thuốc châm lửa và hút. Tàn thuốc rơi xuống bàn ăn.
Một lúc sau, Hứa Thanh Lãng mang ra món ăn đầu tiên. Người đàn ông sau khi trông thấy món ăn đã lắc đầu:
"Ông chủ, anh làm đồ ăn trông không ngon tí nào."
"Anh ăn đồ ăn của anh đi." Hứa Thanh Lãng trả lời không nặng cũng không nhẹ.
Chính phong cách này đã tạo nên ông chủ với 20 căn nhà tái định cư.
Người đàn ông lấy đũa lên, gắp một ít thức ăn cho vào miệng và nhổ ra ngay lập thức: "Món này thực sự không thể nuốt nổi."
Hứa Thanh Lãng đã quay trở lại nhà bếp để nấu món ăn tiếp theo, vì vậy anh ta không nghe thấy người đàn ông nói chuyện với mình.
"Tôi nghĩ tay nghề của anh ấy không tệ đến thế." Chu Trạch nói.
"Cũng không tệ?" Người đàn ông đưa tay vỗ mạnh lên bàn, "Làm đồ ăn với sự dửng dưng, không có chút nào chân thành mà cũng được coi là "không tệ lắm"?".
Sau đó, người đàn ông mở nắp bia bằng răng của mình, ừng ực uống một ngụm lớn, nói: "Làm nghề nấu ăn mà không biết chăm chút cho món ăn, chỉ kinh doanh vì lợi ích mà không dùng sự chân thành và đưa tình yêu của mình vào trong món ăn."
"Bây giờ, anh muốn tìm một nhà hàng nấu ra những món ăn bằng sự chân thành thực sự rất khó."
"Này, anh và ông chủ quán ăn này có quan hệ như thế nào. Món ăn của anh ta không nhắm tới, sao lại nhắm tới tôi?"
Người đàn ông đưa Chu Trạch rồi chỉ vào trong bếp, sau đó lặng lẽ cười, nói tiếp:
"Thực sự có gì đó mờ ám."
Chu Trạch không thèm để ý đến người đàn ông này. Trước đó bắt chuyện với người đàn ông này là bởi vì Chu Trạch thấy ông ta có chút quen mặt, hình như đã gặp ở đâu đó.
Có thể kiếp trước Chu Trạch đã gặp ông ta.
"Ghê tởm? Anh có thấy ông chủ quán này rất ghê tởm không? Những người kinh tởm thường sống cuộc sống thoải mái hơn những người bình thường. Tôi cảm thấy cuộc sống của anh không thoải mái cho lắm, ngồi đó bưng tách trà rồi xen vào chuyện của người khác.
Những người hay xía mũi vào chuyện của người khác, suốt ngày lo chuyện bao đồng thì không thể nào sống thoải mái được."
Người đàn ông uống thêm một ngụm bia và cười híp mắt nhìn Chu Trạch.
"Phải, hiệu sách bên cạnh là của anh đúng không?" Người đàn ông chỉ vào hiệu sách của Chu Trạch, nói: "Khi tôi đi qua, đã thấy trong đó được dọn dẹp sạch sẽ."
"Đúng vậy, tôi sẽ chuyển hiệu sách đến chỗ khác."
"Có chuyện đó thật không?" Người đàn ông híp mắt hỏi.
"Anh muốn nói đến chuyện gì?"
"Một vài nhà đầu tư đã nói với tôi rằng, nơi này liên tiếp xảy ra nhiều chuyện không may, rõ ràng là do nhà quản lý ở địa phương thất trách,
Rạp chiếu phim bị cháy,
Có người nhảy lầu tự sát,
Điều này dẫn đến việc kinh doanh của các anh không thể nào phát triển được, những nhà quản lý địa phương sẽ đến đây và bồi thường cho các anh về thiệt hại bị tổn thất."
"Bồi thường như thế nào đối với việc kinh doanh không có hiệu quả?" Hứa Thanh Lãng bưng món ăn cuối cùng ra, bỏ lên trên bàn rồi nói với người đàn ông.
"Khi rạp chiếu phim cháy, anh có thể đòi bồi thường với rạp chiếu phim, nói rằng không có rạp chiếu phim ở đó, khách kéo đến đây càng ngày càng ít đi."
"Rạp chiếu phim phải đòi bồi thường kẻ đốt phá mới phải. Kẻ gây ra tai nạn của chỉ là một lao động nghèo, đòi bồi thường làm sao?" Hứa Thanh Lãng vặn lại.
"Người gây ra hỏa hoạn không có trách nhiệm gì?
Quản lý ở địa phương này không có trách nhiệm gì?
À đúng rồi, tôi còn nghe nói còn có hai người mới nhảy lầu ở đây. Mọi người đồn rằng gia đình hai người tự tử kia rất giàu có, tại sao các anh không yêu cầu gia đình hai người đó bồi thường cho sự mất mát về doanh thu?"
"Anh suy luận có hơi kỳ lạ." Chu Trạch không biết nên khóc hay cười.
Chưa kể chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng. Hơn nữa, việc bồi thường là rất khó để thực hiện vì nghe chừng nó rất vô lý.
"Lạ cái gì, có luật thì phải tuân theo, người Trung Quốc không thích ra tòa. Có thể vụ kiện này khi ra tòa có thể bị đánh, nhưng tôi chắc với các anh, các anh sẽ được bồi thường.
Cho dù cái rạp hát kia phản bác, thì họ cũng phải bồi thường cho các anh thôi.
Tôi có thể giúp các anh trong vị kiện này, vừa vặn tôi đang thiếu tiền, mà các anh mời luật sư cũng tốn một khoản lớn, chi bằng tôi sẽ làm luật sư cho các anh, tiền bồi thường thu được chúng ta sẽ chia đôi."
"Anh rảnh thì đi mà kiện cáo, không ai rảnh mà đi làm việc đó với anh đâu. Hơn nữa, gia đình hai người tự tử mới mất đi người thân, nỗi đau còn chưa hết, anh lại đến đòi người ta tiền bồi thường?"
Hứa Thanh Lãng nói với người đàn ông kia bằng giọng khó chịu.
"Thông tin này không hữu ích với các anh sao? Sau khi nhận được số tiền, các sẽ không cần dọn đi chỗ khác nữa."
Người đàn ông uống liền một hơi bia, bia cũng vừa hết.
"Các anh thật ngốc, muốn có tiền làm gì chẳng được!"
"Có phải anh họ Đỗ không?" Chu Trạch đột nhiên hỏi.
Người đàn ông quay sang và nhìn Chu Trạch: "Anh vẫn nhận ra tôi?"
"Lão già Chu, anh biết ông ta?" Hứa Thanh Lãng hỏi Chu Trạch.
Chu Trạch gật đầu, "Luật sư."
"Luật sự sao?" Hứa Thanh Lãng cười chảy ra nước mắt. "Đây rõ ràng là một luật sư lang băm."
"Anh ta là luật sư." Chu Trạch lặp lại.
Chu Trạch nhớ lại, hồi trước khi anh còn là bác sỹ đã gây ra hai tai nạn vì thuốc ngoài ý muốn, bệnh nhân đã kiện chuyện này ra tòa. Cuối cùng, bệnh viện đã mời luật sư Đỗ và thắng kiện một cách hoàn hảo.
Anh ấy là người Thông Thành, trước đó có một công ty luật riêng ở Thượng Hải. Luật sư Đỗ là một luật sư rất có tiếng trong ngành vì tài suy luận sắc bén và tỷ lệ thắng các vụ kiện cao.
Giá để mời anh ta làm luật sư cũng rất đắt đỏ, ngoại trừ những người giàu có và những công ty lớn, người bình thường không thể nào đủ tiền để mời anh làm luật sư cho mình.
"Vì anh đã nhận ra tôi, nên anh đã biết vụ kiện này chắc hẳn phần thắng sẽ nghiêng về chúng ta. Khi đó, anh sẽ có đủ tiền mở một cửa hàng mới, tôi cũng sẽ có tiền để chi tiêu."
Luật sư Đỗ nhìn Chu Trạch và mong chờ câu trả lời.
"Thật xin lỗi, thực sự chúng tôi không có hứng thú." Chu Trạch vẫn cương quyết từ chối.
"Các anh không quan tâm đến tiền sao? Số tiền đó rất lớn."
Luật sư Đỗ cười thầm,
Sau đó đứng dậy,
Đưa tay chỉ vào Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng,
"Hai kẻ ngu ngốc, có tiền cũng không muốn."
Anh ta nói xong liền thò tay vào túi của mình, móc ra một cục tiền lớn,
"Cơm rất khó khăn."
Nói xong, luật sư Đỗ cầm nửa chai bia còn lại và lắc lư đi ra khỏi cửa.
"Con hàng này đầu óc có vấn đề thì phải." Hứa Thanh Lãng vừa dọn bàn vừa nói. "Quên anh ta đi, đóng cửa lại, tôi sẽ pha cà phê và làm một ít bánh ngọt."
"Trước kia anh ta đã rất lợi hại." Chu Trạch nói.
"Anh tôn sùng hắn đến thế sao?"
"Không phải là tôn sùng gì cả nhưng anh ta thực sự rất giỏi. Trong mọi ngành nghề, có thể đạt được vị trí hàng đầu trong ngành nghề đó phải rất xuất sắc, hơn nữa, anh ta còn là luật sư hàng đầu ở Thượng Hải.
Anh có biết vụ án nổi tiếng nhất mà anh ta thắng kiện không?"
"Anh nói đi."
"Đó là vụ án của một đứa trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên, nó đã bị tình nghi là kẻ giết người. Vì gia đình đứa trẻ đó vô cùng giàu có nên đã mời anh ta đến làm luật sư biện hộ,
Cuối cùng, đứa trẻ được trắng án và được thả ra ngay sau khi phiên tòa kết thúc."
"Nhưng đứa trẻ kia có thực sự giết người không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
Chu Trạch do dự rồi gật đầu: "Hẳn là đứa trẻ đã giết người."
"Anh ta đúng là loại người thấy tiền là sáng hết cả mắt, như thế làm sao ngành luật sư có thể tốt hơn được."
"Ngành luật sư chỉ có thể trở nên tốt hơn khi không bị nhà giàu và các công ty lớn đàn áp, gây sức ép. Hơn nữa, khi tham gia một vụ kiện, người luật sư chắc chắn phải bảo vệ danh dự của mình bằng cách thắng kiện, không phải chỉ có lương tâm là được."
"Tôi hiểu đạo lý này." Hứa Thanh Lãng duỗi lưng, sau đó có chút tò mò về bộ dạng của luật sư Đỗ bây giờ:
"Vậy, anh ta tài giỏi như vậy, nhiều tiền như vậy, tại sao lại còn phải chạy đến đây năn nỉ chúng ta cho anh ta làm luật sư trong vụ kiện?"
Chu Trạch nhấp một ngụm trà,
Chậm rãi nói:
"Sau khi được thả, đứa trẻ kia lại tiếp tục giết người,
Trời xui đất khiến thế nào,
Đứa trẻ kia,
Sau khi được thả đã chạy vào nhà luật sư Đỗ,
Vợ cùng con gái của ông ấy
Đã bị đứa trẻ kia giết ngay ngày hôm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.