Chương 193: Lưu manh cùng Lưu manh
Thanh Khiết Xà
18/02/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
Chất liệu chính để tạo nên bộ giáp này là trúc, ngoài ra còn có một vài bộ phận kim loại, toàn thân màu đen, được chế tác rất tinh xảo, khiến người ta nhìn mà cảm thấy rất bắt mắt.
Kỳ thực, so với giáp trụ của các nơi khác, giáp trụ của samurai Nhật Bản cho dù là lực phòng ngự hay là tính thực dụng, đều không thể coi là tối ưu nhất, bởi vì trong một thời gian rất dài, người Nhật Bản vẫn luôn đóng cửa ở lại trên đảo của mìn, trận chiến "Thời đại thiên quốc" cấp bậc thôn trưởng.
Nhưng bỏ qua hết các khuyết điểm kia.
Mấu chốt là nó đẹp.
Dù là Chu Trạch, lúc này khi anh nhìn vào gương thấy bản thân mình đang khoác lên người bộ giáp trụ này, anh không hề cảm thấy khó chịu hay phẫn nộ vì đột nhiên trên người mình lại nhiều thêm một món đồ, trái lại anh còn cảm thấy, nếu tạm thời không nhắc tới tính thực dụng cùng tính phòng hộ gì gì đó, chỉ riêng chuyện đang đánh lộn tự nhiên bộ giáp này hiện ra, cảm giác đúng là "siêu oách".
Nếu bên cạnh còn Lão đạo đúng lúc phối hợp thêm một bản nhạc nền cổ điển, hiệu quả lại càng tăng gấp bội.
Có lẽ bản thân đã bị sản phẩm của văn hóa Nhật này ảnh hưởng, chí ít đối với Chu Trạch, anh thực sự không ghét bộ áo giáp này.
Chu Trạch còn nhớ rõ khi anh còn bé, còn ơ trong cô nhi viện, sau bữa cơm chiều sẽ có một đám bạn nhỏ tụ tập trong phòng khách, nơi có chiếc tivi duy nhất ở đây, mọi người cùng nhau ngồi trên băng ghế nhỏ chờ xem phim hoạt hình.
Lúc đó đầu ghi video cùng với mấy loại VCD hay DVD thời sau này đều chưa phổ biến, cho nên cơ bản là trên tivi có chiếu gì thì mọi người đều sẽ xem.
Có một thời gian, một bộ phim hoạt hình Nhật "Ronin Warriors" từng hot khắp toàn bộ đại lục, tạo nên cơn sốt lớn trong nước, cho dù hiện tại xem lại vẫn thấy những bộ giáp trụ trong phim cùng với một số bản nhạc nền không hề tụt hậu chút nào.
Đưa tay,
Nhấc chân,Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vặn eo,
Dù là hiện tại thân thể anh có chút hư nhược nhưng Chu Trạch vẫn đang kiên trì làm vài động tác trước gương, khiến người ta cảm giác như anh đã tuy có tuổi nhưng vẫn đang còn rất điên cuồng.
Chờ khi chơi đủ rồi, Chu Trạch lại nhắm mắt lại, áo giáp nhanh chóng biến mất, anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống, trên người mồ hôi đã chảy đầm đìa.
Bạch Oanh Oanh lấy thêm sữa tắm tới một lần nữa đi vào trong phòng vệ sinh, nhìn thấy trên người Chu Trạch toát mồ hôi, cô ấy cảm thấy chẳng hiểu vì sao, chỉ còn cách giúp Chu Trạch tẩy rửa thêm một lần nữa.
Hưởng thụ sự phục vụ của nữ bộc nhà mình, ông chủ Chu Trạch tắm rửa xong thay quần áo sạch sẽ rồi lại được Bạch Oanh Oanh dìu tới ngồi vào vị trí anh thích nhất trên sô pha.
Trên bàn trà trước mặt còn một ít bánh kẹo, còn có cả cà phê cùng báo chí.
Ánh nắng buổi trưa nhàn hạ, không thể lãng phí.
Ông chủ Chu lại nhanh chóng sắm vai cá muối, có thể đây là hành động trên bản tính của anh, hơn nữa sau khi trải qua chuyện lần trước, Chu Trạch bắt đầu sinh ra một loại bài xích theo bản năng đối với bất kỳ chuyện gì khiến bản thân mình phải rời khỏi phòng sách.
Tính cách của anh có chút ích kỷ thật, lại còn có phần ta chỉ thích làm cá muối thật thỏa thích, dù ta mặn sau khi chết nước biển vẫn ngập trời.
Lúc này, Lão đạo đã trở về tiệm sách, đầu anh ta nhễ nhại mồ hôi, vừa thấy Chu Trạch đang dựa vào ghế sô pha đọc báo, Lão đạo hưng phấn cười "haha" hai tiếng, sau đó mới cầm chai bia ướp lạnh bù lại, nói:
Ông chủ, về đến nhà, trông thấy anh như thường ngày như vậy, cảm giác thật sự tốt.
Lão đạo nói bóng gió,
Giống như một người chồng lao động cần mẫn bên ngoài, vừa về đến nhà đã thấy cô vợ của mình đang cho con bú, cho dù cả ngày mệt nhọc bao nhiêu cũng đều tiêu tan.
Tóm lại, lời này nghe cảm giác là lạ.
Chu Trạch nhìn thoáng qua Lão đạo, gặp tinh thần anh đang phấn chấn, bước đi hiên ngang, bỗng nhiên có chút ước ao được như thằng này, sau chuyện lần ấy, cho dù Lão đạo được chân trâu của Bạch Oanh Oanh kéo dài tính mạng, nhưng chân ấy cũng chỉ có thể đảm bảo cho anh ta không chết mà thôi, thật không ngờ sinh mệnh lực của Lão đạo lại ương ngạnh như vậy, mới không bao lâu mà Lão đạo đã lại khỏe mạnh như thường.
Ông lão bảy mươi tuổi đầu lại có sinh mệnh đáng sợ như vậy, hơn nữa mỗi buổi sáng đều có thể nhất trụ kình thiên, trong đầu luôn nghĩ tới hôm nay có nên làm hay không, thực sự là ghen tị với anh ta quá đi.
"Thân thể anh thế nào rồi?" Chu Trạch hỏi.
Cho dù thế nào đi chăng nữa anh phải quan tâm hỏi han một câu, cho dù Chu Trạch cảm thấy cho dù tối nay Lão đạo có lăn qua lăn lại, một long hai phượng cũng chẳng có vấn đề gì.
"Rất tốt, cảm thấy càng khỏe mạnh hơn so với trước kia." Lão đạo vỗ bộ ngực của mình rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch, sau đó anh đưa tay lặng lẽ chỉ chỉ Bạch Oanh Oanh đang bận rộn ở phía sau, nhỏ giọng nói:
"Ông chủ, Oanh Oanh chuyện thân thể giải quyết được không?"
"Chờ tôi khôi phục tốt liền giải quyết."
"Vậy là tốt rồi, cô bé vốn xinh đẹp biết bao nhiêu." Lão đạo chắp chắp miệng đi tới phòng vệ sinh, sau đó anh lại đi ra mở TV, tùy ý đổi kênh.
"À,ông chủ, hôm nay có một trận bóng, anh có muốn xem không?"
"Không có hứng thú" Chu Trạch không phải là một người mê bóng đá.
"Là trận thi đấu của Thông Thành, hình như còn là giải bóng đá ngoại hạng, FA cup Trung Quốc.
Mùa giải Liên đoàn bóng đá Trung Quốc đối đầu với giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc đó, đây là chuyện rất hiếm, bần đạo phải đi xem mới được."
Kỳ thực Lão đạo cũng không phải là người mê bóng đá, chỉ có điều anh ta lại có chút duyên phận với bóng đá, từ mấy năm trước khi anh ta còn đang vào nam ra bắc, anh ta đã từng được mời tới sân nhà của không ít các câu lạc bộ làm lễ cúng bái, có ý khai quang cho câu lạc bộ, tích thêm chút vận khí.
Đại khái là mấy đội bóng kia đều la những đội bóng có chút không may, mỗi khi đá trên sân nhà toàn sút trúng cầu môn hoặc gặp chuyện không may mắn gì đó, dù sao thì Lão đạo cũng mèo mù vớ cá rán, hoặc cũng có thể là sau khi đám cầu thủ thấy sân nhà mình được khai quang dẫn tới trạng thái tâm lý được gia trì, biến đổi lớn, thành tích sân nhà bỗng chốc trở nên khá hơn, vì thế lão đạo rất được hoan nghênh, sau khi tạo lập được danh tiếng còn được mấy câu lạc bộ khác mời tới làm lễ cúng.
Nếu nói người Trung Quốc thật sự mê tín thì cũng không đúng, đừng xem trong chùa miếu hương khói nhang phồn thịnh, nhưng thật ra đa số người đều đi vì náo nhiệt thôi, sau khi vào miếu liền cúi chào, căn cứ theo tinh thần số đông, hơn nữa thật ra đây vốn không thể tính là mê tín, trước khi mấy cao ốc khởi công hay trước khi mấy bộ phim ảnh khởi động máy, v vẫn đều bày dàn dâng hương có ý mong rằng chuyện được thuận lợi bình an.
Chẳng qua mấy năm trước Lão đạo chơi đùa quá mức, tạo thành hiệu ứng hồ điệp, nếu ông mời đạo sĩ thì tôi đây sẽ mời khiêu đại thần hoặc hòa thượng, nói chung ông đứng hát tôi lên đài, thần tiên các phái đều tới gia trì, phát huy trọn vẹn sự đặc sắc trên mặt văn hóa của địa phương nơi câu lạc bộ đó đặt chân, vô cùng náo nhiệt.
Chẳng qua hành động này đã bị một người yêu bóng đá chụp lại, đăng lên web, bản thân người mê bóng đá vốn chỉ có ý trêu chọc, thế nhưng bên trên lại chú ý tới chuyện này, liên đoàn bóng đá lập tức phát xuống một bộ công văn, cấm không cho câu lạc bộ nào làm chuyện này nữa.
Vì thế Lão đạo cũng bị chặt đứt con đường tài vận này, chỉ có thể chuyển qua ngành nghề livestream, mà chuyện đó lại nói sau...…
.......
Hứa Thanh Lãng không lái xe về với ông bà, dù là đi tới hay đi về cũng đều là đi xe khách, sau khi anh ta xử lý xong chuyện của gia tộc đi xe khách trở về, trên đường nhìn thấy dường như tài xế cứ một mực len lén đánh giá bản thân mình.
Được rồi,
Đối với loại ánh mắt này, Hứa Thanh Lãng đã khá quen rồi, cũng đã miễn dịch với nó, dung mạo và khí chất của chính mình là thế nào anh ta cũng rõ, đây cũng là chuyện chẳng có cách nào giải quyết.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều dường như ài xế này có điều gì đó đáng ngờ, thỉnh thoảng anh ta còn điện thoại di động ra sau nhìn xem, sau đó lại cố ý nhìn mình một chút qua gương chiếu hậu, cuối cùng, tài xế không nhìn được, hỏi:
"Cậu là nam giả nữ à?"
Hứa Thanh Lãng nhất thời nghe không hiểu ý của anh ta.
Tài xế lắc đầu, sau đó lại nhìn màn hình điện thoại di động một chút, hỏi:"Rốt cuộc cậu là nam hay nữ?"
"Nam."
Hứa Thanh Lãng vừa chỉ chỉ tài xế vừa nói:"Anh đang nhìn cái gì vậy?"
"À, không có gì.""
"Nói cho tôi biết anh đang nhìn cái gì." Hứa Thanh Lãng kiên quyết nói.
Không nói tới loại khí thế vương giả kia,
Chỉ nói tới loại khí chất của người đã từng trải nhiều sự đời này,
Hiện tại lúc Hứa Thanh Lãng nói chuyện phảng phất như mang theo một loại cảm giác áp bách kiểu Võ Tắc Thiên nói chuyện với quân thần vậy.
Tài xế còn trẻ tuổi, đương nhiên tâm lý cũng không lão luyện như người già, dưới sự khẩn trương anh ta trực tiếp chỉ vào màn hình nói:
"Bên phía chúng tôi có đánh giá riêng của tài xế, hàng khách không thể nhìn thấy được."
"Tôi thấy trong đánh giá dùng mạng cậu rất đẹp, còn có người đoán không biết rốt cuộc cậu là nam hay nữ, lúc trước tôi nhận chuyến đặt xe của cậu cũng là vì nhìn thấy bài đánh giá này, cảm thấy rất thú vị, rất tò mò, thật ra con đường có cần đi khác hẳn với lộ tuyến của tôi.
"Nhàm chán."
Hứa Thanh Lãng khinh thường lắc đầu nhắm mắt lại.
Khoảng 20 phút sau, xe đến tiệm sách, Hứa Thanh Lãng xuống xe, không ngờ anh ta lại nhìn thấy trong tiệm sách có không ít người, hơn nữa còn là người sống.
Đẩy cửa đi vào, Hứa Thanh Lãng trông thấy Chu Trạch đang ngồi ở quầy bar.
"Anh tỉnh rồi à?" Hứa Thanh Lãng chào hỏi.
"Ừm." Chu Trạch gật đầu.
"Vì sao lại náo nhiệt như vậy?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
Chu Trạch chỉ vào màn hình tivi nói:"Ngay từ đầu là Lão đạo xem bóng đá, sau đó có không ít người qua thường xuyên nhìn qua cửa sổ thủy tinh này nhìn thấy, đã đến đây cùng xem."
"Tiêu một trăm đồng chỉ vì đến đây xem một trận bóng đá thôi sao?" Hứa Thanh Lãng có chút không thể hiểu được.
Thật ra trong một thời gian dài Thông Thành vẫn luôn không có đội bóng nào, nhưng từ hai năm trước xuất hiện một đội, thoáng cái đã hội tụ không ít người mê bóng đá, cho dù là mùa giải Liên đoàn bóng đá Trung Quốc, mỗi lần đều có gần mười ngàn người tới đây xem các trận so tài, độ hot của nó đã hoàn toàn vượt qua giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc.
"ĐM, 2-0, nằm ở thế thua rồi! Mẹ nó, không xem nữa!"
Một người đàn ông trung niên xăm trổ đầy mình hùng hổ rống lên vài tiếng, cuối cùng ông ta rất không tình nguyện đến quầy bar tính tiền.
"Đám hố cha này, tôi chỉ uống hai bình trà lạnh mà thu những một trăm đồng, quan trọng nhất là con mẹ nó, mới hơn nửa hiệp đã bị dẫn hai không, ông đây quả thực là từ bỏ tiền ra để chịu tội mà."
Tên xăm mình suy nghĩ một chút sau đó thu lại một trăm đồng chuẩn bị đặt trên quầy bar về, quay qua nói với Chu Trạch:
"Ông chủ, chẳng lẽ ông còn không biết xấu hổ mà thu tiền của tôi sao? Tôi cũng là người lăn lộn nơi này, biệt hiệu Cường Sa, sau này anh có chuyện gì cứ nói với tôi một tiếng là tốt rồi...."
"Không thu." Chu Trạch trả lời.
Tên xăm mình cười "ha ha" đưa tay chỉ Chu Trạch, ra hiệu anh biết đều lắm, trên thực tế người có thể mở tiệm ở Phố Nam này, vốn đã không phải đối tượng mấy tên tiểu lưu manh miệng cọp gan thỏ này có thể chỉ trích.
Tên xăm mình rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lửa, tiêu sái mà đẩy cửa phòng đọc sách đi ra ngoài.
"Đồ không biết sống chết." Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh giễu cợt nói.
Anh ta hiểu được tại sao bỗng nhiên Chu Trạch lại có lòng tốt không thu tiền của ông ta, cũng không phải vì anh đã bị uy hiếp gì.
Chê cười,
Một quỷ sai bị một tên du côn vô lại ơ dương gian uy hiếp, thế thì còn lăn lộn thế nào được nã?Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại thêm cái tính quỷ keo kiệt vắt cổ chày ra nước của ông chủ Chu, anh có thể không lấy tiền được sao?
Sự thật thế nào Hứa Thanh Lãng cũng đã nhìn ra, ấn đường của tên lưu manh xăm trổ đầy mình kia đã chuyển thành màu đen, trên người ông ta còn có khí đen vờn quanh, rõ ràng cho thấy gần đây ông ta đã đụng phải thứ bẩn thỉu gì đó, nếu như không có người đạo hạnh giúp ông ta phát tài, kết cục của ông ta nhẹ thì bị bệnh nặng một phen, nặng thì có thể gặp tai nạn xe cộ khi đi trên đường.
Chỉ là tiền của người sắp chết mà thôi, không lấy thì không lấy, nói không chừng mấy ngày nữa ông ta sẽ lại tới tiệm sách, không thu được tiền khi ông còn sống, thì chờ ông chết rồi lại thu, dù sao thì ông chủ Chu cũng thích ngồi một chỗ câu cá hơn.
Chu Trạch lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Bên phía ngoài tiệm sách đều được ốp kính, cho nên từ bên trong phòng sách có thể nhìn thấy rõ tên xăm trổ vừa ra ngoài cửa kia.
Hút mạnh một hơi thuốc, sau đó đi ra ngoài, trong khi ông ta đang chuẩn bị phun khói thì,
Vừa vặn có một người phụ nữ đang mang thai đi lướt qua mặt ông ta.
Tên xăm mình nhìn nhìn người phụ nữ đang mang thai, lúc này ông ta cố nén không phun ngụm khói kia ra ngoài, phàm là người hút thuốc lá đều biết hút thuốc vừa thoải mái vừa chua xót, giống hệt như người ăn mù tạt vậy.
Chờ khi người phụ nữ đi rồi, ông ta mới khom người cúi đầu không ngừng nôn khan.
Ông chủ Chu phun ra một làn khói, Hứa Thanh Lãng đang đứng bên cạnh anh cũng có thể nhìn thấy tình huống này.
"Anh đi giúp anh ta giải tai nạn này đi." Chu Trạch nói.
Hứa Thanh Lãng nhẹ gật đầu.
Chất liệu chính để tạo nên bộ giáp này là trúc, ngoài ra còn có một vài bộ phận kim loại, toàn thân màu đen, được chế tác rất tinh xảo, khiến người ta nhìn mà cảm thấy rất bắt mắt.
Kỳ thực, so với giáp trụ của các nơi khác, giáp trụ của samurai Nhật Bản cho dù là lực phòng ngự hay là tính thực dụng, đều không thể coi là tối ưu nhất, bởi vì trong một thời gian rất dài, người Nhật Bản vẫn luôn đóng cửa ở lại trên đảo của mìn, trận chiến "Thời đại thiên quốc" cấp bậc thôn trưởng.
Nhưng bỏ qua hết các khuyết điểm kia.
Mấu chốt là nó đẹp.
Dù là Chu Trạch, lúc này khi anh nhìn vào gương thấy bản thân mình đang khoác lên người bộ giáp trụ này, anh không hề cảm thấy khó chịu hay phẫn nộ vì đột nhiên trên người mình lại nhiều thêm một món đồ, trái lại anh còn cảm thấy, nếu tạm thời không nhắc tới tính thực dụng cùng tính phòng hộ gì gì đó, chỉ riêng chuyện đang đánh lộn tự nhiên bộ giáp này hiện ra, cảm giác đúng là "siêu oách".
Nếu bên cạnh còn Lão đạo đúng lúc phối hợp thêm một bản nhạc nền cổ điển, hiệu quả lại càng tăng gấp bội.
Có lẽ bản thân đã bị sản phẩm của văn hóa Nhật này ảnh hưởng, chí ít đối với Chu Trạch, anh thực sự không ghét bộ áo giáp này.
Chu Trạch còn nhớ rõ khi anh còn bé, còn ơ trong cô nhi viện, sau bữa cơm chiều sẽ có một đám bạn nhỏ tụ tập trong phòng khách, nơi có chiếc tivi duy nhất ở đây, mọi người cùng nhau ngồi trên băng ghế nhỏ chờ xem phim hoạt hình.
Lúc đó đầu ghi video cùng với mấy loại VCD hay DVD thời sau này đều chưa phổ biến, cho nên cơ bản là trên tivi có chiếu gì thì mọi người đều sẽ xem.
Có một thời gian, một bộ phim hoạt hình Nhật "Ronin Warriors" từng hot khắp toàn bộ đại lục, tạo nên cơn sốt lớn trong nước, cho dù hiện tại xem lại vẫn thấy những bộ giáp trụ trong phim cùng với một số bản nhạc nền không hề tụt hậu chút nào.
Đưa tay,
Nhấc chân,Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vặn eo,
Dù là hiện tại thân thể anh có chút hư nhược nhưng Chu Trạch vẫn đang kiên trì làm vài động tác trước gương, khiến người ta cảm giác như anh đã tuy có tuổi nhưng vẫn đang còn rất điên cuồng.
Chờ khi chơi đủ rồi, Chu Trạch lại nhắm mắt lại, áo giáp nhanh chóng biến mất, anh thở dài một hơi nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi xuống, trên người mồ hôi đã chảy đầm đìa.
Bạch Oanh Oanh lấy thêm sữa tắm tới một lần nữa đi vào trong phòng vệ sinh, nhìn thấy trên người Chu Trạch toát mồ hôi, cô ấy cảm thấy chẳng hiểu vì sao, chỉ còn cách giúp Chu Trạch tẩy rửa thêm một lần nữa.
Hưởng thụ sự phục vụ của nữ bộc nhà mình, ông chủ Chu Trạch tắm rửa xong thay quần áo sạch sẽ rồi lại được Bạch Oanh Oanh dìu tới ngồi vào vị trí anh thích nhất trên sô pha.
Trên bàn trà trước mặt còn một ít bánh kẹo, còn có cả cà phê cùng báo chí.
Ánh nắng buổi trưa nhàn hạ, không thể lãng phí.
Ông chủ Chu lại nhanh chóng sắm vai cá muối, có thể đây là hành động trên bản tính của anh, hơn nữa sau khi trải qua chuyện lần trước, Chu Trạch bắt đầu sinh ra một loại bài xích theo bản năng đối với bất kỳ chuyện gì khiến bản thân mình phải rời khỏi phòng sách.
Tính cách của anh có chút ích kỷ thật, lại còn có phần ta chỉ thích làm cá muối thật thỏa thích, dù ta mặn sau khi chết nước biển vẫn ngập trời.
Lúc này, Lão đạo đã trở về tiệm sách, đầu anh ta nhễ nhại mồ hôi, vừa thấy Chu Trạch đang dựa vào ghế sô pha đọc báo, Lão đạo hưng phấn cười "haha" hai tiếng, sau đó mới cầm chai bia ướp lạnh bù lại, nói:
Ông chủ, về đến nhà, trông thấy anh như thường ngày như vậy, cảm giác thật sự tốt.
Lão đạo nói bóng gió,
Giống như một người chồng lao động cần mẫn bên ngoài, vừa về đến nhà đã thấy cô vợ của mình đang cho con bú, cho dù cả ngày mệt nhọc bao nhiêu cũng đều tiêu tan.
Tóm lại, lời này nghe cảm giác là lạ.
Chu Trạch nhìn thoáng qua Lão đạo, gặp tinh thần anh đang phấn chấn, bước đi hiên ngang, bỗng nhiên có chút ước ao được như thằng này, sau chuyện lần ấy, cho dù Lão đạo được chân trâu của Bạch Oanh Oanh kéo dài tính mạng, nhưng chân ấy cũng chỉ có thể đảm bảo cho anh ta không chết mà thôi, thật không ngờ sinh mệnh lực của Lão đạo lại ương ngạnh như vậy, mới không bao lâu mà Lão đạo đã lại khỏe mạnh như thường.
Ông lão bảy mươi tuổi đầu lại có sinh mệnh đáng sợ như vậy, hơn nữa mỗi buổi sáng đều có thể nhất trụ kình thiên, trong đầu luôn nghĩ tới hôm nay có nên làm hay không, thực sự là ghen tị với anh ta quá đi.
"Thân thể anh thế nào rồi?" Chu Trạch hỏi.
Cho dù thế nào đi chăng nữa anh phải quan tâm hỏi han một câu, cho dù Chu Trạch cảm thấy cho dù tối nay Lão đạo có lăn qua lăn lại, một long hai phượng cũng chẳng có vấn đề gì.
"Rất tốt, cảm thấy càng khỏe mạnh hơn so với trước kia." Lão đạo vỗ bộ ngực của mình rồi ngồi xuống bên cạnh Chu Trạch, sau đó anh đưa tay lặng lẽ chỉ chỉ Bạch Oanh Oanh đang bận rộn ở phía sau, nhỏ giọng nói:
"Ông chủ, Oanh Oanh chuyện thân thể giải quyết được không?"
"Chờ tôi khôi phục tốt liền giải quyết."
"Vậy là tốt rồi, cô bé vốn xinh đẹp biết bao nhiêu." Lão đạo chắp chắp miệng đi tới phòng vệ sinh, sau đó anh lại đi ra mở TV, tùy ý đổi kênh.
"À,ông chủ, hôm nay có một trận bóng, anh có muốn xem không?"
"Không có hứng thú" Chu Trạch không phải là một người mê bóng đá.
"Là trận thi đấu của Thông Thành, hình như còn là giải bóng đá ngoại hạng, FA cup Trung Quốc.
Mùa giải Liên đoàn bóng đá Trung Quốc đối đầu với giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc đó, đây là chuyện rất hiếm, bần đạo phải đi xem mới được."
Kỳ thực Lão đạo cũng không phải là người mê bóng đá, chỉ có điều anh ta lại có chút duyên phận với bóng đá, từ mấy năm trước khi anh ta còn đang vào nam ra bắc, anh ta đã từng được mời tới sân nhà của không ít các câu lạc bộ làm lễ cúng bái, có ý khai quang cho câu lạc bộ, tích thêm chút vận khí.
Đại khái là mấy đội bóng kia đều la những đội bóng có chút không may, mỗi khi đá trên sân nhà toàn sút trúng cầu môn hoặc gặp chuyện không may mắn gì đó, dù sao thì Lão đạo cũng mèo mù vớ cá rán, hoặc cũng có thể là sau khi đám cầu thủ thấy sân nhà mình được khai quang dẫn tới trạng thái tâm lý được gia trì, biến đổi lớn, thành tích sân nhà bỗng chốc trở nên khá hơn, vì thế lão đạo rất được hoan nghênh, sau khi tạo lập được danh tiếng còn được mấy câu lạc bộ khác mời tới làm lễ cúng.
Nếu nói người Trung Quốc thật sự mê tín thì cũng không đúng, đừng xem trong chùa miếu hương khói nhang phồn thịnh, nhưng thật ra đa số người đều đi vì náo nhiệt thôi, sau khi vào miếu liền cúi chào, căn cứ theo tinh thần số đông, hơn nữa thật ra đây vốn không thể tính là mê tín, trước khi mấy cao ốc khởi công hay trước khi mấy bộ phim ảnh khởi động máy, v vẫn đều bày dàn dâng hương có ý mong rằng chuyện được thuận lợi bình an.
Chẳng qua mấy năm trước Lão đạo chơi đùa quá mức, tạo thành hiệu ứng hồ điệp, nếu ông mời đạo sĩ thì tôi đây sẽ mời khiêu đại thần hoặc hòa thượng, nói chung ông đứng hát tôi lên đài, thần tiên các phái đều tới gia trì, phát huy trọn vẹn sự đặc sắc trên mặt văn hóa của địa phương nơi câu lạc bộ đó đặt chân, vô cùng náo nhiệt.
Chẳng qua hành động này đã bị một người yêu bóng đá chụp lại, đăng lên web, bản thân người mê bóng đá vốn chỉ có ý trêu chọc, thế nhưng bên trên lại chú ý tới chuyện này, liên đoàn bóng đá lập tức phát xuống một bộ công văn, cấm không cho câu lạc bộ nào làm chuyện này nữa.
Vì thế Lão đạo cũng bị chặt đứt con đường tài vận này, chỉ có thể chuyển qua ngành nghề livestream, mà chuyện đó lại nói sau...…
.......
Hứa Thanh Lãng không lái xe về với ông bà, dù là đi tới hay đi về cũng đều là đi xe khách, sau khi anh ta xử lý xong chuyện của gia tộc đi xe khách trở về, trên đường nhìn thấy dường như tài xế cứ một mực len lén đánh giá bản thân mình.
Được rồi,
Đối với loại ánh mắt này, Hứa Thanh Lãng đã khá quen rồi, cũng đã miễn dịch với nó, dung mạo và khí chất của chính mình là thế nào anh ta cũng rõ, đây cũng là chuyện chẳng có cách nào giải quyết.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có điều dường như ài xế này có điều gì đó đáng ngờ, thỉnh thoảng anh ta còn điện thoại di động ra sau nhìn xem, sau đó lại cố ý nhìn mình một chút qua gương chiếu hậu, cuối cùng, tài xế không nhìn được, hỏi:
"Cậu là nam giả nữ à?"
Hứa Thanh Lãng nhất thời nghe không hiểu ý của anh ta.
Tài xế lắc đầu, sau đó lại nhìn màn hình điện thoại di động một chút, hỏi:"Rốt cuộc cậu là nam hay nữ?"
"Nam."
Hứa Thanh Lãng vừa chỉ chỉ tài xế vừa nói:"Anh đang nhìn cái gì vậy?"
"À, không có gì.""
"Nói cho tôi biết anh đang nhìn cái gì." Hứa Thanh Lãng kiên quyết nói.
Không nói tới loại khí thế vương giả kia,
Chỉ nói tới loại khí chất của người đã từng trải nhiều sự đời này,
Hiện tại lúc Hứa Thanh Lãng nói chuyện phảng phất như mang theo một loại cảm giác áp bách kiểu Võ Tắc Thiên nói chuyện với quân thần vậy.
Tài xế còn trẻ tuổi, đương nhiên tâm lý cũng không lão luyện như người già, dưới sự khẩn trương anh ta trực tiếp chỉ vào màn hình nói:
"Bên phía chúng tôi có đánh giá riêng của tài xế, hàng khách không thể nhìn thấy được."
"Tôi thấy trong đánh giá dùng mạng cậu rất đẹp, còn có người đoán không biết rốt cuộc cậu là nam hay nữ, lúc trước tôi nhận chuyến đặt xe của cậu cũng là vì nhìn thấy bài đánh giá này, cảm thấy rất thú vị, rất tò mò, thật ra con đường có cần đi khác hẳn với lộ tuyến của tôi.
"Nhàm chán."
Hứa Thanh Lãng khinh thường lắc đầu nhắm mắt lại.
Khoảng 20 phút sau, xe đến tiệm sách, Hứa Thanh Lãng xuống xe, không ngờ anh ta lại nhìn thấy trong tiệm sách có không ít người, hơn nữa còn là người sống.
Đẩy cửa đi vào, Hứa Thanh Lãng trông thấy Chu Trạch đang ngồi ở quầy bar.
"Anh tỉnh rồi à?" Hứa Thanh Lãng chào hỏi.
"Ừm." Chu Trạch gật đầu.
"Vì sao lại náo nhiệt như vậy?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
Chu Trạch chỉ vào màn hình tivi nói:"Ngay từ đầu là Lão đạo xem bóng đá, sau đó có không ít người qua thường xuyên nhìn qua cửa sổ thủy tinh này nhìn thấy, đã đến đây cùng xem."
"Tiêu một trăm đồng chỉ vì đến đây xem một trận bóng đá thôi sao?" Hứa Thanh Lãng có chút không thể hiểu được.
Thật ra trong một thời gian dài Thông Thành vẫn luôn không có đội bóng nào, nhưng từ hai năm trước xuất hiện một đội, thoáng cái đã hội tụ không ít người mê bóng đá, cho dù là mùa giải Liên đoàn bóng đá Trung Quốc, mỗi lần đều có gần mười ngàn người tới đây xem các trận so tài, độ hot của nó đã hoàn toàn vượt qua giải bóng đá ngoại hạng Trung Quốc.
"ĐM, 2-0, nằm ở thế thua rồi! Mẹ nó, không xem nữa!"
Một người đàn ông trung niên xăm trổ đầy mình hùng hổ rống lên vài tiếng, cuối cùng ông ta rất không tình nguyện đến quầy bar tính tiền.
"Đám hố cha này, tôi chỉ uống hai bình trà lạnh mà thu những một trăm đồng, quan trọng nhất là con mẹ nó, mới hơn nửa hiệp đã bị dẫn hai không, ông đây quả thực là từ bỏ tiền ra để chịu tội mà."
Tên xăm mình suy nghĩ một chút sau đó thu lại một trăm đồng chuẩn bị đặt trên quầy bar về, quay qua nói với Chu Trạch:
"Ông chủ, chẳng lẽ ông còn không biết xấu hổ mà thu tiền của tôi sao? Tôi cũng là người lăn lộn nơi này, biệt hiệu Cường Sa, sau này anh có chuyện gì cứ nói với tôi một tiếng là tốt rồi...."
"Không thu." Chu Trạch trả lời.
Tên xăm mình cười "ha ha" đưa tay chỉ Chu Trạch, ra hiệu anh biết đều lắm, trên thực tế người có thể mở tiệm ở Phố Nam này, vốn đã không phải đối tượng mấy tên tiểu lưu manh miệng cọp gan thỏ này có thể chỉ trích.
Tên xăm mình rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, châm lửa, tiêu sái mà đẩy cửa phòng đọc sách đi ra ngoài.
"Đồ không biết sống chết." Hứa Thanh Lãng ở bên cạnh giễu cợt nói.
Anh ta hiểu được tại sao bỗng nhiên Chu Trạch lại có lòng tốt không thu tiền của ông ta, cũng không phải vì anh đã bị uy hiếp gì.
Chê cười,
Một quỷ sai bị một tên du côn vô lại ơ dương gian uy hiếp, thế thì còn lăn lộn thế nào được nã?Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại thêm cái tính quỷ keo kiệt vắt cổ chày ra nước của ông chủ Chu, anh có thể không lấy tiền được sao?
Sự thật thế nào Hứa Thanh Lãng cũng đã nhìn ra, ấn đường của tên lưu manh xăm trổ đầy mình kia đã chuyển thành màu đen, trên người ông ta còn có khí đen vờn quanh, rõ ràng cho thấy gần đây ông ta đã đụng phải thứ bẩn thỉu gì đó, nếu như không có người đạo hạnh giúp ông ta phát tài, kết cục của ông ta nhẹ thì bị bệnh nặng một phen, nặng thì có thể gặp tai nạn xe cộ khi đi trên đường.
Chỉ là tiền của người sắp chết mà thôi, không lấy thì không lấy, nói không chừng mấy ngày nữa ông ta sẽ lại tới tiệm sách, không thu được tiền khi ông còn sống, thì chờ ông chết rồi lại thu, dù sao thì ông chủ Chu cũng thích ngồi một chỗ câu cá hơn.
Chu Trạch lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Bên phía ngoài tiệm sách đều được ốp kính, cho nên từ bên trong phòng sách có thể nhìn thấy rõ tên xăm trổ vừa ra ngoài cửa kia.
Hút mạnh một hơi thuốc, sau đó đi ra ngoài, trong khi ông ta đang chuẩn bị phun khói thì,
Vừa vặn có một người phụ nữ đang mang thai đi lướt qua mặt ông ta.
Tên xăm mình nhìn nhìn người phụ nữ đang mang thai, lúc này ông ta cố nén không phun ngụm khói kia ra ngoài, phàm là người hút thuốc lá đều biết hút thuốc vừa thoải mái vừa chua xót, giống hệt như người ăn mù tạt vậy.
Chờ khi người phụ nữ đi rồi, ông ta mới khom người cúi đầu không ngừng nôn khan.
Ông chủ Chu phun ra một làn khói, Hứa Thanh Lãng đang đứng bên cạnh anh cũng có thể nhìn thấy tình huống này.
"Anh đi giúp anh ta giải tai nạn này đi." Chu Trạch nói.
Hứa Thanh Lãng nhẹ gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.