Chương 171: Một hiệu sách lười biếng
Thanh Khiết Xà
27/01/2020
Translator: Waveliterature Vietnam
Sáng hôm sau, Chu Trạch ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ và xem tin tức trong ngày.
Trên bàn trước mặt là một tách cà phê và một chút bánh ngọt.
Cuộc sống của Chu Trạch thực sự rất nhàn nhã. Không tham vọng hay cầu tiến quá nhiều, chỉ sống một cuộc sống tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.
Lúc đầu, Hứa Thanh Lãng thường chỉ trích cách sống của Chu Trạch là không có tiền đó, thực sự quá hoang phí thời gian.
Điểm quan trọng nhất là, sức mạnh của Chu Trạch đã bị lãng phí.
Sau đó…
Hứa Thanh Lãng không những bị thay đổi, ngược lại còn bị Chu Trạch đồng hóa.
Lúc đầu, dù là một người có hơn hai mươi căn nhà,
Nhưng vẫn tự đứng ra mở tiệm mỳ để kinh doanh, không để tiền bạc làm bản thân trở nên lười biếng,
Nhưng sống với Chu Trạch một thời gian, Hứa Thanh Lãng đã dần thay đổi,
Cũng bắt đầu lười biếng, hằng ngày còn rảnh để chăm sóc da rất cẩn thận.
Kỳ thật, Chu Trạch cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình rất tốt. Trong hiệu sách có rất nhiều sách với thể loại khác nhau, anh có thể thoải mái đọc chúng trong thời gian rảnh. Sau khi được sinh ra một lần nữa, Chu Trạch dần biết cách để hưởng thụ cuộc sống này.
Lão đạo rảnh rỗi cùng thường lật sách ra xem, sau đó ông sẽ nói rằng Chu Trạch không giống những nhân vật trong truyện.
Tuy nhiên, lão đạo không hay suy nghĩ về vấn đề này lắm. Truyện mà, đương nhiên là giả, chỉ có một số ít truyện được viết trên yếu tố thực. Trong sách không có ông chủ nào mà như Chu Trạch cả.
Có ai nhìn thấy không?
Chẳng có độc giả nào thừa hơi lại đi khám phá sự chân thực của một câu chuyện cả.
Vị cha xứ đang mặc trên người bộ quần áo Người nhện và đang dọn dẹp hiệu sách rất cẩn thận, mọi ngóc ngách đều được lau dọn kỹ càng. Đối với vấn đề Chu Trạch đã giao phó, anh ta không thể không chấp hành.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Oanh Oanh có chút may mắn, cô may mắn vì có một ông chủ ôn hòa, không chút cạnh tranh.
Ngay từ đầu, lão đạo cũng rất ngạc nhiên nhưng về sau đã quen với sự tồn tại của vị cha xứ. Mặc dù giờ Tý ông hay ngửi thấy mùi thịt nướng, ban đầu có chút khó chịu nhưng giờ đã dần quen thuộc.
Hiện tại, lão đạo rốt cuộc cũng có thể dành thời gian cho bản thân, cũng nhàn rỗi ngồi trên ghế sofa phơi nắng và đọc sách; uống trà và tận hưởng cuộc sống.
Công việc kinh doanh vào buổi sáng của hiệu sách tương đối nhàn hạ,
Khách ghé qua cũng không nhiều.
Cho nên,
Ông chủ hiệu sách thì nằm dài trên ghế và đọc báo,
Lão đạo cũng thư thái ngồi uống trà và đọc sách "Tiểu Hoàng".
Hứa Thanh Lãng thì tập trung sáng chế ra loại cocktail mới,
Oanh Oanh chơi game trên điện thoại di động,
Con khỉ nhỏ ăn vụng xong lại lăn ra ngủ.
Cả hiệu sách,
Đều tỏa ra một mùi "lười biếng và nhàn hạ".
Không khí tĩnh lặng trong hiệu sách hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt của đường phố bên ngoài.
Mãi cho đến giữa trưa, hiệu sách mới có một vị khách bước vào.
Hứa Thanh Lãng đang đứng ở quầy bar, ngẩng đầu lên. Anh thấy một chàng trai trẻ đang bước vào cửa. Dáng người của chàng trai này cao gầy, trông có vẻ yếu ớt, nhưng trên mặt lại toát lên sự không đàng hoàng.
Khi có khách vào giữa trưa, Hứa Thanh Lãng cảm thấy rất bực bội. Anh nhìn qua biển hiệu "Mức hóa đơn phải trả thấp nhất vào giữa trưa là 100 tệ", như thế chưa đủ cao hay sao?
Lần tới, chẳng lẽ Hứa Thanh Lãng phải sửa thành 1000 tệ?
Nếu không, sẽ có nhiều người cảm thấy bản thân có chút tiền nên vẫn muốn vào đây trong giờ trưa.
Đây rõ ràng là một chỗ cho ma quỷ, con người cứ ghé vào đây làm gì?
Một trăm tệ, vào đây chỉ để đọc sách và uống một chút đồ uống đơn giản,
Như thế có phải quá ngốc không?
Chàng trai chỉ vào chiếc ly trước mặt Hứa Thanh Lãng, nói:
"Cocktail."
Sau đó, chàng trai tiến đến và ngồi trước mặt Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, mặc dù anh cảm thấy không thoải mái khi bị làm phiền, nhưng dù sao chàng thanh niên này cũng là khách, còn Hứa Thanh Lãng là phục vụ, không thể đối xử không phải với khách được.
Lập tức, một ly cocktail đã được pha xong và đặt trước mặt chàng trai.
Anh ta nhấp một ngụm và tỏ ra rất hài lòng. Sau đó, anh ta nằm gối đầu lên quầy bar và chăm chú nhìn Hứa Thanh Lãng.
Ngay từ đầu, Hứa Thanh Lãng cảm thấy bình thường, nhưng đối phương vẫn ngồi ở đó, uống một ngụm cocktail, lại tiếp tục gối đầu nhìn mình, liên tục như vậy.
Hứa Thanh Lãng cảm thấy như mình là một miếng mồi ngon.
Mặc dù Hứa Thanh Lãng trắng trẻo, mịn màng hơn cả phụ nữ, nhưng dù sao Hứa Thanh Lãng cảm thấy mình vẫn là đàn ông,
À không,
Không phải là cảm thấy, mà anh đích thị là đàn ông thẳng.
Điều này khiến Hứa Thanh Lãng cảm thấy rất khó chịu, bất mãn nói: "Anh còn muốn uống thêm không?"
"Dung mạo của anh thật dễ nhìn."
Chàng trai bỗng nhiên cười nói.
Mặt Hứa Thanh Lãng biến sắc.
Anh thở dài một hơi rồi liếm môi, kiềm chế không được đánh người.
"Này, anh thực sự rất đẹp, chắc hẳn có rất nhiều người đàn ông sẽ thích anh?"
Đối phương lại hỏi.
Hứa Thanh Lãng kéo tay áo của mình lên, chuẩn bị đánh người.
"Anh muốn đánh tôi sao? Anh cảm thấy tôi đang xúc phạm anh, có phải không?"
Chàng trai ngẩng đầu và nhìn Hứa Thanh Lãng, sau đó đưa tay chỉ vào mặt mình,
"Anh đánh đi, đánh vào chỗ này này."
Chàng trai hành động như thế,
Khiến Hứa Thanh Lãng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn trầm giọng nói:
"Về phương diện giới tính của tôi vẫn rất bình thường."
"Ồ."
Chàng trai lên tiếng, có vẻ hơi thất vọng. Sau đó, anh ta cầm ly cocktail lên và uống một ngụm.
"Thế nào, có ai để ý anh sao?"
Chu Trạch lúc này đi tới.
Chàng trai lúc này hình như đã uống say. Anh ta tức giận cầm ly và ném mạnh xuống đất.
"Choang" một âm thanh vang giòn vang lên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc ly vỡ vụn dưới sàn nhà.
Trong khi "người nhện" đang dọn dẹp, nghe thấy tiếng động liền dừng lại, nhìn sang vị khách và nhìn sang Chu Trạch.
Việc này nghĩa là,
Người này đang muốn gây sự.
"Người nhện" trên thân tỏa ra sát khí.
Chu Trạch khoát tay,
Người nhện" lui xuống, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh.
"Xin lỗi, là do tôi không có ý tứ, tôi sẽ bồi thường."
Chàng trai lấy tiền ra.
Chu Trạch hỏi: "Thất tình?"
Chàng trai lắc đầu: "Thất nghiệp."
"Hiểu rồi." Chu Trạch nhún vai.
Người đàn ông nhìn Hứa Thanh Lãng rồi đưa tiền trước, sau đó nói: "Có thể cho tôi một ly rượu khác không?"
Hứa Thanh Lãng gật đầu và đưa cho anh ta một ly rượu, rồi cố tình chỉ là chiếc ly rồi nói: "Sản phẩm thủ công, hai nghìn tệ một ly."
Có nghĩa là, nếu làm vỡ ly tiếp thì phải điền hai nghìn tệ.
Chàng trai khịt mũi, cười cười rồi tiếp tục nhấp một ngụm.
Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh chàng trai rồi nói:
"Nếu như anh không ngại, có thể tâm sự với chúng tôi, như thế sẽ nhẹ lòng hơn một chút."
"..." Chàng trai trẻ.
Chàng trai cười khổ một tiếng rồi nói.
"Tôi từng là phó chủ nhiệm của trường đại học Thông Thành."
"Còn trẻ như vậy mà đã làm phó chủ nhiệm, chắc hẳn quan hệ của anh rất tốt." Lúc này, lão đạo cũng sang hóng hớt.
"...…." Chàng trai.
"Đừng để ý bọn họ, cứ nói tiếp đi, còn chưa tới khúc bi thảm đâu." Hứa Thanh Lãng nói.
"....." Chàng trai.
Sau đó, anh ta gật đầu, nói: "Bởi vì trong trường có những con chó hoang đi lạc và cắn người, cho nên tôi đã bị truy cứu trách nhiệm và cách chức, bởi vì công việc của tôi là đảm bảo an toàn trong khuôn viên của nhà trường."
"Như thế cũng hợp lý, là do anh tắc trách." Lão đạo phân tích.
"Nhưng vấn đề này tôi đã trao đổi với nhà trường. Tôi muốn có thêm một đội bảo vệ chuyên giám sát an toàn nhưng đề xuất của tôi đã bị từ chối."
Chàng trai hít một hơi thật sâu và nặng nề nói.
"Bị cấp trên ngăn cản?"
"Không, là bị sinh viên ngăn cản." Chàng trai đáp.
"Hả…Tại sao lại như thế được?"
"Sinh viên nói rằng việc làm đó của tôi là không biết quý trọng và yêu thương động vật, quá tàn nhẫn. Tôi cũng đã thử liên lạc với trạm cứu hộ động vật, nhưng họ trả lời số lượng chó hoang quả lớn, họ không thể quản hết được. Vì thế, họ đề xuất hãy trực tiếp giết những con chó hoang lảng vảng trong khuôn viên trường."
"Trực tiếp giết? Chậc chậc, quá tàn nhẫn rồi." Lão đạo chép miệng, "Nhưng cũng phải thôi, không thể để những người đi trong trường bị cắn được, nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường."
"Về sau, sinh viên còn đăng rất nhiều bài viết để chế nhạo hành động của tôi, cho rằng tôi tàn độc."
"Chậc chậc, anh thật xui xẻo." Lão đạo bình luận.
"Vào thời điểm đó, sinh viên còn treo băng rôn để phản đối, cản trở chúng tôi hành động. Cuối cùng, chuyện đó đã bị bỏ dở, không còn ai giải quyết."
Anh ta lau miệng rồi nâng ly rượu lên và uống cạn. Sau đó, vỗ thật mạnh lên bàn để trút giận:
"Ghê tởm nhất chính là, vào đầu tuần, có hai sinh viên nữ đang đi bộ trong trường thì bị chó hoang tấn công và phải nhập viện!
Sau đó, trường của tôi truy cứu trách nhiệm, mọi lỗi lần đều đổ hết lên trên đầu tôi, để tôi phải gánh chịu hết!"
Chàng trai dùng sức vỗ mạnh lên bàn,
"Tôi không phục, thật sự không phục. Lúc trước rõ ràng tôi đã đề xuất phương án để bảo vệ nhưng lại bị gạt phăng đi. Sau này có việc xấu xảy ra lại đổ hết mọi lỗi lầm lên trên đầu tôi. Không những thế, sinh viên còn lập một nhóm trên internet không ngừng lăng mạ tôi.
Con chó hoang cắn người, kết quả, tôi vẫn là người phải chịu mọi tội lỗi."
Lão đạo nghe xong, đưa tay vỗ vỗ lên vai chàng trai,
Người này thực sự gặp xui xẻo.
"Đây cũng không phải chuyện gì quá to tát, rốt cuộc, bảo vệ động vật chính là "chính trị chính xác"."
Hứa Thanh Lãng làm một đĩa trái cây lớn rồi đẩy đến trước mặt chàng trai, coi như là để an ủi.
Chàng trai đau khổ oán trách một hồi, đến khi nguôi ngoai mới bước ra khỏi hiệu sách. Anh ta tiếp tục đi đến một quán rượu gần đó hay về nhà ngủ, điều đó không ai biết chắc.
Lão đạo quay lại và nói với Hứa Thanh Lãng: "Lão Hứa, lúc nãy anh nói gì tôi chưa nghe rõ?"
"Chính trị chính xác."
"Ồ, đúng rồi, đây là một từ có trong trò chơi. Hiện tại tôi rất ghét từ này. Tôi đã từng bị nhắc nhở rất nhiều lần khi phát video trực tiếp vì không nói chính xác được từ này. Họ chỉ biết chỉ trích, không biết rằng lão đạo tôi có một trái tim mong manh dễ vỡ hay sao?"
Lão đạo nhanh chóng nói. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất hợp thời.
"Sự chính xác về chính trị hoàn toàn cần thiết." Chu Trạch nói: "Hiện nay, sự chính xác này càng bị biến tướng và lạm dụng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi một nhóm người chỉ hành động theo suy nghĩ của mình mà không xét đến các yếu tố khách quan bên ngoài, chắc hẳn sẽ gây sai sót, thậm chí vô cùng nghiêm trọng."
"Vâng, chính là nó. Lời nói của ông chủ quá là sâu sắc và ý nghĩ. Để lão đạo tôi đi lấy giấy bút và ghi lại."
Lão đạo tự nhận thức được công việc dọn dẹp của mình gì chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là phải lấy lòng ông chủ.
"Chà, đừng nói về chuyện này nữa, trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?" Chu Trạch hỏi Hứa Thanh Lãng.
"Trứng tráng rau hẹ, thịt xào rau hẹ, nấm xào hẹ, canh rau hẹ…"
"Hả?" Chu Trạch.
"Bồi bổ cho anh một chút, tôi qua chắc là anh đã rất kiệt sức." Hứa Thanh Lãng đưa ra cái nhìn lo lắng.
"...…." Chu Trạch.
Ah,
Do dự một lúc lâu,
Chu Trạch đưa mắt nhìn Oanh Oanh, sau đó chợt hiểu ra chuyện gì đó.
Anh liền nở một nụ cười bất đắc dĩ,
Nhẹ gật đầu.
Thì ra chuyện xảy ra vào đêm hôm qua Hứa Thanh Lãng đã sớm biết.
Rồng lăn lộn cầu nguyệt phiếu,
Quay trở lại...
Lăn qua…lăn lại…
Tóm lại,
Nguyệt phiếu hướng rồng nã pháo!
Sáng hôm sau, Chu Trạch ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ và xem tin tức trong ngày.
Trên bàn trước mặt là một tách cà phê và một chút bánh ngọt.
Cuộc sống của Chu Trạch thực sự rất nhàn nhã. Không tham vọng hay cầu tiến quá nhiều, chỉ sống một cuộc sống tự do tự tại, vô lo vô nghĩ.
Lúc đầu, Hứa Thanh Lãng thường chỉ trích cách sống của Chu Trạch là không có tiền đó, thực sự quá hoang phí thời gian.
Điểm quan trọng nhất là, sức mạnh của Chu Trạch đã bị lãng phí.
Sau đó…
Hứa Thanh Lãng không những bị thay đổi, ngược lại còn bị Chu Trạch đồng hóa.
Lúc đầu, dù là một người có hơn hai mươi căn nhà,
Nhưng vẫn tự đứng ra mở tiệm mỳ để kinh doanh, không để tiền bạc làm bản thân trở nên lười biếng,
Nhưng sống với Chu Trạch một thời gian, Hứa Thanh Lãng đã dần thay đổi,
Cũng bắt đầu lười biếng, hằng ngày còn rảnh để chăm sóc da rất cẩn thận.
Kỳ thật, Chu Trạch cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình rất tốt. Trong hiệu sách có rất nhiều sách với thể loại khác nhau, anh có thể thoải mái đọc chúng trong thời gian rảnh. Sau khi được sinh ra một lần nữa, Chu Trạch dần biết cách để hưởng thụ cuộc sống này.
Lão đạo rảnh rỗi cùng thường lật sách ra xem, sau đó ông sẽ nói rằng Chu Trạch không giống những nhân vật trong truyện.
Tuy nhiên, lão đạo không hay suy nghĩ về vấn đề này lắm. Truyện mà, đương nhiên là giả, chỉ có một số ít truyện được viết trên yếu tố thực. Trong sách không có ông chủ nào mà như Chu Trạch cả.
Có ai nhìn thấy không?
Chẳng có độc giả nào thừa hơi lại đi khám phá sự chân thực của một câu chuyện cả.
Vị cha xứ đang mặc trên người bộ quần áo Người nhện và đang dọn dẹp hiệu sách rất cẩn thận, mọi ngóc ngách đều được lau dọn kỹ càng. Đối với vấn đề Chu Trạch đã giao phó, anh ta không thể không chấp hành.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Oanh Oanh có chút may mắn, cô may mắn vì có một ông chủ ôn hòa, không chút cạnh tranh.
Ngay từ đầu, lão đạo cũng rất ngạc nhiên nhưng về sau đã quen với sự tồn tại của vị cha xứ. Mặc dù giờ Tý ông hay ngửi thấy mùi thịt nướng, ban đầu có chút khó chịu nhưng giờ đã dần quen thuộc.
Hiện tại, lão đạo rốt cuộc cũng có thể dành thời gian cho bản thân, cũng nhàn rỗi ngồi trên ghế sofa phơi nắng và đọc sách; uống trà và tận hưởng cuộc sống.
Công việc kinh doanh vào buổi sáng của hiệu sách tương đối nhàn hạ,
Khách ghé qua cũng không nhiều.
Cho nên,
Ông chủ hiệu sách thì nằm dài trên ghế và đọc báo,
Lão đạo cũng thư thái ngồi uống trà và đọc sách "Tiểu Hoàng".
Hứa Thanh Lãng thì tập trung sáng chế ra loại cocktail mới,
Oanh Oanh chơi game trên điện thoại di động,
Con khỉ nhỏ ăn vụng xong lại lăn ra ngủ.
Cả hiệu sách,
Đều tỏa ra một mùi "lười biếng và nhàn hạ".
Không khí tĩnh lặng trong hiệu sách hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt của đường phố bên ngoài.
Mãi cho đến giữa trưa, hiệu sách mới có một vị khách bước vào.
Hứa Thanh Lãng đang đứng ở quầy bar, ngẩng đầu lên. Anh thấy một chàng trai trẻ đang bước vào cửa. Dáng người của chàng trai này cao gầy, trông có vẻ yếu ớt, nhưng trên mặt lại toát lên sự không đàng hoàng.
Khi có khách vào giữa trưa, Hứa Thanh Lãng cảm thấy rất bực bội. Anh nhìn qua biển hiệu "Mức hóa đơn phải trả thấp nhất vào giữa trưa là 100 tệ", như thế chưa đủ cao hay sao?
Lần tới, chẳng lẽ Hứa Thanh Lãng phải sửa thành 1000 tệ?
Nếu không, sẽ có nhiều người cảm thấy bản thân có chút tiền nên vẫn muốn vào đây trong giờ trưa.
Đây rõ ràng là một chỗ cho ma quỷ, con người cứ ghé vào đây làm gì?
Một trăm tệ, vào đây chỉ để đọc sách và uống một chút đồ uống đơn giản,
Như thế có phải quá ngốc không?
Chàng trai chỉ vào chiếc ly trước mặt Hứa Thanh Lãng, nói:
"Cocktail."
Sau đó, chàng trai tiến đến và ngồi trước mặt Hứa Thanh Lãng.
Hứa Thanh Lãng gật đầu, mặc dù anh cảm thấy không thoải mái khi bị làm phiền, nhưng dù sao chàng thanh niên này cũng là khách, còn Hứa Thanh Lãng là phục vụ, không thể đối xử không phải với khách được.
Lập tức, một ly cocktail đã được pha xong và đặt trước mặt chàng trai.
Anh ta nhấp một ngụm và tỏ ra rất hài lòng. Sau đó, anh ta nằm gối đầu lên quầy bar và chăm chú nhìn Hứa Thanh Lãng.
Ngay từ đầu, Hứa Thanh Lãng cảm thấy bình thường, nhưng đối phương vẫn ngồi ở đó, uống một ngụm cocktail, lại tiếp tục gối đầu nhìn mình, liên tục như vậy.
Hứa Thanh Lãng cảm thấy như mình là một miếng mồi ngon.
Mặc dù Hứa Thanh Lãng trắng trẻo, mịn màng hơn cả phụ nữ, nhưng dù sao Hứa Thanh Lãng cảm thấy mình vẫn là đàn ông,
À không,
Không phải là cảm thấy, mà anh đích thị là đàn ông thẳng.
Điều này khiến Hứa Thanh Lãng cảm thấy rất khó chịu, bất mãn nói: "Anh còn muốn uống thêm không?"
"Dung mạo của anh thật dễ nhìn."
Chàng trai bỗng nhiên cười nói.
Mặt Hứa Thanh Lãng biến sắc.
Anh thở dài một hơi rồi liếm môi, kiềm chế không được đánh người.
"Này, anh thực sự rất đẹp, chắc hẳn có rất nhiều người đàn ông sẽ thích anh?"
Đối phương lại hỏi.
Hứa Thanh Lãng kéo tay áo của mình lên, chuẩn bị đánh người.
"Anh muốn đánh tôi sao? Anh cảm thấy tôi đang xúc phạm anh, có phải không?"
Chàng trai ngẩng đầu và nhìn Hứa Thanh Lãng, sau đó đưa tay chỉ vào mặt mình,
"Anh đánh đi, đánh vào chỗ này này."
Chàng trai hành động như thế,
Khiến Hứa Thanh Lãng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn trầm giọng nói:
"Về phương diện giới tính của tôi vẫn rất bình thường."
"Ồ."
Chàng trai lên tiếng, có vẻ hơi thất vọng. Sau đó, anh ta cầm ly cocktail lên và uống một ngụm.
"Thế nào, có ai để ý anh sao?"
Chu Trạch lúc này đi tới.
Chàng trai lúc này hình như đã uống say. Anh ta tức giận cầm ly và ném mạnh xuống đất.
"Choang" một âm thanh vang giòn vang lên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc ly vỡ vụn dưới sàn nhà.
Trong khi "người nhện" đang dọn dẹp, nghe thấy tiếng động liền dừng lại, nhìn sang vị khách và nhìn sang Chu Trạch.
Việc này nghĩa là,
Người này đang muốn gây sự.
"Người nhện" trên thân tỏa ra sát khí.
Chu Trạch khoát tay,
Người nhện" lui xuống, tiếp tục dọn dẹp vệ sinh.
"Xin lỗi, là do tôi không có ý tứ, tôi sẽ bồi thường."
Chàng trai lấy tiền ra.
Chu Trạch hỏi: "Thất tình?"
Chàng trai lắc đầu: "Thất nghiệp."
"Hiểu rồi." Chu Trạch nhún vai.
Người đàn ông nhìn Hứa Thanh Lãng rồi đưa tiền trước, sau đó nói: "Có thể cho tôi một ly rượu khác không?"
Hứa Thanh Lãng gật đầu và đưa cho anh ta một ly rượu, rồi cố tình chỉ là chiếc ly rồi nói: "Sản phẩm thủ công, hai nghìn tệ một ly."
Có nghĩa là, nếu làm vỡ ly tiếp thì phải điền hai nghìn tệ.
Chàng trai khịt mũi, cười cười rồi tiếp tục nhấp một ngụm.
Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh chàng trai rồi nói:
"Nếu như anh không ngại, có thể tâm sự với chúng tôi, như thế sẽ nhẹ lòng hơn một chút."
"..." Chàng trai trẻ.
Chàng trai cười khổ một tiếng rồi nói.
"Tôi từng là phó chủ nhiệm của trường đại học Thông Thành."
"Còn trẻ như vậy mà đã làm phó chủ nhiệm, chắc hẳn quan hệ của anh rất tốt." Lúc này, lão đạo cũng sang hóng hớt.
"...…." Chàng trai.
"Đừng để ý bọn họ, cứ nói tiếp đi, còn chưa tới khúc bi thảm đâu." Hứa Thanh Lãng nói.
"....." Chàng trai.
Sau đó, anh ta gật đầu, nói: "Bởi vì trong trường có những con chó hoang đi lạc và cắn người, cho nên tôi đã bị truy cứu trách nhiệm và cách chức, bởi vì công việc của tôi là đảm bảo an toàn trong khuôn viên của nhà trường."
"Như thế cũng hợp lý, là do anh tắc trách." Lão đạo phân tích.
"Nhưng vấn đề này tôi đã trao đổi với nhà trường. Tôi muốn có thêm một đội bảo vệ chuyên giám sát an toàn nhưng đề xuất của tôi đã bị từ chối."
Chàng trai hít một hơi thật sâu và nặng nề nói.
"Bị cấp trên ngăn cản?"
"Không, là bị sinh viên ngăn cản." Chàng trai đáp.
"Hả…Tại sao lại như thế được?"
"Sinh viên nói rằng việc làm đó của tôi là không biết quý trọng và yêu thương động vật, quá tàn nhẫn. Tôi cũng đã thử liên lạc với trạm cứu hộ động vật, nhưng họ trả lời số lượng chó hoang quả lớn, họ không thể quản hết được. Vì thế, họ đề xuất hãy trực tiếp giết những con chó hoang lảng vảng trong khuôn viên trường."
"Trực tiếp giết? Chậc chậc, quá tàn nhẫn rồi." Lão đạo chép miệng, "Nhưng cũng phải thôi, không thể để những người đi trong trường bị cắn được, nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường."
"Về sau, sinh viên còn đăng rất nhiều bài viết để chế nhạo hành động của tôi, cho rằng tôi tàn độc."
"Chậc chậc, anh thật xui xẻo." Lão đạo bình luận.
"Vào thời điểm đó, sinh viên còn treo băng rôn để phản đối, cản trở chúng tôi hành động. Cuối cùng, chuyện đó đã bị bỏ dở, không còn ai giải quyết."
Anh ta lau miệng rồi nâng ly rượu lên và uống cạn. Sau đó, vỗ thật mạnh lên bàn để trút giận:
"Ghê tởm nhất chính là, vào đầu tuần, có hai sinh viên nữ đang đi bộ trong trường thì bị chó hoang tấn công và phải nhập viện!
Sau đó, trường của tôi truy cứu trách nhiệm, mọi lỗi lần đều đổ hết lên trên đầu tôi, để tôi phải gánh chịu hết!"
Chàng trai dùng sức vỗ mạnh lên bàn,
"Tôi không phục, thật sự không phục. Lúc trước rõ ràng tôi đã đề xuất phương án để bảo vệ nhưng lại bị gạt phăng đi. Sau này có việc xấu xảy ra lại đổ hết mọi lỗi lầm lên trên đầu tôi. Không những thế, sinh viên còn lập một nhóm trên internet không ngừng lăng mạ tôi.
Con chó hoang cắn người, kết quả, tôi vẫn là người phải chịu mọi tội lỗi."
Lão đạo nghe xong, đưa tay vỗ vỗ lên vai chàng trai,
Người này thực sự gặp xui xẻo.
"Đây cũng không phải chuyện gì quá to tát, rốt cuộc, bảo vệ động vật chính là "chính trị chính xác"."
Hứa Thanh Lãng làm một đĩa trái cây lớn rồi đẩy đến trước mặt chàng trai, coi như là để an ủi.
Chàng trai đau khổ oán trách một hồi, đến khi nguôi ngoai mới bước ra khỏi hiệu sách. Anh ta tiếp tục đi đến một quán rượu gần đó hay về nhà ngủ, điều đó không ai biết chắc.
Lão đạo quay lại và nói với Hứa Thanh Lãng: "Lão Hứa, lúc nãy anh nói gì tôi chưa nghe rõ?"
"Chính trị chính xác."
"Ồ, đúng rồi, đây là một từ có trong trò chơi. Hiện tại tôi rất ghét từ này. Tôi đã từng bị nhắc nhở rất nhiều lần khi phát video trực tiếp vì không nói chính xác được từ này. Họ chỉ biết chỉ trích, không biết rằng lão đạo tôi có một trái tim mong manh dễ vỡ hay sao?"
Lão đạo nhanh chóng nói. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn rất hợp thời.
"Sự chính xác về chính trị hoàn toàn cần thiết." Chu Trạch nói: "Hiện nay, sự chính xác này càng bị biến tướng và lạm dụng.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi một nhóm người chỉ hành động theo suy nghĩ của mình mà không xét đến các yếu tố khách quan bên ngoài, chắc hẳn sẽ gây sai sót, thậm chí vô cùng nghiêm trọng."
"Vâng, chính là nó. Lời nói của ông chủ quá là sâu sắc và ý nghĩ. Để lão đạo tôi đi lấy giấy bút và ghi lại."
Lão đạo tự nhận thức được công việc dọn dẹp của mình gì chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là phải lấy lòng ông chủ.
"Chà, đừng nói về chuyện này nữa, trưa nay chúng ta sẽ ăn gì?" Chu Trạch hỏi Hứa Thanh Lãng.
"Trứng tráng rau hẹ, thịt xào rau hẹ, nấm xào hẹ, canh rau hẹ…"
"Hả?" Chu Trạch.
"Bồi bổ cho anh một chút, tôi qua chắc là anh đã rất kiệt sức." Hứa Thanh Lãng đưa ra cái nhìn lo lắng.
"...…." Chu Trạch.
Ah,
Do dự một lúc lâu,
Chu Trạch đưa mắt nhìn Oanh Oanh, sau đó chợt hiểu ra chuyện gì đó.
Anh liền nở một nụ cười bất đắc dĩ,
Nhẹ gật đầu.
Thì ra chuyện xảy ra vào đêm hôm qua Hứa Thanh Lãng đã sớm biết.
Rồng lăn lộn cầu nguyệt phiếu,
Quay trở lại...
Lăn qua…lăn lại…
Tóm lại,
Nguyệt phiếu hướng rồng nã pháo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.