Chương 35: Ngài đã trở về
Thanh Khiết Xà
06/12/2019
Lầu hai,
Bên cạnh tủ đông lạnh,
Chu Trạch đứng có lẽ khoảng nửa giờ.
Bạch phu nhân vẫn nằm bên trong, cùng với hình ảnh buổi sáng Chu Trạch nhìn thấy thì giống như đúc, không có chút biến đổi, những Camera ghi hình ảnh thì không thể nào sai được.
Nhất là,
Chén nước kia,
Chính mình khi uống còn cảm thấy có chút ngọt.
Đây không phải là tâm lý, hẳn cũng không có nhìn xem cái kia nhiều lần.
Trên thực tế Chu Trạch đối chuyện nước bọt, Chu Trạch không cảm thấy bùôn nôn lớn, rốt cuộc tối hôm qua Hứa Thanh Lãng ăn nhiều "sơn hào hải vị"
So với Hứa Thanh Lãng thì, anh cũng chỉ là mưa phùn.
Đương nhiên, sẽ không có cảm giác "ướt át",
Trước mắt, một thi thể xinh đẹp, dù nằm dưới nền đất, cũng hơn hai trăm thi thể nhỉ.
Vừa nghĩ tới hai trăm thi thể không có đánh răng, cơ thể Chu Trạch có chút không tiếp nhận.
Cô di chuyển, đi xuống lầu uống nước, rồi lại đi lên lầu.
Bạch Phu nhân, không có nói những điều này?
Có lẽ vì khả năng, bởi vì tối hôm qua nguyên nhân chính là móng tay, dẫn đến thi thể này, cũng có chút biến đổi.
Trước mắt, hồn phách của Bạch phu nhân đã xuống địa ngục, nên cũng không có khả năng cô ở lại nhân gian làm ra những thứ này.
Tiểu La Lỵ từng nói, trần gian quỷ, được mang theo cái đuôi "làm người", ai ngờ chính điều đó làm loạn sự tình, ngại sống lâu, ngại sống trôi qua thoải mái.
Chỉ là, một cổ thi thể đặt ở lầu hai cùng với thi thể di chuyển là hoàn toàn trái ngược nhau, ai cũng mong chiếc giường bên cạnh, không phải là một nhân tố nguy hiểm.
"uy, đại tỷ, nếu ngươi không tỉnh, chúng ta tâm sự?"
Chu Trạch tựa ở tủ lạnh nói.
Anh ta hi vọng thi thể này lúc mở mắt, hoặc là sẽ cùng mình tìm cái chung, gác lại sự bất đồng, ít nhất đem cửa sổ khai mở, không muốn chơi trò thần bí.
Chỉ là, Thi thể không có chút động tĩnh, vẫn nằm yên ở đó.
Chu Trạch hít thở một hơi, sau đó vươn tay vào, bắt đầu rà khắp nơi, kể cả nơi mẫn cảm, anh ta cũng đi tiết độc,
Chỉ hi vọng có thể không chịu được mà "khinh ngạc", phẫn nộ mở mắt ra.
Chỉ tiếc,
Thi thể của nữ nhi vẫn lạnh như băng và nằm ở đó,
Không có động tĩnh.
Chu Trạch xem chừng, nếu như mình cởi quần áo của thi thể đi, thì thi thể vẫn nằm ở trạng thái này.
Thu tay lại, Chu Trạch mím môi, có chút không biết nên làm thế nào.
Ngươi gọi cái này gọi là giả bộ ngủ.
Sau một khắc, móng tay Chu Trạch bắt đầu mọc dìa, ngay sau đó, dùng ngón trỏ đâm vào cánh tay của thi thể, bắt đầu chậm rãi dùng sức.
"phốc..."
Móng tay như lưỡi do sắc bén, đâm vào cánh tay của thi thể, không có chảy ra máu tươi, ngược lại những sắc khí màu đen lại tràn ngập xuất hiện, toàn bộ không gian lầu hai điều ngập tràn âm khí tĩnh mịch của khí quỷ.
"Chu Trạch, ngươi đang làm gì vậy!"
Tiếng của Hứa Thanh Lãng dưới lầu truyền lên.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Lãng không quan tâm xông thẳng lên tầng hai, Chu Trạch lúc này vội thu móng tay lại, móng tay nhiễm tầng băng sương, nên có chút cứng nhắc, cộng thêm chút đau.
"Ngươi điên rồi!" Hứa Thanh Lãng nhìn vết thương trên cánh tay của nữ thi thể trực tiếp quát: "Hạn Bạt vừa ra đất cằn ngàn dặm ngươi có biết hay không!"
Cô gái này khẳng định nhưng so ra kém Hạn bạt, nhưng cơ thể của cô chứa đựng một lượng khí nếu để phát ra bên ngoài, đủ để thông thành nổi lên một trận ôn dịch!"
Chu Trạch không để ý đến những lời Hứa Thanh Lãng hỗn hển nói, mà chỉ chằm chằm nhìn vào cánh tay của thi thể, căn bản mình vừa đâm tạo ra một vết thương tự nhiên từ từ khép miệng lại.
Này là thi thể,
Ngoại trừ cơ thể buốt lạnh mà cũng không có hô hấp bên ngoài, còn lại, cũng không có gì khác biệt so với người sống, ngược lại thân thể của cô càng có hoạt tính hơn!
"Uy, cái này là do ngươi cùng với ta đào lên, nếu có việc gì xảy ra, thì ta cũng sẽ bị liên lụy, tổn thọ, thậm chí còn ảnh hưởng đến con cháu đời sau!
Cùng giống nhau, nếu như đem việc này làm lớn, cho dù ngươi là quỷ sai thì cũng không chịu nổi trách nhiệm."
Sắc khí đen của thi thể phát ra bên ngoài dần dần biến mất, bởi vì nơi này chỉ có Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng, sự chống cự nên tương đối mạnh, nên cũng không có sự nguy hại lắm.
Nhưng vừa mới tiết lộ ra ngoài, nữ thi thể này chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.
Chu Trạch thở dài, "Hứa Thanh Lãng."
"cái gì?"
"Đem vợ ngươi để bên nhà cửa ngươi đi, dù sao ba mẹ ngươi cũng vừa đi sao, để nàng ấy cùng bầu bạn với ngươi, cô ta cũng đã dùng kiệu cưới hỏi ngươi đàng hoàng."
"Cái gì, anh là có ý gì?" Hứa Thanh Lãng không hiểu ra sao.
"Thứ này, đã động đậy." Chu Trạch nói ra nguyên nhân, "hôm nay, cô ấy tự mình xuống lầu, còn uống một hớp nước."
Vẻ mặt Hứa Thanh Lãng lộ kinh ngạc, khóe miệng co quắp lại, lui về sau hai bước.
Tối hôm qua anh cũng nói, thi thể này có ý muốn tỉnh dậy, biến thành cương thi, hơn nữa không phải chỉ có điện ảnh Âu Mỹ mới biết "Ô oa Ô oa" có thể tùy tiện, mà chính là "Ăn tươi nuốt sống" thậm chí còn có một chút bản lĩnh cao cường của cương thi.
"cảm ơn, tôi đã quen ở một mình."
Chê cười, này đích thực khoai lang, không, phải là bom nguyên tử Hứa Thanh Lãng làm sao nhận.
"không phải anh có bùa sao, dán cho cô ấy một cái?" Chu Trạch hỏi.
"tôi chỉ có hai lá bùa, dán lên chỉ có thể phản tác dụng, kích thích thêm." Hứa Thanh Lãng cười khổ.
"Vậy làm sao bây giờ?" Chu Trạch cảm thấy bồi hồi trong đầu, "Dù cho cô ấy có biến thành cương thi thì cùng lắm cho cô ấy đi tìm Hải Long Vương ồn ào."
"Cô ấy không được đi khỏi thông thành, khi còn sống là người thông thành, thì khi chết chính là ma thông thành, bằng không Bạch phu nhân công đức viên mãn xuống đại phủ trước để làm gì?
"Ba!"
Chu Trạch trực tiếp đậy nấp tủ lạnh lại, hiển nhiên, chỉ vô dụng.
Thiêu thì không thể,
Để lại thì không được,
Đem sang địa phương khác thì sợ có chuyện ngoài ý muốn,
Chỉ có thể để trong phòng minh mà nhìn nguy hiểm từ từ hiện ra?
Chu Trạch tựa hồ có chút dễ hiểu Tiểu La Lỵ vì sao "biu" một tiếng xuống địa ngục, âm phủ công việc cũng không phải làm tốt như vậy.
Cho dù có vào trong nội bộ, công tác vĩnh viễn thì cũng phải đau khổ.
Cũng giống như mình bây giờ.
"đã nghĩ thông một chút, đêm nay tôi sẽ làm cho anh nhiều nước ô mai." Hứa Thanh Lãng an ủi.
"sau đó?"
"Sau đó tôi dọn nhà, không phải tôi đã nói có ý định mở cửa tiệm dưới huyện thành sao, tôi sẽ đi sớm một chuts." Hứa Thanh Lãng bộ dạng bất tử hữu bần đạo.
Khóa cửa tủ lạnh lại, Chu Trạch cùng với Hứa Thanh Lãng đi xuống lầu.
Hứa Thanh Lãng dặn dò Chu Trạch về tiệm mì, anh ta không muốn bị quấy rầy vì đang làm công việc, nhưng khi ra bên ngoài sát khí bên ngoài khiến anh sợ hãi phóng nhanh qua một cái.
Chu Trạch ngồi ở phía sau quầy,
Cầm chén nước lung lay.
Điện thoại vang lên, số lạ.
"Alo, xin hỏi có phải Từ Lạc? Tôi là đại đội trưởng cảnh sát giao thông."
"đúng là tôi, sao vậy?"
"Từ đại Hàn là người thân của anh sao, anh ta mới xảy ra tai nạn, hiện tại đã mang đến bệnh viện nhân dân."
"Được, tôi lập tức đến ngay."
Chu Trạch nhắm mắt lại miệng phát ra một tiếng hừ, hiện tại đã đủ phiền phức rồi, mà bây giờ lại xuất hiện thêm chuyện, Từ Đại Hàn chắc chính là Bác cả mà mình đã mời cơm hồi trưa.
Nhưng mình lại không thể không đi, tuy nói ông ấy đặc biệt vào thông thành để thăm hỏi Từ Lạc, chớ không phải Chu Trạch, nhưng toàn bộ đặc sản điều bị Chu Trạch đem đi cho Hứa Thanh Lãng làm đồ ăn.
Chu Trạch nhìn nhìn móng tay của mình,
Nếu như Từ Đại Hàn mà nguy hiểm đến tính mạng,
Mình có nên cứu hay không?
Ngẫm lại lần trước khi anh cứu Tiểu La Lỵ khi trở về anh đã chịu nổi đau đớn, trong tâm của Chu Trạch có sự rét run, hi vọng anh ta không gặp trở ngại gì lớn.
Ra khỏi tiệm, Chu Trạch thuê xe, trước khi đi anh gửi cho Hứa Thanh Lãng một mảnh giấy ý nói mình ra ngoài một chút, anh xem giúp tiệm.
Đi đến bệnh viện nhân dân, đã tám giờ tối, Chu Trạch đến phía trước bàn hỏi một chút, biết được Từ Đại Hàn không nguy hiểm đến tính mạng đã được đưa vào phòng bệnh,trong thâm tâm anh nhẹ hẳn ra.
Đẩy cửa phòng bệnh, Chu Trạch đi vào, sửng sốt, hắn nhìn thấy Lâm bác sĩ đang đứng ngay giường bệnh của Từ đại Hàn, cùng nói chuyện.
Một chân của Từ Đại Hàn dựng lên, bị gãy xương, trên mặt có mấy chổ trầy xước da, nhưng tinh thần vẫn rất ổn định, cùng nói chuyện với cháu dâu của mình vô cùng phấn chấn.
Chu Trạch đi tới thì ánh mắt của Lâm bác sĩ đổ dồn về phía anh một chút.
"Cám ơn, đã làm phiền cô." Chu Trạch nói.
"Điều nên làm." Lâm bác sĩ đứng lên, lại giải thích nói: "tôi ban ngày không có ở nhà, nên xin lỗi anh."
"không có việc gì." Chu Trạch vẫy vẫy tay.
Bác sĩ Lâm đi ra khỏi phòng bệnh, Chu Trạch cùng Đại bá nói một đôi lời, đường dài xe vẫn còn chưa chạy thì đã gặp tai nạn, Từ Đại Hàn cảm thấy có chút không may, bị gãy một chân trái, những hành khách còn lại thì chỉ bị xây xát nhẹ.
Từ Đại Hàn đối với vết thương của mình dường như không quan tâm lắm, ngược lại nói "Cháu dâu là người tốt."
Chu Trạch mỉm cười, đi ra khỏi phòng để Từ Đại Hàn nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc này Lâm bác sĩ đang đứng trước bàn bên cạnh, phía bên kia có cô y tá nữu, hình như có chút không thoải mái.
Chu Trạch chuẩn bị rời đi, nhưng hình như Lâm bác sĩ định chào hỏi, hai người lâu rồi cũng không có liên hệ gì, nhưng theo lẽ thì cũng phải làm.
Chỉ là, khi vừa đến gần, Chu Tạch đã nghe thấy tiếng con nít khóc, rất yếu ớt, như con mèo nhỏ.
Chu Trạch nhớ lúc đầu không thấy có con nít, nhưng khi đến gần Lâm bác sĩ thì tiếng khóc đó càng rõ ràng hơn.
Chẳng lẽ cô bị tiểu quỷ ám?
Chu Trạch còn đang quan sát, cố nghiêng người nhìn sau lưng Lâm bác sĩ.
"không sao, Lâm tỷ, dạ dày của tôi không tốt, đợi lát nữa tôi đi uống thuốc sẽ không sao thôi." Tiểu hộ sĩ cảm tạ Lâm bác sĩ.
"nên chú ý đến thân thể mình một chút." Lâm bác sĩ an ủi.
Lúc này, Lâm bác sĩ mới phát hiện Chu Trạch sau lưng lén lén lút lút.
"Anh…"
"Đợi tôi một chút." Chu Trạch giơ tay lên, cẩn thận nghe một chút, cuối cùng nhìn xuống bụng của tiểu hộ sĩ.
Âm thanh này, không phải trên người Lâm bác sĩ, mà là từ cơ thể của cô y tá nhỏ.
Trước kia đã từng là bác sĩ Chu Trạch cũng biết được chuyện này nên hiểu rõ.,
"Cô mang thai." Chu Trạch nói với tiểu hộ sĩ, lúc này, không phải nhắc nhở chú ý mặt mũi.
"cái gì?" tiểu hộ sĩ tỏ vẻ khó chịu.
"nói càn gì, tiểu Trần còn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai." Lâm bác sĩ trừng mắt nhìn "trượng phu".
"tôi không biết cô mang thai cùng với ai, nhưng tốt nhất cô nên đi kiểm tra một chút, mặt khác, cô có nguy cơ sanh non."Chu Trạch ung dung nói.
Thai nhi không ổn định, bên trong xuất ra tiếng khóc, thể hiện thai nhi đang bị thương, Chu Trạch không bâng khoăn lo lắng nói ra nguyên nhân.
Nhân mạng, giam trời.
Tiểu Trần nghe nói vậy thể hiện sự lo lắng trên nét mặt, liền đứng lên, lúc trước nàng không biết mình đã mang thai, nhưng đúng thật mình đã từng "Cao nguy", bởi vậy khả năng mang thai rất lớn.
Lâm bác sĩ cũng nhìn ra, lập tức dẫn tiểu Trần đi kiểm tra.
Chu Trạch duỗi lưng một cái, đáng tiếng Từ Lạc học kiến trục, nếu như hắn học y học, thì biết đầu rằng nhanh chóng trở thành bác sĩ nổi danh nhất thông thành.
Xuống dưới lầu, mua cho Từ Đại Hàn một ít sữa cùng với những đồ dùng cá nhân, Chu Trạch mang đến phòng bên rồi đi ra, có ý định rời đi, nhưng nhìn như vậy thật sự khiến anh không nỡ.
Trùng hợp Lâm bác sĩ cũng từ thang máy đi ra, sắc mặt có vẻ trầm trọng.
"cô làm sao vậy?"
"Anh làm thế nào biết tiểu Trần mang thai? Lâm bác sĩ hỏi.
"có học qua một chút y thuật của Trung y." Chu Trạch nói bừa, "vậy bên cạnh tình huống như thế nào?"
"Tiểu Trần có ý định giữ lấy đứa bé này, nhưng có giữ được hay không thì rất khó, lúc trước bản thân có một chút không chú ý." Lâm bác sĩ nói với Chu Trạch: "Anh phải về sao, đợi tôi thay quần áo rồi,
tôi đưa anh về."
Cứ như vậy, Chu Trạch lên xe Cayenne của Lâm bác sĩ mà rời khỏi bệnh viện.
Trên đường hai người không nói câu nào, vì chuyện hôm trước mà quan hệ của hai người cũng giảm hẳn.
Nhanh đến tiệm sách, Chu Trạch cố tìm cái gì đó để nói, bằng không thực sự rất buồn bực, nói:
"bạn của cô trong vòng không ít Hán phục chụp ảnh, cô rất thích?"
"ừ." Lâm bác sĩ gật đầu.
"tôi cũng rất thích." Chu Trạch sờ lên chop mũi,"Anh có Hán phục sao, hôm nào mặc cho tôi xem một chút?"
Lâm bác sĩ không trả lời, như khong muốn nói về chủ đề này.
Xe đến tiệm sách, Chu Trạch xuống xe, có sự ngoài ý muốn, Lâm bác sĩ cũng xuống xe, hình như có ý định muốn vào tiệm sách.
Ha ha, cô ta thật sự mạnh mẽ, không sợ giống như …lần trước bị ta làm cái kia sao?
"tôi đi lấy một vài cuốn tạp chí để xem." Lâm bác sĩ nhìn nói.
"Ừ." Chu Trạch gật đầu, rõ rang, cô ấy thể hiện sự giải hòa, thật không dễ dàng.
Theo như Lỗ Tấn: cô gái này theo hướng phong kiến, cũng trên danh nghĩa "chồng", cúi đầu.
Nếu như ở thời cổ đại, thì Lâm bác sĩ chính là hình ảnh người phụ nữ bị ảnh hưởng chế độ phong kiến đáng thương xót nhất.
Mở cửa tiệm sách, Chu Trạch nhìn thấy Hứa Thanh Lãng đang ngồi đọc sách trên ghế nhựa, thế nhưng anh ta cầm ngược cuốn sách, thế này thì nhìn cái quỷ gì?
Hứa Thanh Lãng khó khăn lắm mới thể hiện được khuôn mặt tươi cười vwois Chu Trạch nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Lâm bác sĩ dung hai mắt nhìn Hứa Thanh Lãng, rồi đi tới bên giá sách để chọn lựa.
Chu Trạch đưa cho Hứa Thanh Lãng một điếu thuốc, nhỏ nhẹ nói: "Anh xảy ra chuyện gì, mà bị mất hồn vậy?"
Đúng lúc này,
Âm thanh từ cầu thang truyền tới, nữ nhân mặc đồ trắng cổ trang đi xuống, dáng người man man, dịu dàng.
Thấy Chu Trạch,
Khẽ chào,
Rất cũng kính nói:
"Ngài đã về rồi."
Lâm bác sĩ vừa cầm cuốn tạp chí trong tay,
Bỗng rơi xuống mặt đất,
Đồng thời lạnh lùng nói:
"xem ra, không cần tôi mặc cho anh xem."
Bên cạnh tủ đông lạnh,
Chu Trạch đứng có lẽ khoảng nửa giờ.
Bạch phu nhân vẫn nằm bên trong, cùng với hình ảnh buổi sáng Chu Trạch nhìn thấy thì giống như đúc, không có chút biến đổi, những Camera ghi hình ảnh thì không thể nào sai được.
Nhất là,
Chén nước kia,
Chính mình khi uống còn cảm thấy có chút ngọt.
Đây không phải là tâm lý, hẳn cũng không có nhìn xem cái kia nhiều lần.
Trên thực tế Chu Trạch đối chuyện nước bọt, Chu Trạch không cảm thấy bùôn nôn lớn, rốt cuộc tối hôm qua Hứa Thanh Lãng ăn nhiều "sơn hào hải vị"
So với Hứa Thanh Lãng thì, anh cũng chỉ là mưa phùn.
Đương nhiên, sẽ không có cảm giác "ướt át",
Trước mắt, một thi thể xinh đẹp, dù nằm dưới nền đất, cũng hơn hai trăm thi thể nhỉ.
Vừa nghĩ tới hai trăm thi thể không có đánh răng, cơ thể Chu Trạch có chút không tiếp nhận.
Cô di chuyển, đi xuống lầu uống nước, rồi lại đi lên lầu.
Bạch Phu nhân, không có nói những điều này?
Có lẽ vì khả năng, bởi vì tối hôm qua nguyên nhân chính là móng tay, dẫn đến thi thể này, cũng có chút biến đổi.
Trước mắt, hồn phách của Bạch phu nhân đã xuống địa ngục, nên cũng không có khả năng cô ở lại nhân gian làm ra những thứ này.
Tiểu La Lỵ từng nói, trần gian quỷ, được mang theo cái đuôi "làm người", ai ngờ chính điều đó làm loạn sự tình, ngại sống lâu, ngại sống trôi qua thoải mái.
Chỉ là, một cổ thi thể đặt ở lầu hai cùng với thi thể di chuyển là hoàn toàn trái ngược nhau, ai cũng mong chiếc giường bên cạnh, không phải là một nhân tố nguy hiểm.
"uy, đại tỷ, nếu ngươi không tỉnh, chúng ta tâm sự?"
Chu Trạch tựa ở tủ lạnh nói.
Anh ta hi vọng thi thể này lúc mở mắt, hoặc là sẽ cùng mình tìm cái chung, gác lại sự bất đồng, ít nhất đem cửa sổ khai mở, không muốn chơi trò thần bí.
Chỉ là, Thi thể không có chút động tĩnh, vẫn nằm yên ở đó.
Chu Trạch hít thở một hơi, sau đó vươn tay vào, bắt đầu rà khắp nơi, kể cả nơi mẫn cảm, anh ta cũng đi tiết độc,
Chỉ hi vọng có thể không chịu được mà "khinh ngạc", phẫn nộ mở mắt ra.
Chỉ tiếc,
Thi thể của nữ nhi vẫn lạnh như băng và nằm ở đó,
Không có động tĩnh.
Chu Trạch xem chừng, nếu như mình cởi quần áo của thi thể đi, thì thi thể vẫn nằm ở trạng thái này.
Thu tay lại, Chu Trạch mím môi, có chút không biết nên làm thế nào.
Ngươi gọi cái này gọi là giả bộ ngủ.
Sau một khắc, móng tay Chu Trạch bắt đầu mọc dìa, ngay sau đó, dùng ngón trỏ đâm vào cánh tay của thi thể, bắt đầu chậm rãi dùng sức.
"phốc..."
Móng tay như lưỡi do sắc bén, đâm vào cánh tay của thi thể, không có chảy ra máu tươi, ngược lại những sắc khí màu đen lại tràn ngập xuất hiện, toàn bộ không gian lầu hai điều ngập tràn âm khí tĩnh mịch của khí quỷ.
"Chu Trạch, ngươi đang làm gì vậy!"
Tiếng của Hứa Thanh Lãng dưới lầu truyền lên.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Lãng không quan tâm xông thẳng lên tầng hai, Chu Trạch lúc này vội thu móng tay lại, móng tay nhiễm tầng băng sương, nên có chút cứng nhắc, cộng thêm chút đau.
"Ngươi điên rồi!" Hứa Thanh Lãng nhìn vết thương trên cánh tay của nữ thi thể trực tiếp quát: "Hạn Bạt vừa ra đất cằn ngàn dặm ngươi có biết hay không!"
Cô gái này khẳng định nhưng so ra kém Hạn bạt, nhưng cơ thể của cô chứa đựng một lượng khí nếu để phát ra bên ngoài, đủ để thông thành nổi lên một trận ôn dịch!"
Chu Trạch không để ý đến những lời Hứa Thanh Lãng hỗn hển nói, mà chỉ chằm chằm nhìn vào cánh tay của thi thể, căn bản mình vừa đâm tạo ra một vết thương tự nhiên từ từ khép miệng lại.
Này là thi thể,
Ngoại trừ cơ thể buốt lạnh mà cũng không có hô hấp bên ngoài, còn lại, cũng không có gì khác biệt so với người sống, ngược lại thân thể của cô càng có hoạt tính hơn!
"Uy, cái này là do ngươi cùng với ta đào lên, nếu có việc gì xảy ra, thì ta cũng sẽ bị liên lụy, tổn thọ, thậm chí còn ảnh hưởng đến con cháu đời sau!
Cùng giống nhau, nếu như đem việc này làm lớn, cho dù ngươi là quỷ sai thì cũng không chịu nổi trách nhiệm."
Sắc khí đen của thi thể phát ra bên ngoài dần dần biến mất, bởi vì nơi này chỉ có Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng, sự chống cự nên tương đối mạnh, nên cũng không có sự nguy hại lắm.
Nhưng vừa mới tiết lộ ra ngoài, nữ thi thể này chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.
Chu Trạch thở dài, "Hứa Thanh Lãng."
"cái gì?"
"Đem vợ ngươi để bên nhà cửa ngươi đi, dù sao ba mẹ ngươi cũng vừa đi sao, để nàng ấy cùng bầu bạn với ngươi, cô ta cũng đã dùng kiệu cưới hỏi ngươi đàng hoàng."
"Cái gì, anh là có ý gì?" Hứa Thanh Lãng không hiểu ra sao.
"Thứ này, đã động đậy." Chu Trạch nói ra nguyên nhân, "hôm nay, cô ấy tự mình xuống lầu, còn uống một hớp nước."
Vẻ mặt Hứa Thanh Lãng lộ kinh ngạc, khóe miệng co quắp lại, lui về sau hai bước.
Tối hôm qua anh cũng nói, thi thể này có ý muốn tỉnh dậy, biến thành cương thi, hơn nữa không phải chỉ có điện ảnh Âu Mỹ mới biết "Ô oa Ô oa" có thể tùy tiện, mà chính là "Ăn tươi nuốt sống" thậm chí còn có một chút bản lĩnh cao cường của cương thi.
"cảm ơn, tôi đã quen ở một mình."
Chê cười, này đích thực khoai lang, không, phải là bom nguyên tử Hứa Thanh Lãng làm sao nhận.
"không phải anh có bùa sao, dán cho cô ấy một cái?" Chu Trạch hỏi.
"tôi chỉ có hai lá bùa, dán lên chỉ có thể phản tác dụng, kích thích thêm." Hứa Thanh Lãng cười khổ.
"Vậy làm sao bây giờ?" Chu Trạch cảm thấy bồi hồi trong đầu, "Dù cho cô ấy có biến thành cương thi thì cùng lắm cho cô ấy đi tìm Hải Long Vương ồn ào."
"Cô ấy không được đi khỏi thông thành, khi còn sống là người thông thành, thì khi chết chính là ma thông thành, bằng không Bạch phu nhân công đức viên mãn xuống đại phủ trước để làm gì?
"Ba!"
Chu Trạch trực tiếp đậy nấp tủ lạnh lại, hiển nhiên, chỉ vô dụng.
Thiêu thì không thể,
Để lại thì không được,
Đem sang địa phương khác thì sợ có chuyện ngoài ý muốn,
Chỉ có thể để trong phòng minh mà nhìn nguy hiểm từ từ hiện ra?
Chu Trạch tựa hồ có chút dễ hiểu Tiểu La Lỵ vì sao "biu" một tiếng xuống địa ngục, âm phủ công việc cũng không phải làm tốt như vậy.
Cho dù có vào trong nội bộ, công tác vĩnh viễn thì cũng phải đau khổ.
Cũng giống như mình bây giờ.
"đã nghĩ thông một chút, đêm nay tôi sẽ làm cho anh nhiều nước ô mai." Hứa Thanh Lãng an ủi.
"sau đó?"
"Sau đó tôi dọn nhà, không phải tôi đã nói có ý định mở cửa tiệm dưới huyện thành sao, tôi sẽ đi sớm một chuts." Hứa Thanh Lãng bộ dạng bất tử hữu bần đạo.
Khóa cửa tủ lạnh lại, Chu Trạch cùng với Hứa Thanh Lãng đi xuống lầu.
Hứa Thanh Lãng dặn dò Chu Trạch về tiệm mì, anh ta không muốn bị quấy rầy vì đang làm công việc, nhưng khi ra bên ngoài sát khí bên ngoài khiến anh sợ hãi phóng nhanh qua một cái.
Chu Trạch ngồi ở phía sau quầy,
Cầm chén nước lung lay.
Điện thoại vang lên, số lạ.
"Alo, xin hỏi có phải Từ Lạc? Tôi là đại đội trưởng cảnh sát giao thông."
"đúng là tôi, sao vậy?"
"Từ đại Hàn là người thân của anh sao, anh ta mới xảy ra tai nạn, hiện tại đã mang đến bệnh viện nhân dân."
"Được, tôi lập tức đến ngay."
Chu Trạch nhắm mắt lại miệng phát ra một tiếng hừ, hiện tại đã đủ phiền phức rồi, mà bây giờ lại xuất hiện thêm chuyện, Từ Đại Hàn chắc chính là Bác cả mà mình đã mời cơm hồi trưa.
Nhưng mình lại không thể không đi, tuy nói ông ấy đặc biệt vào thông thành để thăm hỏi Từ Lạc, chớ không phải Chu Trạch, nhưng toàn bộ đặc sản điều bị Chu Trạch đem đi cho Hứa Thanh Lãng làm đồ ăn.
Chu Trạch nhìn nhìn móng tay của mình,
Nếu như Từ Đại Hàn mà nguy hiểm đến tính mạng,
Mình có nên cứu hay không?
Ngẫm lại lần trước khi anh cứu Tiểu La Lỵ khi trở về anh đã chịu nổi đau đớn, trong tâm của Chu Trạch có sự rét run, hi vọng anh ta không gặp trở ngại gì lớn.
Ra khỏi tiệm, Chu Trạch thuê xe, trước khi đi anh gửi cho Hứa Thanh Lãng một mảnh giấy ý nói mình ra ngoài một chút, anh xem giúp tiệm.
Đi đến bệnh viện nhân dân, đã tám giờ tối, Chu Trạch đến phía trước bàn hỏi một chút, biết được Từ Đại Hàn không nguy hiểm đến tính mạng đã được đưa vào phòng bệnh,trong thâm tâm anh nhẹ hẳn ra.
Đẩy cửa phòng bệnh, Chu Trạch đi vào, sửng sốt, hắn nhìn thấy Lâm bác sĩ đang đứng ngay giường bệnh của Từ đại Hàn, cùng nói chuyện.
Một chân của Từ Đại Hàn dựng lên, bị gãy xương, trên mặt có mấy chổ trầy xước da, nhưng tinh thần vẫn rất ổn định, cùng nói chuyện với cháu dâu của mình vô cùng phấn chấn.
Chu Trạch đi tới thì ánh mắt của Lâm bác sĩ đổ dồn về phía anh một chút.
"Cám ơn, đã làm phiền cô." Chu Trạch nói.
"Điều nên làm." Lâm bác sĩ đứng lên, lại giải thích nói: "tôi ban ngày không có ở nhà, nên xin lỗi anh."
"không có việc gì." Chu Trạch vẫy vẫy tay.
Bác sĩ Lâm đi ra khỏi phòng bệnh, Chu Trạch cùng Đại bá nói một đôi lời, đường dài xe vẫn còn chưa chạy thì đã gặp tai nạn, Từ Đại Hàn cảm thấy có chút không may, bị gãy một chân trái, những hành khách còn lại thì chỉ bị xây xát nhẹ.
Từ Đại Hàn đối với vết thương của mình dường như không quan tâm lắm, ngược lại nói "Cháu dâu là người tốt."
Chu Trạch mỉm cười, đi ra khỏi phòng để Từ Đại Hàn nghỉ ngơi cho tốt.
Lúc này Lâm bác sĩ đang đứng trước bàn bên cạnh, phía bên kia có cô y tá nữu, hình như có chút không thoải mái.
Chu Trạch chuẩn bị rời đi, nhưng hình như Lâm bác sĩ định chào hỏi, hai người lâu rồi cũng không có liên hệ gì, nhưng theo lẽ thì cũng phải làm.
Chỉ là, khi vừa đến gần, Chu Tạch đã nghe thấy tiếng con nít khóc, rất yếu ớt, như con mèo nhỏ.
Chu Trạch nhớ lúc đầu không thấy có con nít, nhưng khi đến gần Lâm bác sĩ thì tiếng khóc đó càng rõ ràng hơn.
Chẳng lẽ cô bị tiểu quỷ ám?
Chu Trạch còn đang quan sát, cố nghiêng người nhìn sau lưng Lâm bác sĩ.
"không sao, Lâm tỷ, dạ dày của tôi không tốt, đợi lát nữa tôi đi uống thuốc sẽ không sao thôi." Tiểu hộ sĩ cảm tạ Lâm bác sĩ.
"nên chú ý đến thân thể mình một chút." Lâm bác sĩ an ủi.
Lúc này, Lâm bác sĩ mới phát hiện Chu Trạch sau lưng lén lén lút lút.
"Anh…"
"Đợi tôi một chút." Chu Trạch giơ tay lên, cẩn thận nghe một chút, cuối cùng nhìn xuống bụng của tiểu hộ sĩ.
Âm thanh này, không phải trên người Lâm bác sĩ, mà là từ cơ thể của cô y tá nhỏ.
Trước kia đã từng là bác sĩ Chu Trạch cũng biết được chuyện này nên hiểu rõ.,
"Cô mang thai." Chu Trạch nói với tiểu hộ sĩ, lúc này, không phải nhắc nhở chú ý mặt mũi.
"cái gì?" tiểu hộ sĩ tỏ vẻ khó chịu.
"nói càn gì, tiểu Trần còn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai." Lâm bác sĩ trừng mắt nhìn "trượng phu".
"tôi không biết cô mang thai cùng với ai, nhưng tốt nhất cô nên đi kiểm tra một chút, mặt khác, cô có nguy cơ sanh non."Chu Trạch ung dung nói.
Thai nhi không ổn định, bên trong xuất ra tiếng khóc, thể hiện thai nhi đang bị thương, Chu Trạch không bâng khoăn lo lắng nói ra nguyên nhân.
Nhân mạng, giam trời.
Tiểu Trần nghe nói vậy thể hiện sự lo lắng trên nét mặt, liền đứng lên, lúc trước nàng không biết mình đã mang thai, nhưng đúng thật mình đã từng "Cao nguy", bởi vậy khả năng mang thai rất lớn.
Lâm bác sĩ cũng nhìn ra, lập tức dẫn tiểu Trần đi kiểm tra.
Chu Trạch duỗi lưng một cái, đáng tiếng Từ Lạc học kiến trục, nếu như hắn học y học, thì biết đầu rằng nhanh chóng trở thành bác sĩ nổi danh nhất thông thành.
Xuống dưới lầu, mua cho Từ Đại Hàn một ít sữa cùng với những đồ dùng cá nhân, Chu Trạch mang đến phòng bên rồi đi ra, có ý định rời đi, nhưng nhìn như vậy thật sự khiến anh không nỡ.
Trùng hợp Lâm bác sĩ cũng từ thang máy đi ra, sắc mặt có vẻ trầm trọng.
"cô làm sao vậy?"
"Anh làm thế nào biết tiểu Trần mang thai? Lâm bác sĩ hỏi.
"có học qua một chút y thuật của Trung y." Chu Trạch nói bừa, "vậy bên cạnh tình huống như thế nào?"
"Tiểu Trần có ý định giữ lấy đứa bé này, nhưng có giữ được hay không thì rất khó, lúc trước bản thân có một chút không chú ý." Lâm bác sĩ nói với Chu Trạch: "Anh phải về sao, đợi tôi thay quần áo rồi,
tôi đưa anh về."
Cứ như vậy, Chu Trạch lên xe Cayenne của Lâm bác sĩ mà rời khỏi bệnh viện.
Trên đường hai người không nói câu nào, vì chuyện hôm trước mà quan hệ của hai người cũng giảm hẳn.
Nhanh đến tiệm sách, Chu Trạch cố tìm cái gì đó để nói, bằng không thực sự rất buồn bực, nói:
"bạn của cô trong vòng không ít Hán phục chụp ảnh, cô rất thích?"
"ừ." Lâm bác sĩ gật đầu.
"tôi cũng rất thích." Chu Trạch sờ lên chop mũi,"Anh có Hán phục sao, hôm nào mặc cho tôi xem một chút?"
Lâm bác sĩ không trả lời, như khong muốn nói về chủ đề này.
Xe đến tiệm sách, Chu Trạch xuống xe, có sự ngoài ý muốn, Lâm bác sĩ cũng xuống xe, hình như có ý định muốn vào tiệm sách.
Ha ha, cô ta thật sự mạnh mẽ, không sợ giống như …lần trước bị ta làm cái kia sao?
"tôi đi lấy một vài cuốn tạp chí để xem." Lâm bác sĩ nhìn nói.
"Ừ." Chu Trạch gật đầu, rõ rang, cô ấy thể hiện sự giải hòa, thật không dễ dàng.
Theo như Lỗ Tấn: cô gái này theo hướng phong kiến, cũng trên danh nghĩa "chồng", cúi đầu.
Nếu như ở thời cổ đại, thì Lâm bác sĩ chính là hình ảnh người phụ nữ bị ảnh hưởng chế độ phong kiến đáng thương xót nhất.
Mở cửa tiệm sách, Chu Trạch nhìn thấy Hứa Thanh Lãng đang ngồi đọc sách trên ghế nhựa, thế nhưng anh ta cầm ngược cuốn sách, thế này thì nhìn cái quỷ gì?
Hứa Thanh Lãng khó khăn lắm mới thể hiện được khuôn mặt tươi cười vwois Chu Trạch nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Lâm bác sĩ dung hai mắt nhìn Hứa Thanh Lãng, rồi đi tới bên giá sách để chọn lựa.
Chu Trạch đưa cho Hứa Thanh Lãng một điếu thuốc, nhỏ nhẹ nói: "Anh xảy ra chuyện gì, mà bị mất hồn vậy?"
Đúng lúc này,
Âm thanh từ cầu thang truyền tới, nữ nhân mặc đồ trắng cổ trang đi xuống, dáng người man man, dịu dàng.
Thấy Chu Trạch,
Khẽ chào,
Rất cũng kính nói:
"Ngài đã về rồi."
Lâm bác sĩ vừa cầm cuốn tạp chí trong tay,
Bỗng rơi xuống mặt đất,
Đồng thời lạnh lùng nói:
"xem ra, không cần tôi mặc cho anh xem."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.