Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 153: Ông lão tốt bụng

Thanh Khiết Xà

09/01/2020

Editor: Waveliterature Vietnam

Bây giờ trời đã sáng, ánh nắng ấm áp dần bao trùm. Cảnh tượng hiện giờ so với cảnh lốc xoáy hôm qua rõ ràng là hai thái cực.

Bác sĩ Lâm chớp chớp mắt. Cuối cùng cô đã tỉnh lại sau một đêm mê man.

Khi tỉnh dậy, cô thấy trên mặt mình có chút dinh dính, giống như có thứ gì đó được dán lên trên mặt. Cô đưa tay vuốt mặt mình, mở mắt ra, cô thấy lòng bàn tay có chất dịch trắng sệt.

Cô soi mình trên chiếc tấm gương chiếu hậu của xe, thấy rất nhiều đốm màu trắng đang đọng trên mặt mình, kèm theo những đốm trắng là thứ mùi nồng nặc khó chịu.

Bác sĩ Lâm vẫn chưa trải qua chuyện chăn gối vợ chồng, nhưng dù sao, cô cũng là bác sĩ. Kèm theo sự phát triển không ngừng của thời đại hiện nay, không khó gì để biết được những chuyện thầm kín.

Những vệt trắng đọng lại trên mặt cô,

Tựa như là…t*ng trùng.

Bác sĩ Lâm mở cửa xe ra theo bản năng, trong lòng có chút bối rối. Cảnh tượng xảy ra đêm qua khiến cô vô cùng lo lắng và sợ hãi. Cô thấy cảnh Chu Trạch người đầy máu me và dựa vào cửa xe.

Lúc này chắc hẳn Chu Trạch đang rất thê thảm. Toàn thân anh có lẽ đã bị thương nặng, tựa như một phạm nhân mới bị bức cung xong. Bây giờ không thấy Chu Trạch ở đâu, bác sĩ Lâm vô cùng lo lắng.

"A Trạch, A Trạch!"

Bác sĩ Lâm lập tức ngồi sụp xuống dưới đất, tuyệt vọng gọi lớn tên Chu Trạch. Cô rất sợ, rất sợ chuyện không may xảy ra đến với người mình thương.

Lần này, thời gian Chu Trạch bị hôn mê sau trận chiến đã ngắn hơn trước đây. Cơ thể của anh cũng đã dần quen với điều này, có thể do anh đã nuốt một vài linh hồn quỷ sai nên thể lực của anh được tăng cường rất nhiều.

Nói tóm lại, mặc dù Chu Trạch bị hôn mê, nhưng anh đã tỉnh lại khi nghe thấy tiếng kêu khóc của bác sĩ Lâm.

Đập vào mắt là khuôn mặt của bác sĩ Lâm, lúc này, Chu Trạch bị dọa đến mức phải hít một hơi thật sâu và nói một cách khó khăn:

"Vừa sáng sớm mà cô đã đắp mặt nạ rồi à?"

Bác sĩ Lâm vừa tức giận, vừa buồn cười nhìn sang Chu Trạch. Nhưng, cô muốn mắng cũng không được, đánh lại càng không nỡ, nên bây giờ cô chỉ đến bên xe rồi rút một chiếc khăn ướt ra lau mặt.

Lúc cô lau mặt, cô cũng chú ý một chút. Hình như thứ trên mặt cô không phải là t*ng trùng.

"Tôi sẽ gọi xe cấp cứu cho anh." Bác sĩ Lâm nói.

"Đừng…"

Chu Trạch yếu ớt lắc đầu,

"Gọi điện thoại…đến hiệu sách của tôi…bảo lão đạo cùng con khỉ con…đến đây."

Bác sĩ Lâm ngập ngừng một chút, kiềm chế để bản thân không bấm gọi cho 120 theo bản năng. Cô chọn làm theo lời của Chu Trạch, bấm số điện thoại và gọi đến hiệu sách.

Đầu bên kia lão đạo bắt máy ngay lập tức, ông nghe cuộc điện thoại này, biết ngay ông chủ của mình đang gặp nguy hiểm.

Lão đạo lập tức nói ông và con khỉ sẽ đến đó ngay.

"Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?" Bác sĩ Lâm hỏi Chu Trạch.

"Chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã." Chu Trạch nói,"Cô dìu tôi lên xe trước. Chúng ta hãy đến một khách sạn nhỏ để nghỉ ngơi và đợi lão đạo đến. À, cô tìm giúp tôi tìm cuốn sổ nhỏ như bằng lái xe, giúp tôi giữ nó."

Bác sĩ Lâm nghe xong, lập tức đến bãi cỏ trước mặt tìm kiếm, kỳ thật, vẫn rất dễ để tìm thấy. Có nai hơi trên bãi cỏ như bị dính dầu, như có ai đó đã đổ mỡ lợn xuống đây.

Tất nhiên, bác sĩ Lâm không thể nào biết được đây là dầu của xác chết tiết ra từ xác của hai quỷ sai tối qua.

"Có phải cái này không?"

Bác sĩ Lâm tìm thấy hai cuốn sách nhỏ, cô cầm hai cuốn sách đến đưa cho Chu Trạch.

Cả hai cuốn sổ đều đã bị úa vàng nhưng chưa quá cũ nát. Chứng tỏ, hai cuốn sổ này vẫn dùng được.

"Đúng là hai cuốn sổ này rồi."

Chu Trạch ra hiệu cho bác sĩ Lâm cất hai cuốn sổ đi. Với sự giúp đỡ của bác sĩ Lâm, Chu Trạch đã lên được xe.

Hầu như trên cơ thể của anh chỗ nào cũng đã bị rỉ máu. Nhưng may thay, Chu Trạch cũng là trước lạ sau quen, lại còn có bác sĩ Lâm ngồi bên cạnh nên sự đau đớn của anh đã được giảm đi phần nào.

Tuy nhiên, vì lốc xoáy đã làm nhiều ngôi nhà bị sụp đổ, nên những người dân đã đến khách sạn và nhà nghỉ để thuê phòng ở tạm thời, bên cạnh đó, khách sạn và nhà nghỉ ở khu này có thể nói là hiếm. Cho nê, về cơ bản, những khách sạn và nhà nghỉ ở đây không còn phòng trống.

Bác sĩ Lâm tiếp tục lái xe đến cuối thị trấn, tìm đến một số nhà nghỉ khác để hỏi phòng.

Chu Trạch thì ngồi liệt bên chỗ ghế phụ lái,

Nhìn lên bầu trời,

Qua cửa kính của xe.

Lúc này, có một cụ già bước tới, trên tay ông cụ là một giỏ thức ăn.

Ông cụ trông đã rất già, tóc trắng như cước, ông có một râu dài, thân cũng còng xuống dưới.



Nhưng khi ông đi trên đường, vẫn thấy cơ thể của ông khỏe mạnh và dẻo dai.

Điều đáng nói nhất, là khi ông cụ đi ngang qua Chu Trạch, anh cảm thấy ánh mặt của ông cụ như đâm mạnh anh một cái.

Ông cụ dừng bước và nhìn chằm chằm vào cửa kính xe nơi Chu Trạch đang ngồi, có chút kỳ quái, ông cụ đưa tay gõ kính xe rồi hỏi:

"Cậu mới gặp nạn sao?"

Ý của ông cụ là anh mới bị vòi rồng tối qua làm cho bị thương sao?

Chu Trạch gật đầu.

"Tại sao anh không đến bệnh viện?" Ông cụ tò mò hỏi.

"Tại tôi nghèo."

"...….." Ông cụ.

Do dự một lát, ông cụ thò tay vào để kiểm tra chấn thương của Chu Trạch, sau đó nói: "Toàn thân của anh đều bị thương, nhưng vết thương không quá nghiêm trọng. Anh chỉ bị thương ở phần mềm, không cần lo lắng nhiều."

"Vâng."

Lúc này, bác sĩ Lâm cũng đã quay trở lại. Ông liếc nhìn ông cụ đang đứng bên cửa sổ xe rồi nhìn sang Chu Trạch nói:

"Nhà nghỉ này cũng hết phòng luôn rồi."

"Muốn tìm phòng trống trong thời điểm này rất khó, chi bằng như vậy đi, hai người cứ đến nhà tôi nghỉ ngơi, nhà của tôi rất rộng." Ông cụ nói.

Bác sĩ Lâm nhìn về phía Chu Trạch để thăm dò ý kiến của anh.

Chu Trạch gật đầu. Kỳ thật, Chu Trạch không hiểu sao ông lão lại giúp mình. Phải biết rằng, kẻ xấu trên đường rất nhiều, bạn sẽ không tự tin để giúp người khác, huống hồ là đưa một người lạ mặt về nhà.

Nhà ông cụ thực sự rất lớn. Trước nhà của ông còn có một cái sân rộng. Khi đến nơi, ông cụ đã giúp bác sĩ Lâm đưa Chu Trạch vào phòng nghỉ.

Ông lão dù đã già nhưng sức khỏe vẫn tốt.

Sau khi đưa Chu Trạch vào phòng, ông nói ông sẽ ra ngoài kiếm thêm một ít thuốc để về trị thương cho Chu Trạch.

Bác sĩ Lâm ngồi cạnh Chu Trạch. Cô thực lòng có chút không dám tin, một người lạ mặt trên đường lại tốt bụng như vậy. Lại còn đưa họ về nhà để nghỉ ngơi.

"Trên thế giới này, vẫn là còn nhiều người tốt." Bác sĩ Lâm thốt lên.

Chu Trạch nhìn lên khung ảnh được treo bên cạnh giường. Trên đó có rất nhiều huy chương cùng giấy khen, còn có một số bức ảnh đã cũ. Nếu đoán không lầm, ngày trước ông cụ này đã từng tham gia quân ngũ và đạt được nhiều thành tích tốt.

"Anh có đói không?" Bác sĩ Lâm hỏi.

"Cũng chưa đói lắm." Chu Trạch lắc đầu.

"Cô gái, cô biết nấu cơm à?"

Ông cụ bưng đến một bát thuốc bôi, vừa đi vừa nói.

"Có." Bác sĩ Lâm trả lời.

"Vậy bây giờ cô đi nấu cơm đi. Tôi sẽ bóp thuốc cho anh ta. Thuốc này có hiệu quả trị thương rất tốt."

Bác sĩ Lâm liếc nhìn Chu Trạch. Hiển nhiên, cô cảm thấy lo lắng khi để Chu Trạch lại một mình trong phòng.

Chu Trạch nhìn cô, gật gật đầu, ra hiệu cho bác sĩ Lâm.

Ông cụ đến bên giường của Chu Trạch và ngồi xuống, tay ông vỗ vỗ vào ga giường, nói: "Anh có thấy xấu hổ khi phải cởi đồ ra không?"

Chu Trạch lắc đầu.

"Vậy thì tốt, bây giờ tôi cần cởi đồ của anh ra để xem vết thương kỹ hơn."

Ông cụ đưa tay cởi áo của Chu Trạch ra, thấy trên người anh dày đặc vết thương, ông chẹp chẹp miệng, nói:

"Hừm, khi ở trên chiến trường, đã gặp qua rất nhiều vết thương, nhưng những vết thương như của anh thực sự rất hiếm gặp."

"Trước kia ông từng đi lính sao?" Chu Trạch hỏi.

"Khi còn trẻ, tôi từng tham gia lực lượng đánh đuổi quân xâm lược. Thời kỳ Tưởng Giới Thạch, tôi đã tham gia rất nhiều trận đánh lớn. Tôi còn đi qua bắc Triều Tiên và cả Tây Tạng nữa.

Vận khí tốt, dù tôi rất nhiều lần bị thương nặng nhưng vẫn không chết."

"Phúc lớn mạng lớn."

"Diêm Vương không muốn thu nhân tôi, tôi cũng không còn cách nào khác. Hiện tại, mỗi tháng tôi đều nhận được tiền phụ cấp, nhưng bản thân lại không giúp ích được gì cho đất nước. Chi bằng Diêm Vương cứ mang tôi đi."

"...…." Chu Trạch.

"Tôi thoa thuốc xong rồi. Trông vết thương của anh dày đặc nhưng lại không nặng lắm, đúng là chuyện khó tin. Anh luyện võ sao?"

"Cứ xem là thế đi." Chu Trạch trả lời qua loa.



"Biết vì sao tôi lại đưa anh về nhà tôi không?" Ông cụ hỏi.

Chu Trạch lắc đầu.

"Nhìn anh tôi thấy rất có cảm tình."

"Lý do này không tệ."

"Tôi đã được ông trời cho sống đến từng tuổi này, cho nên, tôi muốn làm nhiều việc tốt hơn một chút, anh đừng quá nghi ngờ."

Cơm tối bác sĩ Lâm đã nấu xong, nhưng Chu Trạch ăn không được nhiều.

Sau bữa ăn, ông cụ mời Chu Trạch cùng chơi cờ tướng với mình, còn bác sĩ Lâm thì đến phòng trưng bày của ông cụ để xem đồ cổ.

Chu Trạch nằm trên giường để đánh cờ với ông lão. Ông lão đi trước, Chu Trạch đi sau. Chỉ sau một bước cờ, Chu Trạch đã bị ông lão đánh gục.

Kỹ năng chơi cờ tướng của Chu Trạch không tốt lắm, mặc dù ông lão đã cố ý nhường một quân xe, không hề di chuyển quân cờ đó, nhưng Chu Trạch vẫn thua.

Sau vài ván cờ, trời bây giờ đã tối hẳn. Chu Trạch lấy điện thoại ra và gọi Bạch Oanh Oanh.

Nghe nói lão đạo trên đường đến đây đã bị cảnh sát giao thông tóm. Con khỉ nhỏ bất đắc dĩ phải nhảy xuống xe và trốn vào trong bụi cây gần đó. Nếu cảnh sát sát thấy con khỉ ở trong xe cùng lão đạo, nói ông chừng ông sẽ bị thêm tội nuôi giữ trái phép động vật trong sách bảo tồn của quốc gia.

Điều này làm cho Chu Trạch có chút bất ngờ. Anh vốn nghĩ lão đạo sẽ sớm đưa con khỉ nhỏ đến đây để trị bệnh cho anh. Nhưng không ngờ chuyện ngoài ý muốn này lại xảy ra, lão đạo đến giờ vẫn chưa có bằng lái xe.

"Có chuyện gì vậy?" Ông cụ chờ Chu Trạch cúp máy rồi hỏi.

"Tôi đã gọi người thân đến đón. Nhưng trên đường đến đâu họ đã gặp chút chuyện nên tối nay có lẽ tôi phải ở nhờ lại nhà ông rồi."

"Thì anh cứ ở lại đây đi, tôi nhìn anh thấy rất có cảm tình."

"...….." Chu Trạch.

Sau khi kết thúc ván cờ, ông cụ ngáp dài, giống như đã buồn ngủ. Ông khoát khoát tay với Chu Trạch, ra hiệu thu thập bàn cờ lại, xong xuôi, ông nói với Chu Trạch rằng ông sẽ trở về phòng ngủ.

Chờ ông cụ đi ra ngoài, bác sĩ Lâm đi vào phòng.

Tuy nhiên, nhìn sắc mặt cô có chút nghiêm trọng.

"Có chuyện gì vậy?"

Chu Trạch hỏi.

"Tôi thấy ông già này có gì đó rất kỳ lạ."

"Có gì mà lạ? Lúc trước không phải cô nói rằng trên đời này vẫn nhiều người tốt sao?" Chu Trạch hỏi.

"Nói tóm lại, tôi thấy ông lão này rất kỳ quái. Hơn nữa, Tứ Hợp Viên ở đây khiến tôi cảm thấy bất an."

"Không sao đâu, có tôi ở đây rồi." Chu Trạch an ủi.

Bác sĩ Lâm gật đầu, cô cảm thấy an tâm hơn một chút.

Nào ngờ Chu Trạch lại nói thêm:

"Có tôi ở đây. Tình huống chúng ta đã gặp phải bây giờ chắc cô cũng đã rõ. Nếu có chuyện gì cô phải nhớ cõng tôi theo, đừng để tôi thất vọng."

"..." Bác sĩ Lâm.

"Tôi sẽ đi lấy một chút nước nóng để lau người cho anh."

Bác sĩ Lâm đứng dậy và đi tới phòng bếp. Khi cô mang nước nóng đi ra, cô tình cờ trông thấy phòng bên cạnh phòng Chu Trạch đang ở vẫn sáng đèn. Đó là phòng của ông cụ.

Cô đi đến gần hơn, nghe được bên trong có tiếng uống rượu ồn ào, tiếng oản tù tì bên trong cũng vọng ra, còn có cả tiếng cười nói của ông cụ.

"Tiểu Lý tử, hôm này nhà ông có khách đến à?"

"Đúng vậy, có một chàng trai và một cô gái."

"Con bé đó nhìn cũng không tồi, nhìn giống như một bà chủ nhỏ trong căn nhà này."

"Ông còn vụng trộm nhìn người ta?"

"Nhìn xem cô nàng đó có nhiều thịt không, haha."

"Người đàn ông kia dáng dấp cũng không tệ đâu." Một tiếng nói bỗng nhiên cất lên.

"Tiểu tử, tôi đã sớm nhận ra ông không bình thường. Ông thực sự không thích phụ nữ."

"Thích hay không ư? Tôi không dám. Phải xem cô ấy có thích chúng ta không đã chứ."

"Ý của ông là sao?"

"Nếu như cô ta không thích, chúng ta sau này cũng không thể ăn thịt, cũng không thể uống, cũng không thể sống cùng cô ta được."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook