Chương 238: Quản bọn nhóc, mau cứu trò chơi đi!
Thanh Khiết Xà
03/04/2020
Editor: Waveliterature Vietnam
Sáng sớm hôm nay,
Ông chủ Chu vẫn ngồi ở chỗ quen theo lẽ thường,
Ánh sáng mặt trời,
Báo chí,
Cà phê,
Tư thế nằm thoải mái,
Cá muối,
Một ngày của ông chủ Chu cứ bắt đầu như vậy.
Cho dù ngày hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng sau khi Chu Trạch rời giường lại giống như đã quên hết tất cả, dương dương tự đắc mà hưởng thụ sinh cơ bừng bừng giữa sáng sớm của mình.
Bạch Oanh Oanh ngồi ở bên cạnh anh, đang nhìn về phía đống mảnh vụn thủy tinh phát ngốc, vẻ mặt có chút suy sụp.
Lão đạo đi ngang qua, lại nhìn một lượt, nói:
"Đây chính là cái gương bị sự đẹp trai của anh làm nổ tung hôm qua à?"
Lúc nói những lời này, Lão đạo còn cố ý lên giọng, rất sợ ông chủ không nghe được.
Bạch Oanh Oanh ngẩng đầu, bĩu môi,
Nhịn thật lâu,
Vẫn "phốc" một tiếng bật cười.
Thật ra cô ấy còn đang cảm thấy thương tâm và khổ sở vì hôm qua mình làm vỡ chiếc gương này, cô ấy biết ông chủ nhà mình ít của cải, cũng không còn thứ gì tốt, vất vả lắm mới thu được một cái, còn chưa chơi ấm tay đã bị bản thân mình làm vỡ.
Lão đạo cũng thở dài, dí sát miệng lại gần nhỏ giọng nói:
"Thật ra cái gương này do bị sự xấu xí của ông chủ dọa phát khóc, cô xem vết rạn nứt này có giống vệt nước mắt không?"
"Rầm….."
Chu Trạch khép tờ báo trong tay lại.
Lão đạo sợ hãi kinh hồn.
"Trên báo nói THông Thành đang trong thời khắc mấu chốt tranh cử thành phố văn minh.
"Ừm?" Lão đạo có chút không rõ ràng lắm, nhưng anh lại có một loại dự cảm xấu.
Lão đạo.
"Ôi, tôi đây."
"Xuất một phần lực đi, quét đường cái trước cửa tiệm một chút."
"..."Lão đạo.
Lão đạo ỉu xìu đi khiêng chổi và cây lau ra ngoài, Chu Trạch cũng đứng lên cùng đi theo ra ngoài.
Anh châm một điếu thuốc,
Duỗi lưng một cái.
Đúng lúc này, ở con phố đối diện có một đám người đang tụ tập, có một người phụ nữ trong đám người hét lên, giọng nói rất lớn, cực kỳ mạnh mẽ.
Vừa sáng sớm nhưng dòng người trên Phố Nam lại khá lớn, đương nhiên cũng tụ họp không ít quần chúng ăn dưa.
Đối diện hẳn là một quán internet, mới mở không bao lâu.
Ông chủ Chu cầm theo điếu thuốc chầm chậm đi tới, từ bóng lưng nhìn sang, giống hệt như một ông chủ lười biếng cả ngày chẳng làm được việc gì quan trọng, chỉ thích đi dạo rồi lại đi dạo.
"Con trai tôi thi giữa học kỳ không tốt, giáo viên mời phụ huynh của con tôi lên, nói gần đây tinh thần học tập của nó không tốt, không tập trung…Tôi còn đang cảm thấy buồn bực, không ngờ ngày hôm nay bị tôi bắt được!
"Còn dám nói dối với tôi rằng nó tới trường học sớm, thì ra là chạy đến quán net chơi game!
Trời đánh,
Là ai phát minh ra trò chơi không biết!
Vì sao quốc gia không vồ hết đám người mở quán internet rồi tiệm game online này vào tù hết đi,
Đây không phải là cố ý muốn hủy diệt tương lai của con chúng ta sao!
Con nít thì biết gì chứ,
Có trò chơi thì nó chơi,
Nó cảm thấy thú vị nó lại chơi,
Thứ này cũng giống như nghiện ma túy vậy,
Con nít hoàn toàn không biết gì cả!
Người phụ nữ trung niên liên tục khàn cả giọng mà gào thét.
Ở trước mặt anh có một thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh lam, người thanh niên này rất nhã nhặn, khi người phụ nữ nói chuyện anh ta chỉ mỉm cười đứng ở đối diện bà ấy, không phản bác, cũng không la làng.
Ở bên cạnh hai người còn có một học sinh cấp 3 có mái tóc tán loạn, tuổi vị thành niên đang cúi đầu, gương mặt nóng lên, hiển nhiên cậu bé cảm thấy bị mẹ mình la rầy ở trước mặt nhiều người như thế thật sự là rất xấu hổ.
Người phụ nữ nói mệt rồi,
Rốt cục cũng ngừng lại,
Có thể coi là nghỉ ngơi giữa trận.
Rốt cục người thanh niên nhã nhặn cũng tìm được cơ hội ngắt lời, rất bình thản nói:
"Cô à, nếu cô muốn giáo dục con của cô thì có thể cậu bé về nhà hoặc đưa cậu bé tới trường học, chậm rãi giáo dục cậu bé cùng giáo viên.
"Chỗ chúng tôi là tiệm internet, là nơi kinh doanh, cô đứng đây tranh cãi ầm ĩ đã ảnh hưởng đến việc kinh doanh buôn bán của chúng tôi.
"Tôi nhổ vào!Anh còn không thấy ngại mà kinh doanh!
Ông chủ mở tiệm net như mấy người chẳng có một kẻ nào tốt đẹp cả, tất cả đều chỉ biết lừa tiền của bọn nhóc.
Mọi người phân xử cho tôi xem, mới và rồi khi tôi đi vào trong nhìn một chút, đã thấy bên trong chỉ toàn là người chơi game, nguyên một đám chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không để ý tới gì khác.
Còn có một số người mặt mày bóng loáng, vừa nhìn đã biết đã chơi game suốt một đêm, không đi làm cũng không đi học, chỉ một lòng một dạ mà chơi game!
Nếu cha mẹ bọn họ nhìn thấy bọn họ như vậy,
Không biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu!"
"Cô à, con trai của cô đã trưởng thành, cậu ta muốn lên mạng chúng tôi không thể nào ngăn cản...…"
"Cái chó má gì mà thành niên với không thành niên, con tôi chỉ mới là một học sinh, sang năm mới thi tốt nghiệp trung học!
Tôi còn đang thắc mắc không hiểu vì sao thành tích của con tôi lại giảm xuống,
Thì ra là vì cái trò chơi này,
Đều Là vì tiệm internet làm hại!
Chính phủ nên cưỡng ép đóng cửa toàn bộ công ty làm trò chơi, toàn những thứ làm hư trẻ con, khiến phụ huynh của chúng không thể bớt lo được!"
Người phụ nữ còn đang không ngừng gào thét.
Người đàn ông nhã nhặn đưa tay nâng gọng kính của mình lên, lắc đầu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
"Anh có ý gì, tôi đang nói chuyện phải trái với anh đấy!
Anh muốn gọi điện thoại kêu người tới đúng không?
Anh muốn chơi trò xã hội đen với tôi, đúng không?
Bẫy con tôi, khiến con nhỏ trầm mê trong trò chơi, từ đó thành tích học tập giảm xuống,
Còn dám gọi người đến đánh tôi?
Tôi nói cho anh biết, tôi không phải người dễ bị dọa đâu, tôi cũng là người bản xứ, để tôi xem xem đám người các anh gọi tới có dám động vào một cọng lông của tôi không!"
"Tôi báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Người phụ nữ có chút sửng sốt.
"Cô ảnh hưởng tới chuyện buôn bán kinh doanh của tôi."
"Cút, anh còn có liêm sỉ hay không!" Người phụ nữ đưa tay trực tiếp đánh, "Rầm" một tiếng, điện thoại của người đàn ông nhã nhặn bị người phụ nữ đánh rớt xuống đất, di động vừa lúc lăn tới trước mặt Chu Trạch.
"Báo cảnh sát?Nếu sang năm con trai tôi không thi đậu đại học cũng vì đám chó chết mở tiệm net các người, tôi mới là người phải báo cảnh sát đây!
Mọi người phân xử thử,
Mấy người lớn chúng ta dễ dàng sao?
Phải kiếm tiền mua đồ cho bọn nhỏ ăn, mua đồ cho bọn nó mặc, kiếm tiền đóng học phí cho bọn nhỏ đến trường, ai không hy vọng con cái mình thành tài, ai không hy vọng con cái nhà mình có thể thi đậu đại học tốt.
Nhưng vì những tên vô sỉ mở tiệm nét này, những tên thâm hiểm độc địa mở tiệm nét này,
Những tên thâm hiểm độc địa cả ngày chỉ nghĩ cách kiếm tiền từ bọn nhỏ này,
Chính bọn họ đã làm hư bọn nhỏ!
Trời ạ,
Mau cứu bọn nhỏ đi,
Lũ trò chơi trời đánh này."
Lúc này, phía sau người đàn ông có một cô gái trẻ tuổi đi ra, hẳn cô ấy là nhân viên của tiệm net này, cô ấy đi tới trước mặt Chu Trạch, ngồi xổm xuống đưa tay nhặt di động lên, sau đó trực tiếp chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ:
"Mau cứu đứa bé?
Bà còn mặt mũi nào nói ra mấy lời này sao?
Tự mình không thể giáo dục con nhà mình, bản thân mình không có gia giáo, bản thân mình không thể dạy ra đứa con ngoan, còn có mặt mũi mà trách người mở quán nét? Còn không ngại mà trách người chế tạo trò chơi?
Con nhà bà chính là một tên ngốc, nó trầm mê trò chơi cũng đồng nghĩa với nó là đồ ngu, đồ đần độn, nói rõ nó có một cặp cha mẹ đần độn!
Mẹ nó,
Tôi muốn gào thét,
Mau cứu trò chơi đi,
Quản mấy đứa ngốc này đi!
Quản cha mẹ của mấy đứa ngốc này đi!
Người trưởng thành chúng ta chơi game, máu trong game không thể là đỏ mà phải biến thành xanh, tất cả hình thức bạo lực máu tanh đều phải bị loại bỏ, chỉ vì sợ ảnh hưởng tới mấy đứa nhỏ chưa thành niên này!
Trẻ vị thành niên trộm tiền, cướp tiền gì đó, tất cả đều vì trò chơi này làm hại,
Không ngờ trên thế giới này tất cả mọi người vốn đều là người tốt đúng không?
Tất cả người xấu đều là bị trò chơi làm hại, đúng không?
Đừng luôn nghĩ tới việc đùn đẩy trách nhiệm, xã hội này một loại gạo nuôi trăm loại người, không phải ai cũng có thể lăn lộn tốt, đương nhiên phải có người lót đáy, vì sao những người khác không trầm mê trong trò chơi? Vì sao những người khác có thể có thành tích học tập tốt?
Lũ chó chết chỉ biết sinh mà không biết nuôi,
Chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm cho người khác,
Nếu đã không biết dạy vì sao khi xưa khi thoải mái không biết đường đeo bao đi!"
Người phụ nữ sững sờ tại chỗ,
Không ít quần chúng ăn dưa ở gần đó sau khi nghe mấy lời phản kích sắc bén của cô bé này xong, rõ ràng còn ồn ào trầm trồ khen ngợi.
Điều này khiến người phụ nữ trung niên càng không chịu nổi, vọt thẳng lên lẫn vào đánh nhau với cô gái kia.
"Con đĩ phóng đãng này, cho mày dám mắng tao này!"
Hai người phụ nữ đánh lộn, rất nhanh đã bị quần chúng ăn dưa chung quanh tách ra.
Chung quanh có không ít người bắt đầu khuyên người phụ nữ trung niên để đứa nhỏ đi học trước, đừng làm to chuyện nữa, người phụ nữ cũng bị trận mắng té tát của cô gái kia làm cho mất hết khí thế, sau khi để lại vài câu độc địa liền lôi kéo con mình rời đi.
Chu Trạch theo người phụ nữ kia đi một đoạn đường, đợi khi người phụ nữ kia đưa đứa bé đến trạm xe buýt, thừa dịp người phụ nữ còn đang quở trách con trai mình, anh đi tới bên cạnh người phụ nữ, đưa tay vuốt mái tóc của người phụ nữ một cái.
Người phụ nữ quay lại nhìn thoáng Chu Trạch, có lẽ bà ta cảm thấy cách ăn mặc của Chu Trạch cũng có thể coi là không tệ, không giống như mấy tên dâm dê, vì thế chỉ cho rằng Chu Trạch vô tình đụng phải, không để ý tới nữa, bà ta lại quay đầu lại, thừa dịp xe buýt còn chưa tới mà tiếp tục mắng con mình.
Chu Trạch lại lảo đảo quay trở lại tiệm net.
Lúc này trước tiệm net này cũng thực không tồi, máy móc cũng rất mới, cho nên cho dù hiện tại chỉ mới là sáng sớm nhưng bên trong đã có không ít khách hàng.
Chu Trạch đi tới,
Hoàn cảnh của tiệm net này cũng thực không tồi, máy móc rất mới, cho dù hiện tại chỉ mới là sáng sớm nhưng bên trong đã có không ít khách hàng.
Người đàn ông nhã nhặn đang bôi thuốc trên vùng cổ cho cô gái, hẳn là vừa rồi khi hai người đánh nhau cô gái ấy đã bị thương.
Dường như cô gái còn rất tức giận bất bình quay qua nói gì đó với ông chủ nhã nhặn.
Nhưng người đàn ông nhã nhặn lại chỉ tùy ý cười cười, ngón tay sờ sờ lên mũi cô gái.
Cô gái chu mỏ một cái, khi cô ta quay đầu lại nhìn thấy Chu Trạch, lập tức hỏi:
"Buổi sáng tốt lành, mời anh đưa chứng minh nhân dân ra."
"Tôi không tới để lên mạng." Chu Trạch đặt bàn tay lên quầy, nhìn cô bé này.
Cô gái khẽ nhíu mày, hiển nhiên cô ấy đã coi Chu Trạch là một kẻ lưu manh.
Lúc này, ông chủ nhã nhặn bưng nước trà tới, nhìn thấy Chu Trạch thì sửng sốt một chút, nói:
"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Thật ra vừa rồi khi mấy người cãi nhau, tôi rất ủng hộ mấy người." Chu Trạch nói.
"ha ha, khiến anh chê cười rồi, chuyện đều đã qua" người đàn ông nhã nhặn nói.
"Tôi là người mở phòng đọc sách ở đối diện, bảy, tám năm trước, những tiểu thuyết tôi bán đều nhận phải đãi ngộ giống hệt như tiệm net của anh, đều bị gia trưởng cho rằng tôi là thủ phạm làm hư con của bọn họ.
Thời đại chiến đang thay đổi, xã hội cũng thay đổi, rất nhiều văn hóa cổ đều đã thất truyền,
Nhưng trình độ đùn đẩy trách nhiệm của phụ huynh bọn nhỏ,
Ngược lại có thể lành lặn truyền tiếp từ đời này sang đời khác.
Nếu là hàng xóm, vậy mời anh cứ vào bên trong, uống một bát trà." Người đàn ông nhã nhặn nhiệt tình nói.
Chu Trạch giơ tay lên, ra hiệu cứ từ từ,
Ngay sau đó, Chu Trạch lại đặt một con tiểu côn trùng màu đen mình kẹp trong ngón tay lên quầy bar.
Tiểu côn trùng này có tư thế hấp hối, giống giòi nhưng trên người lại có màu sắc rực rỡ sặc sỡ.
Tay chỉ con sâu nhỏ này,
Chu Trạch chậm rãi hỏi:
"Đồng tình thì đồng tình,
Hiểu thì hiểu,
Tôi cũng không thích nữ nhân kia,
Nhưng cứ để bà ta chết đi như vậy,
Cũng hơi quá mức đúng không?"
Sáng sớm hôm nay,
Ông chủ Chu vẫn ngồi ở chỗ quen theo lẽ thường,
Ánh sáng mặt trời,
Báo chí,
Cà phê,
Tư thế nằm thoải mái,
Cá muối,
Một ngày của ông chủ Chu cứ bắt đầu như vậy.
Cho dù ngày hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện, thế nhưng sau khi Chu Trạch rời giường lại giống như đã quên hết tất cả, dương dương tự đắc mà hưởng thụ sinh cơ bừng bừng giữa sáng sớm của mình.
Bạch Oanh Oanh ngồi ở bên cạnh anh, đang nhìn về phía đống mảnh vụn thủy tinh phát ngốc, vẻ mặt có chút suy sụp.
Lão đạo đi ngang qua, lại nhìn một lượt, nói:
"Đây chính là cái gương bị sự đẹp trai của anh làm nổ tung hôm qua à?"
Lúc nói những lời này, Lão đạo còn cố ý lên giọng, rất sợ ông chủ không nghe được.
Bạch Oanh Oanh ngẩng đầu, bĩu môi,
Nhịn thật lâu,
Vẫn "phốc" một tiếng bật cười.
Thật ra cô ấy còn đang cảm thấy thương tâm và khổ sở vì hôm qua mình làm vỡ chiếc gương này, cô ấy biết ông chủ nhà mình ít của cải, cũng không còn thứ gì tốt, vất vả lắm mới thu được một cái, còn chưa chơi ấm tay đã bị bản thân mình làm vỡ.
Lão đạo cũng thở dài, dí sát miệng lại gần nhỏ giọng nói:
"Thật ra cái gương này do bị sự xấu xí của ông chủ dọa phát khóc, cô xem vết rạn nứt này có giống vệt nước mắt không?"
"Rầm….."
Chu Trạch khép tờ báo trong tay lại.
Lão đạo sợ hãi kinh hồn.
"Trên báo nói THông Thành đang trong thời khắc mấu chốt tranh cử thành phố văn minh.
"Ừm?" Lão đạo có chút không rõ ràng lắm, nhưng anh lại có một loại dự cảm xấu.
Lão đạo.
"Ôi, tôi đây."
"Xuất một phần lực đi, quét đường cái trước cửa tiệm một chút."
"..."Lão đạo.
Lão đạo ỉu xìu đi khiêng chổi và cây lau ra ngoài, Chu Trạch cũng đứng lên cùng đi theo ra ngoài.
Anh châm một điếu thuốc,
Duỗi lưng một cái.
Đúng lúc này, ở con phố đối diện có một đám người đang tụ tập, có một người phụ nữ trong đám người hét lên, giọng nói rất lớn, cực kỳ mạnh mẽ.
Vừa sáng sớm nhưng dòng người trên Phố Nam lại khá lớn, đương nhiên cũng tụ họp không ít quần chúng ăn dưa.
Đối diện hẳn là một quán internet, mới mở không bao lâu.
Ông chủ Chu cầm theo điếu thuốc chầm chậm đi tới, từ bóng lưng nhìn sang, giống hệt như một ông chủ lười biếng cả ngày chẳng làm được việc gì quan trọng, chỉ thích đi dạo rồi lại đi dạo.
"Con trai tôi thi giữa học kỳ không tốt, giáo viên mời phụ huynh của con tôi lên, nói gần đây tinh thần học tập của nó không tốt, không tập trung…Tôi còn đang cảm thấy buồn bực, không ngờ ngày hôm nay bị tôi bắt được!
"Còn dám nói dối với tôi rằng nó tới trường học sớm, thì ra là chạy đến quán net chơi game!
Trời đánh,
Là ai phát minh ra trò chơi không biết!
Vì sao quốc gia không vồ hết đám người mở quán internet rồi tiệm game online này vào tù hết đi,
Đây không phải là cố ý muốn hủy diệt tương lai của con chúng ta sao!
Con nít thì biết gì chứ,
Có trò chơi thì nó chơi,
Nó cảm thấy thú vị nó lại chơi,
Thứ này cũng giống như nghiện ma túy vậy,
Con nít hoàn toàn không biết gì cả!
Người phụ nữ trung niên liên tục khàn cả giọng mà gào thét.
Ở trước mặt anh có một thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh lam, người thanh niên này rất nhã nhặn, khi người phụ nữ nói chuyện anh ta chỉ mỉm cười đứng ở đối diện bà ấy, không phản bác, cũng không la làng.
Ở bên cạnh hai người còn có một học sinh cấp 3 có mái tóc tán loạn, tuổi vị thành niên đang cúi đầu, gương mặt nóng lên, hiển nhiên cậu bé cảm thấy bị mẹ mình la rầy ở trước mặt nhiều người như thế thật sự là rất xấu hổ.
Người phụ nữ nói mệt rồi,
Rốt cục cũng ngừng lại,
Có thể coi là nghỉ ngơi giữa trận.
Rốt cục người thanh niên nhã nhặn cũng tìm được cơ hội ngắt lời, rất bình thản nói:
"Cô à, nếu cô muốn giáo dục con của cô thì có thể cậu bé về nhà hoặc đưa cậu bé tới trường học, chậm rãi giáo dục cậu bé cùng giáo viên.
"Chỗ chúng tôi là tiệm internet, là nơi kinh doanh, cô đứng đây tranh cãi ầm ĩ đã ảnh hưởng đến việc kinh doanh buôn bán của chúng tôi.
"Tôi nhổ vào!Anh còn không thấy ngại mà kinh doanh!
Ông chủ mở tiệm net như mấy người chẳng có một kẻ nào tốt đẹp cả, tất cả đều chỉ biết lừa tiền của bọn nhóc.
Mọi người phân xử cho tôi xem, mới và rồi khi tôi đi vào trong nhìn một chút, đã thấy bên trong chỉ toàn là người chơi game, nguyên một đám chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không để ý tới gì khác.
Còn có một số người mặt mày bóng loáng, vừa nhìn đã biết đã chơi game suốt một đêm, không đi làm cũng không đi học, chỉ một lòng một dạ mà chơi game!
Nếu cha mẹ bọn họ nhìn thấy bọn họ như vậy,
Không biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu!"
"Cô à, con trai của cô đã trưởng thành, cậu ta muốn lên mạng chúng tôi không thể nào ngăn cản...…"
"Cái chó má gì mà thành niên với không thành niên, con tôi chỉ mới là một học sinh, sang năm mới thi tốt nghiệp trung học!
Tôi còn đang thắc mắc không hiểu vì sao thành tích của con tôi lại giảm xuống,
Thì ra là vì cái trò chơi này,
Đều Là vì tiệm internet làm hại!
Chính phủ nên cưỡng ép đóng cửa toàn bộ công ty làm trò chơi, toàn những thứ làm hư trẻ con, khiến phụ huynh của chúng không thể bớt lo được!"
Người phụ nữ còn đang không ngừng gào thét.
Người đàn ông nhã nhặn đưa tay nâng gọng kính của mình lên, lắc đầu, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
"Anh có ý gì, tôi đang nói chuyện phải trái với anh đấy!
Anh muốn gọi điện thoại kêu người tới đúng không?
Anh muốn chơi trò xã hội đen với tôi, đúng không?
Bẫy con tôi, khiến con nhỏ trầm mê trong trò chơi, từ đó thành tích học tập giảm xuống,
Còn dám gọi người đến đánh tôi?
Tôi nói cho anh biết, tôi không phải người dễ bị dọa đâu, tôi cũng là người bản xứ, để tôi xem xem đám người các anh gọi tới có dám động vào một cọng lông của tôi không!"
"Tôi báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?" Người phụ nữ có chút sửng sốt.
"Cô ảnh hưởng tới chuyện buôn bán kinh doanh của tôi."
"Cút, anh còn có liêm sỉ hay không!" Người phụ nữ đưa tay trực tiếp đánh, "Rầm" một tiếng, điện thoại của người đàn ông nhã nhặn bị người phụ nữ đánh rớt xuống đất, di động vừa lúc lăn tới trước mặt Chu Trạch.
"Báo cảnh sát?Nếu sang năm con trai tôi không thi đậu đại học cũng vì đám chó chết mở tiệm net các người, tôi mới là người phải báo cảnh sát đây!
Mọi người phân xử thử,
Mấy người lớn chúng ta dễ dàng sao?
Phải kiếm tiền mua đồ cho bọn nhỏ ăn, mua đồ cho bọn nó mặc, kiếm tiền đóng học phí cho bọn nhỏ đến trường, ai không hy vọng con cái mình thành tài, ai không hy vọng con cái nhà mình có thể thi đậu đại học tốt.
Nhưng vì những tên vô sỉ mở tiệm nét này, những tên thâm hiểm độc địa mở tiệm nét này,
Những tên thâm hiểm độc địa cả ngày chỉ nghĩ cách kiếm tiền từ bọn nhỏ này,
Chính bọn họ đã làm hư bọn nhỏ!
Trời ạ,
Mau cứu bọn nhỏ đi,
Lũ trò chơi trời đánh này."
Lúc này, phía sau người đàn ông có một cô gái trẻ tuổi đi ra, hẳn cô ấy là nhân viên của tiệm net này, cô ấy đi tới trước mặt Chu Trạch, ngồi xổm xuống đưa tay nhặt di động lên, sau đó trực tiếp chỉ thẳng vào mặt người phụ nữ:
"Mau cứu đứa bé?
Bà còn mặt mũi nào nói ra mấy lời này sao?
Tự mình không thể giáo dục con nhà mình, bản thân mình không có gia giáo, bản thân mình không thể dạy ra đứa con ngoan, còn có mặt mũi mà trách người mở quán nét? Còn không ngại mà trách người chế tạo trò chơi?
Con nhà bà chính là một tên ngốc, nó trầm mê trò chơi cũng đồng nghĩa với nó là đồ ngu, đồ đần độn, nói rõ nó có một cặp cha mẹ đần độn!
Mẹ nó,
Tôi muốn gào thét,
Mau cứu trò chơi đi,
Quản mấy đứa ngốc này đi!
Quản cha mẹ của mấy đứa ngốc này đi!
Người trưởng thành chúng ta chơi game, máu trong game không thể là đỏ mà phải biến thành xanh, tất cả hình thức bạo lực máu tanh đều phải bị loại bỏ, chỉ vì sợ ảnh hưởng tới mấy đứa nhỏ chưa thành niên này!
Trẻ vị thành niên trộm tiền, cướp tiền gì đó, tất cả đều vì trò chơi này làm hại,
Không ngờ trên thế giới này tất cả mọi người vốn đều là người tốt đúng không?
Tất cả người xấu đều là bị trò chơi làm hại, đúng không?
Đừng luôn nghĩ tới việc đùn đẩy trách nhiệm, xã hội này một loại gạo nuôi trăm loại người, không phải ai cũng có thể lăn lộn tốt, đương nhiên phải có người lót đáy, vì sao những người khác không trầm mê trong trò chơi? Vì sao những người khác có thể có thành tích học tập tốt?
Lũ chó chết chỉ biết sinh mà không biết nuôi,
Chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm cho người khác,
Nếu đã không biết dạy vì sao khi xưa khi thoải mái không biết đường đeo bao đi!"
Người phụ nữ sững sờ tại chỗ,
Không ít quần chúng ăn dưa ở gần đó sau khi nghe mấy lời phản kích sắc bén của cô bé này xong, rõ ràng còn ồn ào trầm trồ khen ngợi.
Điều này khiến người phụ nữ trung niên càng không chịu nổi, vọt thẳng lên lẫn vào đánh nhau với cô gái kia.
"Con đĩ phóng đãng này, cho mày dám mắng tao này!"
Hai người phụ nữ đánh lộn, rất nhanh đã bị quần chúng ăn dưa chung quanh tách ra.
Chung quanh có không ít người bắt đầu khuyên người phụ nữ trung niên để đứa nhỏ đi học trước, đừng làm to chuyện nữa, người phụ nữ cũng bị trận mắng té tát của cô gái kia làm cho mất hết khí thế, sau khi để lại vài câu độc địa liền lôi kéo con mình rời đi.
Chu Trạch theo người phụ nữ kia đi một đoạn đường, đợi khi người phụ nữ kia đưa đứa bé đến trạm xe buýt, thừa dịp người phụ nữ còn đang quở trách con trai mình, anh đi tới bên cạnh người phụ nữ, đưa tay vuốt mái tóc của người phụ nữ một cái.
Người phụ nữ quay lại nhìn thoáng Chu Trạch, có lẽ bà ta cảm thấy cách ăn mặc của Chu Trạch cũng có thể coi là không tệ, không giống như mấy tên dâm dê, vì thế chỉ cho rằng Chu Trạch vô tình đụng phải, không để ý tới nữa, bà ta lại quay đầu lại, thừa dịp xe buýt còn chưa tới mà tiếp tục mắng con mình.
Chu Trạch lại lảo đảo quay trở lại tiệm net.
Lúc này trước tiệm net này cũng thực không tồi, máy móc cũng rất mới, cho nên cho dù hiện tại chỉ mới là sáng sớm nhưng bên trong đã có không ít khách hàng.
Chu Trạch đi tới,
Hoàn cảnh của tiệm net này cũng thực không tồi, máy móc rất mới, cho dù hiện tại chỉ mới là sáng sớm nhưng bên trong đã có không ít khách hàng.
Người đàn ông nhã nhặn đang bôi thuốc trên vùng cổ cho cô gái, hẳn là vừa rồi khi hai người đánh nhau cô gái ấy đã bị thương.
Dường như cô gái còn rất tức giận bất bình quay qua nói gì đó với ông chủ nhã nhặn.
Nhưng người đàn ông nhã nhặn lại chỉ tùy ý cười cười, ngón tay sờ sờ lên mũi cô gái.
Cô gái chu mỏ một cái, khi cô ta quay đầu lại nhìn thấy Chu Trạch, lập tức hỏi:
"Buổi sáng tốt lành, mời anh đưa chứng minh nhân dân ra."
"Tôi không tới để lên mạng." Chu Trạch đặt bàn tay lên quầy, nhìn cô bé này.
Cô gái khẽ nhíu mày, hiển nhiên cô ấy đã coi Chu Trạch là một kẻ lưu manh.
Lúc này, ông chủ nhã nhặn bưng nước trà tới, nhìn thấy Chu Trạch thì sửng sốt một chút, nói:
"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Thật ra vừa rồi khi mấy người cãi nhau, tôi rất ủng hộ mấy người." Chu Trạch nói.
"ha ha, khiến anh chê cười rồi, chuyện đều đã qua" người đàn ông nhã nhặn nói.
"Tôi là người mở phòng đọc sách ở đối diện, bảy, tám năm trước, những tiểu thuyết tôi bán đều nhận phải đãi ngộ giống hệt như tiệm net của anh, đều bị gia trưởng cho rằng tôi là thủ phạm làm hư con của bọn họ.
Thời đại chiến đang thay đổi, xã hội cũng thay đổi, rất nhiều văn hóa cổ đều đã thất truyền,
Nhưng trình độ đùn đẩy trách nhiệm của phụ huynh bọn nhỏ,
Ngược lại có thể lành lặn truyền tiếp từ đời này sang đời khác.
Nếu là hàng xóm, vậy mời anh cứ vào bên trong, uống một bát trà." Người đàn ông nhã nhặn nhiệt tình nói.
Chu Trạch giơ tay lên, ra hiệu cứ từ từ,
Ngay sau đó, Chu Trạch lại đặt một con tiểu côn trùng màu đen mình kẹp trong ngón tay lên quầy bar.
Tiểu côn trùng này có tư thế hấp hối, giống giòi nhưng trên người lại có màu sắc rực rỡ sặc sỡ.
Tay chỉ con sâu nhỏ này,
Chu Trạch chậm rãi hỏi:
"Đồng tình thì đồng tình,
Hiểu thì hiểu,
Tôi cũng không thích nữ nhân kia,
Nhưng cứ để bà ta chết đi như vậy,
Cũng hơi quá mức đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.