Chương 609: 609: Phá Hủy Chỗ Này Đi!”
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Dù ngươi có phong hoa tuyệt đại vô song thì cuối cùng cũng không chạy thoát sự tàn phá của thời gian.
Có lẽ, duy chỉ có cha hắn mới trường tồn cùng thế gian, vĩnh viễn không chết.
Sinh mệnh không nghỉ, luân hồi không ngừng!
“Lão Vệ, phá hủy chỗ này đi!”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Được!”
Lão Vệ vui vẻ đồng ý với lời nói của Tần Ninh.
Cho dù là mấy vạn năm trước, Tần Ninh bảo ông ta làm gì, ông ta làm nấy, thì bây giờ cũng như vậy.
Ông ta vẫn còn nhớ lúc đó, Tần Ninh phong thái vô song, ngạo nghễ quần hùng.
“Lão Vệ, ông đã đi theo ra hơn vạn năm rồi, giúp ta làm một việc này!”
“Đại đế, ngài nói đi…”
“Hoang Thiên Trạch chết, ta cũng phải rời khỏi đây, ông giúp ta trông coi Đại Hoang Cổ nhé!”
“Lão hủ đã rõ!”
“Sớm muộn cũng có một ngày ta quay lại, ông sẽ được kẹp máu sống thọ, đợi ta nhé!”
“Vâng”.
Có những lúc, một người không cần nói điều gì cũng đã đủ để ngươi liều mạng đi theo, Tần Ninh, chính là một người như thế.
Mấy vạn năm trước là như thế, bây giờ cũng vậy.
Nếu không có Tần Ninh thì cũng không có sự tồn tại của ông ta.
Một già một trẻ sải bước rời khỏi mật thất.
Theo bước chân hai người xuyên qua từng gian mật thất thì sau lưng, phòng ốc bắt đầu không ngừng đổ sụp, mộ cổ cũng không ngừng biến mất không thấy.
Hai người bước đi chậm rãi, mộ cổ kia cũng dần đổ sụp, dường như tiễn hai người rời đi.
“Phù…”
Đi tới lối vào đầu tiên của mộ cổ, Tần Ninh thở dài.
“Lúc tới, công tử có mang theo người đi cùng?”
“Ừ!”
Lão Vệ nói: “Có lẽ, các cô ấy gặp phải phiền phức rồi”.
“Hả?”.
Có lẽ, duy chỉ có cha hắn mới trường tồn cùng thế gian, vĩnh viễn không chết.
Sinh mệnh không nghỉ, luân hồi không ngừng!
“Lão Vệ, phá hủy chỗ này đi!”, Tần Ninh chậm rãi nói.
“Được!”
Lão Vệ vui vẻ đồng ý với lời nói của Tần Ninh.
Cho dù là mấy vạn năm trước, Tần Ninh bảo ông ta làm gì, ông ta làm nấy, thì bây giờ cũng như vậy.
Ông ta vẫn còn nhớ lúc đó, Tần Ninh phong thái vô song, ngạo nghễ quần hùng.
“Lão Vệ, ông đã đi theo ra hơn vạn năm rồi, giúp ta làm một việc này!”
“Đại đế, ngài nói đi…”
“Hoang Thiên Trạch chết, ta cũng phải rời khỏi đây, ông giúp ta trông coi Đại Hoang Cổ nhé!”
“Lão hủ đã rõ!”
“Sớm muộn cũng có một ngày ta quay lại, ông sẽ được kẹp máu sống thọ, đợi ta nhé!”
“Vâng”.
Có những lúc, một người không cần nói điều gì cũng đã đủ để ngươi liều mạng đi theo, Tần Ninh, chính là một người như thế.
Mấy vạn năm trước là như thế, bây giờ cũng vậy.
Nếu không có Tần Ninh thì cũng không có sự tồn tại của ông ta.
Một già một trẻ sải bước rời khỏi mật thất.
Theo bước chân hai người xuyên qua từng gian mật thất thì sau lưng, phòng ốc bắt đầu không ngừng đổ sụp, mộ cổ cũng không ngừng biến mất không thấy.
Hai người bước đi chậm rãi, mộ cổ kia cũng dần đổ sụp, dường như tiễn hai người rời đi.
“Phù…”
Đi tới lối vào đầu tiên của mộ cổ, Tần Ninh thở dài.
“Lúc tới, công tử có mang theo người đi cùng?”
“Ừ!”
Lão Vệ nói: “Có lẽ, các cô ấy gặp phải phiền phức rồi”.
“Hả?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.