Chương 637: 637: Tần Ninh Thật Sự Quá Đáng Gờm!
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Thánh Thiên Viêm vội vàng nói: “Ta nói này, các ngươi không biết đâu, nguyên soái Thương Hư kia kẹp máu sống thọ, đến giờ vẫn còn sống, nhưng khi gặp Tần Ninh thì giống hệt như chuột thấy mèo”.
“Không đúng không đúng, phải giống như là! như là! ”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu nói: “Như là, à, đúng rồi, ví dụ như Minh Ung chứng kiến lão tổ tông Minh Uyên vậy.
Kiểu chỉ muốn moi tim móc phổi ra mà đối đãi!”
“Nghe nói ngày trước Tần công tử từng đại náo thượng quốc Cảnh Thiên à, rốt cuộc là sao thế?”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!”, Thánh Thiên Viêm hào hứng nói: “Lúc ấy vừa hay ta ở đó, ngươi không biết là thượng quốc Cảnh Thiên thảm cỡ nào đâu”.
“Lúc ấy, em trai họ của Tần công tử tên là Tần Hâm Hâm! ”
Thánh Thiên Viêm đang định nói thì tự nhiên có một viên đá bay phịch tới, đập vào gò má hắn ta.
Trong nháy mắt, cả mặt hắn ta sưng lên.
“Dám bàn tán sau lưng công tử, muốn chết à?”
Giọng nói già nua vang lên như đang ở gần bên tai, nhưng Thánh Thiên Viêm quay lại vẫn thấy lão Vệ kia bình chân như vại đứng bên cạnh Tần Ninh, dường như chẳng làm gì cả.
“Rồi sao nữa?”
“Hu hu hu! ”, Thánh Thiên Viêm bụm miệng không dám nói câu nào nữa.
Đám Yến Quy Phàm lại rung động cực kỳ.
Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!
Người này, đáng giá dựa vào!
Lại qua mấy ngày nữa, mọi người trong Đại Hoang Cổ đang đem hết sức ra tìm kiếm những lệnh bài tông môn còn lại.
Nhưng cuối cùng, Đại Hoang Cổ đã mở ra.
Cầu Đại Hoang lại xuất hiện, mọi người liền cảm thấy không nỡ, nhưng không thể không rời đi.
Vì lần tiếp theo Đại Hoang Cổ mở ra chính là mấy năm về sau, ở lại trong này cũng không có gì tốt.
Cây cầu Đại Hoang xuất hiện trên sông Đại Hoang, mọi người bắt đầu đi về phía cầu Đại Hoang.
Trong những bóng người đó, có thể thấy mấy người chạy cực nhanh, như kiểu Đại Hoang Cổ là địa ngục vậy, bọn họ không muốn ở lại lâu thêm chút nào nữa.
Rất nhiều người hiểu được mâu thuẫn bên trong Đại Hoang Cổ.
Tần Ninh chém giết đẫm máu, không một ai dám lên tiếng.
Nhưng khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì Cửu U đại lục này có những hàng vạn đế quốc, thượng quốc, cương quốc.
.
“Không đúng không đúng, phải giống như là! như là! ”, Thánh Thiên Viêm gãi đầu nói: “Như là, à, đúng rồi, ví dụ như Minh Ung chứng kiến lão tổ tông Minh Uyên vậy.
Kiểu chỉ muốn moi tim móc phổi ra mà đối đãi!”
“Nghe nói ngày trước Tần công tử từng đại náo thượng quốc Cảnh Thiên à, rốt cuộc là sao thế?”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy!”, Thánh Thiên Viêm hào hứng nói: “Lúc ấy vừa hay ta ở đó, ngươi không biết là thượng quốc Cảnh Thiên thảm cỡ nào đâu”.
“Lúc ấy, em trai họ của Tần công tử tên là Tần Hâm Hâm! ”
Thánh Thiên Viêm đang định nói thì tự nhiên có một viên đá bay phịch tới, đập vào gò má hắn ta.
Trong nháy mắt, cả mặt hắn ta sưng lên.
“Dám bàn tán sau lưng công tử, muốn chết à?”
Giọng nói già nua vang lên như đang ở gần bên tai, nhưng Thánh Thiên Viêm quay lại vẫn thấy lão Vệ kia bình chân như vại đứng bên cạnh Tần Ninh, dường như chẳng làm gì cả.
“Rồi sao nữa?”
“Hu hu hu! ”, Thánh Thiên Viêm bụm miệng không dám nói câu nào nữa.
Đám Yến Quy Phàm lại rung động cực kỳ.
Tần Ninh thật sự quá đáng gờm!
Người này, đáng giá dựa vào!
Lại qua mấy ngày nữa, mọi người trong Đại Hoang Cổ đang đem hết sức ra tìm kiếm những lệnh bài tông môn còn lại.
Nhưng cuối cùng, Đại Hoang Cổ đã mở ra.
Cầu Đại Hoang lại xuất hiện, mọi người liền cảm thấy không nỡ, nhưng không thể không rời đi.
Vì lần tiếp theo Đại Hoang Cổ mở ra chính là mấy năm về sau, ở lại trong này cũng không có gì tốt.
Cây cầu Đại Hoang xuất hiện trên sông Đại Hoang, mọi người bắt đầu đi về phía cầu Đại Hoang.
Trong những bóng người đó, có thể thấy mấy người chạy cực nhanh, như kiểu Đại Hoang Cổ là địa ngục vậy, bọn họ không muốn ở lại lâu thêm chút nào nữa.
Rất nhiều người hiểu được mâu thuẫn bên trong Đại Hoang Cổ.
Tần Ninh chém giết đẫm máu, không một ai dám lên tiếng.
Nhưng khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì Cửu U đại lục này có những hàng vạn đế quốc, thượng quốc, cương quốc.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.