Chương 747: 747: Thế Mà Người Này Lại Dám Trêu Cợt Mình!
Oa Ngưu Cuồng Bôn
11/11/2024
Nghe thế, Tiểu Thanh vô cùng tức giận, tru vài tiếng ụm bò.
Cái tên này rõ ràng là coi thường bò mà!
Thấy Thanh Ngưu tức tối, Lục Thiện kia cười cười, ngay sau đó kéo Tần Ninh, trầm giọng nói: "Huynh đệ này, nói thật cho ngươi biết, Thanh Vân tông chúng ta rất khó tuyển được đệ tử".
"Thế nên các vị trưởng lão trong tông môn bảo rằng nếu như ai có thể chiêu mộ được đệ tử thì sẽ được thưởng mười viên linh thạch".
"Như vậy, nếu các ngươi gia nhập Thanh Vân tông thì ta sẽ có được ba mươi viên linh thạch, đến lúc đó, ta chia cho các ngươi mười lăm viên, thế nào?"
Lục Thiện nhìn lối ăn mặc của cả bọn, rồi nói lại: "Các ngươi không phải là người của vùng đất Cửu U đấy chứ?"
"Sao ngươi biết?", Kiếm Tiểu Minh thắc mắc.
"Ớ, đoán, đoán thôi!"
Lục Thiện cười tươi, nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ.
Nếu là người của vùng đất Cửu U thì ai đồng ý bái làm đệ tử Thanh Vân tông chứ!
"Vậy các ngươi cũng hiểu, trong vùng đất Cửu U, một viên linh thạch có giá trị to lớn mà cả trăm viên ở các nước ngoài Cửu U không thể nào sánh được".
"Linh thạch cực kỳ quý giá, mười lăm viên, mỗi người các ngươi ba viên, cũng đủ chi tiêu một tháng trong tông môn!"
Nghe đến đây, sắc mặt của Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đều rất kỳ lạ.
"Ca, ca, ngươi nhìn kìa, cái tông môn này nghèo nàn vậy mà cũng tuyển người, ta thấy Thanh Vân tông này sắp đi đời nhà ma rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Kiếm Tiểu Minh căng thẳng nói.
Tông môn này thật sự quá quái lạ, nhìn kiểu nào cũng thấy nó không giống một tông môn đường hoàng.
"Vì sao phải đi?"
Tần Ninh nhìn Lục Thiện, hờ hững cười nói: "Vị huynh đài này, phiền người thông báo các vị trưởng lão trong tông môn rằng ta đến đây để làm tông chủ!"
Hắn vừa dứt lời, cả không gian lặng ngắt như tờ, một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, cuốn lên những chiếc lá rụng, trong lúc đấy, dường như thấp thoáng vài tiếng quạ đen kêu to.
"Ngươi nói gì?"
"Ngươi nói gì?"
Lục Thiện và Kiếm Tiểu Minh gần như cùng lúc kêu lên kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
"Ta, Tần Ninh, đến đây để làm tông chủ!"
Tần Ninh lặp lại: "Phiền người thông báo!"
Hắn vừa nói xong, ánh mắt Lục Thiện nhìn Tần Ninh giống như đang nhìn tên hề, hắn ta từ từ khôi phục bộ dáng cao ngạo, rồi ho khan nói: "Tần Ninh phải không? Mời ngươi rời đi!"
Lúc này, trong lòng Lục Thiện rất bực bội.
Mình đây hảo tâm ngỏ lời giúp đỡ Tần Ninh, kết quả thì sao?
Thế mà người này lại dám trêu cợt mình!
Đây không phải là lấy mình mua vui sao? Làm tông chủ hả? Tuy nói Thanh Vân tông hiện không có tông chủ, nhưng cũng không tới phiên tên nhãi nhép lông còn chưa mọc đủ làm.
Tần Ninh tựa như đã lường trước được điều này, hắn từ từ vẫy tay..
Cái tên này rõ ràng là coi thường bò mà!
Thấy Thanh Ngưu tức tối, Lục Thiện kia cười cười, ngay sau đó kéo Tần Ninh, trầm giọng nói: "Huynh đệ này, nói thật cho ngươi biết, Thanh Vân tông chúng ta rất khó tuyển được đệ tử".
"Thế nên các vị trưởng lão trong tông môn bảo rằng nếu như ai có thể chiêu mộ được đệ tử thì sẽ được thưởng mười viên linh thạch".
"Như vậy, nếu các ngươi gia nhập Thanh Vân tông thì ta sẽ có được ba mươi viên linh thạch, đến lúc đó, ta chia cho các ngươi mười lăm viên, thế nào?"
Lục Thiện nhìn lối ăn mặc của cả bọn, rồi nói lại: "Các ngươi không phải là người của vùng đất Cửu U đấy chứ?"
"Sao ngươi biết?", Kiếm Tiểu Minh thắc mắc.
"Ớ, đoán, đoán thôi!"
Lục Thiện cười tươi, nhưng trong lòng lại vô cùng đau khổ.
Nếu là người của vùng đất Cửu U thì ai đồng ý bái làm đệ tử Thanh Vân tông chứ!
"Vậy các ngươi cũng hiểu, trong vùng đất Cửu U, một viên linh thạch có giá trị to lớn mà cả trăm viên ở các nước ngoài Cửu U không thể nào sánh được".
"Linh thạch cực kỳ quý giá, mười lăm viên, mỗi người các ngươi ba viên, cũng đủ chi tiêu một tháng trong tông môn!"
Nghe đến đây, sắc mặt của Kiếm Tiểu Minh và Thẩm Văn Hiên đều rất kỳ lạ.
"Ca, ca, ngươi nhìn kìa, cái tông môn này nghèo nàn vậy mà cũng tuyển người, ta thấy Thanh Vân tông này sắp đi đời nhà ma rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Kiếm Tiểu Minh căng thẳng nói.
Tông môn này thật sự quá quái lạ, nhìn kiểu nào cũng thấy nó không giống một tông môn đường hoàng.
"Vì sao phải đi?"
Tần Ninh nhìn Lục Thiện, hờ hững cười nói: "Vị huynh đài này, phiền người thông báo các vị trưởng lão trong tông môn rằng ta đến đây để làm tông chủ!"
Hắn vừa dứt lời, cả không gian lặng ngắt như tờ, một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua, cuốn lên những chiếc lá rụng, trong lúc đấy, dường như thấp thoáng vài tiếng quạ đen kêu to.
"Ngươi nói gì?"
"Ngươi nói gì?"
Lục Thiện và Kiếm Tiểu Minh gần như cùng lúc kêu lên kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
"Ta, Tần Ninh, đến đây để làm tông chủ!"
Tần Ninh lặp lại: "Phiền người thông báo!"
Hắn vừa nói xong, ánh mắt Lục Thiện nhìn Tần Ninh giống như đang nhìn tên hề, hắn ta từ từ khôi phục bộ dáng cao ngạo, rồi ho khan nói: "Tần Ninh phải không? Mời ngươi rời đi!"
Lúc này, trong lòng Lục Thiện rất bực bội.
Mình đây hảo tâm ngỏ lời giúp đỡ Tần Ninh, kết quả thì sao?
Thế mà người này lại dám trêu cợt mình!
Đây không phải là lấy mình mua vui sao? Làm tông chủ hả? Tuy nói Thanh Vân tông hiện không có tông chủ, nhưng cũng không tới phiên tên nhãi nhép lông còn chưa mọc đủ làm.
Tần Ninh tựa như đã lường trước được điều này, hắn từ từ vẫy tay..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.